Edior: thu thảo
Nàng biết ca hát, biết múa, biết y thuật, lại còn biết thuật trồng cây! Nếu như nói nàng biết làm thơ, sao không có thể chứ?
Tại biệt trang của Đỗ gia, lúc Lạc Vân Hi hốt thuốc, là thông qua khẩu thuật, để Cửu Khúc Chỉ viết xuống, đúng thật là Quân Lan Phong chưa từng xem chữ của nàng, lúc này, cũng rất kinh ngạc.
Trong Thủy Nguyệt Sảnh hoàn toàn yên tĩnh, quan lại quyền quý, thiên kim, công tử, đều nín thở, yên lặng chăm chú nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi đứng giữa đại sảnh.
Giờ khắc này, nữ tử mặc bộ váy trắng, tóc đen búi thành bím tóc nhỏ, buông xuống bờ vai, dáng người yêu kiều, tuy thân hình nhỏ gầy, lại có vẻ yểu điệu, nhất là chiếc eo thon kia, không đầy một nắm tay, tạo nên cảm giác khiến người khác muốn ôm vào lòng bảo hộ.
Lạc Vân Hi cúi đầu, thật sự mài mực.
Mọi người ai cũng không quấy rối nàng.
Lý Vô Nhan ôm ngực đứng ở một bên, hai nha hoàn bên cạnh hạ cúi thấp xuống, thay nàng ta xoa bóp chỗ ngã bị đau. Mặt Lý Vô Nhan đầy vẻ hưởng thụ, chưa từng nghĩ đến, mình cũng có thể ngày xoay mình, không chỉ có trượng phu, lại gả cho công tử trẻ tuổi tài cao, thật sự khiến người ở ngõ hẻm đố kỵ muốn chết, cha mẹ cũng chuẩn bị nhiều bàn tiệc để ăn mừng.
Lạc Vân Hi sao, nàng ghi nhớ, trước đây phế vật này cùng chồng mình từng có hôn ước, cho nên, nàng phải nắm bắt cơ hội làm cho phế vật này xấu mặt, như vậy, sau này trong lòng phu quân chỉ có mình nàng.
Sắc mặt Lạc Phi Dĩnh biến đổi liên tục, trừng mắt nhìn Lạc Vân Hi thông thạo thủ pháp mài mực, không cách nào tin tưởng ý nghĩ nàng biết chữ.
Quân Lan Phong ngồi xổm ở trên mái nhà, xuyên qua khe nhỏ không hề chớp mắt chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Vân Hi, trong lòng thầm than, lúc nàng nghiêm túc, là thời điểm nàng đẹp nhất, đẹp tới mức không ai trên cõi đời này bằng, y hệt lần đó ở phòng Đỗ Tình Yên, nàng bắt mạch cho Đỗ Tình Yên, hắn phải cố gắng rất nhiều mới không bị thần sắc của nàng hấp dẫn, mấy ngày đau khổ kia, làm hắn càng nhớ nhung như điên.
Mà lần này, cuối cùng cũng có thể từ nóc nhà nhìn cho đủ.
Cổ tay Lạc Vân Hi bỗng nhiên hơi dừng lại, mí mắt nhấc lên trên, theo góc độ này của nàng, có thể dễ dàng nhìn thấy chỗ Quân Lan Phong đứng, chỉ có điều khe hở của lớp ngói rất nhỏ, đập vào mắt nàng chỉ là cột nhà chạm trổ mà thôi.
Nhưng Quân Lan Phong lại vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, vội dời mắt, trong lòng âm thầm thẹn thùng, nàng cảnh giác thật!
Trong con ngươi sáng ngời của Lạc Vân Hi lướt qua vẻ nghi hoặc, nàng có thể cảm giác được có một tầm mắt nóng rực nhìn mình chằm chằm, chẳng lẽ là ảo giác?
Không nghĩ vấn đề này nữa, nàng mài mực xong, trải tờ giấy thượng hạng ra, cầm bút chấm mực, cổ tay thả lỏng, hơi suy nghĩ một chút, đặt bút mà viết, tựa như nước chảy mây trôi, tốc độ viết chữ khiến tất cả người xung quanh chấn động, hàng loạt tiếng hít khí từ cổ họng phát ra, người đứng ở phía trước không nhịn được mà tiến lên phía trước vài bước, vây quanh Lạc Vân Hi.
Lương Tông Phủ và Lương Diệp Thu cũng vô cùng khiếp sợ, chạy tới nhìn Lạc Vân Hi chữ viết.
Vừa nhìn sang, hai cha con đã sợ ngây người, chữ đẹp! Kiểu chữ cũng không quen thuộc, giống như thành một trường phái riêng, tuy nhiên nó rất có khí chất, khí thế bàng bạc, không phải người khổ luyện hơn mười năm tuyệt đối không viết ra chữ đẹp như vậy!
Lạc Vân Hi cảm thấy sự khiếp sợ của bọn hắn, khóe miệng cong lên, rất thoả mãn với hiệu quả như vậy. Chữ bằng bút lông trung quốc truyền thống, kiếp trước, nàng thường nằm vung nên viết, kiếp trức vì phải tiếp xúc với một số người của thế hệ trước, nên đã nghiên cứu kỹ chữ bằng bút lông.
Nàng tùy ý viết, mà chữ trên giấy Tuyên Thành trắng lại như rồng bay phượng múa, giống như tác phẩm của danh gia (người giỏi, có danh tiếng trong một giới) làm, bất kể là toàn thể hay là chi tiết nhỏ, đều cực kỳ hoàn mỹ. Không khí chung quanh trở nên điên cuồng, mọi người vây quanh đây tuyệt đối là bị kinh ngạc bởi phong thái chữ bằng viết bút lông như danh gi nổi tiếng của nàng.
"Trời ạ, đây là chữ của Lạc tam tiểu thư sao?"
"Sao lại như vậy? Ta không tin, mấy ngày trước ta mua một bảng mẫu chữ, chữ còn chưa đẹp mắt như vậy!"
"Có thể viết chữ đẹp như vậy, ngươi cho rằng có mấy người viết được? Đây đúng là thần bút!"
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lạc Vân Hi có biến hoá rất lớn, nhiều hơn mấy phần hâm mộ cùng kính phục, quan chức có tư cách một chút thì mặt đầy vẻ tán thưởng.
Thiên kim tiểu thư ở phía sau bể đầu, chỉ muốn chen lên phía trước, chứng kiến chữ phế vật mà đẹp trong miệng mọi người.
Lạc Vân Hi viết xong, phần tay hơi đổi, động tác liên tục, thu hồi bút lông, nửa giọt nước mực cũng không rơi vào trang giấy Tuyên Thành.
Thái tử đứng gần Lạc Vân Hi nhất, nhìn chữ viết trên giấy Tuyên Thành, trong lòng thay đổi liên tục. Hắn cũng không chú ý tới chữ trên giấy viết cái gì, chỉ chuyên chú nhìn kiểu chữ, hắn mặc dù không có tài cao, nhưng từ nhỏ cũng đọc đủ thứ sách, chớp mắt nhìn kiểu chữ của Lạc Vân Hi nhu ẩn chứa cuồng phong, đủ thấy người viết chữ mạnh mẽ quyết đoan, thâm tàng bất lộ.
Nếu như không phải Lạc Vân Hi chính tay cầm bút viết, đánh chết hắn cũng sẽ không tin, chữ này là Lạc Vân Hi viết.
Lạc Vân Hi nhẹ nhàng thổi nét mực trên giấy, người đứng gần có mấy người nhẹ giọng đọc: "Tà dương chiều, trăng non tàn (ánh chiều tà, ánh trăng tàn)... "
Tất cả bảy miệng tám lời đọc, khó nghe được bài thơ viết cái gì, Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, nhẹ giọng đọc: "Tô màn che - tổn thương, tà dương chiều, trăng non tàn, tương tư chưa già, U U gian khổ học tập mộng. Không biết hồng nhạn về nơi nào. Vạt áo dần rộng, lần đi ai thương nhìn lại?? Duyên dư âm, tình đã qua đời, đông phong vô lực, lúc ấy cười sơn minh. Dựa vào lan can Mặc Mặc hận khó thu. Có lệ như lưu, rượu say mới dám tuôn!" (Nguyên đoạn này là mình chịu, mình không có năng khiếu dịch thơ, đại khái ý là: một mình ngày ngày ngắm mặt trời lặn, nhìn trăng tàn, một mình nàng ôm mộng nhớ người thương, không biết chàng ở nơi nào chỉ có thể chờ đợi đến gầy mòn, lúc nàng đi ai nhìn lại đây, duyên còn lại tình đã trôi qua, gió đông lạnh cũng không bằng, chỉ còn lời thề non hẹn biển, để mình nàng dựa vào lan can yên lặng ngóng chông, chỉ khi uống rượu say lệ mới tuôn.)
Lạc Vân Hi nhẹ nhàng đọc xong, giọng nói uyển chuyển, ngữ điệu ai oán, có thể thấy thấy rõ cảm giác oán hận của người con gái nơi khuê phòng.
Người khác nghe, không khỏi thổn thức.
Cho đến khi, có người mở đầu kêu một tiếng: "Thật sự là thơ hay! Hay cho một câu gió đông vô lực, chỉ còn lại lời thờ non hẹn biển!"
Những người khác lúc này mới giật mình từ trong ý cảnh tỉnh lại, mỗi người đều có ý nghĩ riêng, bài thơ này chứa đầy tình cảm không giả dối chút nào, tạo thành rất tự nhiên, không nhìn ra chút tỳ vết nào, viết thật là khéo!
Lương Diệp Thu ngạc nhiên, ánh mắt ngây ngốc nhìn tờ giấy, trong lòng sóng nhiệt cuồn cuộn, những từ ngữ ý nghi này, là nàng viết cho mình sao? Tâm tư nhẵn nhụi như vậy, dùng tình sâu như thế, vậy nhiều năm như vậy, hắn đều đối với nàng thế nào đây?
Lúc Lương Diệp Thu ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Vân Hi, trong mắt đã chứa nồng đậm sự hổ thẹn: "Hi nhi... "
Thì ra, nàng chẳng phải nhưu mọi người vẫn nghĩ, sau cái danh phế vật, lại ẩn sâu một trái tim tinh xảo lung linh như vậy!
Lạc Vân Hi lạnh nhạt đánh gãy lời hắn: "Bài thơ này là viết cho Lương công tử cùng Lương thiếu phu nhân, không cần tưởng bở."
Bàn tay của nàng, nhẹ nhàng nắm lấy nhau, trong lòng thầm than, Lạc Vân Hi ơi Lạc Vân Hi, ta biết ngay, chính là ngươi đang giở trò, ngươi nói ngươi đi, nhưng vỗn dĩ ngươi không đi! Mặt ngoài lạnh nhạt trong lòng nàng lại trầm thấp thở dài.
Khi nàng muốn viết chữ, trong não liền nghĩ tới những từ ngữ ai oán như vậy, khác hẳn tác phong làm việc của nàng, lập tức nàng liền nghĩ đến một khả năng, Lạc Vân Hi lừa nàng, nàng ấy không hề rời đi, bài thơ này, là nàng ấy muốn viết ra, bởi vì, Đoan Mộc Triết đứng ở phía sau.
"Vạt áo dần rộng, lần đi ai thương nhìn lại sao? Duyên còn lại, tình đã trôi qua, gió đông lạnh cũng không bằng, lúc ấy cười không vui sao?" Đoan Mộc Triết đứng ngơ ngác cách Lạc Vân Hi không xa, nét mực mờ nhạt trước mắt, hắn lẩm bẩm đọc, bất chợt cảm thấy, toàn thân thể không còn sức lực, hai tay, run rẩy kịch liệt.
Lời thề non hẹn biển dưới ánh trắng, hắn làm sao quên được? Thiếu nữ nói lời cuồng vọng, làm sao hắn có thể quên! Hắn có thể cảm giác được, Lạc Vân Hi bài thơ này là viết cho hắn.
Trong lòng cực kỳ chua xót, khuôn mặt Đoan Mộc Triết từ trước đến giờ ôn hòa như ngọc lại có một chút rạn nứt, móng tay thon dài ở hai bàn tay bấm sâu vào trong thịt, dùng cảm giác đau để nhắc nhở mình đang ở nơi nào.
Ánh mắt, không kìm được đảo qua Lạc Vân Hi, nàng vẫn luôn gầy như vậy, là vì, mình không đủ quan tâm nàng sao? Thế cho nên, ngày ngày chờ đợi, vạt áo dần rộng, cũng không có người an ủi sao?
Hi nhi, thực sự xin lỗi!
Hổ thẹn, như thủy triều nhấn chìm hắn, Lạc Phi Dĩnh bên cạnh mắt lạnh nhìn tất cả biến hóa này, ánh mắt bắn ra vẻ oán hận.
Lạc Vân Hi, muốn mượn một bài thơ để cứu vãn trái tim Đoan Mộc Triết tâm sao? Không thể! Nàng vất vả lắm mời giành được nam nhân này từ nàng bên cạnh nàng ta, sao có thể trả lại cho nàng! Dù cho Đoan Mộc Triết không thích mình, cũng không thể thích Lạc Vân Hi, nàng không xứng!
Lạc Vân Hi thầm nghĩ lời nói kia xong, cảm thấy tâm linh run sợ một hồi, giọng nói yếu ớt từ trong đầu truyền đến: "Ta không lừa ngươi, ta cầu khẩn bọn hắn tha cho ta ở lại mấy ngày, ta muốn nhìn hắn một lần cuối cùng, chỉ có như vậy, ta mới an tâm đi."
Lạc Vân Hi yên lặng, nàng ấy đi theo mình từ Mục An phủ đến kinh thành, chỉ vì liếc mắt nhìn Đoan Mộc Triết sao?
Ánh mắt liếc đến câu "chỉ còn lời thề non hẹn biển" trên giấy Tuyên Thành kia thì đột nhiên yết hầu chua xót, trong lòng đau đớn một trận, đau đớn ấy, là cảm giác thân thể trước kia lưu lại, có lẽ nên nói, chân chính là trong lòng Lạc Vân Hi đau. Đương nhiên, cũng có khả năng là mình bây giờ đã từng tin tưởng Đoan Mộc Triết, nhưng tình thân từng để nàng lưu luyến quá ngắn ngủi đó đã tan biến không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ban đầu Lạc Vân Hi và Đoan Mộc Triết có thề non hẹn biển thì hữu dụng gì? Núi cũng sẽ sụp đổ, nước biển cũng sẽ lưu động, tình cảm sâu hơn cũng sẽ biến mất, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Nàng không nhịn nhẹ nhàng nói trong lòng: "Nhìn rồi, ngươi cũng thỏa mãn, không cần thiết ở lại nữa."
Lạc Vân Hi nhặt tờ giấy lên, trước khi mọi người phản ứng kịp, xé nát tờ giấy có viết bài thơ ra.
"Không cần!"
"Chữ như vậy ngươi xé làm gì! Ai da, thật là đáng tiếc!"
Tiếng dậm chân, tiếng chửi rủa nóng nảy, liên tiếp vang lên, bọn họ đều nhanh quên, vật khiến bọn hắn coi trọng như vậy lại được viết ra từ tay phế vật bọn họ từng cói thường.
Con ngươi Lương Diệp Thu kịch liệt co rút lại, rrun run nói: "Hi nhi, ta... " Đáy mắt, toát ra sự hối hận vô cùng.
Sớm biết nàng vốn không phải phế vật, không chỉ tài hoa xuất chúng, lại vẫn yên lặng chịu khổ nhiều năm như vậy, hắn lại chẳng biết gì cả mà từ hôn!
Lúc này, Lương Diệp Thu mới thực sự cảm thấy hối hận, nhất là nhìn đến Lý Vô Nhan mở lớn cá môi sứt không nói được một lời kia, trong lòng giận hận chồng chất, nói: "Hôn sự này không được!"
Một câu nói kia, lập tức để Thủy Nguyệt Sảnh sôi trào lần thứ hai rơi vào sự yên lặng đáng sợ, ánh mắt kinh ngạc của mọi người lập tức tập chung trên người Lương Diệp Thu.
Lúc này Lý Vô Nhan mới chậm rãi khép miệng lại, tức giận nhìn Lạc Vân Hi: "Ngươi cái đồ tiểu tiện nhân này, vậy mà dám quyến tướng công ta!"
Bài thơ kia nàng nghe hiểu mà cũng không hiểu, thế nhưng, nàng lại biết Lương Diệp Thu đột nhiên nói không thành hôn là vì bài thơ kia! Thêm vào việc Lạc Vân Hi đã từng là vị hôn thê của Lương Diệp Thu, nàng vốn vô cùng kiêng kỵ, lúc này thô lỗ đẩy hai tiểu nha đầu ra, đánh về hướng Lạc Vân Hi.
Sắc mặt Lạc Vân Hi âm trầm, một tay chặn cổ tay nàng ta lại, lạnh lùng quát: "Lý Vô Nhan, người người đều nói diện mạo ngươi xấu lại lớn tuổi, ta thấy, ngươi mới thật sự là một phế vật! Ngươi không phải nói, ta viết ra thơ xong, liền bò sao? Bò đi! Ngươi bò đi!"
Nàng năm ngón tay nhéo một cái, liền đẩy Lý Vô Nhan té xuống đất, chân trái không khách khí chút nào đạp ở ngực của nàng ta, nhìn mặt Lý Vô Nhan rốt cục có vẻ sợ hãi, lạnh giọng nói: "Ta chưa bao giờ cùng nữ nhân chanh chua tính toán, viết thơ, chỉ muốn nói cho mọi người biết, ta không phải phế vật, từ nay về sau, có ai dám ở trước mặt ta nói một tiếng phế vật, sẽ có kết cục này!"
Mũi chân Lạc Vân Hi nhẹ dùng sức, ngực Lý Vô Nhan lập tức phát ra tiếng "kẽo kẹt", Lý Vô Nhan há mồm muốn mắng, nhưng không phát ra được chút âm thanh nào, bắp thịt trên mặt đau đến xoắn xuýt vào cùng một chỗ.
Người bên cạnh ngây người, ánh mắt Lạc Vân Hi đã lạnh lùng nhìn bọn hắn, ánh mắt cực kỳ lạnh giá, làm người khác nổi da gà.
"Nếu Lạc Vân Hi là phế vật, ở đây nhiều người như vậy, không viết ra được thơ tốt như vậy, chỉ sợ toàn là phế vật." Sau khi Đoan Mộc Kỳ kinh ngạc, vui vẻ xong, cao giọng kêu lên.
Thái tử nghe câu hắn nói, không có chút ý phản bác nào, có thanh niên nhiệt huyết tán đồng nói: "Ai nói Lạc gia tam tiểu thư là phế vật, thì ta người đầu tiên không bỏ qua cho hắn!"
Loại lời nói như vậy không ngừng vang lên trong sảnh, Lạc Vân Hi mới chậm rãi lỏng chân đạp ở trên ngực Lý Vô Nhan ra. Lý Vô Nhan lập tức che ngực lại ho khan, Lương Tông Phủ đi vào nhà khuyên con trai, cũng không ở nơi này, hạ nhân Lương gia thấy những người khác đều hướng về phía Lạc Vân Hi, nào dám nói chen vào, lại nghe thiếu gia nhà mình không có ý định lập gia đình, nên không người nào đến đỡ Lý Vô Nhan.
Trên nóc nhà, Quân Lan Phong và Cửu Sát dường như bị sét đánh trúng, hóa đá một lúc lâu.
Mãi một lúc lâu sau, mặt Cửu Sát đầy vẻ vui mừng mở miệng: "Chủ tử, hôm nay ta mới đặc biệt kính phục ánh mắt của ngài đấy, thì ra Lạc tiểu thư là người văn võ song tài!"
Hắn cũng không thể không tin phục, nếu như lúc trước lão Vương gia và Nhan gia không có chuyện đính hôn, thật là tốt biết bao! Hắn cũng không đến mức mỗi ngày nhìn chủ tử nhà mình buồn rầu trong lòng.
Sắc mặt Quân Lan Phong không đẹp đẽ như Cửu Sát, cũng không ai biết, trong lòng hắn đã đổ một bình giấm chua lớn ra ngoài, nhớ nhung sao? Nàng nhớ nhung ai? Hơn nửa không phải Lương Diệp Thu, nhất định là Đoan Mộc Triết, trong lòng hắn chắc chắn điều đó.
Hi nhi thế mà còn biết vì hắn ta vạt áo dần rộng, chuyện này nói ra làm sao hắn chịu được! Cho dù chuyện này là chuyện tình trước đây, nhưng nghĩ hắn cũng không thể nghĩ đến chuyện Hi nhi hao tổn tinh thần vì nam nhân khác như vậy!
"Toạc —— " Quân Lan Phong dẫm giày đen đạp lên mái ngói phát ra tiếng vang thanh thúy, mặt Cửu Sát trắng bệch.
Nếu như để người khác biết bọn hắn ở nơi này nghe trộm, tuy không có chuyện gì lớn, thế nhưng, sau lưng bọn họ, người khác không biết sẽ đàm luận chủ tử nhà mình ra sao.
Quân Lan Phong không nói một lời từ trên nóc nhà nhảy xuống dưới, Cửu Sát đuổi theo sát phía sau.
Trong Thủy Nguyệt Sảnh, Lạc Vân Hi nhỏ giọng dạy bảo Lý Vô Nhan, những người khác mặc dù nghe thấy âm thanh trên đỉnh đầu, cũng chỉ cho là mái ngói bị nắng phơi nóng mà nứt ra thôi, cũng không có để trong lòng.
Lạc Vân Hi nhìn Lý Vô Nhan che ngực lại trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Lý Vô Nhan, bản thân ngươi thử nghĩ lại xem, tính tình ngươi mạnh mẽ như vậy, gả vào Lương gia, chỉ sợ không mấy ngày liền chết!"
Nàng nói xong, xoay người lại, lòng bàn tay khẽ nhếch, mảnh vỡ tờ giấy bay lả tả xuống đất, người gần đó hô lên một tiếng, liền muốn đi cướp mảnh giấy vụn, chỉ cần có thể còn một hai chữ, vậy cũng đáng giá!
Tam tiểu thư phế vật viết ra chữ đẹp, có thể không náo động kinh thành sao?
Chỉ là, trong người xông đến trước, toàn bộ đều trợn tròn mắt. Trên đất, đều là giấy vụn như bột phấn, đừng nói là chữ, tùy tiện nhặt lên một hạt, cũng không sẽ nhìn ra đấy là tờ giấy.
Mắt thái tử lộ sự kinh ngạc, sợ hãi, Đoan Mộc Kỳ cũng như vậy, bọn hắn đều thấy Lạc Vân Hi vò mảnh giấy vụn vào trong tay, vốn dĩ không ngờ, trang giấy sẽ hội hoàn toàn biến thành bột phấn, phải có công phu thâm hậu mới có thể làm được đó!
Thời điểm Lạc Vân Hi đi ra cửa Thủy Nguyệt Sảnh, ánh sáng chói chang, xuyên qua tàng cây bạch quả trong sân chiếu xuống, chiếu vào trên gương mặt xinh đẹp của nàng, tạo ra vẻ đẹp diễm lệ động lòng người.
Cách cách nàng không xa, Quân Lan Phong đứng chắp tay, mắt đen u ám, không hề chớp mắt nhìn nàng.
Vào lúc này, ghen tuông đã qua, nhìn đến dáng người thon gầy của nữ tử, đau lòng đã che ngợp bầu trời bao phủ hắn.
Vạt áo dần rộng, dựa vào lan can lặng yên chờ đợi, có lệ rơi xuống, đây chính là nàng chân thật sao? Nàng thế này làm tim hắn đau đến tận xương tủy... Nếu như mười năm trước hắn đã biết nàng, hắn nhất định sẽ không để nàng chịu khó khăn như vậy, đau khổ như vậy.
Cái gì cũng không nghĩ lại nữa, Lương Diệp Thu, Đoan Mộc Triết, bọn hắn không quan trọng, chuyện nàng hài lòng và vui vẻ mới là quan trọng nhất. Quân Lan Phong nheo mắt lại, cất bước đi về phía nàng.
Từ nay về sau, hắn chỉ muốn thấy nụ cười như hoa của nàng.
Lương Tông Phủ kéo Lương Diệp Thu từ giữa phòng khách đi ra, chớp mắt đã nhìn thấy bóng dang như thần tiên ngoài sảnh kia, Lương Tông Phủ bị doạ suýt nữa mất hồn, vội vàng sai người mang Lý Vô Nhan về hậu đường, tự mình ra ngoài nghênh tiếp.
"Vương gia, ngài rốt cuộc đã tới!" Lương Tông Phủ lệ nóng quanh tròng, nhào tới trước mặt Trung Sơn Vương hành lễ, Trung Sơn Vương đến đây, mặt mũi của hắn cuối cùng cũng cứu vớt được một chút rồi. Tốt xấu gì, Lý Vô Nhan cũng là biểu tỷ của Trung Sơn Vương!
Quân Lan Phong theo thói quen liếc mắt nhìn Lương Tông Phủ, Lạc Vân Hi đã chầm chậm hành lễ, kêu một tiếng "Trung Sơn Vương", liền từ bên cạnh hắn đi qua, đi ra ngoài viện.
Mày Quân Lan Phong khẽ cau, tự nghĩ xem có nên theo sau hay không, đột nhiên, bước chân Lạc Vân Hi dừng lại.
Hắn mong đợi nhìn sang, nhưng Lạc Vân Hi không có động đậy, chỉ đứng tại chỗ, đầu cũng không quay lại, đối mặt với ngoài sân, như bị định thân vậy.
"Lạc Vân Hi!" Đoan Mộc Kỳ từ giữa phòng khách đuổi ra, vọt tới trước mặt nàng, nhìn thấy Lạc Vân Hi cau mày, có chút khó hiểu hỏi. "Ngươi suy nghĩ cái gì vậy?"
Nàng biết ca hát, biết múa, biết y thuật, lại còn biết thuật trồng cây! Nếu như nói nàng biết làm thơ, sao không có thể chứ?
Tại biệt trang của Đỗ gia, lúc Lạc Vân Hi hốt thuốc, là thông qua khẩu thuật, để Cửu Khúc Chỉ viết xuống, đúng thật là Quân Lan Phong chưa từng xem chữ của nàng, lúc này, cũng rất kinh ngạc.
Trong Thủy Nguyệt Sảnh hoàn toàn yên tĩnh, quan lại quyền quý, thiên kim, công tử, đều nín thở, yên lặng chăm chú nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi đứng giữa đại sảnh.
Giờ khắc này, nữ tử mặc bộ váy trắng, tóc đen búi thành bím tóc nhỏ, buông xuống bờ vai, dáng người yêu kiều, tuy thân hình nhỏ gầy, lại có vẻ yểu điệu, nhất là chiếc eo thon kia, không đầy một nắm tay, tạo nên cảm giác khiến người khác muốn ôm vào lòng bảo hộ.
Lạc Vân Hi cúi đầu, thật sự mài mực.
Mọi người ai cũng không quấy rối nàng.
Lý Vô Nhan ôm ngực đứng ở một bên, hai nha hoàn bên cạnh hạ cúi thấp xuống, thay nàng ta xoa bóp chỗ ngã bị đau. Mặt Lý Vô Nhan đầy vẻ hưởng thụ, chưa từng nghĩ đến, mình cũng có thể ngày xoay mình, không chỉ có trượng phu, lại gả cho công tử trẻ tuổi tài cao, thật sự khiến người ở ngõ hẻm đố kỵ muốn chết, cha mẹ cũng chuẩn bị nhiều bàn tiệc để ăn mừng.
Lạc Vân Hi sao, nàng ghi nhớ, trước đây phế vật này cùng chồng mình từng có hôn ước, cho nên, nàng phải nắm bắt cơ hội làm cho phế vật này xấu mặt, như vậy, sau này trong lòng phu quân chỉ có mình nàng.
Sắc mặt Lạc Phi Dĩnh biến đổi liên tục, trừng mắt nhìn Lạc Vân Hi thông thạo thủ pháp mài mực, không cách nào tin tưởng ý nghĩ nàng biết chữ.
Quân Lan Phong ngồi xổm ở trên mái nhà, xuyên qua khe nhỏ không hề chớp mắt chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Vân Hi, trong lòng thầm than, lúc nàng nghiêm túc, là thời điểm nàng đẹp nhất, đẹp tới mức không ai trên cõi đời này bằng, y hệt lần đó ở phòng Đỗ Tình Yên, nàng bắt mạch cho Đỗ Tình Yên, hắn phải cố gắng rất nhiều mới không bị thần sắc của nàng hấp dẫn, mấy ngày đau khổ kia, làm hắn càng nhớ nhung như điên.
Mà lần này, cuối cùng cũng có thể từ nóc nhà nhìn cho đủ.
Cổ tay Lạc Vân Hi bỗng nhiên hơi dừng lại, mí mắt nhấc lên trên, theo góc độ này của nàng, có thể dễ dàng nhìn thấy chỗ Quân Lan Phong đứng, chỉ có điều khe hở của lớp ngói rất nhỏ, đập vào mắt nàng chỉ là cột nhà chạm trổ mà thôi.
Nhưng Quân Lan Phong lại vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, vội dời mắt, trong lòng âm thầm thẹn thùng, nàng cảnh giác thật!
Trong con ngươi sáng ngời của Lạc Vân Hi lướt qua vẻ nghi hoặc, nàng có thể cảm giác được có một tầm mắt nóng rực nhìn mình chằm chằm, chẳng lẽ là ảo giác?
Không nghĩ vấn đề này nữa, nàng mài mực xong, trải tờ giấy thượng hạng ra, cầm bút chấm mực, cổ tay thả lỏng, hơi suy nghĩ một chút, đặt bút mà viết, tựa như nước chảy mây trôi, tốc độ viết chữ khiến tất cả người xung quanh chấn động, hàng loạt tiếng hít khí từ cổ họng phát ra, người đứng ở phía trước không nhịn được mà tiến lên phía trước vài bước, vây quanh Lạc Vân Hi.
Lương Tông Phủ và Lương Diệp Thu cũng vô cùng khiếp sợ, chạy tới nhìn Lạc Vân Hi chữ viết.
Vừa nhìn sang, hai cha con đã sợ ngây người, chữ đẹp! Kiểu chữ cũng không quen thuộc, giống như thành một trường phái riêng, tuy nhiên nó rất có khí chất, khí thế bàng bạc, không phải người khổ luyện hơn mười năm tuyệt đối không viết ra chữ đẹp như vậy!
Lạc Vân Hi cảm thấy sự khiếp sợ của bọn hắn, khóe miệng cong lên, rất thoả mãn với hiệu quả như vậy. Chữ bằng bút lông trung quốc truyền thống, kiếp trước, nàng thường nằm vung nên viết, kiếp trức vì phải tiếp xúc với một số người của thế hệ trước, nên đã nghiên cứu kỹ chữ bằng bút lông.
Nàng tùy ý viết, mà chữ trên giấy Tuyên Thành trắng lại như rồng bay phượng múa, giống như tác phẩm của danh gia (người giỏi, có danh tiếng trong một giới) làm, bất kể là toàn thể hay là chi tiết nhỏ, đều cực kỳ hoàn mỹ. Không khí chung quanh trở nên điên cuồng, mọi người vây quanh đây tuyệt đối là bị kinh ngạc bởi phong thái chữ bằng viết bút lông như danh gi nổi tiếng của nàng.
"Trời ạ, đây là chữ của Lạc tam tiểu thư sao?"
"Sao lại như vậy? Ta không tin, mấy ngày trước ta mua một bảng mẫu chữ, chữ còn chưa đẹp mắt như vậy!"
"Có thể viết chữ đẹp như vậy, ngươi cho rằng có mấy người viết được? Đây đúng là thần bút!"
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lạc Vân Hi có biến hoá rất lớn, nhiều hơn mấy phần hâm mộ cùng kính phục, quan chức có tư cách một chút thì mặt đầy vẻ tán thưởng.
Thiên kim tiểu thư ở phía sau bể đầu, chỉ muốn chen lên phía trước, chứng kiến chữ phế vật mà đẹp trong miệng mọi người.
Lạc Vân Hi viết xong, phần tay hơi đổi, động tác liên tục, thu hồi bút lông, nửa giọt nước mực cũng không rơi vào trang giấy Tuyên Thành.
Thái tử đứng gần Lạc Vân Hi nhất, nhìn chữ viết trên giấy Tuyên Thành, trong lòng thay đổi liên tục. Hắn cũng không chú ý tới chữ trên giấy viết cái gì, chỉ chuyên chú nhìn kiểu chữ, hắn mặc dù không có tài cao, nhưng từ nhỏ cũng đọc đủ thứ sách, chớp mắt nhìn kiểu chữ của Lạc Vân Hi nhu ẩn chứa cuồng phong, đủ thấy người viết chữ mạnh mẽ quyết đoan, thâm tàng bất lộ.
Nếu như không phải Lạc Vân Hi chính tay cầm bút viết, đánh chết hắn cũng sẽ không tin, chữ này là Lạc Vân Hi viết.
Lạc Vân Hi nhẹ nhàng thổi nét mực trên giấy, người đứng gần có mấy người nhẹ giọng đọc: "Tà dương chiều, trăng non tàn (ánh chiều tà, ánh trăng tàn)... "
Tất cả bảy miệng tám lời đọc, khó nghe được bài thơ viết cái gì, Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, nhẹ giọng đọc: "Tô màn che - tổn thương, tà dương chiều, trăng non tàn, tương tư chưa già, U U gian khổ học tập mộng. Không biết hồng nhạn về nơi nào. Vạt áo dần rộng, lần đi ai thương nhìn lại?? Duyên dư âm, tình đã qua đời, đông phong vô lực, lúc ấy cười sơn minh. Dựa vào lan can Mặc Mặc hận khó thu. Có lệ như lưu, rượu say mới dám tuôn!" (Nguyên đoạn này là mình chịu, mình không có năng khiếu dịch thơ, đại khái ý là: một mình ngày ngày ngắm mặt trời lặn, nhìn trăng tàn, một mình nàng ôm mộng nhớ người thương, không biết chàng ở nơi nào chỉ có thể chờ đợi đến gầy mòn, lúc nàng đi ai nhìn lại đây, duyên còn lại tình đã trôi qua, gió đông lạnh cũng không bằng, chỉ còn lời thề non hẹn biển, để mình nàng dựa vào lan can yên lặng ngóng chông, chỉ khi uống rượu say lệ mới tuôn.)
Lạc Vân Hi nhẹ nhàng đọc xong, giọng nói uyển chuyển, ngữ điệu ai oán, có thể thấy thấy rõ cảm giác oán hận của người con gái nơi khuê phòng.
Người khác nghe, không khỏi thổn thức.
Cho đến khi, có người mở đầu kêu một tiếng: "Thật sự là thơ hay! Hay cho một câu gió đông vô lực, chỉ còn lại lời thờ non hẹn biển!"
Những người khác lúc này mới giật mình từ trong ý cảnh tỉnh lại, mỗi người đều có ý nghĩ riêng, bài thơ này chứa đầy tình cảm không giả dối chút nào, tạo thành rất tự nhiên, không nhìn ra chút tỳ vết nào, viết thật là khéo!
Lương Diệp Thu ngạc nhiên, ánh mắt ngây ngốc nhìn tờ giấy, trong lòng sóng nhiệt cuồn cuộn, những từ ngữ ý nghi này, là nàng viết cho mình sao? Tâm tư nhẵn nhụi như vậy, dùng tình sâu như thế, vậy nhiều năm như vậy, hắn đều đối với nàng thế nào đây?
Lúc Lương Diệp Thu ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Vân Hi, trong mắt đã chứa nồng đậm sự hổ thẹn: "Hi nhi... "
Thì ra, nàng chẳng phải nhưu mọi người vẫn nghĩ, sau cái danh phế vật, lại ẩn sâu một trái tim tinh xảo lung linh như vậy!
Lạc Vân Hi lạnh nhạt đánh gãy lời hắn: "Bài thơ này là viết cho Lương công tử cùng Lương thiếu phu nhân, không cần tưởng bở."
Bàn tay của nàng, nhẹ nhàng nắm lấy nhau, trong lòng thầm than, Lạc Vân Hi ơi Lạc Vân Hi, ta biết ngay, chính là ngươi đang giở trò, ngươi nói ngươi đi, nhưng vỗn dĩ ngươi không đi! Mặt ngoài lạnh nhạt trong lòng nàng lại trầm thấp thở dài.
Khi nàng muốn viết chữ, trong não liền nghĩ tới những từ ngữ ai oán như vậy, khác hẳn tác phong làm việc của nàng, lập tức nàng liền nghĩ đến một khả năng, Lạc Vân Hi lừa nàng, nàng ấy không hề rời đi, bài thơ này, là nàng ấy muốn viết ra, bởi vì, Đoan Mộc Triết đứng ở phía sau.
"Vạt áo dần rộng, lần đi ai thương nhìn lại sao? Duyên còn lại, tình đã trôi qua, gió đông lạnh cũng không bằng, lúc ấy cười không vui sao?" Đoan Mộc Triết đứng ngơ ngác cách Lạc Vân Hi không xa, nét mực mờ nhạt trước mắt, hắn lẩm bẩm đọc, bất chợt cảm thấy, toàn thân thể không còn sức lực, hai tay, run rẩy kịch liệt.
Lời thề non hẹn biển dưới ánh trắng, hắn làm sao quên được? Thiếu nữ nói lời cuồng vọng, làm sao hắn có thể quên! Hắn có thể cảm giác được, Lạc Vân Hi bài thơ này là viết cho hắn.
Trong lòng cực kỳ chua xót, khuôn mặt Đoan Mộc Triết từ trước đến giờ ôn hòa như ngọc lại có một chút rạn nứt, móng tay thon dài ở hai bàn tay bấm sâu vào trong thịt, dùng cảm giác đau để nhắc nhở mình đang ở nơi nào.
Ánh mắt, không kìm được đảo qua Lạc Vân Hi, nàng vẫn luôn gầy như vậy, là vì, mình không đủ quan tâm nàng sao? Thế cho nên, ngày ngày chờ đợi, vạt áo dần rộng, cũng không có người an ủi sao?
Hi nhi, thực sự xin lỗi!
Hổ thẹn, như thủy triều nhấn chìm hắn, Lạc Phi Dĩnh bên cạnh mắt lạnh nhìn tất cả biến hóa này, ánh mắt bắn ra vẻ oán hận.
Lạc Vân Hi, muốn mượn một bài thơ để cứu vãn trái tim Đoan Mộc Triết tâm sao? Không thể! Nàng vất vả lắm mời giành được nam nhân này từ nàng bên cạnh nàng ta, sao có thể trả lại cho nàng! Dù cho Đoan Mộc Triết không thích mình, cũng không thể thích Lạc Vân Hi, nàng không xứng!
Lạc Vân Hi thầm nghĩ lời nói kia xong, cảm thấy tâm linh run sợ một hồi, giọng nói yếu ớt từ trong đầu truyền đến: "Ta không lừa ngươi, ta cầu khẩn bọn hắn tha cho ta ở lại mấy ngày, ta muốn nhìn hắn một lần cuối cùng, chỉ có như vậy, ta mới an tâm đi."
Lạc Vân Hi yên lặng, nàng ấy đi theo mình từ Mục An phủ đến kinh thành, chỉ vì liếc mắt nhìn Đoan Mộc Triết sao?
Ánh mắt liếc đến câu "chỉ còn lời thề non hẹn biển" trên giấy Tuyên Thành kia thì đột nhiên yết hầu chua xót, trong lòng đau đớn một trận, đau đớn ấy, là cảm giác thân thể trước kia lưu lại, có lẽ nên nói, chân chính là trong lòng Lạc Vân Hi đau. Đương nhiên, cũng có khả năng là mình bây giờ đã từng tin tưởng Đoan Mộc Triết, nhưng tình thân từng để nàng lưu luyến quá ngắn ngủi đó đã tan biến không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ban đầu Lạc Vân Hi và Đoan Mộc Triết có thề non hẹn biển thì hữu dụng gì? Núi cũng sẽ sụp đổ, nước biển cũng sẽ lưu động, tình cảm sâu hơn cũng sẽ biến mất, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Nàng không nhịn nhẹ nhàng nói trong lòng: "Nhìn rồi, ngươi cũng thỏa mãn, không cần thiết ở lại nữa."
Lạc Vân Hi nhặt tờ giấy lên, trước khi mọi người phản ứng kịp, xé nát tờ giấy có viết bài thơ ra.
"Không cần!"
"Chữ như vậy ngươi xé làm gì! Ai da, thật là đáng tiếc!"
Tiếng dậm chân, tiếng chửi rủa nóng nảy, liên tiếp vang lên, bọn họ đều nhanh quên, vật khiến bọn hắn coi trọng như vậy lại được viết ra từ tay phế vật bọn họ từng cói thường.
Con ngươi Lương Diệp Thu kịch liệt co rút lại, rrun run nói: "Hi nhi, ta... " Đáy mắt, toát ra sự hối hận vô cùng.
Sớm biết nàng vốn không phải phế vật, không chỉ tài hoa xuất chúng, lại vẫn yên lặng chịu khổ nhiều năm như vậy, hắn lại chẳng biết gì cả mà từ hôn!
Lúc này, Lương Diệp Thu mới thực sự cảm thấy hối hận, nhất là nhìn đến Lý Vô Nhan mở lớn cá môi sứt không nói được một lời kia, trong lòng giận hận chồng chất, nói: "Hôn sự này không được!"
Một câu nói kia, lập tức để Thủy Nguyệt Sảnh sôi trào lần thứ hai rơi vào sự yên lặng đáng sợ, ánh mắt kinh ngạc của mọi người lập tức tập chung trên người Lương Diệp Thu.
Lúc này Lý Vô Nhan mới chậm rãi khép miệng lại, tức giận nhìn Lạc Vân Hi: "Ngươi cái đồ tiểu tiện nhân này, vậy mà dám quyến tướng công ta!"
Bài thơ kia nàng nghe hiểu mà cũng không hiểu, thế nhưng, nàng lại biết Lương Diệp Thu đột nhiên nói không thành hôn là vì bài thơ kia! Thêm vào việc Lạc Vân Hi đã từng là vị hôn thê của Lương Diệp Thu, nàng vốn vô cùng kiêng kỵ, lúc này thô lỗ đẩy hai tiểu nha đầu ra, đánh về hướng Lạc Vân Hi.
Sắc mặt Lạc Vân Hi âm trầm, một tay chặn cổ tay nàng ta lại, lạnh lùng quát: "Lý Vô Nhan, người người đều nói diện mạo ngươi xấu lại lớn tuổi, ta thấy, ngươi mới thật sự là một phế vật! Ngươi không phải nói, ta viết ra thơ xong, liền bò sao? Bò đi! Ngươi bò đi!"
Nàng năm ngón tay nhéo một cái, liền đẩy Lý Vô Nhan té xuống đất, chân trái không khách khí chút nào đạp ở ngực của nàng ta, nhìn mặt Lý Vô Nhan rốt cục có vẻ sợ hãi, lạnh giọng nói: "Ta chưa bao giờ cùng nữ nhân chanh chua tính toán, viết thơ, chỉ muốn nói cho mọi người biết, ta không phải phế vật, từ nay về sau, có ai dám ở trước mặt ta nói một tiếng phế vật, sẽ có kết cục này!"
Mũi chân Lạc Vân Hi nhẹ dùng sức, ngực Lý Vô Nhan lập tức phát ra tiếng "kẽo kẹt", Lý Vô Nhan há mồm muốn mắng, nhưng không phát ra được chút âm thanh nào, bắp thịt trên mặt đau đến xoắn xuýt vào cùng một chỗ.
Người bên cạnh ngây người, ánh mắt Lạc Vân Hi đã lạnh lùng nhìn bọn hắn, ánh mắt cực kỳ lạnh giá, làm người khác nổi da gà.
"Nếu Lạc Vân Hi là phế vật, ở đây nhiều người như vậy, không viết ra được thơ tốt như vậy, chỉ sợ toàn là phế vật." Sau khi Đoan Mộc Kỳ kinh ngạc, vui vẻ xong, cao giọng kêu lên.
Thái tử nghe câu hắn nói, không có chút ý phản bác nào, có thanh niên nhiệt huyết tán đồng nói: "Ai nói Lạc gia tam tiểu thư là phế vật, thì ta người đầu tiên không bỏ qua cho hắn!"
Loại lời nói như vậy không ngừng vang lên trong sảnh, Lạc Vân Hi mới chậm rãi lỏng chân đạp ở trên ngực Lý Vô Nhan ra. Lý Vô Nhan lập tức che ngực lại ho khan, Lương Tông Phủ đi vào nhà khuyên con trai, cũng không ở nơi này, hạ nhân Lương gia thấy những người khác đều hướng về phía Lạc Vân Hi, nào dám nói chen vào, lại nghe thiếu gia nhà mình không có ý định lập gia đình, nên không người nào đến đỡ Lý Vô Nhan.
Trên nóc nhà, Quân Lan Phong và Cửu Sát dường như bị sét đánh trúng, hóa đá một lúc lâu.
Mãi một lúc lâu sau, mặt Cửu Sát đầy vẻ vui mừng mở miệng: "Chủ tử, hôm nay ta mới đặc biệt kính phục ánh mắt của ngài đấy, thì ra Lạc tiểu thư là người văn võ song tài!"
Hắn cũng không thể không tin phục, nếu như lúc trước lão Vương gia và Nhan gia không có chuyện đính hôn, thật là tốt biết bao! Hắn cũng không đến mức mỗi ngày nhìn chủ tử nhà mình buồn rầu trong lòng.
Sắc mặt Quân Lan Phong không đẹp đẽ như Cửu Sát, cũng không ai biết, trong lòng hắn đã đổ một bình giấm chua lớn ra ngoài, nhớ nhung sao? Nàng nhớ nhung ai? Hơn nửa không phải Lương Diệp Thu, nhất định là Đoan Mộc Triết, trong lòng hắn chắc chắn điều đó.
Hi nhi thế mà còn biết vì hắn ta vạt áo dần rộng, chuyện này nói ra làm sao hắn chịu được! Cho dù chuyện này là chuyện tình trước đây, nhưng nghĩ hắn cũng không thể nghĩ đến chuyện Hi nhi hao tổn tinh thần vì nam nhân khác như vậy!
"Toạc —— " Quân Lan Phong dẫm giày đen đạp lên mái ngói phát ra tiếng vang thanh thúy, mặt Cửu Sát trắng bệch.
Nếu như để người khác biết bọn hắn ở nơi này nghe trộm, tuy không có chuyện gì lớn, thế nhưng, sau lưng bọn họ, người khác không biết sẽ đàm luận chủ tử nhà mình ra sao.
Quân Lan Phong không nói một lời từ trên nóc nhà nhảy xuống dưới, Cửu Sát đuổi theo sát phía sau.
Trong Thủy Nguyệt Sảnh, Lạc Vân Hi nhỏ giọng dạy bảo Lý Vô Nhan, những người khác mặc dù nghe thấy âm thanh trên đỉnh đầu, cũng chỉ cho là mái ngói bị nắng phơi nóng mà nứt ra thôi, cũng không có để trong lòng.
Lạc Vân Hi nhìn Lý Vô Nhan che ngực lại trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Lý Vô Nhan, bản thân ngươi thử nghĩ lại xem, tính tình ngươi mạnh mẽ như vậy, gả vào Lương gia, chỉ sợ không mấy ngày liền chết!"
Nàng nói xong, xoay người lại, lòng bàn tay khẽ nhếch, mảnh vỡ tờ giấy bay lả tả xuống đất, người gần đó hô lên một tiếng, liền muốn đi cướp mảnh giấy vụn, chỉ cần có thể còn một hai chữ, vậy cũng đáng giá!
Tam tiểu thư phế vật viết ra chữ đẹp, có thể không náo động kinh thành sao?
Chỉ là, trong người xông đến trước, toàn bộ đều trợn tròn mắt. Trên đất, đều là giấy vụn như bột phấn, đừng nói là chữ, tùy tiện nhặt lên một hạt, cũng không sẽ nhìn ra đấy là tờ giấy.
Mắt thái tử lộ sự kinh ngạc, sợ hãi, Đoan Mộc Kỳ cũng như vậy, bọn hắn đều thấy Lạc Vân Hi vò mảnh giấy vụn vào trong tay, vốn dĩ không ngờ, trang giấy sẽ hội hoàn toàn biến thành bột phấn, phải có công phu thâm hậu mới có thể làm được đó!
Thời điểm Lạc Vân Hi đi ra cửa Thủy Nguyệt Sảnh, ánh sáng chói chang, xuyên qua tàng cây bạch quả trong sân chiếu xuống, chiếu vào trên gương mặt xinh đẹp của nàng, tạo ra vẻ đẹp diễm lệ động lòng người.
Cách cách nàng không xa, Quân Lan Phong đứng chắp tay, mắt đen u ám, không hề chớp mắt nhìn nàng.
Vào lúc này, ghen tuông đã qua, nhìn đến dáng người thon gầy của nữ tử, đau lòng đã che ngợp bầu trời bao phủ hắn.
Vạt áo dần rộng, dựa vào lan can lặng yên chờ đợi, có lệ rơi xuống, đây chính là nàng chân thật sao? Nàng thế này làm tim hắn đau đến tận xương tủy... Nếu như mười năm trước hắn đã biết nàng, hắn nhất định sẽ không để nàng chịu khó khăn như vậy, đau khổ như vậy.
Cái gì cũng không nghĩ lại nữa, Lương Diệp Thu, Đoan Mộc Triết, bọn hắn không quan trọng, chuyện nàng hài lòng và vui vẻ mới là quan trọng nhất. Quân Lan Phong nheo mắt lại, cất bước đi về phía nàng.
Từ nay về sau, hắn chỉ muốn thấy nụ cười như hoa của nàng.
Lương Tông Phủ kéo Lương Diệp Thu từ giữa phòng khách đi ra, chớp mắt đã nhìn thấy bóng dang như thần tiên ngoài sảnh kia, Lương Tông Phủ bị doạ suýt nữa mất hồn, vội vàng sai người mang Lý Vô Nhan về hậu đường, tự mình ra ngoài nghênh tiếp.
"Vương gia, ngài rốt cuộc đã tới!" Lương Tông Phủ lệ nóng quanh tròng, nhào tới trước mặt Trung Sơn Vương hành lễ, Trung Sơn Vương đến đây, mặt mũi của hắn cuối cùng cũng cứu vớt được một chút rồi. Tốt xấu gì, Lý Vô Nhan cũng là biểu tỷ của Trung Sơn Vương!
Quân Lan Phong theo thói quen liếc mắt nhìn Lương Tông Phủ, Lạc Vân Hi đã chầm chậm hành lễ, kêu một tiếng "Trung Sơn Vương", liền từ bên cạnh hắn đi qua, đi ra ngoài viện.
Mày Quân Lan Phong khẽ cau, tự nghĩ xem có nên theo sau hay không, đột nhiên, bước chân Lạc Vân Hi dừng lại.
Hắn mong đợi nhìn sang, nhưng Lạc Vân Hi không có động đậy, chỉ đứng tại chỗ, đầu cũng không quay lại, đối mặt với ngoài sân, như bị định thân vậy.
"Lạc Vân Hi!" Đoan Mộc Kỳ từ giữa phòng khách đuổi ra, vọt tới trước mặt nàng, nhìn thấy Lạc Vân Hi cau mày, có chút khó hiểu hỏi. "Ngươi suy nghĩ cái gì vậy?"
/231
|