Edior: thu thảo
Lạc Vân Hi liếc vè phía hắn: "Sư huynh, ngươi đã nhìn ra rồi sao?"
Gương mặt anh tuấn của Đoan Mộc Ly hơi nghiêng, đôi mắt đào hoa mục nghiêm túc nhìn nàng: "Độc dược này, không khéo, ta cũng có chế tạo rồi, sư phụ cũng không chế đúng cách, cách duy nhất có thể chế được nó, chính là người đã đọc sách trong viện của ta."
Lòng Lạc Vân Hi thần run rẩy, nói: "Thì ra sư huynh nhận ra loại độc này, vậy ngươi . . . "
"Ngươi là sư muội ta, làm như vậy, chắc chắn là phải có lý do của ngươi." Ánh mắt Đoan Mộc Ly lườm về hướng thái hậu rời đi, có ý riêng: "Chiêu này tuy tốt, nhưng rốt cuộc cũng sẽ tổn thương tới bản thân."
"Thực xin lỗi." Lạc Vân Hi thấp giọng nói ra ba chữ.
Đoan Mộc Ly ngẩn ra, rồi lắc đầu: Kỳ thực, Yên nhi nàng ấy —— "
Tiếng nói của hắn hơi dừng lại, đổi giọng nói: "Ngươi xác định muốn cùng những thế gia này tiếp tục dây dưa như vậy sao?"
Lạc Vân Hi nhẹ cong môi mỏng: "Cho dù bây giờ ta muốn bứt ra cũng vô dụng, có vài người, tránh cũng không thoát được."
"Nếu như ngươi thật sự đồng ý trốn đi, thế gian này, còn có người và việc ngươi tránh không thoát được ư?" Đoan Mộc Ly thấp giọng nói.
Lạc Vân Hi không nói gì nữa.
Nếu như nàng không về kinh đô, có thể, sẽ không có nhiều chuyện như vậy. Nhưng nàng, thật sự cam lòng buông xuống sao?
"Không nói cái này nữa." Đoan Mộc Ly thấy nàng bị mình hỏi mà không trả lời, môi mỏng hơi giương lên, nở một nụ cười mê người, nói: "Hi nhi, hôm nay là ngày tốt ngươi trưởng thành, sư huynh có thể nhận lời ngươi bất cứ chuyện gì."
"Bất cứ chuyện gì sao?" Lạc Vân Hi khóe miệng kéo nhẹ: "Bao gồm cả chuyện trộm gà bắt chó leo xà nhà sao?"
Bờ môi Đoan Mộc Ly cong lên: "Ý này rất tốt!"
Lạc Vân Hi cười "xì" ra tiếng, con ngươi khẽ chuyển, nói: "Chẳng qua, ta ngược lại thật sự là có một việc muốn nhờ sư huynh . . . " Nàng định nói rồi lại thôi.
"Hử? Nói đi!" Đoan Mộc Ly cổ vũ nhìn nàng.
Lạc Vân Hi nghiến răng, nói ra: "Ta muốn mở một thanh lâu ở đối diện Thần lâu."
Nàng không hề tính đến, tửu lâu kia là của Đoan Mộc Ly, mình mua tửu lâu làm chuyện gì, sớm muộn hắn cũng sẽ biết.
Sắc mặt Đoan Mộc Ly cứng đờ, hiển nhiên không ngờ đến nàng sẽ nói ra lời như vậy, kinh ngạc hỏi: "Ngươi muốn đoạt mối làm ăn cùng sư huynh ngươi à?"
Lạc Vân Hi lấy lòng cười nói: "Ta phân cho ngươi một nửa lợi nhuận!"
"Tại sao?" Đoan Mộc Ly nhướng mi hỏi nàng: "Nếu như ngươi thích, ta sẽ tặng Thần lâu cho ngươi!"
"Tặng Thần lâu cho ta sao?" Lạc Vân Hi bị câu nói này làm rung động, nụ cười ngừng lại, không thể tin được mà nhìn về phía hắn.
"Tất cả lợi nhuận thuộc về ngươi, nhưng ta sẽ quản lí quyền sở hữu đất." Đoan Mộc Ly chậm rãi nói.
Lạc Vân Hi không nói gì.
Thì ra là như vậy.
Thì nàng nói, Thần lâu là căn cứ của Đoan Mộc Ly, từ tin tức nhận được từ Tiểu Bích, mấy năm qua Thần lâu phát triển không thiếu ít, thanh thế so với lúc trước nàng tự tay thiết lập lớn hơn nhiều, Đoan Mộc Ly không thể đưa tất cả cho nàng.
Thấy mặt nàng có vẻ thất vọng, Đoan Mộc Ly cong khóe mắt lên cười nói: "Hi nhi, đây là mua bán tuyệt đối không lõ vốn, không cần chi phí, không cần đầu tư, kiếm ít nhiều đều do ngươi cầm. Nếu như ngươi không phải có sư huynh có tiền như ta, ai lại giúp đỡ ngươi như vậy!"
Lạc Vân Hi nhếch lên môi, nói: "Nhưng ta thích tự mình nắm trong tay, nếu như ngươi cũng nhúng tay vào quản lý, ta sẽ không tìm được chút cảm giác thành công nào."
Đoan Mộc Ly khẽ cười : "Vậy tất cả chuyện làm ăn của Thần lâu ta đều không nhúng tay vào là được!"
Lạc Vân Hi biết, hắn nói không nhúng tay vào chuyện làm ăn, cũng không có nghĩa là không quản lý công việc ẩn dấu, chẳng qua bây giờ đối với nàng mà nói như vậy đã đủ rồi.
"Vậy Hi nhi liền cảm ơn sư huynh." Lạc Vân Hi nhìn về phía hắn cười khẽ nháy mắt mấy cái.
Đoan Mộc Ly cười nói: "Chờ ngươi rảnh rỗi, ta mang ngươi tới đó."
"Ừm, cũng không thể nói thân phận thật của ta, đừng để người ta biết là một nữ tử đến quản lí thanh lâu." Lạc Vân Hi lần nữa cường điệu.
Đoan Mộc Ly gật đầu.
Lạc Vân Hi liếc nhìn sắc trời, nói: "Mẫu thân ta cùng cữu cữu đang nóng ruột đợi ở nhà, ta phải trở về báo bình an."
"Ta đưa ngươi về." Hai ngón tay phải Đoan Mộc Ly đưa lên môi thổi một hơi, Xích Huyết màu đỏ nhanh chân chạy tới, thân thiết cọ áo Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly nhanh tay tránh ra, gõ xuống trán của nó, phóng người lên lưng ngựa, tay phải áo vung nhẹ, đã kéo Lạc Vân Hi lên, hai người một con ngựa, chạy như bay về Đại phủ.
Đưa Lạc Vân Hi đến Đại phủ , Đoan Mộc Ly vẫn chưa dừng lại, thấp giọng nói: "Hi nhi, ta tới Đỗ phủ. Chờ thái hậu đi, lại tới thăm ngươi."
Lạc Vân Hi nhìn theo nam nhân đánh ngựa đi.
Gió lạnh thổi qua, nụ cười thanh tú trên mặt Đoan Mộc Ly ngưng kết thành băng, môi mỏng thấp giọng lẩm bẩm: Hi nhi, ngươi quả nhiên là người của Đoan Mộc Triết sao? Ngươi nhớ hết rồi đúng không?
Mà Đỗ phủ kia, vẫn bận đến chạng vạng, mới có khách lục tục tới, nói: "Đỗ tiểu thư bệnh nặng, lễ cập kê này này chỉ đành qua loa như vậy."
Đỗ Tình Yên bệnh nằm trên giường lâu, bọn hắn đã thành thói quen, thở dài vài tiếng, chuyện đương nhiên là ngồi ở trong sân trước của Đại phủ lâm uống rượu chơi đoán số, chuyện trò vui vẻ, ngồi đợi bắn pháo hoa buổi tối.
Lạc Vân Hi thay đổi một bộ áo lụa trắng ngà mỏng trên mặt thêu cánh hoa hạnh vàng nhạt, váy dài màu xanh nhạt, yên lặng đứng ở chỗ cao nhất trên Thiên viện, phóng tầm mắt tới ánh trăng trong sáng, khuôn mặt bị ánh trăng bao phủ, mông lung mỹ lệ.
Mũi chân điểm qua mái ngói, có âm thanh chập trùng "kẽo kẹt" vang nhẹ lên, ở nơi này ban đêm rất đẹp, giống như tiếng nhạc trên dây đàn, một vệt bóng dáng màu đen xuất hiện ở đầu tường.
"Là ta." Quân Lan Phong trầm thấp nói, đáy mắt phản chiếu bóng dáng thiếu nữ như đứng trog tranh, ánh mắt càng u ám.
Lạc Vân Hi khẽ nhúc nhích, nhìn bốn phía, ngẩng đầu kêu: "Xuống."
Quân Lan Phong giữ im lặng, nhảy xuống, đi vài bước về bên này, nhiên, dừng lại ở chỗ ánh sáng và bóng tối giao nhau, môi mỏng ôn cong lên một góc độ, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
Hai chân Lạc Vân Hi không tự khống chế mà đi về phía hắn, từng bước một, cũng không nhanh, đỉnh đầu là cành cây sum xuê che khuất ánh trăng rơi xuống, ánh mắt thích ứng với bóng tối, ngũ quan nam nhân ở trong bóng tối cũng càng hiện rõ ràng.
"Sao vậy?" Lạc Vân Hi dừng chân, thấy lạ hỏi.
Nếu là thường ngày, giữa hai người có khoảng cách như vậy, hắn không thể không tới đón, mà cũng sẽ không đứng bất động như vậy.
Quân Lan Phong nhìn ánh mắt của nàng, lại từ từ dời tầm mắt, quả đấm nắm chặt buông lỏng, cứ như bỏ ra rất nhiều sức lực, mới mở miệng nói: "Chuyện từ hôn tạm thời làm không được, Hi nhi, ngươi đã nói, hiện tại ta không có tư cách nói gì với ngươi, ta đợi sự việc xong xuôi, sẽ quang minh chánh đại cầu hôn ngươi."
Lạc Vân Hi không nói, nhưng lòng dần dần chìm xuống, đó dường như là một cái vực sâu không đáy.
Thì ra, hắn đến muộn như vậy, lại là vì việc này, mà hôn sự này, quả nhiên không dễ bỏ như vậy.
Quân Lan Phong hít sâu một hơi, giọng nói càng thêm trầm khàn: "Ngươi đã nói sẽ không chờ đợi tại chỗ, sẽ thích người khác, cho nên, ta vĩnh viễn sẽ không rời đi tầm mắt của ngươi, chỉ hy vọng, ngươi có thể rõ ràng tâm ý của ta."
Hắn nói xong, lui về sau vài bước, dáng người nhảy lên, bộ pháp kỳ dị, nhảy ra đầu tường, gió thổi vạt áo hắn lên, lúc ẩn lúc hiện truyền đến tiếng hắn thở dài : "Chiếm được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta . . . "
Chỉ có điều, câu "mệnh là do ta không phải do trời" sau đó, Lạc Vân Hi đã không nghe thấy nàng đứng bình tĩnh dưới tàng cây, duy trì dáng người lúc Quân Lan Phong rời đi, thẳng tắp đứng vững, ánh mắt thắt lại, nửa ngày, nàng mới về đến chủ phòng.
Xuân Liễu vội vã tới tìm nàng: "Tiểu thư, Trung Sơn Vương cũng đã đến, sao người còn ở đây? Đại đại nhân đang dục đó." Cùng nàng ấy tới đây còn có Tề Sính Đình, nàng ấy vốn giúp đỡ Lạc Vân Hi chuyện chiêu đãi tân khách ở ngoại viện, vào lúc này mới đến hậu viện.
"A, được." Lạc Vân Hi đáp một tiếng, khép cửa, ba người cùng đi tiền viện.
Gặp lại Quân Lan Phong, hắn đã đứng ở chỗ quần thần, trên mặt mang theo xa cách như băng sơn, cùng mọi người đang nở nụ cười lấy lòng thành loại đối lập rõ ràng.
Lạc Vân Hi khi đi tới, sắc mặt của hắn mới hòa hoãn, nói: "Lạc tiểu thư đến đây, nhanh đi đốt pháo đi."
Thế Nhiệm vội vàng an bài xong xuôi, một mặt dẫn Lạc Vân Hi đi tới cỗ chủ tọa, Thái tử, Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Kỳ đều ở đây.
Lạc Vân Hi chính là Cửu Vân, chuyện này người ở đây biết hết rồi, cho nên giờ khắc này đều nhìn nàng, tầm mắt vô cùng chăm chú.
Một đóa rồi lại một đóa như mai như cúc bùng lên, năm màu rực rỡ, muôn hoa đua thắm khoe hồng, rọi sáng nửa bầu trời, xinh đẹp vô cùng, bắn hơn nửa giờ cũng không hề dừng lại.
Tất cả mọi người cứng lưỡi.
"Trời ạ, đẹp quá, bình thường cực kỳ ít thấy pháo hoa đẹp như vậy!"
"Thật nhiều pháo!"
"Thật pháo hoa thịnh thế, không ngờ đại gia còn có bản lãnh này, có thể lấy được nhiều pháo hoa như vậy!"
"Đúng vậy, chẳng qua cũng rất bình thường, ngươi xem Trung Sơn Vương, Nhị hoàng tử, Lục hoàng tử bọn hắn đều có mặt, ai biết là có phải bọn hắn giúp không?"
Bên tai Lạc Vân Hi liên tiếp truyền tới tiếng than thở, bất chợt, những âm thanh này đồng thời bắn ra, vang dội mấy lần: "Oa!"
Trong tiếng than thở, màn đêm buông xuống, pháo hoa lại còn nổ, nhất thời che hết ánh sáng của trăng sao, lung lay rơi xuống, trở thành vô số đuôi lưu tinh.
Ngoài tường ngõ phố, vô số tiếng bước chân đang chạy, mang theo tiếng bọn nhỏ hoan hô: "Thật đẹp! Chúng ta đi đuổi lưu tinh đi!"
Đây là pháo hoa "Thiên thụ quỳnh hoa" khó gặp, mọi tân khách chỉ bết mấy năm trước ở yến tiệc của hoàng thất đã thưởng thức qua, không ngờ, đêm nay vậy mà lại được chứng kiến kỳ quan, dồn dập vỗ tay.
Trong lòng Lạc Vân Hi cũng than thở, cúi đầu, xoa cổ đã hơi cứng.
Lần đó, lúc Lạc Phi Dĩnh cập kê, cũng không có thời gian nổ pháo hoa dài như vậy, thế cho nên tân khách bốn phía đều kêu tới khản giọng.
"Thật là đẹp, biểu tỷ, đây là bao nhiêu pháo hoa chứ? Cũng không biết phải tốn bao nhiêu bạc!" Đại Văn Quyên không biết khi nào đã đứng ở bên người nàng, mặt ngây ngốc hỏi.
"Bạc ư?" Một giọng nam chê cười sáp vào, Vô Tràng khoanh tay, xuất hiện của ở một bên khác Lạc Vân Hi, khóe miệng nhếch lên: "Ngươi dù có vạn lượng bạc trắng, cũng không mua được 'thiên thụ quỳnh hoa', đây chính là đồ tốt gia chúng ta phí không ít công sức mới lấy được."
Đại Văn Quyên lập tức có chút hâm mộ nhìn về phía Lạc Vân Hi.
"Thay ta cảm ơn gia nhà ngươi." Lạc Vân Hi cười nói nhỏ nhẹ: "Khổ cho hắn phí tâm rồi."
"Lạc tiểu thư nói phải, đây là chủ tử chúng ta tâm cam tình nguyện." Vô Tràng cười hì hì nói: "Tiểu nha đầu, ngươi không nên nói lung tung ra ngoài."
Hắn nói rồi chớp mắt nhìn Đại Văn Quyên.
Đại Văn Quyên ý thức được hắn gọi mình là "tiểu nha đầu", mặt ửng đỏ, gật đầu: "Ta sẽ không nói lung tung."
Nàng ấy theo bản năng lùi về sau hai bước, đang muốn rời khỏi đây, nhưng lại va đến lồng ngực một người ở phía sau.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Nàng ấy vội vàng xin lỗi.
Mặt Cửu Sát lạnh như băng nhìn nàng ấy, Đại Văn Quyên chạm đến ánh mắt rét căm căm kia, bị dọa giật mình, vội vàng cúi đầu đi.
Vô Tràng thấy Cửu Sát đến đây, biết là có việc, lập tức tránh vào chỗ tối.
"Lạc tiểu thư." Cửu Sát một mực cung kính kêu.
Lạc Vân Hi cười nhạt, tỏ vẻ đáp lại, nhưng không mở miệng.
Cửu Sát chần chừ một lúc, thấp thấp giọng nói: "Sau giờ ngọ, thân mình Đỗ tiểu thư đã có khởi sắc rất lớn, gia và thái hậu nói riên về chuyện từ hôn, muốn kết thúc, sau này, là lão Vương gia đến, bắt gia quỳ xuống, không cho phép hắn từ hôn, gia bất đắc dĩ đành ép xuống . . . "
Tiếng nói của hắn chậm mà trầm thấp, Lạc Vân Hi lại nghe rất chăm chú.
"Lão Trung Sơn Vương ư?"
"Vâng, sau khi gia mười lăm tuổi, hắn liền không xen vào việc trong phủ nữa, không ngờ, bị thái hậu mời đến." Mặt Cửu Sát lộ vẻ u sầu.
Lạc Vân Hi lặng lẽ đứng, một lúc lâu mới nói: "Ta đã biết, kỳ thực, không cần thiết phải giải thích với ta."
Cửu Sát kiên định nói: "Không phải gia muốn ta đến, là thuộc hạ tự mình nghĩ tới việc nói chuyện với Lạc tiểu thư, gia, ở bên ngoài phong quang, nhưng cũng có rất nhiều chuyện làm hắn khó xử."
Lạc Vân Hi thờ ơ nói: "Cửu Sát, ngươi muốn ta thông cảm cho chủ tử ngươi sao? Hắn đối với ta thế nào, trong lòng ta hiểu rõ, nhưng, việc làm khó hắn không phải do ta tạo thành, ta cũng không thể vì một câu 'khó xử' của hắn, mà đợi hắn cả đời, ngươi thấy đúng không?"
Cửu Sát lấy dũng khí nói: "Thuộc hạ biết không có liên quan gì tới tiểu thư, nhưng nể mặt gia một lòng một dạ cuồng dại như vậy, hi vọng tiểu thư có thể nhớ tới cái tốt của người."
Lạc Vân Hi khẽ mím môi môi: "Được rồi, ngươi đi trước đi."
Cửu Sát không dám nói quá nhiều, nhanh nhanh rời đi.
Liếc nhìn vị trí của Quân Lan Phong, Lạc Vân Hi chú ý tới, trong lúc hắn ngồi ở cạnh vài triều thần, tay thuận nâng ly rượu ngọc bích, cười nhìn trái nhìn phải, sau khi cùng người chạm cốc, vừa ngửa đầu, là uống hết rượu.
Lạc Vân Hi khẽ nhíu mày, cái kiểu này, cũng không giống như hắn.
Nàng trực tiếp đi về hướng bàn Quân Lan Phong ngồi.
Nhìn thấy nhân vật chính đến, mấy người khách ngưng đùa giỡn, mỉm cười nhìn về phía nàng.
Một tay Quân Lan Phong nắm lấy ly rượu, đôi mắt như nhìn thấu mọi vật, thẳng tắp nhìn về phía nàng.
Lạc Vân Hi nhận một ly rượu rỗng trên bàn, thuần thục rót đầy rượu, lại rót ra tám phần cho ly rượu trên tay Quân Lan Phong, cầm ly rượu của mình lên, ở trước mắt hắn lung lay mấy lần, hơi mỉm cười nói: "Vương gia, đa tạ ngươi quan tâm, chỉ là rượu nhạt, coi như là thành ý, mời người!"
Quân Lan Phong nheo con ngươi cười, cầm ly rượu, cùng nàng chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.
Lạc Vân Hi nâng ly rượu đặt trên bàn rượu, không có động tác dư thừa, nở mở một nụ cười cảm kích với người xung quanh, nàng mới nhanh bước rời khỏi đó.
Ngón tay Quân Lan Phong nắm ly rượu nắm rất chặt.
Thủ pháp của Lạc Vân Hi cao minh, dưới con mắt mọi người, quăng một viên thuốc giải rượu trong ly rượu của Quân Lan Phong, nàng dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của mọi người, nhưng không giấu Quân Lan Phong, cho nên Quân Lan Phong thấy rất rõ ràng.
Đây là đang quan tâm hắn sao? Nội tâm Quân Lan Phong tràn ngập vui sướng cùng nhu tình vô hạn, ngửa cổ một cái, "rầm rầm", uống hết cái ly rượu thêm nguyên liệu này, tuy động tác khuếch đại, lại không làm giảm sự tao nhã của hắn chút nào. Trời cao thật là không công bằng, lớn lên đẹp trai và lớn lên rất xinh đẹp, cho dù là ngáp, cũng vô cùng mỹ lệ, mà bộ dạng sai lệch một chút, ngay cả mỉm cười cũng làm người ta sợ.
Yến hội rất nhanh đã kết thúc, Lạc Vân Hi và người Đại gia cùng tiễn khách.
Quân Lan Phong mặc dù không say, nhưng vẫn dính đầy mùi rượu, mặt có chút đỏ, ngoại bào đã sớm cởi ra, lộ ra áo màu trắng bên trong, dán sát vào dáng người cường tráng cao lớn của hắn, nhìn cực kỳ tuấn mỹ.
Thế Nhiệm thấy hắn muốn rời phủ, chạy nhanh tới: "Vương gia, ngài đi bây giờ sao? Nếu không thì tìm một phòng để nghỉ ngơi nhé?". Hắn cho rằng Quân Lan Phong uống rượu say.
Quân Lan Phong vốn muốn về, nhưng nghe hắn nói như thế, đột nhiên liền đổi ý, làm ra bộ dạng có vẻ say rượu nặng, xoa đầu lẩm bẩm: "Có chút choáng váng đầu, Đại đại nhân đi tiễn khách trước, bổn vương tới hậu viện tìm nhà kề ngủ một cái."
Thế Nhiệm lập tức hết sức lo sợ nói: "Đúng, đúng, Vương gia, để ta gọi quản gia đưa người đi."
"Không cần!" Quân Lan Phong ngăn cản hắn: "Tuy bổn vương say rượu, nhưng ban đêm vẫn còn nhận ra đường đi."
Thế Nhiệm đành phải kệ hắn, nhìn hắn đi xa, mới quay đầu đi chào hỏi khách khứa.
Lạc Vân Hi nhíu lông mày lại, người nam nhân này sao lại say được chứ? Chẳng phải hắn uống cốc rượu có thuốc kia sao?
Thái tử thấy Trung Sơn Vương như vậy, nói với Cửu Sát vài câu, mang theo phi tần rời khỏi, hắn căn bản không chú ý tới, sắc mặt Tằng Thủy Lan đi ngang qua ngay sau, hoàn toàn biến thành màu xanh, đấy là tức giận.
Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Kỳ, Cốc thừa tướng từng người đều ra về.
Lạc Vân Hi đưa tiễn khách xong, xoa xoa sắp hai mắt đóng lại, nghĩ đến Đoan Mộc Ly trước khi đi có dặn dò, muốn nàng ngủ sớm một chút, hôm nay mệt một ngày, phải nghỉ ngơi tốt, nàng nhếch miệng lên, bước về hậu viện.
Một dòng nửa đường, nàng bất chợt xoay người đi về một phía khác, nếu nhớ không lầm, ban ngày, Quân Lan Phong đã nghỉ ở viện kia.
Đại phủ nhỏ, hai bên không có mấy đường, rất nhanh đã đến.
Còn chưa vào sân, Lạc Vân Hi liền thấy có một cỗ mùi rượu nồng đậm, không khỏi dùng tay áo che, bước nhanh đi vào, kêu lên: "Cửu Sát!"
/231
|