*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edior: thu thảo
Lạc Vân Hi nghe được giọng nói quen thuộc này, theo phản xạ có điều kiện đứng lên, mặt đầy kinh ngạc: "Đình nhi? Sao ngươi lại đến đây?"
Theo sau Tề Sính Đình là mấy gã sai vặt của Thần lâu, bởi vì từng thấy nàng ấy và Lạc Vân Hi cùng đến Thần lâu, cho nên họ mới nhận ra, chưa kịp ngăn cản, chỉ là không thể ngờ Tề Sính Đình lại chạy nhanh như vậy.
Tề Sính Đình thở gấp, giữ chặt tay Lạc Vân Hi, thấp giọng nói: "Ngươi đến đây, ta có lời muốn nói với ngươi."
Lạc Vân Hi theo nàng ấy đi về phía hậu trường, đến chỗ giếng ở hậu viện, Tề Sính Đình mới mở miệng: "Lần trước ngươi nói người kia là người của Quân Đoàn Khô Lâu có phải không?"
Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng. Nàng vốn muốn gọi Tề Sính Đình đến đây chơi, nhưng Tề Sính Đình lại không thích những trường hợp như thế này, nên nàng cũng không gọi nàng ấy đến.
Mặt Tề Sính Đình hơi đỏ lên nói: "Người đến Thiên Dạ không có chỗ để ở, ta liền để hắn ở một phòng trong viện của ta."
"Cái gì?" Lạc Vân Hi không biết nên nói gì: "Ngươi để hắn ở chỗ ngươi, bị Thái tử phát hiện thì làm sao đây? Ngươi, cái nha đầu ngốc này, hắn ta là người xấu, sẽ lấy mạng của ngươi đó!"
Tề Sính Đình rất xấu hổ nói: "Người xấu thì cũng không chắc đâu, hắn đã cứu mạng ta, bằng không, hiện tại ta cũng đã là một người chết. Vả lại, hắn ở trong viện, không hề đi ra hoạt động, chẳng ai biết được cả."
"Hắn vẫn ở tại chỗ của ngươi sao?" Mặt Lạc Vân Hi đen lại, từ lúc bọn hắn hồi kinh đã rất nhiều ngày rồi.
Tề Sính Đình yếu ớt đáp một tiếng, chuyển lời mà nói: "Tối hôm nay, ta chợt phát hiện hắn không ở trong phòng, rất hiếu kỳ xem hắn sẽ đi nơi nào, đột nhiên nghĩ đến đêm nay Thần lâu tổ chức tiệc trà, Thái tử cũng đi, nói vậy hắn cũng có khả năng sẽ đến đây."
Nói đến đây, giọng điệu của nàng ấy dồn dập hẳn: "Hi nhi, không biết hắn có phải là người của Quân Đoàn Khô Lâu không, nhưng nếu gây bất lợi cho ngươi, ta sợ ngươi bị thương, ngươi vẫn là mau chóng về đi!"
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười nói: "Ta sẽ chú ý. Người ở Thần lâu so với Đại phủ còn nhiều hơn, yên tâm đi! Ngươi vụng trộm chạy ra khỏi phủ chính là vì nói cho ta biết chuyện này sao?"
Tề Sính Đình gật đầu: "Sau buổi sáng hôm đó, ta từng hỏi hắn, nhưng hắn không nói câu nào, ta cũng không thèm để ý đến hắn nữa, tuy hắn vẫn ở trong viện của ta, nhưng cũng không nói chuyện với ta, cho nên... Ta cũng không xác định được là hắn có đến đây không nữa."
Lạc Vân Hi khẽ thở dài, nói: "Ta đưa ngươi trở về, ở đây sợ là không an toàn."
Nàng cũng không nói được đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì, thế nhưng hai nhà Nhan Đỗ, Quân Phi Như, U Nhi, Quân Đoàn Khô Lâu, tóm lại là đủ loại sự tình đụng vào nhau, trong không khí dường như có một loại yếu tố nguy hiểm đang âm thầm hoạt động.
Mà nàng cũng không yên tâm để Tề Sính Đình một mình trở về.
Tằng Thủy Lan tuy đã mất hai chân, địa vị ở phủ thái tử cũng tụt dốc không phanh, nhưng cũng chưa biết nàng ta còn có thể nghĩ ra cái gì để hại Tề Sính Đình nữa, Tề Sính Đình ở trong phủ thái tử cũng tốt, nhưng đã đi ra ngoài rồi, thì độ an toàn cũng khó nói lắm.
Tề Sính Đình nghe nàng nói muốn đưa cho mình về phủ, ngược lại cũng rất vui vẻ, có thể ở chung một mình với Hi nhi một chút rồi.
Lạc Vân Hi gọi Tiền nương đến, sau khi dặn dò vài câu, liền cùng Tề Sính Đình ra khỏi Thần lâu.
Ở cửa sau ngừng một chiếc xe ngựa không thu hút mấy, chính là chiếc xe ngựa lão Lý đánh, mấy ngày nay Lạc Vân Hi bao xe ngựa của hắn, để ở dưới lầu, chuẩn bị cho mình nếu như có gặp phải tình huống bất ngờ.
Nhìn thấy bốn phía không có người, Lạc Vân Hi cùng Tề Sính Đình nhanh chóng lên xe ngựa, Vô Tràng không cần phân phó, trực tiếp nhảy lên vị trí phu xe, điều khiển xe ngựa đi thẳng đến phủ thái tử.
Theo lý thuyết, động tác của Lạc Vân Hi bí mật, không nên bị người khác phát hiện mới đúng, thế mà, sự việc lại có chút ngoài ý muốn.
Ở một phòng bao trên tầng hai của Thần lâu, một người mặc áo xám đang đứng ở cửa sổ thăm dò nhìn xuống dưới, mặt đầy nghi ngờ nói: "Lão đại, trạng thái tinh thần của con bướm này không đúng, giống như là muốn bay ra ngoài!"
Trong tay hắn cầm một cái hộp gỗ nhỏ để lộ ra một khe hở, trong hộp, một con bướm năm màu cất cánh muốn bay, nhiều lần đụng vào hộp vách, nhưng bị bật trở về.
Nam tử mặc áo xanh ngồi bên cạnh bàn đang chống má trầm tư, nghe vậy, mầy rậm hơi nhíu, nhận lấy hộp gỗ, thấp giọng nói: "Các ngươi đi xem thử đi!"
"Vâng!" Người áo xám nhanh chóng xuống lầu, còn xách theo hộp gỗ.
Không lâu lắm, liền có người nhanh chóng chạy vào phòng bẩm báo: "Lão đại, Lạc Vân Hi chạy! Hậu viện có một chiếc xe ngựa vừa rời khỏi, tốc độ rất nhanh, con bướm đã bay về hướng phía đó rồi! "
"Cái gì? Đuổi theo!" Mặt nam nhân trầm trọng đứng lên, nắm bảo kiếm trên bàn lên, chạy như gió xuống lâu.
Vô Tràng lái xe chạy trên đường lớn trong bóng tối, cứ thế mà chạy vào nội thành, phần lớn là nhà của quan trong triều ở, hẻm nhỏ khá nhiều, người xung quanh lại càng ngày càng ít.
Trong bóng tối, truyền đến tiếng móng ngựa chạy như điên.
Sắc mặt Tề Sính Đình căng thẳng, vén rèm xe lên nhìn về phía sau.
"Đừng nhìn!" Lạc Vân Hi đè lại cổ tay nàng ấy ngăn cản, trầm giọng nói: "Vô Tràng, ngươi đánh chiếc xe này đi nơi khác, chúng ta gặp ở Thần lâu!"
Nàng đã ý thức được tình hình không đúng.
"Được!" Sau khi Vô Tràng trả lời một tiếng, Lạc Vân Hi ôm chặt eo Tề Sính Đình, nói: "Ôm chặt ta, giống như lần trước, chúng ta phải nhảy xuống!"
Hai người từ cửa sổ bên trái của xe ngựa nhảy xuống, lăn thẳng tới cột ở ven đường mới ngừng.
Mái hiên đổ xuống tạo thành bóng tối ngăn trở thân hình của hai người, sau khi rơi xuống đất, không bao lâu, ngựa phía sau đã đuổi theo, như Lạc Vân Hi dự liệu, mười mấy con ngựa
Edior: thu thảo
Lạc Vân Hi nghe được giọng nói quen thuộc này, theo phản xạ có điều kiện đứng lên, mặt đầy kinh ngạc: "Đình nhi? Sao ngươi lại đến đây?"
Theo sau Tề Sính Đình là mấy gã sai vặt của Thần lâu, bởi vì từng thấy nàng ấy và Lạc Vân Hi cùng đến Thần lâu, cho nên họ mới nhận ra, chưa kịp ngăn cản, chỉ là không thể ngờ Tề Sính Đình lại chạy nhanh như vậy.
Tề Sính Đình thở gấp, giữ chặt tay Lạc Vân Hi, thấp giọng nói: "Ngươi đến đây, ta có lời muốn nói với ngươi."
Lạc Vân Hi theo nàng ấy đi về phía hậu trường, đến chỗ giếng ở hậu viện, Tề Sính Đình mới mở miệng: "Lần trước ngươi nói người kia là người của Quân Đoàn Khô Lâu có phải không?"
Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng. Nàng vốn muốn gọi Tề Sính Đình đến đây chơi, nhưng Tề Sính Đình lại không thích những trường hợp như thế này, nên nàng cũng không gọi nàng ấy đến.
Mặt Tề Sính Đình hơi đỏ lên nói: "Người đến Thiên Dạ không có chỗ để ở, ta liền để hắn ở một phòng trong viện của ta."
"Cái gì?" Lạc Vân Hi không biết nên nói gì: "Ngươi để hắn ở chỗ ngươi, bị Thái tử phát hiện thì làm sao đây? Ngươi, cái nha đầu ngốc này, hắn ta là người xấu, sẽ lấy mạng của ngươi đó!"
Tề Sính Đình rất xấu hổ nói: "Người xấu thì cũng không chắc đâu, hắn đã cứu mạng ta, bằng không, hiện tại ta cũng đã là một người chết. Vả lại, hắn ở trong viện, không hề đi ra hoạt động, chẳng ai biết được cả."
"Hắn vẫn ở tại chỗ của ngươi sao?" Mặt Lạc Vân Hi đen lại, từ lúc bọn hắn hồi kinh đã rất nhiều ngày rồi.
Tề Sính Đình yếu ớt đáp một tiếng, chuyển lời mà nói: "Tối hôm nay, ta chợt phát hiện hắn không ở trong phòng, rất hiếu kỳ xem hắn sẽ đi nơi nào, đột nhiên nghĩ đến đêm nay Thần lâu tổ chức tiệc trà, Thái tử cũng đi, nói vậy hắn cũng có khả năng sẽ đến đây."
Nói đến đây, giọng điệu của nàng ấy dồn dập hẳn: "Hi nhi, không biết hắn có phải là người của Quân Đoàn Khô Lâu không, nhưng nếu gây bất lợi cho ngươi, ta sợ ngươi bị thương, ngươi vẫn là mau chóng về đi!"
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười nói: "Ta sẽ chú ý. Người ở Thần lâu so với Đại phủ còn nhiều hơn, yên tâm đi! Ngươi vụng trộm chạy ra khỏi phủ chính là vì nói cho ta biết chuyện này sao?"
Tề Sính Đình gật đầu: "Sau buổi sáng hôm đó, ta từng hỏi hắn, nhưng hắn không nói câu nào, ta cũng không thèm để ý đến hắn nữa, tuy hắn vẫn ở trong viện của ta, nhưng cũng không nói chuyện với ta, cho nên... Ta cũng không xác định được là hắn có đến đây không nữa."
Lạc Vân Hi khẽ thở dài, nói: "Ta đưa ngươi trở về, ở đây sợ là không an toàn."
Nàng cũng không nói được đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì, thế nhưng hai nhà Nhan Đỗ, Quân Phi Như, U Nhi, Quân Đoàn Khô Lâu, tóm lại là đủ loại sự tình đụng vào nhau, trong không khí dường như có một loại yếu tố nguy hiểm đang âm thầm hoạt động.
Mà nàng cũng không yên tâm để Tề Sính Đình một mình trở về.
Tằng Thủy Lan tuy đã mất hai chân, địa vị ở phủ thái tử cũng tụt dốc không phanh, nhưng cũng chưa biết nàng ta còn có thể nghĩ ra cái gì để hại Tề Sính Đình nữa, Tề Sính Đình ở trong phủ thái tử cũng tốt, nhưng đã đi ra ngoài rồi, thì độ an toàn cũng khó nói lắm.
Tề Sính Đình nghe nàng nói muốn đưa cho mình về phủ, ngược lại cũng rất vui vẻ, có thể ở chung một mình với Hi nhi một chút rồi.
Lạc Vân Hi gọi Tiền nương đến, sau khi dặn dò vài câu, liền cùng Tề Sính Đình ra khỏi Thần lâu.
Ở cửa sau ngừng một chiếc xe ngựa không thu hút mấy, chính là chiếc xe ngựa lão Lý đánh, mấy ngày nay Lạc Vân Hi bao xe ngựa của hắn, để ở dưới lầu, chuẩn bị cho mình nếu như có gặp phải tình huống bất ngờ.
Nhìn thấy bốn phía không có người, Lạc Vân Hi cùng Tề Sính Đình nhanh chóng lên xe ngựa, Vô Tràng không cần phân phó, trực tiếp nhảy lên vị trí phu xe, điều khiển xe ngựa đi thẳng đến phủ thái tử.
Theo lý thuyết, động tác của Lạc Vân Hi bí mật, không nên bị người khác phát hiện mới đúng, thế mà, sự việc lại có chút ngoài ý muốn.
Ở một phòng bao trên tầng hai của Thần lâu, một người mặc áo xám đang đứng ở cửa sổ thăm dò nhìn xuống dưới, mặt đầy nghi ngờ nói: "Lão đại, trạng thái tinh thần của con bướm này không đúng, giống như là muốn bay ra ngoài!"
Trong tay hắn cầm một cái hộp gỗ nhỏ để lộ ra một khe hở, trong hộp, một con bướm năm màu cất cánh muốn bay, nhiều lần đụng vào hộp vách, nhưng bị bật trở về.
Nam tử mặc áo xanh ngồi bên cạnh bàn đang chống má trầm tư, nghe vậy, mầy rậm hơi nhíu, nhận lấy hộp gỗ, thấp giọng nói: "Các ngươi đi xem thử đi!"
"Vâng!" Người áo xám nhanh chóng xuống lầu, còn xách theo hộp gỗ.
Không lâu lắm, liền có người nhanh chóng chạy vào phòng bẩm báo: "Lão đại, Lạc Vân Hi chạy! Hậu viện có một chiếc xe ngựa vừa rời khỏi, tốc độ rất nhanh, con bướm đã bay về hướng phía đó rồi! "
"Cái gì? Đuổi theo!" Mặt nam nhân trầm trọng đứng lên, nắm bảo kiếm trên bàn lên, chạy như gió xuống lâu.
Vô Tràng lái xe chạy trên đường lớn trong bóng tối, cứ thế mà chạy vào nội thành, phần lớn là nhà của quan trong triều ở, hẻm nhỏ khá nhiều, người xung quanh lại càng ngày càng ít.
Trong bóng tối, truyền đến tiếng móng ngựa chạy như điên.
Sắc mặt Tề Sính Đình căng thẳng, vén rèm xe lên nhìn về phía sau.
"Đừng nhìn!" Lạc Vân Hi đè lại cổ tay nàng ấy ngăn cản, trầm giọng nói: "Vô Tràng, ngươi đánh chiếc xe này đi nơi khác, chúng ta gặp ở Thần lâu!"
Nàng đã ý thức được tình hình không đúng.
"Được!" Sau khi Vô Tràng trả lời một tiếng, Lạc Vân Hi ôm chặt eo Tề Sính Đình, nói: "Ôm chặt ta, giống như lần trước, chúng ta phải nhảy xuống!"
Hai người từ cửa sổ bên trái của xe ngựa nhảy xuống, lăn thẳng tới cột ở ven đường mới ngừng.
Mái hiên đổ xuống tạo thành bóng tối ngăn trở thân hình của hai người, sau khi rơi xuống đất, không bao lâu, ngựa phía sau đã đuổi theo, như Lạc Vân Hi dự liệu, mười mấy con ngựa
/231
|