*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edior: thu thảo
Chủ điện và điện bên cạnh cũng chỉ cách nhau một cái cửa hoa, chủ điện có bất kỳ âm thanh gì, ở đây đều có thể nghe rõ ràng.
Hai cung nữ đi qua cửa hoa khiến rèm châu rũ xuống đánh vào nhau, theo góc độ Lạc Vân Hi quỳ nàng rất dễ dàng nhìn thấy hoàng đế trong chủ điện.
Hắn mặc long bào màu vàng, đầu đội đế quan, thân hình kiên cường, dung mạo nghiêm túc, ở bên cạnh hắn là hoàng hậu một thân trang phục lộng lẫy.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Trong điện, vang lên tiếng hô rung trời.
Hoàng đế gật đầu, xem như đáp lại, từ trong tay thái giam bên cạnh tiếp nhận một cuộn thánh chỉ phong ấn, cao giọng kêu lên: "Tuyên Nhị hoàng tử, Lục hoàng tử!"
"Vâng!" Thái giám phất cây phất trần một cái, nâng cao giọng, truyền câu nói này ra ngoài.
Không lâu sau, Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Triết từ ngoài điện đi vào, sắc mặt hai người bình tĩnh, đi song song nhau vào, cùng mặc triều phục đỏ thẫm, đặc biệt trang trọng, đến trước bậc cùng nhau quỳ xuống.
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu!"
Hai tay hoàng đế mở rộng thánh chỉ trong tay, cao giọng đọc: "Nhi tử thứ hai và nhi tử thứ sáu của trẫm, thiên tư thông minh, bản tính thuần lương, xử lí chính vụ kiệt xuất, có lòng trung thành vì nước, nay trẫm thân phong hai con làm vương, gọi là Ly Vương, Triết Vương, ban thưởng Ly Vương phủ, Triết Vương phủ, đất phong ở năm thành, ban thưởng ngàn mẫu ruộng, hê chuẩn cho hai con tiếp tục vào triều thương nghị chuyện chính sự, trợ giúp Thái tử, chung tay xây dựng Thiên Dạ trăm năm thịnh thế!"
Đọc xong, hắn khép thánh chỉ lại, Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết dập đầu nói: "Tạ ơn long ân của phụ hoàng! Nhi thần xin nghe thánh ý."
Trong điện, lại vang lên tiếng hô lần nữa như sấm: "Hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Sau đó chính là một loạt lời trận thao thao bất tuyệt của Quan Tư Nghi, mọi người cùng Ly Vương, Triết Vương quỳ trên mặt đất lắng nghe, hoàng thượng và hoàng hậu lại nghiêm túc ngồi trên long ỷ.
Một loạt nghi thức tiến hành xong, đã là một canh giờ trôi qua, lúc này mới tan tiệc.
Lạc Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, từ trên mặt đất đứng lên, bên người vang lên một tiếng "au ui ", nàng theo bản năng đưa tay ra đỡ, sắc mặt Đại Văn Quyên đỏ ửng, xoa đầu gối, nơi đó đã tê dại cả rồi.
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, trường hợp này nàng ấy hẳn là rất ít khi tham gia, chưa từng phải quỳ thời gian dài như vậy. Vốn Thế Nhiệm không muốn cho nữ nhi đến, nhưng nàng lại kêu nàng ấy đi cùng, tất cả mọi người đều tới, bỏ lại một mình nàng ấy, chỉ sợ nàng ấy ở nhà sẽ suy nghĩ linh tinh.
Theo dòng người đi ra khỏi điện, Lạc Vân Hi vừa muốn cùng cả nhà Thế Nhiệm rời khỏi đây, cánh tay lại bị một người nắm chặt, giọng Đoan Mộc Ly vang lên: "Hi nhi, ngươi đi theo ta!"
Lạc Vân Hi nghiêng đầu, thấy là hắn, lông mày hơi nhíu lại, nhìn Thế Nhiệm chớp mắt để xin ý kiến, Thế Nhiệm có chút do dự, không biết có nên để Lạc Vân Hi đi theo Nhị hoàng tử không, à không, hiện tại không phải Nhị hoàng tử, là Ly vương mới được phong.
Đoan Mộc Ly cũng đã kéo Lạc Vân Hi về Kim Loan điện, biến mất trong dòng người.
Đại phu nhân kinh ngạc hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"
Thế Nhiệm trầm ngâm một lúc, cười nói: "Chúng ta chờ một chút vậy!"
Từ lễ cập kê của Hi nhi có thể nhìn ra, vị Ly vương này đối xử với Hi nhi cũng không bình thường, thập nhị hoàng tử và Hi nhi cũng có quan hệ không tầm thường, Hi nhi ơi ~ Hi nhi, thật đúng là đầu thai sai rồi! Nàng căn bản chính là một công chúa gặp nạn trong dân gian, tướng mạo xuất chúng, khí chất đặc biệt, người quen biết cũng không hề tầm thường, sinh ở Đại gia, thật đúng là ủy khuất cho nàng.
Thế Nhiệm, hiển nhiên cũng không biết thân thế thật của Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi bị Đoan Mộc Ly lôi kéo vạt áo, từ cửa hông của Kim Loan điện kéo ra ngoài, bước về phía hậu cung.
"Ngươi muốn đi đâu?" Lạc Vân Hi trầm giọng hỏi.
"Đi theo ta là được!" Trên mặt Đoan Mộc Ly như có một tầng sương mù, che nhìn không thấu được thần sắc của hắn.
Hắn mang theo Lạc Vân Hi trái xông phải quẹo, rất nhanh liền bỏ rơi Vô Tràng không còn thấy đâu.
Hai người vẫn chạy về phía tây của hoàng cung, nơi này cũng là một cung điện bị bỏ hoang, cỏ dài hoang vu, quả thực hẻo lánh.
Chưa đi đến chỗ sâu nhât trong đám cỏ dài, Đoan Mộc Ly bỗng nhiên dừng bước lại, ánh mắt bi ai nhìn trên mặt đất, nói: "Quỳ xuống!"
Lạc Vân Hi hơi nhíu mày, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy trên mặt đất có một nấm đất hơi nhô lên, nếu không nhìn cẩn thận, căn bản không phát hiện được.
"Đây là cái gì? Tại sao phải ta quỳ?" Nàng khó hiểu hỏi.
"Bảo ngươi quỳ ngươi thì quỳ đi!" Đoan Mộc Ly rất kích động kêu lên.
"Ngươi không nói là ai, ta dựa vào cái gì mà quỳ? Quỳ cái gì chứ?" Lạc Vân Hi cũng giận, lạnh giọng trả lời.
Đoan Mộc Ly ngẩng mặt lên, ý cười ngày xưa đã biến mất giờ hoàn toàn là u ám, hắn thê lương nói: "Ngươi muốn biết là ai sao? Ta cho ngươi biết. Nàng là nương ta."
"Mẹ ngươi?" Lạc Vân Hi lấy làm kinh hãi: "Lê phi nương nương sao?"
Trong ký ức mơ hồ, nàng tìm ra cái tên này.
"Là nương ta, không phải mẫu phi ta." Đoan Mộc Ly thản nhiên mở miệng: "Mẫu phi ta, sau khi sinh ra ta bảy ngày thì đã qua đời, vẫn là bà vú của ta nuôi dưỡng ta trưởng thành, dạy bảo ta thành người, nàng chính là mẹ ta."
Trong lòng Lạc Vân Hi hơi chấn động, trong hoàng cung, hoàng tử nhỏ như vậy chẳng phải hẳn là giao cho
Edior: thu thảo
Chủ điện và điện bên cạnh cũng chỉ cách nhau một cái cửa hoa, chủ điện có bất kỳ âm thanh gì, ở đây đều có thể nghe rõ ràng.
Hai cung nữ đi qua cửa hoa khiến rèm châu rũ xuống đánh vào nhau, theo góc độ Lạc Vân Hi quỳ nàng rất dễ dàng nhìn thấy hoàng đế trong chủ điện.
Hắn mặc long bào màu vàng, đầu đội đế quan, thân hình kiên cường, dung mạo nghiêm túc, ở bên cạnh hắn là hoàng hậu một thân trang phục lộng lẫy.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Trong điện, vang lên tiếng hô rung trời.
Hoàng đế gật đầu, xem như đáp lại, từ trong tay thái giam bên cạnh tiếp nhận một cuộn thánh chỉ phong ấn, cao giọng kêu lên: "Tuyên Nhị hoàng tử, Lục hoàng tử!"
"Vâng!" Thái giám phất cây phất trần một cái, nâng cao giọng, truyền câu nói này ra ngoài.
Không lâu sau, Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Triết từ ngoài điện đi vào, sắc mặt hai người bình tĩnh, đi song song nhau vào, cùng mặc triều phục đỏ thẫm, đặc biệt trang trọng, đến trước bậc cùng nhau quỳ xuống.
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu!"
Hai tay hoàng đế mở rộng thánh chỉ trong tay, cao giọng đọc: "Nhi tử thứ hai và nhi tử thứ sáu của trẫm, thiên tư thông minh, bản tính thuần lương, xử lí chính vụ kiệt xuất, có lòng trung thành vì nước, nay trẫm thân phong hai con làm vương, gọi là Ly Vương, Triết Vương, ban thưởng Ly Vương phủ, Triết Vương phủ, đất phong ở năm thành, ban thưởng ngàn mẫu ruộng, hê chuẩn cho hai con tiếp tục vào triều thương nghị chuyện chính sự, trợ giúp Thái tử, chung tay xây dựng Thiên Dạ trăm năm thịnh thế!"
Đọc xong, hắn khép thánh chỉ lại, Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết dập đầu nói: "Tạ ơn long ân của phụ hoàng! Nhi thần xin nghe thánh ý."
Trong điện, lại vang lên tiếng hô lần nữa như sấm: "Hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Sau đó chính là một loạt lời trận thao thao bất tuyệt của Quan Tư Nghi, mọi người cùng Ly Vương, Triết Vương quỳ trên mặt đất lắng nghe, hoàng thượng và hoàng hậu lại nghiêm túc ngồi trên long ỷ.
Một loạt nghi thức tiến hành xong, đã là một canh giờ trôi qua, lúc này mới tan tiệc.
Lạc Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, từ trên mặt đất đứng lên, bên người vang lên một tiếng "au ui ", nàng theo bản năng đưa tay ra đỡ, sắc mặt Đại Văn Quyên đỏ ửng, xoa đầu gối, nơi đó đã tê dại cả rồi.
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, trường hợp này nàng ấy hẳn là rất ít khi tham gia, chưa từng phải quỳ thời gian dài như vậy. Vốn Thế Nhiệm không muốn cho nữ nhi đến, nhưng nàng lại kêu nàng ấy đi cùng, tất cả mọi người đều tới, bỏ lại một mình nàng ấy, chỉ sợ nàng ấy ở nhà sẽ suy nghĩ linh tinh.
Theo dòng người đi ra khỏi điện, Lạc Vân Hi vừa muốn cùng cả nhà Thế Nhiệm rời khỏi đây, cánh tay lại bị một người nắm chặt, giọng Đoan Mộc Ly vang lên: "Hi nhi, ngươi đi theo ta!"
Lạc Vân Hi nghiêng đầu, thấy là hắn, lông mày hơi nhíu lại, nhìn Thế Nhiệm chớp mắt để xin ý kiến, Thế Nhiệm có chút do dự, không biết có nên để Lạc Vân Hi đi theo Nhị hoàng tử không, à không, hiện tại không phải Nhị hoàng tử, là Ly vương mới được phong.
Đoan Mộc Ly cũng đã kéo Lạc Vân Hi về Kim Loan điện, biến mất trong dòng người.
Đại phu nhân kinh ngạc hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"
Thế Nhiệm trầm ngâm một lúc, cười nói: "Chúng ta chờ một chút vậy!"
Từ lễ cập kê của Hi nhi có thể nhìn ra, vị Ly vương này đối xử với Hi nhi cũng không bình thường, thập nhị hoàng tử và Hi nhi cũng có quan hệ không tầm thường, Hi nhi ơi ~ Hi nhi, thật đúng là đầu thai sai rồi! Nàng căn bản chính là một công chúa gặp nạn trong dân gian, tướng mạo xuất chúng, khí chất đặc biệt, người quen biết cũng không hề tầm thường, sinh ở Đại gia, thật đúng là ủy khuất cho nàng.
Thế Nhiệm, hiển nhiên cũng không biết thân thế thật của Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi bị Đoan Mộc Ly lôi kéo vạt áo, từ cửa hông của Kim Loan điện kéo ra ngoài, bước về phía hậu cung.
"Ngươi muốn đi đâu?" Lạc Vân Hi trầm giọng hỏi.
"Đi theo ta là được!" Trên mặt Đoan Mộc Ly như có một tầng sương mù, che nhìn không thấu được thần sắc của hắn.
Hắn mang theo Lạc Vân Hi trái xông phải quẹo, rất nhanh liền bỏ rơi Vô Tràng không còn thấy đâu.
Hai người vẫn chạy về phía tây của hoàng cung, nơi này cũng là một cung điện bị bỏ hoang, cỏ dài hoang vu, quả thực hẻo lánh.
Chưa đi đến chỗ sâu nhât trong đám cỏ dài, Đoan Mộc Ly bỗng nhiên dừng bước lại, ánh mắt bi ai nhìn trên mặt đất, nói: "Quỳ xuống!"
Lạc Vân Hi hơi nhíu mày, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy trên mặt đất có một nấm đất hơi nhô lên, nếu không nhìn cẩn thận, căn bản không phát hiện được.
"Đây là cái gì? Tại sao phải ta quỳ?" Nàng khó hiểu hỏi.
"Bảo ngươi quỳ ngươi thì quỳ đi!" Đoan Mộc Ly rất kích động kêu lên.
"Ngươi không nói là ai, ta dựa vào cái gì mà quỳ? Quỳ cái gì chứ?" Lạc Vân Hi cũng giận, lạnh giọng trả lời.
Đoan Mộc Ly ngẩng mặt lên, ý cười ngày xưa đã biến mất giờ hoàn toàn là u ám, hắn thê lương nói: "Ngươi muốn biết là ai sao? Ta cho ngươi biết. Nàng là nương ta."
"Mẹ ngươi?" Lạc Vân Hi lấy làm kinh hãi: "Lê phi nương nương sao?"
Trong ký ức mơ hồ, nàng tìm ra cái tên này.
"Là nương ta, không phải mẫu phi ta." Đoan Mộc Ly thản nhiên mở miệng: "Mẫu phi ta, sau khi sinh ra ta bảy ngày thì đã qua đời, vẫn là bà vú của ta nuôi dưỡng ta trưởng thành, dạy bảo ta thành người, nàng chính là mẹ ta."
Trong lòng Lạc Vân Hi hơi chấn động, trong hoàng cung, hoàng tử nhỏ như vậy chẳng phải hẳn là giao cho
/231
|