*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edior: thu thảo
Quân Lan Phong cũng không dừng bước, trầm mặt đi qua bên người nàng ta.
Dưới đèn đuốc huy hoàng, trên boong thuyền hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều chú ý đến bên này.
Lạc Phi Dĩnh không khỏi có chút bất an, thốt lên: "Vương gia, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ta quên ngài có bệnh thích sạch sẽ!"
Nàng ta nói, trong mắt khẽ hiện lên nước mắt.
Từ nhỏ tới lớn như vậy, trừ chịu nhục trên tay Lạc Vân Hi, thật sự chưa từng gặp trường hợp lúng túng như vậy, cũng là lần đầu tiên ở trước mặt nhiều người như vậy bị đánh, trong lòng nàng ta đã sớm hận đến không ngừng cắn răng, lại nghĩ đến nam nhân này là người gần đây mình tâm tâm niệm niệm nhớ tới, lại càng đau lòng ủy khuất hơn.
Sắc mặt Quân Lan Phong âm trầm, căn bản không để ý tới nàng ta, bước dài về hướng mép thuyền, lúc này ám vệ cũng đã lái thuyền thật nhanh tới, nối cùng thuyền lớn.
Lạc Vân Hi thuyền cũng ở một bên, nàng cười thản nhiên đứng ở đầu thuyền, thấy tất cả liền hiểu.
Lạc Phi Dĩnh dựa vào trong cánh tay nha hoàn, dáng vẻ uyển chuyển muốn khóc kia quả nhiên là làm người ta muốn thương yêu, cặp mắt xinh đẹp trừng trừng nhìn Quân Lan Phong, vô cùng ủy khuất.
Ánh mắt nàng lạnh lùng, bên tai nghe được Lạc Phi Dĩnh đang cắn môi nói: "Ta nhất thời quên Vương gia có bệnh thích sạch sẽ, chỉ muốn đỡ Vương gia xuống lầu, không nghĩ Vương gia lại ra tay nặng như vậy với một tiểu nữ tử như ta, lẽ nào ngài không cần có một câu trả lời sao rõ ràng sao?"
Lạc Vân Hi nghe vậy, mày khẽ nhíu. Cái gì? Nàng ta còn muốn đỡ Quân Lan Phong xuống lầu?
Quân Lan Phong có bệnh thích sạch sẽ, người Thiên Dạ không ai không biết, Lạc Phi Dĩnh lại còn muốn đỡ hắn xuống lầu?
Trong lòng Lạc Vân Hi không khỏi tức giận, đối với tỷ tỷ này, nàng hiểu biết quá đủ rồi. Trước mặt Tề Sính Đình, nàng ta lại nhiều lần tạo nên tình cảnh mờ ám với thái tử, lại nguỵ trang thành dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Mà bây giờ, nàng ta lại dám dùng thủ đoạn này đến để đối phó với Quân Lan Phong!
Lạc Vân Hi thật sự là không ưa nổi biểu tình của Lạc Phi Dĩnh giờ phút này, nắm mái chèo trong tay Vô Tràng, chống ở đầu thuyền một cái, thân mình liền tiện đà nhảy về hướng thuyền lớn.
Tất cả chỉ trong nháy mắt, thân hình nữ tử như một con bướm tung cánh bay, động tác tao nhã, nhưng lại không chậm, trong nháy mắt lúc thân mình nàng đứng ở đầu thuyền, chung quanh vang lên tiếng khen rung trời như.
Lạc Phi Dĩnh cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, đợi lúc thấy được là Lạc Vân Hi, bộ mặt của nàng ta rõ ràng thay đổi, ánh mắt không tự chủ mà liếc nhìn thuyền hoa sau lưng nàng, trong con ngươi xẹt qua kinh ngạc và đố kị.
"Đại tỷ, ngươi sao không cẩn thận thế này chứ?" Lạc Vân Hi nói chuyện, chậm rãi tới gần, mặt đầy lo lắng nói: "Tuy nói phụ thân đuổi ta ra khỏi gia tộc, nhưng quan hệ của chúng ta vẫn không chịu ảnh hưởng gì mấy."
Nàng ngừng lại, quan tâm nói: "Mau vào đi đổi một bộ quần áo đi, miễn cho bị lạnh phát run, còn có, nước này khá là bẩn, hay là đại tỷ đi tắm một lần đi."
Lạc Phi Dĩnh nghiến răng cười nói: "Được."
Người xung quanh trên thuyền cũng không để ý.
Dù sao Lạc Vân Hi từng là người Lạc gia, bên ngoài cũng không truyền ra tin tức nàng và Lạc Phi Dĩnh không hợp nhau, lúc này tiến đến an ủi hỏi một câu đúng là bình thường.
Lạc Vân Hi nói xong, khóe mắt lộ ra một nụ cười lạnh lùng, lui trở về trên thuyền hoa, phân phó người lái thuyền đi.
Lạc Phi Dĩnh được hai nha hoàn đỡ về khoang thuyền, Thái tử vội bảo người lấy nước cho nàng ta tắm rửa, cũng người đi lấy quần áo sạch cho Lạc Phi Dĩnh.
Tắm xong, Lạc Phi Dĩnh rất ngột ngạt, tuy Thái tử có an ủi nàng ta, nhưng cũng bị nàng ta từ chối.
Tâm tư nàng ta lại không ở nơi này, liền dẫn người của mình, trèo lên một chiếc thuyền nhỏ, đi về hướng Lạc gia ở gần đó.
Nàng ta vừa đi vào khoang thuyền, đã trông thấy trong khoang thuyền có một bóng dáng đang đứng.
Lạc Phi Dĩnh giật mình, đang muốn che miệng hét chói tai, người kai đã vọt đến bên người nàng ta, nhanh chóng điểm trúng á huyệt của nàng ta, trầm giọng nói: "Là ta."
Lúc này linh hồn Lạc Phi Dĩnh mới trở lại, sắc mặt có chút không tự nhiên nhìn hắn.
"Ba!" Một tiếng, người kia vừa nhấc ống tay áo, tất cả ánh đèn trong khoang thuyền theo tiếng này mà biến mất, hắn thuận thế giải huyệt đạo cho Lạc Phi Dĩnh.
"Ngươi vừa rồi sao lại có tâm tư như vậy với Trung Sơn Vương?" Người kia lạnh như băng hỏi.
Lạc Phi Dĩnh tỏ ra hiểu biết nói: "Ta chỉ muốn khiến thái tử thích thôi."
"Phải không?" Người này nói một tiếng, hừ nhẹ nói: "Dìu hắn xuống lầu, cũng là ý định của thái tử ư?"
"Ta nhất thời quên mất hắn có bệnh thích sạch sẽ." Sắc mặt Lạc Phi Dĩnh ửng đỏ, may mà lúc này xung quanh tối đen như mực, không ai thấy được.
"Đừng có ý đồ với Trung Sơn Vương, bằng không ngươi sẽ thua cực kỳ thảm đó!" Giọng của của người kia lạnh nhạt y như dĩ vãng, xen lẫn một chút nghiêm khắc: "Nhiệm vụ của ngươi là Thái tử, không phải người khác! Làm sao để ly gián Thái tử và Trung Sơn Vương, đây mới là nhiệm vụ lớn nhất của ngươi! Trung Sơn Vương là một con sói khát máu, ngươi không trêu chọc nổi!"
Sắc mặt Lạc Phi Dĩnh run lên, lập tức cúi đầu đáp: "Được, ta đã biết."
Nói đến đây, nàng ta uốn éo thân hình, theo bản năng đưa tay sờ về phía sau lưng, nhẹ gãi mấy cái, lại run hai lần.
Người kia lập tức cau mày hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Rất ngứa!" Lạc Phi Dĩnh chỉ cảm thấy cả người trở nên cực kì ngứa, cũng không lo nổi những thứ khác, liều mạng mà gãi lên người, với không tới nơi muốn gãi, đưa lưng sượt vào cột thuyền, hoàn toàn mất hết hình tượng.
Nàng ta có chút kinh hoảng nói: "Nước này là có phải rất bẩn không? Bằng không sao lại khó chịu như vậy?"
Người kia nhăn chặt mày lại, nói: "Ta thấy được vị huyết hồng tán."
"Huyết hồng tán ư? Đó là cái gì?" Giọng Lạc Phi Dĩnh lập tức run rẩy.
Trong góc có ánh lửa bùng lên, người kia đã bưng một ngọn nến đi tới, nói: "Kéo ống tay áo của ngươi lên."
Lạc Phi Dĩnh nhìn thấy có đèn, nhanh chóng ngứa không thể nhịn được mà nâng tay trái, ống tay áo trượt xuống,
Edior: thu thảo
Quân Lan Phong cũng không dừng bước, trầm mặt đi qua bên người nàng ta.
Dưới đèn đuốc huy hoàng, trên boong thuyền hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều chú ý đến bên này.
Lạc Phi Dĩnh không khỏi có chút bất an, thốt lên: "Vương gia, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ta quên ngài có bệnh thích sạch sẽ!"
Nàng ta nói, trong mắt khẽ hiện lên nước mắt.
Từ nhỏ tới lớn như vậy, trừ chịu nhục trên tay Lạc Vân Hi, thật sự chưa từng gặp trường hợp lúng túng như vậy, cũng là lần đầu tiên ở trước mặt nhiều người như vậy bị đánh, trong lòng nàng ta đã sớm hận đến không ngừng cắn răng, lại nghĩ đến nam nhân này là người gần đây mình tâm tâm niệm niệm nhớ tới, lại càng đau lòng ủy khuất hơn.
Sắc mặt Quân Lan Phong âm trầm, căn bản không để ý tới nàng ta, bước dài về hướng mép thuyền, lúc này ám vệ cũng đã lái thuyền thật nhanh tới, nối cùng thuyền lớn.
Lạc Vân Hi thuyền cũng ở một bên, nàng cười thản nhiên đứng ở đầu thuyền, thấy tất cả liền hiểu.
Lạc Phi Dĩnh dựa vào trong cánh tay nha hoàn, dáng vẻ uyển chuyển muốn khóc kia quả nhiên là làm người ta muốn thương yêu, cặp mắt xinh đẹp trừng trừng nhìn Quân Lan Phong, vô cùng ủy khuất.
Ánh mắt nàng lạnh lùng, bên tai nghe được Lạc Phi Dĩnh đang cắn môi nói: "Ta nhất thời quên Vương gia có bệnh thích sạch sẽ, chỉ muốn đỡ Vương gia xuống lầu, không nghĩ Vương gia lại ra tay nặng như vậy với một tiểu nữ tử như ta, lẽ nào ngài không cần có một câu trả lời sao rõ ràng sao?"
Lạc Vân Hi nghe vậy, mày khẽ nhíu. Cái gì? Nàng ta còn muốn đỡ Quân Lan Phong xuống lầu?
Quân Lan Phong có bệnh thích sạch sẽ, người Thiên Dạ không ai không biết, Lạc Phi Dĩnh lại còn muốn đỡ hắn xuống lầu?
Trong lòng Lạc Vân Hi không khỏi tức giận, đối với tỷ tỷ này, nàng hiểu biết quá đủ rồi. Trước mặt Tề Sính Đình, nàng ta lại nhiều lần tạo nên tình cảnh mờ ám với thái tử, lại nguỵ trang thành dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Mà bây giờ, nàng ta lại dám dùng thủ đoạn này đến để đối phó với Quân Lan Phong!
Lạc Vân Hi thật sự là không ưa nổi biểu tình của Lạc Phi Dĩnh giờ phút này, nắm mái chèo trong tay Vô Tràng, chống ở đầu thuyền một cái, thân mình liền tiện đà nhảy về hướng thuyền lớn.
Tất cả chỉ trong nháy mắt, thân hình nữ tử như một con bướm tung cánh bay, động tác tao nhã, nhưng lại không chậm, trong nháy mắt lúc thân mình nàng đứng ở đầu thuyền, chung quanh vang lên tiếng khen rung trời như.
Lạc Phi Dĩnh cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, đợi lúc thấy được là Lạc Vân Hi, bộ mặt của nàng ta rõ ràng thay đổi, ánh mắt không tự chủ mà liếc nhìn thuyền hoa sau lưng nàng, trong con ngươi xẹt qua kinh ngạc và đố kị.
"Đại tỷ, ngươi sao không cẩn thận thế này chứ?" Lạc Vân Hi nói chuyện, chậm rãi tới gần, mặt đầy lo lắng nói: "Tuy nói phụ thân đuổi ta ra khỏi gia tộc, nhưng quan hệ của chúng ta vẫn không chịu ảnh hưởng gì mấy."
Nàng ngừng lại, quan tâm nói: "Mau vào đi đổi một bộ quần áo đi, miễn cho bị lạnh phát run, còn có, nước này khá là bẩn, hay là đại tỷ đi tắm một lần đi."
Lạc Phi Dĩnh nghiến răng cười nói: "Được."
Người xung quanh trên thuyền cũng không để ý.
Dù sao Lạc Vân Hi từng là người Lạc gia, bên ngoài cũng không truyền ra tin tức nàng và Lạc Phi Dĩnh không hợp nhau, lúc này tiến đến an ủi hỏi một câu đúng là bình thường.
Lạc Vân Hi nói xong, khóe mắt lộ ra một nụ cười lạnh lùng, lui trở về trên thuyền hoa, phân phó người lái thuyền đi.
Lạc Phi Dĩnh được hai nha hoàn đỡ về khoang thuyền, Thái tử vội bảo người lấy nước cho nàng ta tắm rửa, cũng người đi lấy quần áo sạch cho Lạc Phi Dĩnh.
Tắm xong, Lạc Phi Dĩnh rất ngột ngạt, tuy Thái tử có an ủi nàng ta, nhưng cũng bị nàng ta từ chối.
Tâm tư nàng ta lại không ở nơi này, liền dẫn người của mình, trèo lên một chiếc thuyền nhỏ, đi về hướng Lạc gia ở gần đó.
Nàng ta vừa đi vào khoang thuyền, đã trông thấy trong khoang thuyền có một bóng dáng đang đứng.
Lạc Phi Dĩnh giật mình, đang muốn che miệng hét chói tai, người kai đã vọt đến bên người nàng ta, nhanh chóng điểm trúng á huyệt của nàng ta, trầm giọng nói: "Là ta."
Lúc này linh hồn Lạc Phi Dĩnh mới trở lại, sắc mặt có chút không tự nhiên nhìn hắn.
"Ba!" Một tiếng, người kia vừa nhấc ống tay áo, tất cả ánh đèn trong khoang thuyền theo tiếng này mà biến mất, hắn thuận thế giải huyệt đạo cho Lạc Phi Dĩnh.
"Ngươi vừa rồi sao lại có tâm tư như vậy với Trung Sơn Vương?" Người kia lạnh như băng hỏi.
Lạc Phi Dĩnh tỏ ra hiểu biết nói: "Ta chỉ muốn khiến thái tử thích thôi."
"Phải không?" Người này nói một tiếng, hừ nhẹ nói: "Dìu hắn xuống lầu, cũng là ý định của thái tử ư?"
"Ta nhất thời quên mất hắn có bệnh thích sạch sẽ." Sắc mặt Lạc Phi Dĩnh ửng đỏ, may mà lúc này xung quanh tối đen như mực, không ai thấy được.
"Đừng có ý đồ với Trung Sơn Vương, bằng không ngươi sẽ thua cực kỳ thảm đó!" Giọng của của người kia lạnh nhạt y như dĩ vãng, xen lẫn một chút nghiêm khắc: "Nhiệm vụ của ngươi là Thái tử, không phải người khác! Làm sao để ly gián Thái tử và Trung Sơn Vương, đây mới là nhiệm vụ lớn nhất của ngươi! Trung Sơn Vương là một con sói khát máu, ngươi không trêu chọc nổi!"
Sắc mặt Lạc Phi Dĩnh run lên, lập tức cúi đầu đáp: "Được, ta đã biết."
Nói đến đây, nàng ta uốn éo thân hình, theo bản năng đưa tay sờ về phía sau lưng, nhẹ gãi mấy cái, lại run hai lần.
Người kia lập tức cau mày hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Rất ngứa!" Lạc Phi Dĩnh chỉ cảm thấy cả người trở nên cực kì ngứa, cũng không lo nổi những thứ khác, liều mạng mà gãi lên người, với không tới nơi muốn gãi, đưa lưng sượt vào cột thuyền, hoàn toàn mất hết hình tượng.
Nàng ta có chút kinh hoảng nói: "Nước này là có phải rất bẩn không? Bằng không sao lại khó chịu như vậy?"
Người kia nhăn chặt mày lại, nói: "Ta thấy được vị huyết hồng tán."
"Huyết hồng tán ư? Đó là cái gì?" Giọng Lạc Phi Dĩnh lập tức run rẩy.
Trong góc có ánh lửa bùng lên, người kia đã bưng một ngọn nến đi tới, nói: "Kéo ống tay áo của ngươi lên."
Lạc Phi Dĩnh nhìn thấy có đèn, nhanh chóng ngứa không thể nhịn được mà nâng tay trái, ống tay áo trượt xuống,
/231
|