*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edior: thu thảo
"Hi nhi, đi xem hoàng thượng thế nào thôi." Quân Lan Phong thấy nàng muốn đi ra ngoài, rất tự nhiên nắm tay nàng lên, cũng không sợ ánh mắt người khác.
"Vậy được." Lạc Vân Hi nghe lời gật đầu.
Quân Lan Phong đến gần bình phong, giọng nói trầm xuống: "Nơi này có ta, các ngươi ra bên ngoài xem thử đi."
Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết sao đồng ý được.
"Bổn vương xem thử vết thương cho phụ hoàng." Đoan Mộc Ly nói rồi bước vào trước một bước.
"Bổn vương ở nơi này cùng phụ hoàng." Đoan Mộc Triết cũng không chịu bỏ qua.
Đối với việc hai người kiên trì, Quân Lan Phong cũng không nói gì, mang theo Lạc Vân Hi đi vào.
Lạc Vân Hi ngoắc tay về phía Đoan Mộc Ly, không muốn làm lộ chuyện hắn là đồ đệ của Cửu Khúc Chỉ, nàng không tiện gọi hắn "sư huynh" trước mặt mọ người, liền kêu lên: "Đoan Mộc Ly, ngươi cũng hiểu một số kiến thức về y học phải không? Ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
Sắc mặt Đoan Mộc Ly biến thành màu đen, đến gần, thấp giọng trách mắng: "Tiểu nha đầu, lá gan ngươi càng ngày càng lớn rồi!"
"Ly vương gia, ta sai rồi." Lạc Vân Hi cười hì hì đổi giọng.
Khóe môi Đoan Mộc Ly nhếch lên, quay đầu, liền cùng nàng thương lượng về đơn thuốc.
Đoan Mộc Triết đứng khá xa, nhìn một màn này, trong con ngươi tràn đầy sát ý.
Chẳng được bao lâu, bên ngoài sảnh vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ cùng với tiếng kêu cố ý đè thấp: "Trung Sơn Vương, nô tài có việc bẩm báo!"
"Vào đây." Quân Lan Phong nghe ra là Hỉ công công thái giám bên cạnh hoàng đế, lập tức triệu vào.
Hỉ công công cũng không vào phòng, chỉ là thò nửa người vào, nhẹ giọng nói: "Nhan đại tiểu thư có ở đây không?"
"Sao vậy?" Lạc Vân Hi quay đầu nhìn về hướng hắn.
Hỉ công công ngưng mắt nhìn Lạc Vân Hi, nhớ tới một hồi: trước kia khi Hoàng đế hạ cho nàng, chính mình từng tự chạy đến Lạc phủ một chuyến.
Khi đó Lạc Vân Hi, cũng bình tĩnh như bây giờ, thế nhưng, lúc đó, địa vị của nàng ở Lạc phủ cực kì thấp, mà bây giờ, đã là tiểu thư thế gia tôn quý nhất, hơn nữa sau lưng còn có Trung Sơn Vương bảo vệ.
Thật là phong thủy luân chuyển, phải lau mắt mà nhìn!
Hắn cúi đầu, khiêm tốn nói: "Tề trắc phi của Thái tử có việc gấp muốn gặp ngài, hiện đang ở ngoài sảnh."
Đình nhi ư? Ánh mắt Lạc Vân Hi khẽ nhúc nhích, nàng ấy có chuyện gì gấp mà muốn tìm mình vậy?
"Ta đi một lát rồi về." Nói một tiếng với Quân Lan Phong, Lạc Vân Hi liếc nhìn Nhan Quốc Công, lúc này mới nhanh chóng đi ra khỏi trắc phòng.
Cửa tiền sảnh vừa mở ra, liền có thể cảm thấy rõ ràng cảm giác mát mẻ bên ngoài.
Xung quanh có không ít Ngự Lâm Quân đeo đao, Tề Sính Đình mặc váy màu lục, bồi hồi đứng cách đó không xa, sắc mặt vô cùng lo lắng, tốc độ đi lại cũng rất nhanh, rõ ràng là đang bất an.
Thấy Lạc Vân Hi đi ra, nàng ấy vui vẻ, vọt tới.
"Hi nhi!"
Tề Sính Đình giữ chặt Lạc Vân Hi chạy tới chỗ không có người.
"Xảy ra chuyện gì?" Lạc Vân Hi thấy bên cạnh không có người nào, liền cầm ngược lại tay Tề Sính Đình, dừng bước lại, nghiêm túc hỏi.
Lúc Tề Sính Đình quay đầu, hốc mắt đã chứa lệ.
"Quan Hàn khi dễ ngươi sao?" Lạc Vân Hi lập tức hỏi.
Đêm nay, Quan Hàn vẫn đứng sau lưng Lạc Vân Hi, đối với việc Lạc Vân Hi biết hắn, cũng có thể gọi thẳng ra tên của hắn, Tề Sính Đình cũng không thấy kỳ quái, có lẽ Quan Hàn đã giải thích với nàng ầy rồi.
Nàng ấy chỉ là vội vã lắc đầu: "Không phải, ta không gặp Quan Hàn."
"Không gặp sao? Hắn thường chơi mất tích, ngươi cần gì phải lo cho hắn như vậy, ha ha, cô gái nhỏ, có phải ngươi đã động xuân tâm rồi không?" Lạc Vân Hi hứng thú trêu ghẹo.
"Không phải!" Tề Sính Đình gấp đến nước mắt "rào" một cái liền dâng lên, tóm chặt lấy hai tay Lạc Vân Hi.
Lúc này Lạc Vân Hi mới ý thức được tình hình nghiêm trọng, giọng nói trầm xuống: "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Tề Sính Đình cắn môi, thấp giọng, nói nhanh: "Thích khách vừa rồi ngươi thấy không? Ta hoài nghi hắn là Quan Hàn!"
"Ngươi nói cái gì?" Lạc Vân Hi bị tin tức này làm cho chấn động một chút, trước mắt hao hết cả, lập tức nâng cao giọng lên: "Chớ có nói hươu nói vượn, hoài nghi mù quáng!"
Thế mà, nội tâm của nàng lại mơ hồ cảm thấy bất an.
Quan Hàn không ở bên người Tề Sính Đình sao? Phát sinh chuyện nổi loạn lớn như vậy, hắn cũng không bảo vệ Tề Sính Đình ư? Mà hắn cũng không ở bên mình, vậy hắn đi đâu?
Tề Sính Đình nói ra sự việc chủ yếu, thở hổn hển một hồi, thấp giọng nói: "Không phải ta hoài nghi mù quáng. Mà là ta đối ới bóng lưng của hắn đã rất quen thuộc, hơn nữa, cước pháp khinh công của hắn ta cũng rất quen thuộc. Trực giác nói cho ta, đó chính là hắn! Vả lại hắn hiện tại còn không thấy!"
Sắc mặt Lạc Vân Hi trở nên nặng nề.
Tề Sính Đình nói có đạo lý.
Có lúc cảm giác cảu con người là vô cùng bén nhạy.
Vả lại đối với một cái người chưa từng tập khinh công mà nói, tư thế dùng khinh công của mỗi người đều không giống nhau, đều có thói quen của mình, Tề Sính Đình thấy khinh công của Quan Hàn quen rồi, hẳn là sẽ không
Edior: thu thảo
"Hi nhi, đi xem hoàng thượng thế nào thôi." Quân Lan Phong thấy nàng muốn đi ra ngoài, rất tự nhiên nắm tay nàng lên, cũng không sợ ánh mắt người khác.
"Vậy được." Lạc Vân Hi nghe lời gật đầu.
Quân Lan Phong đến gần bình phong, giọng nói trầm xuống: "Nơi này có ta, các ngươi ra bên ngoài xem thử đi."
Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết sao đồng ý được.
"Bổn vương xem thử vết thương cho phụ hoàng." Đoan Mộc Ly nói rồi bước vào trước một bước.
"Bổn vương ở nơi này cùng phụ hoàng." Đoan Mộc Triết cũng không chịu bỏ qua.
Đối với việc hai người kiên trì, Quân Lan Phong cũng không nói gì, mang theo Lạc Vân Hi đi vào.
Lạc Vân Hi ngoắc tay về phía Đoan Mộc Ly, không muốn làm lộ chuyện hắn là đồ đệ của Cửu Khúc Chỉ, nàng không tiện gọi hắn "sư huynh" trước mặt mọ người, liền kêu lên: "Đoan Mộc Ly, ngươi cũng hiểu một số kiến thức về y học phải không? Ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
Sắc mặt Đoan Mộc Ly biến thành màu đen, đến gần, thấp giọng trách mắng: "Tiểu nha đầu, lá gan ngươi càng ngày càng lớn rồi!"
"Ly vương gia, ta sai rồi." Lạc Vân Hi cười hì hì đổi giọng.
Khóe môi Đoan Mộc Ly nhếch lên, quay đầu, liền cùng nàng thương lượng về đơn thuốc.
Đoan Mộc Triết đứng khá xa, nhìn một màn này, trong con ngươi tràn đầy sát ý.
Chẳng được bao lâu, bên ngoài sảnh vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ cùng với tiếng kêu cố ý đè thấp: "Trung Sơn Vương, nô tài có việc bẩm báo!"
"Vào đây." Quân Lan Phong nghe ra là Hỉ công công thái giám bên cạnh hoàng đế, lập tức triệu vào.
Hỉ công công cũng không vào phòng, chỉ là thò nửa người vào, nhẹ giọng nói: "Nhan đại tiểu thư có ở đây không?"
"Sao vậy?" Lạc Vân Hi quay đầu nhìn về hướng hắn.
Hỉ công công ngưng mắt nhìn Lạc Vân Hi, nhớ tới một hồi: trước kia khi Hoàng đế hạ cho nàng, chính mình từng tự chạy đến Lạc phủ một chuyến.
Khi đó Lạc Vân Hi, cũng bình tĩnh như bây giờ, thế nhưng, lúc đó, địa vị của nàng ở Lạc phủ cực kì thấp, mà bây giờ, đã là tiểu thư thế gia tôn quý nhất, hơn nữa sau lưng còn có Trung Sơn Vương bảo vệ.
Thật là phong thủy luân chuyển, phải lau mắt mà nhìn!
Hắn cúi đầu, khiêm tốn nói: "Tề trắc phi của Thái tử có việc gấp muốn gặp ngài, hiện đang ở ngoài sảnh."
Đình nhi ư? Ánh mắt Lạc Vân Hi khẽ nhúc nhích, nàng ấy có chuyện gì gấp mà muốn tìm mình vậy?
"Ta đi một lát rồi về." Nói một tiếng với Quân Lan Phong, Lạc Vân Hi liếc nhìn Nhan Quốc Công, lúc này mới nhanh chóng đi ra khỏi trắc phòng.
Cửa tiền sảnh vừa mở ra, liền có thể cảm thấy rõ ràng cảm giác mát mẻ bên ngoài.
Xung quanh có không ít Ngự Lâm Quân đeo đao, Tề Sính Đình mặc váy màu lục, bồi hồi đứng cách đó không xa, sắc mặt vô cùng lo lắng, tốc độ đi lại cũng rất nhanh, rõ ràng là đang bất an.
Thấy Lạc Vân Hi đi ra, nàng ấy vui vẻ, vọt tới.
"Hi nhi!"
Tề Sính Đình giữ chặt Lạc Vân Hi chạy tới chỗ không có người.
"Xảy ra chuyện gì?" Lạc Vân Hi thấy bên cạnh không có người nào, liền cầm ngược lại tay Tề Sính Đình, dừng bước lại, nghiêm túc hỏi.
Lúc Tề Sính Đình quay đầu, hốc mắt đã chứa lệ.
"Quan Hàn khi dễ ngươi sao?" Lạc Vân Hi lập tức hỏi.
Đêm nay, Quan Hàn vẫn đứng sau lưng Lạc Vân Hi, đối với việc Lạc Vân Hi biết hắn, cũng có thể gọi thẳng ra tên của hắn, Tề Sính Đình cũng không thấy kỳ quái, có lẽ Quan Hàn đã giải thích với nàng ầy rồi.
Nàng ấy chỉ là vội vã lắc đầu: "Không phải, ta không gặp Quan Hàn."
"Không gặp sao? Hắn thường chơi mất tích, ngươi cần gì phải lo cho hắn như vậy, ha ha, cô gái nhỏ, có phải ngươi đã động xuân tâm rồi không?" Lạc Vân Hi hứng thú trêu ghẹo.
"Không phải!" Tề Sính Đình gấp đến nước mắt "rào" một cái liền dâng lên, tóm chặt lấy hai tay Lạc Vân Hi.
Lúc này Lạc Vân Hi mới ý thức được tình hình nghiêm trọng, giọng nói trầm xuống: "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Tề Sính Đình cắn môi, thấp giọng, nói nhanh: "Thích khách vừa rồi ngươi thấy không? Ta hoài nghi hắn là Quan Hàn!"
"Ngươi nói cái gì?" Lạc Vân Hi bị tin tức này làm cho chấn động một chút, trước mắt hao hết cả, lập tức nâng cao giọng lên: "Chớ có nói hươu nói vượn, hoài nghi mù quáng!"
Thế mà, nội tâm của nàng lại mơ hồ cảm thấy bất an.
Quan Hàn không ở bên người Tề Sính Đình sao? Phát sinh chuyện nổi loạn lớn như vậy, hắn cũng không bảo vệ Tề Sính Đình ư? Mà hắn cũng không ở bên mình, vậy hắn đi đâu?
Tề Sính Đình nói ra sự việc chủ yếu, thở hổn hển một hồi, thấp giọng nói: "Không phải ta hoài nghi mù quáng. Mà là ta đối ới bóng lưng của hắn đã rất quen thuộc, hơn nữa, cước pháp khinh công của hắn ta cũng rất quen thuộc. Trực giác nói cho ta, đó chính là hắn! Vả lại hắn hiện tại còn không thấy!"
Sắc mặt Lạc Vân Hi trở nên nặng nề.
Tề Sính Đình nói có đạo lý.
Có lúc cảm giác cảu con người là vô cùng bén nhạy.
Vả lại đối với một cái người chưa từng tập khinh công mà nói, tư thế dùng khinh công của mỗi người đều không giống nhau, đều có thói quen của mình, Tề Sính Đình thấy khinh công của Quan Hàn quen rồi, hẳn là sẽ không
/231
|