Lạc Vân Hi cười nhẹ, thu tay lại, thản nhiên nói: "Nam nữ hoan ái, vốn là chuyện thế gian thường tình, nếu lưu không được tâm của nam nhân đó, thì có thể ái mộ nam nhân khác!"
Trung Sơn vương nghe được lời này của nàng có chút chấn động, ánh mắt châm chọc dừng trước ngực Lạc Vân Hi: "Dáng của nàng kém như vậy, cũng không biết nam nhân dựa vào cái gì ái mộ nàng đây!"
Ám vệ đứng cúi đầu kinh ngạc, cảm thấy chủ tử nhà mình rất khác lạ
Hắn không nghe lầm! Chủ tử lại cùng một tiểu nữ nhân nói chuyện...
Khi nhìn thấy tiểu cô nương kia có ánh mắt khiêu khích nhìn chủ tử, khiến cho hắn suýt nữa ngất đi
Nghe lầm, nhưng cũng không thể nhìn lầm a!
Hắn chạy nhanh tìm một chỗ ẩn nấp
Ánh mắt Lạc Vân Hi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Cái này không ở trong phạm vi quan tâm của vương gia người!"
Xoay người bước nhanh rời đi, sợ đi chậm một bước sẽ bị nam nhân này kéo lại
Lạc Vân Hi bước đi, liền có một cung nữ bởi vì vội vã mà va vào người nàng
Lạc Vân Hi đưa tay đỡ lấy người cung nữ kia
Cung nữ cúi đầu, rất kinh hoàng: "Tạ ơn tiểu thư" Sau đó đứng lên nhanh như chớp
Lạc Vân Hi trầm xuống, cũng không nói lời nào, liền đi tìm đại phu nhân
Lúc này, trong ngự hoa viên nàng phát hiện ra tốp năm tốp ba các vị phu nhân đang hướng điện Kim Hoa đi đến. Lạc Vân Hi không thấy được đại phu nhân, cũng không tìm được Lạc Nguyệt Kỳ, liền mau chóng đi theo bọn họ
Vào đến Kim Hoa điện, trong điện đã có nhiều người, trên bàn có rất nhiều điểm tâm và trái cây, mọi người trò chuyện vui vẻ. Nàng vừa bước vào, mọi người liền dần dần yên tĩnh
"Nha, đây không phải là phế vật Lạc gia sao?"
"Đúng vậy a, nguyên lại nàng cũng tới, ta còn tưởng nàng ta không tới!"
"Đợi lát nữa thái hậu gặp nàng, có thể nhớ lại chuyện ba năm trước mà tức giận hay không?"
Mọi người cúi đầu nói chuyện với nhau
Lạc Vân Hoa cũng không để ý, ánh mắt quét qua điện Kim Hoa một vòng. Điện Kim Hoa quả nhiên rộng lớn
Chính giữa đại điện có hai tầng bậc thang, phía trên có long ỷ, bên trái phía dưới là chỗ ngồi của thân vương hoàng tử, phía bên phải là phi tần. Lúc này trên long ỷ vẫn còn trống, trái phải cũng chỉ lưa thưa vài người
Trái phải cách sáu bảy bậc thang phía dưới là chỗ ngồi của đại thần thân quyến
Lạc Vân Hi nhìn đến chỗ Lạc gia ngồi, liền nhẹ nhàng đi qua đó
Một nữ nhân chân đeo giày thêu hoa hồng phấn lặng lẽ hướng đến chắn trước mặt nàng
Nếu không chú ý, nhất định sẽ bị ngã xuống
Khóe miệng Lạc Vân Hi khẽ nhếch, phượng mâu hơi trầm xuống, chân phải nâng lên, sức lực dồn hết về phía đó, hướng phía trước giẫm xuống, sau đó tiếp tục bước tiếp
Động tác cực nhanh, hết thảy chỉ trong nháy mắt
Đại điện vốn im lặng, lúc này lại có tiếng vang thế thảm: "A"
Mọi người hoảng sợ liền đứng dậy xem
Lạc Vân Hi quay đầu, vẻ mặt vô tội nhìn về phía nữ tử đang rơi lệ ôm chân của mình, nói: "Tư thế ngồi của thiên kim tiểu thư cực kỳ nghiêm khắc, ngươi sao lại đem chân để ra như vậy, nhìn xem đều đã lộ ra vài thứ! Mau chóng thu chân lại, miễn cho người khác nói ngươi không được giáo dưỡng tử tế!"
Trung Sơn vương nghe được lời này của nàng có chút chấn động, ánh mắt châm chọc dừng trước ngực Lạc Vân Hi: "Dáng của nàng kém như vậy, cũng không biết nam nhân dựa vào cái gì ái mộ nàng đây!"
Ám vệ đứng cúi đầu kinh ngạc, cảm thấy chủ tử nhà mình rất khác lạ
Hắn không nghe lầm! Chủ tử lại cùng một tiểu nữ nhân nói chuyện...
Khi nhìn thấy tiểu cô nương kia có ánh mắt khiêu khích nhìn chủ tử, khiến cho hắn suýt nữa ngất đi
Nghe lầm, nhưng cũng không thể nhìn lầm a!
Hắn chạy nhanh tìm một chỗ ẩn nấp
Ánh mắt Lạc Vân Hi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Cái này không ở trong phạm vi quan tâm của vương gia người!"
Xoay người bước nhanh rời đi, sợ đi chậm một bước sẽ bị nam nhân này kéo lại
Lạc Vân Hi bước đi, liền có một cung nữ bởi vì vội vã mà va vào người nàng
Lạc Vân Hi đưa tay đỡ lấy người cung nữ kia
Cung nữ cúi đầu, rất kinh hoàng: "Tạ ơn tiểu thư" Sau đó đứng lên nhanh như chớp
Lạc Vân Hi trầm xuống, cũng không nói lời nào, liền đi tìm đại phu nhân
Lúc này, trong ngự hoa viên nàng phát hiện ra tốp năm tốp ba các vị phu nhân đang hướng điện Kim Hoa đi đến. Lạc Vân Hi không thấy được đại phu nhân, cũng không tìm được Lạc Nguyệt Kỳ, liền mau chóng đi theo bọn họ
Vào đến Kim Hoa điện, trong điện đã có nhiều người, trên bàn có rất nhiều điểm tâm và trái cây, mọi người trò chuyện vui vẻ. Nàng vừa bước vào, mọi người liền dần dần yên tĩnh
"Nha, đây không phải là phế vật Lạc gia sao?"
"Đúng vậy a, nguyên lại nàng cũng tới, ta còn tưởng nàng ta không tới!"
"Đợi lát nữa thái hậu gặp nàng, có thể nhớ lại chuyện ba năm trước mà tức giận hay không?"
Mọi người cúi đầu nói chuyện với nhau
Lạc Vân Hoa cũng không để ý, ánh mắt quét qua điện Kim Hoa một vòng. Điện Kim Hoa quả nhiên rộng lớn
Chính giữa đại điện có hai tầng bậc thang, phía trên có long ỷ, bên trái phía dưới là chỗ ngồi của thân vương hoàng tử, phía bên phải là phi tần. Lúc này trên long ỷ vẫn còn trống, trái phải cũng chỉ lưa thưa vài người
Trái phải cách sáu bảy bậc thang phía dưới là chỗ ngồi của đại thần thân quyến
Lạc Vân Hi nhìn đến chỗ Lạc gia ngồi, liền nhẹ nhàng đi qua đó
Một nữ nhân chân đeo giày thêu hoa hồng phấn lặng lẽ hướng đến chắn trước mặt nàng
Nếu không chú ý, nhất định sẽ bị ngã xuống
Khóe miệng Lạc Vân Hi khẽ nhếch, phượng mâu hơi trầm xuống, chân phải nâng lên, sức lực dồn hết về phía đó, hướng phía trước giẫm xuống, sau đó tiếp tục bước tiếp
Động tác cực nhanh, hết thảy chỉ trong nháy mắt
Đại điện vốn im lặng, lúc này lại có tiếng vang thế thảm: "A"
Mọi người hoảng sợ liền đứng dậy xem
Lạc Vân Hi quay đầu, vẻ mặt vô tội nhìn về phía nữ tử đang rơi lệ ôm chân của mình, nói: "Tư thế ngồi của thiên kim tiểu thư cực kỳ nghiêm khắc, ngươi sao lại đem chân để ra như vậy, nhìn xem đều đã lộ ra vài thứ! Mau chóng thu chân lại, miễn cho người khác nói ngươi không được giáo dưỡng tử tế!"
/231
|