Lương Diệp Thu cùng Lạc Vân Hi đều ngẩn ra
Nam tử một thân xiêm y xanh ngọc chậm rãi bước ra từ trong bóng đêm, môi mỏng có độ cung, giống như đang cười chế nhạo, biểu tình sâu không lường được
Lạc Vân Hi hơi bất ngờ, Lục hoàng tử không phải đi cùng với nhóm người Lạc Kính Văn rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này?
Lương Diệp Thu sắc mặt trắng bệch, không nghĩ tới Lục hoàng tử sẽ xuất hiện
Hắn đang muốn mở miệng giải thích, Đoan Mộc Triết liền tiến lên cầm lấy tay phải của Lạc Vân Hi, khóe mắt tà tà nhìn về phía Lương Diệp Thu: "Ngươi nói như vậy là mờ ám sao?"
Lương Diệp Thu miệng há hốc
Lạc Vân Hi cảm giác được lòng bàn tay của nam tử này có chút mát, lúc này liền giật mình, vội vàng rút tay về
Đoan Mộc Triết lơ đễnh, thanh âm trầm xuống: "Là nói như vậy có điểm mờ ám sao?"
Dưới chân Lương Diệp Thu run rẩy
"Ta___ Lục hoàng tử, nàng chẳng qua chỉ là phế vật!"
Lục hoàng tử như thế nào lại không để ý đến thân phận tôn quý của chính mình, mà tiến đến đụng chạm phế vật
"Phế vật? Ta xem ngươi mới là phế vật! Cút!" Đoan Mộc Triết ý cười liền không còn, sẳng giọng quát lớn
Lương Diệp Thu biết Lục hoàng tử từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, tức giận chính là điểm báo. Liền không nói nhiều vội vàng chạy đi, bộ dạng vô cùng buồn cười
Lạc Vân Hi thấy đã hết chuyện của mình, liền xoay người định rời đi
Nhưng bước chưa đến bước thứ hai, tay của nàng liền bị Lục hoàng tử kéo lại
"Lục hoàng tử, thần nữ cáo lui!"
Đoan Mộc Triết khẽ nhíu mi hòi nàng: "Hi Nhi, nàng phải dùng thái độ này đối đãi với ta sao?"
Lạc Vân Hi chậm rãi xoay người, không chút do dự mở miệng nói: "Lục hoàng tử, thực xin lỗi, ta phải nói với người một câu, là ta bị mất trí nhớ"
Đoan Mộc Triết nghe vậy giật mình kinh ngạc
"Có một số việc, ta không thể nhớ ra. Cho nên, Lục hoàng tử ta chỉ là phế vật Lạc gia.... Không phải Hi Nhi của người!"
"Nàng mất trí nhớ?" Đoan Mộc Triết không tự giác tiến lên, nhìn chằm chằm vào mắt nàng
Lạc Vân Hi không một chút tránh né, mâu trung trong suốt, sạch sẽ trong vắt như trước, nhưng lại không có nửa tia tình ý ngày xưa!
Ánh mắt Đoan Mộc Triết hiện lên tia đau đớn, hắn không khỏi đột nhiên biến sắc, quát: "Khinh Hồng, chủ tử nhà ngươi khi nào thì mất trí? Tại sao không nói cho ta! Ngươi như thế nào bảo hộ chủ tử của mình!"
Lạc Vân Hi mờ mịt nhìn chung quanh, thật lâu sau có một thân ảnh từ trong bóng đen bay ra, quỳ xuống trước mặt Lục hoàng tử, ngữ khí sợ hãi: "Lục hoàng tử, thuộc hạ thất trách! Ba tháng trước tiểu thư không cho thuộc hạ đến gần nàng nửa bước, nhưng thuộc hạ cũng không thấy nàng có cái gì khác thường!"
Ba tháng trước? Đoan Mộc Triết suy nghĩ, môi mỏng khẽ nhếch lên, mâu trung thể hiện sự tức giận: "Khinh Hồng, ta đem Hi Nhi giao cho người, làm cho người từng khắc từng giờ bảo vệ nàng! Ngươi lại không làm tròn bổn phận của mình!"
Lạc Vân Hi sợ hãi, nàng cự nhiên còn có ám vệ! Có lẽ cái người tên "Khinh Hồng" kia chưa bao giờ đến gần nàng, cho nên nàng không phát hiện ra!
Ba tháng trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Lạc Vân Hi lại không cho ám vệ tới gần nàng, mà chỉ yên lặng không một tiếng động ở trong phòng chờ chết?
Xem ra, chuyện không có đơn giản như vậy
Nam tử một thân xiêm y xanh ngọc chậm rãi bước ra từ trong bóng đêm, môi mỏng có độ cung, giống như đang cười chế nhạo, biểu tình sâu không lường được
Lạc Vân Hi hơi bất ngờ, Lục hoàng tử không phải đi cùng với nhóm người Lạc Kính Văn rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này?
Lương Diệp Thu sắc mặt trắng bệch, không nghĩ tới Lục hoàng tử sẽ xuất hiện
Hắn đang muốn mở miệng giải thích, Đoan Mộc Triết liền tiến lên cầm lấy tay phải của Lạc Vân Hi, khóe mắt tà tà nhìn về phía Lương Diệp Thu: "Ngươi nói như vậy là mờ ám sao?"
Lương Diệp Thu miệng há hốc
Lạc Vân Hi cảm giác được lòng bàn tay của nam tử này có chút mát, lúc này liền giật mình, vội vàng rút tay về
Đoan Mộc Triết lơ đễnh, thanh âm trầm xuống: "Là nói như vậy có điểm mờ ám sao?"
Dưới chân Lương Diệp Thu run rẩy
"Ta___ Lục hoàng tử, nàng chẳng qua chỉ là phế vật!"
Lục hoàng tử như thế nào lại không để ý đến thân phận tôn quý của chính mình, mà tiến đến đụng chạm phế vật
"Phế vật? Ta xem ngươi mới là phế vật! Cút!" Đoan Mộc Triết ý cười liền không còn, sẳng giọng quát lớn
Lương Diệp Thu biết Lục hoàng tử từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, tức giận chính là điểm báo. Liền không nói nhiều vội vàng chạy đi, bộ dạng vô cùng buồn cười
Lạc Vân Hi thấy đã hết chuyện của mình, liền xoay người định rời đi
Nhưng bước chưa đến bước thứ hai, tay của nàng liền bị Lục hoàng tử kéo lại
"Lục hoàng tử, thần nữ cáo lui!"
Đoan Mộc Triết khẽ nhíu mi hòi nàng: "Hi Nhi, nàng phải dùng thái độ này đối đãi với ta sao?"
Lạc Vân Hi chậm rãi xoay người, không chút do dự mở miệng nói: "Lục hoàng tử, thực xin lỗi, ta phải nói với người một câu, là ta bị mất trí nhớ"
Đoan Mộc Triết nghe vậy giật mình kinh ngạc
"Có một số việc, ta không thể nhớ ra. Cho nên, Lục hoàng tử ta chỉ là phế vật Lạc gia.... Không phải Hi Nhi của người!"
"Nàng mất trí nhớ?" Đoan Mộc Triết không tự giác tiến lên, nhìn chằm chằm vào mắt nàng
Lạc Vân Hi không một chút tránh né, mâu trung trong suốt, sạch sẽ trong vắt như trước, nhưng lại không có nửa tia tình ý ngày xưa!
Ánh mắt Đoan Mộc Triết hiện lên tia đau đớn, hắn không khỏi đột nhiên biến sắc, quát: "Khinh Hồng, chủ tử nhà ngươi khi nào thì mất trí? Tại sao không nói cho ta! Ngươi như thế nào bảo hộ chủ tử của mình!"
Lạc Vân Hi mờ mịt nhìn chung quanh, thật lâu sau có một thân ảnh từ trong bóng đen bay ra, quỳ xuống trước mặt Lục hoàng tử, ngữ khí sợ hãi: "Lục hoàng tử, thuộc hạ thất trách! Ba tháng trước tiểu thư không cho thuộc hạ đến gần nàng nửa bước, nhưng thuộc hạ cũng không thấy nàng có cái gì khác thường!"
Ba tháng trước? Đoan Mộc Triết suy nghĩ, môi mỏng khẽ nhếch lên, mâu trung thể hiện sự tức giận: "Khinh Hồng, ta đem Hi Nhi giao cho người, làm cho người từng khắc từng giờ bảo vệ nàng! Ngươi lại không làm tròn bổn phận của mình!"
Lạc Vân Hi sợ hãi, nàng cự nhiên còn có ám vệ! Có lẽ cái người tên "Khinh Hồng" kia chưa bao giờ đến gần nàng, cho nên nàng không phát hiện ra!
Ba tháng trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Lạc Vân Hi lại không cho ám vệ tới gần nàng, mà chỉ yên lặng không một tiếng động ở trong phòng chờ chết?
Xem ra, chuyện không có đơn giản như vậy
/231
|