Tiêu Nguyệt thi triển Lăng Thiên thân pháp hết cỡ, đem Vương Vũ Đồng một cước đạp ra ngoài rồi né tránh con mãng xà, nhưng tốc độ của nàng quá chậm, răng mãng xà đã cắn trúng cánh tay của nàng.
Con mãng xà sau khi cắn Tiêu Nguyệt thì cũng tiêu thất đi, hóa ra nó chỉ là linh thể tích tụ của cây hoa màu xám kia, nhưng nó lại mang theo kịch độc của hoa.
Cây hoa này còn có một tên gọi khác là Tử Luân Hoa, loài thảo dược để bào chế nhiều loại kịch độc cao cấp, nếu muốn giải các loại độc dược được bào chế từ Tử Luân Hoa thì ít nhất phải có Giải Độc Đan lục phẩm.
Cánh tay bị linh thể mãng xà cắn dần chuyển thành màu xám, nhìn vào có cảm giác rằng cánh tay của Tiêu Nguyệt dần hóa đá, nhưng chỉ có Tiêu Nguyệt mới biết, kịch độc đang dần ăn mòn cánh tay nàng. Luồng linh lực của nàng không đủ để chống chọi sự xâm nhập của kịch độc.
Tiêu Nguyệt thầm kêu không ổn nàng hướng về phía Vương Vũ Đồng, quát lớn.
“Ngắt nó, nhanh lên!”
Tử Luân Hoa nếu đã cảm nhận được hơi thở của linh thú hoặc linh giả thì cứ một phút nó sẽ tụ linh một lần. Nếu chậm trễ thì phiền toái sẽ đến.
Vương Vũ Đồng vừa nghe Tiêu Nguyệt dứt lời thì tay hắn đã bao trọn linh lực ngắt lấy Tử Luân Hoa.
Thiên Lam vội vã đến Luyện đan điện tìm kím giải độc đan, hắn nhớ ngày trước “hắn” đã luyện chế kha khá Giải Độc Đan, chủ yếu là để bán vì thể chất của “hắn” là thể chất kháng độc dược rất mạnh, Giải Độc Đan rất ít khi có tác dụng với “hắn” nên “hắn” rất lười luyện chế Giải Độc Đan.
Thiên Lam vội lục tung cả phòng cất chứa đan dược, cuối cùng cũng tìm được một lọ Giải Độc Đan thất phẩm. Khi Tử Luân Hoa chưa bào chế thành độc dược thì chỉ cần một viên Giải Độc Đan ngũ phẩm là được nhưng lúc này Thiên Lam không thể suy nghĩ nhiều nữa, đem cả lọ ra ngoài cho Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt thấy vậy thì cũng không hề do dự, đổ ra một viên bỏ vào miệng.
Giải Độc Đan nhanh chóng phát huy dược lực, mỗi một nơi mà dược lực chạm đến đều khô nóng, kịch độc cũng dần dần bị hòa tan hết, màu xám biến mất để lại một làn da trắng bệch không còn huyết sắc.
Sắc mặt Tiêu Nguyệt lúc này rất kém, trên trán những giọt mồ hôi đang ứa ra rất nhiều. Cánh tay của nàng bây giờ đã không còn cảm giác, kể cả hoạt động cũng khó khăn. Dù giải độc đan có hiệu quả tới mức nào thì cơ thể của nàng chỉ mới là của một Linh Sư mà thôi.
Vương Vũ Đồng thấy Tiêu Nguyệt thống khổ thì thầm oán trách bản thân, hắn không nên manh động như vậy để rồi người chịu hậu quả lại là đồng đội của hắn. Bàn tay Vương Vũ Đồng đã nắm chặt tới mức chảy máu, Tử Luân Hoa lại không hề bị tổn hại gì, chậm rãi hấp thụ máu của hắn.
Tiêu Nguyệt cắn răng đứng dậy, một tay không cử động được làm nàng không giữ được thăng bằng, lảo đảo xuýt té, Vũ Phong thấy vậy thì vội đõ lấy nàng.
Vương Vũ Đồng đi lại trước mặt Tiêu Nguyệt, hắn nhìn vào cánh tay không cử động của nàng, sắc mặt tràn đầy hối lỗi. “Tiêu Nguyệt, tại ta mà ngươi như vậy, ngươi mắng ta đi.”
Tiêu Nguyệt lắc đầu cười. “Không sao, vài ngày là tốt thôi, ta đã ăn Giải Độc Đan rồi!”
Vương Vũ Đồng nghe vậy thì càng hối hận, thà rằng nàng cứ trách mắng hờn giận hắn còn hơn là tha thứ dễ dàng như vậy.
Tiểu Bạch từ phía sau một tảng đá có Tử Luân Hoa đi ra, trong miệng nó ngậm một cái hộp gỗ, đi lại phía của Tiêu Nguyệt thả xuống. Vũ Phong cúi xuống nhặt hộp gỗ lên rồi mở ra, bên trong là một lệnh bài khắc hình ngọn lửa, nhìn là biết đây là hỏa thạch cực phẩm.
Tuy lấy được hỏa thạch cực phẩm nhưng không ai cảm thấy vui vẻ cả! Vũ Phong thu hộp ngọc vào túi càn khôn, nâng Tiêu Nguyệt dậy.
Nhìn lối đi bé xíu kia, hắn cảm thấy phiền muộn, làm sao đưa Tiêu Nguyệt ra với tình trạng thế này?
Tiểu Bạch gầm lên một tiếng, ý bảo mọi người tránh ra. Thân hình nó dần dần hóa thành Bạch Nguyệt Lang làm mọi người sửng sờ. Ai mà nghĩ rằng chú chó nhỏ trong lòng Tiêu Nguyệt lại là một con sói cơ chứ.
Tiểu Bạch lại gầm một tiếng rồi tích tụ quang cầu phóng về phía lối đi. Lối đi vừa va chạm với quang cầu thì vỡ ra, đá bay tán loạn. Nhóm người Tiêu Nguyệt cũng bị va trúng, nhưng nhờ có Tiểu Bạch che chắn phía trước nên không bị trầy xướt nhiều.
Tiểu Bạch cứ hai ba lần sử dụng quang cầu thì lối đi đã lớn ra, vừa đủ để mọi người đi qua. Tiểu Bạch thu nhỏ lại thân thể dẫn đầu đi trước, Vũ Phong cũng dìu Tiêu Nguyệt đi sau, cuối cùng là Lục Lâm và Vương Vũ Đồng.
Ở quảng trường của khu học tập, các lão sư đang nhìn vào một bản đồ lớn, trên đó có vô số các điểm đỏ di chuyển và điểm xanh đứng yên, và cái họ nhìn vào là một điểm xanh đang di chuyển, điểm xanh đó lại rơi vào nơi mà Tiêu Nguyệt đang đi, xem ra các điểm xanh này là lệnh bài đi.
Một lão sư trong đó tức giận, gầm lên. “Là ai đem lệnh bài đặt vào đó? Tử Luân Hoa ở đó sắp thành tinh rồi, các ngươi muốn giết chết học viên của mình hay sao?”
Con mãng xà sau khi cắn Tiêu Nguyệt thì cũng tiêu thất đi, hóa ra nó chỉ là linh thể tích tụ của cây hoa màu xám kia, nhưng nó lại mang theo kịch độc của hoa.
Cây hoa này còn có một tên gọi khác là Tử Luân Hoa, loài thảo dược để bào chế nhiều loại kịch độc cao cấp, nếu muốn giải các loại độc dược được bào chế từ Tử Luân Hoa thì ít nhất phải có Giải Độc Đan lục phẩm.
Cánh tay bị linh thể mãng xà cắn dần chuyển thành màu xám, nhìn vào có cảm giác rằng cánh tay của Tiêu Nguyệt dần hóa đá, nhưng chỉ có Tiêu Nguyệt mới biết, kịch độc đang dần ăn mòn cánh tay nàng. Luồng linh lực của nàng không đủ để chống chọi sự xâm nhập của kịch độc.
Tiêu Nguyệt thầm kêu không ổn nàng hướng về phía Vương Vũ Đồng, quát lớn.
“Ngắt nó, nhanh lên!”
Tử Luân Hoa nếu đã cảm nhận được hơi thở của linh thú hoặc linh giả thì cứ một phút nó sẽ tụ linh một lần. Nếu chậm trễ thì phiền toái sẽ đến.
Vương Vũ Đồng vừa nghe Tiêu Nguyệt dứt lời thì tay hắn đã bao trọn linh lực ngắt lấy Tử Luân Hoa.
Thiên Lam vội vã đến Luyện đan điện tìm kím giải độc đan, hắn nhớ ngày trước “hắn” đã luyện chế kha khá Giải Độc Đan, chủ yếu là để bán vì thể chất của “hắn” là thể chất kháng độc dược rất mạnh, Giải Độc Đan rất ít khi có tác dụng với “hắn” nên “hắn” rất lười luyện chế Giải Độc Đan.
Thiên Lam vội lục tung cả phòng cất chứa đan dược, cuối cùng cũng tìm được một lọ Giải Độc Đan thất phẩm. Khi Tử Luân Hoa chưa bào chế thành độc dược thì chỉ cần một viên Giải Độc Đan ngũ phẩm là được nhưng lúc này Thiên Lam không thể suy nghĩ nhiều nữa, đem cả lọ ra ngoài cho Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt thấy vậy thì cũng không hề do dự, đổ ra một viên bỏ vào miệng.
Giải Độc Đan nhanh chóng phát huy dược lực, mỗi một nơi mà dược lực chạm đến đều khô nóng, kịch độc cũng dần dần bị hòa tan hết, màu xám biến mất để lại một làn da trắng bệch không còn huyết sắc.
Sắc mặt Tiêu Nguyệt lúc này rất kém, trên trán những giọt mồ hôi đang ứa ra rất nhiều. Cánh tay của nàng bây giờ đã không còn cảm giác, kể cả hoạt động cũng khó khăn. Dù giải độc đan có hiệu quả tới mức nào thì cơ thể của nàng chỉ mới là của một Linh Sư mà thôi.
Vương Vũ Đồng thấy Tiêu Nguyệt thống khổ thì thầm oán trách bản thân, hắn không nên manh động như vậy để rồi người chịu hậu quả lại là đồng đội của hắn. Bàn tay Vương Vũ Đồng đã nắm chặt tới mức chảy máu, Tử Luân Hoa lại không hề bị tổn hại gì, chậm rãi hấp thụ máu của hắn.
Tiêu Nguyệt cắn răng đứng dậy, một tay không cử động được làm nàng không giữ được thăng bằng, lảo đảo xuýt té, Vũ Phong thấy vậy thì vội đõ lấy nàng.
Vương Vũ Đồng đi lại trước mặt Tiêu Nguyệt, hắn nhìn vào cánh tay không cử động của nàng, sắc mặt tràn đầy hối lỗi. “Tiêu Nguyệt, tại ta mà ngươi như vậy, ngươi mắng ta đi.”
Tiêu Nguyệt lắc đầu cười. “Không sao, vài ngày là tốt thôi, ta đã ăn Giải Độc Đan rồi!”
Vương Vũ Đồng nghe vậy thì càng hối hận, thà rằng nàng cứ trách mắng hờn giận hắn còn hơn là tha thứ dễ dàng như vậy.
Tiểu Bạch từ phía sau một tảng đá có Tử Luân Hoa đi ra, trong miệng nó ngậm một cái hộp gỗ, đi lại phía của Tiêu Nguyệt thả xuống. Vũ Phong cúi xuống nhặt hộp gỗ lên rồi mở ra, bên trong là một lệnh bài khắc hình ngọn lửa, nhìn là biết đây là hỏa thạch cực phẩm.
Tuy lấy được hỏa thạch cực phẩm nhưng không ai cảm thấy vui vẻ cả! Vũ Phong thu hộp ngọc vào túi càn khôn, nâng Tiêu Nguyệt dậy.
Nhìn lối đi bé xíu kia, hắn cảm thấy phiền muộn, làm sao đưa Tiêu Nguyệt ra với tình trạng thế này?
Tiểu Bạch gầm lên một tiếng, ý bảo mọi người tránh ra. Thân hình nó dần dần hóa thành Bạch Nguyệt Lang làm mọi người sửng sờ. Ai mà nghĩ rằng chú chó nhỏ trong lòng Tiêu Nguyệt lại là một con sói cơ chứ.
Tiểu Bạch lại gầm một tiếng rồi tích tụ quang cầu phóng về phía lối đi. Lối đi vừa va chạm với quang cầu thì vỡ ra, đá bay tán loạn. Nhóm người Tiêu Nguyệt cũng bị va trúng, nhưng nhờ có Tiểu Bạch che chắn phía trước nên không bị trầy xướt nhiều.
Tiểu Bạch cứ hai ba lần sử dụng quang cầu thì lối đi đã lớn ra, vừa đủ để mọi người đi qua. Tiểu Bạch thu nhỏ lại thân thể dẫn đầu đi trước, Vũ Phong cũng dìu Tiêu Nguyệt đi sau, cuối cùng là Lục Lâm và Vương Vũ Đồng.
Ở quảng trường của khu học tập, các lão sư đang nhìn vào một bản đồ lớn, trên đó có vô số các điểm đỏ di chuyển và điểm xanh đứng yên, và cái họ nhìn vào là một điểm xanh đang di chuyển, điểm xanh đó lại rơi vào nơi mà Tiêu Nguyệt đang đi, xem ra các điểm xanh này là lệnh bài đi.
Một lão sư trong đó tức giận, gầm lên. “Là ai đem lệnh bài đặt vào đó? Tử Luân Hoa ở đó sắp thành tinh rồi, các ngươi muốn giết chết học viên của mình hay sao?”
/116
|