Cả tám người im lặng uống nước cho tới khi nghe được một tiếng xé gió truyền tới, là một con Hắc Bối Ưng đang bay ngang qua đỉnh núi của họ, vốn dĩ không ai muốn để ý nhưng thứ gắn trên của của Hắc Bối Ưng làm bọn người Thiết Sơn động tâm.
Thiết Sơn nhìn về phía tỷ muội họ Lam, Lam Y Y và Lam Nha Nha cũng hiểu ý, tay hai người nhất lên cùng một lúc, từ tay của họ xuất ra hai sợi dây màu xanh to lớn, dùng tốc độ kinh người đuổi kịp và quấn lấy Hắc Bối Ưng.
Hắc Bối Ưng cảm giác bị trói buộc thì cố đập cánh bay đi, Lam tỷ muội cũng không ngốc, tay còn lại nhất lên, hai sợi dây khác đã quấn chặt hai bên cánh của Hắc Bối Ưng.
Lam Y Y nhìn Lam Nha Nha gật đầu, hai người đồng thời thu dây, cả con Hắc Bối Ưng bị lôi lại đỉnh núi.
Thiết Sơn nhanh nhẹn tháo sơi dây trên cổ Hắc Bối Ưng ra, là một khối cực phẩm lệnh bài.
" Xem này, là cực phẩm, không ngờ là cực phẩm, ta còn tưởng là thượng phẩm chứ. Cũng may là nó bị thương, nếu không làm sao lại dễ bắt được như thế. Haha thật là tốt."
Lam Y Y và Lam Nha Nha nghe vậy thì vui mừng ôm chầm lấy nhau. "Là cực phẩm a~"
Thiết Đằng cũng vui mừng ra mặt, có điều không luống cuống nhảy cẩn lên như hai tỷ muội Lam gia mà thôi. Thiết Sơn thoáng nhìn qua bốn người Tiêu Nguyệt, hắn sợ bọn họ sẽ rục rịch muốn cướp lệnh bài. Nhưng làm hắn thất vọng là bốn người Tiêu Nguyệt làm ngơ trước lệnh bài cực phẩm này, chỉ có Tiêu Nguyệt là chăm chú nhìn con Hắc Bối Điêu.
Thiết Sơn cảm thấy giật mình, có ai mà không có lòng tham a~ Tại sao đám người này nhìn thấy lệnh bài cực phẩm nóng bỏng trên tay mình lại không hề đổi sắc mặt một cái chứ !
(@tg : Người ta không thèm anh ơi, đâu phải ai cũng như ai~ Người ta là vai chính đấy ! Mấy thứ nhỏ nhặt ! )
Tiêu Nguyệt bước lại gần Hắc Bối Ưng, nhẹ chạm vào người nó, làm mọi người sợ hết hồn. Nàng cũng không quan tâm.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, nàng cảm giác được sự kêu gào mãnh liệt của Hắc Bối Ưng, nó muốn sống, nó muốn sống.
Tuy quang linh lực nhu hòa không cần dùng công pháp vẫn có tác dụng trị thương nhưng Hắc Bối Ưng lại là ám hệ thuộc tính, quang linh lực chỉ làm nó bị thương nặng hơn mà thôi. Tiêu Nguyệt dùng tay còn lại truyền mộc linh lực vào cho Hắc Bối Ưng.
Từ ánh mắt của nó, nàng đọc được nó đang cảm kích nàng, nàng cũng không quan tâm hay mỉm cười đáp lại, vẫn duy trì truyền mộc linh lực vào người nó. Nàng chữa trị cho nó không có nghĩa là nàng đồng cảm với nó, vì nó còn yếu nên mới bị thương, mạnh được yếu thua, là linh thú chắc nó hiểu rõ hơn hết, bị thương là điều tất nhiên.
Hắc Bối Ưng không quan tâm nàng không đáp lại, vẫn hướng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Tiêu Nguyệt.
Một hồi Tiêu Nguyệt cũng rút tay ra, lấy từ trong Hỗn Độn Giới Chỉ một viên Hồi Thế đan ngũ phẩm cho Hắc Bối Ưng phục dụng, vết thương trên bụng nó dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy khép lại.
Lam Nha Nha nhìn thấy một màn như vậy thì ngây ngốc, Lam Nha Nha làm sao ngờ được Tiêu Nguyệt lại đi cứu Hắc Bối Ưng, còn đem đan dược cho nó phục dụng. Nếu nàng nhìn không nhầm thì đó là Hồi Thế Đan ngũ phẩm a~ Tới nàng còn không có vậy mà lại đem cho một con linh thú ăn.
Lam Nha Nha chưa hồi phục từ kinh ngạc thì một giọng nói giận dữ từ phía sau núi truyền đến.
"Ai dám đoạt lệnh bài của bọn ta."
Người đến là một nhóm người gồm hai nam hai nữ, trong đó giọng nói là của một nữ tử mặc xiêm y màu tím.
Bọn người Lam Nha Nha không biết là ai nhưng Tiêu Nguyệt thì biết, đó là giọng của Mộ Dung Tĩnh, khóe môi nàng nhẹ nhếch lên. Xem ra là oan gia ngõ hẹp nha.
Tiêu Nguyệt thấy Mộ Dung Tĩnh thì Mộ Dung Tĩnh cũng thấy Tiêu Nguyệt, làm sao nàng ta quên được người đẹp hơn nàng ta cơ chứ, lại làm nàng ta tổn thất một ngũ phẩm đan hương mà không chết.
Lúc nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì Mộ Dung Tĩnh không thèm nghĩ ngợi kết tội Tiêu Nguyệt là Tiêu Nguyệt lấy lệnh bài của nàng ta mà không thèm nhìn lệnh bài đỏ rực trên tay Thiết Sơn, thật tức cười.
"Ngươi, Tiêu Nguyệt, ngươi dám đoạt lệnh bài của ta."
Tiêu Nguyệt nghe xong thì phì cười, cư nhiên có người ngu ngốc như vậy, nàng cũng không thèm chấp nhất, nhẹ vỗ lên người Hắc Bối Ưng, Hắc Bối Ưng cũng cảm kích rít lên một tiếng thật dài rồi bay đi, trước khi đi nó còn quay lại nhìn Tiêu Nguyệt một cái bày tỏ sự cảm kích. Chỉ trong một chốc ngắn ngủi chỉ nhìn thấy một đốm đen trên bầu trời.
Tiêu Nguyệt từ từ quay lại nhìn nhóm người Mộ Dung Tĩnh, nàng nhẹ gọi Vũ Phong, Vương Vũ Đồng, Lục Lâm. "Đi thôi, chúng ta nghỉ ngơi đủ rồi."
Ba người Vũ Phong thấy vậy cũng gật đầu đứng dậy rời đi.
Mộ Dung Tĩnh nhìn thấy nhóm người Tiêu Nguyệt muốn rời đi, không nói tiếng nào liền huy động lôi linh lực đánh úp phía sau Tiêu Nguyệt. Ả ta nhìn thấy một cánh tay không cử động của Tiêu Nguyệt thì biết nàng đã bị thương.
Lôi linh lực chưa tới gần Tiêu Nguyệt được một thướt thì một đoàn linh lực thuộc tính ám đã ngăn chặn lại, lôi linh lực đánh vào ám linh lực cứ như muối bỏ biển, bị thôn phệ một cách nhanh chóng.
Từ khi Mộ Dung Tĩnh xuất hiện thì Vũ Phong đã cảm nhận được ánh mắt địch ý của ả, hắn luôn phòng bị Mộ Dung Tĩnh cho tới lúc này, cảm giác của hắn là hoàn toàn đúng, Mộ Dung Tĩnh là kẻ tiểu nhân thích đánh lén người khác.
Mộ Dung Tĩnh nhìn thấy lôi linh lực dần bị thôn phệ thì tức giận vung ra một luồng linh lực nữa, kết quả làm ả thất vọng, luồng linh lực thứ hai của bị ám linh lực thôn phệ nốt.
Vũ Phong ánh mắt lúc này đã chuển sang âm trầm, hắn có thể tha thứ cho Mộ Dung Tĩnh một lần không có nghĩa là sẽ có lần thứ hai, Vũ Phong thoáng biến mất tại chỗ rồi xuất hiện bên Mộ Dung Tĩnh, không ai hay biết tay Vũ Phong đã nắm lấy cổ họng Mộ Dung Tĩnh lúc này.
Vũ Phong nhấc chân lấy đà đè Mộ Dung Tĩnh vào một thân cây, sắc mặt ả ta lúc này trắng bệch, làm sao ả ta ngờ rằng người bên cạnh Tiêu Nguyệt lại lợi hại đến mức này.
Mộ Dung Tĩnh cố gắng giãy dụa, tay ả giơ lên, ý đồ huy động linh lực đánh vào đầu Vũ Phong, nhưng làm sao có thể, một tay kia của Vũ Phong bắt lấy tay ả, hắc ám linh lực theo cổ tay truyền vào, bàn tay ả dần chuyển thành màu đen.
Tiêu Nguyệt thấy vậy thì cau mày, nhẹ khuyên Vũ Phong, "Nếu huynh cứ như vậy giết ả thì sẽ có chuyện đấy, có lão sư xung quanh đây."
Vũ Phong quay lại nhìn Tiêu Nguyệt thì thấy Lục Lâm và Vương Vũ Đồng từ lúc nào đã chặn ba tên đồng đội của Mộ Dung Tĩnh lại, Tiêu Nguyệt thì bước chân về phía hắn.
Vũ Phong nghe vậy cũng buông tay ra, nhưng hắn không phải là người thiện lương gì, tay bóp cổ Mộ Dung Tĩnh dùng sức một chút rồi mới thả ra.
Cả bốn người nghênh ngang rời đi.
Mộ Dung Tĩnh được thả xuống thì ôm cổ ho khan, nhưng chưa được mấy cái thì ả cảm giác được cổ họng của mình cứng ngắc, cảm giác khô khan, rát bỏng khiến hả hít thở cũng thấy đau. Ả cố nuốt xuống một viên Hồi Thế Đan tứ phẩm, cổ họng chỉ dịu đi một chút chứ không hề hồi phục nhiều, chẳng những Vũ Phong dùng sức mà còn thầm truyền vào cổ họng ả một ít ám linh lực.
Ám linh lực tà ác nhất là gì ? Là đặc tính ăn mòn. Cổ họng của ả bị ám linh lực ăn mòn, bất quá không nhiều, Hồi Thế Đan đã thẩm thấu dược lực chữa trị qua, chỉ là khó chịu vài ngày mà thôi.
Ba đồng đội còn lại của Mộ Dung Tĩnh cũng không phải là dạng hiền lành gì, Mộ Dung Tĩnh không phải là thiên tài gì cho cam, dù là dị thuộc tính thì sao, cũng chỉ là một trung cấp tiềm lực, bọn họ dù không phải là dị thuộc tính nhưng cũng là cao cấp tiềm lực, tốc dộ tu luyện cũng không thua gì dị thuộc tính.
Ba người hung hăng chỉ trích Mộ Dung Tĩnh một phen, ả ta lúc này làm sao phản bác được, dù có mộ Dung thế gia ở phía sau thì ngoài thân phận dòng chính ra, ả đã không còn là trọng tâm bồi dưỡng nữa rồi, đã vậy thuộc tính của ả không phù hợp với gia tộc, giá trị đã bị giảm đi rất nhiều.
Nếu là dòng phụ thì dị thuộc tính sẽ là bảo bối còn ả là dòng chính, một dị thuộc tính rất khó xem. Đã vậy, tốc độ tu luyện của ả lúc này bị tụt xuống nhanh chóng, dù ả là người mạnh nhất đội thì không lâu sau sẽ bị đuổi kịp.
Một người được tôn vinh và tâng bốc từ nhỏ như Mộ Dung Tĩnh thì làm sao chịu được những việc này, oán hận của Mộ Dung Tĩnh còn dâng cao, tất cả là tại nàng ta, từ ngày ả gặp nàng ta thì xui xẻo luôn kéo đến, tới mức hôm nay bị vũ nhục như thế này.
Trong lúc tổ đội của Mộ Dung Tĩnh lục đục thì tổ đội của Thiết Sơn đã lặng lẽ rời đi, dù bọn họ không phải là yếu nhưng tránh xung đột vẫn tốt hơn, tất cả mọi sâm lâm đều có nguy hiểm, bảo toàn thực lực vẫn là biện pháp chu toàn.
Sau khi ba đồng đội của Mộ Dung Tĩnh chỉ trích Mộ Dung Tĩnh xong thì nhìn lại, tổ đội cầm lệnh bài lúc nãy đã trốn đi lúc nào càng làm lửa giận của họ tăng cao, hung hăng chỉ trích Mộ Dung Tĩnh một phe nữa, lúc này Mộ Dung Tĩnh cổ họng thật đau, tay cũng đau lại bị chỉ trích liên tục làm tay kia của ả đã bấm sâu vào chảy máu.
- - -
Tiêu Nguyệt, Vũ Phong, Vương Vũ Đồng và Lục Lâm không tiếp tục đi sâu vào vùng nội vi sâm lâm nữa mà đi ra phía bên ngoài, lúc xuống núi, Tiểu Bạch đã chui vào địa bàn của một linh thú vừa dôt phá Linh Vương.
Dưới uy áp của một Linh Hoàng, linh thú kia ngoan ngoãn ngậm một lệnh bài ra, không phải là lệnh bài cực phẩm nhưng cũng là một lệnh bải thượng phẩm, vậy là đủ hai lệnh bài.
Tổ đội mười không còn cần phải loay hoay trong rừng nữa, dứt khoát về học viện, nhưng cứ đi mãi mà không ra khỏi sâm lâm, trời cũng đã quá trưa, tuy ở trong rừng nhưng cái nắng vẫn làm mọi người cảm thấy khó chịu.
Nhưng vì cảm thấy vết thương của Tiêu Nguyệt cần tìm một dược sư xem xét, cho dù có ăn giải độc đan đi nữa thì cũng phải xem cho kỹ, không ai đề nghị dừng lại nghỉ ngơi.
Tiêu Nguyệt cảm thấy nên dừng lại nghỉ ngơi, nàng biết bọn họ lo lắng cho cánh tay của nàng, nhưng cánh tay này chỉ thoát lực chừng vài ngày mà thôi, không có gì đáng lo cả.
Tiêu Nguyệt vừa định mở miệng đề nghị thì một giọng nói lạ vang lên, giọng nói này rất êm tai, nhưng lại tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.
Thiết Sơn nhìn về phía tỷ muội họ Lam, Lam Y Y và Lam Nha Nha cũng hiểu ý, tay hai người nhất lên cùng một lúc, từ tay của họ xuất ra hai sợi dây màu xanh to lớn, dùng tốc độ kinh người đuổi kịp và quấn lấy Hắc Bối Ưng.
Hắc Bối Ưng cảm giác bị trói buộc thì cố đập cánh bay đi, Lam tỷ muội cũng không ngốc, tay còn lại nhất lên, hai sợi dây khác đã quấn chặt hai bên cánh của Hắc Bối Ưng.
Lam Y Y nhìn Lam Nha Nha gật đầu, hai người đồng thời thu dây, cả con Hắc Bối Ưng bị lôi lại đỉnh núi.
Thiết Sơn nhanh nhẹn tháo sơi dây trên cổ Hắc Bối Ưng ra, là một khối cực phẩm lệnh bài.
" Xem này, là cực phẩm, không ngờ là cực phẩm, ta còn tưởng là thượng phẩm chứ. Cũng may là nó bị thương, nếu không làm sao lại dễ bắt được như thế. Haha thật là tốt."
Lam Y Y và Lam Nha Nha nghe vậy thì vui mừng ôm chầm lấy nhau. "Là cực phẩm a~"
Thiết Đằng cũng vui mừng ra mặt, có điều không luống cuống nhảy cẩn lên như hai tỷ muội Lam gia mà thôi. Thiết Sơn thoáng nhìn qua bốn người Tiêu Nguyệt, hắn sợ bọn họ sẽ rục rịch muốn cướp lệnh bài. Nhưng làm hắn thất vọng là bốn người Tiêu Nguyệt làm ngơ trước lệnh bài cực phẩm này, chỉ có Tiêu Nguyệt là chăm chú nhìn con Hắc Bối Điêu.
Thiết Sơn cảm thấy giật mình, có ai mà không có lòng tham a~ Tại sao đám người này nhìn thấy lệnh bài cực phẩm nóng bỏng trên tay mình lại không hề đổi sắc mặt một cái chứ !
(@tg : Người ta không thèm anh ơi, đâu phải ai cũng như ai~ Người ta là vai chính đấy ! Mấy thứ nhỏ nhặt ! )
Tiêu Nguyệt bước lại gần Hắc Bối Ưng, nhẹ chạm vào người nó, làm mọi người sợ hết hồn. Nàng cũng không quan tâm.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, nàng cảm giác được sự kêu gào mãnh liệt của Hắc Bối Ưng, nó muốn sống, nó muốn sống.
Tuy quang linh lực nhu hòa không cần dùng công pháp vẫn có tác dụng trị thương nhưng Hắc Bối Ưng lại là ám hệ thuộc tính, quang linh lực chỉ làm nó bị thương nặng hơn mà thôi. Tiêu Nguyệt dùng tay còn lại truyền mộc linh lực vào cho Hắc Bối Ưng.
Từ ánh mắt của nó, nàng đọc được nó đang cảm kích nàng, nàng cũng không quan tâm hay mỉm cười đáp lại, vẫn duy trì truyền mộc linh lực vào người nó. Nàng chữa trị cho nó không có nghĩa là nàng đồng cảm với nó, vì nó còn yếu nên mới bị thương, mạnh được yếu thua, là linh thú chắc nó hiểu rõ hơn hết, bị thương là điều tất nhiên.
Hắc Bối Ưng không quan tâm nàng không đáp lại, vẫn hướng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Tiêu Nguyệt.
Một hồi Tiêu Nguyệt cũng rút tay ra, lấy từ trong Hỗn Độn Giới Chỉ một viên Hồi Thế đan ngũ phẩm cho Hắc Bối Ưng phục dụng, vết thương trên bụng nó dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy khép lại.
Lam Nha Nha nhìn thấy một màn như vậy thì ngây ngốc, Lam Nha Nha làm sao ngờ được Tiêu Nguyệt lại đi cứu Hắc Bối Ưng, còn đem đan dược cho nó phục dụng. Nếu nàng nhìn không nhầm thì đó là Hồi Thế Đan ngũ phẩm a~ Tới nàng còn không có vậy mà lại đem cho một con linh thú ăn.
Lam Nha Nha chưa hồi phục từ kinh ngạc thì một giọng nói giận dữ từ phía sau núi truyền đến.
"Ai dám đoạt lệnh bài của bọn ta."
Người đến là một nhóm người gồm hai nam hai nữ, trong đó giọng nói là của một nữ tử mặc xiêm y màu tím.
Bọn người Lam Nha Nha không biết là ai nhưng Tiêu Nguyệt thì biết, đó là giọng của Mộ Dung Tĩnh, khóe môi nàng nhẹ nhếch lên. Xem ra là oan gia ngõ hẹp nha.
Tiêu Nguyệt thấy Mộ Dung Tĩnh thì Mộ Dung Tĩnh cũng thấy Tiêu Nguyệt, làm sao nàng ta quên được người đẹp hơn nàng ta cơ chứ, lại làm nàng ta tổn thất một ngũ phẩm đan hương mà không chết.
Lúc nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì Mộ Dung Tĩnh không thèm nghĩ ngợi kết tội Tiêu Nguyệt là Tiêu Nguyệt lấy lệnh bài của nàng ta mà không thèm nhìn lệnh bài đỏ rực trên tay Thiết Sơn, thật tức cười.
"Ngươi, Tiêu Nguyệt, ngươi dám đoạt lệnh bài của ta."
Tiêu Nguyệt nghe xong thì phì cười, cư nhiên có người ngu ngốc như vậy, nàng cũng không thèm chấp nhất, nhẹ vỗ lên người Hắc Bối Ưng, Hắc Bối Ưng cũng cảm kích rít lên một tiếng thật dài rồi bay đi, trước khi đi nó còn quay lại nhìn Tiêu Nguyệt một cái bày tỏ sự cảm kích. Chỉ trong một chốc ngắn ngủi chỉ nhìn thấy một đốm đen trên bầu trời.
Tiêu Nguyệt từ từ quay lại nhìn nhóm người Mộ Dung Tĩnh, nàng nhẹ gọi Vũ Phong, Vương Vũ Đồng, Lục Lâm. "Đi thôi, chúng ta nghỉ ngơi đủ rồi."
Ba người Vũ Phong thấy vậy cũng gật đầu đứng dậy rời đi.
Mộ Dung Tĩnh nhìn thấy nhóm người Tiêu Nguyệt muốn rời đi, không nói tiếng nào liền huy động lôi linh lực đánh úp phía sau Tiêu Nguyệt. Ả ta nhìn thấy một cánh tay không cử động của Tiêu Nguyệt thì biết nàng đã bị thương.
Lôi linh lực chưa tới gần Tiêu Nguyệt được một thướt thì một đoàn linh lực thuộc tính ám đã ngăn chặn lại, lôi linh lực đánh vào ám linh lực cứ như muối bỏ biển, bị thôn phệ một cách nhanh chóng.
Từ khi Mộ Dung Tĩnh xuất hiện thì Vũ Phong đã cảm nhận được ánh mắt địch ý của ả, hắn luôn phòng bị Mộ Dung Tĩnh cho tới lúc này, cảm giác của hắn là hoàn toàn đúng, Mộ Dung Tĩnh là kẻ tiểu nhân thích đánh lén người khác.
Mộ Dung Tĩnh nhìn thấy lôi linh lực dần bị thôn phệ thì tức giận vung ra một luồng linh lực nữa, kết quả làm ả thất vọng, luồng linh lực thứ hai của bị ám linh lực thôn phệ nốt.
Vũ Phong ánh mắt lúc này đã chuển sang âm trầm, hắn có thể tha thứ cho Mộ Dung Tĩnh một lần không có nghĩa là sẽ có lần thứ hai, Vũ Phong thoáng biến mất tại chỗ rồi xuất hiện bên Mộ Dung Tĩnh, không ai hay biết tay Vũ Phong đã nắm lấy cổ họng Mộ Dung Tĩnh lúc này.
Vũ Phong nhấc chân lấy đà đè Mộ Dung Tĩnh vào một thân cây, sắc mặt ả ta lúc này trắng bệch, làm sao ả ta ngờ rằng người bên cạnh Tiêu Nguyệt lại lợi hại đến mức này.
Mộ Dung Tĩnh cố gắng giãy dụa, tay ả giơ lên, ý đồ huy động linh lực đánh vào đầu Vũ Phong, nhưng làm sao có thể, một tay kia của Vũ Phong bắt lấy tay ả, hắc ám linh lực theo cổ tay truyền vào, bàn tay ả dần chuyển thành màu đen.
Tiêu Nguyệt thấy vậy thì cau mày, nhẹ khuyên Vũ Phong, "Nếu huynh cứ như vậy giết ả thì sẽ có chuyện đấy, có lão sư xung quanh đây."
Vũ Phong quay lại nhìn Tiêu Nguyệt thì thấy Lục Lâm và Vương Vũ Đồng từ lúc nào đã chặn ba tên đồng đội của Mộ Dung Tĩnh lại, Tiêu Nguyệt thì bước chân về phía hắn.
Vũ Phong nghe vậy cũng buông tay ra, nhưng hắn không phải là người thiện lương gì, tay bóp cổ Mộ Dung Tĩnh dùng sức một chút rồi mới thả ra.
Cả bốn người nghênh ngang rời đi.
Mộ Dung Tĩnh được thả xuống thì ôm cổ ho khan, nhưng chưa được mấy cái thì ả cảm giác được cổ họng của mình cứng ngắc, cảm giác khô khan, rát bỏng khiến hả hít thở cũng thấy đau. Ả cố nuốt xuống một viên Hồi Thế Đan tứ phẩm, cổ họng chỉ dịu đi một chút chứ không hề hồi phục nhiều, chẳng những Vũ Phong dùng sức mà còn thầm truyền vào cổ họng ả một ít ám linh lực.
Ám linh lực tà ác nhất là gì ? Là đặc tính ăn mòn. Cổ họng của ả bị ám linh lực ăn mòn, bất quá không nhiều, Hồi Thế Đan đã thẩm thấu dược lực chữa trị qua, chỉ là khó chịu vài ngày mà thôi.
Ba đồng đội còn lại của Mộ Dung Tĩnh cũng không phải là dạng hiền lành gì, Mộ Dung Tĩnh không phải là thiên tài gì cho cam, dù là dị thuộc tính thì sao, cũng chỉ là một trung cấp tiềm lực, bọn họ dù không phải là dị thuộc tính nhưng cũng là cao cấp tiềm lực, tốc dộ tu luyện cũng không thua gì dị thuộc tính.
Ba người hung hăng chỉ trích Mộ Dung Tĩnh một phen, ả ta lúc này làm sao phản bác được, dù có mộ Dung thế gia ở phía sau thì ngoài thân phận dòng chính ra, ả đã không còn là trọng tâm bồi dưỡng nữa rồi, đã vậy thuộc tính của ả không phù hợp với gia tộc, giá trị đã bị giảm đi rất nhiều.
Nếu là dòng phụ thì dị thuộc tính sẽ là bảo bối còn ả là dòng chính, một dị thuộc tính rất khó xem. Đã vậy, tốc độ tu luyện của ả lúc này bị tụt xuống nhanh chóng, dù ả là người mạnh nhất đội thì không lâu sau sẽ bị đuổi kịp.
Một người được tôn vinh và tâng bốc từ nhỏ như Mộ Dung Tĩnh thì làm sao chịu được những việc này, oán hận của Mộ Dung Tĩnh còn dâng cao, tất cả là tại nàng ta, từ ngày ả gặp nàng ta thì xui xẻo luôn kéo đến, tới mức hôm nay bị vũ nhục như thế này.
Trong lúc tổ đội của Mộ Dung Tĩnh lục đục thì tổ đội của Thiết Sơn đã lặng lẽ rời đi, dù bọn họ không phải là yếu nhưng tránh xung đột vẫn tốt hơn, tất cả mọi sâm lâm đều có nguy hiểm, bảo toàn thực lực vẫn là biện pháp chu toàn.
Sau khi ba đồng đội của Mộ Dung Tĩnh chỉ trích Mộ Dung Tĩnh xong thì nhìn lại, tổ đội cầm lệnh bài lúc nãy đã trốn đi lúc nào càng làm lửa giận của họ tăng cao, hung hăng chỉ trích Mộ Dung Tĩnh một phe nữa, lúc này Mộ Dung Tĩnh cổ họng thật đau, tay cũng đau lại bị chỉ trích liên tục làm tay kia của ả đã bấm sâu vào chảy máu.
- - -
Tiêu Nguyệt, Vũ Phong, Vương Vũ Đồng và Lục Lâm không tiếp tục đi sâu vào vùng nội vi sâm lâm nữa mà đi ra phía bên ngoài, lúc xuống núi, Tiểu Bạch đã chui vào địa bàn của một linh thú vừa dôt phá Linh Vương.
Dưới uy áp của một Linh Hoàng, linh thú kia ngoan ngoãn ngậm một lệnh bài ra, không phải là lệnh bài cực phẩm nhưng cũng là một lệnh bải thượng phẩm, vậy là đủ hai lệnh bài.
Tổ đội mười không còn cần phải loay hoay trong rừng nữa, dứt khoát về học viện, nhưng cứ đi mãi mà không ra khỏi sâm lâm, trời cũng đã quá trưa, tuy ở trong rừng nhưng cái nắng vẫn làm mọi người cảm thấy khó chịu.
Nhưng vì cảm thấy vết thương của Tiêu Nguyệt cần tìm một dược sư xem xét, cho dù có ăn giải độc đan đi nữa thì cũng phải xem cho kỹ, không ai đề nghị dừng lại nghỉ ngơi.
Tiêu Nguyệt cảm thấy nên dừng lại nghỉ ngơi, nàng biết bọn họ lo lắng cho cánh tay của nàng, nhưng cánh tay này chỉ thoát lực chừng vài ngày mà thôi, không có gì đáng lo cả.
Tiêu Nguyệt vừa định mở miệng đề nghị thì một giọng nói lạ vang lên, giọng nói này rất êm tai, nhưng lại tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.
/116
|