Chương V10: Phu Quân Chính Là Dùng Để Bán Đứng Vân Khê nghe được tiếng la của Dương bà bà, lập tức dừng bước, đứng ở trên cây thấy tận mắt Dương bà bà trúng tên té xuống, lòng của nàng cũng nhói lên.
Ghê tởm!
Người Đoan Mộc Gia cư nhiên ác độc như thế, đối với một lão nhân cũng không buông tha.
Làm sao bây giờ?
Xa xa , thấy tay Dương bà bà tựa hồ còn có chút cử động, chẳng lẽ còn cứu được . . . . . . Nhưng nếu để bọn họ lấy Dương bà bà uy hiếp Thiên Tuyệt, Thiên Tuyệt là người trọng tình cảm, chuyện đến lúc đó có thể sẽ xử lý không tốt.
Thay vì để cho bọn họ bắt lấy Dương bà bà làm con tin, chẳng thà để nàng chính mình làm mồi, sẽ tiện hành động hơn. Trong lòng quyết định xong, nàng nhảy xuống cây, từ trên người lấy ra môt thanh chủy thủ, ở trên thân cây lưu lại tin tức.
“Dương bà bà!” Vân Khê đi tới vị trí của Dương bà bà ngã xuống, dò xét mạch đập của nàng, nàng nhíu lông mày thở dài, đã muộn.
Bốn phía có tiếng bước chân tới gần, Vân Khê vẫn không để ý đến, chẳng qua là trấn định ôm lấy Dương bà bà từ trên mặt đất, đem nàng đưa vào xe ngựa. Người đã đi, cũng không thể để thi thể bà vứt bỏ nơi hoang dã.
“ Vân Khê, chết đến nơi, mà ngươi còn rất trấn định.”
Thanh âm này có chút quen thuộc, Vân Khê buông xuống màn xe, quay đầu nhìn lại, mi tâm không khỏi cau lại.
“Lãnh Mi Nhi?”
” Không nghĩ tới ta sẽ ở chỗ này sao? Vân Khê, ngươi đã cướp đi của ta hết thảy, hôm nay ở chỗ này ta muốn mạng ngươi!” Lãnh Mi Nhi cười lạnh, hướng Đoan Mộc Hanh nháy mắt, “Đoan Mộc công tử, nàng là người Long Thiên Tuyệt yêu mến nhất, chỉ cần ngươi giết nàng, ta bảo đảm Long Thiên Tuyệt nhất định sẽ nổi điên, đau đến không muốn sống”
Lúc nói lời này, đáy mắt nàng có một tia khoái cảm được trả thù, còn có nồng đậm sự không cam lòng. Tại sao nàng ta có thể được Tuyệt yêu, mà nàng nỗ lực lâu như vậy, đợi chờ lâu như vậy, nhưng cái gì cũng không có nhận được, ngược lại còn tổn thất một thân công lực, thế giới này sao mà bất công như thế?
Nàng nghĩ không ra, bàn về xinh đẹp, nàng căn bản không thua Vân Khê; bàn về tài trí, nàng cũng tuyệt đối sẽ không bại bởi nàng ta; bàn về tình cảm đối với Tuyệt, nàng lại càng không thể nào bại bởi nàng ta!
Nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác, Tuyệt cuối cùng lại lựa chọn Vân Khê, mà không phải nàng chứ?
Nàng càng nghĩ càng không cam lòng.
“ Đoan Mộc công tử, ngươi nói ta cùng nàng so sánh với nhau, rốt cuộc ai đẹp hơn?” ánh mắt Lãnh Mi Nhi nhìn về phía Đoan Mộc Hanh, mị thái bộc phát quanh mình.
Đoan Mộc Hanh bị diễm phúc đột nhiên tới, thì giống như điện giật, bị nàng thoáng nhìn như vậy, toàn thân xương cốt cũng muốn nhũng ra, nhanh chóng đáp “Đẹp! đẹp! Ta nói, đương nhiên là tôn giả đại nhân ngươi đẹp hơn!”
Hắn bảy hồn chín phách tất cả đều bị Lãnh Mi nhi lấy đi rồi, nơi nào còn có tâm tư đi nghĩ xem rốt cuộc ai đẹp hơn, hắn thậm chí đến con mắt cũng chưa từng nhìn Vân Khê một cái.
Lãnh Mi nhi nhếch nhẹ lên đuôi lông mày, hướng Vân Khê ném đi một ánh mắt khiêu khích, vô cùng đắc ý. Ý kia giống như đang nói…, xem đi, cũng không phải trong mắt của toàn bộ nam nhân trên cõi đời này để chỉ có một mình Vân Khê ngươi!
Vân Khê nhàn nhạt liếc nàng, nữ nhân này trong lòng có phải biến thái hay không, tùy tiện kéo một người đàn ông nói nàng đẹp, thì nàng đã vui vẻ như vậy, thật không biết đến tột cùng trong lòng nàng đang nghĩ gì.
” Các ngươi tân tân khổ khổ ở chỗ này mai phục, sẽ không phải chỉ vì muốn giết một người đáng giá chứ? Vân Khê ta khi nào đã thành đại nhân vật, đáng giá để nhiều vị trưởng lão tự mình ra tay như vậy?”
“Ngươi là một trong đầu những sỏ hại chết Nhị trưởng lão, ngươi chết chưa hết tội!” Bát trưởng lão tức giận nói.
Vân Khê khoát tay nói: “Nè nè, các ngươi nói sai rồi! Ta cũng là người bị hại, là Nhị trưởng lão muốn giết ta, mà không phải ta muốn giết Nhị trưởng lão a. Hơn nữa, cuối cùng người giết Nhị trưởng lão là Long Thiên Tuyệt, không phải là ta! Các ngươi muốn tìm đầu sỏ giết Nhị trưởng lão, thì phải tìm Long Thiên Tuyệt mới đúng, liên quan gì ta chứ? Trừ khi các ngươi sợ mình đấu không lại Long Thiên Tuyệt, cho nên đặc biệt tới tìm ta , đem ta trở thành quả hồng mềm mà nắm?”
Có đôi khi, phu quân chính là dùng để bán đứng, ai bảo thực lực của hắn làm cho nàng luôn luôn đã mơ ướt chứ?
Ba vị trưởng lão liếc nhau một cái, cũng có chút kinh ngạc bởi lời nói của nàng, nếu bọn họ không nhớ lầm, ngày đó nàng gặp nạn, Long Thiên Tuyệt liều lĩnh đi cứu nàng, làm sao mà nàng chẳng những không cảm kích, ngược lại còn dùng lời nói bán đứng Long Thiên Tuyệt đây? Nữ nhân a, chính là động vật hay thay đổi!
“ Long Thiên Tuyệt chúng ta tất nhiên phải giết, nhưng ngươi, cũng đừng mơ tưởng thoát chết!”
Lãnh Mi Nhi ở một bên âm u cười nhẹ: “Tiểu tiện nhân, ngươi rốt cục đã lộ ra bản tính rồi! Uổng công Tuyệt thích ngươi như vậy, quan tâm ngươi, nhưng khi sống chết trước mắt, ngươi cư nhiên bán đứng hắn, một nữ nhân lòng dạ thay đổi như ngươi, căn bản không đáng giá được Tuyệt sủng ái!”
” Ngươi ghen tỵ với ta sao? Đáng tiếc, cho dù ngươi cố gắng như thế nào, thì Thiên Tuyệt cũng không thích ngươi, thậm chí đến con mắt cũng sẽ không nhìn ngươi một cái. Biết tại sao không? Bởi vì ngươi mới là con tiện nhân kia, không chỉ người tiện, miệng tiện, lòng còn tiện hơn!”
Vân Khê hếch mũi nhìn chằm chằm nàng ta, một lần rồi một lần đánh mạnh vào tim nàng ta, nàng chính là cố ý muốn chọc giận nàng ta, làm cho nàng ta mất đi lý trí. Nàng rất muốn biết, Lãnh Mi nhi sau khi mất đi võ công, còn có khả năng gì.
“Ngươi. . . . . . . .” Lãnh Mi nhi giận đến sắc mặt trắng bệch, dưới chân cũng xụi lơ theo, sau khi bị Long Thiên Tuyệt phế bỏ võ công, thân thể nàng so với thường nhân còn suy yếu hơn, cho nên mới thống hận Vân Khê như thế, đem chuyện mất võ công của mình toàn bộ mất đổ lên đầu Vân Khê .
“Tôn giả đại nhân, ngươi không sao chớ?” Đoan Mộc Hanh tiến lên đở nàng, trong nháy mắt vịn nàng, hắn nhạy cảm dò được nội lực đối phương, đáy lòng không khỏi lấy làm kinh hãi, thì ra Huyền Long tôn giả đã mất đi nội lực, Lãnh Mi nhi không chấp nhận hảo ý của hắn, lạnh lùng đẩy hắn ra, nàng cho tới bây giờ đều thích sạch sẽ, nhất là đối với nam nhân. Nàng chưa bao giờ để cho nam nhân đụng bất kỳ nơi nào trên thân thể của nàng, trừ Long Thiên Tuyệt, phàm là nam nhân chạm qua nàng, không phải là gảy tay thì chính là đứt chân, tóm lại đều không có kết quả tốt. Chỉ tiếc, hiện nay nàng mất đi võ công, không có bản lãnh như ngày xưa muốn gió có gió muốn mưa có mưa nữa, nên chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
“Đoan Mộc công tử, ngươi còn do dự cái gì? Giết nàng!”
Khóe môi Đoan Mộc Hanh, nhếch ra nụ cười lạnh tàn khốc: “Đáng tiếc cho một Đại mỹ nhân, cứ như vậy mà chết. . . . . . , . . . Đáng tiếc! Bất quá ai bảo ngươi chọc cho tôn giả đại nhân chúng ta tức giận?”
Hắn hướng Lãnh Mi nhi ném đi một ánh mắt quyến rũ lấy lòng, từ bên hông rút ra kiếm.
Vân Khê bình tĩnh nhìn hai người trước mắt, trong đầu vụt sáng ra ba chữ ‘cẩu nam nữ’, không sai, chính là cẩu nam nữ! Nói thật, hai người thật đúng là xứng đôi, một bị coi thường, một thích bị coi thường, trời sanh một đôi! Nàng lạnh lùng nhếch môi, chỉ cần nàng muốn, nàng tùy lúc có thể biến mất tại chỗ. Chẳng qua là chưa tới cuối cùng, nàng không muốn bại lộ thực lực của mình, nàng lo lắng bọn họ lấy thi thể của Dương bà bà uy hiếp Long Thiên Tuyệt, cho nên hiện tại tận lực trì hoãn thời gian, hy vọng có thể đợi Long Thiên Tuyệt dẫn người đến đây trợ giúp.
“Đi chết đi!” Đoan Mộc Hanh phun ra ba chữ Thị Huyết.
“Đến tột cùng là ai sống ai chết, còn không biết được đâu.” Vân Khê một bước vừa bước ra, thì không chút nào yếu thế, nắm ngân châm, giấu diếm thực lực, để tùy thời có phá đá xé trời!
Ánh mắt đụng vào nhau, khí thế trong phút chốc ngưng tụ.
Đoan Mộc Hanh có chút giật mình, không ngờ trên người nữ nhân này lại có khí thế như vậy, sự miệt thị trong lòng hắn từ từ thu liễm, chuyển làm ngưng trọng.
Chiến cuộc hết sức căng thẳng.
“Dừng tay!” trong lúc chỉ mành treo chuông, từ nơi xa đột nhiên truyền tới một thanh âm, quát bảo ngưng lại trận đấu này.
Người tới chính là Đại trưởng lão.
“Phụ thân.” Đoan Mộc Hanh thấy phụ thân, vội vàng thu liễm kiêu căng.
Ánh mắt Đại trưởng lão lạnh lùng thâm trầm lần lượt quét qua nhi tử cùng ba tên trưởng lão còn lại, tầm mắt trải qua người Lãnh Mi nhi, ánh mắt hắn dừng lại một cái, nhưng ngay sau đó thì toát ra vài phần nghi ngờ.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Người nào cho phép các ngươi một mình ở chỗ này mai phục?” giọng nói của Đại trưởng lão bất thiện.
Đoan Mộc Hanh tiến lên hồi bẩm nói: “Phụ thân, nàng là nữ nhân Long Thiên Tuyệt quan tâm nhất, chỉ cần giết nàng, chúng ta coi như là vì Nhị trưởng lão báo thù.”
Sắc mặt nghiêm nghị của Đại trưởng lão thoáng chốc âm trầm đi xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi nói, nàng là nữ nhân Long Thiên Tuyệt quan tâm nhất, vậy nếu chúng ta giết nàng, chẳng phải là cùng Long Thiên Tuyệt kết tử thù sao? Đến lúc đó hắn dưới cơn nóng giận hắn giết đi Tiểu Tĩnh, như vậy Đoan Mộc Gia chúng ta chẳng phải sẽ . . .”
Ở thời khắc mấu chốt, hắn đã dừng lại lời nói, bí mật có liên quan đến Đoan Mộc Gia, hắn trăm triệu lần không thể tiết lộ. Chỉ cần vừa nghĩ tới mất đi Đoan Mộc Tĩnh, thần khí trong tay của hắn sẽ biến thành phế liệu không dùng được, trong lòng hắn liền như có lửa đốt. Hiện nay cái gì cũng không trọng yếu, giữ được Đoan Mộc Tĩnh, bảo vệ cho cơ nghiệp trăm ngàn năm của Đoan Mộc Gia tộc, đó mới là quan trọng nhất. Lãnh Mi Nhi vừa nghe thấy, trên khuôn mặt nhỏ quyến rũ nhắn lập tức hiển lộ ra vẻ dữ tợn, vội la lên: “Không được, tiểu tiện nhân kia không thể giữ, phải giết!”
Quen làm một trong tứ đại tôn giả của Thánh cung rồi, nên dù nàng hiện tại mất đi võ công hai tay trói gà không chặc, nhưng vẫn vênh mặt hất hàm sai khiến, khí thế cậy mạnh vẫn không giảm.
Đại trưởng lão nhíu mày lại, rất bất mãn thái độ của nàng, trầm giọng nói: “Ngươi tính làm gì đó, dám đối với Đoan Mộc Gia tộc chúng ta quơ tay múa chân sao?”
“Phụ thân, nàng là Huyền Long tôn giả của Thánh cung —” Đoan Mộc Hanh thấp giọng giải thích.
Lại không nghĩ tới Đại trưởng lão căn bản không có ưa cái khoản sổ sách của Thánh cung, thậm chí hắn hừ lạnh, một bộ dạng căm phẫn trào dâng nói: “Hừ, Thánh cung? Phàm là thứ từ Thánh cung ra, cũng chưa từng có một thứ nào tốt! Ngày xưa còn có một Thiên Long tôn giả đáng giá để lão phu tôn trọng, đáng tiếc kể từ khi Thiên Long tôn giả rời đi Thánh cung, Thánh cung chỉ còn lại yêu ma chướng khí, hèn hạ không chịu nổi, nơi nào còn có cái gì thánh khiết?”
Di? Không nghĩ tới Đại trưởng lão này đối với Thiên Long tôn giả lại rất có hảo cảm, nếu hắn biết được cừu gia của bọn hắn, cũng chính là Long Thiên Tuyệt, chính là Thiên Long tôn giả ngày xưa, không biết hắn rốt cuộc sẽ nghĩ gì, sẽ phản ứng như thế nào? Vân Khê ở trong lòng suy tư. Không chỉ nàng nghĩ như vậy, ngay cả Lãnh Mi Nhi cũng nghĩ đến điểm này, ánh mắt lóe lên, trong lòng không khỏi có chút bối rối. Con vịt đun sôi đã tới tay, nàng trăm triệu lần không ngờ rằng đột nhiên lại nhô ra một Đại trưởng lão tới ngăn cản, kiếm chuyện.
Đại trưởng lão đem tầm mắt khinh miệt xẹt qua trên người Lãnh Mi Nhi, khi rơi vào trên người Vân Khê, giọng nói cũng hơi cải thiện chút ít: “Vị cô nương này, lần này chúng ta tới không phải là vì trả thù, mà chỉ muốn cùng Lăng Thiên Cung nói chuyện, để nghênh đón tiểu thư nhỏ của Đoan Mộc Gia chúng ta. Lần này còn cần cô nương cùng lão phu đi một chuyến, lão phu bảo đảm nhất định sẽ cô nương như khách quý, tuyệt đối sẽ không để cho người ta đả thương cô nương dù một sợi lông. Đợi đến khi lão phu cùng Lăng Thiên Cung đàm chuyện thỏa đáng, lão phu sẽ để cô nương rời đi.”
“Phụ thân,”
” Đại trưởng lão”
Đoan Mộc Hanh cùng ba vị trưởng lão tất nhiên là không cam lòng , rối rít muốn ngăn cản.
“Im miệng! ý Lão phu đã định, các ngươi chớ có nhiều lời!” Đại trưởng lão thật giống như hạ xuống quyết tâm, dứt khoác cắt đứt bọn họ.
Vân Khê nháy mắt, hàng vạn hàng nghìn tâm tư ở đáy mắt xẹt qua, rồi trầm ngâm nói: “Đi với các ngươi một lần cũng không sao, bất quá ta có một điều kiện.”
Đại trưởng lão nói: “Cô nương xin nói.”
Nhìn hướng xe ngựa, Vân Khê dằng dặc nói: “Để cho người ta đem xe ngựa này mang đến Lăng Thiên Cung, không được tự ý động thi thể trên xe ngựa .”
“Cô nương xin yên tâm, lão phu nhất định sẽ sai người đem việc này làm thỏa đáng.” Đại trưởng lão không chút do dự đáp ứng, chỉ cần có con tin trong tay, những còn lại không quan trọng lắm.
Vân Khê gật đầu, liền theo Đại trưởng lão rời đi rừng cây, Đại trưởng lão đối với nàng cũng rất khách khí, không để cho người ta đem nàng trói lại, mà chỉ phái bốn gã cao thủ theo sát chung quanh, đồng thời còn có chính hắn tự mình theo dõi, vậy sẽ không sợ nàng chạy trốn vô ảnh vô tung.
Ba vị trưởng lão thấy Đại trưởng lão ý đã định, khó sửa đổi, cũng chỉ thở dài đi theo, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Hai người Đoan Mộc Hanh cùng Lãnh Mi nhi đi ở phía sau, Lãnh Mi nhi giận đến cả người phát run, một bụng tức giận không chỗ phát tiết, không thể làm gì khác hơn là hướng về phía Đoan Mộc Hanh reo lên: “Phụ thân ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đối với nàng khách khí như thế?”
Đoan Mộc Hanh chân mày nhíu lại, sóng mắt lưu chuyển, nói: “Này. . . . . .Chuyện này nói rất dài dòng. Tôn giả đại nhân không bằng nhẫn nại, có lẽ còn có thể tìm được cơ hội giết tiểu tiện nhân kia.”
Lãnh Mi Nhi bộ dạng phục tùng trầm ngâm một phen, Lăng Thiên Cung thì nàng trở về không được rồi, tạm thời cũng chỉ phải làm như vậy, đáy mắt xẹt qua vẻ ngoan lệ. Nàng cắn răng, hận không được đem Vân Khê bầm thây vạn đoạn!
Đoan Mộc Hanh ngó chừng gương mặt nghiêng của nàng, ánh mắt sáng rực, từ trước hắn trăm phương ngàn kế muốn đến gần nàng, hướng nàng lấy lòng, đáng tiếc mỗi lần đều bị nàng vứt qua không để ý tới, hiện tại tốt rồi, nàng có chuyện cầu cạnh hắn, như vậy hắn không phải là sẽ . . . . . . Đoan Mộc Hanh cười nham nhở, vẻ mặt thèm thuồng.
Giờ phút này trong lòng Lãnh Mi Nhi chỉ muốn làm sao để đưa Vân Khê vào chỗ chết, nơi nào mà thấy khuôn mặt hiểm ác không có hảo ý của hắn? Bất quá cho dù nàng có thấy, thì nàng cũng sẽ cùng đi theo hắn như cũ, bởi vì ở đáy lòng nàng, nhìn Vân Khê chết như thế nào, làm sao chịu hành hạ, mới là chuyện làm cho trong nội tâm nàng hả giận nhất.
Xe ngựa chở thi thể Dương bà bà trở về Lăng Thiên Cung, trong Lăng Thiên cung nhất thời nhấc lên sóng to gió lớn.
Huynh đệ Long Thiên Tuyệt nhìn thi thể Dương bà bà bị chặt đứt đường sóng, đau buồn lan tràn trong lòng, song càng làm cho Long Thiên Tuyệt tức sùi bọt mép chính là, bên trong xe ngựa còn có một phong thư, trong thư tuy nói năng có nhiều uyển chuyển, nhưng tóm lại vẫn đi đến một chuyện: Vân Khê hiện tại rơi vào trong tay Đoan Mộc Gia tộc, muốn cứu nàng, nhất định phải đem Đoan Mộc Tĩnh đi trao đổi!
Giết bà vú từ nhỏ nuôi lớn hắn không nói, hiện tại còn bắt đi nữ nhân hắn yêu mến nhất, Đoan Mộc Gia tộc rốt cuộc ăn mấy viên can đảm, dám khiêu khích hắn như thế? Bọn họ nghĩ Long Thiên Tuyệt hắn là con cọp giấy, chẳng qua chỉ được vẻ bề ngoài, nên bất luận kẻ nào cũng có thể khi dễ sao?
“Người đâu!”
“Có Thuộc hạ!”
Nghe được tôn chủ kêu một tiếng, các đệ tử Lăng Thiên Cung đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cùng kêu to lên, thề phải đưa Tân phu nhân bọn họ cứu trở lại, bọn họ đến phu nhân còn giữ không được, thì sau này Lăng Thiên Cung làm mà đứng ở trên giang hồ?
Long Thiên Tuyệt tức giận tận trời, đang muốn phát hiệu lệnh, liều lĩnh diệt Đoan Mộc Gia tộc, song nói vừa muốn nói ra khỏi miệng, hắn lại thu trở về, từ từ bình tâm tịnh khí, tỉnh táo suy tư.
Người của Đoan Mộc Gia tộc tất nhiên đáng hận, bất quá trước mắt còn không phải thời cơ để gây chiến, đầu tiên phải đem người cứu ra mới là thượng sách. Hơn nữa, Khê Nhi có Na Di thuật, nếu nàng muốn chạy trốn, lúc nào cũng đều có cơ hội. Nàng sở dĩ đi theo người của Đoan Mộc rời đi, có lẽ là có duyên cớ khác?
Ánh mắt thâm thúy từ từ lắng đọng, giọng nói Long Thiên Tuyệt bình thản phân phó: ” Băng hộ pháp, hiện tại ngươi lập tức đi trước Bắc Tương quốc, cùng Viêm hộ pháp hội hợp, Bổn Tôn mệnh lệnh cho các ngươi trong thời gian ngắn nhất phải nắm trong tay cơ nghiệp căn bản của Đoan Mộc Gia tộc ở Bắc Tương Quốc, một khi Bổn Tôn ra lệnh một tiếng, liền hoàn toàn phá hủy bọn họ! Lần này, Bổn Tôn muốn đem Đoan Mộc Gia tộc nhổ tận gốc rể, để cho bọn họ biết, giết thân nhân của Bổn Tôn, động người Bổn Tôn quan tâm nhất, đến cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào!”
“Dạ, tôn chủ! Thuộc hạ nhất định không làm nhục sứ mạng!” Băng hộ pháp yên lặng không tiếng động, nhưng trong nháy mắt con ngươi bắn ra ánh sáng khác thường, Lăng Thiên Cung đã lâu không có động tác lớn như thế, nàng biết tôn chủ lần này thật sự tức giận rồi, cũng chỉ có Dương bà bà cùng phu nhân mới có thể để cho tôn chủ tức giận như thế.
Vân hộ pháp ngẩng đầu liếc thần sắc tôn chủ, đáy mắt cũng dâng lên ngọn lửa, rốt cục, tôn chủ đã quyết định muốn thả tay hành động rồi. Lăng Thiên Cung an phận ở một góc đích xác là không tệ, nhưng như vậy sẽ dễ dàng tiêu trừ ý chí con người, yên lặng lâu như vậy, cũng đã đến lúc đại triển quyền cước, làm một phen đại sự oanh oanh liệt liệt.
Không chỉ hắn mong đợi, mà các đệ tử còn lại của Lăng Thiên Cung cũng một phen nhiệt huyết sôi trào bừng bừng khí thế.
Hiện trường, chỉ có thị nữ Tiểu Lạc bị làm cho sợ đến cả người phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng bất quá chỉ muốn trừ đi Tân phu nhân, khiến cho mình có cơ hội lấy được tôn chủ sủng ái, cho nên mới đáp ứng đề nghị của Lãnh cô nương, làm cho Tân phu nhân xuất cung, nhưng nàng vạn lần không nghĩ tới vì vậy mà hại chết Dương bà bà. Dương bà bà đối với nàng ân trọng như núi, tựa như thân nhân của nàng, nhưng bây giờ bởi vì nàng mà chết, trong nội tâm nàng hối hận vạn phần. Ngoài hối hận ra, nàng sợ nhiều hơn, nhưng nếu tôn chủ quả thật đem phu nhân cứu trở lại, bọn họ có thể hoài nghi đến trên đầu của nàng hay không?
Dưới chân mềm nhũn, nàng suýt nữa là ngã xuống đất.
Ánh mắt Long Thiên Tuyệt nhạy cảm bắn về phía nàng, nhận thấy được nàng có cái gì không đúng, ánh mắt ngó chừng nàng cũng trở nên càng thêm sắc bén.
Tiểu Lạc tiếp thu ánh mắt hồ nghi của hắn, cả người chấn động, theo bản năng hướng về phía trước ngã xuống thi thể của Dương bà bà, khóc rống lên: “Bà bà, người chết được thật thê thảm! Người mất đi rồi, Tiểu Lạc sau này phải làm cái gì bây giờ? Bà bà. . . . . .” Khóc khóc, nàng đang nhớ lại Dương bà bà ngày thường đối với nàng thật là tốt, sau này không thể gặp lại nữa rồi, nên động tình cảm thật, khóc đến thiên hôn địa ám, tình chân ý thiết, làm mọi người cũng nhịn không được mà động dung.
Long Thiên Thần ửng đỏ tròng mắt, cũng đang vì Dương bà bà chết đi mà cảm thấy bi thương, hiện tại thấy Tiểu Lạc khóc đến thương tâm như thế, liền tiến lên an ủi: “Bà bà chết đi không thể sống lại, ngươi cũng đừng quá đau lòng, sau này ngươi đi đến Hoa Đào Tiểu trúc hầu hạ Thượng Quan cô nương đi.”
Tiểu Lạc từ trong khóc rống, ngước mặt, không ngừng mà khóc thút thít, trong bụng thì lại mừng rỡ.
Hoa Đào Tiểu trúc mặc dù ở trong phạm vi Lăng Thiên Cung, nhưng cũng là một chỗ yên tĩnh nhất, tôn chủ từng hạ lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào bước vào Hoa Đào Tiểu trúc, quấy rầy đến Thượng Quan cô nương thanh tu.
Nghe nói tôn chủ cùng Thượng Quan cô nương có chuyện đặc thù sâu xa, nếu nàng đi đến Hoa Đào Tiểu trúc hầu hạ Thượng Quan cô nương, như vậy đến lúc đó, cho dù phu nhân muốn tìm nàng gây phiền phức, cũng sẽ e ngại tầng quan hệ này, mà không dám tùy ý động nàng?
Tiểu Lạc tuy nghĩ tới viễn cảnh tươi đẹp, nhưng trên mặt vẫn là vẻ bi thống như cũ.
Long Thiên Tuyệt trong lòng nhớ đến an nguy của Vân Khê, nên cũng không có chú ý nàng nhiều.
Vân Khê đi theo đoàn người Đại trưởng lão tới một cái trấn nhỏ ở biên giới Bắc Tương quốc, trú ngụ tại một nhà trọ tương đối xa hoa. Đại trưởng lão phân phó, an bài cho nàng một mình một phòng, trong phòng có giường lớn, gian phòng lại thoáng mát, trừ không được tự do bước ra cửa phòng một bước, thì còn lại đãi ngộ đều không tệ.
“Vân tiểu thư, chỗ ở đơn sơ, ủy khuất ngươi ở tạm mấy ngày, đợi lão phu cùng Long tôn chủ gặp mặt, sẽ lập tức đưa Vân tiểu thư trở về.”
Đại trưởng lão ra vẻ đạo mạo nói một câu sau, liền để lại bốn gã cao thủ trông chừng nàng, nàng nhìn ra được bốn gã cao thủ này không phải kẻ đầu đường xó chợ, Huyền giai của mỗi người đều ở trên nàng. Hắn sở dĩ phải cẩn thận như vậy, thứ nhất là phòng ngừa nàng chạy trốn, thứ hai là phòng ngừa con của mình cùng Tam đại trưởng lão giở trò với nàng, phá hư kế hoạch cùng Long Thiên Tuyệt hòa đàm để trao đổi Đoan Mộc Tĩnh của hắn.
Vân Khê tay chân mở rộng, nằm ngửa ở trên gường lớn ấm áp, nghĩ thầm, hiện tại có nên trở về Lăng Thiên Cung hay không, nhưng lại nghĩ, nàng mơ hồ cảm thấy lần này người của Đoan Mộc Gia tộc đến Lăng Thiên Cung quả thật có chuyện kỳ hoặc. Lúc trước bọn họ còn không tiếc hết thảy phái sát thủ muốn đuổi giết Đoan Mộc Tĩnh, thậm chí còn mời được thiên hạ đệ nhất sát thủ Độc Cô Mưu. Nhưng bây giờ thái độ lại khác thường, chẳng những vội vàng muốn tìm về Đoan Mộc Tĩnh, mà còn lo lắng Long Thiên Tuyệt sẽ tức giận giết Đoan Mộc Tĩnh, đây không phải là muốn giữ được tánh mạng Đoan Mộc Tĩnh thì là cái gì?
Trước sau phản ứng khác lạ như thế, rốt cuộc là vì cái gì?
Trong đầu bỗng nhiên xẹt qua lời Hách Liên Tử Ngọc từng đã nói, trong thập đại gia tộc, mỗi gia tộc đều sẽ có một đệ tử có năng lực đặc thù, cũng chỉ có người này mới có năng lực mở ra lực lượng của thần khí. . . . . . Bọn họ vội vả muốn tìm Đoan Mộc Tĩnh như thế, chẳng lẽ vì nguyên nhân này, Đoan Mộc Tĩnh chính là người duy nhất trong Đoan Mộc Gia tộc có năng lực đặc thù này?
Trong phút chốc nàng từ trên giường ngồi dậy, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này thành lập. Bọn họ nhất định đã tìm khắp cả gia tộc mới để có được người duy nhất có thể mở ra lực lượng thần khí, nhưng không có chút thu hoạch nào, cho nên bọn họ liền đem lực chú ý toàn bộ đặt ở trên người Đoan Mộc Tĩnh. Bởi vì nàng vẫn còn là con nít, nên ngày thường không người nào chú ý, sợ rằng đến chính nàng cũng không biết mình có loại này năng lực đặc thù này hay không, cho nên những người khác càng sẽ không hoài nghi đến nàng. Nếu không phải Đoan Mộc Gia tộc thật vô kế khả thi rồi, thì làm gì lại đem hy vọng cuối cùng ký thác vào trên người một cô bé chứ?
Người mở ra lực lượng thần khí, thần khí. . . . . . Ánh mắt của nàng đột nhiên sáng lên, trong đầu không khỏi hiện ra một giả thiết to gan, trên thực tế người của Đoan Mộc Gia tộc cũng không xác định được Đoan Mộc Tĩnh có phải là người duy nhất có thể mở ra lực lượng thần khí hay không, như vậy bọn họ rất có khả năng sẽ mang theo thần khí, để xác nhận suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Thần khí, đệ nhất thần khí rốt cục cũng hiện thế sao?
Trong ánh mắt Vân Khê tràn đầy cuồng nhiệt, lòng dạ hưng phấn không thôi, nàng quyết định, nàng tạm thời không đi, nàng nhất định phải thăm dò rõ ràng rồi đi cũng không muộn!
Đang suy nghĩ, thì ngoài cửa truyền đến mấy tiếng bước chân.
“Tránh ra, Bổn Tôn muốn đi vào!” Vừa nghe thấy tiếng nói ngang ngược kiêu ngạo bá đạo cũng biết là Lãnh Mi Nhi.
Tứ đại cao thủ canh giữ nửa phần mặt mũi cũng không cho nàng, giọng nói lạnh như băng: “Nơi này là Đoan Mộc Gia, chúng ta chỉ nhận lệnh Đại trưởng lão, không nhận biết cái gì tôn giả hay không tôn giả.”
“Lớn mật! Các ngươi dám đối với Bổn Tôn bất kính?” Lãnh Mi Nhi tức giận, không nghĩ tới chỉ là một nô tài của Đoan Mộc Gia cũng có thể đối với nàng không thèm nhìn như thế, cơn giận này nàng làm sao có thể nhịn xuống chứ?
“Chuyện gì?” Đoan Mộc Hanh xa xa đi tới, nghe được hai bên tranh chấp.
Tứ đại cao thủ thấy Đoan Mộc Hanh tới đây, thần sắc mới trở nên cung kính chút ít, hồi bẩm nói: “Đại công tử, Đại trưởng lão phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào căn phòng này, nữ nhân này không nên đi vào, cho nên chúng ta mới. . . . . .”
Đoan Mộc Hanh khẽ khoát tay, trong lòng đã hiểu đại khái, quay đầu cười híp mắt nhìn về phía Lãnh Mi nhi nói: ” Tôn giả đại nhân, bốn người bọn họ cũng là vì chức trách, phụ thân ta đã phân phó, không cho bất luận kẻ nào đi quấy rầy nàng ta, ta xem hay là bỏ đi. Nếu ngươi thật sự muốn dạy dỗ cái tiểu tiện nhân này, đợi đến khi phụ thân ta cùng Long Thiên Tuyệt thỏa thuận xong chuyện trao đổi con tin, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi giết nàng cũng không muộn.”
Hai mắt Lãnh Mi Nhi nhìn chằm chằm cửa phòng, không cam lòng hừ lạnh: “Chỉ cần tiểu tiện nhân này một ngày không chết, cuộc sống của ta hàng ngày khó an!” Ngữ điệu nàng cố ý lên cao, giống như là đặc biệt nói cho người bên trong cửa nghe .
“Đừng tức giận, đừng tức giận, không bằng đi phòng ta uống mấy chén, để cho ta suy nghĩ thật kỹ biện pháp để đối phó nàng.” Đoan Mộc Hanh nửa mời nửa dắt đem nàng mang khỏi cửa phòng, hai tay sờ ôn hương nhuyễn ngọc, lòng cũng dâng lên một trận nhộn nhạo, một đôi mắt dâm tà cũng bắt đầu không khống chế ở trên thân thể linh lung mạn diệu của nàng mà đánh giá.
Lãnh Mi nhi đang nổi nóng, cũng quên mất có nam nhân đụng vào nàng, chỉ híp lại mắt lạnh, dưới đáy lòng đang tính toán kế hoạch.
Vân Khê nghe nhất thanh nhị, chuyện tính toán của hai người ngoài cửa, đáy lòng không khỏi cười lạnh, nữ nhân chết tiệt, muốn hại chết ta, không dễ dàng như vậy!
Nàng tiếp tục đưa hai tay lên gối đầu, nằm ngửa ở trên mặt giường lớn, trong lòng suy nghĩ phải làm thế nào để trộm thần khí đây.
Nghĩ đi nghĩ lại, hai đầu lông mày nàng hiện lên vẻ sầu lo, tự nhủ “ThiênTuyệt biết được ta bị người Đoan Mộc Gia bắt, hắn nhất định sẽ lo lắng! Không biết hắn có thấy ký hiệu ta để lại hay không. . . . . . . . . “
Thở dài một cái, bên giường bỗng nổi lên một trận gió nhẹ, Vân Khê kinh ngạc, trước mắt đột nhiên nhanh chóng hiện lên một bóng đen, một cái tay che lên miệng nàng.
” Ngô ngô!” Vân Khê mở to hai mắt, thấy rõ người trước mắt, nên tất cả phản xạ có điều kiện tấn công hành động công kích cũng toàn bộ thu trở lại. Nàng từ từ kéo xuống cái tay kia, không tiếng động dùng khẩu hình kinh hô: “Thiên Tuyệt? !”
Trường sam màu đen, tóc đen dài như mực, còn có một gương mặt tuấn mỹ nhân thần căm phẩn, đang có chút sầu lo……………..
Người đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng không phải là Long Thiên Tuyệt thì còn có thể là ai?
Trong nội tâm nàng mừng như điên, lại dùng khẩu hình miệng không tiếng động nói: “Đổi chỗ nói chuyện.”
Ghê tởm!
Người Đoan Mộc Gia cư nhiên ác độc như thế, đối với một lão nhân cũng không buông tha.
Làm sao bây giờ?
Xa xa , thấy tay Dương bà bà tựa hồ còn có chút cử động, chẳng lẽ còn cứu được . . . . . . Nhưng nếu để bọn họ lấy Dương bà bà uy hiếp Thiên Tuyệt, Thiên Tuyệt là người trọng tình cảm, chuyện đến lúc đó có thể sẽ xử lý không tốt.
Thay vì để cho bọn họ bắt lấy Dương bà bà làm con tin, chẳng thà để nàng chính mình làm mồi, sẽ tiện hành động hơn. Trong lòng quyết định xong, nàng nhảy xuống cây, từ trên người lấy ra môt thanh chủy thủ, ở trên thân cây lưu lại tin tức.
“Dương bà bà!” Vân Khê đi tới vị trí của Dương bà bà ngã xuống, dò xét mạch đập của nàng, nàng nhíu lông mày thở dài, đã muộn.
Bốn phía có tiếng bước chân tới gần, Vân Khê vẫn không để ý đến, chẳng qua là trấn định ôm lấy Dương bà bà từ trên mặt đất, đem nàng đưa vào xe ngựa. Người đã đi, cũng không thể để thi thể bà vứt bỏ nơi hoang dã.
“ Vân Khê, chết đến nơi, mà ngươi còn rất trấn định.”
Thanh âm này có chút quen thuộc, Vân Khê buông xuống màn xe, quay đầu nhìn lại, mi tâm không khỏi cau lại.
“Lãnh Mi Nhi?”
” Không nghĩ tới ta sẽ ở chỗ này sao? Vân Khê, ngươi đã cướp đi của ta hết thảy, hôm nay ở chỗ này ta muốn mạng ngươi!” Lãnh Mi Nhi cười lạnh, hướng Đoan Mộc Hanh nháy mắt, “Đoan Mộc công tử, nàng là người Long Thiên Tuyệt yêu mến nhất, chỉ cần ngươi giết nàng, ta bảo đảm Long Thiên Tuyệt nhất định sẽ nổi điên, đau đến không muốn sống”
Lúc nói lời này, đáy mắt nàng có một tia khoái cảm được trả thù, còn có nồng đậm sự không cam lòng. Tại sao nàng ta có thể được Tuyệt yêu, mà nàng nỗ lực lâu như vậy, đợi chờ lâu như vậy, nhưng cái gì cũng không có nhận được, ngược lại còn tổn thất một thân công lực, thế giới này sao mà bất công như thế?
Nàng nghĩ không ra, bàn về xinh đẹp, nàng căn bản không thua Vân Khê; bàn về tài trí, nàng cũng tuyệt đối sẽ không bại bởi nàng ta; bàn về tình cảm đối với Tuyệt, nàng lại càng không thể nào bại bởi nàng ta!
Nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác, Tuyệt cuối cùng lại lựa chọn Vân Khê, mà không phải nàng chứ?
Nàng càng nghĩ càng không cam lòng.
“ Đoan Mộc công tử, ngươi nói ta cùng nàng so sánh với nhau, rốt cuộc ai đẹp hơn?” ánh mắt Lãnh Mi Nhi nhìn về phía Đoan Mộc Hanh, mị thái bộc phát quanh mình.
Đoan Mộc Hanh bị diễm phúc đột nhiên tới, thì giống như điện giật, bị nàng thoáng nhìn như vậy, toàn thân xương cốt cũng muốn nhũng ra, nhanh chóng đáp “Đẹp! đẹp! Ta nói, đương nhiên là tôn giả đại nhân ngươi đẹp hơn!”
Hắn bảy hồn chín phách tất cả đều bị Lãnh Mi nhi lấy đi rồi, nơi nào còn có tâm tư đi nghĩ xem rốt cuộc ai đẹp hơn, hắn thậm chí đến con mắt cũng chưa từng nhìn Vân Khê một cái.
Lãnh Mi nhi nhếch nhẹ lên đuôi lông mày, hướng Vân Khê ném đi một ánh mắt khiêu khích, vô cùng đắc ý. Ý kia giống như đang nói…, xem đi, cũng không phải trong mắt của toàn bộ nam nhân trên cõi đời này để chỉ có một mình Vân Khê ngươi!
Vân Khê nhàn nhạt liếc nàng, nữ nhân này trong lòng có phải biến thái hay không, tùy tiện kéo một người đàn ông nói nàng đẹp, thì nàng đã vui vẻ như vậy, thật không biết đến tột cùng trong lòng nàng đang nghĩ gì.
” Các ngươi tân tân khổ khổ ở chỗ này mai phục, sẽ không phải chỉ vì muốn giết một người đáng giá chứ? Vân Khê ta khi nào đã thành đại nhân vật, đáng giá để nhiều vị trưởng lão tự mình ra tay như vậy?”
“Ngươi là một trong đầu những sỏ hại chết Nhị trưởng lão, ngươi chết chưa hết tội!” Bát trưởng lão tức giận nói.
Vân Khê khoát tay nói: “Nè nè, các ngươi nói sai rồi! Ta cũng là người bị hại, là Nhị trưởng lão muốn giết ta, mà không phải ta muốn giết Nhị trưởng lão a. Hơn nữa, cuối cùng người giết Nhị trưởng lão là Long Thiên Tuyệt, không phải là ta! Các ngươi muốn tìm đầu sỏ giết Nhị trưởng lão, thì phải tìm Long Thiên Tuyệt mới đúng, liên quan gì ta chứ? Trừ khi các ngươi sợ mình đấu không lại Long Thiên Tuyệt, cho nên đặc biệt tới tìm ta , đem ta trở thành quả hồng mềm mà nắm?”
Có đôi khi, phu quân chính là dùng để bán đứng, ai bảo thực lực của hắn làm cho nàng luôn luôn đã mơ ướt chứ?
Ba vị trưởng lão liếc nhau một cái, cũng có chút kinh ngạc bởi lời nói của nàng, nếu bọn họ không nhớ lầm, ngày đó nàng gặp nạn, Long Thiên Tuyệt liều lĩnh đi cứu nàng, làm sao mà nàng chẳng những không cảm kích, ngược lại còn dùng lời nói bán đứng Long Thiên Tuyệt đây? Nữ nhân a, chính là động vật hay thay đổi!
“ Long Thiên Tuyệt chúng ta tất nhiên phải giết, nhưng ngươi, cũng đừng mơ tưởng thoát chết!”
Lãnh Mi Nhi ở một bên âm u cười nhẹ: “Tiểu tiện nhân, ngươi rốt cục đã lộ ra bản tính rồi! Uổng công Tuyệt thích ngươi như vậy, quan tâm ngươi, nhưng khi sống chết trước mắt, ngươi cư nhiên bán đứng hắn, một nữ nhân lòng dạ thay đổi như ngươi, căn bản không đáng giá được Tuyệt sủng ái!”
” Ngươi ghen tỵ với ta sao? Đáng tiếc, cho dù ngươi cố gắng như thế nào, thì Thiên Tuyệt cũng không thích ngươi, thậm chí đến con mắt cũng sẽ không nhìn ngươi một cái. Biết tại sao không? Bởi vì ngươi mới là con tiện nhân kia, không chỉ người tiện, miệng tiện, lòng còn tiện hơn!”
Vân Khê hếch mũi nhìn chằm chằm nàng ta, một lần rồi một lần đánh mạnh vào tim nàng ta, nàng chính là cố ý muốn chọc giận nàng ta, làm cho nàng ta mất đi lý trí. Nàng rất muốn biết, Lãnh Mi nhi sau khi mất đi võ công, còn có khả năng gì.
“Ngươi. . . . . . . .” Lãnh Mi nhi giận đến sắc mặt trắng bệch, dưới chân cũng xụi lơ theo, sau khi bị Long Thiên Tuyệt phế bỏ võ công, thân thể nàng so với thường nhân còn suy yếu hơn, cho nên mới thống hận Vân Khê như thế, đem chuyện mất võ công của mình toàn bộ mất đổ lên đầu Vân Khê .
“Tôn giả đại nhân, ngươi không sao chớ?” Đoan Mộc Hanh tiến lên đở nàng, trong nháy mắt vịn nàng, hắn nhạy cảm dò được nội lực đối phương, đáy lòng không khỏi lấy làm kinh hãi, thì ra Huyền Long tôn giả đã mất đi nội lực, Lãnh Mi nhi không chấp nhận hảo ý của hắn, lạnh lùng đẩy hắn ra, nàng cho tới bây giờ đều thích sạch sẽ, nhất là đối với nam nhân. Nàng chưa bao giờ để cho nam nhân đụng bất kỳ nơi nào trên thân thể của nàng, trừ Long Thiên Tuyệt, phàm là nam nhân chạm qua nàng, không phải là gảy tay thì chính là đứt chân, tóm lại đều không có kết quả tốt. Chỉ tiếc, hiện nay nàng mất đi võ công, không có bản lãnh như ngày xưa muốn gió có gió muốn mưa có mưa nữa, nên chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
“Đoan Mộc công tử, ngươi còn do dự cái gì? Giết nàng!”
Khóe môi Đoan Mộc Hanh, nhếch ra nụ cười lạnh tàn khốc: “Đáng tiếc cho một Đại mỹ nhân, cứ như vậy mà chết. . . . . . , . . . Đáng tiếc! Bất quá ai bảo ngươi chọc cho tôn giả đại nhân chúng ta tức giận?”
Hắn hướng Lãnh Mi nhi ném đi một ánh mắt quyến rũ lấy lòng, từ bên hông rút ra kiếm.
Vân Khê bình tĩnh nhìn hai người trước mắt, trong đầu vụt sáng ra ba chữ ‘cẩu nam nữ’, không sai, chính là cẩu nam nữ! Nói thật, hai người thật đúng là xứng đôi, một bị coi thường, một thích bị coi thường, trời sanh một đôi! Nàng lạnh lùng nhếch môi, chỉ cần nàng muốn, nàng tùy lúc có thể biến mất tại chỗ. Chẳng qua là chưa tới cuối cùng, nàng không muốn bại lộ thực lực của mình, nàng lo lắng bọn họ lấy thi thể của Dương bà bà uy hiếp Long Thiên Tuyệt, cho nên hiện tại tận lực trì hoãn thời gian, hy vọng có thể đợi Long Thiên Tuyệt dẫn người đến đây trợ giúp.
“Đi chết đi!” Đoan Mộc Hanh phun ra ba chữ Thị Huyết.
“Đến tột cùng là ai sống ai chết, còn không biết được đâu.” Vân Khê một bước vừa bước ra, thì không chút nào yếu thế, nắm ngân châm, giấu diếm thực lực, để tùy thời có phá đá xé trời!
Ánh mắt đụng vào nhau, khí thế trong phút chốc ngưng tụ.
Đoan Mộc Hanh có chút giật mình, không ngờ trên người nữ nhân này lại có khí thế như vậy, sự miệt thị trong lòng hắn từ từ thu liễm, chuyển làm ngưng trọng.
Chiến cuộc hết sức căng thẳng.
“Dừng tay!” trong lúc chỉ mành treo chuông, từ nơi xa đột nhiên truyền tới một thanh âm, quát bảo ngưng lại trận đấu này.
Người tới chính là Đại trưởng lão.
“Phụ thân.” Đoan Mộc Hanh thấy phụ thân, vội vàng thu liễm kiêu căng.
Ánh mắt Đại trưởng lão lạnh lùng thâm trầm lần lượt quét qua nhi tử cùng ba tên trưởng lão còn lại, tầm mắt trải qua người Lãnh Mi nhi, ánh mắt hắn dừng lại một cái, nhưng ngay sau đó thì toát ra vài phần nghi ngờ.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Người nào cho phép các ngươi một mình ở chỗ này mai phục?” giọng nói của Đại trưởng lão bất thiện.
Đoan Mộc Hanh tiến lên hồi bẩm nói: “Phụ thân, nàng là nữ nhân Long Thiên Tuyệt quan tâm nhất, chỉ cần giết nàng, chúng ta coi như là vì Nhị trưởng lão báo thù.”
Sắc mặt nghiêm nghị của Đại trưởng lão thoáng chốc âm trầm đi xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi nói, nàng là nữ nhân Long Thiên Tuyệt quan tâm nhất, vậy nếu chúng ta giết nàng, chẳng phải là cùng Long Thiên Tuyệt kết tử thù sao? Đến lúc đó hắn dưới cơn nóng giận hắn giết đi Tiểu Tĩnh, như vậy Đoan Mộc Gia chúng ta chẳng phải sẽ . . .”
Ở thời khắc mấu chốt, hắn đã dừng lại lời nói, bí mật có liên quan đến Đoan Mộc Gia, hắn trăm triệu lần không thể tiết lộ. Chỉ cần vừa nghĩ tới mất đi Đoan Mộc Tĩnh, thần khí trong tay của hắn sẽ biến thành phế liệu không dùng được, trong lòng hắn liền như có lửa đốt. Hiện nay cái gì cũng không trọng yếu, giữ được Đoan Mộc Tĩnh, bảo vệ cho cơ nghiệp trăm ngàn năm của Đoan Mộc Gia tộc, đó mới là quan trọng nhất. Lãnh Mi Nhi vừa nghe thấy, trên khuôn mặt nhỏ quyến rũ nhắn lập tức hiển lộ ra vẻ dữ tợn, vội la lên: “Không được, tiểu tiện nhân kia không thể giữ, phải giết!”
Quen làm một trong tứ đại tôn giả của Thánh cung rồi, nên dù nàng hiện tại mất đi võ công hai tay trói gà không chặc, nhưng vẫn vênh mặt hất hàm sai khiến, khí thế cậy mạnh vẫn không giảm.
Đại trưởng lão nhíu mày lại, rất bất mãn thái độ của nàng, trầm giọng nói: “Ngươi tính làm gì đó, dám đối với Đoan Mộc Gia tộc chúng ta quơ tay múa chân sao?”
“Phụ thân, nàng là Huyền Long tôn giả của Thánh cung —” Đoan Mộc Hanh thấp giọng giải thích.
Lại không nghĩ tới Đại trưởng lão căn bản không có ưa cái khoản sổ sách của Thánh cung, thậm chí hắn hừ lạnh, một bộ dạng căm phẫn trào dâng nói: “Hừ, Thánh cung? Phàm là thứ từ Thánh cung ra, cũng chưa từng có một thứ nào tốt! Ngày xưa còn có một Thiên Long tôn giả đáng giá để lão phu tôn trọng, đáng tiếc kể từ khi Thiên Long tôn giả rời đi Thánh cung, Thánh cung chỉ còn lại yêu ma chướng khí, hèn hạ không chịu nổi, nơi nào còn có cái gì thánh khiết?”
Di? Không nghĩ tới Đại trưởng lão này đối với Thiên Long tôn giả lại rất có hảo cảm, nếu hắn biết được cừu gia của bọn hắn, cũng chính là Long Thiên Tuyệt, chính là Thiên Long tôn giả ngày xưa, không biết hắn rốt cuộc sẽ nghĩ gì, sẽ phản ứng như thế nào? Vân Khê ở trong lòng suy tư. Không chỉ nàng nghĩ như vậy, ngay cả Lãnh Mi Nhi cũng nghĩ đến điểm này, ánh mắt lóe lên, trong lòng không khỏi có chút bối rối. Con vịt đun sôi đã tới tay, nàng trăm triệu lần không ngờ rằng đột nhiên lại nhô ra một Đại trưởng lão tới ngăn cản, kiếm chuyện.
Đại trưởng lão đem tầm mắt khinh miệt xẹt qua trên người Lãnh Mi Nhi, khi rơi vào trên người Vân Khê, giọng nói cũng hơi cải thiện chút ít: “Vị cô nương này, lần này chúng ta tới không phải là vì trả thù, mà chỉ muốn cùng Lăng Thiên Cung nói chuyện, để nghênh đón tiểu thư nhỏ của Đoan Mộc Gia chúng ta. Lần này còn cần cô nương cùng lão phu đi một chuyến, lão phu bảo đảm nhất định sẽ cô nương như khách quý, tuyệt đối sẽ không để cho người ta đả thương cô nương dù một sợi lông. Đợi đến khi lão phu cùng Lăng Thiên Cung đàm chuyện thỏa đáng, lão phu sẽ để cô nương rời đi.”
“Phụ thân,”
” Đại trưởng lão”
Đoan Mộc Hanh cùng ba vị trưởng lão tất nhiên là không cam lòng , rối rít muốn ngăn cản.
“Im miệng! ý Lão phu đã định, các ngươi chớ có nhiều lời!” Đại trưởng lão thật giống như hạ xuống quyết tâm, dứt khoác cắt đứt bọn họ.
Vân Khê nháy mắt, hàng vạn hàng nghìn tâm tư ở đáy mắt xẹt qua, rồi trầm ngâm nói: “Đi với các ngươi một lần cũng không sao, bất quá ta có một điều kiện.”
Đại trưởng lão nói: “Cô nương xin nói.”
Nhìn hướng xe ngựa, Vân Khê dằng dặc nói: “Để cho người ta đem xe ngựa này mang đến Lăng Thiên Cung, không được tự ý động thi thể trên xe ngựa .”
“Cô nương xin yên tâm, lão phu nhất định sẽ sai người đem việc này làm thỏa đáng.” Đại trưởng lão không chút do dự đáp ứng, chỉ cần có con tin trong tay, những còn lại không quan trọng lắm.
Vân Khê gật đầu, liền theo Đại trưởng lão rời đi rừng cây, Đại trưởng lão đối với nàng cũng rất khách khí, không để cho người ta đem nàng trói lại, mà chỉ phái bốn gã cao thủ theo sát chung quanh, đồng thời còn có chính hắn tự mình theo dõi, vậy sẽ không sợ nàng chạy trốn vô ảnh vô tung.
Ba vị trưởng lão thấy Đại trưởng lão ý đã định, khó sửa đổi, cũng chỉ thở dài đi theo, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Hai người Đoan Mộc Hanh cùng Lãnh Mi nhi đi ở phía sau, Lãnh Mi nhi giận đến cả người phát run, một bụng tức giận không chỗ phát tiết, không thể làm gì khác hơn là hướng về phía Đoan Mộc Hanh reo lên: “Phụ thân ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đối với nàng khách khí như thế?”
Đoan Mộc Hanh chân mày nhíu lại, sóng mắt lưu chuyển, nói: “Này. . . . . .Chuyện này nói rất dài dòng. Tôn giả đại nhân không bằng nhẫn nại, có lẽ còn có thể tìm được cơ hội giết tiểu tiện nhân kia.”
Lãnh Mi Nhi bộ dạng phục tùng trầm ngâm một phen, Lăng Thiên Cung thì nàng trở về không được rồi, tạm thời cũng chỉ phải làm như vậy, đáy mắt xẹt qua vẻ ngoan lệ. Nàng cắn răng, hận không được đem Vân Khê bầm thây vạn đoạn!
Đoan Mộc Hanh ngó chừng gương mặt nghiêng của nàng, ánh mắt sáng rực, từ trước hắn trăm phương ngàn kế muốn đến gần nàng, hướng nàng lấy lòng, đáng tiếc mỗi lần đều bị nàng vứt qua không để ý tới, hiện tại tốt rồi, nàng có chuyện cầu cạnh hắn, như vậy hắn không phải là sẽ . . . . . . Đoan Mộc Hanh cười nham nhở, vẻ mặt thèm thuồng.
Giờ phút này trong lòng Lãnh Mi Nhi chỉ muốn làm sao để đưa Vân Khê vào chỗ chết, nơi nào mà thấy khuôn mặt hiểm ác không có hảo ý của hắn? Bất quá cho dù nàng có thấy, thì nàng cũng sẽ cùng đi theo hắn như cũ, bởi vì ở đáy lòng nàng, nhìn Vân Khê chết như thế nào, làm sao chịu hành hạ, mới là chuyện làm cho trong nội tâm nàng hả giận nhất.
Xe ngựa chở thi thể Dương bà bà trở về Lăng Thiên Cung, trong Lăng Thiên cung nhất thời nhấc lên sóng to gió lớn.
Huynh đệ Long Thiên Tuyệt nhìn thi thể Dương bà bà bị chặt đứt đường sóng, đau buồn lan tràn trong lòng, song càng làm cho Long Thiên Tuyệt tức sùi bọt mép chính là, bên trong xe ngựa còn có một phong thư, trong thư tuy nói năng có nhiều uyển chuyển, nhưng tóm lại vẫn đi đến một chuyện: Vân Khê hiện tại rơi vào trong tay Đoan Mộc Gia tộc, muốn cứu nàng, nhất định phải đem Đoan Mộc Tĩnh đi trao đổi!
Giết bà vú từ nhỏ nuôi lớn hắn không nói, hiện tại còn bắt đi nữ nhân hắn yêu mến nhất, Đoan Mộc Gia tộc rốt cuộc ăn mấy viên can đảm, dám khiêu khích hắn như thế? Bọn họ nghĩ Long Thiên Tuyệt hắn là con cọp giấy, chẳng qua chỉ được vẻ bề ngoài, nên bất luận kẻ nào cũng có thể khi dễ sao?
“Người đâu!”
“Có Thuộc hạ!”
Nghe được tôn chủ kêu một tiếng, các đệ tử Lăng Thiên Cung đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cùng kêu to lên, thề phải đưa Tân phu nhân bọn họ cứu trở lại, bọn họ đến phu nhân còn giữ không được, thì sau này Lăng Thiên Cung làm mà đứng ở trên giang hồ?
Long Thiên Tuyệt tức giận tận trời, đang muốn phát hiệu lệnh, liều lĩnh diệt Đoan Mộc Gia tộc, song nói vừa muốn nói ra khỏi miệng, hắn lại thu trở về, từ từ bình tâm tịnh khí, tỉnh táo suy tư.
Người của Đoan Mộc Gia tộc tất nhiên đáng hận, bất quá trước mắt còn không phải thời cơ để gây chiến, đầu tiên phải đem người cứu ra mới là thượng sách. Hơn nữa, Khê Nhi có Na Di thuật, nếu nàng muốn chạy trốn, lúc nào cũng đều có cơ hội. Nàng sở dĩ đi theo người của Đoan Mộc rời đi, có lẽ là có duyên cớ khác?
Ánh mắt thâm thúy từ từ lắng đọng, giọng nói Long Thiên Tuyệt bình thản phân phó: ” Băng hộ pháp, hiện tại ngươi lập tức đi trước Bắc Tương quốc, cùng Viêm hộ pháp hội hợp, Bổn Tôn mệnh lệnh cho các ngươi trong thời gian ngắn nhất phải nắm trong tay cơ nghiệp căn bản của Đoan Mộc Gia tộc ở Bắc Tương Quốc, một khi Bổn Tôn ra lệnh một tiếng, liền hoàn toàn phá hủy bọn họ! Lần này, Bổn Tôn muốn đem Đoan Mộc Gia tộc nhổ tận gốc rể, để cho bọn họ biết, giết thân nhân của Bổn Tôn, động người Bổn Tôn quan tâm nhất, đến cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào!”
“Dạ, tôn chủ! Thuộc hạ nhất định không làm nhục sứ mạng!” Băng hộ pháp yên lặng không tiếng động, nhưng trong nháy mắt con ngươi bắn ra ánh sáng khác thường, Lăng Thiên Cung đã lâu không có động tác lớn như thế, nàng biết tôn chủ lần này thật sự tức giận rồi, cũng chỉ có Dương bà bà cùng phu nhân mới có thể để cho tôn chủ tức giận như thế.
Vân hộ pháp ngẩng đầu liếc thần sắc tôn chủ, đáy mắt cũng dâng lên ngọn lửa, rốt cục, tôn chủ đã quyết định muốn thả tay hành động rồi. Lăng Thiên Cung an phận ở một góc đích xác là không tệ, nhưng như vậy sẽ dễ dàng tiêu trừ ý chí con người, yên lặng lâu như vậy, cũng đã đến lúc đại triển quyền cước, làm một phen đại sự oanh oanh liệt liệt.
Không chỉ hắn mong đợi, mà các đệ tử còn lại của Lăng Thiên Cung cũng một phen nhiệt huyết sôi trào bừng bừng khí thế.
Hiện trường, chỉ có thị nữ Tiểu Lạc bị làm cho sợ đến cả người phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng bất quá chỉ muốn trừ đi Tân phu nhân, khiến cho mình có cơ hội lấy được tôn chủ sủng ái, cho nên mới đáp ứng đề nghị của Lãnh cô nương, làm cho Tân phu nhân xuất cung, nhưng nàng vạn lần không nghĩ tới vì vậy mà hại chết Dương bà bà. Dương bà bà đối với nàng ân trọng như núi, tựa như thân nhân của nàng, nhưng bây giờ bởi vì nàng mà chết, trong nội tâm nàng hối hận vạn phần. Ngoài hối hận ra, nàng sợ nhiều hơn, nhưng nếu tôn chủ quả thật đem phu nhân cứu trở lại, bọn họ có thể hoài nghi đến trên đầu của nàng hay không?
Dưới chân mềm nhũn, nàng suýt nữa là ngã xuống đất.
Ánh mắt Long Thiên Tuyệt nhạy cảm bắn về phía nàng, nhận thấy được nàng có cái gì không đúng, ánh mắt ngó chừng nàng cũng trở nên càng thêm sắc bén.
Tiểu Lạc tiếp thu ánh mắt hồ nghi của hắn, cả người chấn động, theo bản năng hướng về phía trước ngã xuống thi thể của Dương bà bà, khóc rống lên: “Bà bà, người chết được thật thê thảm! Người mất đi rồi, Tiểu Lạc sau này phải làm cái gì bây giờ? Bà bà. . . . . .” Khóc khóc, nàng đang nhớ lại Dương bà bà ngày thường đối với nàng thật là tốt, sau này không thể gặp lại nữa rồi, nên động tình cảm thật, khóc đến thiên hôn địa ám, tình chân ý thiết, làm mọi người cũng nhịn không được mà động dung.
Long Thiên Thần ửng đỏ tròng mắt, cũng đang vì Dương bà bà chết đi mà cảm thấy bi thương, hiện tại thấy Tiểu Lạc khóc đến thương tâm như thế, liền tiến lên an ủi: “Bà bà chết đi không thể sống lại, ngươi cũng đừng quá đau lòng, sau này ngươi đi đến Hoa Đào Tiểu trúc hầu hạ Thượng Quan cô nương đi.”
Tiểu Lạc từ trong khóc rống, ngước mặt, không ngừng mà khóc thút thít, trong bụng thì lại mừng rỡ.
Hoa Đào Tiểu trúc mặc dù ở trong phạm vi Lăng Thiên Cung, nhưng cũng là một chỗ yên tĩnh nhất, tôn chủ từng hạ lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào bước vào Hoa Đào Tiểu trúc, quấy rầy đến Thượng Quan cô nương thanh tu.
Nghe nói tôn chủ cùng Thượng Quan cô nương có chuyện đặc thù sâu xa, nếu nàng đi đến Hoa Đào Tiểu trúc hầu hạ Thượng Quan cô nương, như vậy đến lúc đó, cho dù phu nhân muốn tìm nàng gây phiền phức, cũng sẽ e ngại tầng quan hệ này, mà không dám tùy ý động nàng?
Tiểu Lạc tuy nghĩ tới viễn cảnh tươi đẹp, nhưng trên mặt vẫn là vẻ bi thống như cũ.
Long Thiên Tuyệt trong lòng nhớ đến an nguy của Vân Khê, nên cũng không có chú ý nàng nhiều.
Vân Khê đi theo đoàn người Đại trưởng lão tới một cái trấn nhỏ ở biên giới Bắc Tương quốc, trú ngụ tại một nhà trọ tương đối xa hoa. Đại trưởng lão phân phó, an bài cho nàng một mình một phòng, trong phòng có giường lớn, gian phòng lại thoáng mát, trừ không được tự do bước ra cửa phòng một bước, thì còn lại đãi ngộ đều không tệ.
“Vân tiểu thư, chỗ ở đơn sơ, ủy khuất ngươi ở tạm mấy ngày, đợi lão phu cùng Long tôn chủ gặp mặt, sẽ lập tức đưa Vân tiểu thư trở về.”
Đại trưởng lão ra vẻ đạo mạo nói một câu sau, liền để lại bốn gã cao thủ trông chừng nàng, nàng nhìn ra được bốn gã cao thủ này không phải kẻ đầu đường xó chợ, Huyền giai của mỗi người đều ở trên nàng. Hắn sở dĩ phải cẩn thận như vậy, thứ nhất là phòng ngừa nàng chạy trốn, thứ hai là phòng ngừa con của mình cùng Tam đại trưởng lão giở trò với nàng, phá hư kế hoạch cùng Long Thiên Tuyệt hòa đàm để trao đổi Đoan Mộc Tĩnh của hắn.
Vân Khê tay chân mở rộng, nằm ngửa ở trên gường lớn ấm áp, nghĩ thầm, hiện tại có nên trở về Lăng Thiên Cung hay không, nhưng lại nghĩ, nàng mơ hồ cảm thấy lần này người của Đoan Mộc Gia tộc đến Lăng Thiên Cung quả thật có chuyện kỳ hoặc. Lúc trước bọn họ còn không tiếc hết thảy phái sát thủ muốn đuổi giết Đoan Mộc Tĩnh, thậm chí còn mời được thiên hạ đệ nhất sát thủ Độc Cô Mưu. Nhưng bây giờ thái độ lại khác thường, chẳng những vội vàng muốn tìm về Đoan Mộc Tĩnh, mà còn lo lắng Long Thiên Tuyệt sẽ tức giận giết Đoan Mộc Tĩnh, đây không phải là muốn giữ được tánh mạng Đoan Mộc Tĩnh thì là cái gì?
Trước sau phản ứng khác lạ như thế, rốt cuộc là vì cái gì?
Trong đầu bỗng nhiên xẹt qua lời Hách Liên Tử Ngọc từng đã nói, trong thập đại gia tộc, mỗi gia tộc đều sẽ có một đệ tử có năng lực đặc thù, cũng chỉ có người này mới có năng lực mở ra lực lượng của thần khí. . . . . . Bọn họ vội vả muốn tìm Đoan Mộc Tĩnh như thế, chẳng lẽ vì nguyên nhân này, Đoan Mộc Tĩnh chính là người duy nhất trong Đoan Mộc Gia tộc có năng lực đặc thù này?
Trong phút chốc nàng từ trên giường ngồi dậy, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này thành lập. Bọn họ nhất định đã tìm khắp cả gia tộc mới để có được người duy nhất có thể mở ra lực lượng thần khí, nhưng không có chút thu hoạch nào, cho nên bọn họ liền đem lực chú ý toàn bộ đặt ở trên người Đoan Mộc Tĩnh. Bởi vì nàng vẫn còn là con nít, nên ngày thường không người nào chú ý, sợ rằng đến chính nàng cũng không biết mình có loại này năng lực đặc thù này hay không, cho nên những người khác càng sẽ không hoài nghi đến nàng. Nếu không phải Đoan Mộc Gia tộc thật vô kế khả thi rồi, thì làm gì lại đem hy vọng cuối cùng ký thác vào trên người một cô bé chứ?
Người mở ra lực lượng thần khí, thần khí. . . . . . Ánh mắt của nàng đột nhiên sáng lên, trong đầu không khỏi hiện ra một giả thiết to gan, trên thực tế người của Đoan Mộc Gia tộc cũng không xác định được Đoan Mộc Tĩnh có phải là người duy nhất có thể mở ra lực lượng thần khí hay không, như vậy bọn họ rất có khả năng sẽ mang theo thần khí, để xác nhận suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Thần khí, đệ nhất thần khí rốt cục cũng hiện thế sao?
Trong ánh mắt Vân Khê tràn đầy cuồng nhiệt, lòng dạ hưng phấn không thôi, nàng quyết định, nàng tạm thời không đi, nàng nhất định phải thăm dò rõ ràng rồi đi cũng không muộn!
Đang suy nghĩ, thì ngoài cửa truyền đến mấy tiếng bước chân.
“Tránh ra, Bổn Tôn muốn đi vào!” Vừa nghe thấy tiếng nói ngang ngược kiêu ngạo bá đạo cũng biết là Lãnh Mi Nhi.
Tứ đại cao thủ canh giữ nửa phần mặt mũi cũng không cho nàng, giọng nói lạnh như băng: “Nơi này là Đoan Mộc Gia, chúng ta chỉ nhận lệnh Đại trưởng lão, không nhận biết cái gì tôn giả hay không tôn giả.”
“Lớn mật! Các ngươi dám đối với Bổn Tôn bất kính?” Lãnh Mi Nhi tức giận, không nghĩ tới chỉ là một nô tài của Đoan Mộc Gia cũng có thể đối với nàng không thèm nhìn như thế, cơn giận này nàng làm sao có thể nhịn xuống chứ?
“Chuyện gì?” Đoan Mộc Hanh xa xa đi tới, nghe được hai bên tranh chấp.
Tứ đại cao thủ thấy Đoan Mộc Hanh tới đây, thần sắc mới trở nên cung kính chút ít, hồi bẩm nói: “Đại công tử, Đại trưởng lão phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào căn phòng này, nữ nhân này không nên đi vào, cho nên chúng ta mới. . . . . .”
Đoan Mộc Hanh khẽ khoát tay, trong lòng đã hiểu đại khái, quay đầu cười híp mắt nhìn về phía Lãnh Mi nhi nói: ” Tôn giả đại nhân, bốn người bọn họ cũng là vì chức trách, phụ thân ta đã phân phó, không cho bất luận kẻ nào đi quấy rầy nàng ta, ta xem hay là bỏ đi. Nếu ngươi thật sự muốn dạy dỗ cái tiểu tiện nhân này, đợi đến khi phụ thân ta cùng Long Thiên Tuyệt thỏa thuận xong chuyện trao đổi con tin, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi giết nàng cũng không muộn.”
Hai mắt Lãnh Mi Nhi nhìn chằm chằm cửa phòng, không cam lòng hừ lạnh: “Chỉ cần tiểu tiện nhân này một ngày không chết, cuộc sống của ta hàng ngày khó an!” Ngữ điệu nàng cố ý lên cao, giống như là đặc biệt nói cho người bên trong cửa nghe .
“Đừng tức giận, đừng tức giận, không bằng đi phòng ta uống mấy chén, để cho ta suy nghĩ thật kỹ biện pháp để đối phó nàng.” Đoan Mộc Hanh nửa mời nửa dắt đem nàng mang khỏi cửa phòng, hai tay sờ ôn hương nhuyễn ngọc, lòng cũng dâng lên một trận nhộn nhạo, một đôi mắt dâm tà cũng bắt đầu không khống chế ở trên thân thể linh lung mạn diệu của nàng mà đánh giá.
Lãnh Mi nhi đang nổi nóng, cũng quên mất có nam nhân đụng vào nàng, chỉ híp lại mắt lạnh, dưới đáy lòng đang tính toán kế hoạch.
Vân Khê nghe nhất thanh nhị, chuyện tính toán của hai người ngoài cửa, đáy lòng không khỏi cười lạnh, nữ nhân chết tiệt, muốn hại chết ta, không dễ dàng như vậy!
Nàng tiếp tục đưa hai tay lên gối đầu, nằm ngửa ở trên mặt giường lớn, trong lòng suy nghĩ phải làm thế nào để trộm thần khí đây.
Nghĩ đi nghĩ lại, hai đầu lông mày nàng hiện lên vẻ sầu lo, tự nhủ “ThiênTuyệt biết được ta bị người Đoan Mộc Gia bắt, hắn nhất định sẽ lo lắng! Không biết hắn có thấy ký hiệu ta để lại hay không. . . . . . . . . “
Thở dài một cái, bên giường bỗng nổi lên một trận gió nhẹ, Vân Khê kinh ngạc, trước mắt đột nhiên nhanh chóng hiện lên một bóng đen, một cái tay che lên miệng nàng.
” Ngô ngô!” Vân Khê mở to hai mắt, thấy rõ người trước mắt, nên tất cả phản xạ có điều kiện tấn công hành động công kích cũng toàn bộ thu trở lại. Nàng từ từ kéo xuống cái tay kia, không tiếng động dùng khẩu hình kinh hô: “Thiên Tuyệt? !”
Trường sam màu đen, tóc đen dài như mực, còn có một gương mặt tuấn mỹ nhân thần căm phẩn, đang có chút sầu lo……………..
Người đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng không phải là Long Thiên Tuyệt thì còn có thể là ai?
Trong nội tâm nàng mừng như điên, lại dùng khẩu hình miệng không tiếng động nói: “Đổi chỗ nói chuyện.”
/732
|