Đang lúc mọi người đắm chìm thật sâu ở trong cơn mưa phùn liên tục của Giang Nam này, thì một tiếng đàn thấp mà trầm đột nhiên tăng thêm đi vào, phá vỡ cảnh uyển ước ôn nhu đắc ý.
Mọi người toàn bộ chấn động, tiếng đàn thấp mà trầm trì hoãn mà nhanh, trong tiếng đinh đang mang theo lực. hoảng hốt, thật giống như cảm nhận được thiết mã rong ruỗi sa trường tráng lệ hào hùng, trên bầu trời bao la cuồng phong cuốn đến làm cát vàng đầy trời tung bay, như hỗn độn sơ khai, thiên địa biến sắc, cắn nuốt hết thảy.
Xôn xao ——
Tiếng đàn kia thật giống như một trận Cuồng Phong ở trong đại điện gào thét mà qua, thật sâu rung động trong lòng của mỗi người,
Chỉ một thoáng, chí khí ngút trời dũng cảm tỏa ra, như muốn du ngoạn sơn thuỷ trời cao, tung hoành thiên hạ!
Tân khách cả điện, đều bị hào khí của hàng vạn hàng nghìn tiếng đàn này kinh sợ, không tin tiếng đàn như vậy, hẳn là xuất phát từ tay một nữ hài năm sáu tuổi .
Tài nghệ như thế, khí khái như thế, sao có thể xuất từ trong tay một nữ hài?
Giải thích duy nhất, nàng chân chính thiên tài! Ngàn dặm mới tìm được một thiên tài thần đồng!
Tiểu Bạch nằm ở trong túi quần bỗng nhiên tinh thần chấn động, từ trong túi quần toát ra đỉnh đầu nho nhỏ, hai mắt thật to chớp chớp, tràn ngập tò mò cùng hưng phấn.
Ánh mắt Vân Tiểu Mặc cũng khẽ biến hóa theo, có chút khó tin, khúc đàn này. . . . . . Nàng làm sao đàn được chứ?
Hồi tưởng nhớ lại đoạn thời gian khi hắn còn ở Từ Vân am, từ khi hắn hiểu chuyện tới nay, trong tánh mạng của hắn cũng chỉ có hai người trọng yếu nhất, một người là mẫu thân cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau, người còn lại chính là Phong gia Gia thân phận thần bí ẩn thân ở phía sau núi Từ Vân.
Sở dĩ gọi hắn là Phong gia Gia, cũng không phải bởi vì ông ấy điên, chẳng qua là mẫu thân nói, Phong gia Gia lớn lên chỉ giống con người năm sáu phần, lại hay thích núp ở một địa phương cứt chim cũng không có, cả ngày lẫn đêm coi chừng một viên đá kỳ quái, cũng không biết là hắn ấp trứng, hay là trứng ấp hắn, tóm lại chính là một chữ điên, cho nên liền gọi Phong gia Gia .
Nói tỉ mĩ, Tiểu Bạch chính là thú sủng mà Phong gia Gia đưa cho hắn. Nói chính xác, là Phong gia Gia vẫn muốn hàng phục Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch không chịu. Quanh đi quẩn lại, Tiểu Bạch cùng Phong gia Gia sống như láng giềng, không xâm phạm lẫn nhau.
Cơ duyên xảo hợp, hắn được Phong gia Gia chỉ dẫn, nên cùng Tiểu Bạch gặp nhau. Cũng không biết là cái gì duyên cớ, Tiểu Bạch thấy hắn liền không khỏi yêu thích, không có bất kỳ điều kiện gì mà theo hắn đi. Trên thực tế giữa bọn họ cũng không có bất kỳ quan hệ hay khế ước, chỉ là bạn thân chung sống cùng nhau thôi.
Bất quá những thứ này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm, là kể từ khi hắn biết Phong gia Gia, liền thường xuyên đi theo Phong gia Gia học tập cầm kỳ thư họa cùng võ công. Phong gia Gia cơ hồ không có gì mà làm không được, theo như mẫu thân nói, hắn chính là vô cùng …, vô cùng thần bí…! Chỉ cần hắn không có ác ý, đi theo hắn học tập các loại bản lãnh, tuyệt đối là có lợi lớn!
Mà khúc đàn này, chính là một trong những bản Phong gia Gia đã từng dạy hắn, nên trí nhớ hắn khắc sâu!
Chẳng qua là, Tiểu công chúa này sao lại biết đàn chứ?
Hắn rất là nghi ngờ.
Ly tiểu thư chợt nghe được tiếng đàn của Hiên Viên Nghễ Nhi, hơn nữa vô cùng cường thế, tinh thần của nàng cũng rối loạn theo. Liên tục mưa phùn, sao có thể cùng kim qua thiết mã hùng tráng mạnh mẽ so sánh với nhau?
Nàng đưa mắt nhìn về phía Hiên Viên Nghễ Nhi, mi tâm không khỏi nhăn lại, thân ảnh nàng xinh xắn lanh lợi ngồi ở chỗ đó, tiếng đàn bi tráng hùng dũng từ đầu ngón tay nàng bắn ra, sắc mặt nàng trầm tĩnh, thản nhiên tự nhược, tôn quý cao nhã, hồn nhiên thiên thành.
Công chúa nhỏ như vậy, làm trong lòng nàng không khỏi sinh ra tán thưởng!
Tất cả cao ngạo cùng tự tin, nhất nhất bị đánh tan, nàng chỉ cảm thấy thân ảnh của mình càng ngày càng thấp, thấp đến như hạt bụi, không chỗ dung thân.
“Tranh ——”
Tiếng đàn đột nhiên đình lại, nàng cả người ngã ở trên cây cầm, đỗ mồ hôi lạnh. Chưa từng có ngày giống như hôm nay vậy, bởi vì một thủ khúc đàn, mà tâm lực tiều tụy, đến kiệt sức .
Cũng trong nháy mắt ngắn ngủi này, nàng chợt hiểu rất nhiều đạo lý từ trước đến giờ không rõ.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Trước đây là nàng quá mức tự phụ rồi, trong mắt quá mức không có người rồi, nàng âm thầm tự nói với mình, kể từ hôm nay, nàng muốn nhìn thẳng từng đối thủ, vừa đánh bại đối phương đồng thời cũng muốn vượt xa chính mình!
Ngắn ngủn chốc lát, cả người nàng khí tràng long trời lỡ đất biến hóa, nhu hòa hơi thở bao phủ nàng, một tầng nhu hòa hơi thở bao vây, Dung Nhan xinh đẹp của nàng, tăng thêm một tầng thần thái nói không hết diễn tả không rõ .
Thất bại không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là không cách nào từ trong thất bại tỉnh giấc để lĩnh ngộ mọi vấn đề, có đôi khi một cuộc thất bại, ngược lại sẽ trở thành một bài trân quý nhất của cuộc đời người.
Hiên Viên Nghễ Nhi đàn ra xong thì nghiêm chỉnh thủ khúc, lúc này mới nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía Ly tiểu thư.
Đại trong điện, tiếng đàn đinh đang dũng cảm còn đang vờn quanh, Hiên Viên Nghễ Nhi cười nhẹ nhàng một tiếng, cái tay nhỏ bé đưa về phía ly tiểu thư, thanh âm mềm mại nói: “Ly tỷ tỷ, ngươi hôm nay dùng là cầm Ngạo Thiên quốc chúng ta, khó tránh khỏi không tiện tay, chưa quen thuộc. Chờ một ngày kia ta đi Bắc Tương quốc, dùng cầm Bắc Tương quốc các ngươi, sẽ tỷ thí công bình một trận với Ly tỷ tỷ, có lẽ kết quả sẽ không giống với hiện tại. Không biết Ly tỷ tỷ có chịu cùng ta ước định, ngày khác nữa tỷ thí một trận hay không?”
Ly tiểu thư kinh ngạc ngưng mắt nhìn nàng, đáy mắt có một tia cảm xúc khó tả bắt đầu khởi động, nàng đột nhiên hiểu, đây mới là khí độ thiên tài chân chính nên có, nàng từ trước, quá mức tự phụ rồi, đến nỗi lấy thắng lợi trước mắt che cặp mắt của mình. Lòng tự tin bỗng dưng dâng lên, nàng nhoẻn miệng cười, cũng hướng nàng ấy đưa tay ra, hai bàn tay mềm mại không xương thật chặc tương cầm.
“Tốt, vậy chúng ta cứ ước định.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, là nụ cười tinh khiết nhất, đẹp nhất, lây nhiễm cả mỗi người ở tại chỗ này.
Một đoạn tình hữu nghị chân thành tha thiết, ở giờ phút này đã sinh ra.
Hiên Viên hoàng đế nhìn cháu gái mình Thông Tuệ Khả Nhân, hài lòng gật đầu, cách làm của cháu gái như thế, vô hình trung đã kéo gần lại khoảng cách của Bắc Tương quốc cùng Ngạo Thiên quốc, vì Bắc Tương quốc giữ lại mặt mũi.
Sứ thần Bắc Tương quốc cũng không ngờ tới có kết cục như vậy, Tiểu công chúa Ngạo Thiên quốc Thông Tuệ hiểu chuyện như thế, cũng làm cho hắn trong lòng có tâm tư muốn gây ra truyện, cũng trở nên nhỏ bé.
“Tiểu công chúa thật kỳ tài ngút trời, bệ hạ thật may mắn, Ngạo Thiên càng may mắn, hạ thần cũng bội phục vạn phần.”
“Ha ha, Ly tiểu thư của quý quốc cũng là thiên tư thông minh, nhân trung long phượng, Bắc Tương Quốc cũng may mắn vậy!” Hiên Viên hoàng đế mừng rỡ cười đến không khép miệng, hướng Hiên Viên Nghễ Nhi vẫy vẫy tay, lại đem nàng gọi trở lại bên cạnh mình, hận không được đem nàng nâng niu ở lòng bàn tay, ngậm trong miệng, thương yêu vô cùng.
Các đại thần bên dưới thấy hoàng đế cao hứng, cũng lên tiếng ca ngợi theo.
Tứ hoàng tử của Bắc Tương quốc vẫn ngồi ở một bên, nghe cả điện a dua nịnh hót, mi tâm thật chặc nhíu lên, Tiểu công chúa tài hoa cố nhiên tươi đẹp, nhưng người Bắc Tương quốc bọn hắn trong nước mới nhiều, chưa chắc nhất định thua bởi Ngạo Thiên quốc bọn họ.
Nói cho cùng, Ngạo Thiên quốc ở trong Ngạo Thiên đại lục, bất quá là quốc gia có thực lực yếu nhất, hơn nữa bị các gia tộc cô lập, hoàng quyền bị hạn chế rất lớn. Mặc dù Hiên Viên nhất tộc đã từng là đế vương khai quốc của Ngạo Thiên đại lục, nhưng vậy thì thế nào? Sao dời vật đổi, gia tộc Hiên Viên đã xuống dốc, đây là sự thật không thay đổi!
Ngạo Thiên quốc như vậy, có chỗ nào đáng giá kiêu ngạo chứ?
Trong mũi hắn hừ lạnh một tiếng, thanh âm tuy nhẹ, nhưng tới đột ngột, khiến cho đại điện đang ầm ầm, nhất thời an tĩnh lại, yên tĩnh không tiếng động.
Hiên Viên hoàng đế cũng nghe đến hắn hừ lạnh, sắc mặt lạnh lùng, mở miệng nói: “Tứ hoàng tử thật giống như có chuyện bất mãn? Không ngại nói ra đây, để xem trẫm có thể vì ngươi mà giải quyết hay không?”
“Tại hạ là khách, làm sao có thể đối với chủ nhân bất mãn?” Tứ hoàng tử mang giọng Tiểu đại nhân, tựa như khuôn tựa như mẫu, tiếp tục nói, “Chẳng qua là mới vừa tiến hành tỷ thí tài đánh đàn, kế tiếp là không phải hẳn là tỷ thí một chút võ nghệ sao?”
Sứ thần Bắc Tương quốc thấy Tiểu hoàng tử lên tiếng, vội vàng tiếp lời của hắn, nói: “Hoàng đế bệ hạ, hạ thần xem trong đại điện có không ít hài đồng xuất sắc, không bằng từ trong bọn họ chọn lựa, cùng hoàng tử ta tỷ thí một chút kiếm thuật như thế nào? Tin tưởng người Ngạo Thiên quốc nhiều như vậy, nhất định sẽ có người tập võ thiên phú siêu quần, hi vọng hoàng đế bệ hạ, không để cho chúng ta phải thất vọng.”
Hiên Viên hoàng đế nhíu mày, ở bên trong đại điện quét một vòng, nói thật, luận hài đồng võ nghệ xuất chúng, trừ tôn nữ bảo bối hắn ra, hắn căn bản nhìn không thấy bất luận kẻ nào. Nhưng Tiểu công chúa đã tỷ thí qua một vòng, vòng thứ hai tiếp tục, sẽ khó tránh khỏi sẽ làm cho nước khác cho là Ngạo Thiên quốc không người nào.
Hắn ho nhẹ, mở miệng nói: “Chư vị ái khanh, ai nguyện ý tiến cử hài nhi nhà mình đi ra ngoài tỷ thí? Nếu có người thắng trận, trẫm đồng ý cho hắn tiến vào quốc khố, tùy ý chọn lựa bảo vật, làm phần thưởng.”
Cả đại điện nhất thời một mảnh xôn xao.
Quốc khố Ngạo Thiên quốc vơ vét một chút cũng không ít trân bảo, tùy tiện chọn một cái đều giá trị liên thành, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, đúng là thật hấp dẫn người, nhưng vấn đề là, ai cũng biết Tứ hoàng tử võ nghệ siêu quần, kiếm thuật tinh túy, mới bảy tuổi, cũng đã bước vào Lam Huyền chi cảnh. Thực lực như vậy, ai nguyện ý mang tánh mạng hài tử nhà mình đi mạo hiểm chứ?
Trong đại điện, yên tĩnh không tiếng động, các đại thần rối rít cúi đầu, không dám cùng hoàng đế nhìn thẳng, sợ bị đột nhiên gọi tên.
Lúc này, một thanh âm hài tử xông ra, phá vỡ yên tĩnh: “Lão Đại cùng hắn tỷ thí, nhất định có thể thắng hắn!”
Nói chuyện là không là ai khác, chính là Chu Ngư mập mạp, ngón tay hắn chỉ hướng Vân Tiểu Mặc, hai mắt sáng quắc, đối với Tiểu Mặc rất có lòng tin.
“Ngư Nhi, ngươi ồn ào hồ nháo cái gì?” Chu Thị Lang nhất thời hù dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, không ngờ đến con của mình ở lúc này nhô ra. Hắn cũng không biết chuyện Vân Tiểu Mặc biết võ nghệ, những điều này là bí mật ở giữa bọn nhỏ, hắn chỉ biết là Vân Tiểu Mặc thiên phú cực cao, rất là Thông Tuệ, nếu là đi tham gia thánh Đồng tổng tuyển cử, tất nhiên có ưu thế hấp dẫn người. Về phần tỷ võ, nhất là tỷ võ trước điện, quan hệ đến mặt mũi Ngạo Thiên quốc, hắn cũng không dám tùy ý mạo hiểm.
“Xin bệ hạ thứ tội, nghịch tử không hiểu chuyện, thích ồn ào hồ nháo. Xin bệ hạ nhìn hắn trẻ người non dạ, không được trách tội ạ.”
“Ta không có nói quàng, lão Đại võ công rất lợi hại . . . . . .” Chu Ngư không phục thầm nói.
Chu Thị Lang một cái tay quăng đi qua, hắn cũng không dám nói chuyện nữa.
Vân Tiểu Mặc không lý do bị điểm đến tên chân mày nhẹ chau lại, là vô tội lại là bất đắc dĩ, hắn hoàn toàn sẽ không nghĩ sẽ lẫn vào chuyện này, vì sao mọi người hết lần này tới lần khác không bỏ qua cho hắn đây?
Ai, thật là giao hữu vô ý a!
“Hoàng gia gia, không bằng để cho hắn thử một chút đi.” Một thanh âm khác cũng theo sát vang lên, cũng là Hiên Viên Nghễ Nhi hướng hoàng đế đề cử Vân Tiểu Mặc. Lúc trước rõ ràng thấy hắn xuất thủ trừng trị Tào Trì, mặc dù không thấy rõ thực lực của hắn đến tột cùng như thế nào, nhưng nàng mơ hồ có loại cảm giác, lần này hắn nhất định có thể thắng được!
“Ừ? Nghễ Nhi cũng cho là hắn có thể?” Hiên Viên hoàng đế rất kinh ngạc, Tiểu công chúa cũng không phải là hài tử, nàng xử sự từ trước đến giờ tâm tư thành thục, không làm chuyện không nắm chặc. Đừng xem nàng mới chỉ năm sáu tuổi, từ lúc còn nhỏ đã làm cho người ta nhìn rõ nàng có đạo làm vua, nàng có thể nói là công chúa thứ nhất của Ngạo Thiên đại lục vừa ra đời đã bị người ta coi như thái tử tới bồi dưỡng. Cũng chính là vì vậy, tuổi còn nhỏ, nhưng trưởng thành rất sớm, mỗi tiếng nói cử động đều hào phóng , thâm tư thành thục.
Hôm nay nghe được cháu gái nói như thế, Hiên Viên hoàng đế liền tinh tế đánh giá đến Vân Tiểu Mặc tựa bên cạnh cây cột. Mới vừa rồi bởi vì tức giận, nên không có nhìn kĩ, hiện nay lần nữa xem kỹ, mặt mày sáng láng, khí độ bất phàm hắn chỉ cảm thấy đứa nhỏ này, rất có khí chất tôn quý.
“Ngươi tên là gì?” Hắn mở miệng hỏi.
Vân Tiểu Mặc đang suy tư có nên đem tên thật nói ra hay không, nhưng Chu Ngư đã trước hắn một bước, báo ra danh hào của hắn: “Hắn gọi Vân Tiểu Mặc, là lão Đại của ta.” Miệng của hắn vẫn tràn đầy tự hào, có chút đắc ý.
“Vân Tiểu Mặc? !” trong Sứ thần có người lên tiếng kinh hô.
Sứ thần Nam Hi quốc mới vừa rồi còn đang đánh giá hắn, cảm thấy hắn rất quen mặt, nhưng quay đầu lại thử nghĩ xem lại cảm thấy không thể nào, tiểu thiếu gia Vân gia làm sao lại xuất hiện ở hoàng cung Ngạo Thiên quốc? Có lẽ là người tương tự, trùng hợp thôi, vì sợ đường đột, nên hắn cũng không có tiến lên chào hỏi. Bây giờ nghe đến tên thật của hắn ta, hắn rốt cục đã hoàn toàn xác nhận.
Hắn đứng dậy, cất bước đến trước mặt Vân Tiểu Mặc, cung kính thở dài nói: “Vi thần bái kiến Tiểu vương gia, tại sao Tiểu vương gia lại xuất hiện ở chỗ này?”
Hắn một tiếng gọi “Tiểu vương gia” này, cả điện kinh hãi! Ai có thể nghĩ đến Tiểu vương gia Nam Hi quốc sẽ xuất hiện ở trong hoàng cung Ngạo Thiên quốc? Hơn nữa mới vừa còn bị hoàng đế bệ hạ trách cứ phạt đứng.
Người một nhà Chu Thị Lang lại càng trợn mắt hốc mồm, không thể tin được lỗ tai của mình.
Cái gì, hắn là Tiểu vương gia Nam Hi quốc? Điều này sao có thể?
Chu Ngư há lớn miệng, rất là bất khả tư nghị.
Hiên Viên hoàng đế trên ghế rồng cũng u mê, hắn, hắn lại là Tiểu vương gia Nam Hi quốc? Vậy mới vừa rồi mình còn trách phạt hắn. . . . . .
Hiên Viên Nghễ Nhi cũng khẽ kinh ngạc, bất quá rất nhanh khôi phục thần sắc bình thường, hắn không phải vật trong ao, nàng đầu tiên vừa nhìn liền nhìn ra.
Sứ thần Nam Hi quốc lần nữa nhìn kỹ Vân Tiểu Mặc vị trí đứng yên, hắn nhướng mày, giọng nói mang theo vài phần trách cứ, nhìn về Hiên Viên hoàng đế: “Hoàng đế bệ hạ, tại sao lại đối đãi Tiểu vương gia Nam Hi quốc ta như thế? bên trong cung điện lớn, nhưng lại không có chỗ ngồi Tiểu vương gia nhà ta?”
Nam Hi quốc thực lực mặc dù không kịp ba quốc gia khác, nhưng so với Ngạo Thiên quốc thực lực ở vị trí cuối, cũng là hơn hẳn, ở trước mặt quốc quân Ngạo Thiên quốc, hắn cũng có phần này tự hào, cho nên chất vấn quốc quân Ngạo Thiên quốc, hắn có thể làm được lẽ thẳng khí hùng.
“Này. . . . . .” Hiên Viên hoàng đế sắc mặt lộ ra vẻ xấu hổ, Tiểu vương gia nước láng giềng thân phận tôn quý, so với Tiểu Quận Vương Ngạo Thiên quốc thân phận cũng cao hơn nhất đẳng, bạc đãi Tiểu vương gia, tội danh này đúng là không nhỏ.
Tào Trì mở to hai mắt, ánh mắt nhìn Vân Tiểu Mặc càng thêm tràn đầy ghen ghét, khó trách lúc trước hắn nói người phạm thượng là mình. Thì ra là hắn căn bản là Tiểu vương gia Nam Hi quốc, thân phận cao hơn mình một bậc, khó trách có tư cách lớn lối.
Hiên Viên hoàng đế chưa kịp tính sao, thì Hiên Viên Nghễ Nhi mở miệng nói: “Tiểu vương gia cố ý giấu diếm thân phận, chắc là có duyên cớ khác. Bởi vì cái gọi là người không biết không tội, Hoàng gia gia ta an bài như thế về tình có thể hiểu. Hiện nay đã biết thân phận Tiểu vương gia rồi, tự nhiên là không dám chậm trễ nữa.”
“Người, ban thưởng ghế ngồi!” Nàng tự làm chủ, để cho người ta đặt gần ghế rồng một chỗ ngồi.
Hiên Viên hoàng đế đối với sắp xếp của nàng, không có bất kỳ dị nghị nào.
Vân Tiểu Mặc thấy việc đã đến nước này, cũng không thể làm gì khác hơn là nhập tọa.
Sau nho nhỏ nhạc đệm, con ngươi sứ thần Bắc Tương quốc đảo một vòng, nói: “Nếu vị Tiểu vương gia này chính là người Nam Hi quốc, tự nhiên là không tham gia thi đấu, hay là xin hoàng đế bệ hạ sai những người khác cùng Tứ hoàng tử ta tỷ võ sao.”
“Này. . . . . .” Hiên Viên hoàng đế cau mày, lần nữa đánh giá một vòng cả đại điện, tình cảnh như cũ, ai cũng không muốn đem hài tử nhà mình đẩy ra tham gia luận võ.
Hiên Viên Nghễ Nhi từ ghế rồng đứng lên, cất giọng nói: “Hoàng gia gia, không bằng hay là để ta tham gia thi đấu sao!”
“Nghễ Nhi?” Hiên Viên hoàng đế rất là làm khó.
Lúc này Tứ hoàng tử đột nhiên lên tiếng: “Ta chưa bao giờ cùng cô gái tỷ võ! Ta liền muốn cùng hắn tỷ thí!” Hắn tự tay chỉ hướng Vân Tiểu Mặc, ánh mắt kiên định bình tĩnh, rất là kiên trì.
Hiên Viên Nghễ Nhi sắc mặt biến hóa, cái gì gọi là chưa bao giờ cùng cô gái tỷ võ? như thế là xem nhẹ nàng sao?
Vân Tiểu Mặc lúc này cũng đứng lên, đuôi lông mày cao gầy, lãnh ngạo giọng nói: “Ta cũng vậy chưa bao giờ cùng cô gái tỷ võ! Ta với ngươi tỷ thí!”
Dung Nhan khả ái mỹ lệ của Hiên Viên Nghễ Nhi rốt cục cũng có dấu hiệu nứt nẻ, hai tên tiểu tử thúi này, rốt cuộc là có ý gì? Cố ý làm nhục nhã nàng sao? Nếu không phải nàng có tu dưỡng tốt, nàng đã sớm nổi đóa, đem hai tiểu tử thúi không đem nàng để vào trong mắt hung hăng dạy dỗ một trận!
Trong đại điện, hai nam hài xuất sắc tương đối mà đứng, bốn mắt nhìn nhau , tia lửa không tiếng động bắn nhanh truyềnđi.
Đồng dạng kiệt ngạo bất tuần, lãnh ngạo từ trong xương lộ ra ngoài, bởi vì tương tự khí tràng, cho nên hai người mới ăn ý mà nghĩ muốn giao thủ nhau như thế.
Trong đại điện, ánh mắt của mọi người toàn bộ tập trung ở trên người hai người đứa bé trai, thị vệ hai bên đại điện vì hai người mà đưa lên hai thanh mộc kiếm. Thân phận của hai người đều tôn quý vô cùng, không thể tổn thương lẫn nhau, cho nên chọn dùng mộc kiếm tỷ thí.
Vân Tiểu Mặc cầm kiếm mà đứng, thân thủ cao ngất như núi, khí thế mười phần. Hắn lẳng lặng yên nhìn chăm chú vào đối phương, lãnh đạm nói: “Ta nhường ngươi ba chiêu, sau ba chiêu, ta sẽ toàn lực ứng phó!”
Cả điện ồ lên.
Hắn đến tột cùng là quá mức tự tin, hay quá tự phụ không hiểu chuyện? Đối phương là thiên tài thần đồng của Bắc Tương quốc, cao thủ Lam Huyền chi cảnh, nơi nào cần hắn nhường ba chiêu, sợ rằng đối phương chỉ một chiêu đã đánh bại hắn.
Tứ hoàng tử nghe nói như thế, thì sắc mặt đột biến, giống như là bị vũ nhục rất lớn, mộc kiếm trong tay hướng phía trước vọt tới, hắn lạnh lùng nói: “Đã là tỷ võ, thì phải toàn lực ứng phó! Nếu không chính là vũ nhục đối với ta! Ít nói nhảm, xuất chiêu đi!”
“Đây cũng là ngươi nói.” Vân Tiểu Mặc bĩu môi, nếu hắn không muốn mình nhường, vậy thì đừng trách mình không khách khí.
Mộc kiếm trong tay cuốn lại, vạch lên đường vòng cung xuống phía dưới, định ở một góc độ cùng phương vị chuẩn xác, bên trong thân thể của hắn bỗng dưng thả ra một cổ Lực Đạo, áo bào không gió mà bay, trên gương mặt anh tuấn cũng tỏa ra ánh sáng kỳ dị.
Chỉ một thoáng, ánh sáng tím hiện ra, tràn ngập cả tòa cung điện.
Không khí phảng phất đọng lại, chẳng biết tại sao, thanh âm chung quanh toàn bộ biến mất không thấy, một tia khiếp sợ đầy đáy lòng của mỗi người .
Là ảo giác sao? Trên người của hắn lại xuất hiện huyền khí màu tím!
Mọi người riêng chớp chớp hai mắt của mình, càng ngày càng bất khả tư nghị, Tử Huyền chi cảnh? Nói đùa gì vậy?
Tử Huyền chi cảnh lại xuất hiện ở trên người một hài tử năm tuổi, chuyện này quá không thật đi.
Sứ thần Nam Hi quốc đã sớm biết được Tiểu vương gia bản lãnh hơn người, mặc dù cũng hơi kinh hãi, nhưng nhiều hơn nữa là tự hào. Đây chính là Tiểu vương gia của Nam Hi quốc chúng ta, vinh quang của Tiểu vương gia, cũng chính là vinh quang của Nam Hi quốc, cũng tức là vinh quang của hắn.
Ánh mắt Hiên Viên Nghễ Nhi lấp lánh, đối với Vân Tiểu Mặc tràn ngập tò mò, trên người của hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật?
Tào Trì thì giận đến hộc máu, Vân Tiểu Mặc là Tiểu vương gia Nam Hi quốc cũng thôi đi, lại còn có Huyền giai võ công biến thái như vậy, hắn không muốn sống nữa, quả nhiên người so với người tức chết người!
Chu Ngư vừa vặn cùng Tào Trì ngược lại, đối với Vân Tiểu Mặc sùng bái như nước sông chảy hoài không dứt.
Tứ hoàng tử cả người đều ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Vân Tiểu Mặc, từng đạo Huyền giai khí thế áp đảo hướng hắn vọt tới, hắn còn chưa ra chiêu, liền đã thua trận thế.
Tử Huyền chi cảnh! Hắn ta đã là Tử Huyền chi cảnh!
Cho tới nay hắn đều tự hào cho rằng mình thiên phú tập võ, nhưng chỉ một thoáng này đã hóa thành hư ảo, hắn chỉ cảm thấy tất cả lời ca ngợi cùng nịnh nọt đối với mình trước kia toàn bộ cũng là châm chọc! Hắn căn bản là không phải chân chính thiên tài, chân chính thiên tài là người khác!
Không, hắn là sẽ không cứ như vậy mà nhận thua !
Huyền giai cao thấp không có nghĩa là hết thảy, chỉ có thực lực chân chánh mới là mấu chốt thắng thua!
“Xem chiêu đi!” trong miệng Tứ hoàng tử quát khẽ một tiếng, rồi nhẹ nhàng nâng thân thể bay lên trời, mộc kiếm ở trong tay hắn mở ra kiếm thế, lấy tốc độ bình sanh nhất của hắn mạnh mẽ tấn công hướng Vân Tiểu Mặc. U lam Huyền Quang bao phủ hắn, thật giống như choàng một tầng lụa mỏng màu lam, thân ảnh Tứ hoàng tử hóa thành lợi kiếm, bộc lộ tài năng.
Vân Tiểu Mặc đứng yên bất động, hai mắt khẽ nheo lại, kiếm của đối phương đúng là rất nhanh, nhưng hắn vận thấy rõ tất cả chiêu thức cùng đường kiếm như cũ.
Kiếm pháp tốt!
Dưới đáy lòng Hắn thầm khen, mộc kiếm trong tay lần nữa cuốn. . . . . . liền thừa dịp hiện tại!
Thân ảnh hắn nhanh nhẹn như mũi tên rời cung nhanh chóng nghênh đón, mộc kiếm ở giữa không trung huy vũ, hạ bút thành văn chính là một chiêu trong Phiêu Tuyết Thập Tam kiếm.
Người đứng xem, chỉ thấy mộc kiếm trong tay hắn múa thật chậm thật chậm, nhìn không ra có bao nhiêu uy lực, song chính là một kiếm này, khiến cho không khí chung quanh sinh ra vặn vẹo .
Trong thoáng chốc, mọi người thật giống như thấy được đầy trời tuyết rơi tung bay, từ trên bầu trời nghiêng sái xuống, giống như mộng ảo.
Cảnh trong mơ vừa mới bắt đầu, cả không khí bỗng nhiên lại thay đổi, đầy trời tuyết rơi tung bay kia giống như hóa thành từng lưỡi đao, bén nhọn mà tràn ngập sát khí!
“Phanh ——”
Luồng U Quang màu lam cùng màu tím đột nhiên chạm vào nhau, chống đở tầm mắt mọi người, ở trong hai luồng ánh sáng này, hai thân ảnh nhanh nhẹn mạnh mẽ ở trong đó giao chiến giống như trước, mộc kiếm bởi vì đánh nhau, mà bay ra rất nhiều vụn gỗ, ở giữa không trung bay bổng, rồi từ từ lơ lững.
Còn chưa chờ vụn gỗ rơi xuống đất, hai luồng sáng đã hoàn toàn tách ra, thắng bại đã phân.
“Phốc ——” Tứ hoàng tử thân ảnh quay ngược lại còn chưa lấy thăng bằng, trong miệng liền phún ra một ngụm máu tươi, sắc mặt từ từ trắng bệch, sau đó thân thể hướng về phía sau đổ đi, hẳn là ngất rồi. nơi đầu vai hắn, có một vết kiếm nhẹ, song riêng mình mọi người đều sâu hiểu nhìn ra được, một kiếm này căn bản không đủ để làm hắn nôn ra máu hôn mê, ngược lại là hắn mạnh mẽ xông phá kinh mạch, nghênh khó khăn mà lên, lúc này mới tự tổn hại thân thể.
“Tứ hoàng tử điện hạ ——” sứ thần Bắc Tương quốc kinh hãi, vội vàng tiến lên đở.
Vân Tiểu Mặc bên kia, cũng nhẹ nhàng rơi xuống, bình yên vô sự. Hắn lẳng lặng yên tĩnh nhìn Tứ hoàng tử đang hôn mê, mấp máy môi, hơi có chút tiếc hận, nói thật ra, kiếm của đối phương thuật đúng là rất cao minh, là kiếm thuật hắn chưa từng thấy qua. Song kiếm thuật cao minh kia, khi chống lại Phiêu Tuyết thập tam kiếm mà phụ thân hắn dạy, liền không đáng giá nhắc tới.
Trận tỷ võ này, vì Tứ hoàng tử bất tỉnh bị thua mà chấm dứt, Vân Tiểu Mặc cũng nhất chiến thành danh. Từ nay một đêm bắt đầu, tên của hắn liền bắt đầu ở cao tầng ngũ quốc truyền tụng, ở trong vô hình chung, trở thành mục tiêu cho đông đảo cao tầng nhìn chăm chú. hắn có thiên phú như thế, tất sẽ trở thành nhân vật trong tổng tuyển cử thánh Đồng chạm tay có thể bỏng, người như vậy, làm sao không đáng giá được nhiều người chú ý đây?
Ở bên trong một mảnh ca ngợi, Cung yến rốt cục kéo màn khép lại.
Thân phận Tiểu vương gia Nam Hi quốc của Vân Tiểu Mặc bại lộ ra, cũng vì vậy đã bị Hiên Viên hoàng đế nhiệt tình lưu lại trong cung, chuẩn bị ít ngày nữa đi theo nhóm Nghễ Nhi công chúa và các quốc gia sứ thần, cùng nhau tới Đông Lăng quốc hoàng cung tham gia thánh Đồng tổng tuyển cử.
Vân Tiểu Mặc nghĩ tới, dù sao mục đích cũng là địa phương hắn muốn đi, nên không có cự tuyệt, trong đó còn có một nguyên nhân lớn nhất, là vợ chồng Chu Thị Lang sau khi biết được thân phận chân thật của hắn, đâu còn dám giữ lại trong phủ của mình? Miếu nhỏ khó chứa Đại Phật, bọn họ không dám xem nhẹ a, hơn nữa hoàng thượng một lòng muốn hắn ở lại trong cung, bọn họ tự nhiên là muốn cố gắng thúc đẩy .
Chu phủ toàn gia chỉ có Chu Ngư một người đối với Vân Tiểu Mặc rời đi, lưu luyến không nở, nhưng hắn cũng hiểu, giữa bọn họ chênh lệch quá lớn, căn bản không phải là người cùng thế giới, sớm muộn gì đều mỗi người đi một ngả.
Đang lúc Vân Tiểu Mặc trà trộn Ngạo Thiên quốc, ở Ngạo Thiên quốc hết sức nổi tiếng, thì Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê ở Lăng Thiên Cung, một lần nữa nghênh đón người Tư Đồ gia đến đây chuộc người. Lần này bọn họ giữ lại Đại tiểu thư Tư Đồ gia, sự thái xảy ra biến hóa rõ ràng, Tư Đồ gia cực kỳ coi trọng, cũng rốt cục kinh động bản thân gia chủ, Do gia chủ Tư Đồ gia tộc đương thời Tư Đồ Khôi tự mình đem ngân lượng đến đây chuộc người.
Thuận lợi ngoài dự liệu, Tư Đồ Khôi được như ý nguyện chuộc lại mọi người Tư Đồ gia bị khấu lưu, bao gồm Đại tiểu thư, Thất tiểu thư, Nhị phu nhân, Tường trưởng lão đợi. Tư Đồ Khôi trong lòng hơi có nghi ngờ, lần này đi Lăng Thiên Cung chuộc người, cũng không nhìn thấy bản thân Long Thiên Tuyệt, chẳng qua là do Vân hộ pháp Lăng Thiên Cung tiếp đãi hắn, song phương không có phát sinh bất kỳ cái gì không vui, thuận lợi trao đổi, vừa thu hai mươi vạn ngân lượng, vừa đem người đón về, mua bán thuận lợi làm cho người khác khó có thể tin.
Tư Đồ khôi không khỏi hoài nghi, mấy lần trước mình phái thủ hạ đến đây chuộc người, có phải là do người dưới tay mình có vấn đề, mà không phải là Lăng Thiên Cung cố ý giam con tin không tha hay không?
Bất quá những thứ này cũng không trọng yếu, chỉ cần đại nữ nhi hắn yêu mến nhất không có chuyện gì, hắn liền yên tâm.
Trên xe ngựa hoa lệ, “Tư Đồ Mẫn mẫn” cùng Nhị phu nhân, Thất tiểu thư ngồi chung, Nhị phu nhân cùng Thất tiểu thư hai người ở trong lao trên mặt đất bị mấy ngày khổ, một thân chật vật, mà”Tư Đồ Mẫn mẫn” vẫn là một thân thanh lệ khô mát, cùng hai mẹ con tạo thành đối lập không so sánh được.
Lần này Tư Đồ Mẫn Mẫn cùng Tư Đồ Mẫn mẫn kia khác nhau, nàng chính là Vân Khê đeo mặt nạ, cải trang mà thành.
Nàng nhắm mắt dựa ở trên vách xe ngựa, không để ý tới hai mẹ con ở đối diện thỉnh thoảng phóng ánh mắt ghen ghét tới, trong lòng suy tư nên làm như thế nào mà lấy được sự tín nhiệm của mọi người Tư Đồ gia tộc, thuận lợi lẫn vào trong Tư Đồ gia tộc.
Mọi người toàn bộ chấn động, tiếng đàn thấp mà trầm trì hoãn mà nhanh, trong tiếng đinh đang mang theo lực. hoảng hốt, thật giống như cảm nhận được thiết mã rong ruỗi sa trường tráng lệ hào hùng, trên bầu trời bao la cuồng phong cuốn đến làm cát vàng đầy trời tung bay, như hỗn độn sơ khai, thiên địa biến sắc, cắn nuốt hết thảy.
Xôn xao ——
Tiếng đàn kia thật giống như một trận Cuồng Phong ở trong đại điện gào thét mà qua, thật sâu rung động trong lòng của mỗi người,
Chỉ một thoáng, chí khí ngút trời dũng cảm tỏa ra, như muốn du ngoạn sơn thuỷ trời cao, tung hoành thiên hạ!
Tân khách cả điện, đều bị hào khí của hàng vạn hàng nghìn tiếng đàn này kinh sợ, không tin tiếng đàn như vậy, hẳn là xuất phát từ tay một nữ hài năm sáu tuổi .
Tài nghệ như thế, khí khái như thế, sao có thể xuất từ trong tay một nữ hài?
Giải thích duy nhất, nàng chân chính thiên tài! Ngàn dặm mới tìm được một thiên tài thần đồng!
Tiểu Bạch nằm ở trong túi quần bỗng nhiên tinh thần chấn động, từ trong túi quần toát ra đỉnh đầu nho nhỏ, hai mắt thật to chớp chớp, tràn ngập tò mò cùng hưng phấn.
Ánh mắt Vân Tiểu Mặc cũng khẽ biến hóa theo, có chút khó tin, khúc đàn này. . . . . . Nàng làm sao đàn được chứ?
Hồi tưởng nhớ lại đoạn thời gian khi hắn còn ở Từ Vân am, từ khi hắn hiểu chuyện tới nay, trong tánh mạng của hắn cũng chỉ có hai người trọng yếu nhất, một người là mẫu thân cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau, người còn lại chính là Phong gia Gia thân phận thần bí ẩn thân ở phía sau núi Từ Vân.
Sở dĩ gọi hắn là Phong gia Gia, cũng không phải bởi vì ông ấy điên, chẳng qua là mẫu thân nói, Phong gia Gia lớn lên chỉ giống con người năm sáu phần, lại hay thích núp ở một địa phương cứt chim cũng không có, cả ngày lẫn đêm coi chừng một viên đá kỳ quái, cũng không biết là hắn ấp trứng, hay là trứng ấp hắn, tóm lại chính là một chữ điên, cho nên liền gọi Phong gia Gia .
Nói tỉ mĩ, Tiểu Bạch chính là thú sủng mà Phong gia Gia đưa cho hắn. Nói chính xác, là Phong gia Gia vẫn muốn hàng phục Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch không chịu. Quanh đi quẩn lại, Tiểu Bạch cùng Phong gia Gia sống như láng giềng, không xâm phạm lẫn nhau.
Cơ duyên xảo hợp, hắn được Phong gia Gia chỉ dẫn, nên cùng Tiểu Bạch gặp nhau. Cũng không biết là cái gì duyên cớ, Tiểu Bạch thấy hắn liền không khỏi yêu thích, không có bất kỳ điều kiện gì mà theo hắn đi. Trên thực tế giữa bọn họ cũng không có bất kỳ quan hệ hay khế ước, chỉ là bạn thân chung sống cùng nhau thôi.
Bất quá những thứ này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm, là kể từ khi hắn biết Phong gia Gia, liền thường xuyên đi theo Phong gia Gia học tập cầm kỳ thư họa cùng võ công. Phong gia Gia cơ hồ không có gì mà làm không được, theo như mẫu thân nói, hắn chính là vô cùng …, vô cùng thần bí…! Chỉ cần hắn không có ác ý, đi theo hắn học tập các loại bản lãnh, tuyệt đối là có lợi lớn!
Mà khúc đàn này, chính là một trong những bản Phong gia Gia đã từng dạy hắn, nên trí nhớ hắn khắc sâu!
Chẳng qua là, Tiểu công chúa này sao lại biết đàn chứ?
Hắn rất là nghi ngờ.
Ly tiểu thư chợt nghe được tiếng đàn của Hiên Viên Nghễ Nhi, hơn nữa vô cùng cường thế, tinh thần của nàng cũng rối loạn theo. Liên tục mưa phùn, sao có thể cùng kim qua thiết mã hùng tráng mạnh mẽ so sánh với nhau?
Nàng đưa mắt nhìn về phía Hiên Viên Nghễ Nhi, mi tâm không khỏi nhăn lại, thân ảnh nàng xinh xắn lanh lợi ngồi ở chỗ đó, tiếng đàn bi tráng hùng dũng từ đầu ngón tay nàng bắn ra, sắc mặt nàng trầm tĩnh, thản nhiên tự nhược, tôn quý cao nhã, hồn nhiên thiên thành.
Công chúa nhỏ như vậy, làm trong lòng nàng không khỏi sinh ra tán thưởng!
Tất cả cao ngạo cùng tự tin, nhất nhất bị đánh tan, nàng chỉ cảm thấy thân ảnh của mình càng ngày càng thấp, thấp đến như hạt bụi, không chỗ dung thân.
“Tranh ——”
Tiếng đàn đột nhiên đình lại, nàng cả người ngã ở trên cây cầm, đỗ mồ hôi lạnh. Chưa từng có ngày giống như hôm nay vậy, bởi vì một thủ khúc đàn, mà tâm lực tiều tụy, đến kiệt sức .
Cũng trong nháy mắt ngắn ngủi này, nàng chợt hiểu rất nhiều đạo lý từ trước đến giờ không rõ.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Trước đây là nàng quá mức tự phụ rồi, trong mắt quá mức không có người rồi, nàng âm thầm tự nói với mình, kể từ hôm nay, nàng muốn nhìn thẳng từng đối thủ, vừa đánh bại đối phương đồng thời cũng muốn vượt xa chính mình!
Ngắn ngủn chốc lát, cả người nàng khí tràng long trời lỡ đất biến hóa, nhu hòa hơi thở bao phủ nàng, một tầng nhu hòa hơi thở bao vây, Dung Nhan xinh đẹp của nàng, tăng thêm một tầng thần thái nói không hết diễn tả không rõ .
Thất bại không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là không cách nào từ trong thất bại tỉnh giấc để lĩnh ngộ mọi vấn đề, có đôi khi một cuộc thất bại, ngược lại sẽ trở thành một bài trân quý nhất của cuộc đời người.
Hiên Viên Nghễ Nhi đàn ra xong thì nghiêm chỉnh thủ khúc, lúc này mới nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía Ly tiểu thư.
Đại trong điện, tiếng đàn đinh đang dũng cảm còn đang vờn quanh, Hiên Viên Nghễ Nhi cười nhẹ nhàng một tiếng, cái tay nhỏ bé đưa về phía ly tiểu thư, thanh âm mềm mại nói: “Ly tỷ tỷ, ngươi hôm nay dùng là cầm Ngạo Thiên quốc chúng ta, khó tránh khỏi không tiện tay, chưa quen thuộc. Chờ một ngày kia ta đi Bắc Tương quốc, dùng cầm Bắc Tương quốc các ngươi, sẽ tỷ thí công bình một trận với Ly tỷ tỷ, có lẽ kết quả sẽ không giống với hiện tại. Không biết Ly tỷ tỷ có chịu cùng ta ước định, ngày khác nữa tỷ thí một trận hay không?”
Ly tiểu thư kinh ngạc ngưng mắt nhìn nàng, đáy mắt có một tia cảm xúc khó tả bắt đầu khởi động, nàng đột nhiên hiểu, đây mới là khí độ thiên tài chân chính nên có, nàng từ trước, quá mức tự phụ rồi, đến nỗi lấy thắng lợi trước mắt che cặp mắt của mình. Lòng tự tin bỗng dưng dâng lên, nàng nhoẻn miệng cười, cũng hướng nàng ấy đưa tay ra, hai bàn tay mềm mại không xương thật chặc tương cầm.
“Tốt, vậy chúng ta cứ ước định.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, là nụ cười tinh khiết nhất, đẹp nhất, lây nhiễm cả mỗi người ở tại chỗ này.
Một đoạn tình hữu nghị chân thành tha thiết, ở giờ phút này đã sinh ra.
Hiên Viên hoàng đế nhìn cháu gái mình Thông Tuệ Khả Nhân, hài lòng gật đầu, cách làm của cháu gái như thế, vô hình trung đã kéo gần lại khoảng cách của Bắc Tương quốc cùng Ngạo Thiên quốc, vì Bắc Tương quốc giữ lại mặt mũi.
Sứ thần Bắc Tương quốc cũng không ngờ tới có kết cục như vậy, Tiểu công chúa Ngạo Thiên quốc Thông Tuệ hiểu chuyện như thế, cũng làm cho hắn trong lòng có tâm tư muốn gây ra truyện, cũng trở nên nhỏ bé.
“Tiểu công chúa thật kỳ tài ngút trời, bệ hạ thật may mắn, Ngạo Thiên càng may mắn, hạ thần cũng bội phục vạn phần.”
“Ha ha, Ly tiểu thư của quý quốc cũng là thiên tư thông minh, nhân trung long phượng, Bắc Tương Quốc cũng may mắn vậy!” Hiên Viên hoàng đế mừng rỡ cười đến không khép miệng, hướng Hiên Viên Nghễ Nhi vẫy vẫy tay, lại đem nàng gọi trở lại bên cạnh mình, hận không được đem nàng nâng niu ở lòng bàn tay, ngậm trong miệng, thương yêu vô cùng.
Các đại thần bên dưới thấy hoàng đế cao hứng, cũng lên tiếng ca ngợi theo.
Tứ hoàng tử của Bắc Tương quốc vẫn ngồi ở một bên, nghe cả điện a dua nịnh hót, mi tâm thật chặc nhíu lên, Tiểu công chúa tài hoa cố nhiên tươi đẹp, nhưng người Bắc Tương quốc bọn hắn trong nước mới nhiều, chưa chắc nhất định thua bởi Ngạo Thiên quốc bọn họ.
Nói cho cùng, Ngạo Thiên quốc ở trong Ngạo Thiên đại lục, bất quá là quốc gia có thực lực yếu nhất, hơn nữa bị các gia tộc cô lập, hoàng quyền bị hạn chế rất lớn. Mặc dù Hiên Viên nhất tộc đã từng là đế vương khai quốc của Ngạo Thiên đại lục, nhưng vậy thì thế nào? Sao dời vật đổi, gia tộc Hiên Viên đã xuống dốc, đây là sự thật không thay đổi!
Ngạo Thiên quốc như vậy, có chỗ nào đáng giá kiêu ngạo chứ?
Trong mũi hắn hừ lạnh một tiếng, thanh âm tuy nhẹ, nhưng tới đột ngột, khiến cho đại điện đang ầm ầm, nhất thời an tĩnh lại, yên tĩnh không tiếng động.
Hiên Viên hoàng đế cũng nghe đến hắn hừ lạnh, sắc mặt lạnh lùng, mở miệng nói: “Tứ hoàng tử thật giống như có chuyện bất mãn? Không ngại nói ra đây, để xem trẫm có thể vì ngươi mà giải quyết hay không?”
“Tại hạ là khách, làm sao có thể đối với chủ nhân bất mãn?” Tứ hoàng tử mang giọng Tiểu đại nhân, tựa như khuôn tựa như mẫu, tiếp tục nói, “Chẳng qua là mới vừa tiến hành tỷ thí tài đánh đàn, kế tiếp là không phải hẳn là tỷ thí một chút võ nghệ sao?”
Sứ thần Bắc Tương quốc thấy Tiểu hoàng tử lên tiếng, vội vàng tiếp lời của hắn, nói: “Hoàng đế bệ hạ, hạ thần xem trong đại điện có không ít hài đồng xuất sắc, không bằng từ trong bọn họ chọn lựa, cùng hoàng tử ta tỷ thí một chút kiếm thuật như thế nào? Tin tưởng người Ngạo Thiên quốc nhiều như vậy, nhất định sẽ có người tập võ thiên phú siêu quần, hi vọng hoàng đế bệ hạ, không để cho chúng ta phải thất vọng.”
Hiên Viên hoàng đế nhíu mày, ở bên trong đại điện quét một vòng, nói thật, luận hài đồng võ nghệ xuất chúng, trừ tôn nữ bảo bối hắn ra, hắn căn bản nhìn không thấy bất luận kẻ nào. Nhưng Tiểu công chúa đã tỷ thí qua một vòng, vòng thứ hai tiếp tục, sẽ khó tránh khỏi sẽ làm cho nước khác cho là Ngạo Thiên quốc không người nào.
Hắn ho nhẹ, mở miệng nói: “Chư vị ái khanh, ai nguyện ý tiến cử hài nhi nhà mình đi ra ngoài tỷ thí? Nếu có người thắng trận, trẫm đồng ý cho hắn tiến vào quốc khố, tùy ý chọn lựa bảo vật, làm phần thưởng.”
Cả đại điện nhất thời một mảnh xôn xao.
Quốc khố Ngạo Thiên quốc vơ vét một chút cũng không ít trân bảo, tùy tiện chọn một cái đều giá trị liên thành, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, đúng là thật hấp dẫn người, nhưng vấn đề là, ai cũng biết Tứ hoàng tử võ nghệ siêu quần, kiếm thuật tinh túy, mới bảy tuổi, cũng đã bước vào Lam Huyền chi cảnh. Thực lực như vậy, ai nguyện ý mang tánh mạng hài tử nhà mình đi mạo hiểm chứ?
Trong đại điện, yên tĩnh không tiếng động, các đại thần rối rít cúi đầu, không dám cùng hoàng đế nhìn thẳng, sợ bị đột nhiên gọi tên.
Lúc này, một thanh âm hài tử xông ra, phá vỡ yên tĩnh: “Lão Đại cùng hắn tỷ thí, nhất định có thể thắng hắn!”
Nói chuyện là không là ai khác, chính là Chu Ngư mập mạp, ngón tay hắn chỉ hướng Vân Tiểu Mặc, hai mắt sáng quắc, đối với Tiểu Mặc rất có lòng tin.
“Ngư Nhi, ngươi ồn ào hồ nháo cái gì?” Chu Thị Lang nhất thời hù dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, không ngờ đến con của mình ở lúc này nhô ra. Hắn cũng không biết chuyện Vân Tiểu Mặc biết võ nghệ, những điều này là bí mật ở giữa bọn nhỏ, hắn chỉ biết là Vân Tiểu Mặc thiên phú cực cao, rất là Thông Tuệ, nếu là đi tham gia thánh Đồng tổng tuyển cử, tất nhiên có ưu thế hấp dẫn người. Về phần tỷ võ, nhất là tỷ võ trước điện, quan hệ đến mặt mũi Ngạo Thiên quốc, hắn cũng không dám tùy ý mạo hiểm.
“Xin bệ hạ thứ tội, nghịch tử không hiểu chuyện, thích ồn ào hồ nháo. Xin bệ hạ nhìn hắn trẻ người non dạ, không được trách tội ạ.”
“Ta không có nói quàng, lão Đại võ công rất lợi hại . . . . . .” Chu Ngư không phục thầm nói.
Chu Thị Lang một cái tay quăng đi qua, hắn cũng không dám nói chuyện nữa.
Vân Tiểu Mặc không lý do bị điểm đến tên chân mày nhẹ chau lại, là vô tội lại là bất đắc dĩ, hắn hoàn toàn sẽ không nghĩ sẽ lẫn vào chuyện này, vì sao mọi người hết lần này tới lần khác không bỏ qua cho hắn đây?
Ai, thật là giao hữu vô ý a!
“Hoàng gia gia, không bằng để cho hắn thử một chút đi.” Một thanh âm khác cũng theo sát vang lên, cũng là Hiên Viên Nghễ Nhi hướng hoàng đế đề cử Vân Tiểu Mặc. Lúc trước rõ ràng thấy hắn xuất thủ trừng trị Tào Trì, mặc dù không thấy rõ thực lực của hắn đến tột cùng như thế nào, nhưng nàng mơ hồ có loại cảm giác, lần này hắn nhất định có thể thắng được!
“Ừ? Nghễ Nhi cũng cho là hắn có thể?” Hiên Viên hoàng đế rất kinh ngạc, Tiểu công chúa cũng không phải là hài tử, nàng xử sự từ trước đến giờ tâm tư thành thục, không làm chuyện không nắm chặc. Đừng xem nàng mới chỉ năm sáu tuổi, từ lúc còn nhỏ đã làm cho người ta nhìn rõ nàng có đạo làm vua, nàng có thể nói là công chúa thứ nhất của Ngạo Thiên đại lục vừa ra đời đã bị người ta coi như thái tử tới bồi dưỡng. Cũng chính là vì vậy, tuổi còn nhỏ, nhưng trưởng thành rất sớm, mỗi tiếng nói cử động đều hào phóng , thâm tư thành thục.
Hôm nay nghe được cháu gái nói như thế, Hiên Viên hoàng đế liền tinh tế đánh giá đến Vân Tiểu Mặc tựa bên cạnh cây cột. Mới vừa rồi bởi vì tức giận, nên không có nhìn kĩ, hiện nay lần nữa xem kỹ, mặt mày sáng láng, khí độ bất phàm hắn chỉ cảm thấy đứa nhỏ này, rất có khí chất tôn quý.
“Ngươi tên là gì?” Hắn mở miệng hỏi.
Vân Tiểu Mặc đang suy tư có nên đem tên thật nói ra hay không, nhưng Chu Ngư đã trước hắn một bước, báo ra danh hào của hắn: “Hắn gọi Vân Tiểu Mặc, là lão Đại của ta.” Miệng của hắn vẫn tràn đầy tự hào, có chút đắc ý.
“Vân Tiểu Mặc? !” trong Sứ thần có người lên tiếng kinh hô.
Sứ thần Nam Hi quốc mới vừa rồi còn đang đánh giá hắn, cảm thấy hắn rất quen mặt, nhưng quay đầu lại thử nghĩ xem lại cảm thấy không thể nào, tiểu thiếu gia Vân gia làm sao lại xuất hiện ở hoàng cung Ngạo Thiên quốc? Có lẽ là người tương tự, trùng hợp thôi, vì sợ đường đột, nên hắn cũng không có tiến lên chào hỏi. Bây giờ nghe đến tên thật của hắn ta, hắn rốt cục đã hoàn toàn xác nhận.
Hắn đứng dậy, cất bước đến trước mặt Vân Tiểu Mặc, cung kính thở dài nói: “Vi thần bái kiến Tiểu vương gia, tại sao Tiểu vương gia lại xuất hiện ở chỗ này?”
Hắn một tiếng gọi “Tiểu vương gia” này, cả điện kinh hãi! Ai có thể nghĩ đến Tiểu vương gia Nam Hi quốc sẽ xuất hiện ở trong hoàng cung Ngạo Thiên quốc? Hơn nữa mới vừa còn bị hoàng đế bệ hạ trách cứ phạt đứng.
Người một nhà Chu Thị Lang lại càng trợn mắt hốc mồm, không thể tin được lỗ tai của mình.
Cái gì, hắn là Tiểu vương gia Nam Hi quốc? Điều này sao có thể?
Chu Ngư há lớn miệng, rất là bất khả tư nghị.
Hiên Viên hoàng đế trên ghế rồng cũng u mê, hắn, hắn lại là Tiểu vương gia Nam Hi quốc? Vậy mới vừa rồi mình còn trách phạt hắn. . . . . .
Hiên Viên Nghễ Nhi cũng khẽ kinh ngạc, bất quá rất nhanh khôi phục thần sắc bình thường, hắn không phải vật trong ao, nàng đầu tiên vừa nhìn liền nhìn ra.
Sứ thần Nam Hi quốc lần nữa nhìn kỹ Vân Tiểu Mặc vị trí đứng yên, hắn nhướng mày, giọng nói mang theo vài phần trách cứ, nhìn về Hiên Viên hoàng đế: “Hoàng đế bệ hạ, tại sao lại đối đãi Tiểu vương gia Nam Hi quốc ta như thế? bên trong cung điện lớn, nhưng lại không có chỗ ngồi Tiểu vương gia nhà ta?”
Nam Hi quốc thực lực mặc dù không kịp ba quốc gia khác, nhưng so với Ngạo Thiên quốc thực lực ở vị trí cuối, cũng là hơn hẳn, ở trước mặt quốc quân Ngạo Thiên quốc, hắn cũng có phần này tự hào, cho nên chất vấn quốc quân Ngạo Thiên quốc, hắn có thể làm được lẽ thẳng khí hùng.
“Này. . . . . .” Hiên Viên hoàng đế sắc mặt lộ ra vẻ xấu hổ, Tiểu vương gia nước láng giềng thân phận tôn quý, so với Tiểu Quận Vương Ngạo Thiên quốc thân phận cũng cao hơn nhất đẳng, bạc đãi Tiểu vương gia, tội danh này đúng là không nhỏ.
Tào Trì mở to hai mắt, ánh mắt nhìn Vân Tiểu Mặc càng thêm tràn đầy ghen ghét, khó trách lúc trước hắn nói người phạm thượng là mình. Thì ra là hắn căn bản là Tiểu vương gia Nam Hi quốc, thân phận cao hơn mình một bậc, khó trách có tư cách lớn lối.
Hiên Viên hoàng đế chưa kịp tính sao, thì Hiên Viên Nghễ Nhi mở miệng nói: “Tiểu vương gia cố ý giấu diếm thân phận, chắc là có duyên cớ khác. Bởi vì cái gọi là người không biết không tội, Hoàng gia gia ta an bài như thế về tình có thể hiểu. Hiện nay đã biết thân phận Tiểu vương gia rồi, tự nhiên là không dám chậm trễ nữa.”
“Người, ban thưởng ghế ngồi!” Nàng tự làm chủ, để cho người ta đặt gần ghế rồng một chỗ ngồi.
Hiên Viên hoàng đế đối với sắp xếp của nàng, không có bất kỳ dị nghị nào.
Vân Tiểu Mặc thấy việc đã đến nước này, cũng không thể làm gì khác hơn là nhập tọa.
Sau nho nhỏ nhạc đệm, con ngươi sứ thần Bắc Tương quốc đảo một vòng, nói: “Nếu vị Tiểu vương gia này chính là người Nam Hi quốc, tự nhiên là không tham gia thi đấu, hay là xin hoàng đế bệ hạ sai những người khác cùng Tứ hoàng tử ta tỷ võ sao.”
“Này. . . . . .” Hiên Viên hoàng đế cau mày, lần nữa đánh giá một vòng cả đại điện, tình cảnh như cũ, ai cũng không muốn đem hài tử nhà mình đẩy ra tham gia luận võ.
Hiên Viên Nghễ Nhi từ ghế rồng đứng lên, cất giọng nói: “Hoàng gia gia, không bằng hay là để ta tham gia thi đấu sao!”
“Nghễ Nhi?” Hiên Viên hoàng đế rất là làm khó.
Lúc này Tứ hoàng tử đột nhiên lên tiếng: “Ta chưa bao giờ cùng cô gái tỷ võ! Ta liền muốn cùng hắn tỷ thí!” Hắn tự tay chỉ hướng Vân Tiểu Mặc, ánh mắt kiên định bình tĩnh, rất là kiên trì.
Hiên Viên Nghễ Nhi sắc mặt biến hóa, cái gì gọi là chưa bao giờ cùng cô gái tỷ võ? như thế là xem nhẹ nàng sao?
Vân Tiểu Mặc lúc này cũng đứng lên, đuôi lông mày cao gầy, lãnh ngạo giọng nói: “Ta cũng vậy chưa bao giờ cùng cô gái tỷ võ! Ta với ngươi tỷ thí!”
Dung Nhan khả ái mỹ lệ của Hiên Viên Nghễ Nhi rốt cục cũng có dấu hiệu nứt nẻ, hai tên tiểu tử thúi này, rốt cuộc là có ý gì? Cố ý làm nhục nhã nàng sao? Nếu không phải nàng có tu dưỡng tốt, nàng đã sớm nổi đóa, đem hai tiểu tử thúi không đem nàng để vào trong mắt hung hăng dạy dỗ một trận!
Trong đại điện, hai nam hài xuất sắc tương đối mà đứng, bốn mắt nhìn nhau , tia lửa không tiếng động bắn nhanh truyềnđi.
Đồng dạng kiệt ngạo bất tuần, lãnh ngạo từ trong xương lộ ra ngoài, bởi vì tương tự khí tràng, cho nên hai người mới ăn ý mà nghĩ muốn giao thủ nhau như thế.
Trong đại điện, ánh mắt của mọi người toàn bộ tập trung ở trên người hai người đứa bé trai, thị vệ hai bên đại điện vì hai người mà đưa lên hai thanh mộc kiếm. Thân phận của hai người đều tôn quý vô cùng, không thể tổn thương lẫn nhau, cho nên chọn dùng mộc kiếm tỷ thí.
Vân Tiểu Mặc cầm kiếm mà đứng, thân thủ cao ngất như núi, khí thế mười phần. Hắn lẳng lặng yên nhìn chăm chú vào đối phương, lãnh đạm nói: “Ta nhường ngươi ba chiêu, sau ba chiêu, ta sẽ toàn lực ứng phó!”
Cả điện ồ lên.
Hắn đến tột cùng là quá mức tự tin, hay quá tự phụ không hiểu chuyện? Đối phương là thiên tài thần đồng của Bắc Tương quốc, cao thủ Lam Huyền chi cảnh, nơi nào cần hắn nhường ba chiêu, sợ rằng đối phương chỉ một chiêu đã đánh bại hắn.
Tứ hoàng tử nghe nói như thế, thì sắc mặt đột biến, giống như là bị vũ nhục rất lớn, mộc kiếm trong tay hướng phía trước vọt tới, hắn lạnh lùng nói: “Đã là tỷ võ, thì phải toàn lực ứng phó! Nếu không chính là vũ nhục đối với ta! Ít nói nhảm, xuất chiêu đi!”
“Đây cũng là ngươi nói.” Vân Tiểu Mặc bĩu môi, nếu hắn không muốn mình nhường, vậy thì đừng trách mình không khách khí.
Mộc kiếm trong tay cuốn lại, vạch lên đường vòng cung xuống phía dưới, định ở một góc độ cùng phương vị chuẩn xác, bên trong thân thể của hắn bỗng dưng thả ra một cổ Lực Đạo, áo bào không gió mà bay, trên gương mặt anh tuấn cũng tỏa ra ánh sáng kỳ dị.
Chỉ một thoáng, ánh sáng tím hiện ra, tràn ngập cả tòa cung điện.
Không khí phảng phất đọng lại, chẳng biết tại sao, thanh âm chung quanh toàn bộ biến mất không thấy, một tia khiếp sợ đầy đáy lòng của mỗi người .
Là ảo giác sao? Trên người của hắn lại xuất hiện huyền khí màu tím!
Mọi người riêng chớp chớp hai mắt của mình, càng ngày càng bất khả tư nghị, Tử Huyền chi cảnh? Nói đùa gì vậy?
Tử Huyền chi cảnh lại xuất hiện ở trên người một hài tử năm tuổi, chuyện này quá không thật đi.
Sứ thần Nam Hi quốc đã sớm biết được Tiểu vương gia bản lãnh hơn người, mặc dù cũng hơi kinh hãi, nhưng nhiều hơn nữa là tự hào. Đây chính là Tiểu vương gia của Nam Hi quốc chúng ta, vinh quang của Tiểu vương gia, cũng chính là vinh quang của Nam Hi quốc, cũng tức là vinh quang của hắn.
Ánh mắt Hiên Viên Nghễ Nhi lấp lánh, đối với Vân Tiểu Mặc tràn ngập tò mò, trên người của hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật?
Tào Trì thì giận đến hộc máu, Vân Tiểu Mặc là Tiểu vương gia Nam Hi quốc cũng thôi đi, lại còn có Huyền giai võ công biến thái như vậy, hắn không muốn sống nữa, quả nhiên người so với người tức chết người!
Chu Ngư vừa vặn cùng Tào Trì ngược lại, đối với Vân Tiểu Mặc sùng bái như nước sông chảy hoài không dứt.
Tứ hoàng tử cả người đều ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Vân Tiểu Mặc, từng đạo Huyền giai khí thế áp đảo hướng hắn vọt tới, hắn còn chưa ra chiêu, liền đã thua trận thế.
Tử Huyền chi cảnh! Hắn ta đã là Tử Huyền chi cảnh!
Cho tới nay hắn đều tự hào cho rằng mình thiên phú tập võ, nhưng chỉ một thoáng này đã hóa thành hư ảo, hắn chỉ cảm thấy tất cả lời ca ngợi cùng nịnh nọt đối với mình trước kia toàn bộ cũng là châm chọc! Hắn căn bản là không phải chân chính thiên tài, chân chính thiên tài là người khác!
Không, hắn là sẽ không cứ như vậy mà nhận thua !
Huyền giai cao thấp không có nghĩa là hết thảy, chỉ có thực lực chân chánh mới là mấu chốt thắng thua!
“Xem chiêu đi!” trong miệng Tứ hoàng tử quát khẽ một tiếng, rồi nhẹ nhàng nâng thân thể bay lên trời, mộc kiếm ở trong tay hắn mở ra kiếm thế, lấy tốc độ bình sanh nhất của hắn mạnh mẽ tấn công hướng Vân Tiểu Mặc. U lam Huyền Quang bao phủ hắn, thật giống như choàng một tầng lụa mỏng màu lam, thân ảnh Tứ hoàng tử hóa thành lợi kiếm, bộc lộ tài năng.
Vân Tiểu Mặc đứng yên bất động, hai mắt khẽ nheo lại, kiếm của đối phương đúng là rất nhanh, nhưng hắn vận thấy rõ tất cả chiêu thức cùng đường kiếm như cũ.
Kiếm pháp tốt!
Dưới đáy lòng Hắn thầm khen, mộc kiếm trong tay lần nữa cuốn. . . . . . liền thừa dịp hiện tại!
Thân ảnh hắn nhanh nhẹn như mũi tên rời cung nhanh chóng nghênh đón, mộc kiếm ở giữa không trung huy vũ, hạ bút thành văn chính là một chiêu trong Phiêu Tuyết Thập Tam kiếm.
Người đứng xem, chỉ thấy mộc kiếm trong tay hắn múa thật chậm thật chậm, nhìn không ra có bao nhiêu uy lực, song chính là một kiếm này, khiến cho không khí chung quanh sinh ra vặn vẹo .
Trong thoáng chốc, mọi người thật giống như thấy được đầy trời tuyết rơi tung bay, từ trên bầu trời nghiêng sái xuống, giống như mộng ảo.
Cảnh trong mơ vừa mới bắt đầu, cả không khí bỗng nhiên lại thay đổi, đầy trời tuyết rơi tung bay kia giống như hóa thành từng lưỡi đao, bén nhọn mà tràn ngập sát khí!
“Phanh ——”
Luồng U Quang màu lam cùng màu tím đột nhiên chạm vào nhau, chống đở tầm mắt mọi người, ở trong hai luồng ánh sáng này, hai thân ảnh nhanh nhẹn mạnh mẽ ở trong đó giao chiến giống như trước, mộc kiếm bởi vì đánh nhau, mà bay ra rất nhiều vụn gỗ, ở giữa không trung bay bổng, rồi từ từ lơ lững.
Còn chưa chờ vụn gỗ rơi xuống đất, hai luồng sáng đã hoàn toàn tách ra, thắng bại đã phân.
“Phốc ——” Tứ hoàng tử thân ảnh quay ngược lại còn chưa lấy thăng bằng, trong miệng liền phún ra một ngụm máu tươi, sắc mặt từ từ trắng bệch, sau đó thân thể hướng về phía sau đổ đi, hẳn là ngất rồi. nơi đầu vai hắn, có một vết kiếm nhẹ, song riêng mình mọi người đều sâu hiểu nhìn ra được, một kiếm này căn bản không đủ để làm hắn nôn ra máu hôn mê, ngược lại là hắn mạnh mẽ xông phá kinh mạch, nghênh khó khăn mà lên, lúc này mới tự tổn hại thân thể.
“Tứ hoàng tử điện hạ ——” sứ thần Bắc Tương quốc kinh hãi, vội vàng tiến lên đở.
Vân Tiểu Mặc bên kia, cũng nhẹ nhàng rơi xuống, bình yên vô sự. Hắn lẳng lặng yên tĩnh nhìn Tứ hoàng tử đang hôn mê, mấp máy môi, hơi có chút tiếc hận, nói thật ra, kiếm của đối phương thuật đúng là rất cao minh, là kiếm thuật hắn chưa từng thấy qua. Song kiếm thuật cao minh kia, khi chống lại Phiêu Tuyết thập tam kiếm mà phụ thân hắn dạy, liền không đáng giá nhắc tới.
Trận tỷ võ này, vì Tứ hoàng tử bất tỉnh bị thua mà chấm dứt, Vân Tiểu Mặc cũng nhất chiến thành danh. Từ nay một đêm bắt đầu, tên của hắn liền bắt đầu ở cao tầng ngũ quốc truyền tụng, ở trong vô hình chung, trở thành mục tiêu cho đông đảo cao tầng nhìn chăm chú. hắn có thiên phú như thế, tất sẽ trở thành nhân vật trong tổng tuyển cử thánh Đồng chạm tay có thể bỏng, người như vậy, làm sao không đáng giá được nhiều người chú ý đây?
Ở bên trong một mảnh ca ngợi, Cung yến rốt cục kéo màn khép lại.
Thân phận Tiểu vương gia Nam Hi quốc của Vân Tiểu Mặc bại lộ ra, cũng vì vậy đã bị Hiên Viên hoàng đế nhiệt tình lưu lại trong cung, chuẩn bị ít ngày nữa đi theo nhóm Nghễ Nhi công chúa và các quốc gia sứ thần, cùng nhau tới Đông Lăng quốc hoàng cung tham gia thánh Đồng tổng tuyển cử.
Vân Tiểu Mặc nghĩ tới, dù sao mục đích cũng là địa phương hắn muốn đi, nên không có cự tuyệt, trong đó còn có một nguyên nhân lớn nhất, là vợ chồng Chu Thị Lang sau khi biết được thân phận chân thật của hắn, đâu còn dám giữ lại trong phủ của mình? Miếu nhỏ khó chứa Đại Phật, bọn họ không dám xem nhẹ a, hơn nữa hoàng thượng một lòng muốn hắn ở lại trong cung, bọn họ tự nhiên là muốn cố gắng thúc đẩy .
Chu phủ toàn gia chỉ có Chu Ngư một người đối với Vân Tiểu Mặc rời đi, lưu luyến không nở, nhưng hắn cũng hiểu, giữa bọn họ chênh lệch quá lớn, căn bản không phải là người cùng thế giới, sớm muộn gì đều mỗi người đi một ngả.
Đang lúc Vân Tiểu Mặc trà trộn Ngạo Thiên quốc, ở Ngạo Thiên quốc hết sức nổi tiếng, thì Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê ở Lăng Thiên Cung, một lần nữa nghênh đón người Tư Đồ gia đến đây chuộc người. Lần này bọn họ giữ lại Đại tiểu thư Tư Đồ gia, sự thái xảy ra biến hóa rõ ràng, Tư Đồ gia cực kỳ coi trọng, cũng rốt cục kinh động bản thân gia chủ, Do gia chủ Tư Đồ gia tộc đương thời Tư Đồ Khôi tự mình đem ngân lượng đến đây chuộc người.
Thuận lợi ngoài dự liệu, Tư Đồ Khôi được như ý nguyện chuộc lại mọi người Tư Đồ gia bị khấu lưu, bao gồm Đại tiểu thư, Thất tiểu thư, Nhị phu nhân, Tường trưởng lão đợi. Tư Đồ Khôi trong lòng hơi có nghi ngờ, lần này đi Lăng Thiên Cung chuộc người, cũng không nhìn thấy bản thân Long Thiên Tuyệt, chẳng qua là do Vân hộ pháp Lăng Thiên Cung tiếp đãi hắn, song phương không có phát sinh bất kỳ cái gì không vui, thuận lợi trao đổi, vừa thu hai mươi vạn ngân lượng, vừa đem người đón về, mua bán thuận lợi làm cho người khác khó có thể tin.
Tư Đồ khôi không khỏi hoài nghi, mấy lần trước mình phái thủ hạ đến đây chuộc người, có phải là do người dưới tay mình có vấn đề, mà không phải là Lăng Thiên Cung cố ý giam con tin không tha hay không?
Bất quá những thứ này cũng không trọng yếu, chỉ cần đại nữ nhi hắn yêu mến nhất không có chuyện gì, hắn liền yên tâm.
Trên xe ngựa hoa lệ, “Tư Đồ Mẫn mẫn” cùng Nhị phu nhân, Thất tiểu thư ngồi chung, Nhị phu nhân cùng Thất tiểu thư hai người ở trong lao trên mặt đất bị mấy ngày khổ, một thân chật vật, mà”Tư Đồ Mẫn mẫn” vẫn là một thân thanh lệ khô mát, cùng hai mẹ con tạo thành đối lập không so sánh được.
Lần này Tư Đồ Mẫn Mẫn cùng Tư Đồ Mẫn mẫn kia khác nhau, nàng chính là Vân Khê đeo mặt nạ, cải trang mà thành.
Nàng nhắm mắt dựa ở trên vách xe ngựa, không để ý tới hai mẹ con ở đối diện thỉnh thoảng phóng ánh mắt ghen ghét tới, trong lòng suy tư nên làm như thế nào mà lấy được sự tín nhiệm của mọi người Tư Đồ gia tộc, thuận lợi lẫn vào trong Tư Đồ gia tộc.
/732
|