Cùng tắm dưới trời sao, trong một gian nhà trọ khác.
Trong một sương phòng, nhiệt khí quanh quẩn, có một đôi phụ tử đang ngâm mình trong bồn tắm kì cọ cho nhau.
Thân hình điêu khắc góc cạnh rõ ràng, đường vân có trật tự, một nửa thân hình ngâm trong nước nóng, loáng thoáng mông lung, một nửa lộ trong không khí, che một tầng sương mù, thật mê người. Long Thiên Tuyệt nhắm hai mắt, hưởng thụ đôi tay bé nhỏ của nhi tử đang tận lực phục vụ hắn, nụ cười bên khóe môi không giảm.
Kể từ sau sự kiện địa cung, tình cảm phụ tử tăng tiến không ít, từ trong ánh mắt của nhi tử, hắn phát hiện, nhi tử đối với hắn càng thêm tin cậy cùng sùng kính.
Long Thiên Tuyệt cảm thấy rất vui mừng.
“Phụ thân, người đang cười gì vậy?” Vân Tiểu Mặc vừa thở một hơi dài, vừa gắng sức giơ khăn lau, ở trước ngực phụ thân ra sức chà xát, cực kỳ giống một tiểu cu li.
Long Thiên Tuyệt nhắm hai mắt, tiếp tục hưởng thụ, mỉm cười nói: “Phụ thân đang cao hứng vì mình có một nhi tử tài năng cao như vậy.”
“Tiểu Mặc cũng cảm thấy phụ thân rất có tài năng, vậy có phải nên đổi lại phụ thân kì cho Tiểu Mặc không?” Vân Tiểu Mặc tay nhỏ bé lau mồ hôi trên trán, lắc lắc khăn lau, quyết định bãi công.
Long Thiên Tuyệt rốt cục mở mắt ra, mỉm cười đánh giá nhi tử, thầm nghĩ nhi tử thông minh cơ trí như vậy, đến tột cùng là người nào sinh ra a? Sau đó hắn trong lòng tự hỏi tự đáp, đương nhiên là con của Long Thiên Tuyệt hắn rồi, bằng không còn có ai có thể sinh ra nhi tử thông minh cơ trí như vậy?
“Tốt, đổi lại phụ thân tới kì cho con.”
Bàn tay to bắt lấy một cánh tay của nhi tử, kéo hắn tới trong ngực mình, một tay to lớn khác, cầm lên khăn lau, từ trên xuống dưới chà lau .
“Phụ thân, ngứa! Không cần kì nơi đó nữa, khanh khách, khanh khách. . . . . .” Bị chạm đến chỗ mẫn cảm, Vân Tiểu Mặc rụt lại thân thể, ôm cánh tay né tránh, tiếng cười réo rắt bên tai không dứt.
Long Thiên Tuyệt ánh mắt híp lại, cười giống như hồ ly, nhi tử càng né tránh, hắn hết lần này tới lần khác càng nhắm vào chỗ mẫn cảm của nhi tử mà kì cọ, hù đến nhi tử gắt gao giữ lấy khăn lau, không dám để cho hắn tiếp tục chà lau nữa.
“Phụ thân, để cho Tiểu Mặc kì cho phụ thân! “này nọ í é í é”, “này nọ í é í é”. . . . . .” Vân Tiểu Mặc chủ động xin đi giết giặc, lần nữa gắng sức làm một tiểu cu li.
Long Thiên Tuyệt lần nữa nhắm mắt lại, giống như đế vương đang hưởng thụ, khóe môi nhếch cao lên, lộ ra ý cười.
Vân Tiểu Mặc hí mắt nhìn hắn, con ngươi đảo một vòng, tay nhỏ bé dò dưới nách hắn gãi ngứa.
Không có phản ứng!
Thử lại lần nữa bên hông.
Vẫn không có phản ứng!
Tay nhỏ bé lại bò đến lòng bàn chân của hắn.
Như cũ vẫn không có phản ứng!
Vân Tiểu Mặc không khỏi nổi giận, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, rất không phục. Vì sao hắn sợ ngứa như vậy, phụ thân lại không sợ ngứa a?
Một đôi bàn tay to vô thanh vô tức đột nhiên đưa qua , đưa hắn kéo vào trong ngực, sau đó đặc biệt công kích dưới nách của hắn, bên hông cùng những bộ vị nhạy cảm. . . . . .
“Khanh khách, khanh khách. . . . . . Ai nha, ngứa quá a! Phụ thân, đừng cù nữa! Tiểu Mặc biết sai rồi, khanh khách, khanh khách. . . . . .”
“Phụ thân, đừng cù nữa, Tiểu Mặc không dám, khanh khách. . . . ”
Vân Tiểu Mặc cười đến ngã trái ngã phải, nước mắt cũng nhanh chảy ra, liên tục cầu xin tha thứ.
“Tiểu tử! Đấu với phụ thân con còn rất non nha!” Long Thiên Tuyệt rốt cục buông tha nhi tử, câu môi cười đến thoải mái, cả ngày tâm tình lo lắng nhất thời biến hết sạch. Tạm thời không không thể tìm được Khê Nhi, tâm tình của hắn uất ức, may mà còn có nhi tử bên cạnh hắn, mới khiến hắn không có cả ngày vạn dặm không vui.
Nghĩ đến Khê Nhi, nụ cười của hắn vừa từ từ thu lại. Đông Lăng quốc Đô thành, chính là đô thành lớn nhất trong năm quốc gia của Ngạo Thiên Đại lục, dân cư đông đúc không nói, nhà cửa lớn nhỏ từng gian, nhiều không đếm xuể. Hắn muốn lật tung cả Đô thành, cũng phải tiêu tốn mất mấy ngày.
Hắn đã phái ra tất cả đệ tử của Lăng Thiên Cung, tìm kiếm toàn bộ thành trì, hiện tại điều hắn có thể làm, chính là chờ đợi tin tức. Trừ điều đó ra, chính là chiếu cố nhi tử thật tốt, đã mất đi thê tử, không thể mất đi nhi tử nữa.
“Phụ thân, người làm sao vậy? Tại sao vẻ mặt lại buồn như vậy?”
Long Thiên Tuyệt sờ sờ khuôn mặt tò mò ngây thơ nhỏ bé của nhi tử, thành thật trả lời: “Phụ thân đang nhớ mẫu thân con.”
Vân Tiểu Mặc nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng suy sụp theo, uể oải nói: “Tiểu Mặc cũng nhớ mẫu thân, mẫu thân rốt cuộc đi nơi nào? Mẫu thân không phải không cần Tiểu Mặc cùng phụ thân chứ?”
Long Thiên Tuyệt xoa đầu nhỏ của nhi tử, có chút đau lòng: “Tiểu tử! Mẫu thân con sao lại không quan tâm đến phụ tử chúng ta chứ? Con yên tâm, phụ thân nhất định sẽ tìm được mẫu thân của con .”
“Vâng.”
Nhiệt khí tràn ngập bên trong, hình ảnh phụ tử gắn bó, làm người khác động dung.
Dưới ánh sáng mặt trời, ở trước cửa nhà trọ, có hai thân ảnh nho nhỏ sóng vai ngồi bên cạnh gốc cây đại thụ, còn có một tiểu thú sủng bộ lông trắng muốt trần như nhộng nhảy nhót giữa hai thân ảnh. Kể từ lúc tần suất biến thân ngày càng nhiều, Tiểu Bạch dứt khoát bỏ đi bộ quần áo của nó, bởi vì nó mỗi lần biến thân sẽ phá hủy bộ quần áo của nó, thật sự là quá lãng phí tài nguyên, hơn nữa nó cảm giác mình sau khi biến thân cũng đã đủ uy vũ, nên nó không ngại thỉnh thoảng nên khiêm tốn một chút.
Dưới bóng cây, ánh nắng điểm điểm một vài nơi, in bóng cây loang lỗ xuống mặt đất.
Vân Tiểu Mặc đưa tay nhỏ bé chống cằm, nhướng mày, thỉnh thoảng lại thở dài.
Đoan Mộc Tĩnh cũng học theo tay nhỏ bé chống hai má, tò mò nhìn hắn: “Tiểu Mặc ca ca, ngươi làm sao vậy?”
“Tiểu Tĩnh, mẫu thân đi nơi nào rồi? Tại sao vẫn chưa về? Mẫu thân có phải bị người xấu hại chết không?”
“Sẽ không, sẽ không! Vân di lợi hại như vậy, sẽ không chết!”
“Nhưng mà mẫu thân trước kia chưa từng rời ta đi lâu như vậy, hiện tại ngay cả phụ thân tìm khắp nơi cũng không thấy mẫu thân, ta thật sợ mẫu thân nàng. . . . . .”
“Sẽ không, sẽ không ! Tiểu Mặc ca ca, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, Vân di nhất định sẽ bình an quay lại .”
“Có thật không?” ánh mắt Vân Tiểu Mặc mê mang, biết Tiểu Tĩnh chỉ đang an ủi hắn mà thôi, mẫu thân nhất định là gặp chuyện gì không tốt, cho nên mới không về được. Khuôn mặt nhỏ nhắn lắc lắc, hắn rất là uể oải.
Lúc này, Long Thiên Thần vừa vặn bước chân tới bên hai đứa nhỏ, hắn một thân trang phục đẹp đẽ, cả người anh tuấn đẹp trai, khuôn mặt tỏa đầy ánh sáng.
Thấy hai đứa bé ngồi chồm hỗm dưới tàng cây, hắn cố ý đi tới, lên tiếng gọi: “Tiểu Mặc, mau giúp Thần thúc thúc xem một chút, Thần thúc thúc hôm nay có đẹp trai không?”
Hắn giương cằm lên, trên trán vài sợi tóc mai cũng tiêu sái vung lên, lọn tóc xoáy lên một cái điểm sáng.
Vân Tiểu Mặc buồn bã ỉu xìu liếc hắn, bẹt cái miệng nhỏ nhắn, không có tinh thần gật đầu.
Long Thiên Thần vốn mong muốn nhận được câu khen ngợi từ phía Tiểu Mặc, hoặc là một ánh mắt tươi đẹp, đáng tiếc cái gì cũng không có được. Hắn đi lên trước, một tay kéo lấy Vân Tiểu Mặc từ trên mặt đất đứng dậy, ôm ở trên cánh tay của hắn: “Sao vậy? Còn nhỏ tuổi như vậy, lại làm như một tiểu lão đầu?”
Vân Tiểu Mặc hai mắt theo dõi hắn, mếu máo nói: “Thần thúc thúc, người thật là không có nhân tính! Mẫu thân tung tích không rõ người còn cao hứng như vậy?”
Long Thiên Thần cười có chút xấu hổ, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn nói: “Thần thúc thúc hôm nay có một chút chuyện riêng nha, ngươi yên tâm, chờ Thần thúc thúc xong xuôi chuyện riêng của mình, nhất định tiếp tục giúp ngươi tìm mẫu thân a!”
“Có chuyện gì, lại cần phải mặc trang phục đẹp như vậy?” Ánh mắt nho nhỏ liếc mấy cái về phía hắn.
“Ha ha, ngươi cũng cảm thấy Thần thúc thúc hôm nay rất tuấn tú đúng không? Tiểu Mặc thật là có ánh mắt tốt!” Long Thiên Thần cười đến rực rỡ đầy mặt, có chút quên hết tất cả.
Vân Tiểu Mặc không khách khí liếc mắt kinh thường về phía hắn, có một chút chuyện thế, lại vui vẻ tới như vậy? Thần thúc thúc thật là trẻ con !
“Tiểu Mặc, nói cho ngươi biết một bí mật!” Long Thiên Thần ra vẻ thần thần bí bí nói, nụ cười bên môi vẫn chưa thu lại, liếc xunh quanh hắn mấy cái, bỏ qua hai đôi tai nghe ngóng của Đoan Mộc Tĩnh và Tiểu Bạch, ghé vào bên tai của đứa cháu nhỏ nói: “Thần thúc thúc hôm nay đi hẹn hò nha, ha ha, ha ha ha. . . . . .”
Mỗ nhân cười đến vô cùng phong tao, “Hoa” chi run rẩy.
Vân Tiểu Mặc mê man nháy mắt mấy cái, hẹn hò có vui như vậy sao? Thần thúc thúc thật trẻ con quá a!
“Tiểu Mặc, có muốn đi cùng với Thần thúc thúc không?”
“Hẹn hò không phải là chỉ có hai người thôi sao? Phụ thân cùng mẫu thân hẹn hò, sẽ không cho Tiểu Mặc đi cùng .”
Long Thiên Thần thu lại nụ cười bên môi, cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như đúng như vậy. Hắn khó có được cơ hội cùng Tử Ngữ hẹn hò, cùng nhau đi dạo một chút, lắc lắc bàn tay, lặng lẽ suy nghĩ một chút, nếu mang theo một đứa nhỏ bên cạnh, đúng là có chút mất phong tình.
Đang định nói không thể mang Tiểu Mặc đi theo, đáng tiếc đã chậm, Vân Tiểu Mặc thay đổi chủ ý.
“Nếu Thần thúc thúc muốn mang Tiểu Mặc theo, vậy Tiểu Mặc phải cố gắng làm thôi, sẽ đi cùng với người.”
Mặt Long Thiên Thần nhất thời tái đi, cái tiểu tử thúi này, cái gì gọi là cố mà làm?
“Tiểu Mặc, Thần thúc thúc suy nghĩ lại một chút, hay là không mang theo ngươi đi, ngươi tiếp tục ở đây chờ tin tức của mẫu thân ngươi đi.” Long Thiên Thần cười khan nói.
Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu, bĩu môi nói: “Tiểu Mặc cũng suy nghĩ, thay vì một mực chờ nơi này, không bằng đi ra ngoài xem một chút, có lẽ trên đường cái gặp được mẫu thân thì sao.”
Hắn quay đầu lại, hướng về phía Đoan Mộc Tĩnh cùng Tiểu Bạch nói: “Tiểu Tĩnh, Tiểu Bạch, chúng ta cùng đi chứ, nhiều người nhiều đôi mắt sẽ tinh hơn, chỉ cần mẫu thân xuất hiện trên đường cái, chúng ta nhất định sẽ nhìn thấy nàng !”
“Tốt, tốt!” Đoan Mộc Tĩnh cùng Tiểu Bạch hai đứa nhảy nhót, vui mừng.
Khuôn mặt Long Thiên Thần không thể dùng màu lục mà hình dung, mà là màu đen, than đen, so sánh với đáy nồi còn đen hơn!
Nghiệp chướng a! Hắn rốt cuộc là tạo nghiệt gì rồi?
Thật là quá ác, tại sao lại đi trêu chọc tiểu tổ tông này? Vô duyên vô cớ, đột nhiên có thêm hai ba đứa nhỏ. . . . . . hắn trực tiếp bị gậy ông đập lưng ông.
Trên đường cái Đô thành, liền có một màn như thế này.
Phía sau một nam tử anh anh tuấn tuấn, là hai hài tử xinh xắn đi theo, mỗi một đứa cầm trong tay một xâu mứt quả, khoa trương nhất chính là, trên đầu vai của nam hài, một tiểu thú sủng trắng muốt nằm sấp, trên tay tiểu thú sủng cũng cầm một xâu mứt quả.
Nam tử mặt có chút thối, có chút héo, nhưng héo nhiều hơn!
Ngoài cửa một tửu lâu, một cô nương áo tím xinh đẹp đang đứng, phong tư vạn chủng, không biết khiến cho bao nhiêu người đi đường ngoái đầu ngắm nhìn. Mà nàng đang sốt ruột chờ đợi, kiễn chân ngắm nhìn biển người xa xa, gió mát thỉnh thoảng lướt qua mặt nàng, làm cho mái tóc đen không ngừng bay múa, khiến cho người nhìn thấy tâm thần nhộn nhạo.
Xa xa, nhìn thấy trong bể người một thân ảnh anh tuấn như một cánh hạc trong bầy gà, dung mạo tuyệt sắc của nàng dần dần nở rộ, để lộ ra nụ cười rung động lòng người, hướng về phía đối phương vẫy vẫy tay, hai gò má hơi hơi đỏ ửng, mang theo một tầng xấu hổ e thẹn, lại có chút mừng rỡ vui vẻ.
“Thiên Thần, ta ở chỗ này!”
Mặt Long Thiên Thần vốn đang thối lại vừa héo, sau khi nghe thấy tiếng gọi ôn nhu, mặt mày nhất thời sáng ngời, dần dần hiện lên trạng thái khác thường. Hắn ba bước thành hai bước, bước nhanh như chạy tới bên cạnh Hách Liên Tử Ngữ, mang theo nụ cười nói: “Tử Ngữ, nàng đợi lâu chưa?”
“Không có, ta vừa mới tới một lát.” Hách Liên Tử Ngữ rũ mâu nhợt nhạt cười một tiếng, quyến rũ động lòng người.
Long Thiên Thần thấy vậy có chút si, mấy ngày không gặp, hắn hết sức nhớ nàng, sáng nay nhận được thư nàng gửi, hẹn gặp hắn ở chỗ này, làm cho hắn rất kích động. Cố ý đổi một bộ quần áo mới, đem mình từ trên xuống dưới cố gắng chuẩn bị một phen, hưng phấn bừng bừng chạy tới nơi gặp mặt, ai ngờ nửa đường lòi ra vật cản, kết quả đưa tới ba cái vật nhỏ!
Nhưng bất kể như thế nào, giờ phút này nhìn thấy Hách Liên Tử Ngữ thẹn thùng rung động lòng người trước mắt, trong tâm hắn nổi lên một mảnh mềm mại, đáy mắt hiện lên thâm tình nồng đậm.
Đưa tay muốn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, hắn phát hiện đây là lần đầu tiên nắm tay nàng nên có chút khẩn trương, mấy ngón tay không khỏi run rẩy, rõ ràng khoảng cách rất ngắn, tay hắn giương ra rất lâu, cũng không chạm được tới tay đối phương.
Hách Liên Tử Ngữ cúi đầu, nhìn thấy cánh tay hắn vươn về phía mình, tâm tình của nàng cũng không khỏi khẩn trương.
Tay hai người một tiến, một lui, lại một lui, một tiến tới. . . . . . Thời gian trôi qua hồi lâu, cánh tay của hai người vẫn chưa chạm tới, người đi đường thấy vậy cũng thay bọn họ sốt ruột.
Lúc này, một cái đầu nho nhỏ đúng lúc từ giữa hai người chui ra, nhìn chăm chăm tay của hai người, kỳ quái hỏi: “Thần thúc thúc, thẩm thẩm tương lai, các ngươi đang chơi trò gì vậy?”
Hách Liên Tử Ngữ bị hoảng sợ, mở to hai mắt, không hiểu hắn từ nơi nào chui đi ra, lúc trước sao không phát hiện? Nàng vội vàng rút tay trở về, khuôn mặt đỏ bừng, thật sự ngượng ngùng, trước mặt đứa nhỏ làm ra cử chỉ thân mật.
Một cái đầu nhỏ khác cũng theo chui vào, Đoan Mộc Tĩnh ngửa đầu nhìn Hách Liên Tử Ngữ đỏ bừng mặt, cười ngọt ngào nói: “Tử Ngữ tỷ tỷ đang đỏ mặt.”
“Không có mà!” Hách Liên Tử Ngữ hờn dỗi một tiếng, hướng về phía Long Thiên Thần tức giận trừng mắt, đều tại hắn, làm sao đi hẹn hò, còn mang theo hai đứa nhỏ?
Long Thiên Thần cười khan một tiếng, cũng cảm thấy rất lúng túng, hắn bây giờ thật là hối hận, không nên đi trêu chọc tiểu tổ tông .
“Hai người các ngươi ngoan một chút, tự mình đi chơi đi! Thần thúc thúc cùng Tử Ngữ tỷ tỷ, còn có lời muốn nói a.”
“Tiểu Mặc vẫn thật biết điều a.” Vân Tiểu Mặc không phục nói.
Tiểu Bạch từ trên đầu vai của nó nhảy xuống dưới, gật đầu thật mạnh nói: “Tiểu Mặc Mặc là ngoan nhất, Tiểu Bạch có thể làm chứng.”
Tin các ngươi mới là lạ! Một đôi cấu kết với nhau làm việc xấu!
Long Thiên Thần quay đầu liếc bọn nó một cái, trong lòng buông lỏng, trực tiếp đưa tay nắm lấy bàn tay của Hách Liên Tử Ngữ, ho nhẹ một tiếng nói: “Đứa trẻ nào ngoan, Thần thúc thúc dẫn đi dạo chợ hoa, đứa trẻ nào không ngoan, sẽ không cho đi đâu cả!”
“Thần thúc thúc, ta rất ngoan !” Vân Tiểu Mặc vừa khoe vừa nắm lấy góc áo hắn.
“Ha ha, ta cũng vậy!” Đoan Mộc Tĩnh cũng học theo hắn, nắm lấy một góc áo khác của Long Thiên Thần, cười thành một đóa hoa nhỏ.
Long Thiên Thần cười khẽ một tiếng, nắm bàn tay của Hách Liên Tử Ngữ, đi về phía chợ hoa nổi danh nhất của Đô Thành, phía sau hắn, là ba cái đuôi nhỏ, một màn như vậy, khiến dân chúng Đô Thành bước đi đều thật cẩn thận.
Bạch Sở Mục một ngày này rãnh rỗi đến phát chán, ở trong phủ Thừa tướng cũng đợi đến buồn bực, liền một mình đi ra ngoài để thay đổi không khí.
Đi trên đường cái, xa xa thấy không ít người qua đường tụ tập tại một chỗ cúi đầu bàn tán, hắn hiếu kì, cũng bước lên xem xét. Không xem thì thật tốt đi, vừa nhìn xuống, khiến cho hắn kinh hãi.
“Long Thiên Thần? !”
Hắn giật mình không phải vì nhìn thấy Long Thiên Thần, mà là thấy Long Thiên Thần đang nắm tay Hách Liên Tử Ngữ!
Trời ạ, hắn không phải là bị ảo giác chứ?
Long Thiên Thần kẻ giống hắn yêu thích tự do, lại đang hẹn hò?
Tin tức này đủ để hắn rớt cằm . . . . . . đáy lòng không khỏi dâng lên một cỗ ghe tuông, tiểu tử này tại sao không thông báo cho hắn một tiếng, lại đi tìm nữ nhân? Thật là quá đáng, quá không có nghĩa khí rồi! (TT: Rồi vợ lớn của Thần Thần đã tới ^o^)
Hắn tiếp tục cùng đoàn người theo phía sau, nhắm mắt theo đuôi, muốn hiểu rõ, sự thật có đúng như hắn đang chứng kiến, Long Thiên Thần thật sự đang yêu.
Đáng tiếc, càng đi theo, hắn càng thất vọng, Long Thiên Thần vẻ mặt một bộ hạnh phúc ngọt ngào, biểu tình không phải là giả.
Đả kích a, thật sự quá đả kích hắn!
Đây là sự phản bội trần trụi! Hắn lại cũng không báo cho mình một tiếng, liền yêu đương, thật là quá đáng!
Bạch Sở Mục đẩy đám người ra, hùng hổ vọt tới trước mặt Long Thiên Thần, chỉ vào mũi hắn nói: “Long Thiên Thần, ta muốn tuyệt giao với ngươi!”
Long Thiên Thần sửng sốt một chút, nhìn Bạch Sở Mục đột nhiên xuất hiện không biết từ nơi nào đi ra, hắn rất vui vẻ, vẻ mặt khó hiểu: “Bạch huynh, đã lâu không gặp! Bất quá, ta với ngươi kết giao khi nào a?”
Bạch Sở Mục khoa trương ôm lấy ngực, bị đả kích, run giọng nói: “Ngươi, ngươi thấy sắc vong nghĩa!”
Hách Liên Tử Ngữ kỳ quái nhìn Bạch Sở Mục đột nhiên đi ra, mờ mịt, không hiểu hắn muốn làm gì.
“Bạch thúc thúc!” Vân Tiểu Mặc ngước đầu chạy về phía Bạch Sở Mục.
Bạch Sở Mục thấy Vân Tiểu Mặc, lúc này sắc mặt mới tốt lên một ít, vừa ôm lấy Vân Tiểu Mặc, vừa tiếp tục dùng ánh mắt ai oán liếc Long Thiên Thần, bộ dáng kia cực kỳ giống một tiểu tức phụ bị vứt bỏ.
“Chỉ có Tiểu Mặc tốt, không giống những người khác, thấy sắc vong nghĩa! Những người khác khẳng định không nhớ rõ ban đầu mình nói như thế nào đi, luôn miệng nói, nữ nhân phiền toái nhất, tuyệt đối không nên tìm nữ nhân tới trông coi mình, hiện tại thì sao, luôn miệng chào hỏi cũng không có lên tiếng, chỉ lo tốt đẹp bên người khác. Hừ, phản đồ!” Bạch Sở Mục thối miệng hướng về phía Long Thiên Thần, vẻ mặt chính nghĩa.
Long Thiên Thần cười khan vài tiếng, im lặng, thì ra là hắn còn nhớ rõ a, đây đều là chuyện của năm nào tháng nào rồi, hắn như thế nào vẫn còn nhớ kĩ nha?
“Bạch huynh, ta biết ngươi hâm mộ ta, nhưng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy đi?” Long Thiên Thần như ca ca tốt ôm vai Bạch Sở Mục, cười hì hì giới thiệu nói, “Giới thiệu với ngươi một chút, đây là Hách Liên Tử Ngữ, ngươi đã gặp qua. Tử Ngữ, đây là Bạch Sở Mục, Bạch huynh.”
Hách Liên Tử Ngữ đối với Bạch Sở Mục có chút ấn tượng, hướng về phía hắn đơn giản gật gật đầu, nói không ra lời là ấn tượng tốt hay xấu.
Bạch Sở Mục cũng tùy ý liếc nàng một cái, gật đầu, coi như là chào hỏi qua. Đối với mỹ nhân, trong lòng hắn chưa từng có khái niệm gì, hắn cho tới bây giờ cũng là tôn sùng tự do, tôn sùng cuộc sống độc thân.
Long Thiên Thần thấy không khí có chút lúng túng, cho nên cố ý chuyển đề tài nói: “Đúng rồi, Bạch huynh, làm sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này? Ngươi không phải quay về Tam Đại Thánh địa sao?”
Lần này, đổi lại là Bạch Sở Mục chần chờ, hắn không biết mình có nên đem tung tích của Vân Khê nói ra cho bọn họ biết hay không, nhất là nhìn đến Vân Tiểu Mặc, trong lòng hắn cảm giác bất an ngày càng đậm hơn.
“Ta, ta đi theo mấy vị trưởng lão, có chút việc cần làm.” Hắn hàm hồ trả lời, ánh mắt có chút do dự.
“Thì ra là như vậy!” Long Thiên Thần ứng thanh nói, nơi lòng bàn tay bị nhéo, hắn nhìn về phía Hách Liên Tử Ngữ, chống lại ánh mắt thổi qua của nàng, hắn lập tức hiểu ý nói, “Bạch huynh, chúng ta muốn đi dạo chợ hoa, ngày khác gặp lại a.”
Ngụ ý, chính là muốn hạ lệnh tiễn khách.
Bạch Sở Mục lắc lắc đầu, làm như nghe không hiểu ý ở ngoài lời của hắn, ôm Vân Tiểu Mặc, cười đùa nói: “Đi dạo chợ hoa sao, ta cũng muốn đi dạo chợ hoa, không bằng chúng ta cùng nhau đi dạo đi, nhiều người càng náo nhiệt.”
Nói xong, bất kể người ta vui hay không vui, hắn ôm Vân Tiểu Mặc hướng về phía chợ hoa đi trước.
Hách Liên Tử Ngữ vừa nhéo tay Long Thiên Thần, khẽ dậm chân, cái miệng nhỏ nhắn nhếch nhẹ. Thật vất vả mới cùng hắn hẹn hò một lần, ai ngờ gặp phải cục diện như thế, hai đứa nhỏ theo tới chưa tính, hiện tại lại thêm một người lớn, cái này còn muốn tiếp tục hẹn hò sao?
Long Thiên Thần cũng rất bất đắc dĩ, hắn cũng không thể ác độc mà đem tất cả mọi người quăng đi? Không thể làm gì khác hơn là cùng nàng cười làm lành nói: “Nhiều người, náo nhiệt nha, thật ra thì cũng rất tốt!”
Tốt cái đầu ngươi!
Hách Liên Tử Ngữ thật rất muốn gõ đầu hắn, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì nữa .
Ở Long Thiên Thần nửa lôi nửa kéo, Hách Liên Tử Ngữ không thể làm gì khác hơn là đi theo năm người bọn hắn tiếp tục ước hẹn.
Bất tri bất giác, chơi đùa hơn nửa ngày. Bạch Sở Mục cùng hai đứa bé chơi đặc biệt điên, khắp nơi đều có thể thấy thân ảnh của bọn họ, nghe tiếng cười vui đùa của bọn họ. Long Thiên Thần cuối cùng cũng có thể trộm được một ít thời gian, đi riêng với Hách Liên Tử Ngữ, tổng thể mà nói, tất cả mọi người đều chơi rất vui vẻ.
Chơi mệt mỏi, đoàn người tìm tửu lâu uống trà, thuận tiện giải quyết ‘tâm sự’ luôn.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Vân Tiểu Mặc đột nhiên hỏi: “Bạch thúc thúc, ngươi có nhìn thấy mẫu thân của ta không? Mẫu thân của ta không thấy rồi, ta cùng phụ thân đều đi tìm nàng, nhưng làm sao cũng tìm không được.”
Bạch Sở Mục sửng sốt, ánh mắt có chút lóe lên, thật sự không biết làm sao có thể thẳng thắn đối mặt với một đứa nhỏ hồn nhiên mà nói dối.
“Không tìm thấy mẫu thân của ngươi sao? Tại sao lại như vậy chứ?” Hắn gượng cười, hàm hồ suy đoán.
“Mẫu thân nhất định là bị người xấu bắt đi! Bạch thúc thúc nếu như thấy mẫu thân của ta, nhớ giúp Tiểu Mặc cứu mẫu thân về nha.”
“Cái này. . . . . . Ha ha, Bạch thúc thúc biết rồi.” Bạch Sở Mục chột dạ trả lời, đáy lòng các loại thanh âm đang kêu gào, khiến cho hắn rất hổ thẹn. Hắn lại nói dối với một tiểu hài tử, thật sự là quá đáng.
Long Thiên Thần nhận thấy ánh mắt hắn cùng sắc mặt không thích hợp, không khỏi hồ nghi mở miệng hỏi: “Bạch huynh, có phải ngươi biết tung tích của đại tẩu ta không? Ngươi nhìn thấy nàng?”
“Không có! Ta làm sao có thể thấy nàng?” Bạch Sở Mục ra vẻ đúng lí hợp tình, chột dạ vô cùng.
“Vậy ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” Long Thiên Thần càng ngày càng cảm thấy hắn rất không bình thường, tựa hồ có việc giấu diếm.
“Ha ha, ngươi nhìn lầm rồi! Ta làm gì có khẩn trương? Nga, đúng rồi, lúc này cũng không sớm, ta cần phải trở về. Nếu để cho trưởng lão phát hiện ta đi ra ngoài lâu như vậy, hắn sẽ ko vui . . . . . .” Bạch Sở Mục lấy cớ muốn trốn, lại tăng lên lòng nghi ngờ của Long Thiên Thần.
“Bạch huynh hiện tại đang ở đâu? Lúc rãnh rỗi ta tìm ngươi uống rượu.”
“Ta ở phủ Thừa Tướng. . . . . . Ách, ta rất nhanh sẽ phải theo các trưởng lão rời đi, quay về Tam Đại Thánh địa, có thể không có thời gian tìm ngươi uống rượu rồi. Sau này có cơ hội, nhất định tìm ngươi uống rượu!” Nói xong, hắn chạy như bay. Hắn vốn không phải là người hay nói dối, hiện tại chỉ cần vừa nói dối, hắn sẽ lắp bắp, sợ bọn họ tiếp tục truy vấn xuống, hắn vẫn nên lựa chọn chạy trốn thôi.
Trong một sương phòng, nhiệt khí quanh quẩn, có một đôi phụ tử đang ngâm mình trong bồn tắm kì cọ cho nhau.
Thân hình điêu khắc góc cạnh rõ ràng, đường vân có trật tự, một nửa thân hình ngâm trong nước nóng, loáng thoáng mông lung, một nửa lộ trong không khí, che một tầng sương mù, thật mê người. Long Thiên Tuyệt nhắm hai mắt, hưởng thụ đôi tay bé nhỏ của nhi tử đang tận lực phục vụ hắn, nụ cười bên khóe môi không giảm.
Kể từ sau sự kiện địa cung, tình cảm phụ tử tăng tiến không ít, từ trong ánh mắt của nhi tử, hắn phát hiện, nhi tử đối với hắn càng thêm tin cậy cùng sùng kính.
Long Thiên Tuyệt cảm thấy rất vui mừng.
“Phụ thân, người đang cười gì vậy?” Vân Tiểu Mặc vừa thở một hơi dài, vừa gắng sức giơ khăn lau, ở trước ngực phụ thân ra sức chà xát, cực kỳ giống một tiểu cu li.
Long Thiên Tuyệt nhắm hai mắt, tiếp tục hưởng thụ, mỉm cười nói: “Phụ thân đang cao hứng vì mình có một nhi tử tài năng cao như vậy.”
“Tiểu Mặc cũng cảm thấy phụ thân rất có tài năng, vậy có phải nên đổi lại phụ thân kì cho Tiểu Mặc không?” Vân Tiểu Mặc tay nhỏ bé lau mồ hôi trên trán, lắc lắc khăn lau, quyết định bãi công.
Long Thiên Tuyệt rốt cục mở mắt ra, mỉm cười đánh giá nhi tử, thầm nghĩ nhi tử thông minh cơ trí như vậy, đến tột cùng là người nào sinh ra a? Sau đó hắn trong lòng tự hỏi tự đáp, đương nhiên là con của Long Thiên Tuyệt hắn rồi, bằng không còn có ai có thể sinh ra nhi tử thông minh cơ trí như vậy?
“Tốt, đổi lại phụ thân tới kì cho con.”
Bàn tay to bắt lấy một cánh tay của nhi tử, kéo hắn tới trong ngực mình, một tay to lớn khác, cầm lên khăn lau, từ trên xuống dưới chà lau .
“Phụ thân, ngứa! Không cần kì nơi đó nữa, khanh khách, khanh khách. . . . . .” Bị chạm đến chỗ mẫn cảm, Vân Tiểu Mặc rụt lại thân thể, ôm cánh tay né tránh, tiếng cười réo rắt bên tai không dứt.
Long Thiên Tuyệt ánh mắt híp lại, cười giống như hồ ly, nhi tử càng né tránh, hắn hết lần này tới lần khác càng nhắm vào chỗ mẫn cảm của nhi tử mà kì cọ, hù đến nhi tử gắt gao giữ lấy khăn lau, không dám để cho hắn tiếp tục chà lau nữa.
“Phụ thân, để cho Tiểu Mặc kì cho phụ thân! “này nọ í é í é”, “này nọ í é í é”. . . . . .” Vân Tiểu Mặc chủ động xin đi giết giặc, lần nữa gắng sức làm một tiểu cu li.
Long Thiên Tuyệt lần nữa nhắm mắt lại, giống như đế vương đang hưởng thụ, khóe môi nhếch cao lên, lộ ra ý cười.
Vân Tiểu Mặc hí mắt nhìn hắn, con ngươi đảo một vòng, tay nhỏ bé dò dưới nách hắn gãi ngứa.
Không có phản ứng!
Thử lại lần nữa bên hông.
Vẫn không có phản ứng!
Tay nhỏ bé lại bò đến lòng bàn chân của hắn.
Như cũ vẫn không có phản ứng!
Vân Tiểu Mặc không khỏi nổi giận, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, rất không phục. Vì sao hắn sợ ngứa như vậy, phụ thân lại không sợ ngứa a?
Một đôi bàn tay to vô thanh vô tức đột nhiên đưa qua , đưa hắn kéo vào trong ngực, sau đó đặc biệt công kích dưới nách của hắn, bên hông cùng những bộ vị nhạy cảm. . . . . .
“Khanh khách, khanh khách. . . . . . Ai nha, ngứa quá a! Phụ thân, đừng cù nữa! Tiểu Mặc biết sai rồi, khanh khách, khanh khách. . . . . .”
“Phụ thân, đừng cù nữa, Tiểu Mặc không dám, khanh khách. . . . ”
Vân Tiểu Mặc cười đến ngã trái ngã phải, nước mắt cũng nhanh chảy ra, liên tục cầu xin tha thứ.
“Tiểu tử! Đấu với phụ thân con còn rất non nha!” Long Thiên Tuyệt rốt cục buông tha nhi tử, câu môi cười đến thoải mái, cả ngày tâm tình lo lắng nhất thời biến hết sạch. Tạm thời không không thể tìm được Khê Nhi, tâm tình của hắn uất ức, may mà còn có nhi tử bên cạnh hắn, mới khiến hắn không có cả ngày vạn dặm không vui.
Nghĩ đến Khê Nhi, nụ cười của hắn vừa từ từ thu lại. Đông Lăng quốc Đô thành, chính là đô thành lớn nhất trong năm quốc gia của Ngạo Thiên Đại lục, dân cư đông đúc không nói, nhà cửa lớn nhỏ từng gian, nhiều không đếm xuể. Hắn muốn lật tung cả Đô thành, cũng phải tiêu tốn mất mấy ngày.
Hắn đã phái ra tất cả đệ tử của Lăng Thiên Cung, tìm kiếm toàn bộ thành trì, hiện tại điều hắn có thể làm, chính là chờ đợi tin tức. Trừ điều đó ra, chính là chiếu cố nhi tử thật tốt, đã mất đi thê tử, không thể mất đi nhi tử nữa.
“Phụ thân, người làm sao vậy? Tại sao vẻ mặt lại buồn như vậy?”
Long Thiên Tuyệt sờ sờ khuôn mặt tò mò ngây thơ nhỏ bé của nhi tử, thành thật trả lời: “Phụ thân đang nhớ mẫu thân con.”
Vân Tiểu Mặc nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng suy sụp theo, uể oải nói: “Tiểu Mặc cũng nhớ mẫu thân, mẫu thân rốt cuộc đi nơi nào? Mẫu thân không phải không cần Tiểu Mặc cùng phụ thân chứ?”
Long Thiên Tuyệt xoa đầu nhỏ của nhi tử, có chút đau lòng: “Tiểu tử! Mẫu thân con sao lại không quan tâm đến phụ tử chúng ta chứ? Con yên tâm, phụ thân nhất định sẽ tìm được mẫu thân của con .”
“Vâng.”
Nhiệt khí tràn ngập bên trong, hình ảnh phụ tử gắn bó, làm người khác động dung.
Dưới ánh sáng mặt trời, ở trước cửa nhà trọ, có hai thân ảnh nho nhỏ sóng vai ngồi bên cạnh gốc cây đại thụ, còn có một tiểu thú sủng bộ lông trắng muốt trần như nhộng nhảy nhót giữa hai thân ảnh. Kể từ lúc tần suất biến thân ngày càng nhiều, Tiểu Bạch dứt khoát bỏ đi bộ quần áo của nó, bởi vì nó mỗi lần biến thân sẽ phá hủy bộ quần áo của nó, thật sự là quá lãng phí tài nguyên, hơn nữa nó cảm giác mình sau khi biến thân cũng đã đủ uy vũ, nên nó không ngại thỉnh thoảng nên khiêm tốn một chút.
Dưới bóng cây, ánh nắng điểm điểm một vài nơi, in bóng cây loang lỗ xuống mặt đất.
Vân Tiểu Mặc đưa tay nhỏ bé chống cằm, nhướng mày, thỉnh thoảng lại thở dài.
Đoan Mộc Tĩnh cũng học theo tay nhỏ bé chống hai má, tò mò nhìn hắn: “Tiểu Mặc ca ca, ngươi làm sao vậy?”
“Tiểu Tĩnh, mẫu thân đi nơi nào rồi? Tại sao vẫn chưa về? Mẫu thân có phải bị người xấu hại chết không?”
“Sẽ không, sẽ không! Vân di lợi hại như vậy, sẽ không chết!”
“Nhưng mà mẫu thân trước kia chưa từng rời ta đi lâu như vậy, hiện tại ngay cả phụ thân tìm khắp nơi cũng không thấy mẫu thân, ta thật sợ mẫu thân nàng. . . . . .”
“Sẽ không, sẽ không ! Tiểu Mặc ca ca, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, Vân di nhất định sẽ bình an quay lại .”
“Có thật không?” ánh mắt Vân Tiểu Mặc mê mang, biết Tiểu Tĩnh chỉ đang an ủi hắn mà thôi, mẫu thân nhất định là gặp chuyện gì không tốt, cho nên mới không về được. Khuôn mặt nhỏ nhắn lắc lắc, hắn rất là uể oải.
Lúc này, Long Thiên Thần vừa vặn bước chân tới bên hai đứa nhỏ, hắn một thân trang phục đẹp đẽ, cả người anh tuấn đẹp trai, khuôn mặt tỏa đầy ánh sáng.
Thấy hai đứa bé ngồi chồm hỗm dưới tàng cây, hắn cố ý đi tới, lên tiếng gọi: “Tiểu Mặc, mau giúp Thần thúc thúc xem một chút, Thần thúc thúc hôm nay có đẹp trai không?”
Hắn giương cằm lên, trên trán vài sợi tóc mai cũng tiêu sái vung lên, lọn tóc xoáy lên một cái điểm sáng.
Vân Tiểu Mặc buồn bã ỉu xìu liếc hắn, bẹt cái miệng nhỏ nhắn, không có tinh thần gật đầu.
Long Thiên Thần vốn mong muốn nhận được câu khen ngợi từ phía Tiểu Mặc, hoặc là một ánh mắt tươi đẹp, đáng tiếc cái gì cũng không có được. Hắn đi lên trước, một tay kéo lấy Vân Tiểu Mặc từ trên mặt đất đứng dậy, ôm ở trên cánh tay của hắn: “Sao vậy? Còn nhỏ tuổi như vậy, lại làm như một tiểu lão đầu?”
Vân Tiểu Mặc hai mắt theo dõi hắn, mếu máo nói: “Thần thúc thúc, người thật là không có nhân tính! Mẫu thân tung tích không rõ người còn cao hứng như vậy?”
Long Thiên Thần cười có chút xấu hổ, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn nói: “Thần thúc thúc hôm nay có một chút chuyện riêng nha, ngươi yên tâm, chờ Thần thúc thúc xong xuôi chuyện riêng của mình, nhất định tiếp tục giúp ngươi tìm mẫu thân a!”
“Có chuyện gì, lại cần phải mặc trang phục đẹp như vậy?” Ánh mắt nho nhỏ liếc mấy cái về phía hắn.
“Ha ha, ngươi cũng cảm thấy Thần thúc thúc hôm nay rất tuấn tú đúng không? Tiểu Mặc thật là có ánh mắt tốt!” Long Thiên Thần cười đến rực rỡ đầy mặt, có chút quên hết tất cả.
Vân Tiểu Mặc không khách khí liếc mắt kinh thường về phía hắn, có một chút chuyện thế, lại vui vẻ tới như vậy? Thần thúc thúc thật là trẻ con !
“Tiểu Mặc, nói cho ngươi biết một bí mật!” Long Thiên Thần ra vẻ thần thần bí bí nói, nụ cười bên môi vẫn chưa thu lại, liếc xunh quanh hắn mấy cái, bỏ qua hai đôi tai nghe ngóng của Đoan Mộc Tĩnh và Tiểu Bạch, ghé vào bên tai của đứa cháu nhỏ nói: “Thần thúc thúc hôm nay đi hẹn hò nha, ha ha, ha ha ha. . . . . .”
Mỗ nhân cười đến vô cùng phong tao, “Hoa” chi run rẩy.
Vân Tiểu Mặc mê man nháy mắt mấy cái, hẹn hò có vui như vậy sao? Thần thúc thúc thật trẻ con quá a!
“Tiểu Mặc, có muốn đi cùng với Thần thúc thúc không?”
“Hẹn hò không phải là chỉ có hai người thôi sao? Phụ thân cùng mẫu thân hẹn hò, sẽ không cho Tiểu Mặc đi cùng .”
Long Thiên Thần thu lại nụ cười bên môi, cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như đúng như vậy. Hắn khó có được cơ hội cùng Tử Ngữ hẹn hò, cùng nhau đi dạo một chút, lắc lắc bàn tay, lặng lẽ suy nghĩ một chút, nếu mang theo một đứa nhỏ bên cạnh, đúng là có chút mất phong tình.
Đang định nói không thể mang Tiểu Mặc đi theo, đáng tiếc đã chậm, Vân Tiểu Mặc thay đổi chủ ý.
“Nếu Thần thúc thúc muốn mang Tiểu Mặc theo, vậy Tiểu Mặc phải cố gắng làm thôi, sẽ đi cùng với người.”
Mặt Long Thiên Thần nhất thời tái đi, cái tiểu tử thúi này, cái gì gọi là cố mà làm?
“Tiểu Mặc, Thần thúc thúc suy nghĩ lại một chút, hay là không mang theo ngươi đi, ngươi tiếp tục ở đây chờ tin tức của mẫu thân ngươi đi.” Long Thiên Thần cười khan nói.
Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu, bĩu môi nói: “Tiểu Mặc cũng suy nghĩ, thay vì một mực chờ nơi này, không bằng đi ra ngoài xem một chút, có lẽ trên đường cái gặp được mẫu thân thì sao.”
Hắn quay đầu lại, hướng về phía Đoan Mộc Tĩnh cùng Tiểu Bạch nói: “Tiểu Tĩnh, Tiểu Bạch, chúng ta cùng đi chứ, nhiều người nhiều đôi mắt sẽ tinh hơn, chỉ cần mẫu thân xuất hiện trên đường cái, chúng ta nhất định sẽ nhìn thấy nàng !”
“Tốt, tốt!” Đoan Mộc Tĩnh cùng Tiểu Bạch hai đứa nhảy nhót, vui mừng.
Khuôn mặt Long Thiên Thần không thể dùng màu lục mà hình dung, mà là màu đen, than đen, so sánh với đáy nồi còn đen hơn!
Nghiệp chướng a! Hắn rốt cuộc là tạo nghiệt gì rồi?
Thật là quá ác, tại sao lại đi trêu chọc tiểu tổ tông này? Vô duyên vô cớ, đột nhiên có thêm hai ba đứa nhỏ. . . . . . hắn trực tiếp bị gậy ông đập lưng ông.
Trên đường cái Đô thành, liền có một màn như thế này.
Phía sau một nam tử anh anh tuấn tuấn, là hai hài tử xinh xắn đi theo, mỗi một đứa cầm trong tay một xâu mứt quả, khoa trương nhất chính là, trên đầu vai của nam hài, một tiểu thú sủng trắng muốt nằm sấp, trên tay tiểu thú sủng cũng cầm một xâu mứt quả.
Nam tử mặt có chút thối, có chút héo, nhưng héo nhiều hơn!
Ngoài cửa một tửu lâu, một cô nương áo tím xinh đẹp đang đứng, phong tư vạn chủng, không biết khiến cho bao nhiêu người đi đường ngoái đầu ngắm nhìn. Mà nàng đang sốt ruột chờ đợi, kiễn chân ngắm nhìn biển người xa xa, gió mát thỉnh thoảng lướt qua mặt nàng, làm cho mái tóc đen không ngừng bay múa, khiến cho người nhìn thấy tâm thần nhộn nhạo.
Xa xa, nhìn thấy trong bể người một thân ảnh anh tuấn như một cánh hạc trong bầy gà, dung mạo tuyệt sắc của nàng dần dần nở rộ, để lộ ra nụ cười rung động lòng người, hướng về phía đối phương vẫy vẫy tay, hai gò má hơi hơi đỏ ửng, mang theo một tầng xấu hổ e thẹn, lại có chút mừng rỡ vui vẻ.
“Thiên Thần, ta ở chỗ này!”
Mặt Long Thiên Thần vốn đang thối lại vừa héo, sau khi nghe thấy tiếng gọi ôn nhu, mặt mày nhất thời sáng ngời, dần dần hiện lên trạng thái khác thường. Hắn ba bước thành hai bước, bước nhanh như chạy tới bên cạnh Hách Liên Tử Ngữ, mang theo nụ cười nói: “Tử Ngữ, nàng đợi lâu chưa?”
“Không có, ta vừa mới tới một lát.” Hách Liên Tử Ngữ rũ mâu nhợt nhạt cười một tiếng, quyến rũ động lòng người.
Long Thiên Thần thấy vậy có chút si, mấy ngày không gặp, hắn hết sức nhớ nàng, sáng nay nhận được thư nàng gửi, hẹn gặp hắn ở chỗ này, làm cho hắn rất kích động. Cố ý đổi một bộ quần áo mới, đem mình từ trên xuống dưới cố gắng chuẩn bị một phen, hưng phấn bừng bừng chạy tới nơi gặp mặt, ai ngờ nửa đường lòi ra vật cản, kết quả đưa tới ba cái vật nhỏ!
Nhưng bất kể như thế nào, giờ phút này nhìn thấy Hách Liên Tử Ngữ thẹn thùng rung động lòng người trước mắt, trong tâm hắn nổi lên một mảnh mềm mại, đáy mắt hiện lên thâm tình nồng đậm.
Đưa tay muốn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, hắn phát hiện đây là lần đầu tiên nắm tay nàng nên có chút khẩn trương, mấy ngón tay không khỏi run rẩy, rõ ràng khoảng cách rất ngắn, tay hắn giương ra rất lâu, cũng không chạm được tới tay đối phương.
Hách Liên Tử Ngữ cúi đầu, nhìn thấy cánh tay hắn vươn về phía mình, tâm tình của nàng cũng không khỏi khẩn trương.
Tay hai người một tiến, một lui, lại một lui, một tiến tới. . . . . . Thời gian trôi qua hồi lâu, cánh tay của hai người vẫn chưa chạm tới, người đi đường thấy vậy cũng thay bọn họ sốt ruột.
Lúc này, một cái đầu nho nhỏ đúng lúc từ giữa hai người chui ra, nhìn chăm chăm tay của hai người, kỳ quái hỏi: “Thần thúc thúc, thẩm thẩm tương lai, các ngươi đang chơi trò gì vậy?”
Hách Liên Tử Ngữ bị hoảng sợ, mở to hai mắt, không hiểu hắn từ nơi nào chui đi ra, lúc trước sao không phát hiện? Nàng vội vàng rút tay trở về, khuôn mặt đỏ bừng, thật sự ngượng ngùng, trước mặt đứa nhỏ làm ra cử chỉ thân mật.
Một cái đầu nhỏ khác cũng theo chui vào, Đoan Mộc Tĩnh ngửa đầu nhìn Hách Liên Tử Ngữ đỏ bừng mặt, cười ngọt ngào nói: “Tử Ngữ tỷ tỷ đang đỏ mặt.”
“Không có mà!” Hách Liên Tử Ngữ hờn dỗi một tiếng, hướng về phía Long Thiên Thần tức giận trừng mắt, đều tại hắn, làm sao đi hẹn hò, còn mang theo hai đứa nhỏ?
Long Thiên Thần cười khan một tiếng, cũng cảm thấy rất lúng túng, hắn bây giờ thật là hối hận, không nên đi trêu chọc tiểu tổ tông .
“Hai người các ngươi ngoan một chút, tự mình đi chơi đi! Thần thúc thúc cùng Tử Ngữ tỷ tỷ, còn có lời muốn nói a.”
“Tiểu Mặc vẫn thật biết điều a.” Vân Tiểu Mặc không phục nói.
Tiểu Bạch từ trên đầu vai của nó nhảy xuống dưới, gật đầu thật mạnh nói: “Tiểu Mặc Mặc là ngoan nhất, Tiểu Bạch có thể làm chứng.”
Tin các ngươi mới là lạ! Một đôi cấu kết với nhau làm việc xấu!
Long Thiên Thần quay đầu liếc bọn nó một cái, trong lòng buông lỏng, trực tiếp đưa tay nắm lấy bàn tay của Hách Liên Tử Ngữ, ho nhẹ một tiếng nói: “Đứa trẻ nào ngoan, Thần thúc thúc dẫn đi dạo chợ hoa, đứa trẻ nào không ngoan, sẽ không cho đi đâu cả!”
“Thần thúc thúc, ta rất ngoan !” Vân Tiểu Mặc vừa khoe vừa nắm lấy góc áo hắn.
“Ha ha, ta cũng vậy!” Đoan Mộc Tĩnh cũng học theo hắn, nắm lấy một góc áo khác của Long Thiên Thần, cười thành một đóa hoa nhỏ.
Long Thiên Thần cười khẽ một tiếng, nắm bàn tay của Hách Liên Tử Ngữ, đi về phía chợ hoa nổi danh nhất của Đô Thành, phía sau hắn, là ba cái đuôi nhỏ, một màn như vậy, khiến dân chúng Đô Thành bước đi đều thật cẩn thận.
Bạch Sở Mục một ngày này rãnh rỗi đến phát chán, ở trong phủ Thừa tướng cũng đợi đến buồn bực, liền một mình đi ra ngoài để thay đổi không khí.
Đi trên đường cái, xa xa thấy không ít người qua đường tụ tập tại một chỗ cúi đầu bàn tán, hắn hiếu kì, cũng bước lên xem xét. Không xem thì thật tốt đi, vừa nhìn xuống, khiến cho hắn kinh hãi.
“Long Thiên Thần? !”
Hắn giật mình không phải vì nhìn thấy Long Thiên Thần, mà là thấy Long Thiên Thần đang nắm tay Hách Liên Tử Ngữ!
Trời ạ, hắn không phải là bị ảo giác chứ?
Long Thiên Thần kẻ giống hắn yêu thích tự do, lại đang hẹn hò?
Tin tức này đủ để hắn rớt cằm . . . . . . đáy lòng không khỏi dâng lên một cỗ ghe tuông, tiểu tử này tại sao không thông báo cho hắn một tiếng, lại đi tìm nữ nhân? Thật là quá đáng, quá không có nghĩa khí rồi! (TT: Rồi vợ lớn của Thần Thần đã tới ^o^)
Hắn tiếp tục cùng đoàn người theo phía sau, nhắm mắt theo đuôi, muốn hiểu rõ, sự thật có đúng như hắn đang chứng kiến, Long Thiên Thần thật sự đang yêu.
Đáng tiếc, càng đi theo, hắn càng thất vọng, Long Thiên Thần vẻ mặt một bộ hạnh phúc ngọt ngào, biểu tình không phải là giả.
Đả kích a, thật sự quá đả kích hắn!
Đây là sự phản bội trần trụi! Hắn lại cũng không báo cho mình một tiếng, liền yêu đương, thật là quá đáng!
Bạch Sở Mục đẩy đám người ra, hùng hổ vọt tới trước mặt Long Thiên Thần, chỉ vào mũi hắn nói: “Long Thiên Thần, ta muốn tuyệt giao với ngươi!”
Long Thiên Thần sửng sốt một chút, nhìn Bạch Sở Mục đột nhiên xuất hiện không biết từ nơi nào đi ra, hắn rất vui vẻ, vẻ mặt khó hiểu: “Bạch huynh, đã lâu không gặp! Bất quá, ta với ngươi kết giao khi nào a?”
Bạch Sở Mục khoa trương ôm lấy ngực, bị đả kích, run giọng nói: “Ngươi, ngươi thấy sắc vong nghĩa!”
Hách Liên Tử Ngữ kỳ quái nhìn Bạch Sở Mục đột nhiên đi ra, mờ mịt, không hiểu hắn muốn làm gì.
“Bạch thúc thúc!” Vân Tiểu Mặc ngước đầu chạy về phía Bạch Sở Mục.
Bạch Sở Mục thấy Vân Tiểu Mặc, lúc này sắc mặt mới tốt lên một ít, vừa ôm lấy Vân Tiểu Mặc, vừa tiếp tục dùng ánh mắt ai oán liếc Long Thiên Thần, bộ dáng kia cực kỳ giống một tiểu tức phụ bị vứt bỏ.
“Chỉ có Tiểu Mặc tốt, không giống những người khác, thấy sắc vong nghĩa! Những người khác khẳng định không nhớ rõ ban đầu mình nói như thế nào đi, luôn miệng nói, nữ nhân phiền toái nhất, tuyệt đối không nên tìm nữ nhân tới trông coi mình, hiện tại thì sao, luôn miệng chào hỏi cũng không có lên tiếng, chỉ lo tốt đẹp bên người khác. Hừ, phản đồ!” Bạch Sở Mục thối miệng hướng về phía Long Thiên Thần, vẻ mặt chính nghĩa.
Long Thiên Thần cười khan vài tiếng, im lặng, thì ra là hắn còn nhớ rõ a, đây đều là chuyện của năm nào tháng nào rồi, hắn như thế nào vẫn còn nhớ kĩ nha?
“Bạch huynh, ta biết ngươi hâm mộ ta, nhưng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy đi?” Long Thiên Thần như ca ca tốt ôm vai Bạch Sở Mục, cười hì hì giới thiệu nói, “Giới thiệu với ngươi một chút, đây là Hách Liên Tử Ngữ, ngươi đã gặp qua. Tử Ngữ, đây là Bạch Sở Mục, Bạch huynh.”
Hách Liên Tử Ngữ đối với Bạch Sở Mục có chút ấn tượng, hướng về phía hắn đơn giản gật gật đầu, nói không ra lời là ấn tượng tốt hay xấu.
Bạch Sở Mục cũng tùy ý liếc nàng một cái, gật đầu, coi như là chào hỏi qua. Đối với mỹ nhân, trong lòng hắn chưa từng có khái niệm gì, hắn cho tới bây giờ cũng là tôn sùng tự do, tôn sùng cuộc sống độc thân.
Long Thiên Thần thấy không khí có chút lúng túng, cho nên cố ý chuyển đề tài nói: “Đúng rồi, Bạch huynh, làm sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này? Ngươi không phải quay về Tam Đại Thánh địa sao?”
Lần này, đổi lại là Bạch Sở Mục chần chờ, hắn không biết mình có nên đem tung tích của Vân Khê nói ra cho bọn họ biết hay không, nhất là nhìn đến Vân Tiểu Mặc, trong lòng hắn cảm giác bất an ngày càng đậm hơn.
“Ta, ta đi theo mấy vị trưởng lão, có chút việc cần làm.” Hắn hàm hồ trả lời, ánh mắt có chút do dự.
“Thì ra là như vậy!” Long Thiên Thần ứng thanh nói, nơi lòng bàn tay bị nhéo, hắn nhìn về phía Hách Liên Tử Ngữ, chống lại ánh mắt thổi qua của nàng, hắn lập tức hiểu ý nói, “Bạch huynh, chúng ta muốn đi dạo chợ hoa, ngày khác gặp lại a.”
Ngụ ý, chính là muốn hạ lệnh tiễn khách.
Bạch Sở Mục lắc lắc đầu, làm như nghe không hiểu ý ở ngoài lời của hắn, ôm Vân Tiểu Mặc, cười đùa nói: “Đi dạo chợ hoa sao, ta cũng muốn đi dạo chợ hoa, không bằng chúng ta cùng nhau đi dạo đi, nhiều người càng náo nhiệt.”
Nói xong, bất kể người ta vui hay không vui, hắn ôm Vân Tiểu Mặc hướng về phía chợ hoa đi trước.
Hách Liên Tử Ngữ vừa nhéo tay Long Thiên Thần, khẽ dậm chân, cái miệng nhỏ nhắn nhếch nhẹ. Thật vất vả mới cùng hắn hẹn hò một lần, ai ngờ gặp phải cục diện như thế, hai đứa nhỏ theo tới chưa tính, hiện tại lại thêm một người lớn, cái này còn muốn tiếp tục hẹn hò sao?
Long Thiên Thần cũng rất bất đắc dĩ, hắn cũng không thể ác độc mà đem tất cả mọi người quăng đi? Không thể làm gì khác hơn là cùng nàng cười làm lành nói: “Nhiều người, náo nhiệt nha, thật ra thì cũng rất tốt!”
Tốt cái đầu ngươi!
Hách Liên Tử Ngữ thật rất muốn gõ đầu hắn, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì nữa .
Ở Long Thiên Thần nửa lôi nửa kéo, Hách Liên Tử Ngữ không thể làm gì khác hơn là đi theo năm người bọn hắn tiếp tục ước hẹn.
Bất tri bất giác, chơi đùa hơn nửa ngày. Bạch Sở Mục cùng hai đứa bé chơi đặc biệt điên, khắp nơi đều có thể thấy thân ảnh của bọn họ, nghe tiếng cười vui đùa của bọn họ. Long Thiên Thần cuối cùng cũng có thể trộm được một ít thời gian, đi riêng với Hách Liên Tử Ngữ, tổng thể mà nói, tất cả mọi người đều chơi rất vui vẻ.
Chơi mệt mỏi, đoàn người tìm tửu lâu uống trà, thuận tiện giải quyết ‘tâm sự’ luôn.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Vân Tiểu Mặc đột nhiên hỏi: “Bạch thúc thúc, ngươi có nhìn thấy mẫu thân của ta không? Mẫu thân của ta không thấy rồi, ta cùng phụ thân đều đi tìm nàng, nhưng làm sao cũng tìm không được.”
Bạch Sở Mục sửng sốt, ánh mắt có chút lóe lên, thật sự không biết làm sao có thể thẳng thắn đối mặt với một đứa nhỏ hồn nhiên mà nói dối.
“Không tìm thấy mẫu thân của ngươi sao? Tại sao lại như vậy chứ?” Hắn gượng cười, hàm hồ suy đoán.
“Mẫu thân nhất định là bị người xấu bắt đi! Bạch thúc thúc nếu như thấy mẫu thân của ta, nhớ giúp Tiểu Mặc cứu mẫu thân về nha.”
“Cái này. . . . . . Ha ha, Bạch thúc thúc biết rồi.” Bạch Sở Mục chột dạ trả lời, đáy lòng các loại thanh âm đang kêu gào, khiến cho hắn rất hổ thẹn. Hắn lại nói dối với một tiểu hài tử, thật sự là quá đáng.
Long Thiên Thần nhận thấy ánh mắt hắn cùng sắc mặt không thích hợp, không khỏi hồ nghi mở miệng hỏi: “Bạch huynh, có phải ngươi biết tung tích của đại tẩu ta không? Ngươi nhìn thấy nàng?”
“Không có! Ta làm sao có thể thấy nàng?” Bạch Sở Mục ra vẻ đúng lí hợp tình, chột dạ vô cùng.
“Vậy ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” Long Thiên Thần càng ngày càng cảm thấy hắn rất không bình thường, tựa hồ có việc giấu diếm.
“Ha ha, ngươi nhìn lầm rồi! Ta làm gì có khẩn trương? Nga, đúng rồi, lúc này cũng không sớm, ta cần phải trở về. Nếu để cho trưởng lão phát hiện ta đi ra ngoài lâu như vậy, hắn sẽ ko vui . . . . . .” Bạch Sở Mục lấy cớ muốn trốn, lại tăng lên lòng nghi ngờ của Long Thiên Thần.
“Bạch huynh hiện tại đang ở đâu? Lúc rãnh rỗi ta tìm ngươi uống rượu.”
“Ta ở phủ Thừa Tướng. . . . . . Ách, ta rất nhanh sẽ phải theo các trưởng lão rời đi, quay về Tam Đại Thánh địa, có thể không có thời gian tìm ngươi uống rượu rồi. Sau này có cơ hội, nhất định tìm ngươi uống rượu!” Nói xong, hắn chạy như bay. Hắn vốn không phải là người hay nói dối, hiện tại chỉ cần vừa nói dối, hắn sẽ lắp bắp, sợ bọn họ tiếp tục truy vấn xuống, hắn vẫn nên lựa chọn chạy trốn thôi.
/732
|