Các đệ tử trẻ của Ứng ngũ lập tức đứng dậy, tỏ vẻ bất mãn.
“Cái chỗ ngồi này đáng lý phải do sư tổ ngồi, tại sao lại đến phiên hắn? Hắn là cái thứ gì, cả gan lên mặt trên sư tổ của chúng ta?”
Thanh âm vừa hạ, hiện trường xuất hiện một cỗ nghị luận.
Có một số người không biết đến Long Thiên Tuyệt đều rối rít phụ họa , theo bọn hắn xem ra, chỉ có Âu Li cùng Ứng ngũ cấp tông sư mới xứng ngồi ở hàng ghế danh dự, về phần những người khác, cho dù là vua của một nước, trưởng lão tam đại Thánh Địa, hoặc là gia chủ thập đại gia tộc, cũng không có tư cách ngồi ở trên hai vị nhân vật tông sư; song trong đó có một bộ phận quen biết Long Thiên Tuyệt cũng một phen phản ứng, thí dụ như Dung Thiếu Hoa, thí dụ như Nam Cung Dực, thí dụ như Hách Liên Tử Phong, mọi người ai cũng đều mang thần sắc xem kịch vui cả. . . . . .
Dưới những tiếng nghị luận rối rít, nhưng người trong cuộc lại ngoảnh mặt làm ngơ, dưới ánh mắ chăm chú của mọi người, ôm nữ tử trong ngực, ưu nhã nhập tọa.
Long Thiên Tuyệt vẫn như cũ cẩn thận đem Vân Khê đang rơi vào suy tư đặt tại trên đùi của bản thân , vỗ về mặt của nàng, nhẹ nhàng dựa vào trước lồng ngực của mình , vẻ mặt vô cùng ôn nhu , cơ hồ khiến người sinh ra ảo giác, thật giống như kẻ bị người khác nghị luận không phải là hắn vậy!
Vân Tiểu Mặc mắt liếc nhìn vẻ mặt thống khổ của mẫu thân trong giấc mộng , chân mày nhỏ nhíu chặt , giơ ngón trỏ hướng về phía mọi người khẽ nói: “Các ngươi nhỏ giọng một chút! Mẫu thân đang ngủ thiếp đi, các ngươi sẽ đem mẫu thân đánh thức !”
Lưu xuyên Nhất Hùng cùng Anh Mộc Đại Lang hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Lưu Xuyên Nhất Hùng hạ giọng, hướng mọi người nói: “Các vị, Thiên Long tôn giả chính là đại ân nhân của tộc nhân chúng ta , chúng ta tôn hắn làm thượng khách cũng không có gì đáng trách. Nhưng nếu các vị còn có ý kiến, thì cứ cùng bọn ta nói lý lẽ , nhưng kẻ nào vẫn tiếp tục chửi bới Thiên Long tôn giả, chính là xỉ nhục bọn ta, bọn ta không hoan nghênh bất hữu thiện chi khách*(nghĩa là “những vị khách không thân thiện” để hán việt cho nó hay).”
Chủ nhà đã lên tiếng, những tiếng nghị luận từ từ giảm nhỏ đi , nhưng vẫn có một tiểu đệ tử không hề thức thời , vọng động chuyện tốt, tiếp tục níu lấy chuyện này không tha .
“Ân nhân của các ngươi thì như thế nào? Chúng ta hiện tại nói chính là phân biệt đối xử, bàn về danh vọng, bàn về danh dự, hắn làm sao có thể cùng ta sư tổ đánh đồng?”
“Đúng vậy ! Nếu như ân nhân của các người là Hoàng Mao tiểu nhi*(chỉ những người còn trẻ,trẻ con) , có phải các người cũng tính tôn hắn làm thượng khách? Nếu thật sự là thế, các ngươi chính là vũ nhục sư tổ ta, càng vũ nhục tất cả các vị tân khách tại nơi đây !”
“Đúng ! Thủ tọa nên do sư tổ chúng ta ngồi , những người khác ai cũng không có tư cách!”
“. . . . . .”
Hiện trường nhấc lên một phen cuồng oanh đạn tạc lên án công khai.
Lưu xuyên Nhất Hùng tức giận không dứt, thô lỗ rống lên một tiếng nói: “Vị Tiểu công tử này chính là đại ân nhân của tộc nhân chúng ta, chúng ta muốn tôn hắn làm thượng khách thì thế nào? Các ngươi không vui, chi bằng rời đi! Chúng ta không hoan nghênh các người !”
Anh Mộc Đại Lang thấy tình thế phát triển xấu đi, vội vàng ngăn trở Lưu xuyên Nhất Hùng, trước mặt của mọi người cuối đầu tạ lỗi nói: “Các vị bớt giận, vị huynh đệ này tính tình không tốt, nói chuyện quá thẳng thắn, xin chư vị xin đừng trách! Bất quá Thiên Long tôn giả cùng Tiểu công tử của hắn cũng là đại ân nhân của tộc nhân chúng ta , tri ân đồ báo, chính là nghĩa khí của bọn ta tại giang hồ , đừng nói Thiên Long tôn giả phẩm hạnh thâm thụ khiến bọn ta kính trọng, cho dù hắn chỉ là một người bình thường, bọn ta vẫn giống như trước phụng hắn làm đầu tân, đây là nguyên tắc làm người của ta , quyết không sửa đổi!”
Lời nói của hắn , khiến trong lòng mọi người chấn động, âm thanh lên án công khai lúc trước cũng dần dần dừng lại .
Người ta nói rất có đạo lý, có ân báo ân, cho dù là tên khất cái, chỉ cần người ta đối với ngươi có ân, ngươi nên báo ân, là chuyện thiên kinh địa nghĩa!
Ứng Ngũ khoát tay áo, ý bảo các đệ tử không được nhiều lời, hắn nhẹ xốc hạ áo bào, đứng dậy đi đến chỗ ngồi thứ hai phía bên phải . Tuy rằng hắn không nhiều lời, nhưng từ sắc mặt tối tăm của hắn , ai nấy đều có thể thấy được tâm tình của hắn không tốt cho lắm.
Các đệ tử vốn còn muốn tranh luận, nhận được Ứng Ngũ ra dấu , ý bảo bọn họ nên dừng lại , tạm thời nhịn xuống những lời ác ý, nghĩ tới như thế này Tiểu sư thúc cùng người ta tỷ thí, mới hảo hảo nhục nhã đối phương một chút .
Mộ Tông Minh xem xét Long Thiên Tuyệt , lại nhìn đến sư phụ của mình, hắn cảm thấy rất khó xử, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn mang theo cháu trai , cháu gái trở lại chỗ ngồi của bản thân.
Đoàn người Văn trưởng lão thấy vậy, không khỏi cảm thấy mừng rỡ, lúc mới nhìn thấy Long Thiên Tuyệt , mấy người bọn họ đều tự động sinh ra một loại cảm giác ớn lạnh cả người , sợ hắn tìm cơ hội trả thù, nhưng trước mắt tình thế đã thay đổi, Long Thiên Tuyệt đắc tội Ứng Ngũ cùng các đệ tử của hắn, đây đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là chuyện tốt! Hắn sao không quạt gió thổi lửa , mượn đao giết người?
Đáy mắt tinh quang chớp động, Văn trưởng lão cất giọng cười nói: “Sợ rằng chư vị vẫn chưa biết thân phận của người này ? Vị này chính là Ngạo Thiên đại lục lừng lẫy nổi danh đại nhân vật, ngày xưa là thiên Long tôn giả của Thánh cung, mà nay là tôn chủ của Lăng Thiên Cung .
Vị này Long tôn chủ từ trước đến giờ cũng là mắt cao hơn đầu, không ai bì nổi, thế gian này sợ rằng vẫn chưa có người nào có thể lọt vào mắt của hắn. Hắn căn bản là không đem Ứng lão để vào trong mắt, chỉ sợ là Âu Li tiên sinh, hắn căn bản cũng không để ở trong lòng. . . . . .”
“Oh? Phải không?” Âu Li phối hợp hướng Long Thiên Tuyệt phương hướng liếc một cái, đáy mắt mang ánh sáng giảo đoạt toát ra.
Văn trưởng lão nghĩ ra được chiêu ác độc , liền khiến Long Thiên Tuyệt bị liên lụy , mục đích chính là khiến nhiều người đối với Long Thiên Tuyệt bất mãn, đáng tiếc hắn vẫn tính sai một bước, hắn hoàn toàn không nghĩ ra rằng mình và Long Thiên Tuyệt đã quen nhau từ sớm , hơn nữa bởi vì quan hệ nghiên cứu luyện khí thuật , hai người vẫn duy trì quan hệ vừa là thầy vừa là bạn , giao tình này không người có thể sánh bằng.
Văn trưởng lão muốn lôi mình xuống nước , thực chất là tự bản thân đào hầm tự mắc phải ! Đã như vậy, tại sao lại không thành toàn cho Văn trưởng lão chứ?
Long Thiên Tuyệt một mực chuyên chú chăm sóc mái tóc dài của Vân Khê , không coi trọng sự tồn tại của người khác , coi như bọn họ đang đánh rắm ô nhiễm hoàn cảnh chung quanh. Cho đến khi Âu Li mở miệng , hắn lúc này mới ngẩng đầu lên, hướng về phía đối phương quăng một cái ánh mắt cùng bĩu môi , tựa tiếu phi tiếu nói: “Âu Li tiên sinh nghĩ sao?”
Ánh mắt như có như không tà tà phiêu hướng về phía Văn trưởng lão , Âu Li sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hừ, đích xác là có một số người sống quá nhàn rỗi, không đem lão phu để vào mắt! Đối với những người như vậy, lão phu làm sao có thể dung thứ hắn?”
Đại tông sư đã lên tiếng, những người theo hắn, hoặc một số kiếm khách sùng kính vẻ hiệp khách hào phóng của hắn đều đứng dậy, hướng về phía Long Thiên Tuyệt lại một phen cuồng oanh lạm tạc.
“Âu Li tiên sinh chớ giận! Người này trong mắt không có ngươi, bọn ta nhất định thay ngươi hảo hảo giáo huấn một chút hắn!”
“Tiểu tử này quá ngạo mạn rồi! Trong núi không có hổ, Hầu Tử liền xưng vương! Hôm nay ta liền để ngươi nếm thử đau khổ, dạy ngươi biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*(núi này cao còn núi khác cao hơn) !”
“. . . . . .”
Đối mặt với sự giương cung bạt kiếm của mọi người, Long Thiên Tuyệt nhợt nhạt cười một tiếng, vân đạm phong khinh, con ngươi màu đen khẽ nâng, tầm mắt khẽ liếc về phía Âu Li tiên sinh, đáy mắt hiện lên ba phần tiếu ý.
Âu Li tiên sinh khẽ ho một tiếng , vung ống tay áo rộng lên, cánh tay nhẹ nhàng như hoa, đầu ngón tay chỉ về phía nơi Văn trưởng lão đang ngồi, cất giọng nói: “Chư vị hiểu lầm lão phu ý tứ rồi, người lão phu nói không phải là Long tôn chủ, mà là hắn!”
Oanh!
Bữa dạ tiệc lớn tại hội trường, có đồ vật gì đó không tiếng động nổ tung, vô số đạo tầm mắt nhất tề*(cùng lúc) chuyển về phía hướng của Văn trưởng lão !
Kết quả này không khỏi quá bất ngờ, ai cũng sẽ không nghĩ tới Âu Li tiên sinh sẽ đem đầu mâu đột nhiên chỉ hướng về phía Văn trưởng lão!
Lúc trước một số kiếm khách còn đang thay Âu Li tiên sinh lên án công khai Long Thiên Tuyệt liền rối rít dừng lại , cổ họng của tất cả mọi người giống như bị người chặn toàn bộ , trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.
Bản thân Văn trưởng lão làm chủ mưu lại trực tiếp trúng kế, hoàn toàn phản ứng không kịp.
Mọi thứ đang thuận buồm xuôi gió , lại dẫn nước lật thuyền, cho dù là ai cũng không cách nào tiếp nhận chuyện này . Song đây hết thảy cũng là sự thật, ngón tay của Âu Li tiên sinh không phải chỉ hắn, còn có thể là ai?
Tứ đại hộ pháp tụ tập ở bên cạnh Long Thiên Thần nghe vậy, không khỏi có chút hả hê địa cười lớn , phá vỡ sự yên lặng khác thường kia .
“Âu Li tiên sinh nói không sai ! Tên tiểu nhân này dám khích bác ly gián , nên hảo hảo mà giáo huấn một chút! Cái gì tam đại Thánh Địa sứ giả? Muốn đức hạnh không có đức hạnh, muốn phẩm cách không có phẩm cách, thật sự làm cho người ta hoài nghi, chẳng lẽ Tam Đại Thánh Địa lại có bộ mặt xấu xí như vậy ư ?” Dung Thiếu Hoa phe phẩy Ngân phiến*(quạt), nháy nháy đôi mắt đào hoa của hắn , từng chữ như châu ngọc, từng chữ liền lấy mái.
Long Thiên Thần nói tiếp: “Cái tên ngu xuẩn này ! Đại ca của ta cùng Âu Li tiên sinh chính là anh em kết nghĩa, tên tiểu nhân như ngươi nói vài câu làm sao có thể ly gián ?”
“Tam Đại Thánh Địa xử sự, từ trước đến giờ cũng là tiểu nhân hành kính*(xử sự như tiểu nhân) , Nhị công tử chẳng lẽ còn không có lĩnh hội sao?” Vân hộ pháp tà khí cười nói.
Long Thiên Thần nhướng nhướng mày: “Cũng đúng! Bọn họ trộm đồ của đại tẩu ta lại không trả, da mặt dày đến nỗi khiến người khác phỉ nhổ, thật đúng là hết sức vô sỉ ! Những kẻ theo chân bọn họ cùng một chỗ , ta cũng phải cảm thấy mất mặt thay họ !”
Văn trưởng lão đâu chịu nổi chê cười của mọi người? Hắn giận đến sắc mặt đỏ lên, đôi môi không ngừng run rẩy: “Các ngươi nói rõ ràng! Lão phu trộm của các ngươi thứ gì?”
“Trong lòng ngươi tữ rõ ràng! Ta khinh thường cùng loại tiểu nhân hèn hạ này nói chuyện!” chuyện Thập đại thần khí rất trọng yếu, Long Thiên Thần biết phân nặng nhẹ, cho nên không có trước mặt mọi người nói ra.
Văn trưởng lão càng sẽ không nói.
Cho nên hai bên cứ dằn co qua lại , không khí thập phần quái dị.
Lúc này, trong đám người có một lớn tuổi lên tiếng nói: “Chư vị, hôm nay khó có dịp mọi người tề tụ một đường, cần gì vì chút chuyện nhỏ náo không vui? Không bằng nâng chén chè chén một phen, đừng cô phụ lương thần mĩ cảnh*(đừng bỏ lỡ cảnh đẹp nơi đây) .”
Trưởng giả thanh âm ôn nhuận, gột rửa lòng người, không khí kiếm bạt nỏ trương tại hiện trường lúc này mới từ từ hòa hoãn xuống .
Anh Mộc Đại Lang dẫn đầu giơ lên chén rượu, theo trưởng giả lời mà nói : “Cao tiền bối nói đúng! Hôm nay bọn ta may mắn có thể nghênh đón chư vị cao nhân ẩn sĩ, chính là may mắn của Thánh Đảo ta , chúng ta tạm thời bỏ qua một bên những chuyện không vui , hảo hảo nâng ly , chư vị tối nay cần phải tận hứng mà về! Tại hạ cạn trước xem như tôn kính!”
Anh Mộc Đại Lang dẫn đầu , cầm trong tay ly rượu ngon, uống một hơi cạn sạch. Ngay sau đó các vị tân khách đang ngồi cũng rối rít nâng chén phụ hoạ, tạm thời quên mất những chuyện không vui vừa rồi, ca múa bắt đầu, dạ tiệc từ từ dung nhập vào trong không khí hài hoà .
Long Thiên Tuyệt ôm Vân Khê đang lâm vào suy ngẫm , mi tâm khẽ nhíu, nàng vì sao còn chưa tỉnh lại? Trong lòng hắn mơ hồ lo lắng. Bất quá đáng được ăn mừng chính là, thần sắc trên mặt nàng đã không còn vẻ thống khổ như trước, vẻ mặt từ từ trở về bình tĩnh.
Hắn giơ tay lấy khăn lau đi mồ hôi đang bám trên trên trán và cánh mũi của nàng, tiểu tâm dực dực*(rất cẩn thận) , tựa như ở chăm sóc một món đồ sứ.
Ba đạo ánh mắt khác thỉnh thoảng phiêu hướng đến thân ảnh trong lòng ngực hắn, Long Thiên Tuyệt ngước mắt, nhất nhất đem ánh mắt thanh đạm quét đến.
Người đầu tiên chính là Tần Tú, hắn rất kinh ngạc về tình huống hiện tại của Vân Khê , không cách nào phân biệt nàng đến tột cùng bị làm sao, nàng là cố ý làm bộ như ngủ mê man để tránh né cùng hắn tỷ thí, hay là thật sự gặp phải chuyện gì , lại lâm vào hôn mê ? nếu là lúc trước , hắn tuyệt đối khinh bỉ nàng , đối thủ như vậy, hắn căn bản khinh thường nhất, nhưng hiện tại , hắn tuyệt không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hắn nguyện ý chờ đợi, đợi đến khi nàng trở về trạng thái tốt nhất , sẽ cùng nàng tỷ thí . Bởi vì hắn điều hắn mong muốn chính là tỷ thí công bằng , chân chính đấu với nhau!
Tiếp theo chính là Nam Cung Dực, Nam Cung Dực cảm thấy tình huống hiện tại của Vân Khê rất kì quái , tuy rằng tác phong làm việc của nữ nhân này khá quỷ dị , lúc nào cũng ngoài dự đoán mọi người, không an bài như lẽ thường , nhưng cũng không có lớn mật đến nỗi làm trò mặt trước mặt mọi người, không có việc gì ngủ ở trong ngực một người đàn ông , mặc dù người nam nhân kia là trượng phu của nàng… rốt cuộc là tại sao? Trong lòng hắn nghi ngờ.
Long Thiên Tuyệt hướng hắn híp híp mắt, không tiếng động tặng cho hắn một ánh mắt tràn đầy uy hiếp , coi như là cảnh cáo.
Cuối cùng, tầm mắt của hắn rơi vào trên người Hách Liên Tử Phong , ánh mắt của hắn hiện lên ngoan lệ, lực uy hiếp càng thêm thâm sâu.
Hách Liên Tử Phong không để ý đến ánh mắt uy nghiêm mang theo ý tứ cảnh cáo đầy hàm xúc của Long Thiên Tuyệt , lại chăm chú nhìn chằm chằm Vân Khê, trong lòng tràn lo lắng, nàng đã xảy ra chuyện gì ? là ngã bệnh , hay là bị thương?
Ánh mắt âm thầm của hai nam nhân đang tương đấu , đúng lúc này, Âu Li đột nhiên đứng lên, một lần nữa lên tiếng nói: “Chư vị, nhân dịp dạ tiệc tối nay , lão phu muốn trước mặt mọi người, thu một quan môn đệ tử, hi vọng chư vị có thể vì lão phu làm người chứng kiến.”
“Âu Li tiên sinh muốn thu quan môn đệ tử? Không biết là người phương nào lại may mắn như thế , lại được Âu Li tiên sinh thưởng thức?”
“Người này đích xác là quá may mắn! Nghe nói Âu Li tiên sinh cả đời chỉ nhận qua hai đồ đệ, mà một người là hắn người thứ ba đồ đệ, hơn nữa còn là quan môn đệ tử, tiền đồ đang rộng mở a. . . . . .”
“Âu Li tiên sinh, có thể nói cho chúng ta biết, rốt cuộc ai là người lọt vào mắt của Âu Li tiên sinh , may mắn trở thành quan môn đệ tử của ngài vậy ?”
“. . . . . .”
Trong lúc vạn chúng*(mọi người) đang chờ mong, ngón tay của Âu Li tiên sinh một lần nữa vươn ra, chỉ về một cái hướng khác.
Oanh!
Hiện trường lại bạo phát !
Phần lớn mọi người cảm thấy choáng váng, hoài nghi ánh mắt của mình có vấn đề, tại sao lại có thể là hắn? hướng Âu Li tiên sinh chỉ không phải là ai khác, mà chỉ là một tên xú tiểu tử, điều này thật sự là quá đả kích người khác !
Đám người Văn trưởng lão thấy vậy, trong lòng cảm thấy rất bàng hoàng ! Tại sao lại là nhi tử của Long Thiên Tuyệt ! Điều này sao có thể?
Khác với thần sắc bị đả kích của mọi người, những người bên Long Thiên Thần ai nấy đều hoan hô rất nhiệt liệt.
“Ha ha, Tiểu Mặc, tốt lắm !”
Đoan Mộc hùng, đám người Mộ lão cũng thay Vân Tiểu Mặc cao hứng, bàn về danh vọng, mọi người ở đây không người nào có thể cùng Âu Li tiên sinh đánh đồng, Ứng ngũ mặc dù cũng được xưng tụng là nhất đại luyện đan tông sư, nhưng lần này tông sư so sánh với tông sư hàm Kim lượng*(hàng thật giá thật ?) , vĩnh viễn không thể nào bì kịp !
Cho nên Âu Li tiên sinh được ngồi hàng ghế danh dự là điều không thể nào nghi ngờ , cũng không có người nào chất vấn, mặc dù Long Thiên Tuyệt là đại ân nhân của Lưu xuyên Nhất Hùng cùng Anh Mộc Đại Lang , nhưng bàn về chỗ ngồi thì cũng chỉ có thể ngồi ở hàng tiếp theo . Có thể thấy được có thể trở thành đồ đệ của Âu Li tiên sinh , là việc khiến ai nấy đều cảm thấy rất vinh dự!
“Âu Li tiên sinh, ngươi xác định?” Trong số khách nhân trong có người thật sự chịu không được đả kích, không nhịn được liền mở miệng hỏi .
Âu Li ngưng mắt nhìn về phía Vân Tiểu Mặc , khẽ mỉm cười ôn hòa , nói: “Lão phu dĩ nhiên xác định! Chỉ bất quá, luyện khí là cần thiên phú . . . . . .”
“Tiểu Mặc, tới đây!” Âu Li từ ái hướng Vân Tiểu Mặc ngoắt ngoắt tay.
Vân Tiểu Mặc mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, nhìn chăm chăm Âu Li, lại quay đầu nhìn Long Thiên Tuyệt, đôi mắt sáng long lanh khẽ nháy , hồn nhiên khả ái khiến ai nấy đều muốn yêu thương .
“Tiểu Mặc, đi đi!” Long Thiên Tuyệt khẽ mỉm cười , tặng cho hắn một ánh mắt khích lệ .
Vân Tiểu Mặc gật đầu, đứng thẳng dậy, hướng Âu Li tiên sinh chạy đến . Trong túi áo của hắn , Tiểu Bạch tò mò thò đầu ra nhìn, một đôi ánh mắt nhỏ hữu thần chuyển động, dưới đáy lòng yên lặng cổ vũ cho Tiểu Mặc Mặc : Tiểu Mặc Mặc ngươi nhất định có thể ! Tiểu Mặc Mặc là giỏi nhất!
Âu Li bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc , trước mặt mọi người , nói: “Tiểu Mặc, ngươi hãy nghe cho kỹ. Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, lão phu muốn xem thử khả năng của ngươi , nhưng nếu thiên phú của ngươi không đủ để trở thành luyện khí sư, như vậy lão phu đành buông tha cho ngươi, không thể thu ngươi làm đồ đệ. Lão phu nói như vậy, ngươi có chấp nhận không ?”
Vân Tiểu Mặc biết điều gật gật đầu: “Tiểu Mặc tiếp nhận!”
Âu Li lại nói: “Vậy nếu ngươi không cách nào trở thành luyện khí sư, ngươi có thương tâm không ?”
Vân Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Ta sẽ không khổ sở thương tâm !”
“Tại sao?”
Vân Tiểu Mặc ngẩng đầu, rất có tự tin nói: “Bởi vì ta nhất định có thể trở thành một luyện khí sư ưu tú nhất !”
Âu Li cảm thấy choáng váng , nghe bé nói như thế , hắn lại có chút lo lắng. Hắn không cách nào giữ một hài tử thừa nhận năng lực của bản thân, nhưng lại không thích hợp luyện khí, nhưng sự tự tin lại quá cao , không có sự chuẩn bị cho thất bại , hắn thật không biết khi tiểu tử này khi đối mặt với thất bại sẽ như thế nào . Bất quá đây chỉ là suy đoán của hắn, nói không chừng bé thật sự có thiên phú tại phương diện này , dù sao thiên phú của luyện khí sư cũng là đời đời tương truyền a , phụ thân của hắn cũng có thiên phú của luyện khí sư , nói không chừng hắn cũng có đấy.
Hắn nghĩ như thế, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, lời của Vân Tiểu Mặc lời rơi vào tai bọn hắn, chỉ có thể coi là lời nói của trẻ con . Luyện khí sư đích thiên phú há lại bất luận kẻ nào cũng có thể có ? Nhưng nếu thật sự là như thế, như vậy chẳng phải khắp nơi đều là có đầy luyện khí sư ư ?
Môn nhân của Ứng Ngũ cùng đám người Văn trưởng lão lúc trước nhịn một ngụm hoả khí hiện lại rối rít lộ ra thần sắc xem kịch vui , một trận vừa rồi, bọn họ đều thua trong tay lão tử kia , nên bây giời bọn hắn ngược lại muốn nhìn tiểu tử này tự bêu xấu bản thân như thế nào ! mất mặt tiểu tử đó , cũng là tương đương với bọn kia mất mặt , cũng coi như giúp bọn họ trút giận !
“Tiểu Mặc, cố gắng lên! Đừng sợ, chúng ta ủng hộ ngươi!”
“Tiểu Mặc ca ca, cố gắng lên!”
“. . . . . .”
Những người đang xem trò hay ở sau, lại lên tiếng khích lệ hoan hô ồn ào cả lên.
Vân Tiểu Mặc quay đầu lại, hướng người khích lệ hắn nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười tràn đầy rực rỡ , tia sáng bắn ra bốn phía, thoáng chút làm cho người ta quên mất hiện tại là đêm tối hay ban ngày.
Hắn lại quay đầu, nhìn về nơi phụ thân cùng mẫu thân đang ngồi , tầm mắt sau khi xẹt qua nụ cười khích lệ của phụ thân , liền khoá chặt thân ảnh của mẫu thân .
Cái miệng nhỏ nhắn cong lên , dưới đáy lòng của hắn thầm nói: “Mẫu thân, Tiểu Mặc nhất định sẽ cố gắng ! Khi Tiểu Mặc thành công, người nhất định phải tỉnh lại nga!”
Long Thiên Tuyệt nhận thấy được ánh mắt khác thường của nhi tử , đáy mắt liền nổi lên một mảnh ánh sáng nhu hòa, cúi đầu hướng về phía Vân Khê nói: “Khê Nhi, mau tỉnh lại, Tiểu Mặc hắn đang nhìn nàng, hắn hiện tại cần nàng khích lệ.hắn . . .”
Đáng tiếc Vân Khê giờ phút này còn đang ở trong ý thức cùng đoàn lửa kia tác chiến , linh hồn cùng tinh thần lực đều bị tổn hại , không có cách nào tránh thoát, cho nên nàng không nghe được bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài cả , cho nên cũng không có cách nào chính mắt nhìn thấy nhi tử đang khảo nghiệm thiên phú.
Vân Tiểu Mặc tuy rằng có hơi chút thất vọng thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn ngẩng đầu đối với Âu Li nói: “Ta đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu!”
“Cái chỗ ngồi này đáng lý phải do sư tổ ngồi, tại sao lại đến phiên hắn? Hắn là cái thứ gì, cả gan lên mặt trên sư tổ của chúng ta?”
Thanh âm vừa hạ, hiện trường xuất hiện một cỗ nghị luận.
Có một số người không biết đến Long Thiên Tuyệt đều rối rít phụ họa , theo bọn hắn xem ra, chỉ có Âu Li cùng Ứng ngũ cấp tông sư mới xứng ngồi ở hàng ghế danh dự, về phần những người khác, cho dù là vua của một nước, trưởng lão tam đại Thánh Địa, hoặc là gia chủ thập đại gia tộc, cũng không có tư cách ngồi ở trên hai vị nhân vật tông sư; song trong đó có một bộ phận quen biết Long Thiên Tuyệt cũng một phen phản ứng, thí dụ như Dung Thiếu Hoa, thí dụ như Nam Cung Dực, thí dụ như Hách Liên Tử Phong, mọi người ai cũng đều mang thần sắc xem kịch vui cả. . . . . .
Dưới những tiếng nghị luận rối rít, nhưng người trong cuộc lại ngoảnh mặt làm ngơ, dưới ánh mắ chăm chú của mọi người, ôm nữ tử trong ngực, ưu nhã nhập tọa.
Long Thiên Tuyệt vẫn như cũ cẩn thận đem Vân Khê đang rơi vào suy tư đặt tại trên đùi của bản thân , vỗ về mặt của nàng, nhẹ nhàng dựa vào trước lồng ngực của mình , vẻ mặt vô cùng ôn nhu , cơ hồ khiến người sinh ra ảo giác, thật giống như kẻ bị người khác nghị luận không phải là hắn vậy!
Vân Tiểu Mặc mắt liếc nhìn vẻ mặt thống khổ của mẫu thân trong giấc mộng , chân mày nhỏ nhíu chặt , giơ ngón trỏ hướng về phía mọi người khẽ nói: “Các ngươi nhỏ giọng một chút! Mẫu thân đang ngủ thiếp đi, các ngươi sẽ đem mẫu thân đánh thức !”
Lưu xuyên Nhất Hùng cùng Anh Mộc Đại Lang hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Lưu Xuyên Nhất Hùng hạ giọng, hướng mọi người nói: “Các vị, Thiên Long tôn giả chính là đại ân nhân của tộc nhân chúng ta , chúng ta tôn hắn làm thượng khách cũng không có gì đáng trách. Nhưng nếu các vị còn có ý kiến, thì cứ cùng bọn ta nói lý lẽ , nhưng kẻ nào vẫn tiếp tục chửi bới Thiên Long tôn giả, chính là xỉ nhục bọn ta, bọn ta không hoan nghênh bất hữu thiện chi khách*(nghĩa là “những vị khách không thân thiện” để hán việt cho nó hay).”
Chủ nhà đã lên tiếng, những tiếng nghị luận từ từ giảm nhỏ đi , nhưng vẫn có một tiểu đệ tử không hề thức thời , vọng động chuyện tốt, tiếp tục níu lấy chuyện này không tha .
“Ân nhân của các ngươi thì như thế nào? Chúng ta hiện tại nói chính là phân biệt đối xử, bàn về danh vọng, bàn về danh dự, hắn làm sao có thể cùng ta sư tổ đánh đồng?”
“Đúng vậy ! Nếu như ân nhân của các người là Hoàng Mao tiểu nhi*(chỉ những người còn trẻ,trẻ con) , có phải các người cũng tính tôn hắn làm thượng khách? Nếu thật sự là thế, các ngươi chính là vũ nhục sư tổ ta, càng vũ nhục tất cả các vị tân khách tại nơi đây !”
“Đúng ! Thủ tọa nên do sư tổ chúng ta ngồi , những người khác ai cũng không có tư cách!”
“. . . . . .”
Hiện trường nhấc lên một phen cuồng oanh đạn tạc lên án công khai.
Lưu xuyên Nhất Hùng tức giận không dứt, thô lỗ rống lên một tiếng nói: “Vị Tiểu công tử này chính là đại ân nhân của tộc nhân chúng ta, chúng ta muốn tôn hắn làm thượng khách thì thế nào? Các ngươi không vui, chi bằng rời đi! Chúng ta không hoan nghênh các người !”
Anh Mộc Đại Lang thấy tình thế phát triển xấu đi, vội vàng ngăn trở Lưu xuyên Nhất Hùng, trước mặt của mọi người cuối đầu tạ lỗi nói: “Các vị bớt giận, vị huynh đệ này tính tình không tốt, nói chuyện quá thẳng thắn, xin chư vị xin đừng trách! Bất quá Thiên Long tôn giả cùng Tiểu công tử của hắn cũng là đại ân nhân của tộc nhân chúng ta , tri ân đồ báo, chính là nghĩa khí của bọn ta tại giang hồ , đừng nói Thiên Long tôn giả phẩm hạnh thâm thụ khiến bọn ta kính trọng, cho dù hắn chỉ là một người bình thường, bọn ta vẫn giống như trước phụng hắn làm đầu tân, đây là nguyên tắc làm người của ta , quyết không sửa đổi!”
Lời nói của hắn , khiến trong lòng mọi người chấn động, âm thanh lên án công khai lúc trước cũng dần dần dừng lại .
Người ta nói rất có đạo lý, có ân báo ân, cho dù là tên khất cái, chỉ cần người ta đối với ngươi có ân, ngươi nên báo ân, là chuyện thiên kinh địa nghĩa!
Ứng Ngũ khoát tay áo, ý bảo các đệ tử không được nhiều lời, hắn nhẹ xốc hạ áo bào, đứng dậy đi đến chỗ ngồi thứ hai phía bên phải . Tuy rằng hắn không nhiều lời, nhưng từ sắc mặt tối tăm của hắn , ai nấy đều có thể thấy được tâm tình của hắn không tốt cho lắm.
Các đệ tử vốn còn muốn tranh luận, nhận được Ứng Ngũ ra dấu , ý bảo bọn họ nên dừng lại , tạm thời nhịn xuống những lời ác ý, nghĩ tới như thế này Tiểu sư thúc cùng người ta tỷ thí, mới hảo hảo nhục nhã đối phương một chút .
Mộ Tông Minh xem xét Long Thiên Tuyệt , lại nhìn đến sư phụ của mình, hắn cảm thấy rất khó xử, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn mang theo cháu trai , cháu gái trở lại chỗ ngồi của bản thân.
Đoàn người Văn trưởng lão thấy vậy, không khỏi cảm thấy mừng rỡ, lúc mới nhìn thấy Long Thiên Tuyệt , mấy người bọn họ đều tự động sinh ra một loại cảm giác ớn lạnh cả người , sợ hắn tìm cơ hội trả thù, nhưng trước mắt tình thế đã thay đổi, Long Thiên Tuyệt đắc tội Ứng Ngũ cùng các đệ tử của hắn, đây đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là chuyện tốt! Hắn sao không quạt gió thổi lửa , mượn đao giết người?
Đáy mắt tinh quang chớp động, Văn trưởng lão cất giọng cười nói: “Sợ rằng chư vị vẫn chưa biết thân phận của người này ? Vị này chính là Ngạo Thiên đại lục lừng lẫy nổi danh đại nhân vật, ngày xưa là thiên Long tôn giả của Thánh cung, mà nay là tôn chủ của Lăng Thiên Cung .
Vị này Long tôn chủ từ trước đến giờ cũng là mắt cao hơn đầu, không ai bì nổi, thế gian này sợ rằng vẫn chưa có người nào có thể lọt vào mắt của hắn. Hắn căn bản là không đem Ứng lão để vào trong mắt, chỉ sợ là Âu Li tiên sinh, hắn căn bản cũng không để ở trong lòng. . . . . .”
“Oh? Phải không?” Âu Li phối hợp hướng Long Thiên Tuyệt phương hướng liếc một cái, đáy mắt mang ánh sáng giảo đoạt toát ra.
Văn trưởng lão nghĩ ra được chiêu ác độc , liền khiến Long Thiên Tuyệt bị liên lụy , mục đích chính là khiến nhiều người đối với Long Thiên Tuyệt bất mãn, đáng tiếc hắn vẫn tính sai một bước, hắn hoàn toàn không nghĩ ra rằng mình và Long Thiên Tuyệt đã quen nhau từ sớm , hơn nữa bởi vì quan hệ nghiên cứu luyện khí thuật , hai người vẫn duy trì quan hệ vừa là thầy vừa là bạn , giao tình này không người có thể sánh bằng.
Văn trưởng lão muốn lôi mình xuống nước , thực chất là tự bản thân đào hầm tự mắc phải ! Đã như vậy, tại sao lại không thành toàn cho Văn trưởng lão chứ?
Long Thiên Tuyệt một mực chuyên chú chăm sóc mái tóc dài của Vân Khê , không coi trọng sự tồn tại của người khác , coi như bọn họ đang đánh rắm ô nhiễm hoàn cảnh chung quanh. Cho đến khi Âu Li mở miệng , hắn lúc này mới ngẩng đầu lên, hướng về phía đối phương quăng một cái ánh mắt cùng bĩu môi , tựa tiếu phi tiếu nói: “Âu Li tiên sinh nghĩ sao?”
Ánh mắt như có như không tà tà phiêu hướng về phía Văn trưởng lão , Âu Li sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hừ, đích xác là có một số người sống quá nhàn rỗi, không đem lão phu để vào mắt! Đối với những người như vậy, lão phu làm sao có thể dung thứ hắn?”
Đại tông sư đã lên tiếng, những người theo hắn, hoặc một số kiếm khách sùng kính vẻ hiệp khách hào phóng của hắn đều đứng dậy, hướng về phía Long Thiên Tuyệt lại một phen cuồng oanh lạm tạc.
“Âu Li tiên sinh chớ giận! Người này trong mắt không có ngươi, bọn ta nhất định thay ngươi hảo hảo giáo huấn một chút hắn!”
“Tiểu tử này quá ngạo mạn rồi! Trong núi không có hổ, Hầu Tử liền xưng vương! Hôm nay ta liền để ngươi nếm thử đau khổ, dạy ngươi biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*(núi này cao còn núi khác cao hơn) !”
“. . . . . .”
Đối mặt với sự giương cung bạt kiếm của mọi người, Long Thiên Tuyệt nhợt nhạt cười một tiếng, vân đạm phong khinh, con ngươi màu đen khẽ nâng, tầm mắt khẽ liếc về phía Âu Li tiên sinh, đáy mắt hiện lên ba phần tiếu ý.
Âu Li tiên sinh khẽ ho một tiếng , vung ống tay áo rộng lên, cánh tay nhẹ nhàng như hoa, đầu ngón tay chỉ về phía nơi Văn trưởng lão đang ngồi, cất giọng nói: “Chư vị hiểu lầm lão phu ý tứ rồi, người lão phu nói không phải là Long tôn chủ, mà là hắn!”
Oanh!
Bữa dạ tiệc lớn tại hội trường, có đồ vật gì đó không tiếng động nổ tung, vô số đạo tầm mắt nhất tề*(cùng lúc) chuyển về phía hướng của Văn trưởng lão !
Kết quả này không khỏi quá bất ngờ, ai cũng sẽ không nghĩ tới Âu Li tiên sinh sẽ đem đầu mâu đột nhiên chỉ hướng về phía Văn trưởng lão!
Lúc trước một số kiếm khách còn đang thay Âu Li tiên sinh lên án công khai Long Thiên Tuyệt liền rối rít dừng lại , cổ họng của tất cả mọi người giống như bị người chặn toàn bộ , trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.
Bản thân Văn trưởng lão làm chủ mưu lại trực tiếp trúng kế, hoàn toàn phản ứng không kịp.
Mọi thứ đang thuận buồm xuôi gió , lại dẫn nước lật thuyền, cho dù là ai cũng không cách nào tiếp nhận chuyện này . Song đây hết thảy cũng là sự thật, ngón tay của Âu Li tiên sinh không phải chỉ hắn, còn có thể là ai?
Tứ đại hộ pháp tụ tập ở bên cạnh Long Thiên Thần nghe vậy, không khỏi có chút hả hê địa cười lớn , phá vỡ sự yên lặng khác thường kia .
“Âu Li tiên sinh nói không sai ! Tên tiểu nhân này dám khích bác ly gián , nên hảo hảo mà giáo huấn một chút! Cái gì tam đại Thánh Địa sứ giả? Muốn đức hạnh không có đức hạnh, muốn phẩm cách không có phẩm cách, thật sự làm cho người ta hoài nghi, chẳng lẽ Tam Đại Thánh Địa lại có bộ mặt xấu xí như vậy ư ?” Dung Thiếu Hoa phe phẩy Ngân phiến*(quạt), nháy nháy đôi mắt đào hoa của hắn , từng chữ như châu ngọc, từng chữ liền lấy mái.
Long Thiên Thần nói tiếp: “Cái tên ngu xuẩn này ! Đại ca của ta cùng Âu Li tiên sinh chính là anh em kết nghĩa, tên tiểu nhân như ngươi nói vài câu làm sao có thể ly gián ?”
“Tam Đại Thánh Địa xử sự, từ trước đến giờ cũng là tiểu nhân hành kính*(xử sự như tiểu nhân) , Nhị công tử chẳng lẽ còn không có lĩnh hội sao?” Vân hộ pháp tà khí cười nói.
Long Thiên Thần nhướng nhướng mày: “Cũng đúng! Bọn họ trộm đồ của đại tẩu ta lại không trả, da mặt dày đến nỗi khiến người khác phỉ nhổ, thật đúng là hết sức vô sỉ ! Những kẻ theo chân bọn họ cùng một chỗ , ta cũng phải cảm thấy mất mặt thay họ !”
Văn trưởng lão đâu chịu nổi chê cười của mọi người? Hắn giận đến sắc mặt đỏ lên, đôi môi không ngừng run rẩy: “Các ngươi nói rõ ràng! Lão phu trộm của các ngươi thứ gì?”
“Trong lòng ngươi tữ rõ ràng! Ta khinh thường cùng loại tiểu nhân hèn hạ này nói chuyện!” chuyện Thập đại thần khí rất trọng yếu, Long Thiên Thần biết phân nặng nhẹ, cho nên không có trước mặt mọi người nói ra.
Văn trưởng lão càng sẽ không nói.
Cho nên hai bên cứ dằn co qua lại , không khí thập phần quái dị.
Lúc này, trong đám người có một lớn tuổi lên tiếng nói: “Chư vị, hôm nay khó có dịp mọi người tề tụ một đường, cần gì vì chút chuyện nhỏ náo không vui? Không bằng nâng chén chè chén một phen, đừng cô phụ lương thần mĩ cảnh*(đừng bỏ lỡ cảnh đẹp nơi đây) .”
Trưởng giả thanh âm ôn nhuận, gột rửa lòng người, không khí kiếm bạt nỏ trương tại hiện trường lúc này mới từ từ hòa hoãn xuống .
Anh Mộc Đại Lang dẫn đầu giơ lên chén rượu, theo trưởng giả lời mà nói : “Cao tiền bối nói đúng! Hôm nay bọn ta may mắn có thể nghênh đón chư vị cao nhân ẩn sĩ, chính là may mắn của Thánh Đảo ta , chúng ta tạm thời bỏ qua một bên những chuyện không vui , hảo hảo nâng ly , chư vị tối nay cần phải tận hứng mà về! Tại hạ cạn trước xem như tôn kính!”
Anh Mộc Đại Lang dẫn đầu , cầm trong tay ly rượu ngon, uống một hơi cạn sạch. Ngay sau đó các vị tân khách đang ngồi cũng rối rít nâng chén phụ hoạ, tạm thời quên mất những chuyện không vui vừa rồi, ca múa bắt đầu, dạ tiệc từ từ dung nhập vào trong không khí hài hoà .
Long Thiên Tuyệt ôm Vân Khê đang lâm vào suy ngẫm , mi tâm khẽ nhíu, nàng vì sao còn chưa tỉnh lại? Trong lòng hắn mơ hồ lo lắng. Bất quá đáng được ăn mừng chính là, thần sắc trên mặt nàng đã không còn vẻ thống khổ như trước, vẻ mặt từ từ trở về bình tĩnh.
Hắn giơ tay lấy khăn lau đi mồ hôi đang bám trên trên trán và cánh mũi của nàng, tiểu tâm dực dực*(rất cẩn thận) , tựa như ở chăm sóc một món đồ sứ.
Ba đạo ánh mắt khác thỉnh thoảng phiêu hướng đến thân ảnh trong lòng ngực hắn, Long Thiên Tuyệt ngước mắt, nhất nhất đem ánh mắt thanh đạm quét đến.
Người đầu tiên chính là Tần Tú, hắn rất kinh ngạc về tình huống hiện tại của Vân Khê , không cách nào phân biệt nàng đến tột cùng bị làm sao, nàng là cố ý làm bộ như ngủ mê man để tránh né cùng hắn tỷ thí, hay là thật sự gặp phải chuyện gì , lại lâm vào hôn mê ? nếu là lúc trước , hắn tuyệt đối khinh bỉ nàng , đối thủ như vậy, hắn căn bản khinh thường nhất, nhưng hiện tại , hắn tuyệt không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hắn nguyện ý chờ đợi, đợi đến khi nàng trở về trạng thái tốt nhất , sẽ cùng nàng tỷ thí . Bởi vì hắn điều hắn mong muốn chính là tỷ thí công bằng , chân chính đấu với nhau!
Tiếp theo chính là Nam Cung Dực, Nam Cung Dực cảm thấy tình huống hiện tại của Vân Khê rất kì quái , tuy rằng tác phong làm việc của nữ nhân này khá quỷ dị , lúc nào cũng ngoài dự đoán mọi người, không an bài như lẽ thường , nhưng cũng không có lớn mật đến nỗi làm trò mặt trước mặt mọi người, không có việc gì ngủ ở trong ngực một người đàn ông , mặc dù người nam nhân kia là trượng phu của nàng… rốt cuộc là tại sao? Trong lòng hắn nghi ngờ.
Long Thiên Tuyệt hướng hắn híp híp mắt, không tiếng động tặng cho hắn một ánh mắt tràn đầy uy hiếp , coi như là cảnh cáo.
Cuối cùng, tầm mắt của hắn rơi vào trên người Hách Liên Tử Phong , ánh mắt của hắn hiện lên ngoan lệ, lực uy hiếp càng thêm thâm sâu.
Hách Liên Tử Phong không để ý đến ánh mắt uy nghiêm mang theo ý tứ cảnh cáo đầy hàm xúc của Long Thiên Tuyệt , lại chăm chú nhìn chằm chằm Vân Khê, trong lòng tràn lo lắng, nàng đã xảy ra chuyện gì ? là ngã bệnh , hay là bị thương?
Ánh mắt âm thầm của hai nam nhân đang tương đấu , đúng lúc này, Âu Li đột nhiên đứng lên, một lần nữa lên tiếng nói: “Chư vị, nhân dịp dạ tiệc tối nay , lão phu muốn trước mặt mọi người, thu một quan môn đệ tử, hi vọng chư vị có thể vì lão phu làm người chứng kiến.”
“Âu Li tiên sinh muốn thu quan môn đệ tử? Không biết là người phương nào lại may mắn như thế , lại được Âu Li tiên sinh thưởng thức?”
“Người này đích xác là quá may mắn! Nghe nói Âu Li tiên sinh cả đời chỉ nhận qua hai đồ đệ, mà một người là hắn người thứ ba đồ đệ, hơn nữa còn là quan môn đệ tử, tiền đồ đang rộng mở a. . . . . .”
“Âu Li tiên sinh, có thể nói cho chúng ta biết, rốt cuộc ai là người lọt vào mắt của Âu Li tiên sinh , may mắn trở thành quan môn đệ tử của ngài vậy ?”
“. . . . . .”
Trong lúc vạn chúng*(mọi người) đang chờ mong, ngón tay của Âu Li tiên sinh một lần nữa vươn ra, chỉ về một cái hướng khác.
Oanh!
Hiện trường lại bạo phát !
Phần lớn mọi người cảm thấy choáng váng, hoài nghi ánh mắt của mình có vấn đề, tại sao lại có thể là hắn? hướng Âu Li tiên sinh chỉ không phải là ai khác, mà chỉ là một tên xú tiểu tử, điều này thật sự là quá đả kích người khác !
Đám người Văn trưởng lão thấy vậy, trong lòng cảm thấy rất bàng hoàng ! Tại sao lại là nhi tử của Long Thiên Tuyệt ! Điều này sao có thể?
Khác với thần sắc bị đả kích của mọi người, những người bên Long Thiên Thần ai nấy đều hoan hô rất nhiệt liệt.
“Ha ha, Tiểu Mặc, tốt lắm !”
Đoan Mộc hùng, đám người Mộ lão cũng thay Vân Tiểu Mặc cao hứng, bàn về danh vọng, mọi người ở đây không người nào có thể cùng Âu Li tiên sinh đánh đồng, Ứng ngũ mặc dù cũng được xưng tụng là nhất đại luyện đan tông sư, nhưng lần này tông sư so sánh với tông sư hàm Kim lượng*(hàng thật giá thật ?) , vĩnh viễn không thể nào bì kịp !
Cho nên Âu Li tiên sinh được ngồi hàng ghế danh dự là điều không thể nào nghi ngờ , cũng không có người nào chất vấn, mặc dù Long Thiên Tuyệt là đại ân nhân của Lưu xuyên Nhất Hùng cùng Anh Mộc Đại Lang , nhưng bàn về chỗ ngồi thì cũng chỉ có thể ngồi ở hàng tiếp theo . Có thể thấy được có thể trở thành đồ đệ của Âu Li tiên sinh , là việc khiến ai nấy đều cảm thấy rất vinh dự!
“Âu Li tiên sinh, ngươi xác định?” Trong số khách nhân trong có người thật sự chịu không được đả kích, không nhịn được liền mở miệng hỏi .
Âu Li ngưng mắt nhìn về phía Vân Tiểu Mặc , khẽ mỉm cười ôn hòa , nói: “Lão phu dĩ nhiên xác định! Chỉ bất quá, luyện khí là cần thiên phú . . . . . .”
“Tiểu Mặc, tới đây!” Âu Li từ ái hướng Vân Tiểu Mặc ngoắt ngoắt tay.
Vân Tiểu Mặc mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, nhìn chăm chăm Âu Li, lại quay đầu nhìn Long Thiên Tuyệt, đôi mắt sáng long lanh khẽ nháy , hồn nhiên khả ái khiến ai nấy đều muốn yêu thương .
“Tiểu Mặc, đi đi!” Long Thiên Tuyệt khẽ mỉm cười , tặng cho hắn một ánh mắt khích lệ .
Vân Tiểu Mặc gật đầu, đứng thẳng dậy, hướng Âu Li tiên sinh chạy đến . Trong túi áo của hắn , Tiểu Bạch tò mò thò đầu ra nhìn, một đôi ánh mắt nhỏ hữu thần chuyển động, dưới đáy lòng yên lặng cổ vũ cho Tiểu Mặc Mặc : Tiểu Mặc Mặc ngươi nhất định có thể ! Tiểu Mặc Mặc là giỏi nhất!
Âu Li bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc , trước mặt mọi người , nói: “Tiểu Mặc, ngươi hãy nghe cho kỹ. Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, lão phu muốn xem thử khả năng của ngươi , nhưng nếu thiên phú của ngươi không đủ để trở thành luyện khí sư, như vậy lão phu đành buông tha cho ngươi, không thể thu ngươi làm đồ đệ. Lão phu nói như vậy, ngươi có chấp nhận không ?”
Vân Tiểu Mặc biết điều gật gật đầu: “Tiểu Mặc tiếp nhận!”
Âu Li lại nói: “Vậy nếu ngươi không cách nào trở thành luyện khí sư, ngươi có thương tâm không ?”
Vân Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Ta sẽ không khổ sở thương tâm !”
“Tại sao?”
Vân Tiểu Mặc ngẩng đầu, rất có tự tin nói: “Bởi vì ta nhất định có thể trở thành một luyện khí sư ưu tú nhất !”
Âu Li cảm thấy choáng váng , nghe bé nói như thế , hắn lại có chút lo lắng. Hắn không cách nào giữ một hài tử thừa nhận năng lực của bản thân, nhưng lại không thích hợp luyện khí, nhưng sự tự tin lại quá cao , không có sự chuẩn bị cho thất bại , hắn thật không biết khi tiểu tử này khi đối mặt với thất bại sẽ như thế nào . Bất quá đây chỉ là suy đoán của hắn, nói không chừng bé thật sự có thiên phú tại phương diện này , dù sao thiên phú của luyện khí sư cũng là đời đời tương truyền a , phụ thân của hắn cũng có thiên phú của luyện khí sư , nói không chừng hắn cũng có đấy.
Hắn nghĩ như thế, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, lời của Vân Tiểu Mặc lời rơi vào tai bọn hắn, chỉ có thể coi là lời nói của trẻ con . Luyện khí sư đích thiên phú há lại bất luận kẻ nào cũng có thể có ? Nhưng nếu thật sự là như thế, như vậy chẳng phải khắp nơi đều là có đầy luyện khí sư ư ?
Môn nhân của Ứng Ngũ cùng đám người Văn trưởng lão lúc trước nhịn một ngụm hoả khí hiện lại rối rít lộ ra thần sắc xem kịch vui , một trận vừa rồi, bọn họ đều thua trong tay lão tử kia , nên bây giời bọn hắn ngược lại muốn nhìn tiểu tử này tự bêu xấu bản thân như thế nào ! mất mặt tiểu tử đó , cũng là tương đương với bọn kia mất mặt , cũng coi như giúp bọn họ trút giận !
“Tiểu Mặc, cố gắng lên! Đừng sợ, chúng ta ủng hộ ngươi!”
“Tiểu Mặc ca ca, cố gắng lên!”
“. . . . . .”
Những người đang xem trò hay ở sau, lại lên tiếng khích lệ hoan hô ồn ào cả lên.
Vân Tiểu Mặc quay đầu lại, hướng người khích lệ hắn nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười tràn đầy rực rỡ , tia sáng bắn ra bốn phía, thoáng chút làm cho người ta quên mất hiện tại là đêm tối hay ban ngày.
Hắn lại quay đầu, nhìn về nơi phụ thân cùng mẫu thân đang ngồi , tầm mắt sau khi xẹt qua nụ cười khích lệ của phụ thân , liền khoá chặt thân ảnh của mẫu thân .
Cái miệng nhỏ nhắn cong lên , dưới đáy lòng của hắn thầm nói: “Mẫu thân, Tiểu Mặc nhất định sẽ cố gắng ! Khi Tiểu Mặc thành công, người nhất định phải tỉnh lại nga!”
Long Thiên Tuyệt nhận thấy được ánh mắt khác thường của nhi tử , đáy mắt liền nổi lên một mảnh ánh sáng nhu hòa, cúi đầu hướng về phía Vân Khê nói: “Khê Nhi, mau tỉnh lại, Tiểu Mặc hắn đang nhìn nàng, hắn hiện tại cần nàng khích lệ.hắn . . .”
Đáng tiếc Vân Khê giờ phút này còn đang ở trong ý thức cùng đoàn lửa kia tác chiến , linh hồn cùng tinh thần lực đều bị tổn hại , không có cách nào tránh thoát, cho nên nàng không nghe được bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài cả , cho nên cũng không có cách nào chính mắt nhìn thấy nhi tử đang khảo nghiệm thiên phú.
Vân Tiểu Mặc tuy rằng có hơi chút thất vọng thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn ngẩng đầu đối với Âu Li nói: “Ta đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu!”
/732
|