Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Q.4 - Chương 29 - Nói Ta Trộm, Ta Liền Trộm Cho Ngươi Xem
/732
|
Bảo bối Tiểu Mặc còn không có hoàn toàn bày ra xong, cũng đã kinh động Dạ Hàn Nhật. Khi hắn chạy tới, thấy một màn hoành tráng như thế, thần sắc của hắn cũng ra vẻ khác thường.
” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” trong giọng nói ôn hòa lộ ra uy nghiêm.
Bạch Tịch Tình thấy thế, vội vàng đoạt trước nói: ” Dạ đại công tử, đứa nhỏ này len lén chạy vào gian phòng lão phu nhân, trộm Phỉ Thúy Ngọc Hoàn của lão phu nhân, bị bắt tại trận, nhưng hắn chết cũng không thừa nhận, ngươi nói xem cõi đời này sao lại có hài tử không có gia giáo như vậy hay sao? Còn có mẹ ruột của hắn, vì để nhi tử nàng cỡi tội, mới vừa rồi đối với Dạ thống lĩnh xuất thủ công kích. Dạ đại công tử, kính xin ngươi nhanh lên một chút đem mẫu tử đuổi ra khỏi Huyễn Dạ Tinh Cung, nếu như không, sẽ mất công bằng hợp lý!”
” Sự thật như thế sao?” Dạ Hàn Nhật ánh mắt nhàn nhạt nhất nhất quét qua mọi người tại đây, nhìn không ra ý nghĩ của hắn.
Dạ thống lĩnh bị ánh mắt của hắn đảo qua, vội vàng ôm quyền, tiến lên trả lời nói: “Hồi đại công tử lời mà nói…, thật sự là chúng ta thấy đứa nhỏ này chuồn êm vào gian phòng lão phu nhân, bất quá ” Hắn hiện nay cũng không xác định, bởi vì … trên người hài tử này vốn có tài phú, đã hoàn toàn kinh đến hắn, thử nghĩ nếu trên người hắn có nhiều bảo bối như vậy, làm sao có thể còn đi trộm một bảo bối có trị giá bình thường đây?
Dạ Hàn Nhật ánh mắt xoay chuyển, nhu hòa rơi vào trên người Vân Tiểu Mặc, hắn ngồi chồm hổm thân hỏi: “Tiểu Mặc, nói cho ca ca biết, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
” Mỹ nhân ca ca, bọn họ đều là người xấu, bọn họ oan uổng Tiểu Mặc trộm đồ, Tiểu Mặc căn bản cũng không có trộm!” Vân Tiểu Mặc có chút kích động, rất sợ mỹ nhân ca ca mình thích cũng không tin tưởng mình.
” Mỹ nhân ca ca, ngươi nhìn! Bảo vật trên người Tiểu Mặc đều ở nơi này, căn bản cũng không có đồ bọn họ nói, Tiểu Mặc là trong sạch !”
” Tiểu Mặc đừng nóng vội! Ca ca tin tưởng Tiểu Mặc” Dạ Hàn Nhật nói xong thì sờ sờ đầu của hắn, hướng hắn khẽ mỉm cười, lần nữa quay đầu , nụ cười của hắn bỗng nhiên thu lại”Không có bằng cớ cụ thể, các ngươi làm sao có thể tùy tiện oan uổng một hài tử? Hắn là khách nhân ta mang đến, các ngươi hoài nghi hắn, trừ phi cũng là đang hoài nghi ta?”
” Đại công tử, ngươi đến tột cùng, là có quan hệ như thế nào cùng hai mẹ con bọn họ? Vì sao khắp nơi bảo vệ họ? Biểu muội ta mới là vị hôn thê của ngươi, ngươi bảo vệ một ngoại nhân như thế, đến tột cùng là đem biểu muội ta để ở chỗ nào?” Bạch Tịch Tình đem Bạch Tịch Vũ kéo ra ngoài, “Biểu muội, ngươi đã thấy rõ ràng cách làm người của hắn! Ai nói đại công tử Huyễn Dạ Tinh Hải thông minh cơ trí, công chính công nghĩa, chính là người có khả năng thừa kế đảo chủ Huyễn Dạ Tinh Hải nhất! Nhưng lại kiến thức nông cạn cùng võ đoán, làm thế nào mà đứng đầu một đảo, như thế nào làm người ta tin phục?”
” Biểu tỷ!” Bạch Tịch Vũ khuôn mặt đỏ lên, liếc trộm Dạ Hàn Nhật mấy lần, chột dạ càng sâu.
” Vũ tiểu thư, ngươi nói, ngươi cũng cho rằng là đứa nhỏ này trộm Phỉ Thúy Ngọc Hoàn của lão phu nhân sao?”
Đón nhận con ngươi xinh đẹp của Dạ Hàn Nhật, Bạch Tịch Vũ lại khẩn trương và chột dạ càng sâu, đây là đầu hắn đưa mắt nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lần nữa không nên người mà hồng lên, nàng chưa kịp suy nghĩ trả lời: ” Ta, ta cũng không tin đứa nhỏ này trộm, hắn còn nhỏ như vậy, cho dù thật cầm đồ lão phu nhân, cũng là đem ra chơi thôi, cho nên mọi người cũng lkhông nên nói tiếp chuyện này, đối với hài tử hãy bao dung một chút.”
Bạch Tịch Tình nghe vậy, nhất thời tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, nàng trăm phương ngàn kế, chính vì muốn cho hai mẹ con Vân Khê xui xẻo, biểu muội nàng thì ngược lại, ở trước mặt vị hôn phu của mình làm vẻ người hiền lành.
Vân Tiểu Mặc cũng không vui rồi, nói như vậy, so sánh với trực tiếp nói xấu hắn càng làm cho người ta tức giận hơn! Hắn tuổi tuy còn nhỏ, nhưng mà hắn biết phân biệt thị phi đúng sai!
” Ta không có trộm là không có trộm! Ta mới không cần gì đồ đạc của các ngươi đấy!”
” Tiểu Mặc, thanh giả tự thanh, cần gì theo chân bọn họ chấp nhặt?” Đối với tín nhiệm cùng che chở của Dạ Hàn Nhật, Vân Khê ghi tạc ở bên trong, cảm tính đối với hắn cũng tăng lên gấp bội, nàng vuốt vuốt đầu nhi tử, tận lực trấn an tâm tình chịu ủy khuất của hắn.
” Bất quá, nếu bọn họ oan uổng chúng ta, chúng ta cũng không có thể tùy tiện làm cho người ta oan uổng. Bọn họ không phải nói ngươi trộm bảo bối sao? Vậy chúng ta hôm nay liền trộm bảo bối thật của bọn hắn, làm thật tội danh này, xem bọn hắn có thể đem chúng ta mẫu tử làm gì?”
Đối mặt một đám người không nói đạo lý như vậy, không lấy ra thái độ cường ngạnh, thì chỉ có thể mặc người chà đạp, Vân Khê đã nhịn hồi lâu, nếu không phải thân ở trong tam đại Thánh Địa, có điều cố kỵ, nàng đã sớm một chưởng chụp chết tất cả đám người làm cho nàng nhìn không vừa mắt. Dám nói xấu tâm can bảo bối của nàng, để cho hắn bị ủy khuất, quả thực là tội đáng chết vạn lần!
Nàng lạnh lùng cười một tiếng, sau một khắc, thân hình của nàng bắt đầu Na Di, Như bóng dáng loại thổi qua hai tỷ muội Bạch Tịch Tình cùng đám người bên cạnh Dạ thống lĩnh.
” a, bảo bối của ta!”
” còn bảo bối ta!”
” ngươi thật to gan, lại dám trộm đồ Bổn thống lĩnh?”
“. . . . . .”
Bảo vật chồng chất ở trước mặt Vân Tiểu Mặc lại cao thêm một tầng, toàn bộ cũng là đồ vật quen thuộc của tỷ muội Bạch Tịch Tình cùng Dạ thống lĩnh.
” tốc độ thật nhanh! Thực lực của nàng rốt cuộc đạt tới trình độ như thế nào?” Mọi người kinh hãi.
Mấy người đang muốn xông về trước giật lại, nhưng Vân Khê há có thể để cho bọn họ như ý? Trong tay chẳng biết lúc nào nhiều ra một cây roi dài, trên không trung đột nhiên vung vút, dừng lại cước bộ mọi người.
” Vân Khê, lấy roi mềm của ta!” Bạch Tịch Tình sắc mặt xanh mét, thấy rõ trường tiên trong tay Vân Khê đúng là vật mình yêu mến, nàng giận không kềm được. Nàng không có ngờ tới Vân Khê lại lớn mật như thế, làm trò trước mặt của mọi người, công khai cướp bảo vật, quả thực to gan lớn mật!
” Vân Khê, ngươi có biết kết quả đắc tội tam đại Thánh Địa ta không?”
Vân Khê hừ lạnh, miệt thị nàng: “Vậy ngươi có biết kết quả đắc tội ta không? Các ngươi không phải là muốn nói xấu con ta trộm đồ sao? Hiện tại ta giúp các ngươi tìm được chứng cớ, xác định tội danh, các ngươi như thế nào cám ơn ta?”
Lớn lối, quá kiêu ngạo rồi!
Bạch Tịch Tình thịnh nộ, đưa tay túm lấy kiếm trong tay một gã đệ tử, hướng Vân Khê đâm tới.
Dạ Hàn Nhật có ý muốn nhúng tay, chẳng qua là lặng yên đứng ở bên người Vân Tiểu Mặc, để bảo vệ.
Bạch Tịch Tình mấy ngày này chịu phạt, võ nghệ cũng là tinh tiến không ít, võ cấp nhảy bước vào đến cảnh giới Thiên Huyền, nàng vừa ra tay, lập tức đưa tới mọi người sợ hãi than. Ở tam đại Thánh Địa, tuổi trẻ giống như Bạch Tịch Tình như vậy, bước vào Thiên Huyền chi cảnh cao thủ đếm không xuể, song cô gái cũng là số ít. Trừ ngày đó tư chất xuất chúng thiên tài cao thủ Dạ Tử hi, Bạch Tịch Tình tu vi coi như là không tệ, bởi vì Tam Đại Thánh Địa cùng những địa phương khác không có quá nhiều là khác biệt, đồng dạng là tôn sùng nam tôn nữ ti, cho nên trong các cô gái, rất khó tìm kiếm ra chân chánh cao thủ.
“Tốt! Bạch Sa đảo cũng có được một nữ kiếm khách giỏi!”
Trong đám người, cũng không biết là người nào mới vừa khen một câu, sau đó liền thấy được cảnh tượng phá vỡ.
“Ách, làm sao có thể?” Người này con ngươi đều nhanh muốn rơi ra xuống.
Chỉ thấy vốn là còn hùng hổ, Bạch Tịch Tình giơ kiếm ám sát Vân Khê, sau một khắc lại bị đối phương một tay bắt ở không trung, giống như đùa giỡn, không thể phí sức lực.
Mọi người cơ hồ sẽ không thấy rõ, Bạch Tịch Tình đến tột cùng là như thế nào rơi vào trong tay nàng, có ít người trong đầu thậm chí xuất hiện một ý niệm hoang đường, Bạch Tịch Tình cùng Vân Khê hai người rõ ràng chính là có giao hảo tới diễn vở hí kịch này, mà Bạch Tịch Tình chính là tự nhảy đến trong tay Vân Khê, dùng cái này tới hiển lộ rõ ràng lợi hại Vân Khê !
Không đúng, không đúng, ý nghĩ này thật sự là quá hoang đường!
“Thả ta xuống! Yêu nữ, ngươi mau buông!” Bạch Tịch Tình giãy dụa rống lên, giọng nói xa xa truyền ra vườn.
“Muốn cho ta thả ngươi ra? Có thể a! Ngươi bây giờ lập tức quỳ gối trước mặt con ta, cùng hắn nói xin lỗi, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một cái mạng.” Vân Khê thái độ vô cùng cường thế.
“Yêu nữ, ngươi mơ tưởng! Ngươi như thế nhục nhã ta, chính là nhục nhã Bạch Sa đảo, mọi người của Bạch Sa đảo chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi!”
Lúc này, trong đám người bỗng nhiên có người hô lên.
“Nhìn xem! Đây không phải là Phỉ Thúy Ngọc Hoàn lão phu nhân mất sao?”
Vân Khê theo tiếng trông đi qua, quả nhiên, dưới ánh mặt trời, ở đây trong một đống cao cao bảo vật, có một bôi u lam quang phá lệ bắt mắt. Vân Khê trước mặt sắc chợt Lãnh, tay giơ cao Bạch Tịch Tình hung hăng đối với tường rào khu vườn vứt qua: “Rất tốt! Ngươi vừa ăn cướp vừa la làng, thật là rắp tâm độc ác!”
Bạch tịch tình mới vừa cũng nhìn thấy một ít bôi u lam, một lòng nhất thời thót lên tới cổ họng, đang suy tư như thế nào vì mình giải vây, thì trọng tâm thân thể đột nhiên bị thẳng tắp quăng ra ngoài, đụng vào trên tường rào. Nàng nghe được xương cốt các nơi trong thân thể của mình truyền đến thanh âm gãy xương, đau đến không muốn sống.
Lúc này, mọi người cũng rối rít hiểu được, thì ra đây hết thảy đều là cạm bẫy của Bạch Tịch Tình. Chính nàng trộm Phỉ Thúy Ngọc Hoàn lão phu nhân, nhưng đem tội danh gài tang vật ở trên người một hài tử, hành vi cùng tâm địa ác độc như vậy, thật là khiến người khinh bỉ.
Dạ thống lĩnh lúc này tỉnh ngộ tới đây, sắc mặt đỏ bừng liếc về phía Vân Khê, trong lòng tràn đầy áy náy.
Bạch Tịch Vũ giờ phút này sắc mặt chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là cực kỳ xấu hổ, nàng né tránh tầm mắt của mọi người, đỉnh đầu càng ngày càng cúi thấp xuống, không biết nên như thế nào đối mặt với vị hôn phu của mình.
Dạ Hàn Nhật ánh mắt chợt lóe, chân mày đẹp mắt cau lại nói: “Tình tiểu thư, sự thật bày ở trước mắt, ngươi giải thích như thế nào?”
“Ta. . . . . . . . . “ Bạch Tịch Tình đau đớn không chịu nổi, bỗng nhiên đưa tay chỉ Bạch Tịch Vũ, nói, “Ngọc Hoàn là nàng cầm, cùng ta không liên quan! Các ngươi nếu không ptin lời ta…, có thể hỏi bọn họ, bọn họ đến tột cùng có thấy ta vào vườn lão phu nhân hay không? Lại có nhìn thấy nàng vào vườn lão phu nhân không?” Nàng chỉ vào hai gã đệ tử giữ cửa, vừa chỉ chỉ Bạch Tịch Vũ, đem hết tội danh trút lên trên người Bạch tịch Vũ. Nghĩ thầm Bạch Tịch Vũ là vị hôn thê của Dạ Hàn Nhật, hắn sẽ cho nàng chừa chút mặt mũi, nàng âm thầm hướng biểu muội dùng sức nháy mắt, hi vọng nàng có thể đem tội danh cho nhận lấy.
Bạch Tịch Vũ sắc mặt đỏ bừng, cũng đọc hiểu ánh mắt biểu tỷ, nàng thật khó khăn mở miệng trước mặt vị hôn phu mình thừa nhận chuyện không thể chấp nhận như thế, nàng làm không được, nhưng biểu tỷ dù sao cũng là vì giúp nàng, mới có thể gài tang vật vu hãm. Nói về tình nói lý, nàng hẳn là đem chuyện này nhận lấy mới phải.
Đang do dự, thì một thanh âm tục tằng từ ngoài vườn truyền vào, khiến cho cục diện càng thêm phức tạp: “Ai dám nói xấu tiểu thư nhà ta ăn trộm? Chính là bôi đen Bạch Sa đảo ta! Bản thân ta muốn nhìn xem, người phương nào có lá gan lớn như thế?”
Trên Tường rào, có một thân ảnh màu trắng như ưng bay tới, trong nháy mắt rơi xuống đất, đem mặt đất rung động. Người này hai bên tóc mai đã trắng, tuổi trên dưới sáu mươi, theo sát phía sau hắn còn có hai gã trung niên nam tử, trên người mọi người đều lộ ra hơi thở cường giả.
Vân Khê Song Đồng hơi co lại, chuyển thành thâm trầm.
“Thần trưởng lão! Ngài tới thật tốt quá! Yêu nữ kia chẳng những nói xấu biểu muội, hơn nữa còn lần nữa nhục nhã Bạch Sa đảo, đem tôn nghiêm Bạch Sa đảo dẫm ở dưới lòng bàn chân, căn bản không đem Bạch Sa đảo để vào trong mắt, ngài nhất định phải thay các vãn bối hảo hảo mà dạy nàng một phen!” ánh mắt Bạch Tịch Tình như độc xà hung hăng ngó chừng Vân Khê, mép nổi lên nụ cười tiết hận.
Dạ Hàn Nhật mâu quang trầm xuống, tiến lên một bước nói ” Thần trưởng lão, toàn bộ câu chuyện này trong đó có chút phức tạp, sự thật cũng không phải là như ngươi nghe, ngài thân là một trong trưởng lão của hội trưởng lão, kính xin vì công nghĩa, không được thiên nghe thiên tín”
Thần trưởng lão vung bàn tay to, căn bản không để vào trong mắt, vòng qua hắn, thẳng tắp ép hướng Vân Khê: ” Ngươi đến tột cùng là người phương nào? Mới vừa rồi là ngươi nhục nhã đệ tử Bạch Sa đảo ta?”
” Đúng thì như thế nào?” ánh mắt Vân Khê híp lại, không chút nào yếu thế, trưởng lão trong hội trưởng lão sao? Vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ nàng sợ hắn à?
Thần trưởng lão giọng nói âm lãnh: “Rất tốt! Xem ra ngươi chết đến trước mắt, còn không hiểu, người đâu, hảo hảo dạy dỗ nàng một phen cho lão phu! Dám nhục nhã đệ tử Bạch Sa đảo ta, giết không tha!”
Lão đầu này cư nhiên bao che như vậy, không hỏi nguyên do thị phi, liền che chở người nhà mình, Vân Khê hừ lạnh một tiếng, đáy mắt lệ quang chớp động, dùng đồng dạng âm điệu trở về hắn một câu: ” Ta cũng nói cho ngươi biết! Dám nhục nhã mẫu tử ta, thiên đao vạn quả!”
Dạ Hàn Nhật rõ ràng biết nếu song phương tranh phong, tình thế hết sức căng thẳng, hắn lo lắng nên tiến lên trước, ngăn ở trong hai người , khuyên can nói: “Nhị vị, có việc từ từ thương lượng, chớ để tổn thương hòa khí!”
Thần trưởng lão không chút khách khí phất tay áo: ” tiểu tử ngươi cút sang một bên cho lão phu! Hôm nay không hảo hảo dạy dỗ Xú nha đầu này một phen, thì khó tiêu mối hận trong lòng lão phu!”
Vân Khê mắt liếc Dạ Hàn Nhật, nhếch môi cười lạnh nói: “Chuyện này công tử không cần nhúng tay! Hôm nay nếu ta không cho lão đầu tử này một chút màu sắc để nhìn, chẳng phải là để người ta cho là hai mẹ con ta rất dễ khi dễ? Cái gì chó má Bạch Sa đảo, bất quá chỉ là những kẻ ăn trộm, tiểu nhân gài tang vật vu hãm! Chuyện hôm nay, ai đúng ai sai, tất cả mọi người đã thấy rất rõ ràng, công đạo tự tại lòng người. Ta hôm nay chính là muốn hảo hảo dạy dỗ một phen bọn chuột nhắt tự cao tự đại, coi trời bằng vung này! Để cho bọn họ biết, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!”
Dạ Hàn Nhật mày nhíu lại được sâu hơn, hắn đang suy tư, rốt cục vẫn lui về phía sau một bước, âm thầm phân phó hạ nhân bên cạnh, đi trước bẩm báo với đảo chủ. Chuyện này phát triển đến đây, chỉ sợ cũng chỉ có đảo chủ ra mặt mới có thể điều đình.
” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” trong giọng nói ôn hòa lộ ra uy nghiêm.
Bạch Tịch Tình thấy thế, vội vàng đoạt trước nói: ” Dạ đại công tử, đứa nhỏ này len lén chạy vào gian phòng lão phu nhân, trộm Phỉ Thúy Ngọc Hoàn của lão phu nhân, bị bắt tại trận, nhưng hắn chết cũng không thừa nhận, ngươi nói xem cõi đời này sao lại có hài tử không có gia giáo như vậy hay sao? Còn có mẹ ruột của hắn, vì để nhi tử nàng cỡi tội, mới vừa rồi đối với Dạ thống lĩnh xuất thủ công kích. Dạ đại công tử, kính xin ngươi nhanh lên một chút đem mẫu tử đuổi ra khỏi Huyễn Dạ Tinh Cung, nếu như không, sẽ mất công bằng hợp lý!”
” Sự thật như thế sao?” Dạ Hàn Nhật ánh mắt nhàn nhạt nhất nhất quét qua mọi người tại đây, nhìn không ra ý nghĩ của hắn.
Dạ thống lĩnh bị ánh mắt của hắn đảo qua, vội vàng ôm quyền, tiến lên trả lời nói: “Hồi đại công tử lời mà nói…, thật sự là chúng ta thấy đứa nhỏ này chuồn êm vào gian phòng lão phu nhân, bất quá ” Hắn hiện nay cũng không xác định, bởi vì … trên người hài tử này vốn có tài phú, đã hoàn toàn kinh đến hắn, thử nghĩ nếu trên người hắn có nhiều bảo bối như vậy, làm sao có thể còn đi trộm một bảo bối có trị giá bình thường đây?
Dạ Hàn Nhật ánh mắt xoay chuyển, nhu hòa rơi vào trên người Vân Tiểu Mặc, hắn ngồi chồm hổm thân hỏi: “Tiểu Mặc, nói cho ca ca biết, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
” Mỹ nhân ca ca, bọn họ đều là người xấu, bọn họ oan uổng Tiểu Mặc trộm đồ, Tiểu Mặc căn bản cũng không có trộm!” Vân Tiểu Mặc có chút kích động, rất sợ mỹ nhân ca ca mình thích cũng không tin tưởng mình.
” Mỹ nhân ca ca, ngươi nhìn! Bảo vật trên người Tiểu Mặc đều ở nơi này, căn bản cũng không có đồ bọn họ nói, Tiểu Mặc là trong sạch !”
” Tiểu Mặc đừng nóng vội! Ca ca tin tưởng Tiểu Mặc” Dạ Hàn Nhật nói xong thì sờ sờ đầu của hắn, hướng hắn khẽ mỉm cười, lần nữa quay đầu , nụ cười của hắn bỗng nhiên thu lại”Không có bằng cớ cụ thể, các ngươi làm sao có thể tùy tiện oan uổng một hài tử? Hắn là khách nhân ta mang đến, các ngươi hoài nghi hắn, trừ phi cũng là đang hoài nghi ta?”
” Đại công tử, ngươi đến tột cùng, là có quan hệ như thế nào cùng hai mẹ con bọn họ? Vì sao khắp nơi bảo vệ họ? Biểu muội ta mới là vị hôn thê của ngươi, ngươi bảo vệ một ngoại nhân như thế, đến tột cùng là đem biểu muội ta để ở chỗ nào?” Bạch Tịch Tình đem Bạch Tịch Vũ kéo ra ngoài, “Biểu muội, ngươi đã thấy rõ ràng cách làm người của hắn! Ai nói đại công tử Huyễn Dạ Tinh Hải thông minh cơ trí, công chính công nghĩa, chính là người có khả năng thừa kế đảo chủ Huyễn Dạ Tinh Hải nhất! Nhưng lại kiến thức nông cạn cùng võ đoán, làm thế nào mà đứng đầu một đảo, như thế nào làm người ta tin phục?”
” Biểu tỷ!” Bạch Tịch Vũ khuôn mặt đỏ lên, liếc trộm Dạ Hàn Nhật mấy lần, chột dạ càng sâu.
” Vũ tiểu thư, ngươi nói, ngươi cũng cho rằng là đứa nhỏ này trộm Phỉ Thúy Ngọc Hoàn của lão phu nhân sao?”
Đón nhận con ngươi xinh đẹp của Dạ Hàn Nhật, Bạch Tịch Vũ lại khẩn trương và chột dạ càng sâu, đây là đầu hắn đưa mắt nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lần nữa không nên người mà hồng lên, nàng chưa kịp suy nghĩ trả lời: ” Ta, ta cũng không tin đứa nhỏ này trộm, hắn còn nhỏ như vậy, cho dù thật cầm đồ lão phu nhân, cũng là đem ra chơi thôi, cho nên mọi người cũng lkhông nên nói tiếp chuyện này, đối với hài tử hãy bao dung một chút.”
Bạch Tịch Tình nghe vậy, nhất thời tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, nàng trăm phương ngàn kế, chính vì muốn cho hai mẹ con Vân Khê xui xẻo, biểu muội nàng thì ngược lại, ở trước mặt vị hôn phu của mình làm vẻ người hiền lành.
Vân Tiểu Mặc cũng không vui rồi, nói như vậy, so sánh với trực tiếp nói xấu hắn càng làm cho người ta tức giận hơn! Hắn tuổi tuy còn nhỏ, nhưng mà hắn biết phân biệt thị phi đúng sai!
” Ta không có trộm là không có trộm! Ta mới không cần gì đồ đạc của các ngươi đấy!”
” Tiểu Mặc, thanh giả tự thanh, cần gì theo chân bọn họ chấp nhặt?” Đối với tín nhiệm cùng che chở của Dạ Hàn Nhật, Vân Khê ghi tạc ở bên trong, cảm tính đối với hắn cũng tăng lên gấp bội, nàng vuốt vuốt đầu nhi tử, tận lực trấn an tâm tình chịu ủy khuất của hắn.
” Bất quá, nếu bọn họ oan uổng chúng ta, chúng ta cũng không có thể tùy tiện làm cho người ta oan uổng. Bọn họ không phải nói ngươi trộm bảo bối sao? Vậy chúng ta hôm nay liền trộm bảo bối thật của bọn hắn, làm thật tội danh này, xem bọn hắn có thể đem chúng ta mẫu tử làm gì?”
Đối mặt một đám người không nói đạo lý như vậy, không lấy ra thái độ cường ngạnh, thì chỉ có thể mặc người chà đạp, Vân Khê đã nhịn hồi lâu, nếu không phải thân ở trong tam đại Thánh Địa, có điều cố kỵ, nàng đã sớm một chưởng chụp chết tất cả đám người làm cho nàng nhìn không vừa mắt. Dám nói xấu tâm can bảo bối của nàng, để cho hắn bị ủy khuất, quả thực là tội đáng chết vạn lần!
Nàng lạnh lùng cười một tiếng, sau một khắc, thân hình của nàng bắt đầu Na Di, Như bóng dáng loại thổi qua hai tỷ muội Bạch Tịch Tình cùng đám người bên cạnh Dạ thống lĩnh.
” a, bảo bối của ta!”
” còn bảo bối ta!”
” ngươi thật to gan, lại dám trộm đồ Bổn thống lĩnh?”
“. . . . . .”
Bảo vật chồng chất ở trước mặt Vân Tiểu Mặc lại cao thêm một tầng, toàn bộ cũng là đồ vật quen thuộc của tỷ muội Bạch Tịch Tình cùng Dạ thống lĩnh.
” tốc độ thật nhanh! Thực lực của nàng rốt cuộc đạt tới trình độ như thế nào?” Mọi người kinh hãi.
Mấy người đang muốn xông về trước giật lại, nhưng Vân Khê há có thể để cho bọn họ như ý? Trong tay chẳng biết lúc nào nhiều ra một cây roi dài, trên không trung đột nhiên vung vút, dừng lại cước bộ mọi người.
” Vân Khê, lấy roi mềm của ta!” Bạch Tịch Tình sắc mặt xanh mét, thấy rõ trường tiên trong tay Vân Khê đúng là vật mình yêu mến, nàng giận không kềm được. Nàng không có ngờ tới Vân Khê lại lớn mật như thế, làm trò trước mặt của mọi người, công khai cướp bảo vật, quả thực to gan lớn mật!
” Vân Khê, ngươi có biết kết quả đắc tội tam đại Thánh Địa ta không?”
Vân Khê hừ lạnh, miệt thị nàng: “Vậy ngươi có biết kết quả đắc tội ta không? Các ngươi không phải là muốn nói xấu con ta trộm đồ sao? Hiện tại ta giúp các ngươi tìm được chứng cớ, xác định tội danh, các ngươi như thế nào cám ơn ta?”
Lớn lối, quá kiêu ngạo rồi!
Bạch Tịch Tình thịnh nộ, đưa tay túm lấy kiếm trong tay một gã đệ tử, hướng Vân Khê đâm tới.
Dạ Hàn Nhật có ý muốn nhúng tay, chẳng qua là lặng yên đứng ở bên người Vân Tiểu Mặc, để bảo vệ.
Bạch Tịch Tình mấy ngày này chịu phạt, võ nghệ cũng là tinh tiến không ít, võ cấp nhảy bước vào đến cảnh giới Thiên Huyền, nàng vừa ra tay, lập tức đưa tới mọi người sợ hãi than. Ở tam đại Thánh Địa, tuổi trẻ giống như Bạch Tịch Tình như vậy, bước vào Thiên Huyền chi cảnh cao thủ đếm không xuể, song cô gái cũng là số ít. Trừ ngày đó tư chất xuất chúng thiên tài cao thủ Dạ Tử hi, Bạch Tịch Tình tu vi coi như là không tệ, bởi vì Tam Đại Thánh Địa cùng những địa phương khác không có quá nhiều là khác biệt, đồng dạng là tôn sùng nam tôn nữ ti, cho nên trong các cô gái, rất khó tìm kiếm ra chân chánh cao thủ.
“Tốt! Bạch Sa đảo cũng có được một nữ kiếm khách giỏi!”
Trong đám người, cũng không biết là người nào mới vừa khen một câu, sau đó liền thấy được cảnh tượng phá vỡ.
“Ách, làm sao có thể?” Người này con ngươi đều nhanh muốn rơi ra xuống.
Chỉ thấy vốn là còn hùng hổ, Bạch Tịch Tình giơ kiếm ám sát Vân Khê, sau một khắc lại bị đối phương một tay bắt ở không trung, giống như đùa giỡn, không thể phí sức lực.
Mọi người cơ hồ sẽ không thấy rõ, Bạch Tịch Tình đến tột cùng là như thế nào rơi vào trong tay nàng, có ít người trong đầu thậm chí xuất hiện một ý niệm hoang đường, Bạch Tịch Tình cùng Vân Khê hai người rõ ràng chính là có giao hảo tới diễn vở hí kịch này, mà Bạch Tịch Tình chính là tự nhảy đến trong tay Vân Khê, dùng cái này tới hiển lộ rõ ràng lợi hại Vân Khê !
Không đúng, không đúng, ý nghĩ này thật sự là quá hoang đường!
“Thả ta xuống! Yêu nữ, ngươi mau buông!” Bạch Tịch Tình giãy dụa rống lên, giọng nói xa xa truyền ra vườn.
“Muốn cho ta thả ngươi ra? Có thể a! Ngươi bây giờ lập tức quỳ gối trước mặt con ta, cùng hắn nói xin lỗi, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một cái mạng.” Vân Khê thái độ vô cùng cường thế.
“Yêu nữ, ngươi mơ tưởng! Ngươi như thế nhục nhã ta, chính là nhục nhã Bạch Sa đảo, mọi người của Bạch Sa đảo chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi!”
Lúc này, trong đám người bỗng nhiên có người hô lên.
“Nhìn xem! Đây không phải là Phỉ Thúy Ngọc Hoàn lão phu nhân mất sao?”
Vân Khê theo tiếng trông đi qua, quả nhiên, dưới ánh mặt trời, ở đây trong một đống cao cao bảo vật, có một bôi u lam quang phá lệ bắt mắt. Vân Khê trước mặt sắc chợt Lãnh, tay giơ cao Bạch Tịch Tình hung hăng đối với tường rào khu vườn vứt qua: “Rất tốt! Ngươi vừa ăn cướp vừa la làng, thật là rắp tâm độc ác!”
Bạch tịch tình mới vừa cũng nhìn thấy một ít bôi u lam, một lòng nhất thời thót lên tới cổ họng, đang suy tư như thế nào vì mình giải vây, thì trọng tâm thân thể đột nhiên bị thẳng tắp quăng ra ngoài, đụng vào trên tường rào. Nàng nghe được xương cốt các nơi trong thân thể của mình truyền đến thanh âm gãy xương, đau đến không muốn sống.
Lúc này, mọi người cũng rối rít hiểu được, thì ra đây hết thảy đều là cạm bẫy của Bạch Tịch Tình. Chính nàng trộm Phỉ Thúy Ngọc Hoàn lão phu nhân, nhưng đem tội danh gài tang vật ở trên người một hài tử, hành vi cùng tâm địa ác độc như vậy, thật là khiến người khinh bỉ.
Dạ thống lĩnh lúc này tỉnh ngộ tới đây, sắc mặt đỏ bừng liếc về phía Vân Khê, trong lòng tràn đầy áy náy.
Bạch Tịch Vũ giờ phút này sắc mặt chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là cực kỳ xấu hổ, nàng né tránh tầm mắt của mọi người, đỉnh đầu càng ngày càng cúi thấp xuống, không biết nên như thế nào đối mặt với vị hôn phu của mình.
Dạ Hàn Nhật ánh mắt chợt lóe, chân mày đẹp mắt cau lại nói: “Tình tiểu thư, sự thật bày ở trước mắt, ngươi giải thích như thế nào?”
“Ta. . . . . . . . . “ Bạch Tịch Tình đau đớn không chịu nổi, bỗng nhiên đưa tay chỉ Bạch Tịch Vũ, nói, “Ngọc Hoàn là nàng cầm, cùng ta không liên quan! Các ngươi nếu không ptin lời ta…, có thể hỏi bọn họ, bọn họ đến tột cùng có thấy ta vào vườn lão phu nhân hay không? Lại có nhìn thấy nàng vào vườn lão phu nhân không?” Nàng chỉ vào hai gã đệ tử giữ cửa, vừa chỉ chỉ Bạch Tịch Vũ, đem hết tội danh trút lên trên người Bạch tịch Vũ. Nghĩ thầm Bạch Tịch Vũ là vị hôn thê của Dạ Hàn Nhật, hắn sẽ cho nàng chừa chút mặt mũi, nàng âm thầm hướng biểu muội dùng sức nháy mắt, hi vọng nàng có thể đem tội danh cho nhận lấy.
Bạch Tịch Vũ sắc mặt đỏ bừng, cũng đọc hiểu ánh mắt biểu tỷ, nàng thật khó khăn mở miệng trước mặt vị hôn phu mình thừa nhận chuyện không thể chấp nhận như thế, nàng làm không được, nhưng biểu tỷ dù sao cũng là vì giúp nàng, mới có thể gài tang vật vu hãm. Nói về tình nói lý, nàng hẳn là đem chuyện này nhận lấy mới phải.
Đang do dự, thì một thanh âm tục tằng từ ngoài vườn truyền vào, khiến cho cục diện càng thêm phức tạp: “Ai dám nói xấu tiểu thư nhà ta ăn trộm? Chính là bôi đen Bạch Sa đảo ta! Bản thân ta muốn nhìn xem, người phương nào có lá gan lớn như thế?”
Trên Tường rào, có một thân ảnh màu trắng như ưng bay tới, trong nháy mắt rơi xuống đất, đem mặt đất rung động. Người này hai bên tóc mai đã trắng, tuổi trên dưới sáu mươi, theo sát phía sau hắn còn có hai gã trung niên nam tử, trên người mọi người đều lộ ra hơi thở cường giả.
Vân Khê Song Đồng hơi co lại, chuyển thành thâm trầm.
“Thần trưởng lão! Ngài tới thật tốt quá! Yêu nữ kia chẳng những nói xấu biểu muội, hơn nữa còn lần nữa nhục nhã Bạch Sa đảo, đem tôn nghiêm Bạch Sa đảo dẫm ở dưới lòng bàn chân, căn bản không đem Bạch Sa đảo để vào trong mắt, ngài nhất định phải thay các vãn bối hảo hảo mà dạy nàng một phen!” ánh mắt Bạch Tịch Tình như độc xà hung hăng ngó chừng Vân Khê, mép nổi lên nụ cười tiết hận.
Dạ Hàn Nhật mâu quang trầm xuống, tiến lên một bước nói ” Thần trưởng lão, toàn bộ câu chuyện này trong đó có chút phức tạp, sự thật cũng không phải là như ngươi nghe, ngài thân là một trong trưởng lão của hội trưởng lão, kính xin vì công nghĩa, không được thiên nghe thiên tín”
Thần trưởng lão vung bàn tay to, căn bản không để vào trong mắt, vòng qua hắn, thẳng tắp ép hướng Vân Khê: ” Ngươi đến tột cùng là người phương nào? Mới vừa rồi là ngươi nhục nhã đệ tử Bạch Sa đảo ta?”
” Đúng thì như thế nào?” ánh mắt Vân Khê híp lại, không chút nào yếu thế, trưởng lão trong hội trưởng lão sao? Vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ nàng sợ hắn à?
Thần trưởng lão giọng nói âm lãnh: “Rất tốt! Xem ra ngươi chết đến trước mắt, còn không hiểu, người đâu, hảo hảo dạy dỗ nàng một phen cho lão phu! Dám nhục nhã đệ tử Bạch Sa đảo ta, giết không tha!”
Lão đầu này cư nhiên bao che như vậy, không hỏi nguyên do thị phi, liền che chở người nhà mình, Vân Khê hừ lạnh một tiếng, đáy mắt lệ quang chớp động, dùng đồng dạng âm điệu trở về hắn một câu: ” Ta cũng nói cho ngươi biết! Dám nhục nhã mẫu tử ta, thiên đao vạn quả!”
Dạ Hàn Nhật rõ ràng biết nếu song phương tranh phong, tình thế hết sức căng thẳng, hắn lo lắng nên tiến lên trước, ngăn ở trong hai người , khuyên can nói: “Nhị vị, có việc từ từ thương lượng, chớ để tổn thương hòa khí!”
Thần trưởng lão không chút khách khí phất tay áo: ” tiểu tử ngươi cút sang một bên cho lão phu! Hôm nay không hảo hảo dạy dỗ Xú nha đầu này một phen, thì khó tiêu mối hận trong lòng lão phu!”
Vân Khê mắt liếc Dạ Hàn Nhật, nhếch môi cười lạnh nói: “Chuyện này công tử không cần nhúng tay! Hôm nay nếu ta không cho lão đầu tử này một chút màu sắc để nhìn, chẳng phải là để người ta cho là hai mẹ con ta rất dễ khi dễ? Cái gì chó má Bạch Sa đảo, bất quá chỉ là những kẻ ăn trộm, tiểu nhân gài tang vật vu hãm! Chuyện hôm nay, ai đúng ai sai, tất cả mọi người đã thấy rất rõ ràng, công đạo tự tại lòng người. Ta hôm nay chính là muốn hảo hảo dạy dỗ một phen bọn chuột nhắt tự cao tự đại, coi trời bằng vung này! Để cho bọn họ biết, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!”
Dạ Hàn Nhật mày nhíu lại được sâu hơn, hắn đang suy tư, rốt cục vẫn lui về phía sau một bước, âm thầm phân phó hạ nhân bên cạnh, đi trước bẩm báo với đảo chủ. Chuyện này phát triển đến đây, chỉ sợ cũng chỉ có đảo chủ ra mặt mới có thể điều đình.
/732
|