Một chiêu của Long Thiên Tuyệt đánh bại Thần huyền cao thủ của Quân tử đảng khiến cho các thành viên Quân tử đảng chịu kích thích lớn. Bọn họ thậm chí còn chưa kịp thấy rõ hắn như thế nào xuất thủ thì Thần huyền cao thủ kia cũng đã bị đánh xuống Hiên Viên đài. Thực lực cách xa, khiến cho mọi người sợ hãi không thôi.
“Ba người các ngươi chính là tứ quân tử của Quân tử đảng?” Long Thiên Tuyệt lẳng lặng đứng yên, nguy nga, sừng sững như một ngọn núi, đối với thế lực của Quân tử đảng, hắn đã biết sơ qua, biết rằng ba người này, cộng thêm một Mạc tam thiếu hiện không có mặt chính là những kẻ lợi hại nhất.
Tứ quân tử sao?
Cũng chẳng là gì!
Long Thiên Tuyệt thần thái ưu nhã, nói: “Xuất ra toàn bộ bản lĩnh của các ngươi. Ta chỉ cho các ngươi cơ hội duy nhất mà thôi. Nhớ kỹ, cơ hội đánh bại ta, chỉ có lần này!”
“Cái gì? Ngươi quá kiêu ngạo rồi!”
“Ta sẽ khiến ngươi hối hận!”
“Họ Thiên, muốn chết?”
Ba người Cố Mạc Thành nổi giận, hắn dám coi thường bọn họ.
Lời của Long Thiên Tuyệt truyền đi, khiến vô số người oanh động, bao gồm thành viên Quân tử đường và những đệ tử khác vây xem.
Mỗi người tự mình đấu với một phái đã đủ kích động rồi. đừng nói là khiêu chiến với Quân tử đảng tiếng tăm lừng lẫy, trăm năm khó gặp.
Càng ngày càng có nhiều học viên nghe tin chạy tới, rối rít xem náo nhiệt.
“Người này không phải là Huyền tôn cao thủ mà Vân tiên tử mời tới sao? Làm sao lại cùng với Quân tử đường tranh chấp?”
“Tin tức của ngươi thật chậm trễ rồi. Người đó chính là trượng phu của Vân Khê cô nương Thanh Chữ đường, không có quan hệ gì với Vân tiên tử cả.”
“ Vậy sao hắn muốn khiêu chiến người của Quân tử đảng? Hắn điên rồi sao?”
“Ta đây làm sao biết? Nói không chừng hắn ăn no rửng mỡ nên tìm nơi tiêu khiển. Thực lực của hắn ngươi cũng vừa mới nhìn thấy, tuyệt đối là Huyền tôn chi cảnh, còn bao nhiêu phẩm, ta nhìn không ra. Người ta có thực lực, muốn đánh người nào là đánh người đó, ngươi có thể ngăn cản sao?”
“Nhưng…” Nam sinh kia còn muốn nói, nhưng lời của hắn còn chưa nói ra hết, đã bị tiếng hoan hô của các cô nương lấn át.
“Thật soái a!”
“Tất thắng tất thắng!”
Trong tiếng nghị luận huyên náo, Cố Mạc Thành dẫn đầu bộc phát, khí tức trên thân toàn bộ phát ra ngoài, kẻ kia vừa là tình địch, vừa là kẻ nhục nhã Quân tử đảng, khiến hắn thật vô cùng giận dữ.
“Đi chết đi!”
Thanh kiếm trong tay hắn rung lên, đem sự tức giận của hắn toàn bộ dung nhập vào kiếm này, hắn muốn dùng một kiếm này, chém hết nhục nhã của hắn, chém hết sự phẫn nộ của hắn, để Long Thiên Tuyệt biết được kết cục đắc tội với Quân tử đảng.
Khí thế của Cố Mạc Thành càng ngày càng dâng cao, hai tên cao thủ còn lại cũng đề khí lên đến mức cao nhất. Nhìn lại Long Thiên Tuyệt, hắn vẫn như cũ lẳng lặng mà đứng, hơi thở toàn thân như thiên thần đến từ viễn cổ, trang nghiêm vô cùng.
Trong nháy mắt ba người kia đồng loạt xuất thủ, Long Thiên Tuyệt cả người biến mất!
Là Na Di thuật!
Chỉ có Vân Khê mới biết được chân tướng.
Cố Mạc Thành ba người sửng sốt, khí thế sững lại. Sau lưng bọn họ, một cỗ hơi thở cường đại ngưng tụ lại, dâng lên.
Không tốt!
Ba người đã ý thức được nguy hiểm, nhưng đã muộn.
Long Thiên Tuyệt thậm chí còn không rút kiếm, bàn tay hắn đánh ra, hóa thành trăm ngàn đạo chưởng ấn, phô thiên cái địa (phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh) đem ba người bao phủ trong đó.
Chưởng ấn này, như núi lớn áp đỉnh, cường hãn, bá đạo.
Ở phía dưới chưởng ấn, tất cả chống cự, sát khí đều bị tan rã, biến mất vô ảnh vô tung.
Giống như đập một con ruồi, đem ba người Cố Mạc Thành hung hăng quật trên mặt đất.
Thật trùng hợp, ba người đều rơi xuống cùng một chỗ, chồng thành tượng phật.
“A!”
Ba người cùng thảm thiết kêu lên, sau đó một thân ảnh cao lớn uy vũ cũng liền rơi trên người bọn họ, tiếp theo là tiếng xương cốt răng rắc vang lên, lọt vào tai mọi người.
Một mảnh xôn xao!
Chỉ dùng một chiêu, đánh bại ba cao thủ tứ quân tử trong Quân tử đảng, thực lực này…. chậc chậc!
Long Thiên Tuyệt cao cao tại thượng, hơi nhếch môi, chân phải lại bước xuống một bước, tóc đen tung bay, đón gió mà đứng, khí thế ngất trời.
Ở dưới chân Long Thiên Tuyệt, từng tên từng tên thảm thiết kêu la. Trong đó bị đè ở dưới cùng chính là Cố Mạc Thành, sau khi dính chưởng, trên mặt y khắp nơi là dấu vết, khuôn mặt sớm sưng thành đầu heo, không nhìn rõ tướng mạo, y phục cả người cũng bị rách tan, hắn cả người lõa lồ, một đầu tóc dài đen nhánh cũng bị xõa tung, xốc xếch phủ trên mặt đất.
Từ trước đến giờ tự cho là anh tuấn tiêu sái Cố đại công tử, thoáng cái trở nên vô cùng buồn cười.
Dưới đài, nữ sinh rối rít, hoảng hốt che mặt, che mắt, thấp giọng hô liên tục (sao phải che a hắc hắc)
“Ta hận ngươi!” Cố Mạc Thành giận đến hộc máu. Tên kia nhất định là cố ý, nếu không, vì sao ba người đều bị dẫm dưới chân nhưng chỉ có hắn là bị xé tan quần áo, mà hai người kia hoàn hảo, không tổn hao gì?
Long Thiên Tuyệt hơi hơi câu môi, chậm rãi nói: “Hôm nay ta không lấy tính mạng của ngươi, nhưng hãy nhớ ký cho ta, sau này nếu còn dám mơ tưởng đến phu nhân của ta, kết cục của ngươi so với hôm nay sẽ thê thảm hơn gấp trăm lần!”
Trong lúc nói chuyện, Long Thiên Tuyệt ngẩng đầu, nhìn một vòng, hướng về phía Quân tử đảng nói: “Đi đi, đi tìm Mạc tam thiếu của các ngươi đến, nếu trong thời gian một nén nhang, hắn không xuất hiện thì từ nay về sau, Quân tử đảng ở Vạn Hoàng học viện liền hoàn toàn biến mất.”
Khẩu khí thật cuồng vọng!
Đáy lòng mỗi người nổi lên một trận gió lạnh, bị khí thế cường hãn dọa sợ.
Từ đầu tới giờ, mọi người đều không thấy hắn sử dụng đến kiếm, mỗi lần đều là trong một chiêu chế trụ đối phương, có thể thấy được, thực lực chân chính của người này cũng chưa hiển lộ, thi triển ra. Người này đến tột cùng đã đạt cảnh giới gì? Hắn thật sự là đối thủ của Mạc tam thiếu đã sớm tấn chức Huyền tôn nhị phẩm? Mọi người hết sức mong đợi.
Tiểu Minh cung, quan sát trước phiến ngọc bích, mọi người lộ ra thần sắc bất khả tư nghị (bất khả tư nghị: không thể tin được)
Các trưởng lão rối rít kích động, Vạn Hoàng học viện lại thêm một học sinh kinh tài tuyệt diễm, thiên tài cao thủ như vậy, chính là làm lòng người hưng phấn không thôi.
Vân Khê nhìn chằm chằm nam nhân rực rỡ trong ngọc bích, cười thật thoải mái.
Thật là một nam nhân hay ghen, Cố Mạc Thành này đụng phải chàng thật là thê thảm, ha hả.
“Mỹ nam! Mỹ nam!” tiểu Phượng Hoàng cũng vô cùng kích động.
Vân Khê lắc đầu, buồn cười nhìn thoáng qua tiểu Phượng Hoàng trên đầu vai, nơi đó giống như đã trở thành địa bàn của tiểu gia hỏa này. Tiểu gia hỏa này tuy có chút háo sắc, nhưng ánh mắt, rất tinh tường. Chiến Thiên Dực, Mạc tam thiếu, còn có Hàn Thiên Diệp cũng được coi là mỹ nam, nhưng tiểu gia hỏa này lại không thèm để mắt đến, chỉ có khi Long Thiên Tuyệt xuất hiện, nó mới hưng phấn không thôi, có thể thấy tiểu gia hỏa này nhãn lực rất tốt, biết được ai mới chân chính là mỹ nam.
Vân Khê trong lòng rất đắc ý (=’=).
Vân tiên tử đã nhìn Long Thiên Tuyệt thật lâu, đáy lòng ghen tỵ càng sâu, nam tử như vậy chỉ có ả mới xứng đáng!
“Chết tiệt!” Mạc tam thiếu từ trước đến giờ luôn thâm trầm rốt cuộc bùng nổ, ánh mắt hắn rực lửa, từ từ đem tầm mắt chuyển hướng sang viện trưởng, môi mỏng hơi nhếch, sự phẫn nộ, ngoan độc phát tiết hết ra bên ngoài.
Hắn sao có thể để cho một ngoại nhân tùy ý chà đạp lên tôn nghiêm của Quân tử đảng, tôn nghiêm của Mạc tam thiếu hắn?
“Đi đi.” Viện trưởng nói.
Mạc tam thiếu xốc áo choàng, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Vân Khê hí mắt, nhìn theo bóng lưng của hắn, hơi hơi băn khoăn. Trong tất cả học sinh chí tôn điện ở Vạn Hoàng học viện, người này có cảnh giới gần với đại ca Chiến Thiên Dực nhất, hắn không giống với đại ca quang minh lỗi lạc, không giống với Vân tiên tử âm tàn sắc bén, hắn thâm trầm nội liễm, sâu không lường được, nàng đến nay cũng không thực sự đoán ra được thực lực chân chính của hắn.
“Tiểu muội không cần phải lo lắng. Mạc tam thiếu tuyệt đối không phải đối thủ của muội phu. Ta đây thấy muội phu mới thật sự là thâm tàng bất lộ, sâu không lường được.” Chiến Thiên Dực tự đấy lòng thở dài nói.
Vân Khê gật đầu, nàng chưa từng nhìn thấu thực lực của Mạc tam thiếu nhưng chẳng lẽ nàng lại không biết thực lực của Long Thiên Tuyệt sao?
“Vân tiên tử ngươi có muốn nói gì không?” Viện trưởng đúng lúc mở miệng hỏi.
Vân tiên tử chưa kịp thu hồi ánh mắt ghen ghét, đột nhiên nghe thấy Vân tiên tử nhắc đến tên ả, ả cả người chấn động, hoảng sợ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt xuyên thấu của viện trưởng, ả bắt đầu thấy hoảng loạn.
“Viện trưởng, ta nhất thời bị ma xui quỷ khiến mới làm chuyện sai trái, hi vọng viện trưởng xem xét công lao của ta mấy năm qua, để cho ta một con đường.”
“Viện trưởng, tuyệt đối không thể tha thứ cho ả. Ả bị ma xui quỷ khiến? Ả căn bản là lòng dạ rắn rết, âm tàn ngoan độc. Lúc vừa rồi nếu không phải ta phản ứng kịp thời sợ rằng đã sớm đi đời nhà ma.” Ngụy Trọng phẫn nộ phản bác.
“Đúng vậy! Tuyệt đối không thể buông tha ả. Ả tâm địa ác độc, dối trá ghê tởm, căn bản không đủ tư cách trở thành học sinh Vạn Hoàng học viện.”
“Viện trưởng, ả sát hại đồng môn, nếu không trị tội của ả, sợ rằng mọi người không phục. Nếu truyện này bị truyền ra bên ngoài, ngày sau học sinh trong học viện cũng bị ảnh hưởng, không nghiêm ngặt tuân thủ quy tắc của học viện, ra tay tàn sát lẫn nhau, đến lúc đó càng thêm rắ rối, khó có thể thu thập được.”
“Không sai! Nhất định phải nghiêm trị ả. Tốt nhất là phế đi võ công của ả.”
Hai tỷ muội Mục Tiêu Tiêu liên tiếp nói.
Tỷ đệ Hàn Thiên Phong thì đứng yên một bên, không lên tiếng, vẻ mặt không thay đổi. Trong lòng bọn họ, viện trưởng không phải là một người bị dao động bởi ý kiến người khác, có lẽ ông đã sớm có cách xử trí Vân tiên tử, người khác nói thế nào cũng vô ích, quan trọng là ở bản thân của Vân tiên tử.
Vân Khê cùng Chiến Thiên Dực hai người không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng nhìn viện trưởng, chờ quyết định của ông.
Vân tiên tử cúi thấp đầu thật lâu, nghe mấy người mắng chửi, rũ mi, trong mắt xẹt qua vẻ ác độc,.
Các ngươi chờ đó cho ta, một ngày nào đó, nhất định ta sẽ thu thập các ngươi!
Khi ả lần nữa ngẩn đầu lên, đã trấn định vài phần: “Viện trưởng, ta chính là hậu nhân Vân tộc, nếu ngài phế đi võ công của ta, nhốt ta, Vân tộc nhất định sẽ không để yên. Phụ thân ta chính là nhân vật trọng yếu của Vân tộc, nếu người biết được con gái của người ở Vạn Hoàng học viện chịu khổ, người nhất đức sẽ rất tức giận, điên cuồng trả thù Vạn Hoàng học viện. Đến lúc đó Vân tộc cùng Vạn Hoàng học viện hai đại thế lực phân tranh, cục diện như thế, có lẽ viện trưởng ngài cũng không muốn, phải không?”
“Ba người các ngươi chính là tứ quân tử của Quân tử đảng?” Long Thiên Tuyệt lẳng lặng đứng yên, nguy nga, sừng sững như một ngọn núi, đối với thế lực của Quân tử đảng, hắn đã biết sơ qua, biết rằng ba người này, cộng thêm một Mạc tam thiếu hiện không có mặt chính là những kẻ lợi hại nhất.
Tứ quân tử sao?
Cũng chẳng là gì!
Long Thiên Tuyệt thần thái ưu nhã, nói: “Xuất ra toàn bộ bản lĩnh của các ngươi. Ta chỉ cho các ngươi cơ hội duy nhất mà thôi. Nhớ kỹ, cơ hội đánh bại ta, chỉ có lần này!”
“Cái gì? Ngươi quá kiêu ngạo rồi!”
“Ta sẽ khiến ngươi hối hận!”
“Họ Thiên, muốn chết?”
Ba người Cố Mạc Thành nổi giận, hắn dám coi thường bọn họ.
Lời của Long Thiên Tuyệt truyền đi, khiến vô số người oanh động, bao gồm thành viên Quân tử đường và những đệ tử khác vây xem.
Mỗi người tự mình đấu với một phái đã đủ kích động rồi. đừng nói là khiêu chiến với Quân tử đảng tiếng tăm lừng lẫy, trăm năm khó gặp.
Càng ngày càng có nhiều học viên nghe tin chạy tới, rối rít xem náo nhiệt.
“Người này không phải là Huyền tôn cao thủ mà Vân tiên tử mời tới sao? Làm sao lại cùng với Quân tử đường tranh chấp?”
“Tin tức của ngươi thật chậm trễ rồi. Người đó chính là trượng phu của Vân Khê cô nương Thanh Chữ đường, không có quan hệ gì với Vân tiên tử cả.”
“ Vậy sao hắn muốn khiêu chiến người của Quân tử đảng? Hắn điên rồi sao?”
“Ta đây làm sao biết? Nói không chừng hắn ăn no rửng mỡ nên tìm nơi tiêu khiển. Thực lực của hắn ngươi cũng vừa mới nhìn thấy, tuyệt đối là Huyền tôn chi cảnh, còn bao nhiêu phẩm, ta nhìn không ra. Người ta có thực lực, muốn đánh người nào là đánh người đó, ngươi có thể ngăn cản sao?”
“Nhưng…” Nam sinh kia còn muốn nói, nhưng lời của hắn còn chưa nói ra hết, đã bị tiếng hoan hô của các cô nương lấn át.
“Thật soái a!”
“Tất thắng tất thắng!”
Trong tiếng nghị luận huyên náo, Cố Mạc Thành dẫn đầu bộc phát, khí tức trên thân toàn bộ phát ra ngoài, kẻ kia vừa là tình địch, vừa là kẻ nhục nhã Quân tử đảng, khiến hắn thật vô cùng giận dữ.
“Đi chết đi!”
Thanh kiếm trong tay hắn rung lên, đem sự tức giận của hắn toàn bộ dung nhập vào kiếm này, hắn muốn dùng một kiếm này, chém hết nhục nhã của hắn, chém hết sự phẫn nộ của hắn, để Long Thiên Tuyệt biết được kết cục đắc tội với Quân tử đảng.
Khí thế của Cố Mạc Thành càng ngày càng dâng cao, hai tên cao thủ còn lại cũng đề khí lên đến mức cao nhất. Nhìn lại Long Thiên Tuyệt, hắn vẫn như cũ lẳng lặng mà đứng, hơi thở toàn thân như thiên thần đến từ viễn cổ, trang nghiêm vô cùng.
Trong nháy mắt ba người kia đồng loạt xuất thủ, Long Thiên Tuyệt cả người biến mất!
Là Na Di thuật!
Chỉ có Vân Khê mới biết được chân tướng.
Cố Mạc Thành ba người sửng sốt, khí thế sững lại. Sau lưng bọn họ, một cỗ hơi thở cường đại ngưng tụ lại, dâng lên.
Không tốt!
Ba người đã ý thức được nguy hiểm, nhưng đã muộn.
Long Thiên Tuyệt thậm chí còn không rút kiếm, bàn tay hắn đánh ra, hóa thành trăm ngàn đạo chưởng ấn, phô thiên cái địa (phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh) đem ba người bao phủ trong đó.
Chưởng ấn này, như núi lớn áp đỉnh, cường hãn, bá đạo.
Ở phía dưới chưởng ấn, tất cả chống cự, sát khí đều bị tan rã, biến mất vô ảnh vô tung.
Giống như đập một con ruồi, đem ba người Cố Mạc Thành hung hăng quật trên mặt đất.
Thật trùng hợp, ba người đều rơi xuống cùng một chỗ, chồng thành tượng phật.
“A!”
Ba người cùng thảm thiết kêu lên, sau đó một thân ảnh cao lớn uy vũ cũng liền rơi trên người bọn họ, tiếp theo là tiếng xương cốt răng rắc vang lên, lọt vào tai mọi người.
Một mảnh xôn xao!
Chỉ dùng một chiêu, đánh bại ba cao thủ tứ quân tử trong Quân tử đảng, thực lực này…. chậc chậc!
Long Thiên Tuyệt cao cao tại thượng, hơi nhếch môi, chân phải lại bước xuống một bước, tóc đen tung bay, đón gió mà đứng, khí thế ngất trời.
Ở dưới chân Long Thiên Tuyệt, từng tên từng tên thảm thiết kêu la. Trong đó bị đè ở dưới cùng chính là Cố Mạc Thành, sau khi dính chưởng, trên mặt y khắp nơi là dấu vết, khuôn mặt sớm sưng thành đầu heo, không nhìn rõ tướng mạo, y phục cả người cũng bị rách tan, hắn cả người lõa lồ, một đầu tóc dài đen nhánh cũng bị xõa tung, xốc xếch phủ trên mặt đất.
Từ trước đến giờ tự cho là anh tuấn tiêu sái Cố đại công tử, thoáng cái trở nên vô cùng buồn cười.
Dưới đài, nữ sinh rối rít, hoảng hốt che mặt, che mắt, thấp giọng hô liên tục (sao phải che a hắc hắc)
“Ta hận ngươi!” Cố Mạc Thành giận đến hộc máu. Tên kia nhất định là cố ý, nếu không, vì sao ba người đều bị dẫm dưới chân nhưng chỉ có hắn là bị xé tan quần áo, mà hai người kia hoàn hảo, không tổn hao gì?
Long Thiên Tuyệt hơi hơi câu môi, chậm rãi nói: “Hôm nay ta không lấy tính mạng của ngươi, nhưng hãy nhớ ký cho ta, sau này nếu còn dám mơ tưởng đến phu nhân của ta, kết cục của ngươi so với hôm nay sẽ thê thảm hơn gấp trăm lần!”
Trong lúc nói chuyện, Long Thiên Tuyệt ngẩng đầu, nhìn một vòng, hướng về phía Quân tử đảng nói: “Đi đi, đi tìm Mạc tam thiếu của các ngươi đến, nếu trong thời gian một nén nhang, hắn không xuất hiện thì từ nay về sau, Quân tử đảng ở Vạn Hoàng học viện liền hoàn toàn biến mất.”
Khẩu khí thật cuồng vọng!
Đáy lòng mỗi người nổi lên một trận gió lạnh, bị khí thế cường hãn dọa sợ.
Từ đầu tới giờ, mọi người đều không thấy hắn sử dụng đến kiếm, mỗi lần đều là trong một chiêu chế trụ đối phương, có thể thấy được, thực lực chân chính của người này cũng chưa hiển lộ, thi triển ra. Người này đến tột cùng đã đạt cảnh giới gì? Hắn thật sự là đối thủ của Mạc tam thiếu đã sớm tấn chức Huyền tôn nhị phẩm? Mọi người hết sức mong đợi.
Tiểu Minh cung, quan sát trước phiến ngọc bích, mọi người lộ ra thần sắc bất khả tư nghị (bất khả tư nghị: không thể tin được)
Các trưởng lão rối rít kích động, Vạn Hoàng học viện lại thêm một học sinh kinh tài tuyệt diễm, thiên tài cao thủ như vậy, chính là làm lòng người hưng phấn không thôi.
Vân Khê nhìn chằm chằm nam nhân rực rỡ trong ngọc bích, cười thật thoải mái.
Thật là một nam nhân hay ghen, Cố Mạc Thành này đụng phải chàng thật là thê thảm, ha hả.
“Mỹ nam! Mỹ nam!” tiểu Phượng Hoàng cũng vô cùng kích động.
Vân Khê lắc đầu, buồn cười nhìn thoáng qua tiểu Phượng Hoàng trên đầu vai, nơi đó giống như đã trở thành địa bàn của tiểu gia hỏa này. Tiểu gia hỏa này tuy có chút háo sắc, nhưng ánh mắt, rất tinh tường. Chiến Thiên Dực, Mạc tam thiếu, còn có Hàn Thiên Diệp cũng được coi là mỹ nam, nhưng tiểu gia hỏa này lại không thèm để mắt đến, chỉ có khi Long Thiên Tuyệt xuất hiện, nó mới hưng phấn không thôi, có thể thấy tiểu gia hỏa này nhãn lực rất tốt, biết được ai mới chân chính là mỹ nam.
Vân Khê trong lòng rất đắc ý (=’=).
Vân tiên tử đã nhìn Long Thiên Tuyệt thật lâu, đáy lòng ghen tỵ càng sâu, nam tử như vậy chỉ có ả mới xứng đáng!
“Chết tiệt!” Mạc tam thiếu từ trước đến giờ luôn thâm trầm rốt cuộc bùng nổ, ánh mắt hắn rực lửa, từ từ đem tầm mắt chuyển hướng sang viện trưởng, môi mỏng hơi nhếch, sự phẫn nộ, ngoan độc phát tiết hết ra bên ngoài.
Hắn sao có thể để cho một ngoại nhân tùy ý chà đạp lên tôn nghiêm của Quân tử đảng, tôn nghiêm của Mạc tam thiếu hắn?
“Đi đi.” Viện trưởng nói.
Mạc tam thiếu xốc áo choàng, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Vân Khê hí mắt, nhìn theo bóng lưng của hắn, hơi hơi băn khoăn. Trong tất cả học sinh chí tôn điện ở Vạn Hoàng học viện, người này có cảnh giới gần với đại ca Chiến Thiên Dực nhất, hắn không giống với đại ca quang minh lỗi lạc, không giống với Vân tiên tử âm tàn sắc bén, hắn thâm trầm nội liễm, sâu không lường được, nàng đến nay cũng không thực sự đoán ra được thực lực chân chính của hắn.
“Tiểu muội không cần phải lo lắng. Mạc tam thiếu tuyệt đối không phải đối thủ của muội phu. Ta đây thấy muội phu mới thật sự là thâm tàng bất lộ, sâu không lường được.” Chiến Thiên Dực tự đấy lòng thở dài nói.
Vân Khê gật đầu, nàng chưa từng nhìn thấu thực lực của Mạc tam thiếu nhưng chẳng lẽ nàng lại không biết thực lực của Long Thiên Tuyệt sao?
“Vân tiên tử ngươi có muốn nói gì không?” Viện trưởng đúng lúc mở miệng hỏi.
Vân tiên tử chưa kịp thu hồi ánh mắt ghen ghét, đột nhiên nghe thấy Vân tiên tử nhắc đến tên ả, ả cả người chấn động, hoảng sợ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt xuyên thấu của viện trưởng, ả bắt đầu thấy hoảng loạn.
“Viện trưởng, ta nhất thời bị ma xui quỷ khiến mới làm chuyện sai trái, hi vọng viện trưởng xem xét công lao của ta mấy năm qua, để cho ta một con đường.”
“Viện trưởng, tuyệt đối không thể tha thứ cho ả. Ả bị ma xui quỷ khiến? Ả căn bản là lòng dạ rắn rết, âm tàn ngoan độc. Lúc vừa rồi nếu không phải ta phản ứng kịp thời sợ rằng đã sớm đi đời nhà ma.” Ngụy Trọng phẫn nộ phản bác.
“Đúng vậy! Tuyệt đối không thể buông tha ả. Ả tâm địa ác độc, dối trá ghê tởm, căn bản không đủ tư cách trở thành học sinh Vạn Hoàng học viện.”
“Viện trưởng, ả sát hại đồng môn, nếu không trị tội của ả, sợ rằng mọi người không phục. Nếu truyện này bị truyền ra bên ngoài, ngày sau học sinh trong học viện cũng bị ảnh hưởng, không nghiêm ngặt tuân thủ quy tắc của học viện, ra tay tàn sát lẫn nhau, đến lúc đó càng thêm rắ rối, khó có thể thu thập được.”
“Không sai! Nhất định phải nghiêm trị ả. Tốt nhất là phế đi võ công của ả.”
Hai tỷ muội Mục Tiêu Tiêu liên tiếp nói.
Tỷ đệ Hàn Thiên Phong thì đứng yên một bên, không lên tiếng, vẻ mặt không thay đổi. Trong lòng bọn họ, viện trưởng không phải là một người bị dao động bởi ý kiến người khác, có lẽ ông đã sớm có cách xử trí Vân tiên tử, người khác nói thế nào cũng vô ích, quan trọng là ở bản thân của Vân tiên tử.
Vân Khê cùng Chiến Thiên Dực hai người không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng nhìn viện trưởng, chờ quyết định của ông.
Vân tiên tử cúi thấp đầu thật lâu, nghe mấy người mắng chửi, rũ mi, trong mắt xẹt qua vẻ ác độc,.
Các ngươi chờ đó cho ta, một ngày nào đó, nhất định ta sẽ thu thập các ngươi!
Khi ả lần nữa ngẩn đầu lên, đã trấn định vài phần: “Viện trưởng, ta chính là hậu nhân Vân tộc, nếu ngài phế đi võ công của ta, nhốt ta, Vân tộc nhất định sẽ không để yên. Phụ thân ta chính là nhân vật trọng yếu của Vân tộc, nếu người biết được con gái của người ở Vạn Hoàng học viện chịu khổ, người nhất đức sẽ rất tức giận, điên cuồng trả thù Vạn Hoàng học viện. Đến lúc đó Vân tộc cùng Vạn Hoàng học viện hai đại thế lực phân tranh, cục diện như thế, có lẽ viện trưởng ngài cũng không muốn, phải không?”
/732
|