Rời khỏi tiểu lâu của Chiến Thiên Dực, Vân Khê một mình đi tìm Long Thiên Trạch, muốn hỏi rõ mọi chuyện. Nàng cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy, ít nhất nàng thấy ông cũng không phải là một kẻ lãnh huyết vô tình, năm đó chuyện ông vất bỏ vợ con biết đâu chỉ là giả dối?
Long Thiên Trạch đứng ở đỉnh núi, một thân áo lam phiêu dật dưới trời chiều, tà áo tung bay theo chiều gió.
Bóng lưng của ông thoạt nhìn có chút nặng nề .
Nghe được phía sau có tiếng bước chân, ông khẽ nghiêng đầu, nói: “Con đến hỏi ta về chuyện bóng ma kia sao?”
“Không sai! Ta rất muốn biết ngài làm thế nào biết mọi chuyện liên quan tới bóng ma? Trong lòng của ngài nhất định còn cất giấu chuyện khác phải không?” Vân Khê đi lên mấy bước, chỉ cách ông một bước ngắn, đón gió mà đứng.
Long Thiên Trạch thở dài nói: “Có một số việc biết quá nhiều đối với các con không có lợi, hơn nữa người một nhà các con hiện tại có được cuộc sống vui vẻ như thế, ta rất vui mừng. Ta không muốn để cho những chuyện khác làm nhiễu loạn cuộc sống yên bình của các con.”
Vân Khê không đồng ý nói: “Nếu là chuyện của những người khác, ngài muốn ta quản, ta cũng lười phản ứng, nhưng nếu là chuyện liên quan đến ta hoặc là bằng hữu của ta, coi như là lao vào nơi dầu sôi lửa bỏng ta cũng không thể không can thiệp!”
Long Thiên Trạch quay đầu, nghiêm túc nhìn nàng, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
“Con thật sự rất khác biệt! Thiên Tuyệt có thể có được thê tử như vậy là phúc khí của nó.”
“Ngài nói quá lời rồi, hiện tại ta chỉ muốn biết, người bên cạnh ta đến tột cùng có gặp nguy hiểm hay không, như thế nào mới có thể trừ đi bóng ma trong cơ thể A Lý?”
Long Thiên Trạch suy tư hồi lâu, thở dài nói: “Được rồi! Ta nói thật cho con biết, không những trong cơ thể A Lý có bóng ma mà Thiên Thần cũng có bóng ma như thế, hơn nữa bóng ma này là từ khi nó mới ra đời đã có . . . . . .”
“Cái gì? Là Thiên Thần? !” Vân Khê kinh hãi, lúc trước trong lòng đã có dự cảm xấu, nhưng không ngờ tới lại là Thiên Thần!
“Làm sao có thể? Vì sao Thiên Thần đến bây giờ vẫn bình yên vô sự đây?”
“Đúng vậy!” Long Thiên Trạch nói, “Trong cơ thể Thiên Thần có bóng ma là di truyền từ mẫu thân của nó, năm đó người bị những kẻ thần bí giật dây chân chính là Nhã Nhi. Bọn họ gieo xuống bóng ma trên người Nhã Nhi, thông qua nàng tới uy hiếp ta phải giúp bọn họ làm việc. Lúc ấy Nhã Nhi đang mang bầu, đợi nàng đem hài tử sinh hạ xong chúng ta phát hiện trên người Thiên Thần di truyền bóng ma từ cơ thể Nhã Nhi. Ta dùng huyền khí tạm thời đem bóng ma trong cơ thể Thiên Thần trong trấn áp, khiến cho chúng không cách nào ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của nó, nhưng mà lại cũng là bởi vì bóng ma này tồn tại nên đã ngăn chặn thiên phú phát triển ở mọi phương diện của Thiên Thần. . . . . .”
“Ý của ngài là nói, trong cơ thể chân chính có bóng ma mẫu thân của bọn họ? Mà Thiên Thần chẳng qua là bị di truyền?” Giọng nói của Vân Khê bỗng dưng cao lên, cách hai người bọn họ không xa, Long Thiên Tuyệt vốn định xa xa nghe lén cũng không nhịn được nữa bước vọt ra ngoài.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại là mẫu thân ta cùng Thiên Thần?” Ánh mắt Long Thiên Tuyệt sắc bén nhìn chằm chằm Long Thiên Trạch, dường như muốn ăn thịt người, “Ông làm một nam nhân, đến tột cùng là bảo vệ bọn họ như thế nào? Ông xứng đáng làm một nam nhân sao?”
Long Thiên Trạch không nhịn được gầm lên: “Con cho rằng ta muốn sao? Nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, con cho rằng ta nguyện ý để cho Nhã Nhi rời đi ta mười sáu năm? Con cho rằng ta nguyện ý đích thân đem con của mình đẩy đi để cho bọn họ bên ngoài phiêu bạt, sống chết không rõ sao?”
Ánh mắt hai cha con kịch liệt chống lại nhau, có đồ vật gì đó ở trong không khí không tiếng động nổ tung.
Vân Khê nhìn bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không nên nói thêm vào điều gì.
Long Thiên Trạch ánh mắt dao động, thân hình của ông lay động, lộ ra thần sắc thống khổ: “Con căn bản không biết, vì giữ được tính mạng Nhã Nhi cùng Thiên Thần, ta trái lương tâm làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý. Bọn họ bảo ta giết người, ta liền giết người, bọn họ bắt ta ta phóng hỏa, ta liền phóng hỏa, ta thậm chí từng đích thân giết chết hài tử mới sinh không lâu. Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, ta liền thống hận mình, hận không thể chém đứt hai tay của mình, bởi vì trên bàn tay đó nhuộm đầy máu tươi, nó hèn hạ cực kỳ, dơ bẩn cực kỳ. . . . . .”
“Mỗi lần thấy Thiên Thần, ta liền nhớ lại hài tử vô tội đã chết trong tay ta. Cuộc sống như vậy, ta thật không cách nào chịu được. Mẹ con ban đầu cũng không biết chuyện này, cho đến khi Thiên Thần năm tuổi, nàng phát hiện ra điều bí mật này, nàng còn ngăn cản ta, không cho ta nghe mệnh lệnh từ những người đó nữa, nàng nói nàng trừ phi chết, cũng không nguyện ý để cho hai tay ta dính đầy máu tươi.”
“Một vài lần, chúng ta thử phản kháng, ta không làm việc theo mệnh lệnh của bọn hắn, kết quả bóng ma trên người Nhã Nhi hoàn toàn phát tác, nàng mất đi thần trí, cầm lấy đao kiếm chém giết khắp nơi, đem nha hoàn một mực hầu hạ bên người nàng cũng giết chết. . . . . .”
“Chờ sau khi Nhã Nhi tỉnh lại, trong nội tâm nàng vô cùng đau đớn, thống khổ, vì chuyện này, nàng đem tự mình nhốt ở trong phòng ba ngày ba đêm, không chịu đi ra ngoài gặp ai. Nhã Nhi là một người thiện lương như vậy nhưng lại giết lầm nha hoàn bên cạnh mình, có thể nghĩ được nội tâm của nàng thống khổ cùng bi thương đến mức nào.”
Long Thiên Tuyệt nhớ ra cái gì đó: “Ta nhớ được bên người mẫu thân vốn là có một nha hoàn , sau lại không biết làm sao lại biến mất không thấy đâu. Thời gian đó tâm tình Mẫu thân rất kém, ta hỏi nàng tại sao, nàng chỉ là lặng yên rơi lệ. Nguyên lai là bởi vì … sự kiện này. . . . . .”
Long Thiên Trạch gật đầu nói: “Không sai! Sau khi chuyện này phát sinh, ta cùng Nhã Nhi thương lượng hồi lâu, chúng ta đều cho rằng không thể để cho sự việc tiếp tục đi xuống như vậy. Ta đem việc này nói với phụ thân, người cũng không có biện pháp. Sau khi thương nghị cẩn thận, chúng ta vạn bất đắc dĩ rốt cục nghĩ ra một kế hoạch giả chết.”
“Coi như là giả chết, vậy cũng phải hủy đi danh tiết mẫu thân sao? Danh tiết đối với một nữ nhân mà nói là bậc nào quan trọng?” Long Thiên Tuyệt bực tức nói.
Long Thiên Trạch lắc đầu thở dài: “Chuyện này hoàn toàn ngoài dự liệu của chúng ta, vốn là kế hoạch của chúng ta không có phức tạp như thế, ai ngờ Nhị thúc hắn giở trò, mượn việc Viên thúc thúc thường xuyên đến Long gia tìm mẫu thân của con làm nguyên nhân để thiết kế hãm hại nàng. Ta lúc ấy rất tức giận, mình trước giờ vẫn luôn tin tưởng hắn cuối cùng hắn lại dùng thủ đoạn ác độc như thế. Mà Nhã Nhi lại cho rằng là đây là một cơ hội rất tốt, có lẽ hết thảy mọi chuyện cũng có thể mượn cơ hội này, làm ra một cái kết thúc.”
“Nhã Nhi ăn vào độc dược, tạm thời bị vây trong trạng thái chết giả, ta không thể để cho bất luận kẻ nào biết nàng không phải chết thật sự, cho nên ta đem mình và Nhã Nhi nhốt tại bên trong phòng, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần chúng ta. Chỉ chờ thời điểm bên ngoài phòng không có ai, ta mới len lén đưa Nhã Nhi rời khỏi phòng, nàng ăn vào độc dược có độc tính rất mạnh mẽ, cho dù là ăn vào giải dược cũng phải qua ba ngày mới tỉnh lại. Ta vẫn canh giữ ở bên cạnh nàng, đợi đến khi nàng thức tỉnh, nàng không yên lòng về huynh đệ các con, liền bảo ta trở về Long gia nhìn tình trạng của các con.”
“Ta không nghĩ tới phụ thân đã đi trước một bước theo kế hoạch đem các con trục xuất khỏi nhà, lại càng không nghĩ đến Nhị thúc lại hiểm độc như thế, muốn đuổi tận giết tuyệt các on. May mắn thay ta đuổi kịp. . . . . .Nếu không ta thiếu chút nữa thì mất đi hai đứa con trai.”
Long Thiên Trạch ánh mắt như được bịt kín bằng một tầng lụa mỏng, mông lung mà mê ly.
Long Thiên Tuyệt trong lòng đột nhiên chấn động, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, không thể tin được nói: “Chẳng lẽ. . . . . . Ân nhân thần bí từng cứu ta cùng Thiên Thần chính là ông?”
Long Thiên Trạch không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, tiếp tục nói: “Ta để cho lão Thường lấy danh nghĩa mẫu thân con bảo vệ các con, vốn định dàn xếp cho các con một chỗ yên lặng, để sau này có thể thường xuyên đi thăm, ai ngờ. . . . . . Ta chẳng những cùng lão Thường mất đi liên lạc, lại càng không có tin tức của huynh đệ các con, mười sáu năm qua, một chút tin tức đều không có. Ta luôn nghĩ không có tin tức có lẽ là tin tức tốt, chứng minh các con còn có thể sống sót.”
“Sau, ta lại đem Nhã Nhi trả lại đến Hiên Viên thế gia, hi vọng mượn thực lực hùng hậu của Hiên Viên thế gia để có thể giúp Nhã Nhi trừ đi bóng ma trong cơ thể nàng. Ta cùng Nhã Nhi từng có ước định, một khi trên bóng ma trên người nàng được giải trừ, nàng trước tiên sẽ tới Bàn Long thành tìm ta. Nhưng là ta cứ một mực chờ đợi, mười sáu năm đã qua, nhưng vẫn là không có đợi được nàng đến. Vì không để cho những người đó nhận thấy tin tức Nhã Nhi vẫn còn sống, ta chỉ có thể cố nén khát vọng muốn đi tìm Nhã Nhi, ngày ngày ở bên trong thạch thất bế quan, ở lại đó hơn mười năm. Nếu không phải Thiên Thần trong lúc vô tình xông vào thạch thất, ta hiện tại có lẽ vẫn còn tiếp tục bế quan trong đó. . . . . .”
Long Thiên Trạch lâm vào trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
Vân Khê nghiêm túc lắng nghe chuyện xưa của ông, chỉ cảm thấy thế gian này mọi chuyện chính là thần xui quỷ khiến, khó có thể dự liệu trước. Nếu nói là người chân chính ghê tởm, trừ những kẻ thần bí đứng sau kia, chính là Nhị gia chết tiệt. Nếu không phải hắn khi đó cản trở, thì mọi chuyện làm sao phát triển tới mức tình trạng không thể vãn hồi?
Long Thiên Tuyệt hít sâu, tâm tư khó khăn mới có thể bình ổn: “Không ngờ rằng. . . . . . Không ngờ rằng. . . . . . Ông cho rằng đem tất cả trách nhiệm đổ cho một câu ‘không ngờ rằng’, là có thể bỏ qua trách nhiệm của một phụ thân sao? Hơn nữa, những thứ này chẳng qua chỉ là lời nói từ một phía của ông, nếu ta không có tận mắt thấy mẫu thân ta, không chính tai nghe được từ trong miệng người nói đó là sự thật, thì ta sẽ không tha thứ cho ông!”
“Ta thừa nhận, ta thật xin lỗi huynh đệ hai con,làm cho các con chịu nhiều khổ sở như vậy.” Long Thiên Trạch chán nản nói.
Long Thiên Tuyệt ngực càng không ngừng phập phồng, tâm tình có chút kích động, cũng là không có bất kỳ phản bác hay nói tiếp.
Vân Khê nhìn phụ tử hai người, xen vào nói: “Những chuyện này cũng đã qua, ai đúng ai sai, không bằng chờ nhìn thấy mẫu thân sau hãy nói. Hiện tại quan trọng nhất là cõi đời này đến tột cùng có phương pháp trừ đi bóng ma trong cơ thể mẫu thân cùng Thiên Thần, A Lý hay không? Chúng ta tuyệt không có thể để cho thảm kịch tái diễn lần nữa, chúng ta chẳng những muốn giải trừ bóng ma bên trong cơ thể của bọn họ hơn nữa còn muốn tra ra hung thủ đích thực đứng sau mọi chuyện!”
“Không có biện pháp nào khác! Mười mấy năm qua, ta trừ bế quan luyện công, cũng thường xuyên lật xem các loại sách cổ, duy nhất tra được phương pháp có thể xử lí, nhưng căn bản là không thể nào hoàn thành .” Long Thiên Trạch nói.
“Biện pháp gì?” Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người đồng thanh hỏi.
Long Thiên Trạch lấy lại bình tĩnh, thong thả nói: “Theo sách cổ ghi lại, ở vào thời viễn cổ, có người từng luyện chế ra một loại đan dược thần kỳ , tên là Tru Tiên đan, nghe nói đan dược này chính là do trăm loại dươc liệu trân quý phối hợp với dược đỉnh thần cấp cùng mồi lửa thần cấp luyện chế mà thành. Người ăn vào Tru Tiên đan, chẳng những có thể giải trừ vạn độc, bất kỳ cổ độc, cấm chế, cũng có thể nhất nhất hóa giải. Chỉ bất quá cách điều chế loại đan dược này ngay từ thời viễn cổ cũng đã thất truyền, coi như là có cách điều chế, cũng không thể có người có thể chế biến được, cho nên con đường này chẳng khác gì là một cái tử lộ, căn bản không thể thực hiện được.”
“Tru Tiên đan? !” Vân Khê nghe thế, hai mắt nhất thời sáng lên, nàng cười một tiếng nói, “Ta hiện tại rốt cuộc biết, ta tại sao lại đến nơi này rồi, có lẽ đây chính là trời định.”
Phụ tử hai người nhất tề nhìn về phía nàng, từ thần sắc cùng với lời nói của nàng ít nhiều gì bọn họ cũng hiểu được, phụ tử hai người mừng rỡ.
“Khê Nhi, nói như vậy, nàng có đầy đủ cách luyện chế Tru Tiên đan?” Long Thiên Tuyệt nhớ tới Vân Khê có Tàn Hoa bí lục, trong đó có ghi chép phần đan dược, giống như luyện chế đan dươc nghịch thiên Cửu chuyển Thái Cực đan như vậy.
Vân Khê vuốt cằm nói: “Không sai! Thật sự ta có đầy đủ cách luyện chế Tru Tiên đan, bất quá đúng như sách cổ ghi lại, muốn luyện chế Tru Tiên đan, trừ việc phải sưu tập trăm loại trân quý dược liệu, còn phải tìm được dược đỉnh thần cấp cùng mồi lửa thần cấp, thiếu một thứ cũng không được. Đây mới là chuyện khó khăn nhất!”
“Dược liệu phương diện này dễ làm, trong Đan minh có hoàng loạt dược liệu trân quý, chỉ cần chúng ta ra giá cao mua của bọn họ, tin tưởng bọn họ đều nguyện ý bán ra . Nhưng nếu bọn họ không chịu, cùng lắm thì tới Đan minh để cướp!” Long Thiên Trạch hai đầu lông mày hiện lên khí phách ngang ngược bắn ra tứ phía.
Long Thiên Tuyệt nói: “Chúng ta từ Phiêu Miểu Địa phủ lấy được tài bảo, vừa lúc có thể sử dụng. Về phần lò luyện thần cấp cùng mồi lửa thần cấp. . . . . .”
“Giải quyết từng chuyện một trước đi, chờ chúng ta trước sưu tập đủ trăm loại dược liệu rồi hãy nói.” Nói tới mồi lửa, Vân Khê không khỏi liên tưởng đến vợ chồng Long Vương Long Hậu, cũng không biết bọn họ hiện tại thế nào, bọn họ tìm kiếm cái dị hỏa xếp thứ nhất trong bảng xếp hạng, nói vậy đó chính là thần cấp mồi lửa.
“Tốt! Khê Nhi, nàng hãy mau đem danh sách trăm loại dược liệu cho ta, ta sai thủ hạ đi thu gom.” Long Thiên Tuyệt nói.
Ba người liếc lẫn nhau một cái, đây là lần đầu tiên không khí hòa hợp được như thế.
Lúc ăn cơm tối, một nhà sáu miệng ăn ngồi vây quanh một bàn, trong đó cũng bao gồm Long Thiên Trạch. Mặc dù Long Thiên Tuyệt không cách nào tha thứ hắn, nhưng trong nội tâm cũng đã không bài xích hắn.
Vân Khê một tay ôm Tiểu Nguyệt Nha, một tay đút cho bé ăn. Tiểu Nguyệt Nha có đồ ăn riêng, đáng tiếc rượu ngon món ngon phía trước bé không cách nào hưởng dụng, bé con rất là bất mãn, nghịch ngợm lại thường xuyên giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc lắc không chịu biết điều ăn cơm.
“Tiểu Nguyệt Nha, nếu không ngoan ngoãn ăn cơm, mẫu thân sẽ tức giận đấy.” Vân Khê cố ý hù dọa nàng.
Tiểu Nguyệt nha đối với lời của nàng tựa hồ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, còn thỉnh thoảng còn quay sang chỗ ngồi của tiểu ca ca, cười a a vui sướng.
Vân Khê rất buồn bực, nàng hiện tại vô cùng bội phục Thượng Quan Như Nhi kiên nhẫn, cũng không biết nàng trong ngày thường làm thế nào cho đứa nhỏ tinh nghịch này ăn .
Lúc này, tiểu Phượng Hoàng bay tới, quanh quẩn ở trên đỉnh đầu Vân Khê, mở miệng nói: “Tiểu Nguyệt Nha nàng không thích ăn cháo, bé muốn ăn ngon .”
“Ngươi làm thế nào mà biết?” Vân Khê có chút không tin.
Tiểu Phượng Hoàng kiêu ngạo ngẩng đầu, không phục nói: “Người ta là thú cưng của Tiểu Nguyệt Nha, cùng Tiểu Nguyệt Nha tâm linh tương thông. Bé đang suy nghĩ gì, ta cũng biết!”
“Phải không?” Vân Khê hồ nghi liếc nó, “Vậy ngươi hỏi bé xem trong tất mọi người trong nhà, bé thích nhất chính là người nào?”
Tiểu Mặc lập tức duỗi cổ, ngó chừng khuôn mặt nhỏ bé của muội muội khả ái , vẻ mặt chờ mong.
Nhất định là thích nhất ca ca nga!
Bằng không ca ca sẽ thương tâm chết .
Vân Khê vươn ra một ngón tay , điểm trúng cái đầu nhỏ của bé, đẩy bé trở về.
“Tiểu Nguyệt Nha, nói cho mẫu thân biết, có phải con thích nhất mẫu thân không?”
Tiểu Mặc không chịu, xáp lại: “Mẫu thân, người chơi xấu! Tiểu Huyên Huyên thích nhất chính là ca ca mới đúng!”
Tiểu Phượng Hoàng thân thể run lên, nói: “Các ngươi đừng tranh cãi, Tiểu Nguyệt Nha nói, bé cực kỳ thích phụ thân, bởi vì phụ thân đẹp trai nhất!” Nó vừa nói, vừa hai mắt như có hai trái tim hồng, làm ra bộ dáng mê trê.
Hai mẹ con nhất tề nhìn về phía nó: “Người đâu! Đến mang Phượng Hoàng đem đi chiên!”
Tiểu Phượng Hoàng co cổ lại, làm nũng nói: “Tốt ! Tốt ! Tiểu Nguyệt Nha còn nhỏ như vậy làm sao có thể nói đây? Nhưng là ta có thể cảm giác được bé vui mừng hân hoan là được rồi, bé thật không thích ăn cháo nữa.”
Một bữa cơm ở hỉ hả qua đi, không khí có phần hòa hợp.
Trong bữa tiệc, nghĩ đến Long Thiên Thần đáng thương, Vân Khê nhìn hắn vừa thở dài, vừa lắc đầu. Đưa tay đem những món hắn thích nhất cố ý bưng đến trước mặt hắn.
“Thiên Thần, ăn nhiều một chút. Ăn nhiều thân thể mới cường tráng.”
Long Thiên Thần dừng lại đôi đũa trên tay, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nàng, lắp bắp nói: “Đại tẩu. . . . . . Đại tẩu, tẩu sao thế? Đệ làm sai cái gì rồi sao? Tẩu đừng làm đệ sợ.”
Vân Khê một mảnh hảo tâm bị đánh trôi, không nhịn được hướng hắn mắt trợn trắng: “Đệ muốn ăn hay không ăn?”
“Đệ ăn! Đệ ăn!” Long Thiên Thần vội vàng cười từ trong tay nàng nhận lấy món ăn, chân chó nói, “Đại tẩu, tẩu đột nhiên đối với đệ tốt như vậy, đệ thật sự có chút không quen, hay là tẩu trở lại bộ dáng trước kia đi. Bằng không đệ sẽ phỏng đoán lung tung, có phải hay không đã phát sinh đại sự gì.”
Long Thiên Trạch cùng Long Thiên Tuyệt hai người nghe vậy, đôi đũa nhất tề dừng một chút, trên bàn cơm không khí nhất thời xảy ra biến hóa.
Long Thiên Thần kinh ngạc nhìn ba người, không hiểu nói: “Mọi người sao thế? Chẳng lẽ thật xảy ra chuyện lớn?”
Vân Khê ho nhẹ thanh âm, cắt đứt không khí quái dị: “Có thể có đại sự gì? Cho dù trời sập xuống, còn có ta chống đỡ, đệ đoán mò lung tung cái gì?”
“Đại tẩu, đệ hình như cao hơn tẩu nha. Trời sập xuống, bị đè trước cũng là đệ nha.” Long Thiên Thần bĩu môi.
“Ăn không nói, ngủ không nói, hết thảy chuyên tâm ăn cơm.” Long Thiên Tuyệt cắt đứt lời nói của hai người, nơi tròng mắt mơ hồ ảm đạm.
Sau buổi cơm tối, Vân Khê ôm nữ nhi, nhìn nữ nhi cười a a, nàng bỗng nhiên có chút không nỡ. Bọn họ lần này rời đi, sợ là chừng hơn một tháng, phải chia lìa nữ nhi thời gian dài , Vân Khê trong lòng rất là nhớ thương. Nếu có thể đem nữ nhi mang theo trên người, tùy thời chiếu cố, có lẽ nàng càng thêm an tâm.
“Thiên Tuyệt, không bằng chúng ta đem Tiểu Nguyệt Nha cũng cùng đi, để cho bé cũng có thể trông thấy bà nội của mình.”
“Ý kiến hay!” Long Thiên Tuyệt đồng ý, “Ta cũng không nỡ cùng Tiểu Nguyệt Nha tách ra, ta tính toán lợi dụng lần trước chúng ta ở Phiêu Miểu Địa phủ có được Long Tinh thạch, một lần nữa đem Ngọa Long cư luyện chế một phen, đem nó chế tạo trở thành thần khí thật sự. Ngọa Long cư một khi biến thành thần khí chân chính, năng lực phòng ngự của nó sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ không bởi vì bên ngoài va chạm mà chịu ảnh hưởng, giống như nhà cửa đặt ở trên đất bằng, vững như núi Thái Sơn, không gì phá nổi. Không gian của nó cũng sẽ tăng trưởng mấy lần, chúng ta còn có thể ở bên trong trồng chút ít hoa cỏ, khiến nó trở thành một vườn hoa, trở thành một ngôi nhà chân chính. Kể từ đó, Tiểu Nguyệt Nha có thể ở tại Ngọa Long cư trong, tùy thời làm bạn ở bên người chúng ta.”
“Thật tốt quá! Vậy chàng cần thời gian bao lâu?” Vân Khê vui vẻ nói.
Long Thiên Tuyệt nói: “Nếu có Âu Li tiên sinh hỗ trợ, tin tưởng mấy canh giờ là có thể hoàn thành, sẽ không làm trễ nãi hành trình ngày mai của chúng ta.”
“Cực khổ cho chàng rồi, ta rất mong đợi.” Vân Khê mỉm cười.
“Chờ tin tức tốt của ta!” Long Thiên Tuyệt cúi đầu, ở nàng trên má khẽ hôn một cái, rời khỏi phòng.
Cảm giác được ẩm ướt trên gương mặt, Vân Khê trong lòng ấm áp , cúi đầu nhìn nữ nhi vô cùng hiếu động trong ngực, nàng không nhịn được lầu bầu: “Tiểu Nguyệt Nha, chờ ngươi trưởng thành nhất định phải tìm một người nam nhân thật tốt giống như cha ngươi, thà thiếu cũng không thể chọn bừa biết không?”
Nữ nhi khanh khách nở nụ cười, cái hiểu cái không.
Ôm nữ nhi ngủ một đêm, Vân Khê cảm giác có người ở trong mộng ôm lấy nàng nhẹ nhàng, còn có mùi thơm quen thuộc của cơ thể làm cho nàng không muốn tỉnh lại. Cho đến bên tai có người khẽ gọi tên của nàng, nàng mới miễn cưỡng thức tỉnh.
Khi nàng mở mắt ra, thấy mình nằm trên giường ở một nơi xa lạ, nữ nhi vẫn say sưa ngủ ở bên cạnh mình. Ngồi bên cạnh chính là Long Thiên Tuyệt cùng Tiểu Mặc, nàng quay đầu vừa nhìn phát hiện nơi này bố trí cùng Ngọa Long cư có chút tương tự, nhưng cũng khác lạ. Chẳng lẽ. . . . . .
Vân Khê bỗng dưng thanh tỉnh, từ trên giường nhảy xuống, đi chung quanh ngắm nhìn, mới phát hiện nàng ở một gian phòng trong hơn mười gian phòng của Ngọa Long cư. Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ở giữa có một khoảng đất lớn trống trải, hơn nữa ngẩng đầu lại thấy ngay cả ánh sáng rực rỡ bên ngoài cũng có thể trực tiếp xuyên suốt đi vào, đây quả thực cùng phòng ốc chân chính không có gì khác nhau!
“Bởi vì thời gian gấp gáp, bây giờ chẳng qua là hình thức ban đầu, chúng ta còn rất nhiều thời gian từ từ hoàn thiện nó.” Long Thiên Tuyệt ở sau lưng nàng nói.
“Thật tốt quá! Ta thực thích!” Vân Khê dẫn nhi tử cùng chạy vào khoảng sân trống trải , xa xa truyền đến tiếng cười vui vẻ của hai mẹ con.
“Ta muốn ở chỗ này trồng một ít cây đào, ở chỗ này một ít cây quế, sau đó ở chỗ này trồng một chút hoa mai cùng cây hạnh, cứ như vậy, một năm bốn mùa đều có hương hoa.”
“Mẫu thân ngốc! Phụ thân nói, nơi này một năm bốn mùa đều ấm áp như mùa xuân, cho nên chúng ta chỉ cần trồng loại hoa cỏ mùa xuân là được rồi.”
“Được rồi, vậy thì toàn bộ trồng cây đào, mỗi ngày đều có thể nhìn đến hoa đào bay đầy trời.”
“Ừ, con còn muốn ở chỗ này để một con ngựa gỗ, có thể mang theo Tiểu Huyên Huyên chơi!”
“Con là nghịch ngợm nhất rồi!”
“. . . . . .”
Long Thiên Tuyệt đứng ở cạnh cửa, xoa chỗ mi tâm mỏi mệt, thấy hình ảnh hai mẹ con vui vẻ như thế, cho dù chịu nhiều hơn nữa mệt mỏi, hắn cũng cảm thấy là đáng giá .
Thời gian diễn ra đại hội luyện đan gần tới, Vân Khê cùng đoàn người phải sớm lên đường đi Đan minh, trước khi đi, Long Thiên Tuyệt để lại cho Thường bá cùng một đám những cao thủ Long gia một khoản món tiền khổng lồ, giao cho bọn họ tới Mạc thành thành lập Thịnh Bảo trai để tổ chức bán đấu giá. Bán đấu giá một mặt nhằm sưu tập dược liệu cần có cho Tru Tiên đan, một mặt đấu giá bảo vật đoạt được ở Phiêu Miểu Địa phủ, dùng cách này kinh doanh lấy tiền đẻ ra tiền.
Mạc thành gần với Học viện Vạn Hoàng, một khi có việc gấp cũng có thể tới đây cầu viện, đồng thời Học viện Vạn Hoàng cũng trở thành trung tâm giao dịch, thu nhập thì Học viện Vạn Hoàng được một nửa, đối với Học viện Vạn Hoàng mà nói chính là có lợi cho cả đôi bên, cho nên không có ai phản đối đề nghị này.
Kể từ đó, đám người Thường bá cũng có chỗ an cư, có thể có công việc, mọi người tinh thần phấn chấn, không có bất kì vẻ lo lắng nào.
Dàn xếp xong Học viện Vạn Hoàng, Vân Khê nghe viện trưởng dặn dò , liền dẫn đoàn người đi Đan minh. Đồng hành cùng bọn họ trừ những người lúc trước, còn tăng thêm mấy người, thí dụ như Dung Thiếu Hoa, Thượng Quan Như nhi, huynh muội Mộ Cảnh huy, còn có Mặc Tam Thiếu.
Sở dĩ mang theo Mặc Tam Thiếu, là bởi vì Mặc gia cách Đan minh không xa, nếu bàn về việc quen thuộc cảnh vật chung quanh Đan minh không phải là hắn thì còn ai.
Đối với Mặc Tam Thiếu, thái độ Long Thiên Tuyệt gần mà xa, chỉ có thể lợi dụng đối phương, không thể hoàn toàn tín nhiệm hắn, bất quá lần này hành trình đi Đan minh, hắn cũng phải dùng tới nhân tài.
Đan minh ở hướng Tây bắc Long Tường đại lục, thường thường một Đại liên minh thành lập không thể rời bỏ gia tộc ủng hộ nó. Trong đó người ủng hộ chủ yếu của Đan minh là Cừu gia ở Tây Bắc, nghe nói Cừu gia ở Tây Bắc có đất đai giàu mỡ vạn dặm, phú khả địch quốc, Đan minh thật ra thì chính là địa phương đốt tiền, tất cả dược liệu trân quý đều cần rất nhiều bạc để mua, mà Cừu gia bọn họ chính là tài lực hậu thuẫn tốt nhất.
Trừ Cừu gia, đại gia tộc còn có Viên gia, Mặc gia cùng gia tộc lánh đời trong truyền thuyết Hiên Viên thế gia, bỏ qua một bên không nói tới đại gia tộc, gần tới Đan minh còn có một học viện tương đối nổi danh—— học viện Côn Bằng.
Đan minh không giống với Luyện khí minh, người sau là trung thành chi minh(1), mà người trước lại là minh trung chi thành(2). Nói cách khác, luyện khí minh là xây trong thành, mà Đan minh là ôm trọn cả tòa thành trì, cả tòa thành đều là địa giới Đan minh.
Đoàn người Vân Khê vừa bước vào cửa thành Đan minh trước mặt có các loại đan dược mùi thơm ngát, thấm vào ruột gan. Đường phố hai bên, tùy ý có thể thấy được việc mua bán đan dược cùng các loại tài liệu luyện đan cần thiết, cửa hàng bán khí cụ luyện đan. Cá biệt còn có Luyện Đan Sư mở học đường luyện đan, thu phí cao, không phải là con dòng cháu giống căn bản ngay cả học phí vào học đường cũng giao nộp không nổi
Vân Khê kể từ sau khi tiến vào địa phận Đan minh liền có cảm giác rất thân thiết, giống như là thuộc về thế giới của nàng.
Không chỉ nàng hưng phấn, Lam Mộ Hiên cùng Mộ lão cũng giống như vậy.
Đan minh rõ ràng chính là cửa vào thiên đường của Luyện Đan Sư!
“Tôn chủ, phía trước cách đó không xa có tòa nhà của Mặc gia, chúng ta không bằng ở chỗ này ngủ lại.” Mặc Tam thiếu chủ động đề nghị.
Long Thiên Tuyệt không có lập tức trả lời chắc chắn, bởi phía trước cách bọn hắn không xa, hắn thấy được một thân ảnh quen thuộc đang hướng bọn họ bước nhanh tới.
“Long công tử, Long phu nhân, thật may có thể tìm được các ngươi!” Người này không phải ai khác, chính là người đã lâu không gặp Cừu Mộ Dã, phía sau hắn còn có hai người.
“Cừu Mộ Dã, ngươi không phải nói muốn chuyển trường đến Học viện Vạn Hoàng sao? Làm sao vẫn không thấy bóng dáng ngươi đây?” Vân Khê cố ý trêu chọc hắn nói.
“Đừng nói nữa! Cha ta không đồng ý!” Cừu Mộ Dã bất đắc dĩ buông tay, lắc đầu nói, “Xem ra con đường chuyển trường này là không thể thực hiện được rồi, ta về sau lại nghe nói các ngươi ở Học viện Vạn Hoàng được Đan minh mời đến, nghĩ rằng nhất định các ngươi sẽ đến vì đại hội luyện đan, cho nên ta đã đến đây rất sớm. Đến Đan minh, hãy cùng đến Cừu gia ta, ta đã cho các người chuẩn bị xong hết thảy, các ngươi ăn, mặc, ở, đi lại đều tính ở trên người của ta, không cần quan tâm.”
“Được rồi, vậy thì đi chỗ ngươi.” Long Thiên Tuyệt cuối cùng lựa chọn Cừu Mộ Dã an bài.
Mặc Tam Thiếu sắc mặt khẽ biến cứng ngắc, hơi có chút không vui, nhưng những thứ này trong nháy mắt đều được hắn che đi, làm người khác không thể nhìn ra. Song hắn giấu được nhanh hơn nữa, cũng chạy không thoát nhãn lực của Long Thiên Tuyệt.
Cừu Mộ Dã mang bọn họ tới một tòa nhà, hoặc là nói là khu nhà cao cấp, bởi vì nó thật sự quá hoa lệ, quá xa xỉ, trong viện có viện, trong sân có vườn, có thể so với mê cung.
Cuối cùng bọn họ đi tới vườn phía đông, Cừu Mộ Dã tự mình dẫn dắt bọn họ, cất bước vào.
“Nơi này chính là chỗ ở của các ngươi.”
Đang khi nói chuyện, có tiếng đàn từ phía đối diện trong vườn truyền đến, tiếng đàn trong nhu có cương, lúc thì du dương êm ái, lúc lại mạnh mẽ hung hồn, không khỏi hấp dẫn mọi người.
“Đối diện là nơi ở của ai?” Long Thiên Tuyệt hỏi.
“Bởi vì tòa nhà tương đối lớn, cho nên ở vài nhóm khách nhân, cũng là khách quý do phụ thân ta mời tới. Bây giờ người đánh đàn chính là đến từ Hiên Viên thế gia Dực công tử, nghe nói lai lịch của hắn không nhỏ, chính là con nối dòng Hiên Viên thế gia còn sót lại bên ngoài, nửa năm trước mới trở về Hiên Viên thế gia, nhận tổ quy tông . Lúc ấy phụ thân ta hỗ trợ rất nhiều, nếu không phải có phụ thân ta hỗ trợ, hắn có là Hiên Viên thế gia Hoàng thái tử, cũng chưa chắc có thể tiếp xúc với người của Hiên Viên thế gia.” Cừu Mộ Dã giải đáp nói.
“Dực công tử? Con nối dòng Hiên Viên thế gia lưu lạc bên ngoài? Vì sao cái chuyện xưa này nghe quen tai như vậy?” Vân Khê tò mò, liếc Bạch Sở Mục, không khỏi nói giỡn, “Chẳng lẽ người Hiên Viên thế gia, đều có con nối dòng lưu lạc bên ngoài sao?”
“Nhìn gì ta? Ta cùng Hiên Viên thế gia một chút cũng không có quan hệ, cho dù bọn họ muốn nhận ta, để cho ta nhận tổ quy tông, ta cũng không muốn trở về. A, có phải hay không các ngươi chê ta phiền, muốn đem ta vứt bỏ? Các ngươi làm sao lại nhẫn tâm như thế?” Bạch Sở Mục bày ra bộ dáng thương tâm.
Mọi người liếc hắn một cái, bỏ mặc hắn, lục tục vào vườn.
“Mọi người trước bố trí ổn thỏa, tối nay phụ thân ta chuẩn bị tiệc rượu, vì các vị đón gió tẩy trần, các ngươi nhất định phải tới nha.” Cừu Mộ Dã cười nói, lại ghét sát vào bên tai Long Thiên Tuyệt, hạ giọng nói, “Long công tử, lúc nào có thể giúp ta luyện chế một Ngọa Long cư đây?”
Long Thiên Tuyệt đuôi lông mày giương nhẹ, ngắn ngủn đáp lại hắn mấy chữ: “Nhìn tình huống xem đã.”
“Tại sao lại là nhìn tình huống?” Cừu Mộ Dã vẻ mặt ủy khuất.
Vân Khê hảo tâm nhắc nhở: “Vậy phải xem biểu hiện của ngươi ra sao! Phu quân ta tài nghệ luyện khí tài ba, như thế nào dễ dàng xuất thủ? Chờ ngươi lúc nào làm hắn cảm động, hắn có lẽ sẽ giúp ngươi luyện chế.”
“Được rồi, ta sẽ cố gắng, nhất định dùng thành tâm thành ý của ta để đả động ngươi! Các vị nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì xin cứ việc phân phó hạ nhân. Trước lúc dạ tiệc ta có thể không ở trong nhà, chúng ta tạm biệt, chờ đến khi dạ tiệc bắt đầu.” Cừu Mộ Dã ôm quyền, hoàn toàn hiển thị rõ ràng thần thái thuộc về quý tộc công tử.
Đợi sau hắn khi rời đi, mọi người cũng lục tục tản đi, đều tự tìm một gian phòng riêng của mình.
Người một nhà Vân Khê đi tới một gian phòng lớn nhất, bên trong gian phòng có hai thị nữ đợi, vì bọn họ thêm trà, bố trí điểm tâm. Vân Khê cho bọn họ cho lui ra ngoài, sau đó người một nhà tiến vào Ngọa Long cư thăm Tiểu Nguyệt Nha, bọn họ lần này xuất hành, có thể nói là cả nhà xuất động, còn đem theo Thượng Quan Như Nhi kim bài bảo mẫu, tùy thời tùy chỗ đều có thể chiếu cố Tiểu Nguyệt Nha, đồng thời cũng có thể làm cho nàng cùng Phong hộ pháp thường xuyên chạm mặt, trao đổi tình cảm.
Xác nhận Tiểu Nguyệt Nha không có gì khó chịu, Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt liền một lần nữa trở lại gian phòng, bắt đầu việc thương nghị chuyện ở đại hội luyện đan cùng đi gia tộc Hiên Viên thăm mẫu thân Thiên Tuyệt.
“Khê Nhi, cách luyện đan đại hội còn có ba ngày, nàng hảo hảo chuẩn bị một chút, nghe nói lần này phần thưởng cuối cùng của luyện đan đại hội chính là Thất Diệp Tang Hoa, chính là một loại dược liệu trọng yếu dùng để luyện chế Tru Tiên đan, rất khó mua được, cũng cực kỳ khó hái được, nếu chúng ta có thể đem Thất Diệp Tang Hoa thu vào tay, việc tìm kiếm những dược liệu khác cũng không khó khăn lắm. Về phần cửa vào gia tộc Hiên Viên, ta sẽ mượn thế lực Mặc gia của Mặc Tam Thiếu đi điều tra, người Mặc gia đối với địa hình vùng này tương đối quen thuộc, sau đó để cho tứ đại hộ pháp âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của bọn hắn, đến lúc đó hai việc luyện đan cùng tìm người đều có thể hoàn thành .”
“Thất Diệp Tang Hoa, ta nhớ được ở cuốn sách Các chủ tặng có cặn kẽ ghi lại, nó sinh trưởng ở nơi cao nhất, địa phương không có một ngọn cỏ, song chính hoàn cảnh ác liệt này trên mặt đất lại tồn tại Thất Diệp Tang Hoa, rất là khác lạ. Không biết người của Đan minh từ nơi nào có được dược liệu trân quý như thế, đối với mỗi một người Luyện Đan Sư mà nói, đây cũng là hấp dẫn cực lớn.”
“Nàng cũng nói, mỗi Luyện Đan Sư cũng sẽ vì nó si mê, Đan minh tụ tập hai phần ba luyện đan sư của Long Tường đại lục, nếu bọn họ muốn nhận được, thật đúng là không có gì có thể ngăn cản . Huống chi sau lưng của bọn họ còn có Cừu gia siêu cấp phú hào dùng tài lực ủng hộ như vậy, bởi vì cái gọi là có tiền có thể sai khiến ma quỷ, vấn đề lớn hơn nữa cũng không trở thành vấn đề khó khăn.”
“Ừ, xem ra lần này đến luyện đan đại hội, ta phải tỉ mỉ chuẩn bị một chút, chỉ cho phép Thắng, không cho phép bại!”
Vân Khê ánh mắt chớp động, chỉ một thoáng tràn đầy ý chí chiến đấu, nàng không phải chỉ vì vinh dự của mình mà chiến đấu, còn vì cứu mạng ba người!
“Cực khổ cho nàng.” Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu ngắn ngủn, Long Thiên Tuyệt nhìn nàng, ánh mắt từ từ trở nên nhu hòa.
Màn đêm buông xuống, Cừu gia đèn sáng rực rỡ, tiếng chuông và tiếng múa xa xa từ phía bắc đại sảnh truyền tới .
Đoàn người Vân Khê đúng hẹn đi tới dạ tiệc hiện, đi theo vợ chồng Vân Khê có Tiểu Mặc, Long Thiên Trạch, Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục, Bách Lí Song, Lam Mộ Hiên, Mộ lão cùng huynh muội Mộ Cảnh Huy, về phần những người khác, không có xuất hiện tại dạ tiệc tối nay, toàn bộ bị Long Thiên Tuyệt phái đi cùng nhau tìm kiếm cửa vào gia tộc Hiên Viên.
Khi đoàn người tiến vào nơi tổ chức dạ tiệc, đã có hai tốp khách nhân dẫn đầu vào, người Vân Khê được an bài ngồi ở vị trí thứ ba bên trái, đến gần ghế hạng bét. Bất quá điều này cũng không có gì, ai bảo bọn họ đều là khách của Cừu gia, thân phận địa vị không hiển hách đây?
Cừu Mộ Dã đối với bọn họ cười cười, hắn cũng cảm thấy để cho bọn họ ngồi ghế chót, có chút băn khoăn.
“Các ngươi bỏ qua cho, phụ thân ta lần này mời tới không ít khách quý, bọn họ đều là đến từ các đại gia tộc, hơn nữa còn là phụ thân ta tự mình mời tới, đối với bọn họ rất là coi trọng, cho nên. . . . . .”
“Không sao, ngồi nơi nào cũng giống nhau, chỉ cần có ăn ngon là được.” Vân Khê hảo tâm thay hắn giải vây.
“Đó là dĩ nhiên! Tại chỗ mọi người, rượu và thức ăn cũng là giống nhau . Đúng rồi, ta giới thiệu một chút cho các ngươi khách quý khắp nơi hôm nay đến đây tham gia dạ tiệc.” Cừu Mộ Dã đưa tay, chỉ hướng chỗ ngồi đầu tiên bên tay phải giới thiệu nói, “Vị khách quý kia là luyện đan tông sư do phụ thân dùng nhiều tiền cố ý mời tới, hắn họ Hoa, người ta gọi là Hoa đại sư. Nghe nói thuật luyện đan của hắn đã đạt đến trình độ Luyện Đan Sư cấp chín, ngay cả Đan minh Tô Ấp Tô đại sư tài nghệ luyện đan cũng không bằng hắn. Phía sau hắn là một nam một nữ là đệ tử của hắn, nghe nói hai người bọn họ cấp bậc luyện đan cũng đã vượt qua cấp bảy, đều là người luyện đan thiên tài, lần này Hoa đại sư cùng hai vị cao đồ cũng sẽ tham gia luyện đan đại hội, rất có thể trở thành kình địch của các ngươi đây.”
“Dừng, bất quá là cấp bảy Luyện Đan Sư thôi, làm sao theo đại tẩu so sánh được?” Long Thiên Thần chẳng thèm ngó tới, dù sao trong mắt của hắn, bàn về thuật luyện đan, đại tẩu xưng thứ hai, cũng không có người dám xưng đệ nhất.”
Vân Khê hài lòng cười cười, ra vẻ khiêm tốn nói: “Quá khen! Quá khen! Có một số việc, người trong nhà chúng ta biết là tốt rồi.”
Cừu Mộ Dã lau mồ hôi, tiếp tục chỉ vào chỗ ngồi khách quý thứ hai bên phải giới thiệu: “Một vị kia ta nói với các ngươi rồi, Dực công tử cao quý của gia tộc Hiên Viên, đi theo bên cạnh hắn cũng là cao thủ gia tộc Hiên Viên, vô luận thân phận địa vị đều rất không tầm thường. Bọn họ. . . . . .”
Cừu Mộ Dã giới thiệu một nửa, quay đầu lại phát hiện đám người Vân Khê mang vẻ mặt có cái gì không đúng, không khỏi dừng lại , hỏi: “Các ngươi sao thế? Có cái gì không ổn sao?”
“Ngươi xác định hắn chính là người lưu lạc bên ngoài của gia tộc Hiên Viên?” Vân Khê không khỏi suy nghĩ, bởi vì khuôn mặt này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, nhưng nếu hắn là con nối dòng gia tộc Hiên Viên như vậy Bạch Sở Mục Hựu là cái gì?
“Sư huynh? !” Bạch Sở Mục kinh hô, so với nàng càng thêm giật mình.
Người ngồi ở chỗ ngồi thứ nhất bên phải tựa hồ cảm ứng được cái gì, quay đầu hướng phương hướng bọn họ trông lại, khi tầm mắt nhìn đến bọn họ , hắn hai mắt mở lớn, cũng là đồng dạng kinh ngạc, bất quá rất nhanh hắn khôi phục thái độ thong dong ưu nhã. Cử chỉ kia, thần thái kia, giống như chính là người tôn quý nhất trên đời.
“Nam Cung Dực, lại là hắn sao?” Long Thiên Tuyệt cười lạnh, thanh âm hơi giễu cợt.
—
(1) Trong thành có minh: Luyện khí Minh là ở trong thành Thiên Hỏa
(2) Trong minh có thành: Đan minh có diện tích rộng hơn, bảo gồm cả một toàn thành.
Long Thiên Trạch đứng ở đỉnh núi, một thân áo lam phiêu dật dưới trời chiều, tà áo tung bay theo chiều gió.
Bóng lưng của ông thoạt nhìn có chút nặng nề .
Nghe được phía sau có tiếng bước chân, ông khẽ nghiêng đầu, nói: “Con đến hỏi ta về chuyện bóng ma kia sao?”
“Không sai! Ta rất muốn biết ngài làm thế nào biết mọi chuyện liên quan tới bóng ma? Trong lòng của ngài nhất định còn cất giấu chuyện khác phải không?” Vân Khê đi lên mấy bước, chỉ cách ông một bước ngắn, đón gió mà đứng.
Long Thiên Trạch thở dài nói: “Có một số việc biết quá nhiều đối với các con không có lợi, hơn nữa người một nhà các con hiện tại có được cuộc sống vui vẻ như thế, ta rất vui mừng. Ta không muốn để cho những chuyện khác làm nhiễu loạn cuộc sống yên bình của các con.”
Vân Khê không đồng ý nói: “Nếu là chuyện của những người khác, ngài muốn ta quản, ta cũng lười phản ứng, nhưng nếu là chuyện liên quan đến ta hoặc là bằng hữu của ta, coi như là lao vào nơi dầu sôi lửa bỏng ta cũng không thể không can thiệp!”
Long Thiên Trạch quay đầu, nghiêm túc nhìn nàng, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
“Con thật sự rất khác biệt! Thiên Tuyệt có thể có được thê tử như vậy là phúc khí của nó.”
“Ngài nói quá lời rồi, hiện tại ta chỉ muốn biết, người bên cạnh ta đến tột cùng có gặp nguy hiểm hay không, như thế nào mới có thể trừ đi bóng ma trong cơ thể A Lý?”
Long Thiên Trạch suy tư hồi lâu, thở dài nói: “Được rồi! Ta nói thật cho con biết, không những trong cơ thể A Lý có bóng ma mà Thiên Thần cũng có bóng ma như thế, hơn nữa bóng ma này là từ khi nó mới ra đời đã có . . . . . .”
“Cái gì? Là Thiên Thần? !” Vân Khê kinh hãi, lúc trước trong lòng đã có dự cảm xấu, nhưng không ngờ tới lại là Thiên Thần!
“Làm sao có thể? Vì sao Thiên Thần đến bây giờ vẫn bình yên vô sự đây?”
“Đúng vậy!” Long Thiên Trạch nói, “Trong cơ thể Thiên Thần có bóng ma là di truyền từ mẫu thân của nó, năm đó người bị những kẻ thần bí giật dây chân chính là Nhã Nhi. Bọn họ gieo xuống bóng ma trên người Nhã Nhi, thông qua nàng tới uy hiếp ta phải giúp bọn họ làm việc. Lúc ấy Nhã Nhi đang mang bầu, đợi nàng đem hài tử sinh hạ xong chúng ta phát hiện trên người Thiên Thần di truyền bóng ma từ cơ thể Nhã Nhi. Ta dùng huyền khí tạm thời đem bóng ma trong cơ thể Thiên Thần trong trấn áp, khiến cho chúng không cách nào ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của nó, nhưng mà lại cũng là bởi vì bóng ma này tồn tại nên đã ngăn chặn thiên phú phát triển ở mọi phương diện của Thiên Thần. . . . . .”
“Ý của ngài là nói, trong cơ thể chân chính có bóng ma mẫu thân của bọn họ? Mà Thiên Thần chẳng qua là bị di truyền?” Giọng nói của Vân Khê bỗng dưng cao lên, cách hai người bọn họ không xa, Long Thiên Tuyệt vốn định xa xa nghe lén cũng không nhịn được nữa bước vọt ra ngoài.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại là mẫu thân ta cùng Thiên Thần?” Ánh mắt Long Thiên Tuyệt sắc bén nhìn chằm chằm Long Thiên Trạch, dường như muốn ăn thịt người, “Ông làm một nam nhân, đến tột cùng là bảo vệ bọn họ như thế nào? Ông xứng đáng làm một nam nhân sao?”
Long Thiên Trạch không nhịn được gầm lên: “Con cho rằng ta muốn sao? Nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, con cho rằng ta nguyện ý để cho Nhã Nhi rời đi ta mười sáu năm? Con cho rằng ta nguyện ý đích thân đem con của mình đẩy đi để cho bọn họ bên ngoài phiêu bạt, sống chết không rõ sao?”
Ánh mắt hai cha con kịch liệt chống lại nhau, có đồ vật gì đó ở trong không khí không tiếng động nổ tung.
Vân Khê nhìn bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không nên nói thêm vào điều gì.
Long Thiên Trạch ánh mắt dao động, thân hình của ông lay động, lộ ra thần sắc thống khổ: “Con căn bản không biết, vì giữ được tính mạng Nhã Nhi cùng Thiên Thần, ta trái lương tâm làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý. Bọn họ bảo ta giết người, ta liền giết người, bọn họ bắt ta ta phóng hỏa, ta liền phóng hỏa, ta thậm chí từng đích thân giết chết hài tử mới sinh không lâu. Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, ta liền thống hận mình, hận không thể chém đứt hai tay của mình, bởi vì trên bàn tay đó nhuộm đầy máu tươi, nó hèn hạ cực kỳ, dơ bẩn cực kỳ. . . . . .”
“Mỗi lần thấy Thiên Thần, ta liền nhớ lại hài tử vô tội đã chết trong tay ta. Cuộc sống như vậy, ta thật không cách nào chịu được. Mẹ con ban đầu cũng không biết chuyện này, cho đến khi Thiên Thần năm tuổi, nàng phát hiện ra điều bí mật này, nàng còn ngăn cản ta, không cho ta nghe mệnh lệnh từ những người đó nữa, nàng nói nàng trừ phi chết, cũng không nguyện ý để cho hai tay ta dính đầy máu tươi.”
“Một vài lần, chúng ta thử phản kháng, ta không làm việc theo mệnh lệnh của bọn hắn, kết quả bóng ma trên người Nhã Nhi hoàn toàn phát tác, nàng mất đi thần trí, cầm lấy đao kiếm chém giết khắp nơi, đem nha hoàn một mực hầu hạ bên người nàng cũng giết chết. . . . . .”
“Chờ sau khi Nhã Nhi tỉnh lại, trong nội tâm nàng vô cùng đau đớn, thống khổ, vì chuyện này, nàng đem tự mình nhốt ở trong phòng ba ngày ba đêm, không chịu đi ra ngoài gặp ai. Nhã Nhi là một người thiện lương như vậy nhưng lại giết lầm nha hoàn bên cạnh mình, có thể nghĩ được nội tâm của nàng thống khổ cùng bi thương đến mức nào.”
Long Thiên Tuyệt nhớ ra cái gì đó: “Ta nhớ được bên người mẫu thân vốn là có một nha hoàn , sau lại không biết làm sao lại biến mất không thấy đâu. Thời gian đó tâm tình Mẫu thân rất kém, ta hỏi nàng tại sao, nàng chỉ là lặng yên rơi lệ. Nguyên lai là bởi vì … sự kiện này. . . . . .”
Long Thiên Trạch gật đầu nói: “Không sai! Sau khi chuyện này phát sinh, ta cùng Nhã Nhi thương lượng hồi lâu, chúng ta đều cho rằng không thể để cho sự việc tiếp tục đi xuống như vậy. Ta đem việc này nói với phụ thân, người cũng không có biện pháp. Sau khi thương nghị cẩn thận, chúng ta vạn bất đắc dĩ rốt cục nghĩ ra một kế hoạch giả chết.”
“Coi như là giả chết, vậy cũng phải hủy đi danh tiết mẫu thân sao? Danh tiết đối với một nữ nhân mà nói là bậc nào quan trọng?” Long Thiên Tuyệt bực tức nói.
Long Thiên Trạch lắc đầu thở dài: “Chuyện này hoàn toàn ngoài dự liệu của chúng ta, vốn là kế hoạch của chúng ta không có phức tạp như thế, ai ngờ Nhị thúc hắn giở trò, mượn việc Viên thúc thúc thường xuyên đến Long gia tìm mẫu thân của con làm nguyên nhân để thiết kế hãm hại nàng. Ta lúc ấy rất tức giận, mình trước giờ vẫn luôn tin tưởng hắn cuối cùng hắn lại dùng thủ đoạn ác độc như thế. Mà Nhã Nhi lại cho rằng là đây là một cơ hội rất tốt, có lẽ hết thảy mọi chuyện cũng có thể mượn cơ hội này, làm ra một cái kết thúc.”
“Nhã Nhi ăn vào độc dược, tạm thời bị vây trong trạng thái chết giả, ta không thể để cho bất luận kẻ nào biết nàng không phải chết thật sự, cho nên ta đem mình và Nhã Nhi nhốt tại bên trong phòng, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần chúng ta. Chỉ chờ thời điểm bên ngoài phòng không có ai, ta mới len lén đưa Nhã Nhi rời khỏi phòng, nàng ăn vào độc dược có độc tính rất mạnh mẽ, cho dù là ăn vào giải dược cũng phải qua ba ngày mới tỉnh lại. Ta vẫn canh giữ ở bên cạnh nàng, đợi đến khi nàng thức tỉnh, nàng không yên lòng về huynh đệ các con, liền bảo ta trở về Long gia nhìn tình trạng của các con.”
“Ta không nghĩ tới phụ thân đã đi trước một bước theo kế hoạch đem các con trục xuất khỏi nhà, lại càng không nghĩ đến Nhị thúc lại hiểm độc như thế, muốn đuổi tận giết tuyệt các on. May mắn thay ta đuổi kịp. . . . . .Nếu không ta thiếu chút nữa thì mất đi hai đứa con trai.”
Long Thiên Trạch ánh mắt như được bịt kín bằng một tầng lụa mỏng, mông lung mà mê ly.
Long Thiên Tuyệt trong lòng đột nhiên chấn động, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, không thể tin được nói: “Chẳng lẽ. . . . . . Ân nhân thần bí từng cứu ta cùng Thiên Thần chính là ông?”
Long Thiên Trạch không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, tiếp tục nói: “Ta để cho lão Thường lấy danh nghĩa mẫu thân con bảo vệ các con, vốn định dàn xếp cho các con một chỗ yên lặng, để sau này có thể thường xuyên đi thăm, ai ngờ. . . . . . Ta chẳng những cùng lão Thường mất đi liên lạc, lại càng không có tin tức của huynh đệ các con, mười sáu năm qua, một chút tin tức đều không có. Ta luôn nghĩ không có tin tức có lẽ là tin tức tốt, chứng minh các con còn có thể sống sót.”
“Sau, ta lại đem Nhã Nhi trả lại đến Hiên Viên thế gia, hi vọng mượn thực lực hùng hậu của Hiên Viên thế gia để có thể giúp Nhã Nhi trừ đi bóng ma trong cơ thể nàng. Ta cùng Nhã Nhi từng có ước định, một khi trên bóng ma trên người nàng được giải trừ, nàng trước tiên sẽ tới Bàn Long thành tìm ta. Nhưng là ta cứ một mực chờ đợi, mười sáu năm đã qua, nhưng vẫn là không có đợi được nàng đến. Vì không để cho những người đó nhận thấy tin tức Nhã Nhi vẫn còn sống, ta chỉ có thể cố nén khát vọng muốn đi tìm Nhã Nhi, ngày ngày ở bên trong thạch thất bế quan, ở lại đó hơn mười năm. Nếu không phải Thiên Thần trong lúc vô tình xông vào thạch thất, ta hiện tại có lẽ vẫn còn tiếp tục bế quan trong đó. . . . . .”
Long Thiên Trạch lâm vào trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
Vân Khê nghiêm túc lắng nghe chuyện xưa của ông, chỉ cảm thấy thế gian này mọi chuyện chính là thần xui quỷ khiến, khó có thể dự liệu trước. Nếu nói là người chân chính ghê tởm, trừ những kẻ thần bí đứng sau kia, chính là Nhị gia chết tiệt. Nếu không phải hắn khi đó cản trở, thì mọi chuyện làm sao phát triển tới mức tình trạng không thể vãn hồi?
Long Thiên Tuyệt hít sâu, tâm tư khó khăn mới có thể bình ổn: “Không ngờ rằng. . . . . . Không ngờ rằng. . . . . . Ông cho rằng đem tất cả trách nhiệm đổ cho một câu ‘không ngờ rằng’, là có thể bỏ qua trách nhiệm của một phụ thân sao? Hơn nữa, những thứ này chẳng qua chỉ là lời nói từ một phía của ông, nếu ta không có tận mắt thấy mẫu thân ta, không chính tai nghe được từ trong miệng người nói đó là sự thật, thì ta sẽ không tha thứ cho ông!”
“Ta thừa nhận, ta thật xin lỗi huynh đệ hai con,làm cho các con chịu nhiều khổ sở như vậy.” Long Thiên Trạch chán nản nói.
Long Thiên Tuyệt ngực càng không ngừng phập phồng, tâm tình có chút kích động, cũng là không có bất kỳ phản bác hay nói tiếp.
Vân Khê nhìn phụ tử hai người, xen vào nói: “Những chuyện này cũng đã qua, ai đúng ai sai, không bằng chờ nhìn thấy mẫu thân sau hãy nói. Hiện tại quan trọng nhất là cõi đời này đến tột cùng có phương pháp trừ đi bóng ma trong cơ thể mẫu thân cùng Thiên Thần, A Lý hay không? Chúng ta tuyệt không có thể để cho thảm kịch tái diễn lần nữa, chúng ta chẳng những muốn giải trừ bóng ma bên trong cơ thể của bọn họ hơn nữa còn muốn tra ra hung thủ đích thực đứng sau mọi chuyện!”
“Không có biện pháp nào khác! Mười mấy năm qua, ta trừ bế quan luyện công, cũng thường xuyên lật xem các loại sách cổ, duy nhất tra được phương pháp có thể xử lí, nhưng căn bản là không thể nào hoàn thành .” Long Thiên Trạch nói.
“Biện pháp gì?” Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người đồng thanh hỏi.
Long Thiên Trạch lấy lại bình tĩnh, thong thả nói: “Theo sách cổ ghi lại, ở vào thời viễn cổ, có người từng luyện chế ra một loại đan dược thần kỳ , tên là Tru Tiên đan, nghe nói đan dược này chính là do trăm loại dươc liệu trân quý phối hợp với dược đỉnh thần cấp cùng mồi lửa thần cấp luyện chế mà thành. Người ăn vào Tru Tiên đan, chẳng những có thể giải trừ vạn độc, bất kỳ cổ độc, cấm chế, cũng có thể nhất nhất hóa giải. Chỉ bất quá cách điều chế loại đan dược này ngay từ thời viễn cổ cũng đã thất truyền, coi như là có cách điều chế, cũng không thể có người có thể chế biến được, cho nên con đường này chẳng khác gì là một cái tử lộ, căn bản không thể thực hiện được.”
“Tru Tiên đan? !” Vân Khê nghe thế, hai mắt nhất thời sáng lên, nàng cười một tiếng nói, “Ta hiện tại rốt cuộc biết, ta tại sao lại đến nơi này rồi, có lẽ đây chính là trời định.”
Phụ tử hai người nhất tề nhìn về phía nàng, từ thần sắc cùng với lời nói của nàng ít nhiều gì bọn họ cũng hiểu được, phụ tử hai người mừng rỡ.
“Khê Nhi, nói như vậy, nàng có đầy đủ cách luyện chế Tru Tiên đan?” Long Thiên Tuyệt nhớ tới Vân Khê có Tàn Hoa bí lục, trong đó có ghi chép phần đan dược, giống như luyện chế đan dươc nghịch thiên Cửu chuyển Thái Cực đan như vậy.
Vân Khê vuốt cằm nói: “Không sai! Thật sự ta có đầy đủ cách luyện chế Tru Tiên đan, bất quá đúng như sách cổ ghi lại, muốn luyện chế Tru Tiên đan, trừ việc phải sưu tập trăm loại trân quý dược liệu, còn phải tìm được dược đỉnh thần cấp cùng mồi lửa thần cấp, thiếu một thứ cũng không được. Đây mới là chuyện khó khăn nhất!”
“Dược liệu phương diện này dễ làm, trong Đan minh có hoàng loạt dược liệu trân quý, chỉ cần chúng ta ra giá cao mua của bọn họ, tin tưởng bọn họ đều nguyện ý bán ra . Nhưng nếu bọn họ không chịu, cùng lắm thì tới Đan minh để cướp!” Long Thiên Trạch hai đầu lông mày hiện lên khí phách ngang ngược bắn ra tứ phía.
Long Thiên Tuyệt nói: “Chúng ta từ Phiêu Miểu Địa phủ lấy được tài bảo, vừa lúc có thể sử dụng. Về phần lò luyện thần cấp cùng mồi lửa thần cấp. . . . . .”
“Giải quyết từng chuyện một trước đi, chờ chúng ta trước sưu tập đủ trăm loại dược liệu rồi hãy nói.” Nói tới mồi lửa, Vân Khê không khỏi liên tưởng đến vợ chồng Long Vương Long Hậu, cũng không biết bọn họ hiện tại thế nào, bọn họ tìm kiếm cái dị hỏa xếp thứ nhất trong bảng xếp hạng, nói vậy đó chính là thần cấp mồi lửa.
“Tốt! Khê Nhi, nàng hãy mau đem danh sách trăm loại dược liệu cho ta, ta sai thủ hạ đi thu gom.” Long Thiên Tuyệt nói.
Ba người liếc lẫn nhau một cái, đây là lần đầu tiên không khí hòa hợp được như thế.
Lúc ăn cơm tối, một nhà sáu miệng ăn ngồi vây quanh một bàn, trong đó cũng bao gồm Long Thiên Trạch. Mặc dù Long Thiên Tuyệt không cách nào tha thứ hắn, nhưng trong nội tâm cũng đã không bài xích hắn.
Vân Khê một tay ôm Tiểu Nguyệt Nha, một tay đút cho bé ăn. Tiểu Nguyệt Nha có đồ ăn riêng, đáng tiếc rượu ngon món ngon phía trước bé không cách nào hưởng dụng, bé con rất là bất mãn, nghịch ngợm lại thường xuyên giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc lắc không chịu biết điều ăn cơm.
“Tiểu Nguyệt Nha, nếu không ngoan ngoãn ăn cơm, mẫu thân sẽ tức giận đấy.” Vân Khê cố ý hù dọa nàng.
Tiểu Nguyệt nha đối với lời của nàng tựa hồ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, còn thỉnh thoảng còn quay sang chỗ ngồi của tiểu ca ca, cười a a vui sướng.
Vân Khê rất buồn bực, nàng hiện tại vô cùng bội phục Thượng Quan Như Nhi kiên nhẫn, cũng không biết nàng trong ngày thường làm thế nào cho đứa nhỏ tinh nghịch này ăn .
Lúc này, tiểu Phượng Hoàng bay tới, quanh quẩn ở trên đỉnh đầu Vân Khê, mở miệng nói: “Tiểu Nguyệt Nha nàng không thích ăn cháo, bé muốn ăn ngon .”
“Ngươi làm thế nào mà biết?” Vân Khê có chút không tin.
Tiểu Phượng Hoàng kiêu ngạo ngẩng đầu, không phục nói: “Người ta là thú cưng của Tiểu Nguyệt Nha, cùng Tiểu Nguyệt Nha tâm linh tương thông. Bé đang suy nghĩ gì, ta cũng biết!”
“Phải không?” Vân Khê hồ nghi liếc nó, “Vậy ngươi hỏi bé xem trong tất mọi người trong nhà, bé thích nhất chính là người nào?”
Tiểu Mặc lập tức duỗi cổ, ngó chừng khuôn mặt nhỏ bé của muội muội khả ái , vẻ mặt chờ mong.
Nhất định là thích nhất ca ca nga!
Bằng không ca ca sẽ thương tâm chết .
Vân Khê vươn ra một ngón tay , điểm trúng cái đầu nhỏ của bé, đẩy bé trở về.
“Tiểu Nguyệt Nha, nói cho mẫu thân biết, có phải con thích nhất mẫu thân không?”
Tiểu Mặc không chịu, xáp lại: “Mẫu thân, người chơi xấu! Tiểu Huyên Huyên thích nhất chính là ca ca mới đúng!”
Tiểu Phượng Hoàng thân thể run lên, nói: “Các ngươi đừng tranh cãi, Tiểu Nguyệt Nha nói, bé cực kỳ thích phụ thân, bởi vì phụ thân đẹp trai nhất!” Nó vừa nói, vừa hai mắt như có hai trái tim hồng, làm ra bộ dáng mê trê.
Hai mẹ con nhất tề nhìn về phía nó: “Người đâu! Đến mang Phượng Hoàng đem đi chiên!”
Tiểu Phượng Hoàng co cổ lại, làm nũng nói: “Tốt ! Tốt ! Tiểu Nguyệt Nha còn nhỏ như vậy làm sao có thể nói đây? Nhưng là ta có thể cảm giác được bé vui mừng hân hoan là được rồi, bé thật không thích ăn cháo nữa.”
Một bữa cơm ở hỉ hả qua đi, không khí có phần hòa hợp.
Trong bữa tiệc, nghĩ đến Long Thiên Thần đáng thương, Vân Khê nhìn hắn vừa thở dài, vừa lắc đầu. Đưa tay đem những món hắn thích nhất cố ý bưng đến trước mặt hắn.
“Thiên Thần, ăn nhiều một chút. Ăn nhiều thân thể mới cường tráng.”
Long Thiên Thần dừng lại đôi đũa trên tay, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nàng, lắp bắp nói: “Đại tẩu. . . . . . Đại tẩu, tẩu sao thế? Đệ làm sai cái gì rồi sao? Tẩu đừng làm đệ sợ.”
Vân Khê một mảnh hảo tâm bị đánh trôi, không nhịn được hướng hắn mắt trợn trắng: “Đệ muốn ăn hay không ăn?”
“Đệ ăn! Đệ ăn!” Long Thiên Thần vội vàng cười từ trong tay nàng nhận lấy món ăn, chân chó nói, “Đại tẩu, tẩu đột nhiên đối với đệ tốt như vậy, đệ thật sự có chút không quen, hay là tẩu trở lại bộ dáng trước kia đi. Bằng không đệ sẽ phỏng đoán lung tung, có phải hay không đã phát sinh đại sự gì.”
Long Thiên Trạch cùng Long Thiên Tuyệt hai người nghe vậy, đôi đũa nhất tề dừng một chút, trên bàn cơm không khí nhất thời xảy ra biến hóa.
Long Thiên Thần kinh ngạc nhìn ba người, không hiểu nói: “Mọi người sao thế? Chẳng lẽ thật xảy ra chuyện lớn?”
Vân Khê ho nhẹ thanh âm, cắt đứt không khí quái dị: “Có thể có đại sự gì? Cho dù trời sập xuống, còn có ta chống đỡ, đệ đoán mò lung tung cái gì?”
“Đại tẩu, đệ hình như cao hơn tẩu nha. Trời sập xuống, bị đè trước cũng là đệ nha.” Long Thiên Thần bĩu môi.
“Ăn không nói, ngủ không nói, hết thảy chuyên tâm ăn cơm.” Long Thiên Tuyệt cắt đứt lời nói của hai người, nơi tròng mắt mơ hồ ảm đạm.
Sau buổi cơm tối, Vân Khê ôm nữ nhi, nhìn nữ nhi cười a a, nàng bỗng nhiên có chút không nỡ. Bọn họ lần này rời đi, sợ là chừng hơn một tháng, phải chia lìa nữ nhi thời gian dài , Vân Khê trong lòng rất là nhớ thương. Nếu có thể đem nữ nhi mang theo trên người, tùy thời chiếu cố, có lẽ nàng càng thêm an tâm.
“Thiên Tuyệt, không bằng chúng ta đem Tiểu Nguyệt Nha cũng cùng đi, để cho bé cũng có thể trông thấy bà nội của mình.”
“Ý kiến hay!” Long Thiên Tuyệt đồng ý, “Ta cũng không nỡ cùng Tiểu Nguyệt Nha tách ra, ta tính toán lợi dụng lần trước chúng ta ở Phiêu Miểu Địa phủ có được Long Tinh thạch, một lần nữa đem Ngọa Long cư luyện chế một phen, đem nó chế tạo trở thành thần khí thật sự. Ngọa Long cư một khi biến thành thần khí chân chính, năng lực phòng ngự của nó sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ không bởi vì bên ngoài va chạm mà chịu ảnh hưởng, giống như nhà cửa đặt ở trên đất bằng, vững như núi Thái Sơn, không gì phá nổi. Không gian của nó cũng sẽ tăng trưởng mấy lần, chúng ta còn có thể ở bên trong trồng chút ít hoa cỏ, khiến nó trở thành một vườn hoa, trở thành một ngôi nhà chân chính. Kể từ đó, Tiểu Nguyệt Nha có thể ở tại Ngọa Long cư trong, tùy thời làm bạn ở bên người chúng ta.”
“Thật tốt quá! Vậy chàng cần thời gian bao lâu?” Vân Khê vui vẻ nói.
Long Thiên Tuyệt nói: “Nếu có Âu Li tiên sinh hỗ trợ, tin tưởng mấy canh giờ là có thể hoàn thành, sẽ không làm trễ nãi hành trình ngày mai của chúng ta.”
“Cực khổ cho chàng rồi, ta rất mong đợi.” Vân Khê mỉm cười.
“Chờ tin tức tốt của ta!” Long Thiên Tuyệt cúi đầu, ở nàng trên má khẽ hôn một cái, rời khỏi phòng.
Cảm giác được ẩm ướt trên gương mặt, Vân Khê trong lòng ấm áp , cúi đầu nhìn nữ nhi vô cùng hiếu động trong ngực, nàng không nhịn được lầu bầu: “Tiểu Nguyệt Nha, chờ ngươi trưởng thành nhất định phải tìm một người nam nhân thật tốt giống như cha ngươi, thà thiếu cũng không thể chọn bừa biết không?”
Nữ nhi khanh khách nở nụ cười, cái hiểu cái không.
Ôm nữ nhi ngủ một đêm, Vân Khê cảm giác có người ở trong mộng ôm lấy nàng nhẹ nhàng, còn có mùi thơm quen thuộc của cơ thể làm cho nàng không muốn tỉnh lại. Cho đến bên tai có người khẽ gọi tên của nàng, nàng mới miễn cưỡng thức tỉnh.
Khi nàng mở mắt ra, thấy mình nằm trên giường ở một nơi xa lạ, nữ nhi vẫn say sưa ngủ ở bên cạnh mình. Ngồi bên cạnh chính là Long Thiên Tuyệt cùng Tiểu Mặc, nàng quay đầu vừa nhìn phát hiện nơi này bố trí cùng Ngọa Long cư có chút tương tự, nhưng cũng khác lạ. Chẳng lẽ. . . . . .
Vân Khê bỗng dưng thanh tỉnh, từ trên giường nhảy xuống, đi chung quanh ngắm nhìn, mới phát hiện nàng ở một gian phòng trong hơn mười gian phòng của Ngọa Long cư. Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ở giữa có một khoảng đất lớn trống trải, hơn nữa ngẩng đầu lại thấy ngay cả ánh sáng rực rỡ bên ngoài cũng có thể trực tiếp xuyên suốt đi vào, đây quả thực cùng phòng ốc chân chính không có gì khác nhau!
“Bởi vì thời gian gấp gáp, bây giờ chẳng qua là hình thức ban đầu, chúng ta còn rất nhiều thời gian từ từ hoàn thiện nó.” Long Thiên Tuyệt ở sau lưng nàng nói.
“Thật tốt quá! Ta thực thích!” Vân Khê dẫn nhi tử cùng chạy vào khoảng sân trống trải , xa xa truyền đến tiếng cười vui vẻ của hai mẹ con.
“Ta muốn ở chỗ này trồng một ít cây đào, ở chỗ này một ít cây quế, sau đó ở chỗ này trồng một chút hoa mai cùng cây hạnh, cứ như vậy, một năm bốn mùa đều có hương hoa.”
“Mẫu thân ngốc! Phụ thân nói, nơi này một năm bốn mùa đều ấm áp như mùa xuân, cho nên chúng ta chỉ cần trồng loại hoa cỏ mùa xuân là được rồi.”
“Được rồi, vậy thì toàn bộ trồng cây đào, mỗi ngày đều có thể nhìn đến hoa đào bay đầy trời.”
“Ừ, con còn muốn ở chỗ này để một con ngựa gỗ, có thể mang theo Tiểu Huyên Huyên chơi!”
“Con là nghịch ngợm nhất rồi!”
“. . . . . .”
Long Thiên Tuyệt đứng ở cạnh cửa, xoa chỗ mi tâm mỏi mệt, thấy hình ảnh hai mẹ con vui vẻ như thế, cho dù chịu nhiều hơn nữa mệt mỏi, hắn cũng cảm thấy là đáng giá .
Thời gian diễn ra đại hội luyện đan gần tới, Vân Khê cùng đoàn người phải sớm lên đường đi Đan minh, trước khi đi, Long Thiên Tuyệt để lại cho Thường bá cùng một đám những cao thủ Long gia một khoản món tiền khổng lồ, giao cho bọn họ tới Mạc thành thành lập Thịnh Bảo trai để tổ chức bán đấu giá. Bán đấu giá một mặt nhằm sưu tập dược liệu cần có cho Tru Tiên đan, một mặt đấu giá bảo vật đoạt được ở Phiêu Miểu Địa phủ, dùng cách này kinh doanh lấy tiền đẻ ra tiền.
Mạc thành gần với Học viện Vạn Hoàng, một khi có việc gấp cũng có thể tới đây cầu viện, đồng thời Học viện Vạn Hoàng cũng trở thành trung tâm giao dịch, thu nhập thì Học viện Vạn Hoàng được một nửa, đối với Học viện Vạn Hoàng mà nói chính là có lợi cho cả đôi bên, cho nên không có ai phản đối đề nghị này.
Kể từ đó, đám người Thường bá cũng có chỗ an cư, có thể có công việc, mọi người tinh thần phấn chấn, không có bất kì vẻ lo lắng nào.
Dàn xếp xong Học viện Vạn Hoàng, Vân Khê nghe viện trưởng dặn dò , liền dẫn đoàn người đi Đan minh. Đồng hành cùng bọn họ trừ những người lúc trước, còn tăng thêm mấy người, thí dụ như Dung Thiếu Hoa, Thượng Quan Như nhi, huynh muội Mộ Cảnh huy, còn có Mặc Tam Thiếu.
Sở dĩ mang theo Mặc Tam Thiếu, là bởi vì Mặc gia cách Đan minh không xa, nếu bàn về việc quen thuộc cảnh vật chung quanh Đan minh không phải là hắn thì còn ai.
Đối với Mặc Tam Thiếu, thái độ Long Thiên Tuyệt gần mà xa, chỉ có thể lợi dụng đối phương, không thể hoàn toàn tín nhiệm hắn, bất quá lần này hành trình đi Đan minh, hắn cũng phải dùng tới nhân tài.
Đan minh ở hướng Tây bắc Long Tường đại lục, thường thường một Đại liên minh thành lập không thể rời bỏ gia tộc ủng hộ nó. Trong đó người ủng hộ chủ yếu của Đan minh là Cừu gia ở Tây Bắc, nghe nói Cừu gia ở Tây Bắc có đất đai giàu mỡ vạn dặm, phú khả địch quốc, Đan minh thật ra thì chính là địa phương đốt tiền, tất cả dược liệu trân quý đều cần rất nhiều bạc để mua, mà Cừu gia bọn họ chính là tài lực hậu thuẫn tốt nhất.
Trừ Cừu gia, đại gia tộc còn có Viên gia, Mặc gia cùng gia tộc lánh đời trong truyền thuyết Hiên Viên thế gia, bỏ qua một bên không nói tới đại gia tộc, gần tới Đan minh còn có một học viện tương đối nổi danh—— học viện Côn Bằng.
Đan minh không giống với Luyện khí minh, người sau là trung thành chi minh(1), mà người trước lại là minh trung chi thành(2). Nói cách khác, luyện khí minh là xây trong thành, mà Đan minh là ôm trọn cả tòa thành trì, cả tòa thành đều là địa giới Đan minh.
Đoàn người Vân Khê vừa bước vào cửa thành Đan minh trước mặt có các loại đan dược mùi thơm ngát, thấm vào ruột gan. Đường phố hai bên, tùy ý có thể thấy được việc mua bán đan dược cùng các loại tài liệu luyện đan cần thiết, cửa hàng bán khí cụ luyện đan. Cá biệt còn có Luyện Đan Sư mở học đường luyện đan, thu phí cao, không phải là con dòng cháu giống căn bản ngay cả học phí vào học đường cũng giao nộp không nổi
Vân Khê kể từ sau khi tiến vào địa phận Đan minh liền có cảm giác rất thân thiết, giống như là thuộc về thế giới của nàng.
Không chỉ nàng hưng phấn, Lam Mộ Hiên cùng Mộ lão cũng giống như vậy.
Đan minh rõ ràng chính là cửa vào thiên đường của Luyện Đan Sư!
“Tôn chủ, phía trước cách đó không xa có tòa nhà của Mặc gia, chúng ta không bằng ở chỗ này ngủ lại.” Mặc Tam thiếu chủ động đề nghị.
Long Thiên Tuyệt không có lập tức trả lời chắc chắn, bởi phía trước cách bọn hắn không xa, hắn thấy được một thân ảnh quen thuộc đang hướng bọn họ bước nhanh tới.
“Long công tử, Long phu nhân, thật may có thể tìm được các ngươi!” Người này không phải ai khác, chính là người đã lâu không gặp Cừu Mộ Dã, phía sau hắn còn có hai người.
“Cừu Mộ Dã, ngươi không phải nói muốn chuyển trường đến Học viện Vạn Hoàng sao? Làm sao vẫn không thấy bóng dáng ngươi đây?” Vân Khê cố ý trêu chọc hắn nói.
“Đừng nói nữa! Cha ta không đồng ý!” Cừu Mộ Dã bất đắc dĩ buông tay, lắc đầu nói, “Xem ra con đường chuyển trường này là không thể thực hiện được rồi, ta về sau lại nghe nói các ngươi ở Học viện Vạn Hoàng được Đan minh mời đến, nghĩ rằng nhất định các ngươi sẽ đến vì đại hội luyện đan, cho nên ta đã đến đây rất sớm. Đến Đan minh, hãy cùng đến Cừu gia ta, ta đã cho các người chuẩn bị xong hết thảy, các ngươi ăn, mặc, ở, đi lại đều tính ở trên người của ta, không cần quan tâm.”
“Được rồi, vậy thì đi chỗ ngươi.” Long Thiên Tuyệt cuối cùng lựa chọn Cừu Mộ Dã an bài.
Mặc Tam Thiếu sắc mặt khẽ biến cứng ngắc, hơi có chút không vui, nhưng những thứ này trong nháy mắt đều được hắn che đi, làm người khác không thể nhìn ra. Song hắn giấu được nhanh hơn nữa, cũng chạy không thoát nhãn lực của Long Thiên Tuyệt.
Cừu Mộ Dã mang bọn họ tới một tòa nhà, hoặc là nói là khu nhà cao cấp, bởi vì nó thật sự quá hoa lệ, quá xa xỉ, trong viện có viện, trong sân có vườn, có thể so với mê cung.
Cuối cùng bọn họ đi tới vườn phía đông, Cừu Mộ Dã tự mình dẫn dắt bọn họ, cất bước vào.
“Nơi này chính là chỗ ở của các ngươi.”
Đang khi nói chuyện, có tiếng đàn từ phía đối diện trong vườn truyền đến, tiếng đàn trong nhu có cương, lúc thì du dương êm ái, lúc lại mạnh mẽ hung hồn, không khỏi hấp dẫn mọi người.
“Đối diện là nơi ở của ai?” Long Thiên Tuyệt hỏi.
“Bởi vì tòa nhà tương đối lớn, cho nên ở vài nhóm khách nhân, cũng là khách quý do phụ thân ta mời tới. Bây giờ người đánh đàn chính là đến từ Hiên Viên thế gia Dực công tử, nghe nói lai lịch của hắn không nhỏ, chính là con nối dòng Hiên Viên thế gia còn sót lại bên ngoài, nửa năm trước mới trở về Hiên Viên thế gia, nhận tổ quy tông . Lúc ấy phụ thân ta hỗ trợ rất nhiều, nếu không phải có phụ thân ta hỗ trợ, hắn có là Hiên Viên thế gia Hoàng thái tử, cũng chưa chắc có thể tiếp xúc với người của Hiên Viên thế gia.” Cừu Mộ Dã giải đáp nói.
“Dực công tử? Con nối dòng Hiên Viên thế gia lưu lạc bên ngoài? Vì sao cái chuyện xưa này nghe quen tai như vậy?” Vân Khê tò mò, liếc Bạch Sở Mục, không khỏi nói giỡn, “Chẳng lẽ người Hiên Viên thế gia, đều có con nối dòng lưu lạc bên ngoài sao?”
“Nhìn gì ta? Ta cùng Hiên Viên thế gia một chút cũng không có quan hệ, cho dù bọn họ muốn nhận ta, để cho ta nhận tổ quy tông, ta cũng không muốn trở về. A, có phải hay không các ngươi chê ta phiền, muốn đem ta vứt bỏ? Các ngươi làm sao lại nhẫn tâm như thế?” Bạch Sở Mục bày ra bộ dáng thương tâm.
Mọi người liếc hắn một cái, bỏ mặc hắn, lục tục vào vườn.
“Mọi người trước bố trí ổn thỏa, tối nay phụ thân ta chuẩn bị tiệc rượu, vì các vị đón gió tẩy trần, các ngươi nhất định phải tới nha.” Cừu Mộ Dã cười nói, lại ghét sát vào bên tai Long Thiên Tuyệt, hạ giọng nói, “Long công tử, lúc nào có thể giúp ta luyện chế một Ngọa Long cư đây?”
Long Thiên Tuyệt đuôi lông mày giương nhẹ, ngắn ngủn đáp lại hắn mấy chữ: “Nhìn tình huống xem đã.”
“Tại sao lại là nhìn tình huống?” Cừu Mộ Dã vẻ mặt ủy khuất.
Vân Khê hảo tâm nhắc nhở: “Vậy phải xem biểu hiện của ngươi ra sao! Phu quân ta tài nghệ luyện khí tài ba, như thế nào dễ dàng xuất thủ? Chờ ngươi lúc nào làm hắn cảm động, hắn có lẽ sẽ giúp ngươi luyện chế.”
“Được rồi, ta sẽ cố gắng, nhất định dùng thành tâm thành ý của ta để đả động ngươi! Các vị nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì xin cứ việc phân phó hạ nhân. Trước lúc dạ tiệc ta có thể không ở trong nhà, chúng ta tạm biệt, chờ đến khi dạ tiệc bắt đầu.” Cừu Mộ Dã ôm quyền, hoàn toàn hiển thị rõ ràng thần thái thuộc về quý tộc công tử.
Đợi sau hắn khi rời đi, mọi người cũng lục tục tản đi, đều tự tìm một gian phòng riêng của mình.
Người một nhà Vân Khê đi tới một gian phòng lớn nhất, bên trong gian phòng có hai thị nữ đợi, vì bọn họ thêm trà, bố trí điểm tâm. Vân Khê cho bọn họ cho lui ra ngoài, sau đó người một nhà tiến vào Ngọa Long cư thăm Tiểu Nguyệt Nha, bọn họ lần này xuất hành, có thể nói là cả nhà xuất động, còn đem theo Thượng Quan Như Nhi kim bài bảo mẫu, tùy thời tùy chỗ đều có thể chiếu cố Tiểu Nguyệt Nha, đồng thời cũng có thể làm cho nàng cùng Phong hộ pháp thường xuyên chạm mặt, trao đổi tình cảm.
Xác nhận Tiểu Nguyệt Nha không có gì khó chịu, Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt liền một lần nữa trở lại gian phòng, bắt đầu việc thương nghị chuyện ở đại hội luyện đan cùng đi gia tộc Hiên Viên thăm mẫu thân Thiên Tuyệt.
“Khê Nhi, cách luyện đan đại hội còn có ba ngày, nàng hảo hảo chuẩn bị một chút, nghe nói lần này phần thưởng cuối cùng của luyện đan đại hội chính là Thất Diệp Tang Hoa, chính là một loại dược liệu trọng yếu dùng để luyện chế Tru Tiên đan, rất khó mua được, cũng cực kỳ khó hái được, nếu chúng ta có thể đem Thất Diệp Tang Hoa thu vào tay, việc tìm kiếm những dược liệu khác cũng không khó khăn lắm. Về phần cửa vào gia tộc Hiên Viên, ta sẽ mượn thế lực Mặc gia của Mặc Tam Thiếu đi điều tra, người Mặc gia đối với địa hình vùng này tương đối quen thuộc, sau đó để cho tứ đại hộ pháp âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của bọn hắn, đến lúc đó hai việc luyện đan cùng tìm người đều có thể hoàn thành .”
“Thất Diệp Tang Hoa, ta nhớ được ở cuốn sách Các chủ tặng có cặn kẽ ghi lại, nó sinh trưởng ở nơi cao nhất, địa phương không có một ngọn cỏ, song chính hoàn cảnh ác liệt này trên mặt đất lại tồn tại Thất Diệp Tang Hoa, rất là khác lạ. Không biết người của Đan minh từ nơi nào có được dược liệu trân quý như thế, đối với mỗi một người Luyện Đan Sư mà nói, đây cũng là hấp dẫn cực lớn.”
“Nàng cũng nói, mỗi Luyện Đan Sư cũng sẽ vì nó si mê, Đan minh tụ tập hai phần ba luyện đan sư của Long Tường đại lục, nếu bọn họ muốn nhận được, thật đúng là không có gì có thể ngăn cản . Huống chi sau lưng của bọn họ còn có Cừu gia siêu cấp phú hào dùng tài lực ủng hộ như vậy, bởi vì cái gọi là có tiền có thể sai khiến ma quỷ, vấn đề lớn hơn nữa cũng không trở thành vấn đề khó khăn.”
“Ừ, xem ra lần này đến luyện đan đại hội, ta phải tỉ mỉ chuẩn bị một chút, chỉ cho phép Thắng, không cho phép bại!”
Vân Khê ánh mắt chớp động, chỉ một thoáng tràn đầy ý chí chiến đấu, nàng không phải chỉ vì vinh dự của mình mà chiến đấu, còn vì cứu mạng ba người!
“Cực khổ cho nàng.” Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu ngắn ngủn, Long Thiên Tuyệt nhìn nàng, ánh mắt từ từ trở nên nhu hòa.
Màn đêm buông xuống, Cừu gia đèn sáng rực rỡ, tiếng chuông và tiếng múa xa xa từ phía bắc đại sảnh truyền tới .
Đoàn người Vân Khê đúng hẹn đi tới dạ tiệc hiện, đi theo vợ chồng Vân Khê có Tiểu Mặc, Long Thiên Trạch, Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục, Bách Lí Song, Lam Mộ Hiên, Mộ lão cùng huynh muội Mộ Cảnh Huy, về phần những người khác, không có xuất hiện tại dạ tiệc tối nay, toàn bộ bị Long Thiên Tuyệt phái đi cùng nhau tìm kiếm cửa vào gia tộc Hiên Viên.
Khi đoàn người tiến vào nơi tổ chức dạ tiệc, đã có hai tốp khách nhân dẫn đầu vào, người Vân Khê được an bài ngồi ở vị trí thứ ba bên trái, đến gần ghế hạng bét. Bất quá điều này cũng không có gì, ai bảo bọn họ đều là khách của Cừu gia, thân phận địa vị không hiển hách đây?
Cừu Mộ Dã đối với bọn họ cười cười, hắn cũng cảm thấy để cho bọn họ ngồi ghế chót, có chút băn khoăn.
“Các ngươi bỏ qua cho, phụ thân ta lần này mời tới không ít khách quý, bọn họ đều là đến từ các đại gia tộc, hơn nữa còn là phụ thân ta tự mình mời tới, đối với bọn họ rất là coi trọng, cho nên. . . . . .”
“Không sao, ngồi nơi nào cũng giống nhau, chỉ cần có ăn ngon là được.” Vân Khê hảo tâm thay hắn giải vây.
“Đó là dĩ nhiên! Tại chỗ mọi người, rượu và thức ăn cũng là giống nhau . Đúng rồi, ta giới thiệu một chút cho các ngươi khách quý khắp nơi hôm nay đến đây tham gia dạ tiệc.” Cừu Mộ Dã đưa tay, chỉ hướng chỗ ngồi đầu tiên bên tay phải giới thiệu nói, “Vị khách quý kia là luyện đan tông sư do phụ thân dùng nhiều tiền cố ý mời tới, hắn họ Hoa, người ta gọi là Hoa đại sư. Nghe nói thuật luyện đan của hắn đã đạt đến trình độ Luyện Đan Sư cấp chín, ngay cả Đan minh Tô Ấp Tô đại sư tài nghệ luyện đan cũng không bằng hắn. Phía sau hắn là một nam một nữ là đệ tử của hắn, nghe nói hai người bọn họ cấp bậc luyện đan cũng đã vượt qua cấp bảy, đều là người luyện đan thiên tài, lần này Hoa đại sư cùng hai vị cao đồ cũng sẽ tham gia luyện đan đại hội, rất có thể trở thành kình địch của các ngươi đây.”
“Dừng, bất quá là cấp bảy Luyện Đan Sư thôi, làm sao theo đại tẩu so sánh được?” Long Thiên Thần chẳng thèm ngó tới, dù sao trong mắt của hắn, bàn về thuật luyện đan, đại tẩu xưng thứ hai, cũng không có người dám xưng đệ nhất.”
Vân Khê hài lòng cười cười, ra vẻ khiêm tốn nói: “Quá khen! Quá khen! Có một số việc, người trong nhà chúng ta biết là tốt rồi.”
Cừu Mộ Dã lau mồ hôi, tiếp tục chỉ vào chỗ ngồi khách quý thứ hai bên phải giới thiệu: “Một vị kia ta nói với các ngươi rồi, Dực công tử cao quý của gia tộc Hiên Viên, đi theo bên cạnh hắn cũng là cao thủ gia tộc Hiên Viên, vô luận thân phận địa vị đều rất không tầm thường. Bọn họ. . . . . .”
Cừu Mộ Dã giới thiệu một nửa, quay đầu lại phát hiện đám người Vân Khê mang vẻ mặt có cái gì không đúng, không khỏi dừng lại , hỏi: “Các ngươi sao thế? Có cái gì không ổn sao?”
“Ngươi xác định hắn chính là người lưu lạc bên ngoài của gia tộc Hiên Viên?” Vân Khê không khỏi suy nghĩ, bởi vì khuôn mặt này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, nhưng nếu hắn là con nối dòng gia tộc Hiên Viên như vậy Bạch Sở Mục Hựu là cái gì?
“Sư huynh? !” Bạch Sở Mục kinh hô, so với nàng càng thêm giật mình.
Người ngồi ở chỗ ngồi thứ nhất bên phải tựa hồ cảm ứng được cái gì, quay đầu hướng phương hướng bọn họ trông lại, khi tầm mắt nhìn đến bọn họ , hắn hai mắt mở lớn, cũng là đồng dạng kinh ngạc, bất quá rất nhanh hắn khôi phục thái độ thong dong ưu nhã. Cử chỉ kia, thần thái kia, giống như chính là người tôn quý nhất trên đời.
“Nam Cung Dực, lại là hắn sao?” Long Thiên Tuyệt cười lạnh, thanh âm hơi giễu cợt.
—
(1) Trong thành có minh: Luyện khí Minh là ở trong thành Thiên Hỏa
(2) Trong minh có thành: Đan minh có diện tích rộng hơn, bảo gồm cả một toàn thành.
/732
|