Thời gian nhanh chóng trôi qua, phần lớn các luyện đan sư đã bắt tay vào luyện đan, chỉ có một phần nhỏ luyện đan sư còn đang tìm xem kịch độc chim bồ câu trúng phải là độc gì. Độc tính khác nhau thì đan dược luyện ra cũng khác nhau hoàn toàn.
Đám người Vân Khê là nhóm sớm nhất bắt đầu luyện chế đan dược, khi phần lớn các luyện đan sư khác bắt đầu luyện chế đan dược, thì tiến độ của bọn họ (đám người Vân Khê) đã hoàn thành hơn phân nửa.
Chủ trì cuộc thi cùng các luyện đan đại sư bắt đầu nghị luận rối rít, bọn họ khá chú ý, xem xét các luyện đan sư từ đầu đến chân .
“Các vị, đại hội luyện đan hôm nay, nhân tài đông đúc, các vị có suy nghĩ gì về đại hội luyện đan lần này không?” Minh chủ Đan minh bắt đầu hỏi.
Bên cạnh ông phần lớn là những nhân vật quan trọng trong giới luyện đan, phải kể đến như là Hồng Liên đại nhân, viện trưởng Bách Lí, Viên lão, Hiên Viên gia chủ, Cừu gia chủ, Mặc gia chủ, viện trưởng học viện Côn Bằng, về phần Đan minh và những luyện đan đại sư khác cùng các nguyên lão, thì chỗ ngồi của bọn họ có xa hơn một chút. Nghe Minh Chủ hỏi thăm, Hiên Viên gia chủ cũng không cần biết đúng sai, vung tay lên vội vàng cướp lời nói: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Nhất định là cháu dâu Vân Khê của ta sẽ chiến thắng! Chẳng lẽ các ngươi đều không biết rằng, hôm qua nàng tham gia khảo hạch luyện đan sư, liền luyện chế thành công thượng phẩm đan dược, thậm chí còn vượt qua cấp chín. Chứng minh tư cách luyện đan sư sao? Đây chính là thực lực! Thực lực sẽ quyết định hết thảy!”
Hiên Viên gia chủ rất là tự hào.
Trước khi đến, ông đã nghiên cứu kĩ lắm rồi, nếu không sao có thể làm ra phong cách hoành tráng như vậy chứ. Ông đâu phải là loại người lỗ mãng, ngu dốt, làm việc không biết cân nhắc. Chính là bởi vì hiểu được thực lực của vân khê, ông mới có tự tin mà khoe khoang như thế, đồng thời cũng là thật lòng muốn khích lệ, ủng hộ Vân Khê.
Hồng Liên đại nhân lạnh lùng cười một tiếng, nhếch miệng mỉa mai: “Hiên Viên Phách Thiên, da mặt ngươi da cũng quá dày đấy, có khi còn da trâu còn phải thua, ngươi già rồi cẩn thận ko chịu nổi đâu. Nếu cháu dâu của ngươi thua, đến lúc đó mất thể diện cũng không chỉ có lão già Hiên Viên Phách Thiên ngươi, mà cả thể diện của Hiên Viên gia tộc cũng chẳng còn.”
Hiên Viên gia chủ sảng khoái cười nói: “Ha ha, da mặt lão phu kể cũng hơi dày, mất mặt thì mất mặt không sao cả? Hồng Liên đại nhân ngươi da mặt mỏng, nếu Vân tộc các ngươi không thắng, sợ là mặt ngươi cũng tối tăm không ánh sáng rồi, ha ha.”
“Lão già kia!” Hồng Liên đại nhân thanh âm trầm thấp quát, không muốn cùng hắn so đo.
Mặc gia chủ nhìn hai người họ, cố ý điều hòa không khí nói: “Vân tộc lần này tham gia luyện đan đại hội, cũng là tinh anh trong tinh anh, giống như Vân Phiên Phiên tiểu thư, hai vị công tử Vân Trung Thiên, Vân Thần Thụ, ba người chính là những bậc thiên tài, tuổi còn trẻ nhưng cũng đã là luyện đan sư cấp chín, vô cùng tài giỏi, tin tưởng nhất định có thể ở đại hội luyện đan lần này đạt thành tựu xuất sắc.”
“Lão già họ Mặc kia, ngươi đừng ở chỗ này giả bộ làm người tốt! Muốn nịnh bợ Vân tộc, thì ở nơi khác làm đi, đừng ở nơi này làm ô nhiễm lỗ tai cùng con mắt lão phu. Chúng ta là tới quan sát tỷ thí luyện đan, so sánh chính là thực lực thi đấu, chứ không phải so sánh công phu a dua nịnh hót vuốt mông người khác! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có vẻ như công phu vỗ mông nữ nhân của Mặc gia chủ tựa hồ tương đối tốt, hơn nữa còn trên dưới giống nhau, nhi tử so sánh với phụ thân càng thêm xuất sắc. . . . . .” Hiên Viên gia chủ cố ý xuyên tạc ba chữ “Vuốt mông ngựa”, còn đem cha con Mặc gia chủ mắng một trận, làm cho Hồng Liên đại nhân giận đến đỏ bừng mặt, dù sao bà cũng là một nữ nhân, sao có thể nói đến mông của một nữ nhân chứ? Mặc gia chủ lại càng giận đến nghiến răng kèn kẹt, hận không thể tại chỗ đánh chết cái lão già Hiên Viên kia.
Mà Mặc gia chủ đáng thương từ đầu hoàn toàn không biết mình đến tột cùng từ khi nào đắc tội với Hiên Viên gia chủ, mà phải rước lấy một phen chế nhạo, nếu hắn biết nhục nhã lần này phát sinh chính là bởi vì Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục nói xấu giá họa cho lớn nhỏ của Mặc gia, khiến cho Hiên Viên gia chủ kết thù, hắn nhất định sẽ giận đến hộc máu. Bất quá, hắn lúc này cũng sắp giận đến hộc máu.
“Các vị, cần chi phải tranh giành vô ích, vẫn là quan sát tỷ thí thì hơn.”
Cừu gia chủ ho nhẹ, sợ mấy vị này tiếp tục tranh chấp mà dẫn đến động thủ, vội vàng cười híp mắt nói sang chuyện khác, dù nói thế nào, đan minh lần này cử hành đại hội luyện đan, hắn đã bỏ ra món tiền khổng lồ , cũng không muốn phát sinh chuyện gì.
Lúc này, Bách Lí viện trưởng cùng Viên lão hai người ở bên đàm luận.
“Tiểu tử Vân Trung Thiên này quả thực chính là thiên tài trong các thiên tài! Hắn lại mang hẳn lửa của mức cấp chín luyện khí sư mà luyện chế đan dược, thế gian này người có trình độ có thể đem thuật luyện đan cùng luyện khí thuật mà tu luyện đạt tới lò lửa thuần khiết như thế, trừ bỏ Vân Trung Thiên còn người nào có thể làm được? Bách Lí, ngươi thật là may mắn, có thể thu nhận được học sinh thiên tài như vậy, ha ha ha ha. . . . . .” Viên lão ở bên tai Bách Lí viện trưởng phá lên cười, hướng theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy Vân Trung Thiên cuộn bàn tay, khi hắn mở lòng bàn tay toát ra ngọn lửa màu vàng, sạch sẽ, là màu vàng thuần túy, liền dẫn tới tiếng ồ lên cảm thán của mọi người.
Bách Lí viện trưởng híp mắt nở nụ cười, thần sắc tràn đầy tự hào, vì có một học sinh thiên tài như vậy mà kiêu ngạo, tự hào, nhưng ngoài miệng vẫn có chút khiêm nhường: “Trung Thiên đứa nhỏ này đúng là rất xuất sắc, bất quá hôm nay đi tới đại hội luyện đan nhìn cao thủ nhiều như mây, hắn muốn chiến thắng, xem ra còn phải phí một phen khổ công a.”
Tất cả mọi mọi người lúc này cũng bị kim sắc hỏa diễm trong tay Vân Trung Thiên làm cho hấp dẫn, từng tiếng than thở nối liền không dứt.
“Vân Trung Thiên không hổ là thiên tài của Vân tộc, ta xem hôm nay ở đại hội luyện đan, hắn chắc chắn đoạt ngôi vị đầu không thể nghi ngờ!” Viện trưởng học viện Côn Bằng đối với những vị khác, vẫn là không có địa vị, tỏ ra tương đối yên tĩnh, không dám tùy ý chen vào nói, lúc này thật vất vả mới tìm được một cơ hội tốt, tự nhiên muốn hảo hảo mà tán dương một phen, thứ nhất là lên tiếng ủng hộ Bách Lí viện trưởng, thứ hai khiến cho Vân tộc chú ý, ngày sau có việc muốn nhờ cũng tương đối dễ dàng lôi kéo làm quen.
Hồng Liên đại nhân hài lòng vuốt cằm nói: “Chính xác! Vân Trung Thiên đã ra tay, cho tới bây giờ cũng đều chưa có bại trận, bản thân hắn chính là một truyền kỳ, cho nên Vân tộc chúng ta mới coi trọng hắn như thế.”
“Nếu gia tộc lão phu cũng có một thiên tài như vậy, lão phu nguyện ý dốc hết tất cả tới bồi dưỡng hắn, nhân vật thiên tài như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu a.” Viện trưởng học viện Côn Bằng thấy mình vuốt đuôi ngựa đúng rồi, vội vàng tiếp tục gia tăng công phu vuốt đuôi.
Hồng Liên đại nhân nghe mọi người đối với Vân Trung Thiên ngày càng khen ngợi không dứt, nguyên bản khuôn mặt vốn là căng thẳng, rốt cục có ý cười: “Trừ Vân Trung thiên, bổn tọa cũng có chút coi trọng Vân Phiên Phiên cùng Vân Thần Thụ, hi vọng hai người bọn họ sẽ không làm cho bổn tọa thất vọng.”
“Phiên Phiên tiểu thư huệ chất Lan Tâm, được truyền thừa huyết thống Vân tộc cao quý, chắc chắn là sẽ không thua kém, về phần Vân Thần Thụ Vân công tử, hắn cũng là thiên tài khó gặp của Vân tộc, lần này có thể thấy được Vân tộc xác định là một gia tộc thiên tài, anh kiệt xuất hiện nhiều không kể hết a!” Côn Bằng học viện viện trưởng công phu vuốt mông ngựa càng ngày càng trôi chảy, hắn tâng bốc càng cao hứng, Hồng Liên đại nhân nghe được vui vẻ, hai người một xướng một họa, vô cùng hòa hợp.
Hiên Viên gia chủ đứng một bên có chút không vui, lạnh lùng thở dài, cười một tiếng nói: “Mặc gia chủ, mới vừa rồi thật là xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi.”
Mặc gia chủ nheo mắt, tự dưng sinh ra dự cảm xấu, cái lão già kia cũng sẽ cùng hắn nói xin lỗi sao? Mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
Quả nhiên, khi hắn nghe được câu tiếp theo, mặt của hắn nhất thời đen thui.
“Bàn về công phu vuốt mông nữ nhân ngươi còn kém xa Cừu viện trưởng a, ngươi phải không ngừng cố gắng mới được, không nên bôi nhọ danh tiếng Mặc gia của ngươi.” Một câu nói, đem Mặc gia chủ cùng Cừu viện trưởng hai người hết thảy đều mắng vào, còn hàm chứa lời lẽ thô tục, đem hai người giận đến nghiến răng nghiến lợi. (Viện trưởng học viện Côn Bằng cũng mang họ Cừu)
“Hiên Viên. . . . . .” Mặc gia chủ cùng Cừu viện trưởng rốt cuộc nhịn không được phát tác mắng to.
Lúc này, cách đó không xa Lưu đại sư, Tô đại sư cùng Viên đại sư ba người đột nhiên kìm lòng không được tự đáy lòng phát ra tiếng than thở, đem lực hấp dẫn của mọi người toàn bộ dời qua đây.
“Đây là Nhiên diễm pháp! Nhiên diễm pháp được ghi lại trong sách cổ! Không nghĩ tới Vân cô nương lại có thể thi triển tài nghệ cổ xưa để luyện đan như thế, khó trách hôm qua nàng có thể luyện chế ra vương phẩm đan dược, thực lực không thể khinh thường a.” Lưu đại sư cảm thán đầu tiên, Rơi vào tầm mắt hắn là hình ảnh Vân Khê đang cầm rượu vừa phun vào dược liệu, vừa dùng Nhiên diễm pháp dung luyện, mặt ngoài dược liểu chuyển động một tầng diễm châu, vừa đúng lúc đem tất cả dược liệu bao vây bảo vệ, khiến cho dược liệu dung luyện tốc độ cùng hiệu suất tăng lên gấp bội.
Lưu đại sư thấy vậy thật có mức kích động không thôi, chỉ trong nháy mắt đối với Vân Khê càng ngày càng thêm hảo cảm.
“Không sai! Chắc chắn là Nhiên diễm pháp! Chỉ có có hồn lực siêu cường mới có thể thi triển thuật luyện đan cổ xưa như vậy, vị Vân cô nương này xem ra thật không đơn giản a.” Tô đại sư cũng nhịn không được một lần nữa cảm thán.
“Ha ha, không hổ là thê tử mà Thiên Tuyệt chọn, làm cho chúng ta cao hứng không dứt a.” Viên đại sư vui vẻ lại càng cười vui .
Nghe được ba người tiếng than thở, luyện đan các đại sư còn lại cũng rối rít gật đầu đồng ý.
Hồng Liên đại nhân sắc mặt trầm xuống.
Ghê tởm, cái gọi tiểu nha đầu Vân Khê thực chất là cái nhân vật gì, từ đâu nhô ra ?
Họ Vân, chẳng lẽ cũng là người của Vân tộc ?
Bất kể nàng là người thế nào, cũng không thể vượt xa Vân tộc đệ nhất thiên tài Vân Trung Thiên, lần này tại đại hội luyện đan, Vân Trung Thiên chắc chắn sẽ thắng không thể nghi ngờ! Nàng đối với Vân Trung Thiên có lòng tin tuyệt đối.
Về phần những người khác của Vân tộc . . . . . . Nàng quay đầu, lưu ý tiến độ luyện đan của Vân Phiên Phiên, khẽ nhíu mày, có mấy phần không vui.
Vân Phiên Phiên nghe được thanh âm mọi người thấp giọng hô, trong lúc rảnh rỗi ngửng đầu lên, tò mò liếc về hướng Vân Khê một lần, hảo hảo đánh giá một lượt, một lần này lại khiến nàng bị kích động.
Nữ nhân này. . . . . . Nàng lại dùng rượu phun vào dược liệu, hơn nữa tốc độ luyện chế này so sánh với phương pháp luyện chế bình thường còn muốn nhanh hơn gấp mấy lần, đây cũng quá kinh khủng đi?
Chẳng lẽ. . . . . . Đây chính là Nhiên diễm pháp trong sách cổ đã ghi lại ?
Nghĩ đến khả năng này, Vân Phiên Phiên trong lòng cả kinh, động tác trên tay cũng bị trì hoãn trong chốc lát, hơi có vẻ phân tâm.
Vân Khê hết sức chuyên chú, chuyên tâm cho đến hoàn thành xong nhiệm vụ luyện đan của mình, nàng mới ngẩng đầu, nhìn quanh khắp mọi nơi.
Cơ hồ là cùng một thời gian, Vân Trung Thiên cũng hoàn thành xong nhiệm vụ luyện đan, ánh mắt của hai người chạm nhau, hiểu ý cười một tiếng. Cũng không lâu lắm, hai con chim bồ câu đồng thời được tự do bay về phía phía chân trời.
Vân Khê cùng Vân Trung Thiên hoàn thành nhiệm vụ luyện đan trước tiên, thông qua vòng sơ khảo, ngay sau đó là Mộ lão, Vân Thần Thụ cùng Vân Phiên Phiên ba người, Lam Mộ Hiên thì rõ ràng so với bọn hắn chậm hơn một chút.
Một cuộc sơ khảo, có người vui mừng cũng có người lo âu, hiện trường mỗi người phản ứng khác nhau. Một ngàn người dự thi, trải qua các vòng đấu loại sau đó, chỉ còn lại không tới hơn trăm người, tỉ lệ đào thải cao như thế, làm người ta cũng phải chặc lưỡi hít hà.
Đám người Vân Khê là nhóm sớm nhất bắt đầu luyện chế đan dược, khi phần lớn các luyện đan sư khác bắt đầu luyện chế đan dược, thì tiến độ của bọn họ (đám người Vân Khê) đã hoàn thành hơn phân nửa.
Chủ trì cuộc thi cùng các luyện đan đại sư bắt đầu nghị luận rối rít, bọn họ khá chú ý, xem xét các luyện đan sư từ đầu đến chân .
“Các vị, đại hội luyện đan hôm nay, nhân tài đông đúc, các vị có suy nghĩ gì về đại hội luyện đan lần này không?” Minh chủ Đan minh bắt đầu hỏi.
Bên cạnh ông phần lớn là những nhân vật quan trọng trong giới luyện đan, phải kể đến như là Hồng Liên đại nhân, viện trưởng Bách Lí, Viên lão, Hiên Viên gia chủ, Cừu gia chủ, Mặc gia chủ, viện trưởng học viện Côn Bằng, về phần Đan minh và những luyện đan đại sư khác cùng các nguyên lão, thì chỗ ngồi của bọn họ có xa hơn một chút. Nghe Minh Chủ hỏi thăm, Hiên Viên gia chủ cũng không cần biết đúng sai, vung tay lên vội vàng cướp lời nói: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Nhất định là cháu dâu Vân Khê của ta sẽ chiến thắng! Chẳng lẽ các ngươi đều không biết rằng, hôm qua nàng tham gia khảo hạch luyện đan sư, liền luyện chế thành công thượng phẩm đan dược, thậm chí còn vượt qua cấp chín. Chứng minh tư cách luyện đan sư sao? Đây chính là thực lực! Thực lực sẽ quyết định hết thảy!”
Hiên Viên gia chủ rất là tự hào.
Trước khi đến, ông đã nghiên cứu kĩ lắm rồi, nếu không sao có thể làm ra phong cách hoành tráng như vậy chứ. Ông đâu phải là loại người lỗ mãng, ngu dốt, làm việc không biết cân nhắc. Chính là bởi vì hiểu được thực lực của vân khê, ông mới có tự tin mà khoe khoang như thế, đồng thời cũng là thật lòng muốn khích lệ, ủng hộ Vân Khê.
Hồng Liên đại nhân lạnh lùng cười một tiếng, nhếch miệng mỉa mai: “Hiên Viên Phách Thiên, da mặt ngươi da cũng quá dày đấy, có khi còn da trâu còn phải thua, ngươi già rồi cẩn thận ko chịu nổi đâu. Nếu cháu dâu của ngươi thua, đến lúc đó mất thể diện cũng không chỉ có lão già Hiên Viên Phách Thiên ngươi, mà cả thể diện của Hiên Viên gia tộc cũng chẳng còn.”
Hiên Viên gia chủ sảng khoái cười nói: “Ha ha, da mặt lão phu kể cũng hơi dày, mất mặt thì mất mặt không sao cả? Hồng Liên đại nhân ngươi da mặt mỏng, nếu Vân tộc các ngươi không thắng, sợ là mặt ngươi cũng tối tăm không ánh sáng rồi, ha ha.”
“Lão già kia!” Hồng Liên đại nhân thanh âm trầm thấp quát, không muốn cùng hắn so đo.
Mặc gia chủ nhìn hai người họ, cố ý điều hòa không khí nói: “Vân tộc lần này tham gia luyện đan đại hội, cũng là tinh anh trong tinh anh, giống như Vân Phiên Phiên tiểu thư, hai vị công tử Vân Trung Thiên, Vân Thần Thụ, ba người chính là những bậc thiên tài, tuổi còn trẻ nhưng cũng đã là luyện đan sư cấp chín, vô cùng tài giỏi, tin tưởng nhất định có thể ở đại hội luyện đan lần này đạt thành tựu xuất sắc.”
“Lão già họ Mặc kia, ngươi đừng ở chỗ này giả bộ làm người tốt! Muốn nịnh bợ Vân tộc, thì ở nơi khác làm đi, đừng ở nơi này làm ô nhiễm lỗ tai cùng con mắt lão phu. Chúng ta là tới quan sát tỷ thí luyện đan, so sánh chính là thực lực thi đấu, chứ không phải so sánh công phu a dua nịnh hót vuốt mông người khác! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có vẻ như công phu vỗ mông nữ nhân của Mặc gia chủ tựa hồ tương đối tốt, hơn nữa còn trên dưới giống nhau, nhi tử so sánh với phụ thân càng thêm xuất sắc. . . . . .” Hiên Viên gia chủ cố ý xuyên tạc ba chữ “Vuốt mông ngựa”, còn đem cha con Mặc gia chủ mắng một trận, làm cho Hồng Liên đại nhân giận đến đỏ bừng mặt, dù sao bà cũng là một nữ nhân, sao có thể nói đến mông của một nữ nhân chứ? Mặc gia chủ lại càng giận đến nghiến răng kèn kẹt, hận không thể tại chỗ đánh chết cái lão già Hiên Viên kia.
Mà Mặc gia chủ đáng thương từ đầu hoàn toàn không biết mình đến tột cùng từ khi nào đắc tội với Hiên Viên gia chủ, mà phải rước lấy một phen chế nhạo, nếu hắn biết nhục nhã lần này phát sinh chính là bởi vì Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục nói xấu giá họa cho lớn nhỏ của Mặc gia, khiến cho Hiên Viên gia chủ kết thù, hắn nhất định sẽ giận đến hộc máu. Bất quá, hắn lúc này cũng sắp giận đến hộc máu.
“Các vị, cần chi phải tranh giành vô ích, vẫn là quan sát tỷ thí thì hơn.”
Cừu gia chủ ho nhẹ, sợ mấy vị này tiếp tục tranh chấp mà dẫn đến động thủ, vội vàng cười híp mắt nói sang chuyện khác, dù nói thế nào, đan minh lần này cử hành đại hội luyện đan, hắn đã bỏ ra món tiền khổng lồ , cũng không muốn phát sinh chuyện gì.
Lúc này, Bách Lí viện trưởng cùng Viên lão hai người ở bên đàm luận.
“Tiểu tử Vân Trung Thiên này quả thực chính là thiên tài trong các thiên tài! Hắn lại mang hẳn lửa của mức cấp chín luyện khí sư mà luyện chế đan dược, thế gian này người có trình độ có thể đem thuật luyện đan cùng luyện khí thuật mà tu luyện đạt tới lò lửa thuần khiết như thế, trừ bỏ Vân Trung Thiên còn người nào có thể làm được? Bách Lí, ngươi thật là may mắn, có thể thu nhận được học sinh thiên tài như vậy, ha ha ha ha. . . . . .” Viên lão ở bên tai Bách Lí viện trưởng phá lên cười, hướng theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy Vân Trung Thiên cuộn bàn tay, khi hắn mở lòng bàn tay toát ra ngọn lửa màu vàng, sạch sẽ, là màu vàng thuần túy, liền dẫn tới tiếng ồ lên cảm thán của mọi người.
Bách Lí viện trưởng híp mắt nở nụ cười, thần sắc tràn đầy tự hào, vì có một học sinh thiên tài như vậy mà kiêu ngạo, tự hào, nhưng ngoài miệng vẫn có chút khiêm nhường: “Trung Thiên đứa nhỏ này đúng là rất xuất sắc, bất quá hôm nay đi tới đại hội luyện đan nhìn cao thủ nhiều như mây, hắn muốn chiến thắng, xem ra còn phải phí một phen khổ công a.”
Tất cả mọi mọi người lúc này cũng bị kim sắc hỏa diễm trong tay Vân Trung Thiên làm cho hấp dẫn, từng tiếng than thở nối liền không dứt.
“Vân Trung Thiên không hổ là thiên tài của Vân tộc, ta xem hôm nay ở đại hội luyện đan, hắn chắc chắn đoạt ngôi vị đầu không thể nghi ngờ!” Viện trưởng học viện Côn Bằng đối với những vị khác, vẫn là không có địa vị, tỏ ra tương đối yên tĩnh, không dám tùy ý chen vào nói, lúc này thật vất vả mới tìm được một cơ hội tốt, tự nhiên muốn hảo hảo mà tán dương một phen, thứ nhất là lên tiếng ủng hộ Bách Lí viện trưởng, thứ hai khiến cho Vân tộc chú ý, ngày sau có việc muốn nhờ cũng tương đối dễ dàng lôi kéo làm quen.
Hồng Liên đại nhân hài lòng vuốt cằm nói: “Chính xác! Vân Trung Thiên đã ra tay, cho tới bây giờ cũng đều chưa có bại trận, bản thân hắn chính là một truyền kỳ, cho nên Vân tộc chúng ta mới coi trọng hắn như thế.”
“Nếu gia tộc lão phu cũng có một thiên tài như vậy, lão phu nguyện ý dốc hết tất cả tới bồi dưỡng hắn, nhân vật thiên tài như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu a.” Viện trưởng học viện Côn Bằng thấy mình vuốt đuôi ngựa đúng rồi, vội vàng tiếp tục gia tăng công phu vuốt đuôi.
Hồng Liên đại nhân nghe mọi người đối với Vân Trung Thiên ngày càng khen ngợi không dứt, nguyên bản khuôn mặt vốn là căng thẳng, rốt cục có ý cười: “Trừ Vân Trung thiên, bổn tọa cũng có chút coi trọng Vân Phiên Phiên cùng Vân Thần Thụ, hi vọng hai người bọn họ sẽ không làm cho bổn tọa thất vọng.”
“Phiên Phiên tiểu thư huệ chất Lan Tâm, được truyền thừa huyết thống Vân tộc cao quý, chắc chắn là sẽ không thua kém, về phần Vân Thần Thụ Vân công tử, hắn cũng là thiên tài khó gặp của Vân tộc, lần này có thể thấy được Vân tộc xác định là một gia tộc thiên tài, anh kiệt xuất hiện nhiều không kể hết a!” Côn Bằng học viện viện trưởng công phu vuốt mông ngựa càng ngày càng trôi chảy, hắn tâng bốc càng cao hứng, Hồng Liên đại nhân nghe được vui vẻ, hai người một xướng một họa, vô cùng hòa hợp.
Hiên Viên gia chủ đứng một bên có chút không vui, lạnh lùng thở dài, cười một tiếng nói: “Mặc gia chủ, mới vừa rồi thật là xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi.”
Mặc gia chủ nheo mắt, tự dưng sinh ra dự cảm xấu, cái lão già kia cũng sẽ cùng hắn nói xin lỗi sao? Mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
Quả nhiên, khi hắn nghe được câu tiếp theo, mặt của hắn nhất thời đen thui.
“Bàn về công phu vuốt mông nữ nhân ngươi còn kém xa Cừu viện trưởng a, ngươi phải không ngừng cố gắng mới được, không nên bôi nhọ danh tiếng Mặc gia của ngươi.” Một câu nói, đem Mặc gia chủ cùng Cừu viện trưởng hai người hết thảy đều mắng vào, còn hàm chứa lời lẽ thô tục, đem hai người giận đến nghiến răng nghiến lợi. (Viện trưởng học viện Côn Bằng cũng mang họ Cừu)
“Hiên Viên. . . . . .” Mặc gia chủ cùng Cừu viện trưởng rốt cuộc nhịn không được phát tác mắng to.
Lúc này, cách đó không xa Lưu đại sư, Tô đại sư cùng Viên đại sư ba người đột nhiên kìm lòng không được tự đáy lòng phát ra tiếng than thở, đem lực hấp dẫn của mọi người toàn bộ dời qua đây.
“Đây là Nhiên diễm pháp! Nhiên diễm pháp được ghi lại trong sách cổ! Không nghĩ tới Vân cô nương lại có thể thi triển tài nghệ cổ xưa để luyện đan như thế, khó trách hôm qua nàng có thể luyện chế ra vương phẩm đan dược, thực lực không thể khinh thường a.” Lưu đại sư cảm thán đầu tiên, Rơi vào tầm mắt hắn là hình ảnh Vân Khê đang cầm rượu vừa phun vào dược liệu, vừa dùng Nhiên diễm pháp dung luyện, mặt ngoài dược liểu chuyển động một tầng diễm châu, vừa đúng lúc đem tất cả dược liệu bao vây bảo vệ, khiến cho dược liệu dung luyện tốc độ cùng hiệu suất tăng lên gấp bội.
Lưu đại sư thấy vậy thật có mức kích động không thôi, chỉ trong nháy mắt đối với Vân Khê càng ngày càng thêm hảo cảm.
“Không sai! Chắc chắn là Nhiên diễm pháp! Chỉ có có hồn lực siêu cường mới có thể thi triển thuật luyện đan cổ xưa như vậy, vị Vân cô nương này xem ra thật không đơn giản a.” Tô đại sư cũng nhịn không được một lần nữa cảm thán.
“Ha ha, không hổ là thê tử mà Thiên Tuyệt chọn, làm cho chúng ta cao hứng không dứt a.” Viên đại sư vui vẻ lại càng cười vui .
Nghe được ba người tiếng than thở, luyện đan các đại sư còn lại cũng rối rít gật đầu đồng ý.
Hồng Liên đại nhân sắc mặt trầm xuống.
Ghê tởm, cái gọi tiểu nha đầu Vân Khê thực chất là cái nhân vật gì, từ đâu nhô ra ?
Họ Vân, chẳng lẽ cũng là người của Vân tộc ?
Bất kể nàng là người thế nào, cũng không thể vượt xa Vân tộc đệ nhất thiên tài Vân Trung Thiên, lần này tại đại hội luyện đan, Vân Trung Thiên chắc chắn sẽ thắng không thể nghi ngờ! Nàng đối với Vân Trung Thiên có lòng tin tuyệt đối.
Về phần những người khác của Vân tộc . . . . . . Nàng quay đầu, lưu ý tiến độ luyện đan của Vân Phiên Phiên, khẽ nhíu mày, có mấy phần không vui.
Vân Phiên Phiên nghe được thanh âm mọi người thấp giọng hô, trong lúc rảnh rỗi ngửng đầu lên, tò mò liếc về hướng Vân Khê một lần, hảo hảo đánh giá một lượt, một lần này lại khiến nàng bị kích động.
Nữ nhân này. . . . . . Nàng lại dùng rượu phun vào dược liệu, hơn nữa tốc độ luyện chế này so sánh với phương pháp luyện chế bình thường còn muốn nhanh hơn gấp mấy lần, đây cũng quá kinh khủng đi?
Chẳng lẽ. . . . . . Đây chính là Nhiên diễm pháp trong sách cổ đã ghi lại ?
Nghĩ đến khả năng này, Vân Phiên Phiên trong lòng cả kinh, động tác trên tay cũng bị trì hoãn trong chốc lát, hơi có vẻ phân tâm.
Vân Khê hết sức chuyên chú, chuyên tâm cho đến hoàn thành xong nhiệm vụ luyện đan của mình, nàng mới ngẩng đầu, nhìn quanh khắp mọi nơi.
Cơ hồ là cùng một thời gian, Vân Trung Thiên cũng hoàn thành xong nhiệm vụ luyện đan, ánh mắt của hai người chạm nhau, hiểu ý cười một tiếng. Cũng không lâu lắm, hai con chim bồ câu đồng thời được tự do bay về phía phía chân trời.
Vân Khê cùng Vân Trung Thiên hoàn thành nhiệm vụ luyện đan trước tiên, thông qua vòng sơ khảo, ngay sau đó là Mộ lão, Vân Thần Thụ cùng Vân Phiên Phiên ba người, Lam Mộ Hiên thì rõ ràng so với bọn hắn chậm hơn một chút.
Một cuộc sơ khảo, có người vui mừng cũng có người lo âu, hiện trường mỗi người phản ứng khác nhau. Một ngàn người dự thi, trải qua các vòng đấu loại sau đó, chỉ còn lại không tới hơn trăm người, tỉ lệ đào thải cao như thế, làm người ta cũng phải chặc lưỡi hít hà.
/732
|