Beta: Tiểu Mộng“Năm nay cao thủ xếp hạng thứ hai, sợ rằng chưa chắc đã là Tông Chính công tử.” Bách Sự Thông lại nói ra lời kinh người.
Tông Chính Minh Kiếm vốn nhìn chằm chằm Hách Liên Tử Phong, tầm mắt rốt cục dao động, con mắt mãnh liệt bắn về phía người ngồi trong lầu!
“Không phải là Bổn công tử, vậy là ai? Còn có ai có thể trở thành đối thủ của Bổn công tử?” thanh âm cùng năng lượng mạnh mẽ hùng hồn phát ra, đánh úp về phía Bách Sự Thông.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, không chỉ vì sự tiên đoán của Bách Sự Thông, mà còn vì lo lắng cho an nguy của ông lúc này. Song, sự việc trong tưởng tượng không có phát sinh, chỉ thấy Bách Sự Thông nhẹ phẩy bàn tay, làm lực lượng vô hình đang ở nửa đường tiêu tán biệt tích.
Thật là lợi hại!
Người này quả nhiên không lường được.
Tông Chính Minh Kiếm khẽ biến sắc, vốn định cho đối phương một chút kinh sợ, ai ngờ đối phương dễ dàng như thế hóa giải chiêu thức của hắn rồi, quả thật sâu không lường được a.
“Tông Chính công tử cần gì tức giận? Tứ Hiền cốc thịnh hội vốn là vì để cho những cao thủ có cơ hội tỷ võ, vừa giám sát vừa tiến bộ, làm tăng thực lực của mọi người. Bởi vì cái gọi là trường giang sóng sau xô sóng trước (nhân tài trên đời nhiều vô kể, hết lớp người này đến lớp người khác), Tứ Hiền cốc hàng năm cũng sẽ xuất hiện nhiều cao thủ đồng lứa, mới cũ tiếp nhận, như thế mới là quy luật phát triển bình thường. Tựa như cao thủ đoạt giải nhất trong Tứ Hiền thịnh hội lần trước, Vân tộc Vân Trung Hạc, năm nay là lần cuối cùng hắn tham gia Tứ Hiền thịnh hội rồi, qua năm nay, hắn đã vượt qua ba mươi lăm tuổi, cũng không có cơ hội nữa.” Bách Sự Thông thong thả ung dung nói.
“Vân Trung Hạc?” Lại là cao thủ Vân tộc! Vân Khê bỗng nhiên nghĩ tới ca ca, không biết ca ca có tới tham gia Tứ Hiền thịnh hội hay không? Từ sau đại hội luyện đan, vẫn không có tin tức của ca ca, không biết huynh ấy hiện tại như thế nào, bao giờ mới có thể tìm đến nàng?
“Vân Trung Hạc là cao thủ đến từ Vân huyễn điện của Vân tộc, thực lực không phải chuyện đùa, nghe nói trong Tứ Hiền thịnh hội trước là một trong ba cao thủ đứng đầu, năm năm trước cũng đã bước vào Huyền Hoàng chi cảnh, giờ phút này thì thực lực càng không cần phải nói.” Dạ Hàn Tinh ở bên cạnh nhỏ giọng bổ sung, cuối cùng nhìn thoáng qua Vân Khê, có chút lo lắng nói, “Hôm nay Bách Sự Thông tiên đoán ngươi ở lần Tứ Hiền thịnh hội này sẽ đoạt giải nhất, dọc đường sợ rằng sẽ bị rất nhiều cao thủ để ý, lành ít dữ nhiều a. . . . . .”
“Thì sao chứ! Tới một người thu thập một người, tới một đôi thu thập một đôi!” Vân Khê tự tin nhướng mày, nàng sẽ không vì vậy mà sợ hãi, ngược lại nhiệt huyết càng thêm sôi trào lên.
“Ha hả, Vân nương tử không hổ là Vân nương tử, gan dạ sáng suốt hơn người!” Dạ Hàn Tinh hí mắt nở nụ cười, hắn dĩ nhiên là tin tưởng nàng, luôn nghĩ không có chuyện gì có thể làm khó được nàng.
Long Thiên Tuyệt giơ tay lên, đem tay nhỏ bé của nàng nhẹ nắm, nở nụ cười. Khê Nhi của hắn, vĩnh viễn tự tin như vậy!
“Như vậy Bách Sự Thông, Tứ Hiền thịnh hội lần này người đứng thứ hai đến tột cùng sẽ là ai chứ? Là Vân Trung Hạc sao?” Trong đám người, có người hỏi thăm, hiển nhiên là thật sự tin lời nói Bách Sự Thông…, nhận định không ai khác ngoài Vân Khê là người đứng đầu, cho nên giờ phút này bắt đầu quan tâm đến cao thủ đứng hàng thứ hai.
Bách Sự Thôngkhẽ nở nụ cười: “Ha ha, Tứ Hiền thịnh hội lần này có thể nói là cao thủ tụ tập, gây cấn không kém so với bất kỳ một đại hội tỷ võ nào, lão phu dù sao không phải là thần, chỉ có thể căn cứ vào tài liệu lão phu sưu tập để phân tích cùng phán đoán. Hôm nay trong chư vị cao thủ ở đây, người có khả năng xếp hạng bảng thứ hai, tổng cộng có ba vị. . . . . .”
Khắp mọi nơi rối rít sôi trào lên, ba vị cao thủ có cơ hội xếp hàng thứ hai rốt cuộc là ba người nào? Hơn nữa ông nói là trong các cao thủ hôm nay. . . . . . Mọi người bắt đầu nhìn quanh khắp nơi , chẳng lẽ tất cả cao thủ đứng đây ẩn dấu mấy vị tuyệt đỉnh cao thủ?
Tông Chính Minh Kiếm nghe vậy, khuôn mặt lãnh khốc khẽ chuyển, cũng đi theo khắp mọi nơi dò xét .
Ba vị? Chẳng lẽ trong một lần Tứ Hiền thịnh hội đoạt giải nhất Vân Trung Hạc đã ở hiện trường?
A, chẳng qua là tiên đoán có thể đoán được vị cao thủ thứ hai thôi, như vậy nghe cũng có vẻ chân thật hơn. Nếu hắn tùy ý chỉ điểm, thì nàng mới càng hoài nghi hắn chính là kẻ lừa đảo.
Vân Khê cười khẽ, nhìn Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong hai người ở hai bên, hai người này có thể nói thực lực hơn nàng, nhưng vì sao Bách Sự Thông lại nói nàng có thể đoạt giải nhất đây? Ông ta đến tột cùng căn cứ vào cái gì để đưa ra phán đoán kỳ quái như vậy?
Nhưng nếu nàng thật sự đứng thứ nhất, như vậy cao thủ đứng hàng thứ hai là từ trong hai người bọn họ quyết định ra sao?
Thiên Tuyệt cùng Hách Liên đại ca, đến tột cùng người nào có thực lực nhỉnh hơn?
Lẽ ra nàng tin tưởng Thiên Tuyệt hơn chút, song trải qua mấy ngày nay chung đụng, nàng càng ngày càng nhìn không thấu Hách Liên Tử Phong, cảm thấy trên người hắn dấu diếm một năng lượng đáng sợ, mỗi thời điểm phóng đi ra, cũng làm cho nàng cảm giác sợ hãi.
Đoán xa đoán gần, mọi người bắt đầu có chút lo lắng, rối rít thúc giục.
“Bách Sự Thông, ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu, nhanh nói xem sao! Bọn họ rốt cuộc là người nào?”
“Đúng vậy, trừ Tông Chính công tử, còn có hai vị là ai đây?”
Bách Sự Thông lười biếng quét toàn trường, tầm mắt cố ý hướng phía Tông Chính Minh Kiếm nhìn qua, lúc mọi người tưởng là hắn muốn tuyên bố “Tông Chính Minh Kiếm”, cánh tay lần nữa nhấc lên, chỉ về phía đối diện Tông Chính Minh Kiếm.
“Chính là hai người bọn họ!”
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, lại thấy hắn chỉ hai người, vừa vặn chính là hai nam nhân ngồi ở bên cạnh Vân Khê, một mặc áo đen, tuấn mỹ như thiên thần, một áo tím tóc trắng, phong hoa tuyệt đại!
Tại sao lại là xuất từ trong nhóm người này?
Bọn họ rốt cuộc là người nào?
Tông Chính Minh Kiếm nhìn theo phương hướng ngón tay Bách Sự Thông chỉ, tròng mắt như muốn rớt ra, cái gì? Lại là Hách Liên Tử Phong?
Cũng phải, Hách Liên Tử Phong người này âm trầm thần bí, thực lực đúng là sâu không lường được.
Hắn là cường địch, rất mong đợi ở Tứ Hiền thịnh hội Thượng sẽ đánh bại hắn.
Nhưng, nam tử còn lại kia lại là người phương nào? Hắn tại sao lại ngồi ngang hàng cùng mình được?
Hắn hí mắt, hướng Long Thiên Tuyệt quăng đi ánh mắt bất thiện .
Long Thiên Tuyệt khẽ nhếch khóe môi, không nhìn tất cả ánh mắt khác thường, chẳng qua là nhẹ nắm tay nhỏ bé của thê tử, nhẹ nhàng mà vuốt ve.
Hách Liên Tử Phong mặt không chút thay đổi, dư quang rơi vào hai tay vợ chồng bọn họ nắm lấy nhau, sóng mắt khẽ nổi lên.
“Bách Sự Thông, hai người bọn họ là ai a? Vì sao từ trước cũng không có nghe nói qua?” Trong đám người có tiếng người hỏi.
Bách Sự Thông cười thần bí, cất giọng nói: “Vị công tử áo đen này, chính là trưởng tôn (cháu trai trưởng) của Long gia ở Bàn Long thành, họ Long, tên Thiên Tuyệt; mà vị kia tử y công tử, chính là Tông Chính gia tộc tân quý, họ kép Hách Liên, tên Tử Phong. . . . . . Liên quan tới thực lực hai vị công tử này, tại hạ không tiện tiết lộ, chẳng qua nếu như mọi người cảm thấy hứng thú…, dựa theo quy củ cũ, có thể đến mua thông tin ở chưởng quỹ, hắc hắc. . . . . .”
Ách. . . . . .
Tốt, lão già giảo hoạt kia!
Thực lực của nàng thì liền công bố, thực lực những người khác muốn biết phải ra giá tiền mua, đây cũng quá hãm hại người đi?
Tức chết ! Chẳng lẽ tư liệu của nàng cứ như vậy không đáng giá tiền?
“Nguyên lai là Long gia cao thủ cùng Tông Chính gia tộc cao thủ, khó trách là tuyển thủ có thể tranh đoạt cao thủ đứng hàng thứ hai.”
“Không đúng, Hách Liên Tử Phong cũng là đến từ Tông Chính gia tộc, tại sao bộ dáng của hắn cùng Tông Chính Minh Kiếm lại không giống nhai? Hơn nữa hắn họ kép Hách Liên, làm sao sẽ trở thành Tông Chính gia tộc tân quý?”
Các loại thanh âm bát quái nghị luận nổ ra .
Tông Chính Minh Kiếm ngó chừng Hách Liên Tử Phong, cười đến châm chọc, đúng vậy a, hắn không họ Tông Chính, thì như thế nào sẽ trở thành vì Tông Chính gia tộc tân quý? Còn không phải là dựa vào mẫu thân hắn sao?
Hách Liên Tử Phong như cũ mặt không chút thay đổi, chẳng qua là quanh thân hơi thở càng lạnh hơn.
Vân Khê có chút lo lắng nhìn hắn một cái, không biết nên nói cái gì đó khuyên lơn hắn, cuối cùng vẫn là bỏ qua.
Mọi người nghị luận hồi lâu sau, lại bắt đầu rối rít la hét, muốn Bách Sự Thông công bố tên người thứ ba.
“Về phần này người thứ ba. . . . . .” Bách Sự Thông thanh âm cao cao treo lên.
Hai gã tùy tùng bên cạnh Tông Chính Minh Kiếm, không tự chủ ngẩng lên đỉnh đầu, người thứ ba này còn cần công bố sao, tất nhiên là công tử nhà bọn họ.
Tông Chính Minh Kiếm cười nhạt, cũng là có ý nghĩ đó,trong suy nghĩ hắn đem người từng đứng thứ nhất Vân Trung Hạc là đối thủ mạnh, năm năm này mỗi ngày hắn đều chăm chỉ khổ luyện, tấn chức thật lớn, hắn đối với mình tràn đầy lòng tin, lần này nhất định có thể đánh bại Vân Trung Hạc.
“Về phần này người thứ ba. . . . . .” Bách Sự Thông cánh tay vừa nhấc, chỉ hướng góc trong tửu lâu, hắn thần bí cười một tiếng, cất giọng nói, “Là hắn! Vân Trung Thiên!”
Oanh!
Trong tửu lâu mọi người lại một lần nữa sôi trào.
Vân Trung Thiên? Cái kia tin đồn nổi danh, chính là đệ nhất cao thủ Thiên Long học viện, Luyện Đan Sư cấp chín trẻ tuổi nhất Vân Trung Thiên?
Mọi người rối rít lộ ra ánh mắt nóng rực, ở trong đám người tìm kiếm một thân ảnh hoàn mỹ không thể hoàn mỹ hơn , song. . . . . . Khi mọi người thấy một thân ảnh, lại phát hiện đối phương lớn lên bình thường được không thể bình thường hơn, cho dù là nhét vào trong đám người, cũng sẽ không nhận ra. Nếu không phải Bách Sự Thông chỉ tận nơi, chưa chắc đã có người phát hiện ra nơi này còn có một người tầm thường như vậy.
Gương mặt này, thật sự là nhân vật trong truyền thuyết làm vô số thiếu nữ điên cuồng, Vân Trung Thiên sao?
“Ca. . . . . . Vân sư huynh?” Vân Khê kích động đứng lên, hai mắt nóng rực nhìn về người nọ.
Một khuôn mặt bình thường được không thể bình thường hơn, chẳng qua là một ánh mắt không thể che giấu được hào quang, quen thuộc như thế, làm cho nàng thoáng cái liền nhận ra đối phương.
Thật sự là ca ca!
Bên cạnh, một khuôn mặt bình thường nhưng hồn nhiên ngây thơ, không phải là Vân Thần Thụ, còn có thể là ai?
“Tỷ tỷ!” Vân Thần Thụ cười một tiếng, hướng nàng vẫy vẫy tay.
Vân Trung Thiên bất đắc dĩ cười khẽ, hắn vốn không muốn làm người khác chú ý, chỉ muốn tìm tới người hắn tưởng niệm nhất, không nghĩ tới cuối cùng bị Bách Sự Thông một ngón tay chỉ trúng. Hắn cười khổ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là giơ tay lên, xé đi mặt nạ trên mặt mang trước, lộ ra khuôn mặt tao nhã tuấn mỹ vô hạn của chính mình.
Trong đám người rối rít phát ra tiếng than thở, đây mới là phong thái Vân Trung Thiên nên có!
“Tiền bối!” Vân Trung Thiên hướng phía Bách Sự Thông khách khí chắp tay, sau đó đưa mắt nhìn về phía Vân Khê, hướng nàng ôn nhuận cười một tiếng.
Vân Khê trong bụng vui mừng, gửi lại hắn một nụ cười ngọt ngào, chẳng qua là băn khoăn khắp mọi nơi tai mắt đông đảo, liền cũng không có biểu hiện quá mức rõ ràng.
Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt mỉm cười, hướng Vân Trung Thiên gật đầu.
Hách Liên Tử Phong nhãn thần lóe lên dưới, cảm thấy kinh ngạc, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Trung Thiên, kinh ngạc là không phải là đối phương có nhiều xuất chúng, mà là thái độ Long Thiên Tuyệt đối với đối phương.
Người này lúc nào trở nên hào phóng như thế? Thấy Khê Nhi hướng đối phương mỉm cười, hắn lại không có lộ ra dấm chua ghen tuông vô địch? Nếu là đổi lại mình, Khê Nhi mà cười với mình như thế, hắn đã sớm ngồi không yên.
Thật sự là có chút không thể tưởng tượng nổi.
Ánh mắt Hách Liên Tử Phong dò xét toàn thân Long Thiên Tuyệt, suy tư hắn hôm nay có phải uống lộn thuốc hay không, có chút không bình thường.
Bị hắn đánh giá đã lâu, Long Thiên Tuyệt rốt cục không nhịn được, mắt lạnh quét ngang hướng hắn.
“Đừng đánh chủ ý lên Bổn Tôn, Bổn Tôn đối với ngươi không có hứng thú!”
Một câu nói, thiếu chút nữa đem người ngồi vây quanh hắn như bị sét đánh tại chỗ.
Hách Liên Tử Phong bình tĩnh vô cùng, nhẹ nhàng đáp trả hắn một câu: “Ngươi nghĩ nhiều.”
Vân Khê quay đầu lại, nhìn hai người hai bên một chút, đột nhiên cảm giác được lạnh quá, này hai người cười cũng quá lạnh rồi?
“Vân Trung Thiên? !” Tông Chính Minh Kiếm nghiến răng nghiến lợi, lại là Vân Trung Thiên? Bách Sự Thông nói ba cao thủ có thực lực tranh đoạt xếp hạng thứ hai lại không bao gồm hắn? Thật là đáng hận!
“Nhàm chán vô cùng!” Hắn hừ lạnh một tiếng, dẫn tùy tùng bực tức phất tay áo rời đi.
Ba người có hi vọng tranh đoạt hàng thứ hai cũng đã công bố rồi, như vậy xếp hạng kế tiếp chọn người nào đây? Mọi người lại bắt đầu rối rít tò mò hướng Bách Sự Thônghỏi thăm, ai ngờ Bách Sự Thông phất tay một cái, nói hôm nay xếp hạng bảng tiên đoán đến đây chấm dứt, không muốn lại tiếp tục nói nữa.
Náo nhiệt đã hết, mọi người không thể làm gì khác hơn là từ từ lui ra ngoài, bỏ đi hơn phân nửa.
Vân Trung Thiên mang theo Vân Thần Thụ đi tới ghế gần đám người Vân Khê, Vân Khê mừng rỡ nghênh đón, đem Vân Trung Thiên trên dưới đánh giá một phen, xác định hắn bình yên vô sự, mới thật yên tâm.
“Huynh không có chuyện gì là tốt, muội vẫn rất lo lắng cho mọi người. Có phải Vân tộc sẽ đối các người bất lợi hay không? Hai người sau này hay là cùng đi, coi như là Vân tộc đến tìm hai người gây phiền toái, ít nhất cũng có bọn muội có thể kề vai chiến đấu, không phải sao?” Vân Khê nóng nảy ngưng mắt nhìn Vân Trung Thiên, thật rất hi vọng hắn có thể lưu lại.
Vân Trung Thiên giơ tay lên vuốt vuốt trán nàng, khẽ cười nói: “Ta chính là tới tìm muội, tạm thời sẽ không cùng muội tách ra.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Vân Khê cười đến vui vẻ.
Lần này, không chỉ có Hách Liên Tử Phong quăng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, mọi người còn lại ở đây cũng nhất tề quay đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, thật tò mò từ trước đến giờ người luôn ghen tuông bá đạo vô địch, Long Thiên Tuyệt, làm sao hôm nay trở nên hào phóng như thế? Chẳng lẽ hắn không thấy trước mắt một màn này sao?
Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn mọi người, không giải thích được vì sao mọi người đều ngó phụ thân mình, bé cũng mang theo vài phần kỳ quái nhìn về phía phụ thân, chẳng lẽ phụ thân hôm nay có gì lạ sao?
Tiếp nhận ánh mắt kỳ quái của mọi người, trán Long Thiên Tuyệt hắc tuyến liên tục rơi xuống, cả đám đều là ánh mắt gì vậy? Quá nhàm chán sao? Hắn là người không có phong độ như vậy sao?
Trong bầu không khí lúng túng, từ lầu dưới truyền đến một cười lớn sảng khoái.
“Lão bất tử, biết ngay lại là ngươi ở chỗ này giả danh lừa bịp! Cái gì Bách Sự Thông, ta biết ngay chính là ngươi!”
Là thanh âm của Côn Luân lão giả!
Trên lầu mọi người rối rít cúi đầu nhìn về phía lầu dưới.
“Ông bạn già, biệt lai vô dạng?”
Côn Luân lão giả lại quen biết Bách Sự Thông đã lâu?
Vân Khê trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên bắt được điểm mấu chốt, khó trách Bách Sự Thông đối với chuyện của nàng rõ như lòng bàn tay, hơn phân nửa chính là Côn Luân lão giả nói cho hắn biết a?
Nói cho cùng lão già kia cũng chẳng có gì thần kì cả.
Lời tiên đoán đầu khôi (đứng đầu) gì đó cũng chưa hẳn là thật.
Tông Chính Minh Kiếm vốn nhìn chằm chằm Hách Liên Tử Phong, tầm mắt rốt cục dao động, con mắt mãnh liệt bắn về phía người ngồi trong lầu!
“Không phải là Bổn công tử, vậy là ai? Còn có ai có thể trở thành đối thủ của Bổn công tử?” thanh âm cùng năng lượng mạnh mẽ hùng hồn phát ra, đánh úp về phía Bách Sự Thông.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, không chỉ vì sự tiên đoán của Bách Sự Thông, mà còn vì lo lắng cho an nguy của ông lúc này. Song, sự việc trong tưởng tượng không có phát sinh, chỉ thấy Bách Sự Thông nhẹ phẩy bàn tay, làm lực lượng vô hình đang ở nửa đường tiêu tán biệt tích.
Thật là lợi hại!
Người này quả nhiên không lường được.
Tông Chính Minh Kiếm khẽ biến sắc, vốn định cho đối phương một chút kinh sợ, ai ngờ đối phương dễ dàng như thế hóa giải chiêu thức của hắn rồi, quả thật sâu không lường được a.
“Tông Chính công tử cần gì tức giận? Tứ Hiền cốc thịnh hội vốn là vì để cho những cao thủ có cơ hội tỷ võ, vừa giám sát vừa tiến bộ, làm tăng thực lực của mọi người. Bởi vì cái gọi là trường giang sóng sau xô sóng trước (nhân tài trên đời nhiều vô kể, hết lớp người này đến lớp người khác), Tứ Hiền cốc hàng năm cũng sẽ xuất hiện nhiều cao thủ đồng lứa, mới cũ tiếp nhận, như thế mới là quy luật phát triển bình thường. Tựa như cao thủ đoạt giải nhất trong Tứ Hiền thịnh hội lần trước, Vân tộc Vân Trung Hạc, năm nay là lần cuối cùng hắn tham gia Tứ Hiền thịnh hội rồi, qua năm nay, hắn đã vượt qua ba mươi lăm tuổi, cũng không có cơ hội nữa.” Bách Sự Thông thong thả ung dung nói.
“Vân Trung Hạc?” Lại là cao thủ Vân tộc! Vân Khê bỗng nhiên nghĩ tới ca ca, không biết ca ca có tới tham gia Tứ Hiền thịnh hội hay không? Từ sau đại hội luyện đan, vẫn không có tin tức của ca ca, không biết huynh ấy hiện tại như thế nào, bao giờ mới có thể tìm đến nàng?
“Vân Trung Hạc là cao thủ đến từ Vân huyễn điện của Vân tộc, thực lực không phải chuyện đùa, nghe nói trong Tứ Hiền thịnh hội trước là một trong ba cao thủ đứng đầu, năm năm trước cũng đã bước vào Huyền Hoàng chi cảnh, giờ phút này thì thực lực càng không cần phải nói.” Dạ Hàn Tinh ở bên cạnh nhỏ giọng bổ sung, cuối cùng nhìn thoáng qua Vân Khê, có chút lo lắng nói, “Hôm nay Bách Sự Thông tiên đoán ngươi ở lần Tứ Hiền thịnh hội này sẽ đoạt giải nhất, dọc đường sợ rằng sẽ bị rất nhiều cao thủ để ý, lành ít dữ nhiều a. . . . . .”
“Thì sao chứ! Tới một người thu thập một người, tới một đôi thu thập một đôi!” Vân Khê tự tin nhướng mày, nàng sẽ không vì vậy mà sợ hãi, ngược lại nhiệt huyết càng thêm sôi trào lên.
“Ha hả, Vân nương tử không hổ là Vân nương tử, gan dạ sáng suốt hơn người!” Dạ Hàn Tinh hí mắt nở nụ cười, hắn dĩ nhiên là tin tưởng nàng, luôn nghĩ không có chuyện gì có thể làm khó được nàng.
Long Thiên Tuyệt giơ tay lên, đem tay nhỏ bé của nàng nhẹ nắm, nở nụ cười. Khê Nhi của hắn, vĩnh viễn tự tin như vậy!
“Như vậy Bách Sự Thông, Tứ Hiền thịnh hội lần này người đứng thứ hai đến tột cùng sẽ là ai chứ? Là Vân Trung Hạc sao?” Trong đám người, có người hỏi thăm, hiển nhiên là thật sự tin lời nói Bách Sự Thông…, nhận định không ai khác ngoài Vân Khê là người đứng đầu, cho nên giờ phút này bắt đầu quan tâm đến cao thủ đứng hàng thứ hai.
Bách Sự Thôngkhẽ nở nụ cười: “Ha ha, Tứ Hiền thịnh hội lần này có thể nói là cao thủ tụ tập, gây cấn không kém so với bất kỳ một đại hội tỷ võ nào, lão phu dù sao không phải là thần, chỉ có thể căn cứ vào tài liệu lão phu sưu tập để phân tích cùng phán đoán. Hôm nay trong chư vị cao thủ ở đây, người có khả năng xếp hạng bảng thứ hai, tổng cộng có ba vị. . . . . .”
Khắp mọi nơi rối rít sôi trào lên, ba vị cao thủ có cơ hội xếp hàng thứ hai rốt cuộc là ba người nào? Hơn nữa ông nói là trong các cao thủ hôm nay. . . . . . Mọi người bắt đầu nhìn quanh khắp nơi , chẳng lẽ tất cả cao thủ đứng đây ẩn dấu mấy vị tuyệt đỉnh cao thủ?
Tông Chính Minh Kiếm nghe vậy, khuôn mặt lãnh khốc khẽ chuyển, cũng đi theo khắp mọi nơi dò xét .
Ba vị? Chẳng lẽ trong một lần Tứ Hiền thịnh hội đoạt giải nhất Vân Trung Hạc đã ở hiện trường?
A, chẳng qua là tiên đoán có thể đoán được vị cao thủ thứ hai thôi, như vậy nghe cũng có vẻ chân thật hơn. Nếu hắn tùy ý chỉ điểm, thì nàng mới càng hoài nghi hắn chính là kẻ lừa đảo.
Vân Khê cười khẽ, nhìn Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong hai người ở hai bên, hai người này có thể nói thực lực hơn nàng, nhưng vì sao Bách Sự Thông lại nói nàng có thể đoạt giải nhất đây? Ông ta đến tột cùng căn cứ vào cái gì để đưa ra phán đoán kỳ quái như vậy?
Nhưng nếu nàng thật sự đứng thứ nhất, như vậy cao thủ đứng hàng thứ hai là từ trong hai người bọn họ quyết định ra sao?
Thiên Tuyệt cùng Hách Liên đại ca, đến tột cùng người nào có thực lực nhỉnh hơn?
Lẽ ra nàng tin tưởng Thiên Tuyệt hơn chút, song trải qua mấy ngày nay chung đụng, nàng càng ngày càng nhìn không thấu Hách Liên Tử Phong, cảm thấy trên người hắn dấu diếm một năng lượng đáng sợ, mỗi thời điểm phóng đi ra, cũng làm cho nàng cảm giác sợ hãi.
Đoán xa đoán gần, mọi người bắt đầu có chút lo lắng, rối rít thúc giục.
“Bách Sự Thông, ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu, nhanh nói xem sao! Bọn họ rốt cuộc là người nào?”
“Đúng vậy, trừ Tông Chính công tử, còn có hai vị là ai đây?”
Bách Sự Thông lười biếng quét toàn trường, tầm mắt cố ý hướng phía Tông Chính Minh Kiếm nhìn qua, lúc mọi người tưởng là hắn muốn tuyên bố “Tông Chính Minh Kiếm”, cánh tay lần nữa nhấc lên, chỉ về phía đối diện Tông Chính Minh Kiếm.
“Chính là hai người bọn họ!”
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, lại thấy hắn chỉ hai người, vừa vặn chính là hai nam nhân ngồi ở bên cạnh Vân Khê, một mặc áo đen, tuấn mỹ như thiên thần, một áo tím tóc trắng, phong hoa tuyệt đại!
Tại sao lại là xuất từ trong nhóm người này?
Bọn họ rốt cuộc là người nào?
Tông Chính Minh Kiếm nhìn theo phương hướng ngón tay Bách Sự Thông chỉ, tròng mắt như muốn rớt ra, cái gì? Lại là Hách Liên Tử Phong?
Cũng phải, Hách Liên Tử Phong người này âm trầm thần bí, thực lực đúng là sâu không lường được.
Hắn là cường địch, rất mong đợi ở Tứ Hiền thịnh hội Thượng sẽ đánh bại hắn.
Nhưng, nam tử còn lại kia lại là người phương nào? Hắn tại sao lại ngồi ngang hàng cùng mình được?
Hắn hí mắt, hướng Long Thiên Tuyệt quăng đi ánh mắt bất thiện .
Long Thiên Tuyệt khẽ nhếch khóe môi, không nhìn tất cả ánh mắt khác thường, chẳng qua là nhẹ nắm tay nhỏ bé của thê tử, nhẹ nhàng mà vuốt ve.
Hách Liên Tử Phong mặt không chút thay đổi, dư quang rơi vào hai tay vợ chồng bọn họ nắm lấy nhau, sóng mắt khẽ nổi lên.
“Bách Sự Thông, hai người bọn họ là ai a? Vì sao từ trước cũng không có nghe nói qua?” Trong đám người có tiếng người hỏi.
Bách Sự Thông cười thần bí, cất giọng nói: “Vị công tử áo đen này, chính là trưởng tôn (cháu trai trưởng) của Long gia ở Bàn Long thành, họ Long, tên Thiên Tuyệt; mà vị kia tử y công tử, chính là Tông Chính gia tộc tân quý, họ kép Hách Liên, tên Tử Phong. . . . . . Liên quan tới thực lực hai vị công tử này, tại hạ không tiện tiết lộ, chẳng qua nếu như mọi người cảm thấy hứng thú…, dựa theo quy củ cũ, có thể đến mua thông tin ở chưởng quỹ, hắc hắc. . . . . .”
Ách. . . . . .
Tốt, lão già giảo hoạt kia!
Thực lực của nàng thì liền công bố, thực lực những người khác muốn biết phải ra giá tiền mua, đây cũng quá hãm hại người đi?
Tức chết ! Chẳng lẽ tư liệu của nàng cứ như vậy không đáng giá tiền?
“Nguyên lai là Long gia cao thủ cùng Tông Chính gia tộc cao thủ, khó trách là tuyển thủ có thể tranh đoạt cao thủ đứng hàng thứ hai.”
“Không đúng, Hách Liên Tử Phong cũng là đến từ Tông Chính gia tộc, tại sao bộ dáng của hắn cùng Tông Chính Minh Kiếm lại không giống nhai? Hơn nữa hắn họ kép Hách Liên, làm sao sẽ trở thành Tông Chính gia tộc tân quý?”
Các loại thanh âm bát quái nghị luận nổ ra .
Tông Chính Minh Kiếm ngó chừng Hách Liên Tử Phong, cười đến châm chọc, đúng vậy a, hắn không họ Tông Chính, thì như thế nào sẽ trở thành vì Tông Chính gia tộc tân quý? Còn không phải là dựa vào mẫu thân hắn sao?
Hách Liên Tử Phong như cũ mặt không chút thay đổi, chẳng qua là quanh thân hơi thở càng lạnh hơn.
Vân Khê có chút lo lắng nhìn hắn một cái, không biết nên nói cái gì đó khuyên lơn hắn, cuối cùng vẫn là bỏ qua.
Mọi người nghị luận hồi lâu sau, lại bắt đầu rối rít la hét, muốn Bách Sự Thông công bố tên người thứ ba.
“Về phần này người thứ ba. . . . . .” Bách Sự Thông thanh âm cao cao treo lên.
Hai gã tùy tùng bên cạnh Tông Chính Minh Kiếm, không tự chủ ngẩng lên đỉnh đầu, người thứ ba này còn cần công bố sao, tất nhiên là công tử nhà bọn họ.
Tông Chính Minh Kiếm cười nhạt, cũng là có ý nghĩ đó,trong suy nghĩ hắn đem người từng đứng thứ nhất Vân Trung Hạc là đối thủ mạnh, năm năm này mỗi ngày hắn đều chăm chỉ khổ luyện, tấn chức thật lớn, hắn đối với mình tràn đầy lòng tin, lần này nhất định có thể đánh bại Vân Trung Hạc.
“Về phần này người thứ ba. . . . . .” Bách Sự Thông cánh tay vừa nhấc, chỉ hướng góc trong tửu lâu, hắn thần bí cười một tiếng, cất giọng nói, “Là hắn! Vân Trung Thiên!”
Oanh!
Trong tửu lâu mọi người lại một lần nữa sôi trào.
Vân Trung Thiên? Cái kia tin đồn nổi danh, chính là đệ nhất cao thủ Thiên Long học viện, Luyện Đan Sư cấp chín trẻ tuổi nhất Vân Trung Thiên?
Mọi người rối rít lộ ra ánh mắt nóng rực, ở trong đám người tìm kiếm một thân ảnh hoàn mỹ không thể hoàn mỹ hơn , song. . . . . . Khi mọi người thấy một thân ảnh, lại phát hiện đối phương lớn lên bình thường được không thể bình thường hơn, cho dù là nhét vào trong đám người, cũng sẽ không nhận ra. Nếu không phải Bách Sự Thông chỉ tận nơi, chưa chắc đã có người phát hiện ra nơi này còn có một người tầm thường như vậy.
Gương mặt này, thật sự là nhân vật trong truyền thuyết làm vô số thiếu nữ điên cuồng, Vân Trung Thiên sao?
“Ca. . . . . . Vân sư huynh?” Vân Khê kích động đứng lên, hai mắt nóng rực nhìn về người nọ.
Một khuôn mặt bình thường được không thể bình thường hơn, chẳng qua là một ánh mắt không thể che giấu được hào quang, quen thuộc như thế, làm cho nàng thoáng cái liền nhận ra đối phương.
Thật sự là ca ca!
Bên cạnh, một khuôn mặt bình thường nhưng hồn nhiên ngây thơ, không phải là Vân Thần Thụ, còn có thể là ai?
“Tỷ tỷ!” Vân Thần Thụ cười một tiếng, hướng nàng vẫy vẫy tay.
Vân Trung Thiên bất đắc dĩ cười khẽ, hắn vốn không muốn làm người khác chú ý, chỉ muốn tìm tới người hắn tưởng niệm nhất, không nghĩ tới cuối cùng bị Bách Sự Thông một ngón tay chỉ trúng. Hắn cười khổ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là giơ tay lên, xé đi mặt nạ trên mặt mang trước, lộ ra khuôn mặt tao nhã tuấn mỹ vô hạn của chính mình.
Trong đám người rối rít phát ra tiếng than thở, đây mới là phong thái Vân Trung Thiên nên có!
“Tiền bối!” Vân Trung Thiên hướng phía Bách Sự Thông khách khí chắp tay, sau đó đưa mắt nhìn về phía Vân Khê, hướng nàng ôn nhuận cười một tiếng.
Vân Khê trong bụng vui mừng, gửi lại hắn một nụ cười ngọt ngào, chẳng qua là băn khoăn khắp mọi nơi tai mắt đông đảo, liền cũng không có biểu hiện quá mức rõ ràng.
Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt mỉm cười, hướng Vân Trung Thiên gật đầu.
Hách Liên Tử Phong nhãn thần lóe lên dưới, cảm thấy kinh ngạc, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Trung Thiên, kinh ngạc là không phải là đối phương có nhiều xuất chúng, mà là thái độ Long Thiên Tuyệt đối với đối phương.
Người này lúc nào trở nên hào phóng như thế? Thấy Khê Nhi hướng đối phương mỉm cười, hắn lại không có lộ ra dấm chua ghen tuông vô địch? Nếu là đổi lại mình, Khê Nhi mà cười với mình như thế, hắn đã sớm ngồi không yên.
Thật sự là có chút không thể tưởng tượng nổi.
Ánh mắt Hách Liên Tử Phong dò xét toàn thân Long Thiên Tuyệt, suy tư hắn hôm nay có phải uống lộn thuốc hay không, có chút không bình thường.
Bị hắn đánh giá đã lâu, Long Thiên Tuyệt rốt cục không nhịn được, mắt lạnh quét ngang hướng hắn.
“Đừng đánh chủ ý lên Bổn Tôn, Bổn Tôn đối với ngươi không có hứng thú!”
Một câu nói, thiếu chút nữa đem người ngồi vây quanh hắn như bị sét đánh tại chỗ.
Hách Liên Tử Phong bình tĩnh vô cùng, nhẹ nhàng đáp trả hắn một câu: “Ngươi nghĩ nhiều.”
Vân Khê quay đầu lại, nhìn hai người hai bên một chút, đột nhiên cảm giác được lạnh quá, này hai người cười cũng quá lạnh rồi?
“Vân Trung Thiên? !” Tông Chính Minh Kiếm nghiến răng nghiến lợi, lại là Vân Trung Thiên? Bách Sự Thông nói ba cao thủ có thực lực tranh đoạt xếp hạng thứ hai lại không bao gồm hắn? Thật là đáng hận!
“Nhàm chán vô cùng!” Hắn hừ lạnh một tiếng, dẫn tùy tùng bực tức phất tay áo rời đi.
Ba người có hi vọng tranh đoạt hàng thứ hai cũng đã công bố rồi, như vậy xếp hạng kế tiếp chọn người nào đây? Mọi người lại bắt đầu rối rít tò mò hướng Bách Sự Thônghỏi thăm, ai ngờ Bách Sự Thông phất tay một cái, nói hôm nay xếp hạng bảng tiên đoán đến đây chấm dứt, không muốn lại tiếp tục nói nữa.
Náo nhiệt đã hết, mọi người không thể làm gì khác hơn là từ từ lui ra ngoài, bỏ đi hơn phân nửa.
Vân Trung Thiên mang theo Vân Thần Thụ đi tới ghế gần đám người Vân Khê, Vân Khê mừng rỡ nghênh đón, đem Vân Trung Thiên trên dưới đánh giá một phen, xác định hắn bình yên vô sự, mới thật yên tâm.
“Huynh không có chuyện gì là tốt, muội vẫn rất lo lắng cho mọi người. Có phải Vân tộc sẽ đối các người bất lợi hay không? Hai người sau này hay là cùng đi, coi như là Vân tộc đến tìm hai người gây phiền toái, ít nhất cũng có bọn muội có thể kề vai chiến đấu, không phải sao?” Vân Khê nóng nảy ngưng mắt nhìn Vân Trung Thiên, thật rất hi vọng hắn có thể lưu lại.
Vân Trung Thiên giơ tay lên vuốt vuốt trán nàng, khẽ cười nói: “Ta chính là tới tìm muội, tạm thời sẽ không cùng muội tách ra.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Vân Khê cười đến vui vẻ.
Lần này, không chỉ có Hách Liên Tử Phong quăng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, mọi người còn lại ở đây cũng nhất tề quay đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, thật tò mò từ trước đến giờ người luôn ghen tuông bá đạo vô địch, Long Thiên Tuyệt, làm sao hôm nay trở nên hào phóng như thế? Chẳng lẽ hắn không thấy trước mắt một màn này sao?
Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn mọi người, không giải thích được vì sao mọi người đều ngó phụ thân mình, bé cũng mang theo vài phần kỳ quái nhìn về phía phụ thân, chẳng lẽ phụ thân hôm nay có gì lạ sao?
Tiếp nhận ánh mắt kỳ quái của mọi người, trán Long Thiên Tuyệt hắc tuyến liên tục rơi xuống, cả đám đều là ánh mắt gì vậy? Quá nhàm chán sao? Hắn là người không có phong độ như vậy sao?
Trong bầu không khí lúng túng, từ lầu dưới truyền đến một cười lớn sảng khoái.
“Lão bất tử, biết ngay lại là ngươi ở chỗ này giả danh lừa bịp! Cái gì Bách Sự Thông, ta biết ngay chính là ngươi!”
Là thanh âm của Côn Luân lão giả!
Trên lầu mọi người rối rít cúi đầu nhìn về phía lầu dưới.
“Ông bạn già, biệt lai vô dạng?”
Côn Luân lão giả lại quen biết Bách Sự Thông đã lâu?
Vân Khê trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên bắt được điểm mấu chốt, khó trách Bách Sự Thông đối với chuyện của nàng rõ như lòng bàn tay, hơn phân nửa chính là Côn Luân lão giả nói cho hắn biết a?
Nói cho cùng lão già kia cũng chẳng có gì thần kì cả.
Lời tiên đoán đầu khôi (đứng đầu) gì đó cũng chưa hẳn là thật.
/732
|