“Chờ một chút!” Tứ chưởng quỹ đột nhiên mở miệng, ngăn trở các cao thủ tiến thêm một bước vây công, “Ta biết phương pháp xử lí như thế nào chiến thắng Tử yêu, nếu các ngươi chịu thả hai người chúng ta rời đi, ta liền nói cho các ngươi biết.” Ngữ khí của hắn vô cùng bình tĩnh, thật giống như đoán được những người đối phó nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn, thong dong mà tự tin. Các cao thủ nghe vậy, rối rít nhìn lẫn nhau nhất thời khó có thể định đoạt. “Nghe hắn nói có phương pháp, nếu có biện pháp thật sự, lão phu làm chủ thả bọn họ nhưng nếu biện pháp không có hiệu quả, chẳng qua kế hoãn binh của hắn, lão phu là người thứ nhất giết hắn!” Trong lúc chữa thương Mai công tử đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Tứ chưởng quỹ, nói. Các cao thủ đối với Mai công tử có chút tôn kính, nếu hắn đã lên tiếng cũng chỉ tuân theo. “Ngươi nói mau !” Vân Trung Hạc lên giọng chất vấn. Tứ chưởng quỹ đưa tay về phía Hách Liên Tử Ngữ, cười đến ấm áp. Hách Liên Tử Ngữ nhìn tay của hắn, tâm tình dậy sóng, tuy là chỉ quen biết hơn nửa năm nhưng là hắn có tâm ý đối với nàng, nàng cũng biết . Nàng không ngờ hắn sẽ liều lĩnh cứu nàng, không tiếc thân mình vùi lấp trong hiểm cảnh, trong nháy mắt, cảm động, cảm kích, ấm áp. . . . . . Tất cả tâm tình dâng trào, nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Chần chờ chốc lát, nàng giơ tay lên đem tay của mình bỏ vào lòng bàn tay của hắn. Một lực ấm áp mà cường đại chỉ một thoáng bao bọc lấy nàng, âm thanh an tâm truyền vào trong tai của nàng: “Chúng ta đi!” Khói trắng bỗng dưng tràn đầy bốn phía, Hách Liên Tử Ngữ chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ liền bị người mang theo rơi vào không gian xa lạ . “Đó là quyển trục quyển trục không gian!” “Mọi người mau đuổi theo! Quyển trục không gian ở kết giới có rất nhiều hạn chế, bọn họ trốn không thoát đau.” “Ghê tởm, lại đùa bỡn chúng ta! Để cho ta bắt được bọn họ, không thể không giết bọn chúng!” Thấy Tứ chưởng quỹ mang theo Hách Liên Tử Ngữ, mượn lực lượng quyển trục không gian biến mất ngay tại chỗ các cao thủ cửa rối rít giận dữ, la hét muốn đi đuổi theo. Một số tiếng trách móc vang lên. Lại là quyển trục không gian! Đường chạy trốn hàng đầu của Long Tường đại lục! Đồ chơi này rốt cuộc cách chơi làm sao? Vân Khê chợt nhớ tới, trên người mình còn ẩn dấu một cái quyển trục không gian, nàng đem quyển trục lấy ra ngoài, hỏi Mai công tử : “Mai tiền bối, đồ chơi này sử dụng làm sao, đích đến của bọn nó có là giống nhau không?” Mai công tử đã gặp quyển trục trong tay nàng, ánh mắt phát sáng, nhìn lại dấu vết mà Tứ chưởng quỹ lưu lại khi sử dụng quyển trục không gian để chạy trốn, nói: “Thật tốt quá! Có cái này, các ngươi rất nhanh là có thể đuổi theo bọn họ. Ngươi tìm một chút trên mặt của quyển trục không gian, sẽ thấy một la bàn bên trên, dùng kim chỉ trên la bàn để định hướng ngươi muốn đi tới.” Vân Khê quan sát một phen, quả nhiên thấy quyển trục có một la bàn nhỏ nhất ở vị trí trung tâm, nàng chỉ có thể dùng ngón út mới có thể chạm đến đến kim chỉ la bàn. Một khi xác định vị trí la bàn, nàng lập tức đã nhận ra rất nhiều đặc thù phân bộ bốn phía quyển trục, nàng cẩn thận nghiên cứu phát hiện quy luật trong đó. Mai công tử quan sát thần sắc của nàng, mỉm cười vuốt cằm nói: “Không tệ, những thứ này dùng để khống chế khoảng cách xa gần mà quyển trục không gian đi được. Quyển trục trên tay ngươi có thể đi xa nhất là năm dặm, bất quá như vậy đối với kẻ đang chạy trối chết là đủ rồi.” “Di? Đây không phải là quyển trục không gian của Vân tộc ta sao? Tại sao lại ở trong tay của ngươi?” Có mấy cao thủ Vân tộc nhận ra xuất xứ quyển trục trong tay Vân Khê kinh ngạc hỏi. “Bây giờ không phải là truy cứu vấn đề quyển trục có phải hay không của Vân tộc các ngươi, mà là phải nhanh một chút đuổi theo hai người kia. Bọn họ biết điểm dừng chân của chúng ta. Nếu bọn họ đem hành tung của chúng ta tiết lộ cho bọn cao thủ áo đen sẽ vô cùng nguy hiểm.” Vân Khê cố ý ngắt lời, nàng cũng không thể nói cho bọn hắn biết, quyển trục là của Vân tộc, bị nàng đoạt được. “Không sai, đuổi theo người quan trọng hơn!” Mai công tử vì nàng giải vây nói, “Theo kinh nghiệm của ta, từ dấu vết còn sót lại của quyển trục, hướng bọn họ phải đi là hướng đông nam. Quyển trục không gian thì không cách nào đột phá kết giới, nói cách khác, khoảng cách bọn họ thoát đi xa nhất sẽ không vượt qua ba dặm. Ngươi đem quyển trục điều chỉnh cùng khoảng cách đến phía Đông Nam ba dặm, sau đó khởi động cơ quan quyển trục có thể đuổi theo bọn họ.” Ánh mắt Vân Khê sáng lên, khẩn cấp nghĩ muốn dùng thử, nàng hoàn quét một lần nói: “Ai theo ta cùng đuổi theo hắn?” “Ta!” “Ta!” Những cao thủ hăng hái vô cùng phía sau tiếp trước. Quả nhiên Mai công tử đoán không sai, Tứ chưởng quỹ mang theo Hách Liên Tử Ngữ chạy trốn tới vị trí phía đông nam ba dặm, hai người cho là tạm thời an toàn bộ rồi, liền ở nguyên tại chỗ nghỉ ngơi. “Tứ chưởng quỹ, cám ơn ngươi, thay ta báo thù, còn đã cứu ta.” Hách Liên Tử Ngữ cúi đầu lời nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, trong lòng nói không ra lời cảm kích. Ai có thể nghĩ đến, cuối cùng người thay nàng báo thù là hắn đây? Hắn quả nhiên giữ lời, thật giúp nàng đạt thành tâm nguyện báo thù, nàng nên làm gì để báo đáp hắn đây? Tứ chưởng quỹ thâm trầm đưa mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi quá vọng động rồi! Ta lần này để cho ngươi lẫn vào trong bọn họ, chủ yếu là làm cho ngươi điều tra rõ ràng thực lực bọn họ mà ngươi lại làm việc lỗ mãng như thế suýt nữa làm hư đại sự.” Sau một phen trách cứ hắn lại thở dài ngữ điệu thay đổi: “Báo thù cố nhiên quan trọng hơn, nhưng là tính mạng cũng trọng yếu nếu ngay cả tính mạng cũng không có, còn nói gì báo thù? Tử Ngữ, ngươi là ta một tay huấn luyện ra, ta không hy vọng ngươi mất đi tính mạng.” “Thật xin lỗi, ta biết ta sai rồi, thiếu chút nữa làm liên lụy tới ngươi.” Hách Liên Tử Ngữ rất xấu hổ cúi đầu. Hắn đột nhiên vung tay xoa lọn tóc của nàng làm cho nàng cả người run lên. “Tử Ngữ, ngươi bây giờ đại thù báo được rồi, tâm nguyện của ngươi có hay không đã xong?” Thanh âm của hắn ôn nhu đắc ý để cho Hách Liên Tử Ngữ tâm thần không tự chủ được bị khuấy động. Trong lúc nhất thời, nàng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới Thiên Thần, nghĩ tới quá khứ của nàng, cũng nghĩ đến tương lai của nàng, nàng cũng không biết mình rốt cuộc nên đi nơi nào. Nơi này, không phải địa phương nàng muốn đến. Nàng sở dĩ sẽ đến nơi này, hoàn toàn là bởi vì Thiên Thần và đệ đệ. Hiện tại đệ đệ đã mất, Thiên Thần cũng bỏ nàng đi, cho dù nàng còn có một đại ca. Tuy nhiên huynh muội lại không thân thiết, hoàn cảnh cũng khác nhau, nói cho cùng, nàng tại đại lục này thật là không còn chỗ nương tựa. Nghĩ đến lại bi thương, nàng xúc động nước mắt rơi xuống. “Tử Ngữ, nếu nàng không có chỗ để đi, vậy thì vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, để cho ta chăm sóc nàng.” Tứ chưởng quỹ tiến lên một bước, đem nàng ôm vào trong ngực. Hách Liên Tử Ngữ không có khước từ hắn, nhắm mắt lại, gật đầu. Mặc dù không có yêu, nhưng ít ra hắn có thể làm cho nàng cảm thấy an tâm, có lẽ đây là kết cục tốt nhất cho nàng. “Nhìn xem bọn họ ở nơi nào!” Cách đó không xa, truyền đến âm thanh hô quát các cao thủ vừa đuổi theo tới. Tứ chưởng quỹ sắc mặt kinh biến, một tay đẩy Hách Liên Tử Ngữ ra lạnh lùng nói: “Đi mau! Ngươi chạy về phía trước không cần quay đầu lại!” Quấn quanh bên hông hắn nhuyễn kiếm phút chốc ra khỏi vỏ, hắn nhìn phương hướng chạy vội hướng các cao thủ đón đánh. “Tứ chưởng quỹ ——” Hách Liên Tử Ngữ che miệng, trong cổ tắc nghẽn, hắn làm sao kêu nàng trước chạy, mà hắn thì đem mình đưa thân vào vòng vây cao thủ, hắn vì cái gì? Vì sao hết lần này tới lần khác là hắn? Trong lòng cảm động, nàng vẫn trong lúc tâm tình khó có thể khống chế. “Còn không mau đi?” Phía sau lại truyền tới tiếng thúc giục Tứ chưởng quỹ, Hách Liên Tử Ngữ cắn răng, nhìn lại hắn một cái chạy đi. Các cao thủ cửa cũng là người cao ngạo không muốn cùng nữ nhân giao thủ, cho nên cũng không có ai đuổi theo Hách Liên Tử Ngữ, chẳng qua là đem Tứ chưởng quỹ bao bọc vây quanh thay nhau tấn công. Vân Khê ngửng đầu lên, hướng Hách Liên Tử Ngữ liếc một cái khẽ híp mắt sau một khắc thân ảnh nàng vừa động, một mình đuổi theo. Hách Liên Tử Ngữ chạy một lát càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, Tứ chưởng quỹ là vì cứu nàng, mới để thân vùi lấp trong hiểm cảnh, nàng làm sao có thể xem như không có gì một mình chạy trối chết đây? Tứ chưởng quỹ đối với nàng có ân, cho dù chết, nàng cũng muốn cùng hắn chết ở chung một chỗ, nàng tuyệt không muốn một mình sống cho qua ngày. Đúng, muốn chết sẽ chết ở chung một chỗ, dù sao ở nơi này thế gian đã không có bất kỳ đáng giá để nàng lưu luyến. Nghĩ tới, nàng đột nhiên thay đổi phương hướng chạy trở về. Chạy được mấy bước, cước bộ của nàng ngừng lại ở trước mặt của nàng xuất hiện một người ngăn trở đường đi của nàng. “Vân. . . . . . Vân cô nương.” Vân Khê ngưng mắt nhìn nàng, mặt không chút thay đổi: “Hách Liên Tử Ngữ, ngươi tại sao lại biến thành bộ dạng này?” Hách Liên Tử Ngữ sóng mắt di động, trong nháy mắt tràn đầy nước mắt. Nàng đau xót than nhẹ nói: “Ta cũng không biết mình tại sao lại biến thành bộ dạng này, ta cũng vậy rất chán ghét bản than mình bây giờ, nhưng là ta đã không có cách nào quay đầu lại.” “Ngươi biết, ta không thể… dễ dàng tha thứ nhất, chính là ngươi muốn mượn tay người khác, giết đồ nhi ta. Ngày đó ngươi thừa dịp ta hậu sản hôn mê, ôm đi nữ nhi ta làm hại chúng ta mẹ con chia lìa, đây cũng là đều không cách nào dễ dàng tha thứ . Ngươi vì bản thân lại khiến người khác chết đi sống lại, Thiên Thần bởi vì ngươi, cũng suýt nữa từ một người không buồn không lo, vui vẻ biến thành người buồn bực không vui. Ngươi không ngừng vì mình mà làm người khác tổn thương, ngươi đã sớm không còn là Hách Liên Tử Ngữ đơn thuần thiện lương ban đầu nữa. . . . . .” Vân Khê giọng nói rất bình tĩnh. Hách Liên Tử Ngữ nước mắt càng tụ càng nhiều, nàng cũng thống hận mình như vậy, cố gắng mà nghĩ phải tìm hồi ức trước kia, nhưng lại phát hiện thật vô cùng khó khăn. “Ngươi yên tâm, ta hôm nay sẽ không giết ngươi, cũng không muốn giết ngươi làm ô uế tay của mình. Ngươi hẳn là may mắn, vì ngươi là muội muội của Hách Liên Tử Phong, cũng có thể may mắn, vì Thiên Thần trong lòng đối với ngươi còn lại sự không đành lòng. Ta hi vọng ngươi từ nay về sau có thể tỉnh ngộ, không nên đi vào con đường cũ tiếp tục sai lầm. Nếu không, lần sau, ta tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn mà giết ngươi!” Ánh mắt Vân Khê ở trên người nàng hờ hững càng thêm lạnh nhạt nói, “Ngươi đi đi, ta không có dư thừa nói muốn đối với ngươi nói, bởi vì. . . . . . Ngươi không xứng!” Hách Liên Tử Ngữ dưới chân lảo đảo, toàn thân khí lực phảng phất bị rút hết không còn gì, lệ rơi đầy mặt. Nàng không còn có cái gì nữa. Đột nhiên, nàng rất hi vọng Vân Khê có thể giết nàng, ít nhất như vậy nàng còn có thể cùng Thiên Thần có một chút dính líu. Cho dù là đáng thương đối với nàng mà nói cũng là hy vọng xa vời. “A ——” Cách đó không xa, một tiếng bi thương gào thét truyền đến rõ ràng. Hách Liên Tử Ngữ tâm thần chấn động, đột nhiên dạt ra hai chân, liều mạng điên cuồng chạy đi hướng tiếng hô truyền đến. Không được! “Tứ chưởng quỹ! Tứ chưởng quỹ ——” Hách Liên Tử Ngữ như điên lên lao vào vòng vây đẩy ra các cao thủ Tứ chưởng quỹ xông đến bên Tứ chưởng quỹ đầu gối quỳ xuống đất, đở hắn ngã xuống đất. Trên người của hắn, bị ba thanh trường kiếm đồng thời đâm trúng, máu tươi đầm đề. “Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi trở lại? Không phải là nói cho ngươi biết. . . . . . Nói cho ngươi biết là chạy về phía trước sao không cần quay đầu lại?” Tuy là giọng nói trách cứ Tứ chưởng quỹ cũng đang nhàn nhạt cười, nụ cười phát ra từ nội tâm. Nàng rốt cục, cũng vì hắn, quay đầu lại một lần. “Ta tại sao có thể bỏ lại ngươi, một mình chạy trốn đây? Ngươi đã nói muốn chăm sóc ta, nếu như ngươi đi, ta đây phải làm sao bây giờ?” Hách Liên Tử Ngữ mang theo lời nói khóc nức nở. “Xin lỗi, ta không có cách nào thực hiện lời hứa của ta . . . . . . Khụ, khụ. . . . . .” Tứ chưởng quỹ hơi thở càng ngày càng yếu. “Không, ngươi có thể ! Đến Địa phủ, ngươi còn có thể tiếp tục chăm sóc ta, ngươi nhất định phải nhớ giúp ta ngăn cản những ngưu quỷ xà thần, ta sợ quỷ thần nhất. . . . . . A!” Một ngụm máu tươi từ trong miệng Hách Liên Tử Ngữ phun ra, tay trái của nàng đúng là có một thanh chủy thủ bén nhọn, chủy thủ hung hăng đâm vào trái tim của mình. Các cao thủ khẽ kinh ngạc ba thanh trường kiếm cắm ở trên người Tứ chưởng quỹ, nhất tề rút ra ngay tiếp theo ba cột máu đỏ sẫm, ở nửa không trung xuất đỏ tươi màu sắc thống khổ . Vân Khê xa xa nhìn chăm chú vào Hách Liên Tử Ngữ cùng Tứ chưởng quỹ đồng thời ngã xuống đất, trong lòng không khỏi cảm khái, nếu Hách Liên Tử Ngữ có thể thật sớm để xuống cừu hận, có lẽ nàng có thể nhận được một … một phần hạnh phúc, chỉ tiếc. . . . . . Nàng thở dài, nàng rất mừng vì mình ngăn trở Thiên Thần cùng nhau đuổi theo nếu hắn thấy một màn như vậy, cũng khó tránh khỏi sẽ thương cảm. Có cao thủ bắt đầu ở trên người Tứ chưởng quỹ tìm tòi, có người tìm ra một khối lệnh bài: “Nhìn đi! Đây là lệnh bài Thịnh Bảo trai, nghe nói chỉ có quản sự Thịnh Bảo trai cao cấp trở lên mới có tư cách có này tấm lệnh bài. Thịnh Bảo trai bối cảnh rất là thần bí, có lệnh bài trên người, cũng vô cùng ít, người này xem ra, lai lịch không nhỏ a.” Thịnh Bảo trai? Vân Khê hí mắt, liên tưởng đến bối cảnh phức tạp Thịnh Bảo trai, Tứ chưởng quỹ thân phận thần bí, Tử yêu xuất hiện, nàng bỗng nhiên trong lúc thật giống như bắt được cái gì đầu mối trọng yếu đặc biệt, nàng đưa tay đưa về phía tên cao thủ: “Đưa Lệnh bài cho ta!” Cao thủ tìm ra lệnh bài hơi sững sờ chợt bật thốt lên: “Tại sao phải đưa?” Vân Khê liếc mắt, hướng hắn khẽ mỉm cười: “Cái vấn đề này chỉ có Tiểu Cửu của ta có lẽ có thể trả lời ngươi.” “Tiểu Cửu? Tiểu Cửu!” Cao thủ mặt chỉ một thoáng thay đổi, một trận trắng một trận xanh, hắn dĩ nhiên sẽ không quên trong miệng nàng cái gọi là”Tiểu Cửu” đến tột cùng là bực “quái vật” nào đâu. Quá hèn hạ! Lại lấy mạnh hiếp yếu, mạnh mẽ cướp đoạt, vô sỉ a vô sỉ! Trong lòng một trận mắng to, trên mặt lại chỉ có thể giả bộ làm ra một bộ khẳng khái nhiệt tình, cao thủ hai tay dâng tặng lệnh bài cho Vân Khê, khóe miệng nở nụ cười, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi: “Vân cô nương nhìn trúng này tấm lệnh bài, là vinh hạnh của tại hạ, Vân cô nương mặc dù cầm lệnh bài cũng phải cẩn thận chu đáo.” “Vị công tử này khẳng khái hào phóng như thế, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh. Trong mắt ta công tử là nam nhân khẳng khái, nhất chính nghĩa nhất, có tấm lòng nhất.” Vân Khê nhận lấy lệnh bài nụ cười không thay đổi. Cao thủ nghe vậy, không khỏi đắc chí, lời ca ngợi đó…, người người thích nghe, hơn nữa lời này lại là từ một mỹ nhân tuyệt sắc nói ra trong miệng, hắn không khỏi có chút lâng lâng. “Vân cô nương quá khen.” “Nếu công tử khẳng khái chính nghĩa, lại có tâm, vậy thì thuận tiện đem thi thể hai người này chôn ngay tại chỗ đi.” Vân Khê tiếp tục mỉm cười. Cao thủ mặt liền biến sắc. Những cao thủ còn lại thấy hắn trước một khắc còn đắc ý, sau một khắc liền kinh ngạc, không khỏi ầm ầm cười to, mỗi một người nhìn có chút hả hê. Thời gian trôi qua, Long Vương cùng Long Thiên Tuyệt bế quan cửa phòng vẫn như cũ đóng chặt, Vân Khê ở ngoài cửa đi qua đi lại lưỡng lự mấy lần trong lòng có chút lo lắng. Nói là thay máu thật ra thì hệ số nguy hiểm cực cao, cho dù là y thuật khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển cũng không cách nào bảo đảm tỷ lệ thay máu thành công trăm phần trăm. “Đại tẩu.” “Sư phụ.” Long Thiên Thần cùng dung mạo Bách Lí song khôi phục đi tới bên người của nàng. “Đại tẩu, tẩu đừng lo lắng, đại ca sẽ không có chuyện gì. Một khi trên người đại ca có máu của Long Vương thực lực của huynh ấy có thể tăng lên thật nhiều. Chúng ta cùng quái vật màu tím kia có thể suy ra mấy phần phần thắng.” “Ừ, hi vọng có thể thuận lợi.” Vân Khê hít một hơi thật sâu, nhìn hai người trước mắt một chút thở dài nói, “Ta vốn là nghĩ để cho Tử Ngữ một con đường sống, chỉ tiếc cuối cùng nàng vẫn lựa chọn đi về phía tuyệt lộ. Bất quá như vậy cũng tốt, nàng coi như là giải thoát. Hai người các ngươi thật vất vả có thể cùng nhau, ngày sau nhất định phải quý trọng lẫn nhau, tín nhiệm lẫn nhau, chớ nên đi vào vết xe đổ đó.” Long Thiên Thần ánh mắt ảm đạm mỉm cười nói: “Không nghĩ tới Tử Ngữ cuối cùng lựa chọn cùng Tứ chưởng quỹ chết cùng một chỗ. . . . . .” Hắn khẽ thở dài hít sâu nắm chặc Bách Lí Song trong tay, nói: “Chuyện cũ không thể đuổi theo, quý trọng người trước mắt, mới là trọng yếu nhất.” Bách Lí Song ngượng ngùng mặt đỏ hồng từ chối tượng trưng mấy cái, cứ mặc cho hắn nắm tay của mình, trong lòng lại thấy thật ngọt ngào. Vân Khê mỉm cười, đánh giá hai người nói: “Song Nhi, Thiên Thần, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ truyền thụ cho các ngươi thuật pháp Tàn Hoa bí lục, trong bí lục có Na Di thuật, Phản Phệ thuật là thuật pháp vô cùng hữu hiệu ở trong chiến đấu, có thể làm cho các ngươi tồn tại được. Đây là căn bản của Tàn Hoa bí lục, chính là xuất xứ từ Vân tộc, sau lại truyền đến phụ thân trong tay ta, phụ thân lại đem nó truyền thụ cho ta. Vì bảo vệ bó lục này, ta đã phải cửu tử nhất sinh, nó đối với ta vô cùng quan trọng. Cho nên các ngươi một khi bắt đầu luyện tập, sẽ phải vô cùng cẩn thận, nếu không phải cần thiết, không nên dễ dàng ở trước mặt người khác biểu diễn, cũng không đem bí lục tiết lộ cho những người khác.” “Dạ, sư phụ, đồ đệ nhất định sẽ giữ bí mật tuyệt đối!” Bách Lí Song hưng phấn nói, nàng chờ đợi ngày này đã lâu rồi, sư phụ rốt cục chịu đem thuật pháp truyền thụ cho nàng. “Đại tẩu, tẩu yên tâm, đệ nhất định sẽ giữ bí mật .” Long Thiên Thần vừa trịnh trọng đáp ứng, vừa nóng lòng muốn thử, đối với bí lục tràn đầy tò mò. Thường thấy đại tẩu ở trước mắt biến mất, hắn tò mò muốn chết, hiện tại rốt cục cũng có cơ hội có thể học tập Thuật pháp thần kỳ này thật là quá tuyệt vời! Chờ hắn học xong rồi, đến trước Sở Mục khoe khoang, nhất định cho hắn đỏ mắt ghen tỵ, ha ha ha. . . . . . Hắn bắt đầu tưởng tượng, tâm ý viên mãn. Vân Khê im lặng liếc hắn một cái vừa nhìn thần sắc kia cũng biết hắn đang suy nghĩ gì. “Đúng rồi, trừ bọn ngươi ra, còn có Sở Mục, Thiên Tầm, Độc Cô, Sở Sở, Dung Thiểu, tiểu Hiên Tử vân vân, bằng hữu vẫn đi theo chúng ta, bọn họ cũng sẽ cùng học với các ngươi.” Vân Khê bổ sung. “Hả?” Long Thiên Thần mơ mộng, nhất thời tan vỡ, hắn ngượng ngùng xoa bóp lỗ mũi, “Còn tưởng rằng đại tẩu đối với chúng đệ đặc biệt, thì ra là còn có nhiều người như vậy cùng nhau học. Đệ dù sao cũng là em chồng, nói như thế nào, cũng cho đệ chút ưu đãi đặc biệt đi.” “Cái gì em chồng, ta còn là đồ đệ ruột thịt của sư phụ đây.” Bách Lí Song đắc ý lắc đầu, tươi cười nói, “Sư phụ thân ái ngài có thể đồ đệ một chút ưu đãi đặc biệt đây?” “Không có, cửa, đâu, đệ tử!” Vân Khê hướng hai người phất tay một cái tiêu sái xoay người rời đi. Người đang ở trong hiểm cảnh, Vân Khê phải bắt đầu vì đoàn người của mình toàn lực tính toán, giống như Độc Cô, Dung Thiểu bọn họ là những người đi theo cả nhà bọn họ một thời gian dài, cùng nhau trải qua khảo nghiệm sinh tử thật là bằng hữu tốt đáng giá tín nhiệm. Vì tăng lên thực lực toàn bộ, để tránh có người ở cuối cùng, ảnh hưởng đến những người khác, Vân Khê quyết định căn cứ tình huống cụ thể mỗi người để truyền thụ thuật pháp. Nữ tử có Triệu hiểu Du, Triệu Hiểu Mẫn cùng Mộ Vãn Tình, ba người tư chất một giống, chỉ cần truyền thụ các nàng Na Di thuật dùng để bảo vệ tánh mạng cũng đủ. Long Thiên Tầm, Bách Lí Song cùng Hoa Sở Sở ba người tư chất tương đối cao, hơn nữa mỗi người có huyết thống gia tộc truyền thừa của riêng mình, có thể phát huy tiềm lực, cho nên Vân Khê chú trọng bồi dưỡng ba người này. Về phần Băng hộ pháp, tư chất của nàng cũng tốt, lại rất cố gắng chịu khó cho nên Vân Khê cũng sẽ đem nàng cùng với ba vị hộ pháp khác dốc lòng bồi dưỡng. Nam tử có Độc Cô Mưu, Dung Thiếu Hoa, Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục bốn người tiềm lực tốt nhất, Vân Khê đem lần này bốn người coi là trọng điểm để bồi dưỡng Lam Mộ Hiên cũng có chút tiềm lực tập võ. Mộ Cảnh Huy cùng tứ đại hộ pháp là ngang nhau. Về phần bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong, Vân Khê tạm thời chưa tính đến, mấu chốt là nàng chưa có nắm chắc. Những người khác, thí dụ như Hiên Viên Túc Gia, Dạ gia huynh đệ cùng đám người Dạ Tử Hi, tạm thời vắng mặt. Nàng muốn bồi dưỡng bọn hắn thành cao thủ bên cạnh thuộc về thường quy lực chiến đấu phạm vi. Trong lòng vừa nghĩ thừa dịp Long Vương cùng Long Thiên Tuyệt thay máu còn cần nhiều thời gian. Vân Khê triệu tập thân tín bắt đầu truyền thụ thuật pháp. Khi bọn hắn tích cực chuẩn bị chiến tranh cùng đồng thời nghỉ ngơi, nhóm những cao thủ áo đen đang bắt đầu tiến tới gần tới nơi bọn họ nghỉ ngơi. “Chủ tử, chúng ta lần này tới trước di tích chiến trường cổ, vì chính là nghênh đón lão tổ tông xuất quan, nhưng là lão tổ tông tại sao chậm chạp không chịu đi?” Một gã cao thủ áo đen hỏi. Cầm đầu là cô gái áo đen quay đầu lại liếc hắn một cái, lạnh lẽo cười nói: ” Tâm tư Lão tổ tông há lại để bọn ngươi có thể tùy ý suy đoán sao? Hiện tại chuyện các ngươi cần làm, chính là giết chết đám người kia cho ta, không thể để cho bọn họ tìm được Trấn Ngục Thiên Hỏa, những chuyện khác, các ngươi không cần hỏi nhiều!” “Dạ, thuộc hạ nhiều lời.” Cao thủ áo đen lúc này nơm nớp lo sợ. Cô gái áo đen chớp mắt, nhìn chân trời nơi nào đó, tâm tư tràn đầy hưng phấn, chỉ cần một chút thời gian nữa, dã tâm của nàng có thể thực hiện được rồi.
/732
|