Vân Trung Thịnh nói không sai, thuyền vừa mới đi vào khu vực sương mù, liền bị mai phục. Mặc dù, đối phương còn chưa hiện thân, nhưng ba người Vân Khê từ tiếng hít thở của đối phương liền đoán được vị trí của bọn họ. Xung quanh sương trắng xóa mênh mông, cho dù là hai người gần ngay trước mắt, cũng không có cách nào thấy rõ ràng mặt của đối phương, dưới tình huống như thế, thích hợp nhất chính là thừa nước đục thả câu. Nghe được hơi thở của địch nhân, Vân Khê cảm thấy phấn khởi, Kinh Hồng kiếm trong tay nàng cũng hưng phấn mà phát ra thanh âm vù vù. Nếu nàng đoán không lầm…, mai phục bọn họ phía trước hắn là thuyền số hai, cũng chính là cao thủ hộ tống Tam công tử. Thuyền khẩn cấp giảm tốc độ xuống, Vân Trung Thịnh cùng Vân Trung Thiên hai người đều làm chậm lại động tác chéo thuyền, Vân Trung Thịnh dùng bí âm báo cho hai người còn lại: “Phía trước bên phải là chiếc thuyền số hai, trên thuyền có hai vị cao thủ Huyền tôn lục phẩm cùng một cao thủ Huyền tôn thất phẩm.” “Ta nhận ra bọn họ, ba người chính là thủ hạ của Đại gia, trong ngày thường rất thích khi dễ những kẻ nhỏ yếu, giết người không chớp mắt.” Vân Trung Thiên nói tiếp. “Người cặn bã như thế, giết bọn họ cũng ngại bẩn tay của mình.” Vân Khê nhíu mày, quay đầu lại nhìn về phía sau nơi tràn ngập sương mù dày đặc, bỗng nhiên nảy ra diệu kế: “Để cho bọn họ quỷ đuổi tà ma đi, chúng ta đừng để ý tới nữa!” Vân Trung Thịnh yên lặng chốc lát, nói: “Ý của ngươi là. . . . . .” “Quỷ đuổi tà ma? Ý kiến hay!” Vân Trung Thiên lĩnh hội ý của nàng, cười một tiếng. “Các ngươi nói là. . . . . . Này, không tốt lắm đâu?” Vân Trung Thịnh khó xử. “Thiểu số phục tùng đa số, cứ quyết định như vậy đi!” Vân Khê một lời định càn khôn. “. . . . . .” Vân Trung Thịnh im lặng, thiểu số phục tùng đa số như vậy, hắn cũng quá thiệt thòi rồi. Hai người bọn họ là huynh muội, vô luận quyết định gì khẳng định cũng là đứng ở cùng một chiến tuyến, hắn làm sao còn có cái quyền lên tiếng chứ? Bất đắc dĩ, ba người đạt thành chung nhận thức, chèo thuyền tốc độ càng ngày càng chậm, cho đến phảng phất dần dần mất hẳn. Thuyền số ba đi theo phía sau thuyền số mười ba, gần tới khu vực sương mù, Vân Thúc Thừa đột nhiên truyền lệnh, để cho thuyền bè dừng lại, tạm hoãn tiến vào khu vực sương mù. “Làm sao không đi?” Hoa Oánh Oánh nhíu lại đôi mi thanh tú, không giải thích được hỏi. Vân Thúc Thừa thâm trầm cười nói: “Đừng nóng vội! Hai chiếc thuyền đi đầu là người của Lão Tam, bọn họ nhất định sẽ ở cửa vào khu vực sương mù mai phục, đợi cho bọn chúng cùng Lão Thập hai bên lưỡng bại câu thương, chúng ta đi vào cũng không muộn. Theo ta phán đoán, Lão Tam nhất định sẽ lưu lại một chiếc thuyền phục kích, hắn tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm Kim liên. Ta nhớ rõ ba tên cao thủ trên thuyền số hai là thuộc hạ của đại ca ta, thực lực cũng không thấp, hai gả cao thủ Huyền tôn lục phẩm cùng một gả cao thủ Huyền tôn thất phẩm. Để cho bọn họ đánh trước một trận, chúng ta hãy đi vào, tùy thời đánh lén, lần này nói không chừng còn có thể giết chết Vân Khê, rửa sạch sỉ nhục lúc trước!” Hoa Oánh Oánh đáy mắt tinh quang bắn ra, ánh mắt híp lại thành một đường, nói: “Ý kiến hay! Cũng là chàng thông minh! Vậy chúng ta chờ ở chỗ này, đợi đến khi bên trong có động tĩnh, chúng ta sẽ đi vào.” Vân Thúc Thừa cầm tay ả, ôn nhu cười nói: “Nàng cứ yên tâm đi, nơi này là Vân Thành, là địa bàn của ta! Vân Khê tự mình xông vào, vậy thì đừng có mơ tưởng sống mà rời đi! Ngày đó sỉ nhục ở Thiên Long thành, ta nhất định phải từ trên người nàng ta đòi lại!” Hoa Oánh Oánh hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn ra tia sáng sắc bén nham hiểm: “Ta sẽ không sẽ không để cho nàng ta chết thống khoái như vậy, ta muốn từ từ hành hạ nàng ta, nhục nhã nàng ta, làm cho nàng ta sống không bằng chết!” “Tốt, bảo bối, tất cả đều nghe theo nàng!”Vân Thúc Thừa đùa bỡn tay nhỏ bé trơn mềm của ả, trong giọng nói tràn đầy sủng nịnh. Lúc này, phía trước truyền đến tiếng đánh nhau, Vân Thúc Thừa cùng Hoa Oánh Oánh hai người ánh mắt sáng lên, lộ ra nụ cười trong dự liệu. Quả nhiên, đúng như bọn họ đoán, bên trong thật sự có mai phục. Tiếng đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, Hoa Oánh Oánh khẩn cấp nói: “Tới lúc rồi, chúng ta mau vào đi thôi!” Vân Thúc Thừa lắng nghe động tĩnh ở bên trong, khoát tay nói: “Không vội, chờ một chút nữa đi!” Lúc này đi vào, chính là thời điểm song phương đang giao chiến gay gắt, nếu như vào không đúng lúc song phương lại đột nhiên dời đi mục tiêu công kích, để đối phó bọn họ, bọn họ ngược lại thiệt thòi. Tốt nhất, chờ song phương kịch liệt chiến đấu, bọn họ đi vào cũng không có muộn. Hắn là người từng trải, các loại tính toán cùng mưu kế đều là sở trường của hắn. Trong lúc đó, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của nữ tử, Hoa Oánh Oánh trong lòng vui mừng, xem ra Vân Khê đã bị thương, bởi vì ba chiếc thuyền phía trước bọn họ chỉ có một mình Vân Khê là nữ tử, trừ một mình nàng ta ra, không có một nữ tử nào khác, như thế suy tính, tiếng kêu thảm thiết của một nữ tử mới vừa rồi, nhất định là Vân Khê, không thể nghi ngờ! Vân Khê a Vân Khê, ngươi cũng có ngày hôm nay. “Đi! Chúng ta đi vào!” Ả đã không thể chờ đợi được rồi, khẩn cấp muốn bắt sống Vân Khê, sau đó có thể sử dụng các loại hành hạ thủ đoạn lên người Vân Khê. Vân Thúc Thừa lắng nghe trong chốc lát, cũng cảm thấy đã đến lúc, ra lệnh một tiếng, thuyền hướng về phía trước đi tới. Trên chiếc thuyền số hai, ba tên cao thủ tìm được vị trí của đối phương, hai bên nhìn nhau. “Gặp quỷ! Ta mới vừa rồi rõ ràng cảm giác được hai bên giao chiến, nhưng làm sao ta một chút cũng không cảm giác được hơi thở tồn tại ở đây? Sẽ không phải là gặp quỷ đi?” “Không thể nào, nhất định là có người! Ta mới vừa rồi nghe được tiếng kêu thảm thiết của một nữ nhân, nàng nhất định là bị kiếm khí của ta thương tổn a.” “Nữ nhân? Ta nhớ được hai con thuyền đi theo phía sau chúng ta, theo thứ tự là Thịnh công tử thuyền số mười ba cùng với Nhị gia thuyền số ba, chẳng lẽ tới trước chính là thuyền của Nhị gia? Bởi vì chỉ có trên thuyền Nhị gia mới có nữ nhân……” “Xem ra không có sai rồi! Nhị gia bọn họ hẳn là còn đang ở vùng phụ cận, chúng ta cẩn thận một chút.” “Bên kia thật giống như có động tĩnh, mọi người đừng lên tiếng, chúng ta lần nữa phục kích hắn đi.” Cả mặt hồ nhất thời yên tĩnh trở lại, tĩnh lặng có thể nghe được thanh âm mặt nước gợn sóng đánh vào lá sen. Vân Thúc Thừa cùng Hoa Oánh Oánh hai người chèo thuyền tiến vào khu vực sương mù, gần đến liền nhận ra có cái gì đó không đúng, quá an tĩnh a! Chẳng lẽ, trận chiến vừa mới kết thúc? Làm sao lại nhanh như vậy? “Cẩn thận một chút, thật là giống như có mai phục a!”Vân Thúc Thừa không hổ danh là cao thủ, rất nhanh liền nhận thấy rõ ở vùng phụ cận hồ có tiếng người hít thở, mặc dù rất nhỏ, hắn vẫn nhận ra. Bình thường chỉ có cao thủ Huyền giai cao hơn so với mình, hắn mới không có cách nào nhận rõ tiếng hít thở của đối phương, người so với Huyền giai thấp hơn mình, hắn rất dễ dàng liền phát giác ra được. Không đúng, sao hắn lại cảm thấy hai bên đều có người mai phục? Ở phía bên phải phía trước rõ ràng có ba tiếng hít thở, mà đổi thành một cái phương hướng khác chỉ có thể nhận thấy được một tiếng hít thở…… Không đúng, lại biến mất rồi, chỉ còn lại có một cái phương hướng có tiếng hít thở. Là ảo giác của hắn hay sao, hay là nơi này ẩn núp cao thủ so với hắn càng lợi hai hơn? Không hiểu được, hắn có một loại cảm giác vô cùng lo sợ, nếu như trong này có ẩn giấu một cao thủ Huyền giai so với hằn còn cao hơn, vậy hắn liền gặp nguy a. “Giết!”Phía trước hướng bên phải đột nhiên có tiếng kêu lên, cắt đứt suy nghĩ của hắn, ba đạo kiếm khí bén nhọn ầm ầm tới. Vân Thúc Thừa hừ lạnh một tiếng, phi thân đi ra ngoài, hướng ba đạo kiếm khí đánh tới! Loại tình cảnh này, xuất thủ sau chính là lựa chọn tốt nhất, dưới tình hướng đưa tay không thấy được năm ngón, vô luận đối thủ là người nào, xuất thủ không lên tiếng đánh cho đến chết là được rồi. Song phương cho dù biết rõ đối phương là người nào, chỉ cần không lên tiếng, đánh chết đáng đời! Hoa Oánh Oánh hiểu lầm đối phương chính là ba người Vân Khê, cũng rút kiếm gia nhập cuộc chiến. Trong lúc nhất thời, mặt hồ tĩnh lặng bị đánh phá. Một cuộc kịch chiến diễn ra……… “Chúng ta đi!” Ẩn thân ở một chỗ khác, ba người Vân Khê huy động thuyền bè, vòng qua hiện trường chiến đấu, tiếp tục hướng về phía trước đi vào. Chờ khí rời đi một khoảng cách, Vân Khê cất tiếng cười to, nói: “Ha ha ha, Nhị gia cùng Hoa Oánh Oánh hai người nhất định cho là ta đang ở trên thuyền số hai, cho nên bố trí đưa đối phương vào chỗ chết. Chúng ta mau đi thôi, trước tiên đem Kim liên thu vào trong tay rồi hay nói.” Vân Trung Thịnh thở ra một ngụm lớn: “Mới vừa rồi thiều chút nữa nhịn chết ta.” Vân Trung Thiên khẽ cười nói: “Ngươi không nhịn, kế sách của chúng ta đã bị lộ. Nhị gia cũng không phải là người dễ lừa gạt như vậy, hắn rất khôn khéo xảo trá, một khi phát hiện khí tức của ngươi, hắn cũng sẽ không bị lừa.” “Ta nói, các người có đụng chạm cái gì đến Nhị cữu ta, vì sao phải hãm hại hắn như vậy? Hắn hôm nay là đặc biệt tới đây giúp ta, chúng ta cho hắn một chiêu như vậy, chờ sau khi tranh tài kết thúc, ta biết ăn nói với hắn thế nào đây?” Vân Trung Thịnh dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy mình thật giống như trong lúc vô tình bị huynh muội hai người bán đi, trong ngoài không phải người a. Vân Khê giảo hoạt cười nói: “Không sai! Hắn hiện tại không phải là đang giúp ngươi ngăn chặn đối thủ hay sao? Một chút cũng không có làm trái ý nguyện của hắn a.” Vân Trung Thịnh thở dài: “Dù sao, hôm nay coi như là ta cùng các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu một lần, chuyện sau này, chỉ có thể sao này hãy nói. Bất quá……..” Hắn ngữ điệu đột nhiên chuyền, cười nhẹ nói: “Nữ nhân thật là dã man!” “Trẻ nhỏ dễ dạy!” “Trẻ nhỏ dễ dạy!” Vân Trung Thiên cùng Vân Khê hai người không hẹn mà cùng vỗ vỗ hắn, một thì vỗ vào cái trán của hắn, một thì vỗ vào cái cằm của hắn. Vân Trung Thịnh gương mặt tuấn tú nhất thời vặn vẹo, hắc tuyến không nhịn được rơi xuống, quả nhiên là hai huynh muội, nói hay làm cũng giống nhau hoàn toàn! Hiện tại, hắn vô cùng xác định thật sự mình đã lên nhầm thuyền giặc rồi! Bất quá, hắn vui lòng! Có thể nhận được tín nhiệm của bọn hắn, làm cho hắn có vui vẻ cùng cảm giác thỏa mãn. Hai cánh tay một trái một phải chẳng những không có dấu hiệu muốn dịch chuyển, ngược lại không an phận ở trên mặt hắn chen chúc xoa nặn, thật giống như đang chơi đùa với đồ chơi của mình, Vân Trung Thịnh khuôn mặt tuấn tú một lần nữa vặn vẹo, gần như nổi bão. “Buông, cái, tay, của, các, ngươi, ra!” “Ha ha, thật đáng yêu! Hơn nữa da thịt lại mịn màng, rất thích hợp đi Hương Lâu tiếp khách.” Vân Khê vẫn còn nhớ chuyện lúc trước hắn đem mình lừa gạt đi Hương Lâu, không quên nhân cơ hội này trêu chọc lại. “Ha hả………..” Vân Trung Thiên tác phong tốt dừng lại đúng lúc, chỉ là thanh âm cười khẽ, không có đáp lời. Vân Trung Thịnh khuôn mặt tuần tú đột nhiên nóng lên, giơ tay phủi tay của hai người, trong đầu vẫn quanh quẩn hai chữ “đáng yêu”, đây là lần đầu tiên có người hình dung hắn như thế, cảm giác này……. Rất kỳ diệu a! Cho dù mẫu thân ruột thịt của hắn, cũng chẳng bao giờ khen ngợi hắn như thế, không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết. “Đi nhanh đi! Người ở phía sau sẽ đuổi theo kịp.” Vân Trung Thiên nhắc nhở, hắn nghe được phía sau tiếng đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, xem ra đại đa số thuyền bè cũng đã lần lượt tiến vào khu vực sương mù, đối thủ cạnh tranh của bọn họ đang gia tăng a. “Ha hả, phía sau càng lúc càng náo loạn, rất thú vị.”Vân Khê ánh mắt vụt sáng, kỳ quang bắn tán loạn, thật muốn xem một chút vẻ mặt giớ phút này của hai người Vân Thúc Thừa cùng Hoa Oánh Oánh, nhất định là đen không thể tả được, phải không? Ha ha! “Chúng ta đi!” Ở phía sau bọn họ, Vân Thúc Thừa cùng ba gã cao thủ thuyền số hai đang đánh giáp lá cà, sau nhiều lần ứng chiến, hắn liền phát hiện không được bình thường. Thực lực của ba người này, so với dự liệu của hắn kém rất nhiều, hiển nhiên không phải là ba người Vân Khê. “Trúng kế!” Hắn khẽ nguyền rủa, trên tay lực đạo vẫn không giảm, múa kiếm liên tục ra sát chiêu. Đáng hận! “Vân Khê đâu? Nàng ta không có ở nơi này sao?” Hoa Oánh Oánh cắn răng hét lên, giơ kiếm ở giữa không trung vung chém, kiếm khí mạnh mẽ không lưu tình, vừa vặn chém tới những thuyền bè đang tiến vào khu vực sương mù. Có người thấp giọng hô lên, bất hạnh trúng chiêu, cho nên chửi ầm lên: “Người nào? Người nào dám chém đả thương Lão Tử? Có gan một mình đấu cùng Lão Tử!” Hai gã cao thủ cũng thuyền với hắn cũng tối rít đi theo mắng: “Người nào? Có gan thì đứng ra! Không có can đảm đứng ra chính là kỹ nữ!” Hoa Oánh Oánh đối với hai chữ “Kỹ nữ”này rất kiêng kỵ, vừa nghe đến hai chữ này, cả người ả như dây cót bị đứt, lập tức giật mình. Ả men theo thanh âm kia, phi thân một cái, nhảy lên thuyền của đối phương. “Cô nãi nãi muốn chém người nào liền chém người đó, các ngươi có thể làm gì được ta?” Trường kiếm trong tay ả huy vũ, sát chiêu bén nhọn, sát khí bức người, đem tất cả oán khí đều phát tiết vào cao thủ trên thuyền này. Trên thuyền ba người nhất tề sủng sốt, không có ngờ tới đó lại là nữ nhân, nghênh đón kiếm khí đánh tới, ba người lập tức nháy lên, lấy ba địch một, lâm vào chiến đấu kịch liệt. Lúc đầu vốn chỉ có người của hai thuyền đánh nhau, hiện tại chiến đấu thoáng một cái đã biến thành người của ba thuyền. Kiếm khí đầy trời, ở trên mặt hồ càn quét, ngăn chặn đường đi những còn thuyền ở phía sau. Có người bất mãn thét, có người trực tiếp rút kiếm, chiến đấu càng ngày càng nghiêm trọng, đến cuối cùng, lại có thêm cao thủ của mười mấy chiếc thuyền gia nhập trận hỗn chiến này. Trong sương mù dày đặc, mọi người hai mắt như bị bôi đen, cũng không quản ai là ai, gặp người liền ra chiêu. Trong lúc nhất thời, chiến cuộc hỗn loạn vô cùng. Vân Thúc Thừa mắt thấy cuộc chiến không thể thu thập được, hắn vừa tức vừa giận, không biết làm sao càng ngày càng nhiều thuyền bè ngăn chặn đường đi của bọn họ, thuyền bè nửa bước cũng khó mà đi. “Oánh Oánh, mau trở lại, đến bên cạnh ta!” Hoa Oánh Oánh không có nghe hắn, tiếp tục cùng đối thủ dây dưa, thanh âm của ả mang theo mười phần tức giận: “Ta phải giết hết tất cả các ngươi!” Lại dám nói nàng là “Kỹ nữ”? Mẹ ngươi mới là kỹ nữ, cả nhà ngươi cũng là kỹ nữ! Hai người này thật đáng giận, kể từ khi ở bên cạnh Vân Thúc Thừa, ả cũng đã nghe qua từ này vô số lần. Có lúc, ả phải ẩn nhẫn, bởi vì ả ăn nhờ ở đậu, không có quyền thế tuyệt đối, nhưng bây giờ, trăm triệu lần ả không nhịn được nữa! Ai dám khi dễ Hoa Oánh Oánh ả, thì phải trả giá thật nhiều! “Thối kỹ nữ, ngươi muốn gây sự phải không? Tốt, chúng ta thành toàn cho ngươi? Các huynh đệ, giết ả!” “Ta xem ai dám động đến nàng?” Vân Thúc Thừa men theo thanh âm, xung phong liều chết đi tới. Kiếm khí càng thêm hỗn độn. Ba người Vân Khê không để ý đến hỗn loạn phía sau, tiếp tục hướng về phía trước, trên đường đi, lá sen nhẹ nhàng rậm rạp, nhiều lần thuyền của bọn họ bị rễ hoa sen bám trụ, ngăn chặn đường đi. Trở lại, một lần nữa chọn đường khác. Từ từ, bọn họ phát hiện mình đã bị lạc phương hướng. “Làm sao bây giờ? Chung quanh thật giống như một cái mê cung, chúng ta làm sao tìm được Kim liên?” Vân Khê đưa tay thăm dò khẽ vuốt lá sen bên cạnh mép thuyền, hiện tại chúng nó lại hóa thành một lá chắn, ngăn bọn họ đi tiếp, nàng có thể cho nó một mồi lửa đốt sạch không? “Ngươi nói không sai, đến nơi này chẳng khác nào là một mê cung. Nơi này hàng năm đường đi đều có chỗ khác nhau, theo tình hình sinh trưởng của hoa sen mà biến hóa, nếu không cẩn thận, tiếp theo có thể vùi lấp vào bên trong. Một đóa Kim liên được đặt ở vị trí cửa ra của mê cung, chúng ta chỉ có thể đi ra mê cung, mới có thể tìm được Kim liên…..” Vân Trung Thịnh kiên nhẫn giải thích, nếu không phải khó khăn nặng nề thì mẫu thân đại nhân cũng sẽ không đặt ra phần thưởng lớn như vậy, để cho người thắng cuộc có thể tiến vào Cấm cung tu luyện. “Nếu là mê cung, nhất định là có quy luật của nó, chúng ta cẩn thận quan sát xung quanh một chút, xem có manh mối nào hay không.” Vân Trung Thiên thanh âm không nóng không giận, hai người còn lại tâm tình cũng ổn định. Phạm vi hồ sen này rất lớn, từ vị trí này của bọn họ, đã không nghe được tiếng đánh nhau ở nơi xa, thậm chí cũng không cách nào nhận thấy được động tĩnh của thuyền số một. Bọn họ cũng không biết giờ phút này thuyền số một có hay không đã tìm được cửa ra vào của mê cung chiếm được Kim liên, hay là cũng giống như bọn họ lâm vào trong mê cung. Vân Khê cầm lấy Kinh Hồng kiếm, hướng về phía bên hông mép thuyền dò xét, phát hiện xung quanh toàn bộ đều là chi chít lá sen, căn bản không có đường. “Bên đây toàn bộ đều là là sen, bên kia các ngươi như thế nào?” “Bên này cũng như vậy, Thiên sư huynh, còn huynh?” “Chỗ này của ta lá sen tương đối tơi xốp, có lẽ chúng ta có thể thử một chút.” “Tốt, ta đến chỗ ngươi!” Mũi thuyền thay đổi phương hướng, hướng về phía Vân Trung Thiên chỉ đi tới. Mũi thuyền đẩy mặt nước, cũng đồng thời đem lá sen hai bên đẩy ra, một cái đường nhỏ hẹp từ từ mở ra. Vân Khê ngồi xuống mũi thuyền, đem Kinh Hồng kiếm thò vào trong nước, tùy ý đẩy nước. Đột nhiên, Kinh Hồng kiếm lay động, dẫn dắt tay nàng nghiêng về phía bên trái. Ân? Nó là làm sao vậy? Phát hiện cái gì đặc biệt hay sao Rắc rắc……. Mũi thuyền tiếp tục đi về phía trước, nhưng lại đâm vào một đống lá sen, lần nữa bị ngăn đường đi. “Hướng bên trái thử một chút.”Vân Khê nói. Kinh Hồng kiếm nhất định là phát hiện binh khí đi….. Thứ tốt, nếu không nó sẽ không hưng phấn như thế, nó không chừng nó có thể giúp bọn họ chỉ đường ra a. Mũi thuyền từ từ chuyển hướng, hướng về phía bên trái trôi đi, phía trước lại xuất hiện một cái đường nhỏ hẹp, thật là có thể thông hành. Vân Khê càng thêm xác nhận, có lẽ Kinh Hồng kiếm thật sự có thể dẫn bọn họ đi ra mê cung. “Có đường! Chúng ta vận khí không tệ!”Vân Trung Thịnh vui vẻ nói. Vân Khê cười thầm, nàng sẽ không nói cho hắn biết, là Kinh Hồng kiếm trong tay nàng chỉ đường đi. “Kinh Hồng, hảo hảo dẫn đường, trở lại không thể thiếu lợi ích của ngươi!” “Đi bên trái! Lại đi bên phải!” “Tiếp tục hướng trước!” Thủy lộ càng ngày càng thông thuận, cũng không biết trải qua bao nhiêu bước ngoặt, trước mắt sáng tỏ thông suốt, sương mù dày đặc tản đi, rốt cuộc có thể thấy rõ cảnh tượng phía trước. Đây là một hồ nhỏ phân biệt bên trong Liên hồ, một vùng nước lớn để trống không có trồng hoa sen, mà vùng nước này bốn phía đều là sương mù mênh mông. Thì ra là bọn họ không có hoàn toàn đi ra khu vực sương mù, mà là đi tới một chỗ khác trong hồ. Vân Trung Thịnh ánh mắt sáng lên, đưa tay chỉ về phía trước: “Nhìn! Đó là thuyền của Tam ca ta! Quái, hắn ở đâu rồi?” Vân Khê cùng Vân Trung Thiên hai người hướng về phái tay hắn chỉ nhìn lại, nhất tề sửng sốt, quả nhiên cách đó không xa chỗ giao giới giữa khu vực sương mù cũng hồ này có một chiếc thuyền nhỏ, đuôi thuyền có khắc chữ “số một”, mà trên thuyền thì rỗng tuếch, không một bóng người. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Người trên thuyền đâu? Vân Trung Thiên lắng nghe động tĩnh xung quanh, nhíu mày nói: “Ta không nghe được bất kỳ thanh âm nào, bọn họ không có ở phụ cận đi.” “Có thể ở dưới nước không?”Vân Khê suy đoán nói, Kinh Hồng kiếm trong tay nàng đột nhiên kịch liệt lay động, dẫn dắt tay nàng, chỉ hướng đáy nước. Vân Khê để sát vào tai Vân Trung Thiên, nhỏ giọng nói: “Ca, Kinh Hồng kiếm cũng cảm thấy đáy nước có vấn đề, chúng ta đi xuống xem một chút đi.” “Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta một mình đi xuống xem một chút.”Vân Trung Thiên ấn nàng xuống, lưu loát thoát đi áo khoác ngoài, lấy tư thế xinh đẹp nhảy vào trong hồ nước. Vân Khê cùng Vân Trung Thịnh hai người hai người tựa vào mép thuyền, lẳng lặng ngắm nhìn. Trên mặt hồ, có bọc nước bốc lên, khi thì cấp bách khi thì trì hoãn. Thời gian từng chút đi qua, đã vượt qua thời gian con người có thể hít thở bình thường trong nước, Vân Trung Thiên vẫn chưa nổi lên mặt nước. Vân Khê cũng bất đầu gấp gáp, hướng dưới nước la lên: “Ca, huynh có sao không? Nếu như không phát hiện được gì thì nhanh lên đây đi! Ca, huynh nghe muội nói không?” Không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, bọt nước tiếp tục lúc cấp bách lúc chậm chạp bốc lên. Vân Trung Thịnh nhíu mày, thoát áo khoác trên người, nhìn qua Vân Khê nói: “Ngươi đừng vội, ta đi xuống xem một chút!” Vân Khê gật đầu, nhìn hắn bùm một tiếng nhảy xuống nước, rất nhanh biến mất tầm mắt nàng, nàng chỉ có thể lựa chọn tiếp tục chờ đợi. “Kinh Hồng, ngươi rốt cuộc phát hiện cái gì?” Kinh Hồng kiếm kịch liệt lay động, nhưng không có cách nào trả lời nàng. “Nếu như ngươi có thể mở miệng là tốt.” Vân Khê thở dài, thật lâu ngó chừng mặt nước, lần này, chẳng những không có thấy Vân Trung Thiên trở về, ngay cả Vân Trung Thịnh cũng biến mất không thấy dấu vết. Nàng rất nhanh ý thức được nguy cơ, xem ra chuyện so sánh với nàng tưởng tượng còn nghiêm trọng nhiều lắm, nàng phải tự mình đi xuống nước một chuyến mới được. Ca ca, ngàn vạn không thể có việc a! “Quy tiền bối, mang ta đến đáy nước xem một chút!” Ở dưới nước, chẳng phải là thiên hạ của cự thú Thủy Quy sao, sớm biết như thế nàng nên để cho nó đi xuống trước dò xét rồi. “Ha ha, lúc này rốt cuộc cũng biết tầm quan trọng của lão nhân gia ta đi?” Một bóng đen khổng lồ từ trên trời giáng xuống, “bùm”một tiếng nặng nề rơi vào trong nước, Vân Khê đang ở trên thuyền trực tiếp bị ném đi, nàng không có chút nào chuẩn bị cho nên biến thành ướt sũng. Quy tiền bối, lão nhân gia ngài quá mức quá đáng đi? “Quy tiền bối, khụ khụ………” Vân Khê thật vất vả bò lên mai rùa của nó, không đợi nàng chuẩn bị xong, dưới chân mai rùa đột nhiên chìm vào trong nước, thẳng tắp hạ xuống. “Xúi quẩy.” Vân Khê trong miệng ực mạnh mấy ngụm nước, cúi người vững vàng gục lên mai rùa, đi theo cự thú Thủy Quy cùng nhau chìm vào đáy hồ. “A, không xong! Nước vào rồi!” Bên trong Ngọa Long cư, Tiểu Mặc đột nhiên quát lớn, cửa sổ không cách nào báo trước tràn đầy nước, giống như gặp một trạn nạn lụt. Bé vội vàng chạy đến vị trí trọng yếu của Ngọa Long cư, nhấn xuống mấy cái nút khẩn cấp, tất cả cửa sổ kịp thời đóng kín lại, lúc này mới thoát khỏi một cuộc tai họa. Bé thở dài, than thở nói: “Mẫu thân thiệt là, muốn nhảy xuống nước cũng nên nhắc nhở trước một tiếng a.” May nhờ phụ thận thời điểm thiết kế Ngọa Long cư có thiết kế cái nút có chức năng phòng cháy cùng không thấm nước, bằng không bé và Tiểu Huyên Huyên, Thượng Quan a di, còn có bốn thúc thúc Ngọc Thụ Lâm Phong, cũng biến thành cả người ướt sũng rồi. Vân Khê sau khi sặc mấy ngụm nước, lập tức nghĩ đến con gái bên trên Ngọa Long cư, nhìn thấy cửa sổ toàn bộ đều được phong bế, nàng lúc này mới yên lòng lại. Nàng biết Thiên Tuyệt thiết kế đặc biệt ở bên trong Ngọa Long cư, cho nên mới dám tùy thân mang theo, mới vừa rồi dưới tình thế cấp bách, nàng rất lo lắng Tiểu Mặc không cách nào nhanh chóng phản ứng, làm cho Ngọa Long cư lũ lụt, nàng liền rối rắm. May là, Tiểu Mặc phản ứng rất nhanh, cũng nhớ rõ nơi đặt cái nút. Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuyển lực chú ý đặt ở bốn phía đáy hồ. Xung quanh tằm mắt mờ mờ, nàng không nhìn thấy một bóng người nào, nàng thông qua tiếng lòng trao đổi cùng cự thú Thủy Quy: “Quy tiền bối, ngài có phát hiện tung tích của ca ca ta không?” “Kỳ quái, trừ ngươi ra, ta không có nhận thấy được hơi thở của người nào. Hoàn cảnh nơi này có chút quỷ dị……”Cự thú Thủy Quy thanh âm có chút chần chờ, ngay cả nó, cũng không khỏi sinh ra cảm giác quái dị. Đi theo bọn họ xâm nhập vào đáy hồ, Kinh Hồng kiếm lay động tần số càng ngày càng cao. Đột nhiên……… Nó rời khỏi tay, hướng vị trí khác trong đáy hồ hối hả bay đi! Cự thú Thủy Quy theo hướng Kinh Hồng kiếm bay vụt bơi đi, ở chỗ sâu đáy hồ, xuất hiện một vật thể lớn được đúc bằng đồng đỏ, nó giống như là một cái cửa đồng khổng lồ, đáy hồ yên tĩnh, hoặc như là một vị lão nhân ngủ say ngàn vạn năm, yên ổn mà thần bí. Một người một thú, đồng thời phát ra tiếng lòng ngạc nhiên. “Đây là cái gì?” “Đây là cái gì?” Một người một thú còn trong ngạc nhiên chưa hồi phục lại tinh thần, trung tâm cửa đồng bỗng nhiên nứt ra một kẽ hở, có một lực lượng khổng lồ từ trong khe hở tràn ra, giống như là có ngươi đưa ra một bàn tay khổng lồ, đem một người một thú không có chút lực cản nào túm vào bên trong cái khe! Trước mắt một mảnh đen nhánh, thiên toàn địa chuyển. Bên tai phảng phất có tiếng gió vù vù, cũng có thanh âm của người ngâm xướng, tiếng ca u oán, khúc điệu ngâm xướng không biết tên, làm cho người ta phân không rõ đến tột cùng là chân thật hay là hư ảo.
/732
|