Phủ đệ của Tam gia, hôm nay khách nhiều như mây. Từ lúc lão thành chủ qua đời ngoài ý muốn tới nay, Đại gia cùng Nhị gia minh tranh ám đấu (tranh giành cấu xé lẫn nhau), đã sớm đem Vân Thành quấy đến long trời lở đất, mà Tam gia mặt ngoài giữ mình, kì thực âm thầm thu mua lòng người, cho đến nay, hắn rốt cục từ từ trong bóng tối đi ra ngoài sáng, nhân ngày sinh của phu nhân hắn, thu phục cao thủ, hắn muốn trở mình. Thử nghĩ, chuyện phong lưu của Vân Tam gia cùng Hoa Oánh Oánh đã sớm truyền ra ở Vân Thành, hiện tại hắn đột nhiên quan tâm đến phu nhân hắn, vì nàng chuẩn bị mở thọ yến, đây không phải là quan tâm, yêu thương nàng ta sao? Dọc theo đường đi tới, gặp gỡ không ít khách nhân cùng đi tham gia thọ yến, từ trong miệng bọn họ nghe được không ít chuyện tình của Vân Tam gia cùng Hoa Oánh Oánh, Vân Khê không khỏi có chút đồng tình với vị phu nhân củaVân Tam gia. Gặp nữ nhân như Hoa Oánh Oánh, không có mấy nam nhân có thể chống lại được, vị phu nhân hoa tàn ít bướm thì càng không có cách nào tranh thủ tình cảm được. “Chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc. . . . . .” Vân Khê cảm khái, chậm rãi từ trong đám người đi ra, trên vai đột nhiên có thêm một cái tay, đè xuống vai nàng. “Nhớ kỹ cho ta, tối nay phải đem danh sách dược liệu điều chế Tru Tiên đan giao cho ta, ta muốn chính là phương thuốc chân thật, đừng mơ tưởng có thể gạt ta!” Thanh âm lãnh khốc của Hách Liên Tử Phong chui vào trong tai Vân Khê, Vân Khê dừng lại, đầu vai truyền đến lực đạo, nhắc nhở nàng, tùy thời tùy chỗ hắn có thể nắm trong tay tính mạng của nàng. Vân Khê quay đầu, cười tươi như hoa: “Hách Liên đại ca, ta làm sao lại lừa ngươi chứ? Ta cũng hi vọng thân thể của ngươi có thể sớm ngày khôi phục. Ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh chóng đưa danh sách dược liệu.” Hách Liên Tử Phong hừ lạnh một tiếng, xoa đầu vai của nàng, lướt qua nàng, đi về phía trước. Một chút hắn cũng không sợ nàng nhân cơ hội chạy đi, bởi vì hắn tuyệt đối tin, có thể trong thời gian ngắn nhất tìm được nàng! Vân Khê thu hồi nụ cười, nhìn theo bóng lưng của hắn, khó chịu, mặc dù hắn không còn là Hách Liên đại ca, nhưng vì sao tính tình của hắn giống hệt như thời điểm nàng gặp Hách Liên Tử Phong tại Từ Vân Am vậy? Khi đó Hách Liên Tử Phong, cũng như vậy, lạnh lùng, không quan tâm tới những người xung quanh, vĩnh viễn cũng đoán không được trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Nhưng khác nhau là, Hách Liên Tử Phong sâu trong nội tâm có một mặt thiện, chẳng qua là mặt thiện không biểu đạt mà thôi, mà Tử Yêu thì khác, nội tâm vô cùng tà ác, dã tâm của hắn một khi bành trướng, vừa ra tay chính là hủy thiên diệt địa. Làm bạn với người như vậy, một khi không vừa mắt của hắn, chết như thế nào cũng không biết. Vân Khê hiểu rõ, trước mắt mình đối với hắn còn có giá trị, thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn, tạm thời không dám công khai tuyên chiến với cả Long Tường đại lục, đợi nàng luyện chế Tru Tiên đan thành công, giúp hắn khôi phục thương thế, như vậy cơn ác mộng của cả Long Tường đại lục sẽ bắt đầu. Ai, thật là khiến người đau đầu, nàng cũng không thể đi theo bên cạnh hắn như vậy? Thở dài, người đi ở phía trước bỗng nhiên vòng lại, đứng ở trước mặt nàng, lạnh lùng nói câu: “Ngươi dẫn đường!” Vân Khê rơi vài cái hắc tuyến, ngươi không biết đường, ngươi còn muốn đi trước? “Đúng rồi, phu nhân Vân Tam gia mừng sinh thần, ngươi có muốn đưa chút hạ lễ không?” Vân Khê ánh mắt mong đợi nhìn hắn, kia ý tứ chính là muốn hắn bỏ tiền mua hạ lễ, dù sao hiện tại hắn là lão Đại. Hách Liên Tử Phong ánh mắt âm hiểm nhìn nàng, thật giống như lời nói của nàng là một loại nghịch thiên. “Làm sao? Một trinh tiền ngươi cũng không chịu bỏ ra? Quá keo kiệt!” Vân Khê khinh bỉ nhìn hắn. Khuôn mặt âm lãnh trong nháy mắt tiến tới gần, song đồng nổi lên một tầng tử quang, hơi thở tà ác hướng ra phía ngoài không ngừng phát tiết. Không đợi hắn mở miệng, Vân Khê đã thỏa hiệp rồi, vẫy vẫy tay nói: “Chút tiền nhỏ này sao có thể để ngươi tốn kém? Ta đi mua, ta sẽ đi mua hạ lễ!” Vân Khê rất khinh bỉ mình chân chó, nhưng ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nàng cũng rất khổ a. Ở trên đường cái quét qua một vòng, thấy đầu đường cùng cuối phố có rất nhiều hàng bán mứt quả, thấy mứt quả Vân Khê nghĩ tới hài tử của mình, trong lòng ấm áp. Nàng hướng hai người bán hàng rong ngoắt ngoắt tay, mua tất cả mứt quả trong tay bọn họ, tiện thể nhét vào trong tay hai gã thủ hạ nói: “Cầm chắc, đây là hạ lễ muốn đưa cho Tam gia phu nhân .” (PT: hic Khê tỷ quả nhiên có phong cách nha ,tặng sinh thần người ta bằng xâu mứt quả kaka) Mình tiện tay cầm một xâu, tay kia lấy một xâu đưa cho Hách Liên Tử Phong: “Nếm thử không!” “Đây là cái gì?” Hách Liên Tử Phong ánh mắt tò mò chăm chú nhìn nàng đưa xâu mứt quả tới, lại không nhận ra vật trước mắt. Vân Khê ngẩn người, chẳng lẽ vạn năm trước, Long Tường đại lục chưa xuất hiện mứt quả? “Cái này gọi là mứt quả, có thể ăn, ăn rất ngon!” Nàng há mồm, cắn một cái, làm mẫu cho hắn. Hách Liên Tử Phong nhìn nàng ăn rất ngon, chần chờ nhìn hồi lâu, cuối cùng nhận lấy một xâu, cũng học hình dạng của nàng, thử cắn một cái. Thưởng thức cái tư vị chua chua ngọt ngọt, hắn mấp máy môi mỏng, lại cắn một miếng lớn, ăn rất ngon nha. Nhị chưởng quỹ cùng bốn gã cao thủ phía sau hắn thấy như vậy một màn, lông của mọi người dựng lên, giống như gặp quỷ. Chủ tử vĩ đại của bọn họ, lại ăn kẹo hồ lô, hơn nữa còn ăn rất ngon, không phải gặp quỷ, còn có thể là cái gì? Năm người chấn động không nhỏ, nhưng không dám rõ ràng biểu lộ ra, mọi người vẻ mặt muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị. Vân Khê liếm liếm miệng, bất ngờ cho hắn một câu: “. . . . . . Con ta cũng thích nhất ăn cái này !” Động tác ăn của Hách Liên Tử Phong dừng lại, quăng cho nàng ánh mắt sắc lạnh, Vân Khê vô tội nháy mắt mấy cái, đáy lòng hào sảng. (PT: ý là chỉ nói Hách Liên đại ca, ý quên giờ là Tử Yêu chứ như con của tỷ mà kaka) Bất quá, lời của nàng không có ảnh hưởng chút nào đến khẩu vị của hắn, hắn từng ngụm từng ngụm ăn xâu mứt quả trong tay, lại hướng thủ hạ đang khiêng xâu mứt quả tới, tiếp tục thưởng thức. Thuộc hạ hóa đá tại chỗ. Ở chiến trường di tích cổ cực khổ vạn năm, thế giới bên ngoài biến hóa long trời lở đất, đối với hắn mà nói, tràn đầy mới lạ. Bản thân hắn là thủ lĩnh, người bên cạnh đối với hắn kính sợ có phép, ai dám cùng hắn dạo phố, còn mua mứt quả cho hắn ăn? Cho nên thời điểm Vân Khê cho hắn thưởng thức mứt quả, hắn mới có biểu hiện kì lạ như thế. Vân Khê vốn còn muốn tiếp tục cười nhạo hắn một phen, nhưng trong lúc vô tình hắn biểu lộ vẻ mặt lạnh lùng cùng chút ngây thơ, giống như ấn tượng của nàng về Hách Liên đại ca cho nên nàng sẽ không cười nhạo hắn. Không người nào hoàn toàn ác, ai cũng có một mặt thiện cả. Hết thảy tà ác, đều bởi vì dục vọng mà thành, dục vọng càng lớn, dã tâm càng lớn, hắn biểu hiện ra chấp niệm càng lớn. Cho nên, nhìn vào bản chất, người bị bản năng dục vọng quấy phá, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của hắn, không đối với dục vọng của hắn tạo thành uy hiếp, hắn chính là vô hại. Vân Khê trong lòng nghĩ như thế, nàng tựa hồ đã từ từ nắm chắc cùng Tử Yêu chung sống hòa bình “Ngươi đừng lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói-ăn uống nhiều ý mà), nào có ngươi ăn kẹo hồ lô như vậy?” Vân Khê hướng hắn liếc mắt, vươn ra cái lưỡi đinh hương mê người, vòng quanh một viên mứt quả mượt mà trong suốt liếm một vòng, chép miệng, hút nước miếng nói, ” này, thấy rõ chưa ? Mứt quả phải ăn như vậy!” Hách Liên Tử Phong nhìn nàng, ánh mắt sâu kín, đột nhiên nói: “Trẻ con !” Vân Khê nhất thời cảm giác như bị sét đánh, quá đả kích người! Bạch nhãn lang, hảo tâm không có hồi báo! Những khách nhân đến phủ đệ Tam gia chúc thọ, thấy một màn kỳ quái tức cười như vậy, rõ ràng là khí chất không tầm thường một nhóm bảy người, nhưng có hai người vai khiêng mứt quả, đoán chừng là hộ vệ, có khác một nam một nữ đi ở phía trước, tay cầm một xâu mứt quả, thích trí thưởng thức . Nhìn kỹ lại, nam tử phong thần tuấn lãng, khí độ bất phàm, nữ tử trời sinh đoan trang, phong hoa tuyệt đại, nhưng hết lần này tới lần khác như vậy, hai người như trử con ăn mứt quả, khí chất quỷ dị phối hợp với hành động, làm cho người ta không khỏi thầm than, quái thai, quái thai a! Những khách nhân rối rít cụm đầu, nghị luận cùng suy đoán thân phận hai người này, tò mò không dứt. Nhị chưởng quỹ nhàn nhạt mỉm cười, nhìn một nam một nữ đi phía trước, nghe thấy đủ loại nghị luận xung quanh, phục hồi lại tinh thần, tổng kết ra vài điểm : Vị Vân Khê cô nương quả nhiên là đóa hoa tuyệt thế, cũng chỉ có nàng dám ở trước mặt chủ tử càn rỡ như thế; Chủ tử cũng có một mặt là người thường, đối với sự vật mới mẻ tràn đầy tò mò. Hắn nhớ kỹ, chủ tử thích ăn mứt quả, sau này hắn phân phó thuộc hạ lưu ý tới sở thích của chủ tử, dựa theo sở thích của chủ tử mà hầu hạ; Ngàn vạn không nên bị mê hoặc, không thể bởi vì thấy vẻ mặt vô hại của chủ tử, mà trong lòng buông lỏng cảnh giác. Bởi vì, chủ tử chính là chủ tử, giết người cũng không cần lý do, quyền sinh sát trong tay vừa ra tay chính là không chút lưu tình. Bất quá không lâu, đoàn người đi tới cửa phủ, gia đinh ngăn cản bọn họ, mời bọn hắn đưa thiệp mời để kiểm tra. Bởi vì hôm nay Tam gia mời khách, phần lớn cũng là đại nhân vật có uy tín ở Vân Thành, cũng là trước đó nhận được thiệp mời của Tam gia đến. Nếu trong tay không có thiệp mời, cũng không có tư cách vào vào cửa phủ tham gia thọ yến. Hơn nữa đánh giá ba người bọn họ, thấy bọn họ không giống là tới tham gia thọ yến . “Không có thiệp mời, không thể vào phủ, xin trở về đi thôi.” “Đi nói cho các ngươi biết, vị công tử này bên cạnh ta, chính là khách quý đến từ Thịnh Bảo trai, là khách nhân cung chủ mời tới, không phải là tùy tiện người nào có thể đắc tội được ! Hôm nay chúng ta tham gia thọ yến của quý phủ, đó là cho các ngươi mặt mũi, không biết phân biệt tốt xấu!” Vân Khê cáo mượn oai hùm, hướng về phía gia đinh khoe khoang nói. Gia đinh nghe nàng như thế, không khỏi trấn động, đang chần chờ phải giải quyết như thế nào, lúc này từ bên trong cửa truyền tới thanh âm của một cô nương: “Ta tưởng là ai ở ngoài cửa nói chuyện đây, hóa ra là đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi!” Vân Khê theo tiếng nhìn lại, thấy từ bên trong cửa đi tới Hoa Oánh Oánh, ả mặc một thân hồng y, mặt bị ong mật đốt đã khôi phục như lúc ban đầu, trang điểm tỉ mỉ, nhìn yêu mị vô song, phong tình vạn chủng. Cách xa như vậy, Vân Khê cũng có thể nghe thấy được một mùi thơm quyến rũ từ trên người ả, lại nhìn những nam nhân xung quanh, sớm bị Hoa Oánh Oánh mê hoặc, thấy ả hai mắt phát sáng, cũng khó trách Vân Tam gia quỳ gối dưới váy ả, khó mà tự kềm chế. “Tiểu tiện nhân mắng người nào?” Vân Khê khiêu mi. “Tiểu tiện nhân mắng ngươi!” Hoa Oánh Oánh bật thốt lên. “Nha. . . . . . Thì ra là ngươi còn tự biết rõ a! Khó trách. . . . . . hôm nay gặp lại ngươi một thân trang phục như vậy, người không biết còn tưởng rằng hôm nay lễ mừng thọ không phải là tổ chức cho phu nhân Vân Tam gia, mà là Hoa ‘tiện tiện’ ngươi?” Nàng đem ba chữ “Hoa tỷ tỷ”* cùng ba chữ “Hoa đê tiện” đọc cực kỳ giống nhau, làm cho người ta sinh ra liên tưởng. *tiện tiện – 贱贱 đọc là jian jian, còn ‘tỷ tỷ’ – 姐姐 đọc là jie jie Chung quanh những khách nhân vây xem, nghe nàng nói thế, cũng rối rít chú ý tới, nhỏ giọng nghị luận. Thọ yến hôm nay dành cho phu nhân Vân Tam gia, ngươi một tiểu thiếp cũng không bằng, lại ăn mặc chói mắt như thế, muốn đoạt vị trí của chính thất sao? Quá vô sỉ, quá không biết xấu hổ! “Ngươi. . . . . .” Hoa Oánh Oánh nổi giận, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, hôm nay tới cũng là những nhân vật hiển hách của Vân Thành, ả tuyệt không thể thất thố ở trước mặt những người này được, ả còn muốn ngồi lên vị trí thành chủ phu nhân, làm sao có thể ở trước mặt mọi người vì việc nhỏ mà mất đi mặt mũi được ? Ả mị nhãn vừa chuyển, tầm mắt xẹt qua Vân Khê, rơi vào trên người Hách Liên Tử Phong. Ả là lần đầu gặp Hách Liên Tử Phong, nhưng chỉ là thoáng nhìn, không quá quen thuộc, mắt thấy hắn và Vân Khê trong tay các cầm một xâu mứt quả, này cảnh tượng rất dễ dàng sẽ làm cho ả ta phát huy trí tưởng tượng. Ả loan thần cười một tiếng, lộ ra một bộ dạng hiểu chuyện, hướng về phía Hách Liên Tử Phong vứt cái mị nhãn: “Vân Khê sư muội, ngươi là phụ nữ đã có chồng, sao hôm nay không cùng trượng phu ở một chỗ, ngược lại cùng nam nhân khác sánh vai đồng hành, khanh khanh ta ta ? Tỷ tỷ nghĩ ngươi là một cô nương đoan chính, tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, lại không nghĩ ngươi trong ngày thường cũng là giả vờ, chỉ thế mà thôi !” Hay thật, ngươi thế nào thấy bọn ta khanh khanh ta ta đây? Người này công phu trả đũa tiến bộ nha. “Hoa đê tiện, ngươi thật là quá để mắt đến ta. Bản thân ta là muốn hồng hạnh xuất tường a, chỉ tiếc lấy ta đây không có vẻ thùy mị, làm sao với tới mắt vị công tử này ? Vị công tử này ánh mắt nhưng là rất kén chọn, chỉ sợ cũng chỉ có Hoa đê tiện ngươi phong tình vạn chủng như vậy, mới có thể hấp dẫn hắn. Nếu ngươi không tin lời ta nói…, cũng có thể thử một chút.” Thử sao thử sao, ngươi nếu có thể trêu chọc được yêu nhân giết người không chớp mắt, ta liền hoàn toàn phục ngươi! Vân Khê cười đến vô hại, cố ý châm biếm mình, tâng bốc mị lực của Hoa Oánh Oánh . Hoa Oánh Oánh liếc nàng một cái, bán tín bán nghi, mặc dù không tin lời của nàng, nhưng không thể phủ nhận, lời Vân Khê nói…, làm cho ả thỏa mãn mị lực phái nữ . Bàn về công phu câu dẫn nam nhân, ả ta tự nhận thứ hai, trên đời này cũng không có người nào dám nhận thứ nhất, ả ta có tuyệt đối tự tin! Bất quá, người nam nhân trước mắt này. . . . . . làm cho lòng ả ngứa ngáy, cực phẩm nam nhân a! Có thể so với trượng phu tiểu tiện nhân Vân Khê ! Nếu thật có thể đem hắn câu được trong tay, nàng ta được lời rồi ! Nghĩ tới, ả phong tao (lẳng lơ) quyến rũ hướng về phía Hách Liên Tử Phong nở nụ cười, khác xa so với thái độ đối với Vân Khê,. “Tiểu nữ Hoa Oánh Oánh, không biết công tử xưng hô như thế nào?” Vân Khê âm lạnh, lời dạo đầu cũng quá buồn nôn đi? Làm sao giống như là một con hồ ly tinh câu dẫn một vị thư sinh. Nhưng là, Tử Yêu là người thư sinh kia sao? Vân Khê đáy lòng mưu tính, chờ xem kịch vui. Hách Liên Tử Phong không vui nhăn nhíu đầu mày, sắc mặt âm trầm, không để ý đến Hoa Oánh Oánh, coi ả là không khí. Hoa Oánh Oánh không có để ý, tiếp tục không ngừng cố gắng: “Các ngươi là tới tham gia thọ yến hôm nay sao? Người tới là khách, để ta làm tự mình tiếp đãi công tử, công tử mời theo ta vào phủ.” Hách Liên Tử Phong hừ lạnh một tiếng, lướt qua ả ta, cất bước đi vào cửa phủ. Hoa Oánh Oánh trong lòng vui mừng, đắc ý, ánh mắt lẳng lơ giống như là dính trên người của hắn, vội vàng đuổi theo. Vân Khê sờ sờ cằm, rất mong đợi thấy sự tình tiến triển tiếp theo. Nàng rất bội phục Hoa Oánh Oánh, ở phương diện này không sợ miệng lưỡi thế gian, nàng là xa xa không kịp, hơn nữa Hoa Oánh Oánh bây giờ còn mang thân phận tình nhân của Vân Tam gia, lại dám công khai ở cửa phủ đuổi theo nam nhân khác, dũng khí thật đáng khen ! Đợi Hoa Oánh Oánh đi xa, những khách nhân rối rít nghị luận, tỏ vẻ đồng tình với Vân tam gia sẽ đeo thêm tội danh đội nón xanh vì đặt tâm trên người lẳng lơ như Hoa Oánh Oánh . . . . . . Tựa hồ không cần nói nhiều, danh tiếng Hoa Oánh Oánh đã sớm lấn át danh tiếng của phu nhân Vân Tam gia người được tổ chức thọ yến hôm nay . Cửa phủ, có nha hoàn của Tam gia phu nhân thấy được một màn này, vì phu nhân nhà mình căm giận bất bình, vội vàng chạy đi báo tin cho phu nhân nhà mình. “Phu nhân, Hoa Oánh Oánh kia thật sự là quá đáng! Hôm nay là thọ yến của ngài, ả ta ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mê hoặc những nam nhân kia đầu óc choáng váng, căn bản cũng không có đem ngài để vào trong mắt!” “Nô tỳ nghe nói a, trước kia Hoa Oánh Oánh chính là dâm phụ, không biết cùng bao nhiêu nam nhân phát sinh quan hệ. Trước khi quen Tam gia, ả là bằng hữu của Tranh Tranh tiểu thư, không nghĩ tới chỉ chớp mắt, ả ta lại là tình nhân của phụ thân Tranh Tranh tiểu thư, thật không biết xấu hổ!” “Mới vừa rồi, ả ta cùng một nam nhân xa lạ lại làm trò trước mặt tân khách, không cảm thấy thẹn mà chủ động đi tới. Phu nhân, nô tỳ thật sự là nhịn không được rồi! Ngài không thể nữa như vậy dễ dàng tha thứ ả, nhất định phải cho ả chút giáo huấn mới phải!” “. . . . . .” Nha hoàn trong miệng nói liên miên không dứt, hoàn toàn không có chú ý tới chiếc khăn tay đã bị xoa không còn hình dáng trong tay phu nhân mình, phu nhân Tam gia dung mạo đoan trang, chính là đại gia khuê tú, giở tay nhấc chân, hiển thị rõ ung dung. Mà giờ khắc này, nghe đến mấy cái này tin đồn, cho dù là đoan trang ung dung thục nữ cũng không cách nào tha thứ. “Đủ rồi! Không nên nói nữa!” Nha hoàn sợ hết hồn, nhìn thấy vẻ giận dữ của phu nhân, ngoài kinh sợ, nàng còn cao hứng trở lại. Phu nhân đã dễ dàng tha thứ quá lâu, nên phát uy, để cho tiện nhân kia biết phu nhân lợi hại như thế nào. Tam Gia phu nhân nguôi giận, yên lặng một lát, nói: “Đi mời đại thiếu gia tới đây, ta có lời muốn nói với.” “Dạ, phu nhân.” Nha hoàn trong lòng vui mừng, vội vàng đi trước tìm người. Đợi nha hoàn sau khi rời đi, phu nhân đột nhiên giơ tay lên, quét đi bình trà trên bàn, thanh âm đồ sứ vỡ vụn, rơi xuống trên đất. Trên mặt của nàng lộ ra lệ khí cùng tức giận, trước ngực kịch liệt phập phồng, trong miệng lầm bầm: “Các ngươi thật tốt, làm như ta đã chết ? Các ngươi chờ đó, ta sẽ cho các ngươi hối hận!” Đại thiếu gia Vân Trung Lê tới, thấy trên mặt đất có nhiều mảnh sứ vỡ, khuôn mặt hắn có kích động, tiến lên phía trước nói: “Mẫu thân bớt giận, hôm nay là sinh thần người, đừng để một tiểu tiện nhân làm ngài tức giận .” Hắn từ trong miệng nha hoàn biết đại khái sự tình, cho nên biết mẫu thân tại sao lại thất thố như thế. Tam Gia phu nhân thấy con của mình, ánh mắt không khỏi ướt át, lộ ra vẻ mềm mại : “Lê Nhi, cha ngươi. . . . . . Cha ngươi hắn là tên khốn kiếp! Nhớ ngày đó nương gả cho hắn, hắn ra sao chứ? Phía trên có hai huynh trưởng đè ép hắn, hắn mỗi ngày đều chỉ có thể cúi đầu làm người, không có chút tiền đồ, nếu không phải ông ngoại bà ngoại con ở phía sau giúp hắn, giúp hắn bồi dưỡng thế lực của mình, hắn có được thành công ngày hôm nay sao ? Hiện tại hắn có quyền thế rồi, lại quên hết, đem nương để qua một bên không nói, còn ở ngoài mang về tới một con hồ ly tinh, làm cho nàng ta tới diễu võ dương oai. Hắn vô tình vô nghĩa, hắn không phải là người!” Đã chịu lâu như vậy, hôm nay gặp nhi tử, rốt cục có chỗ phát tiết, Tam gia phu nhân khóc không thành tiếng. “Nương, hài nhi biết ngài chịu nhiều ủy khuất, hài nhi cũng cảm thấy phụ thân lần này làm được có chút quá. Ngài yên tâm, Hoa Oánh Oánh dù yêu mị mê hoặc người thế nào, cuối cùng cũng chỉ là ngoại nhân, nàng là vĩnh viễn không cách nào thay thế được địa vị của ngài . Trước mắt chính là thời khắc mấu chốt phụ thân tranh đoạt chức thành chủ, không thể có nửa điểm tổn thất, ngài chịu khó nhịn một chút, chờ thêm một chút nữa, chờ phụ thân thuận lợi ngồi lên chức thành chủ. Hài nhi bảo đảm, nhất định sẽ giúp ngài trừ đi nữ nhân kia !” Tam gia phu nhân ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn nhi tử, đáy lòng bỗng nhiên lạnh đi. Chức thành chủ, lại là chức thành chủ, chẳng lẽ đối với hắn, mẹ của hắn còn không quan trọng như chức thành chủ? Nàng rất đau lòng, nhưng là nàng cũng hiểu rõ, nàng không cách nào tránh được . Nhưng trượng phu của nàng không cách nào thuận lợi đoạt được chức thành chủ, như vậy đến lúc đó đừng nói là nàng, một nhà bọn họ cũng không có kết quả tốt, cũng chính là suy nghĩ đến những thứ này, nàng mới không thể không tiếp nhận an bài của trượng phu, phối hợp với thọ yến hôm nay. Nàng hi vọng thật nhiều trượng phu là thật tâm vì ngày sinh của nàng mà cử hành thọ yến, đáng tiếc nguyện vọng này quá xa xỉ, tim của hắn căn bản là không ở trên người nàng. Cũng được, chỉ cần Tam gia dành được chức thành chủ, như vậy vị trí này sau này sẽ là của con trai nàng. Vì con trai của nàng, vì tiền đồ của bọn họ, nàng không thể làm gì khác hơn là nhịn. “Nương, ngài đừng trách hài nhi bất hiếu, hài nhi hiện tại không quyền không thế, trước mặt phụ thân không dám lên tiếng. Chờ ngày hài nhi nắm giữ thực quyền, hài nhi bảo đảm, nhất định sẽ đem nữ nhân kia giao cho ngài, để cho ngài tới xử trí nàng!” “Tốt lắm, ngươi đừng nói nữa.” Tam gia phu nhân lau nước mắt, cầm tay nhi tử nói, “Nương đời này duy nhất trông cậy vào chính là con, con ngàn vạn không được làm cho nương thất vọng. Về phần cha con cái người vô tình vô nghĩa, chúng ta không có cũng được, con chờ xem, một khi cha con đoạt được chức thành chủ, nương sẽ bảo ông ngoại con ra mặt, bức hắn đem chức thành chủ truyền cho con, để cho con chân chính làm gia chủ!” Vân Trung Lê nghe vậy, hai mắt nhất thời hưng phấn, kích động nói: “Được! Nương, hài nhi nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng !” Từ trong phòng đi ra ngoài sau mẫu thân, Vân Trung Lê nhiệt huyết sôi trào, thật giống như sau một khắc hắn chính là người đứng đầu Vân Thành. Tâm nhộn nhạo, thân thể cũng so sánh với thường ngày không biết đĩnh đạc hơn bao nhiêu. Đi qua mấy khúc rẽ, rất xa, hắn thấy Hoa Oánh Oánh một đường theo sát Hách Liên Tử Phong. Ánh mắt hắn nhíu lại, ánh mắt vài phần lạnh lùng, nghĩ đến mẫu thân chịu nhiều khuất nhục, trong lòng hắn tức giận như cỏ dại mong tràn lan. Mặc dù trước mắt không thể công khai đối phó Hoa Oánh Oánh, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn mẫu thân bị khinh nhờn mà không để ý, hắn ngoắc tay, gọi một gia đinh, nhỏ giọng nói: “Ngươi tới, lặng lẽ mời Tam gia tới, không nên kinh động những người khác. Nói trong quý phủ tới mấy cao thủ khả nghi, để cho Tam gia tới đây nhìn một cái, có phải hay không là cao thủ đại gia hay Nhị gia mời tới . Nhớ kỹ, ngàn vạn không nên nhắc tới bổn thiếu gia.” “Dạ, tiểu nhân đi mời ngay.” Đợi gia đinh rời đi sau, Vân Trung Lê nở nụ cười lạnh, hắn cũng không tin phụ thân nhìn thấy nữ nhân của mình quyến rũ nam nhân khác mà còn có thể bình tĩnh ứng đối.
/732
|