“Bách Lí thành chủ, các vị trưởng lão, mọi người có quen thuộc Ngọc Long thạch động không?” Vân Trung Thiên hỏi, thân là học sinh Học viện Thiên Long, hắn cũng không có quyền đến gần nơi này. Ai cũng lắc đầu. Bách Lí thành chủ nói: “Ngọc Long thạch động là Thánh Địa của Học viện Thiên Long, ngoài viện trưởng ra, những người khác đều bị cấm. Ta cũng tới đây lần đầu, sợ rằng không giúp được gì. . . . . .” Bách Lý Băng Tuyền lau nước mắt, ngẩng đầu nói: “Ta từng nghe phụ thân nói về Ngọc Long thạch động rồi. Nó thật ra thông với địa lao. Giờ chúng ta tìm về hướng địa lao, hẳn là có thể tới được cửa ra.” “Địa lao?” Mấy vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới nhớ ra, trong địa lao còn đang nhốt một người. “Địa lao hẳn là ở phía Tây Nam, chúng ta theo hướng này đi.” Một nhóm đi theo mấy vị trưởng lão tìm kiếm trước. Vân Khê, Long Thiên Tuyệt, Chiến Thiên Dực và mấy người Vân Trung Thiên đều không nhúc nhích. Bọn họ tỉ mỉ quan sát đám cao thủ bị đóng băng rồi ngạc nhiên phát hiện ra, thiếu mất một người. Chẳng lẽ chính là kẻ động vào cơ quan của đại môn, nhốt tất cả mọi người vào trong động? “Là Tông Chính tiểu thư đó, không thấy cô ta nữa rồi!” Chiến Thiên Dực nói. “Tông Chính. . . . . .” Bách Lý Băng Tuyền đăm chiêu nhìn vào giữa không trung, ánh mắt dần trống rỗng. “Mọi người mau xem! Nơi này có dấu chân!” Bên phía trưởng lão đi tìm cửa ra đã phát hiện đầu mối. Mọi người đồng loạt chạy tới, quả nhiên thấy phía dưới một tảng đá lớn, trên mặt đất ẩm ướt còn lưu lại hai dấu chân, giống như là của một nữ nhân. “Mọi người cùng hợp lực mở khối cự thạch này ra!” Dưới sự chỉ huy của Vân Trung Thiên, tất cả đồng tâm hiệp lực, mỗi người đều dẫn ra một cỗ huyền khí, cùng ngưng tụ lại thành một, luồn vào dưới cự thạch, kèm theo tiếng vang ù ù, từ từ nâng lên cự thạch. Mùi ẩm mốc, từ đầu bên kia cự thạch phiêu dật bay tới, đúng là mùi của địa lao. Không sai! Bọn họ nhất định đã đến địa lao. Mọi người mừng rỡ, mấy vị trưởng lão anh dũng xông lên tiên phong, dẫn đầu đoàn người đi tới. “Mọi người đừng nóng vội! Cẩn thận có bẫy!” Vân Khê nhíu mày, mơ hồ sinh ra một dự cảm xấu, khi nàng lên tiếng nhắc nhở thì đã chậm một bước. Vút vút vút vút —— Vô số mũi tên bắn vọt tới từ cửa vào. Mấy vị trưởng lão đi tuốt đàng trước đứng mũi chịu sào, mỗi người đều bị trúng mấy phát! “Mọi người mau lui về sau!” Mọi người lui lại, tiếng tên bắn cũng dừng theo. Từ một chỗ gần đó truyền đến thanh âm nữ tử kia: “Mau giao Đá kí ức ra đây, nếu không, một người cũng đừng hòng rời khỏi đây!” Vân Khê nhìn lướt qua đám người bên cạnh, nói về phía cửa: “Ngươi không có thần thú trấn giữ thì chỉ riêng một khối Đá kí ức, có ích gì chứ?” “Cái đó không cần ngươi quan tâm, ta tự có chỗ để dùng của ta. Bớt sàm ngôn đi, giao Đá kí ức ra đây!” Nữ tử đáp lời. Vân Khê trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt giao với Long Thiên Tuyệt, sau khi hai người âm thầm trao đổi xong, Vân Khê mới cầm lấy Đá kí ức từ trong tay Long Thiên Tuyệt, hô về hướng đối diện: “Được, ta cho ngươi Đá kí ức, đón lấy!” Phía bên kia cửa ra, hơn mười cao thủ hắc y nhân canh giữ chung quanh, lấy nữ tử đó làm trung tâm, đứng thành hình quạt, xếp trận chờ đợi. Đột nhiên thấy một túi đen được ném tới, mười mấy người đồng loạt giương cung về phía nó, nữ tử cũng thấy được, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Chậm đã!” Nàng phi thân lên, đưa tay ra đón . . . . . . Lúc này, một luồng sát khí từ đỉnh đầu ập xuống, vô thanh vô tức, đảo mắt đã tiến tới rất gần. Vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với một thân ảnh sắc đen, đầu đội đấu lạp, toàn thân đen tuyền, tràn đầy sát khí. Hàn quang lạnh lùng giống như thiểm điện xẹt qua bầu trời, xông thẳng mà tới! “Tiểu thư!” Hơn mười hắc y nhân đồng loạt giương cung, nhắm ngay tới bóng người màu đen. Thân ảnh lập tức thay đổi, bóng đen xuống dưới, nữ tử tới trước, hai người lần lượt thay đổi vị trí ngay giữa không trung. Động tác của hơn mười hắc y nhân có chút chần chờ, ngay khi bóng người tách ra, nữ tử đã rơi vào trong tay bóng đen, tay trái hắn cầm kiếm, gác trên cổ nữ tử đó, lại lấy thân thể cô ta chắn trước người mình, tay phải tóm được túi đen. Như thế, rơi xuống. “Tiểu thư!” “Ngươi là ai?” Nữ tử bị kiếm khí trên cổ uy hiếp, không dám tự ý cử động. Nhìn mặt mũi kẻ đội đấu lạp đứng bên cạnh đã bị che khuất hoàn toàn, chỉ biết lộ ra kinh ngạc và khó hiểu. Nàng bố trí thuộc hạ ở chỗ này đã lâu, không có một ai phát hiện, trên đỉnh đầu còn có một người ẩn núp. Hắn đã làm như thế nào mà được? Vô thanh vô tức “ngủ đông” ở đó, không người nhận ra? Lúc này, từ phía bên kia cửa ra, đám người Vân Khê và Long Thiên Tuyệt lục tục đi tới, song phương giằng co. “Độc Cô quả nhiên không làm ta thất vọng!” Vân Khê cong môi mà cười, rất là vừa ý với chiến tích của Độc Cô Mưu. Khoảnh khắc vừa rồi, khi đang quyết định có nên giao Đá kí ức cho đối phương hay không, nàng bỗng nghĩ đến Độc Cô Mưu. Hắn là người thủ tín trọng nghĩa, khi chưa được rửa sạch tội danh, dù có trăm ngàn phương pháp thoát khỏi địa lao, hắn cũng sẽ không đi. Cho nên, giữa điện quang hỏa thạch, nàng quyết định đánh cược một lần, mà dù không thành công, nàng cũng có biện pháp cướp Đá kí ức lại mà thôi! “Đá kí ức!” Độc Cô Mưu tay phải nhấc lên, trả lại túi đen cho Vân Khê. “Khốn kiếp! Ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta!” Nữ tử tức giận gào thét. Độc Cô Mưu không để ý tới nàng ta, quay đầu, hỏi Vân Khê: “Chết, hay là sống?” “Đừng giết!” Bách Lý Băng Tuyền từ phía sau bước ra, đi tới trước mặt nữ tử đó. Nàng yên lặng nhìn đối phương, nhìn khuôn mặt đối phương tương tự với mình, nàng khẩn trương hỏi, “Nói cho ta biết, tỷ tỷ của ngươi. . . . . . Bà ấy có phải mẹ ta hay không?” Thân hình nữ tử đột nhiên chấn động, kinh ngạc nhìn lại Bách Lý Băng Tuyền, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt: “Ngươi. . . . . . Chẳng lẽ ngươi là. . . . . . Không thể nào! Không phải mẹ ngươi là chính thất Bách Lí phu nhân sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Bách Lý Băng Tuyền phiếm ướt át, nàng nức nở nói: “Ta cũng luôn cho là như vậy, nhưng cha, vừa mới. . . . . .” Bách Lí thành chủ đi lên phía trước, vỗ vai muội muội nói: “Chuyện này, đại ca rõ ràng nhất. Năm đó mẹ khó sanh mà chết, mà cha lúc ấy vừa mới ôm muội trở về Bách Lý gia tộc. Vì che dấu thân phận của muội, cũng là che giấu tin mẹ bị khó sinh, ông ấy chỉ tuyên bố với bên ngoài là mẹ chết sau khi sinh muội ra. Trên thực tế, hài tử đó không hề được ra đời. Ta vẫn luôn tò mò, muội rốt cuộc là hài tử cha ôm từ chỗ nào về. Cha không nói, ta cũng không hỏi, chỉ coi muội là muội muội ruột của mình mà thôi.” Nữ tử kia run lên, lộ ra thần sắc kích động: “Nói vậy thì, ngươi thật sự là đứa nhỏ của tỷ tỷ ư?” Cô ta nghẹn ngào mấy tiếng: “Năm đó, cha ngươi hiểu lầm tỷ tỷ tiếp cận chỉ là vì Đá kí ức trong Học viện Thiên Long. Ông ta tức giận, lập tức tới vạch rõ giới tuyến với tỷ tỷ ta. Tỷ ấy không cam lòng, len lén sinh ra hài tử của ông ta, không lâu sau khi ngươi ra đời, đã ôm tới gặp mặt. Đáng tiếc, cha ngươi tâm địa sắt đá, không nhận hai mẹ con ngươi, còn làm cho mẹ ngươi giận đến tẩu hỏa nhập ma, lâm vào điên cuồng. Đến lúc ta tìm được thì tỷ tỷ đã điên rồi, mà ngươi cũng không thấy đâu nữa. Sau này khi ta nghe nói rằng, phu nhân viện trưởng của Học viện Thiên Long sinh hạ một nữ nhi, ta rất hận. Ông ta ép tỷ tỷ thành ra như thế, vậy mà còn có thể vui mừng khoái hoạt đón con đẻ với phu nhân! Trời cao sao mà bất công?!” “. . . . . . Hiện tại thì tốt rồi, ngươi còn sống, nếu như mẹ ngươi nhìn thấy, nhất định sẽ khá hơn nhiều.” Nữ tử không để ý tới trường kiếm trên cổ, bước về phía Bách Lý Băng Tuyền, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, “Hài tử, đi với ta tới Tông Chính gia tộc đi. Mẹ ngươi mong ngươi cả ngày lẫn đêm đó.” Đôi mắt Bách Lý Băng Tuyền đẫm lệ, lại đột nhiên bắn ra hàn quang, nàng nức nở nói: “Người là dì của ta, người bất công vì những thương tổn của mẹ, ta hiểu, nhưng người không nên hại chết cha! Ngươi hại chết cha ta, chính là cừu nhân của ta!” Xoẹt! Trường kiếm ra khỏi vỏ, Bách Lý Băng Tuyền đem kiếm chỉ thẳng vào đối phương, trong đôi mắt giận dữ còn đong đầy nước. Nữ tử nhìn lại nàng, rưng rưng cười: “Hài tử, gặp con còn sống, a di an tâm nhiều. Con muốn báo thù thay cha, a di hiểu. Ta làm nhiều như vậy, cũng chỉ đơn giản là muốn đòi một công đạo thay mẹ con mà thôi. Chuyện đã xong, ta cũng không còn gì tiếc nuối.” Cô ta nhắm mắt lại, đưa cổ ra: “Động thủ đi!” Hơn mười cung tiễn thủ nhìn nhau, không khỏi mờ mịt, không biết nên làm sao bây giờ. Bách Lý Băng Tuyền khẽ run tay, mũi kiếm chỉ cách cổ đối phương không tới một tấc, nhưng vẫn không thể đâm tới, đâm vào cổ đối phương. “Ta muốn hỏi, rốt cuộc là người nào đứng sau lưng ngươi? Mục đích của ngươi chỉ là trả thù cha, căn bản không cần làm nhiều chuyện như vậy, nhất định là có kẻ thao túng, đúng không? Người đó là ai? Ta nhất định phải bắt được kẻ thù giết cha thật sự của mình!” Ánh mắt Bách Lý Băng Tuyền lóe lên, dung nhan trong trẻo lạnh lùng tràn ra sự ngoan lệ, nàng muốn bắt được kẻ thao túng đó, nàng muốn báo thù cho cha! Nữ tử kia mở mắt ra, nhìn Bách Lý Băng Tuyền với vẻ sầu lo: “Hài tử, con không nên tiếp tục truy cứu nữa. Họ không phải là người mà con có thể chọc vào. Nghe a di đi, giết a di, sẽ làm cho hết thảy hận thù theo gió tan đi. Nếu lúc nào có cơ hội thì hãy tới Tông Chính gia tộc gặp mẹ con một lần, đó là một nữ nhân số khổ, cũng là một kẻ si tình, cả đời tỷ ấy đều nằm trong tay cha con. . . . . .” “Không được! Ngươi phải nói kẻ giật dây ra cho ta!” Bách Lý Băng Tuyền kiên trì. Tâm sinh dao động, nữ tử kia đang định mở miệng thì một đạo hàn quang từ giữa hư không hiện ra, tật phong lóe lên, bắn thẳng vào cổ họng của nàng ta. “A di! A di ——” Bách Lý Băng Tuyền ném trường kiếm đi, tiến lên ôm lấy nữ tử đó. Bên ngoài, từng tiếng tiêu vọng lại, hơn mười cung tiễn thủ trong địa lao nghe thấy, đồng loạt bỏ chạy. “Mau đuổi theo!” Long Thiên Tuyệt là người đầu tiên ra khỏi địa lao. Theo sát phía sau hắn là Vân Khê, Vân Trung Thiên, Độc Cô Mưu và hai trưởng lão Học viện Thiên Long. Cả nhà Bách Lí thành chủ và Chiến Thiên Dực thì lưu lại, cùng làm bạn với Bách Lý Băng Tuyền. Hơn mười cung tiễn thủ vút đi cực nhanh, tung mình nhảy vài bước đã rời xa Ngọc Long thạch động. Vút vút vút vút —— Trong lúc trốn chạy, bọn họ vẫn không quên xoay người lại bắn tên. Long Thiên Tuyệt tức giận, như hóa thân thành cuồng long, vung lên gió lốc, hai tay áo tung bay, hất lại toàn bộ phi tiễn. Phập! Phập! Phập! . . . . . . Phi tiễn cắm vào thân thể, hắc y cao thủ rơi xuống từng tên một. Long Thiên Tuyệt không để ý tới đám tiểu lâu la này, hắn đẩy nhanh tốc độ, trực tiếp đuổi theo bóng người phiêu miểu phía xa. Hắn khẳng định, tiếng tiêu vừa nãy chính do người nọ phát ra. “Thiên Tuyệt, cẩn thận đó!” Vân Khê không đuổi theo nữa. Nàng bắt lấy một gã hắc y cao thủ, “Ta hỏi các ngươi, rốt cuộc là kẻ nào thao túng?” Hắc y cao thủ ho ra máu, giằng co không chịu trả lời. “Ngươi cho rằng không nói thì ta hết cách sao?” Ánh mắt Vân Khê lóe lên, trong tích tắc, đủ các loại độc phấn đã vung lên đối phương. Nhớ năm đó, nàng từng dùng đống phấn này đối phó Độc Cô Mưu, kẻ kiên nghị bất khuất như Độc Cô Mưu mà còn phải khuất phục trong tay nàng, huống chi là đám người này? “A —— Ngươi đã hạ độc gì? Khó chịu chết mất! Nhanh đưa giải dược cho ta!” Hắc y cao thủ khó chịu lăn lộn trên đất. Những người bị trúng tên khác đã không thể đứng dậy thoát đi được, thấy đồng bạn chịu đãi ngộ kinh khủng như thế thì đều kinh hãi dựng cả tóc gáy lên. Vân Khê chuyển ánh mắt vào đám người, cười tà một tiếng: “Nếu tên này không chịu nói, ta đành phải hạ thủ với các ngươi thôi.” Nàng cố ý thả chậm cước bộ, tạo ra cảm giác khẩn trương, từng bước từng bước một, nụ cười tà khí ngày càng nở rộ, làm cho đám hắc y cao thủ kinh sợ lùi lại dần. “Chờ đã! Chúng ta nói!” Rốt cục có một kẻ không chịu được nữa, bật thốt ra. Mấy người còn lại nhìn về phía gã một cách phức tạp, nửa muốn ngăn, nửa không muốn ngăn. Dù sao thì rơi vào trong tay nữ ma đầu này cũng không hơn. “Còn không mau nói?” Vân Khê cố ý lớn giọng, ngữ khí lạnh lẽo, mấy kẻ đáng thương bị làm cho sợ đến vội vàng khai hết. “Chúng ta là người Tông Chính gia tộc, trước kia đi theo Mẫn phu nhân. Sau khi Mẫn phu nhân giao lệnh bài cầm quyền cho Dực công tử, cho nên chúng ta giờ đều nghe theo Dực công tử phân phó.” Mẫn phu nhân, Dực công tử? Vân Khê thoáng cái liền liên tưởng đến Bắc Thần Mẫn Nhi và Nam Cung Dực. Bắc Thần Mẫn Nhi đã giao lệnh bài cầm quyền cho Nam Cung Dực rồi sao? Nói cách khác, hiện tại Nam Cung Dực nắm gi quyền to trong tay, có thể thao túng cả cao thủ Tông Chính gia tộc? “Nam Cung Dực cho các ngươi tới Long học viện là có mục đích gì?” “Dực công tử chỉ phân phó là hiệp trợ tiểu thư làm việc, mục đích cụ thể là gì thì đám tiểu thuộc hạ bọn ta đâu thể biết được!” Vân Khê suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói cũng đúng. Nếu Nam Cung Dực đang tiến hành một kế hoạch lớn, chưa chắc đã nói thẳng ra, hơn phân nửa sẽ là phân phó bọn họ nghe lệnh làm việc mà thôi. “Vậy các ngươi có biết, hắn muốn Đá kí ức của Thiên Long để làm gì hay không?” “Nghe nói. . . . . . Nghe nói gần đây Dực công tử đang tu luyện một môn thần công, cần bảo vật có lượng linh khí lớn để phụ trợ nên đã lần lượt lấy đi Đá kí ức ở chỗ mấy học viện Kim Sư, Hạc Tiên và Tử Điêu. Hiện tại thì hướng đến Đá kí ức của học viện Thiên Long, còn chuẩn bị hạ thủ với học viện Bạch Hổ nữa. . . . . . Tiểu nhân chỉ biết đến thế, xin cô nương bỏ qua cho!” Vân Khê không để ý tới tiếng cầu xin của đối phương mà lâm vào trong trầm tư. Hóa ra dã tâm Nam Cung Dực lớn đến vậy, muốn đoạt đi một đống Đá kí ức để phụ trợ tu luyện. Rốt cuộc là công phu gì mà thần bí như thế? “Học viện Bạch Hổ. . . . . . Viện trưởng Bạch Hổ đột nhiên ủng hộ Lưu viện trưởng, chẳng lẽ cũng vì bị uy hiếp?” “Đúng vậy. Ta còn nghe nói, Dực công tử đã ngầm phái rất nhiều cao thủ đi tìm thần thú trấn giữ của các đại học viện, trước mắt đã có tung tích.” Hắc y cao thủ còn bổ sung. Vân Khê híp mắt, cẩn thận hồi tưởng tất cả những chuyện đã phát sinh mấy ngày nay. Từ Bách Lí viện trưởng bị ám sát, Liên minh thích khách và Độc Cô Mưu bị liên lụy vào trong, Lưu viện trưởng đề suất vụ thống nhất mười đại học viện, rồi đến Tông Chính tiểu thư hại chết Bách Lí viện trưởng, một loạt sự vụ, nhìn như không có liên hệ gì, nhưng cẩn thận suy ngẫm mới thấy rất là kỳ quặc. Làm đối thủ, Nam Cung Dực hiểu rõ bọn họ có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Hắn ám hại Độc Cô Mưu, lôi Liên minh thích khách vào vũng bùn lầy, hơn phân nửa là vì kéo bọn họ liên lụy. Bởi vì, nếu chuyện này không liên quan đến Độc Cô Mưu, bọn họ có lẽ sẽ không thèm để ý tới. Thật đúng với câu nói, tiểu nhân được thế, hậu hoạn vô cùng! Nếu so sánh Nam Cung Dực và Tử yêu hay Tông chủ với nhau thì Tử yêu hành động quang minh lỗi lạc, Tông chủ rõ ràng là âm hiểm sắc bén, chỉ có Nam Cung Dực làm người ta khó mà đoán trước. Hắn có thể ủy khuất cầu toàn khi mất thế, cũng có thể xem xét thời thế mà thay đổi chóng vánh theo, địch thủ như vậy mới là đáng sợ nhất! Trong lúc suy tư, Long Thiên Tuyệt đã từ đằng xa trở về, sắc mặt lộ ra vẻ lạnh lùng. “Thế nào? Đuổi theo được không?” Vân Khê hỏi. Long Thiên Tuyệt lắc đầu: “Người này rất xảo trá, vừa rời khỏi học viện Thiên Long đã lẩn vào giữa dân chúng, một khi dòng người di chuyển, rất khó để tìm được một người trong đó.” “Hắn đã biết chàng không dám đả thương dân chúng vô tội cho nên mới lựa chọn như thế. Người này có tâm kế cao minh, hơn phân nửa là Nam Cung Dực rồi.” Vân Khê đoán nói. “Nam Cung Dực?” Ánh mắt Long Thiên Tuyệt khẽ biến, nhiều thêm mấy phần bén nhọn. Vân Khê gật đầu: “Không sai! Ta vừa thẩm vấn đám người kia, bọn họ đều được Nam Cung Dực phái tới hiệp trợ Tông Chính tiểu thư mưu hại Bách Lí viện trưởng. Không chỉ có thế, hiện tại hắn đã đặt chú ý vào các thần thú trấn giữ và Đá kí ức của các đại học viện. Hình như đang tu luyện một môn công phu rất đặc biệt.” “Nam Cung Dực này, sớm muộn gì cũng là một tai họa!” Long Thiên Tuyệt lo lắng nói. “Bây giờ chúng ta chỉ có thể sớm liên hợp mười đại học viện lại, nhất định phải tìm được toàn bộ thần thú trấn giữ trước hắn. Nếu không, một khi được thế, chưa biết hắn sẽ làm ra chuyện tình như thế nào nữa.” Vân Khê thở dài, không ngờ con đường phía trước lại ngày càng nhấp nhô, chướng ngại cũng ngày càng nhiều. Có vẻ như, nàng cần chuyên tâm tu luyện hai loại thuật pháp cuối cùng trong Tàn Hoa bí lục, chỉ khi luyện thành, nàng mới có thể phá được cửa ải khó khăn tiếp theo, cứu nữ nhi về, giải quyết phân tranh trong Vân tộc, đồng thời giành lại cuộc sống an ổn của cả nhà ở Long Tường đại lục này. Nơi xa, thích khách Đệ Ngũ lạnh lùng mà thẳng bước đi tới, lạnh lùng chào hỏi Độc Cô Mưu : “Chữ Thiên Nhất Hào phát lệnh, tất cả cao thủ Liên minh thích khách phải tới tổng bộ tập hợp trong một ngày. Có vẻ Chữ Thiên Nhất Hào định hoàn toàn thanh tẩy nội bộ, tra xét nội gian.” “Chúng ta phải về rồi sao? Ta còn chưa đoàn tụ hết với mấy bằng hữu mà.” Hoa Sở Sở theo Đệ Ngũ đến, lải nhải mãi không thôi khiến Đệ Ngũ nhíu mày ngày càng chặt. Mấy hôm nay, vì cứu Độc Cô Mưu, truy tìm đầu mối trong nội bộ Liên minh, Hoa Sở Sở luôn bám đuôi Đệ Ngũ, tính cách vô cùng hoạt bát quấy Đệ Ngũ nhức đầu từng trận mỗi ngày. Hiện giờ đã có thể quăng nàng đi, Đệ Ngũ thở phào nhẹ nhõm. “Ngươi có thể ở lại.” Như vậy thì tai hắn được thanh tĩnh hoàn toàn. “Còn lâu đi! Mưu ca ca đi nơi nào, ta liền theo đến nơi đó! Ngươi đừng hòng chia rẽ hai bọn ta!” Hoa Sở Sở ôm cánh tay Độc Cô Mưu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Đệ Ngũ, tư thái giống như Đệ Ngũ là người thứ ba muốn cướp Mưu ca ca khỏi tay nàng vậy. Đệ Ngũ hừ lạnh một tiếng, tâm tình khó chịu: “Trước khi đi, nhớ trả ta danh tiếng!” Hoa Sở Sở hếch cái miệng nhỏ nhắn, ngẩng đầu nhìn trời: “Sao mà dễ giận thế chứ? Không phải chỉ chút chuyện nhỏ xíu thôi sao?” Hoa Sở Sở cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, phỉ nhổ: “Xin ngươi có chút chí khí được không? Chẳng lẽ cả đời chỉ muốn làm Đệ Ngũ à? Mưu ca ca nhà ta quả là bất đồng, chí hướng không chỉ có riêng Đệ Tứ, huynh ấy sớm muộn gì cũng vượt xa Đệ Tam, Đệ Nhị, cuối cùng là Chữ Thiên Nhất Hào! Nếu có bản lãnh thì ngươi cũng vượt qua Đệ Nhị với Đệ Tam đi, đến lúc đó, ngươi cũng không phải là Đệ Ngũ nữa rồi còn gì! Đương nhiên khi ấy, Chữ Thiên Nhất Hào đã là Mưu ca ca nhà ta!” Tiểu lolita lại bắt đầu biểu lộ lòng tin với Mưu ca ca của mình! Đệ Ngũ im lặng liếc một cái, không còn hơi sức mà cãi cọ với nàng, nhưng ít nhất có một điểm là nàng nói đúng, vì sao hắn phải chấp nhất vị trí Đệ Ngũ chứ? Hắn cũng có thể tiếp tục khiêu chiến Đệ Tứ, thậm chí là Đệ Tam, Đệ Nhị. . . . . . Sẽ có một ngày, hắn cũng có thể ngồi lên cái ghế Chữ Thiên Nhất Hào! Ai có thể đoán được tương lai chứ? “Vân tỷ tỷ, vậy bọn muội đi đây, có thời gian sẽ gặp nhau sau nhé.” Hoa Sở Sở lưu luyến không rời. Vân Khê gật đầu: “Hi vọng Mưu ca ca của muội sớm ngày ngồi lên bảo tọa Chữ Thiên Nhất Hào!” “Sớm muộn cũng thế!” Tiểu lolita tự tin nở nụ cười, phất tay một cái với mọi người rồi đi theo Độc Cô Mưu và Đệ Ngũ rời Học viện Thiên Long. Vân Khê đưa mắt nhìn bọn họ, không khỏi mỉm cười: “Sở Sở vẫn thú vị như thế!” Rất nhanh, tầm mắt Vân Khê đã trở lại then người đám hắc y cao thủ kia. Đang nghĩ nên xử trí bọn họ thế nào cho phải thì đã nghe một gã hắc y cao thủ chủ động thỉnh cầu: “Cô nương, lần này chúng ta bị bắt làm tù binh, chỉ sợ cũng không trở về được nữa. Dực công tử thống trị thủ hạ rất nghiêm, một khi có người tiết lộ bí mật, nhất định sẽ bị xử tử. Hôm nay để lộ nhiều điều với cô, nếu trở về, nhất định sẽ phải chết. Xin cô nương rủ lòng từ bi, chứa chấp bọn ta! Chúng ta nhất định tận tâm tận lực làm việc, tuyệt đối không hai lòng! Cầu xin cô nương thành toàn!” — Chương V48 Tiểu quỷ! Hơn mười hắc y cao thủ tự quy hàng, Vân Khê không có lý do phải cự tuyệt, suy nghĩ một chút liền đáp ứng. “Mẫu thân, người con nóng quá!” Tiểu Mặc ăn Tru Tiên đan vào, lúc này cả khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng lên. Tinh lực quá nhiều. Bé nhướng mày, trừ tu luyện, không biết còn có phương thức gì để phát tiết, sớm phóng ra đống dược lực trong cơ thế ra ngoài hay không nữa. Bé đã thử tu luyện trong Ngọa Long cư chốc lát, dược lực cường đại vượt quá năng lực khống chế của thân thể, giờ đang rơi vào trạng thái cực độ hưng phấn. Tiểu Bạch nhìn bạn nhỏ khó chịu như thế, gấp đến độ xoay vòng vòng. “Nữ ma đầu, mau cứu cứu Tiểu Mặc Mặc kìa!” Vân Khê nhìn hai tiểu tử, không khỏi mỉm cười, biết dược hiệu sẽ không nguy hại gì đến nhi tử, chẳng qua cần một quá trình thích ứng mà thôi. Bỗng nghĩ tới điều gì, nàng đề nghị: “Ta có biện pháp, có thể giúp con.” “Biện pháp gì?” Tiểu Mặc vội vàng hỏi. Vân Khê lấy Đá kí ức của Thiên Long từ chỗ Long Thiên Tuyệt tới, đưa cho Tiểu Mặc: “Hai đứa vào Ngọc Long thạch động, thả Đá kí ức vào trong ao, sau đó ngâm mình ở đó một thời gian. Dược lực trên người con sẽ bị Đá kí ức hấp thu, không còn khó chịu như vậy nữa đâu.” “Mẫu thân, người không gạt con đấy chứ?” Tiểu Mặc chỉ ti hí đôi mắt thoáng nhìn, không đưa tay đón lấy, bé không đần nha, đương nhiên sẽ nghe ra sự quỷ dị trong lời nói của mẹ. Tiểu Bạch lo lắng nói: “Tiểu Mặc Mặc, nàng là mẹ cậu đó, sẽ không hại cậu đâu. Chúng ta mau vào Ngọc Long thạch động đi!” Vân Khê lau mồ hôi, nhi tử, đừng có đa nghi như vậy được không? Vẫn là Tiểu Bạch đơn thuần nhất, dễ lừa! “Xem kìa, chỉ có Tiểu Bạch mới hiểu mẫu thân. Ta làm mẫu thân, sao lại hãm hại con mình được chứ? Tiểu Mặc, con hoài nghi mẫu thân, mẫu thân quá là thất vọng!” Vân Khê ra vẻ bi thương thất vọng. Tiểu Mặc rất không nể mặt, bĩu môi nói: “Mẫu thân, người diễn quá là giả!” Long Thiên Tuyệt mỉm cười nhìn hai mẹ con đối chiêu, vỗ vỗ đầu nhi tử: “Tiểu Mặc, dụng ý mẹ con là muốn cho con đi nghiệm chứng Thiên Long có phải thần thú trấn giữ hay không. Nếu không muốn, ta cũng không miễn cưỡng. Dù sao chuyện này là làm trong học viện của người khác, chúng ta còn chiếm mất thần thú trấn giữ nhà người ta, đương nhiên là đuối lý rồi.” “Hóa ra là vậy a. . . . . .” Tiểu Mặc nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi sảng khoái đáp ứng, “Con hiểu rồi, cứ giao cho con! Con là tiểu hài tử, cho dù bọn họ muốn trách cứ thì cũng không thể làm gì đâu!” Trên khuôn mặt bầu bĩnh lại là vẻ mặt hiểu chuyện và cực kỳ vô lại, khiến Vân Khê cực kỳ yêu thích. Vốn định để nhi tử bất giác hoàn thành nó thì sẽ thích hợp hơn là hai vợ chồng ra mặt, mà nhi tử không biết chuyện, cũng sẽ không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng. Ai ngờ nhi tử khôn khéo như thế, một câu trúng đích, còn nghĩ ra kế sách ứng đối nữa. Không hổ là nhi tử ngoan nhà nàng! “Tiểu Mặc, nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ đó sẽ giao cho con nha!” Trịnh trọng đặt Đá kí ức vào tay con trai, Vân Khê cho cậu một ánh mắt khích lệ. “Thiên Long, đi theo Tiểu Mặc đi!” Long Thiên Tuyệt cũng gọi Thiên Long ra ngoài. Từ khi bắt được Đá kí ức, Long Thiên Tuyệt đã ý thức được, Đá kí ức thoát khỏi Ngọc Long thạch động thì không thể phát huy hiệu lực lớn nhất của nó, cộng thêm việc Thiên Long từng chịu thương, năng lực cảm ứng cũng rất yếu, cho nên không cách nào hưởng ứng với nhau. Chỉ có trở lại Ngọc Long thạch động, phối hợp với Long trì trong đó, Đá kí ức mới có thể phát huy uy lực chân chính. Tiểu Mặc vâng mệnh, dẫn Tiểu Bạch và Thiên Long đi về phía Ngọc Long thạch động. Đám cao thủ bị đóng băng vẫn còn nguyên đó, mấy vị trưởng lão Học viện Thiên Long thì đứng bên ngoài. Tiểu Mặc tới gần cửa, ngừng lại. Cái đầu nhỏ ló ra từ sau một thân cây đại thụ, nhìn quanh ngó quất. “Mấy người kia có vẻ rất là lợi hại đó, có cần ta dẫn bọn họ đi chỗ khác hay không?” Tiểu Bạch giành trước mở miệng, rất có mong muốn đi làm chuyện xấu. “Ừ, đi đi!” Tiểu Mặc đồng ý. Tiểu Bạch hóa thành hình người, nghênh ngang đi về phía cửa động. Mấy cao thủ thủ vệ Ngọc Long thạch động còn đang nhàm chán, nhỏ giọng bàn luận gì đó, đột nhiên thấy phía trước có một bé trai tới gần. Mấy người kinh ngạc, thầm nghĩ có thể là con của tân khách đến tham gia thọ yến rồi bị lạc đường. “Cậu bé là con nhà ai? Sao lại chạy tới đây? Nơi này là cấm địa của Học viện Thiên Long, người bình thường không thể tới gần .” Tiểu Bạch đang bối rối nghĩ cách lừa gạt, nghe đối phương hỏi như vậy thì liền nhếch hắn cái miệng nhỏ nhắn, làm ra vẻ tội nghiệp: “Không tìm được phụ thân và mẫu thân, mọi người có thể tìm họ giúp ta không?” “Vậy cha mẹ cậu bé là ai? Bộ dáng thế nào?” Một gã cao thủ nổi lòng thương hại lòng, cất giọng hỏi. “Cha ta à. . . . . .” Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, khoa tay múa chân nói, “Cha ta cao như vậy, dài như này, mỗi ngày chỉ cần đứng trên đỉnh núi cao nhất rống một tiếng, tất cả tộc nhân sẽ tụ tập đến bên cạnh; mẫu thân của ta à, so với phụ thân thì còn lớn hơn, chỉ cần mẫu thân rống một tiếng, cha ta sẽ lập tức xuất hiện trước mặt nàng, cho nên, tính ra thì, mẫu thân của ta lợi hại nhất!” Nó sinh động khoa tay múa chân như thật, cộng thêm hiệu quả của giọng nói, mấy tên cao thủ nghe mà sửng sốt sửng sốt, hắc tuyến rụng từng hàng. “Tiểu đệ đệ, xác định là đang miêu tả hai người đó chứ?” Tiểu Bạch đảo mắt một cái, dẩu miệng cãi: “Bọn họ đương nhiên là người rồi, nếu không thì làm sao có ta được?” Sợ đối phương tiếp tục hoài nghi, nó đột nhiên há miệng, “Oa” một tiếng khóc lớn lên: “Ta muốn tìm phụ thân, ta muốn tìm mẫu thân! Oa oa ——” Mấy tên cao thủ choáng váng mặt mày, đứa nhỏ này nói khóc liền khóc, rốt cuộc là muốn ồn ào đến loại nào? Mấy người quyết định, phái một người đi tìm cha mẹ, những người còn lại tiếp tục canh giữ, cho nên Tiểu Bạch theo người nọ rời đi. “Hài tử bây giờ toàn được nuông chiều từ bé, chúng ta khi đó, từ nhỏ đã bắt đầu luyện công, không biết phải ăn bao nhiêu đau khổ rồi.” “Đừng nói nữa! Ta từ năm tuổi đã bắt đầu, mỗi ngày trừ luyện công thì chỉ có đủ thời gian mà ngủ, có được đi chơi đùa bỡn gì đâu! Đám nhỏ hiện giờ, so với chúng ta, không biết hạnh phúc gấp bao nhiêu lần.” “Các ngươi có để ý đứa con trai của Long viện trưởng không? Nghe nói cậu nhóc có thiên phú luyện khí kinh người, vốn là Kim trưởng lão bên Khí học viện muốn chiêu mộ mà lại bị cự tuyệt đó. Chậc chậc, thiên tài quả là khác biệt, không cần dụng công đã có thể hưởng thụ hào quang rồi . . . . . .” Cả đám rối rít cảm thán. Cũng không lâu sau, cách đó không xa, đứa bé kia lại quay về. Hài tử lấy ánh mắt lấp lánh vô tội nhìn bọn họ, làm cho người ta cực muốn phạm tội. “Sao lại quay về đây? Vị thúc thúc đi cùng ngươi đâu?” Hài tử trở lại một mình, không thấy đồng bạn, bọn họ vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Trước mắt chỉ là đứa nhóc có vẻ năm hoặc sáu tuổi, có thể lừa gạt bọn họ sao? “Vị thúc thúc kia bị kêu đi rồi, không giúp ta tìm cha mẹ. . . . . . Oa, ta muốn phụ thân, ta muốn mẫu thân ——” Hài tử lại oa oa khóc lớn, bộ dáng thương tâm. Đám cao thủ nhìn nhau thương nghị, lại phái ra một người đi trước tìm cha mẹ cho đứa nhóc. “Quái lạ, sao tên kia lại quăng một đứa nhóc giữa đường chứ? Không giống phong cách của hắn a! Cách gần như vậy, nếu đi đâu thì nên kêu một tiếng chứ. . . . . .” “Có thể là chuyện tương đối khẩn cấp. Hôm nay Học viện Thiên Long xảy ra nhiều việc như vậy, viện trưởng tao ngộ bất trắc, nhân thủ chắc là không đủ thôi.” “Có lẽ vậy, nhưng mà ta cứ cảm thấy đứa nhỏ này có chút cổ quái, lại không biết có vấn đề chỗ nào, kỳ quái thật.” Mấy tên cao thủ nghị luận chốc lát, cũng không lâu sau, hài tử kia lại tới nữa, lại đơn độc một mình. Lần này, mấy tên cao thủ trở nên cảnh giác, thầm nghĩ, không phải đứa nhỏ này đang đùa bỡn bọn họ chứ? Chỉ thấy Tiểu Bạch vừa lau nước mắt, vừa chạy về phía bọn họ, cao giọng la lên: “Không xong! Không xong rồi! Vị thúc thúc kia bị người xấu bắt đi!” “Cái gì? Kẻ nào to gan như thế, dám hành hung ở Học viện Thiên Long?” Mấy tên cao thủ giận dữ. “Ta không nhận ra bọn họ, cả đám đều mặc áo đen, võ công lợi hại như thế này này. Vị thúc thúc kia chỉ đối chiến qua một chiêu đã bị bắt rồi.” Tiểu Bạch miêu tả sinh động như thật. “Một chiêu?” Mấy người kinh hãi, lấy thực lực của bọn họ, nếu đối thủ chỉ dùng một chiêu đã chế phục thì đủ thấy thực lực của đối phương không phải hạng thường. Cao thủ như thế, chưa chắc bọn họ đã đối phó được. “Từ từ đã, tại sao ngươi không bị bắt?” Một người trong đó đột nhiên phản ứng. Tiểu Bạch trợn đôi mắt đong đầy hơi nước, lập tức lộ ra vẻ ủy khuất: “Người xấu! Chờ ta tìm được cha ta và mẫu thân, ta sẽ nói cho bọn họ biết, các ngươi muốn ta bị người xấu bắt đi!” Nó lại còn cắn ngược, quở trách bọn họ nữa chứ. Mấy tên cao thủ lắc đầu liên tục, nhưng sợ lời nó nói là thật, bọn họ cũng không thể coi thường. Lần này, phái hai người đi điều tra tin tức trước, hai người còn lại tiếp tục trông giữ thạch động. “Hài tử, ngươi ở đây chờ hai vị thúc thúc kia đi bắt người xấu lại, tránh cho ngươi cũng rơi vào trong tay người xấu nhé.” Một gã cao thủ mở miệng khuyên bảo. Tiểu Bạch biết điều gật đầu, thăm dò nhìn vào trong thạch động: “Ta vào đây xem một chút được không?” Cao thủ rất nhanh đã bác bỏ: “Không được! Ngọc Long thạch động là cấm địa, trừ viện trưởng Học viện Thiên Long ra, những người khác đều không được vào.” “Vậy con trai viện trưởng cũng không thể vào à?” Ánh mắt Tiểu Bạch lóe lóe. Hai gã cao thủ không khỏi giật mình, cẩn thận đánh giá, lại đồng loạt cười to: “Ngươi là con trai Bách Lí viện trưởng? Đừng đùa! Viện trưởng đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, làm thái gia gia của ngươi thì còn có thể!” Tiểu Bạch lắc đầu, vứt cho bọn họ một ánh mắt khinh bỉ: “Ai nói ta là con Bách Lí viện trưởng chứ? Ta nói là viện trưởng hiện tại, Vân Trung Thiên!” “Con trai Vân viện trưởng?” Hai gã cao thủ nhất thời kinh hãi. (TND: *ngất-ing* Trong sạch của Vân soái ca nhà ta…) — Chương V49 Thiên Long thần thú xuất thế, gào khóc! Con trai Vân viện trưởng? Chuyện này hình như quá giật gân rồi đấy?! Sao bọn họ lại không biết Vân Trung Thiên đã thành thân, còn có con trai nữa? Tiểu Mặc trốn trong góc trộm liếc về bên này, không nhịn được mà che miệng cười trộm. Cậu, xin lỗi nhé, mượn tạm danh tiếng của cậu dùng một chút thôi. Rồi bé tiếp tục truyền lời cho Tiểu Bạch. Với sự thông minh đó, làm sao Tiểu Bạch có thể tự thêu dệt ra nhiều như thế? Đương nhiên tất cả đều do bé đứng sau rồi! “Hài tử, đừng đùa! Nên đi đâu thì đi đi, đừng ở đây vớ vẩn nữa.” Hai gã cao thủ bắt đầu nhìn ra, rõ ràng tên nhóc này đang trêu chọc bọn họ mà. Thử nghĩ mà xem, Vân viện trưởng giữ mình trong sạch, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện sinh ra một thằng nhóc được chứ? Tiểu Bạch bĩu môi, không mắc mưu rồi, vậy làm sao bây giờ? Lúc này, lại nghe Tiểu Mặc truyền âm đến trong tai: “Tiểu Bạch, phóng hỏa, đốt y phục bọn họ!” Đốt á? Có phải tà ác quá rồi hay không? Nhưng mà, Tiểu Mặc Mặc đã yêu cầu, Tiểu Bạch cũng chưa từng cự tuyệt a. Nhấc chân, nó lại đi tới trước mặt hai gã cao thủ. “A! Ngươi lại làm gì?” “Lửa! Lửa từ đâu ra đây?!” Hai gã cao thủ kinh hãi nhìn Tiểu Bạch, nếu bọn họ không lầm, lửa được phun ra từ trong mồm tên nhóc này. Một hài tử biết phóng hỏa. . . . . . Quá đáng sợ rồi đấy! “Hì hì, tới mà đuổi theo ta này!” Tiểu Bạch giả mặt quỷ, sau đó lập tức lướt đi, chạy tít ra xa. Vừa chạy, nó còn không quên vừa quay đầu khiêu khích, làm hai người kia giận đến mức vừa bỏ xiêm y vừa đuổi theo. “Tiểu tử thúi, không được chạy! Mau đứng lại cho ta!” Trong góc, một người một rồng thừa dịp cửa động không có ai đã nhanh chóng lẻn vào. Lúc này, đại biểu của mười đại học viện lại tụ tập cùng nhau, thương nghị đại sự thống nhất. Long Thiên Tuyệt đã được mọi người đề cử, lại được Bách Lí viện trưởng thừa nhận trước khi lâm chung, nên giờ hắn ngồi ở chính giữa, cất giọng nói: “Chư vị, Bách Lí viện trưởng qua đời là do có người bày kế ám hại. Hiện giờ, người giật dây còn đang âm mưu đoạt lợi của mười đại học viện chúng ta, thế nên lần này, chúng ta phải chú ý hơn rất nhiều.” “Long viện trưởng, cái gọi là người giật dây mà ngài nói, rốt cuộc là chỉ người nào? Không phải Bách Lí viện trưởng bị một cô gái họ Tông Chính hại chết sao? Không phải cô ta cũng đã chết rồi sao?” Có người không hiểu. Long Thiên Tuyệt lấy sắc bén ánh mắt quét về phía đối phương: “Cao thủ Học viện Kim Sư? Vậy ngươi có biết thần thú trấn giữ và Đá kí ức học viện mình đang ở nơi nào không? Và bây giờ chúng đã không còn là vật sở hữu thuộc Học viện Kim Sư nữa hay không?” “Cái này. . . . . .” Người nọ bắt đầu chột dạ. Phía sau gã, có một người đứng ra nói, “Long viện trưởng, ngài nói không sai, Đá kí ức của Học viện Kim Sư bọn ta đã bị Lưu viện trưởng âm thầm dâng cho người khác rồi. Nghe nói sở dĩ ông ta có thể ngồi lên bảo tọa viện trưởng, chính là nhờ sức mạnh của kẻ này. Những ai không ủng hộ Lưu viện trưởng đều bị diệt trừ hết. Trên thực tế, Học viện Kim Sư giờ đã là một cái thùng rỗng. . . . . .” Hắn vừa nói như thế, những cao thủ Học viện Kim Sư vốn còn tràn đầy bức xúc thì đều ủ rũ cúi đầu. Chuyện tới nước này, bọn họ còn gì để tranh biện nữa? Viện trưởng đã chết là thực tế cần nhận rõ, mà bản thân Học viện Kim Sư đã không còn bất kỳ chỗ dựa nào, bọn họ đã mất đi tư cách kiêu ngạo. Học viện Ngân Xà, Học viện Hạc Tiên và Học viện Tử Điêu cũng ủ rũ hẳn đi, thật ra thì bọn họ cũng giống như đúc với Học viện Kim Sư mà thôi. Vị trí của viện trưởng có được bằng cách nào, mọi người đều rõ ràng. “Long viện trưởng, không gạt ngài, cả ba học viện bọn ta cũng giống với Học viện Kim Sư, chỉ có Đá kí ức của Học viện Ngân Xà đã đánh mất công hiệu, chứ của Học viện Hạc Tiên và Học viện Tử Điêu thì đều bị viện trưởng tặng đi. Hiện tại, cả học viện chỉ có thể lấy những cao thủ ở đây làm nòng cốt mà thôi.” “Đúng vậy, bọn họ tưởng thần không biết quỷ không hay, nhưng người làm thì trời nhìn, có chuyện gì làm được mà không ai biết hay sao?” “Long viện trưởng, giờ mười đại học viện đã định thống nhất lại, xin Long viện trưởng làm chủ luôn cho bọn ta, cùng tìm về Đá kí ức và thần thú trấn giữ!” “Xin Long viện trưởng tìm về Đá kí ức và thần thú trấn giữ cho bọn ta!” Trong nháy mắt, mười mấy người trăm miệng một lời, cùng thỉnh cầu Long Thiên Tuyệt tìm về Đá kí ức và thần thú trấn giữ của học viện. Vân Khê nhíu mày, dưới đáy lòng thầm mắng. Lúc đám này không chịu thần phục thì kiên quyết đối nghịch, giờ thần phục rồi thì lại bắt đầu tìm phiền toái. Có một số người, bản thân sự tồn tại của bọn họ chính là phiền toái! Nàng lo lắng đưa mắt nhìn về phía Long Thiên Tuyệt. Tuy chuyện này bọn họ vốn đã muốn xen vào, nhưng còn không phải đại sự hàng đầu, bây giờ đại sự của hai vợ chồng chỉ có đón Tiểu Nguyệt Nha về mà thôi. Cứ để nữ nhi lưu lạc bên ngoài, nàng lúc nào cũng thấy đứng ngồi không yên. Long Thiên Tuyệt bất động thanh sắc, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Nếu đã ngồi lên vị trí này, đương nhiên việc tìm về thần thú trấn giữ cho mười đại học viện là bổn phận của ta. Chỉ là, để phòng ngừa những kẻ vẫn còn mưu đồ, ta đề nghị, đưa tất cả thần thú trấn giữ đến một nơi, phái người có võ công cao nhất của mười đại học viện tới trông coi, không biết ý mọi người thế nào?” Mọi người giật mình, con ngươi trừng tới sắp rớt cả ra. Võ công cao nhất, không phải chính là hắn sao? Ngay lúc Lưu viện trưởng bị giết đó, thực lực thích phóng ra đã tương đương với hai cao thủ tu luyện vạn năm rồi, nhìn khắp mười đại học viện, ai có thể là đối thủ? Nói thẳng ra là để tự thân hắn bảo đảm mười thần thú trấn giữ luôn đi cho rồi, cần gì phải quanh co lòng vòng? Thật là âm hiểm! Nếu hắn dám nói thẳng, sẽ có người mượn cớ, sẽ có người không phục, đứng ra phản bác. Giờ nói như thế, ai còn dám phản bác chứ? Phản bác chẳng phải chính là một loạt biến tướng của khiêu chiến sao? Vốn để hắn đi tìm thần thú trấn giữ là hi vọng hắn có thể phát huy tinh thần lãnh tụ, tận tâm tận lực, mọi người mới tâm phục khẩu phục. Ai ngờ hắn đáp ứng rồi, còn bá đạo muốn ôm đồm cả đám thần thú luôn. Chẳng phải nó tương đương với việc, từ nay về sau, mười thần thú trấn giữ của các đại học viện đều là của hắn? Trên đời có đạo lý như vậy sao? Ngay cả Vân Trung Thiên và Long Thiên Thần cũng hết sức kinh ngạc, yêu cầu quá đáng như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới mở được miệng mà thôi. Người khác, còn phải xem có dám quyết đoán hay không đã! Vân Khê sửng sốt giây lát rồi chợt lĩnh ngộ ra. Theo tình hình hiện nay, tính cả nhà bọn họ và nhóm bằng hữu thì đã chiếm mấy thần thú trấn giữ trong tổng số mười rồi, thí dụ như Dực Long của Thiên Thần, Ngân Xà của Độc Cô Mưu, Vạn Hoàng của Tiểu Nguyệt Nha, còn có Thiên Long của Thiên Tuyệt cũng có khả năng nữa, vậy là non nửa rồi! Nếu trả lại toàn bộ cho mười đại học viện, vậy bọn họ lỗ chết người còn gì? Biện pháp tốt nhất, chính là thống nhất cả thập đại thần thú luôn. Chờ sau khi Tiểu Mặc nghiệm chứng thân phận Thiên Long rồi, đám cao thủ Học viện Thiên Long cũng không thể nhiều lời được nữa. Nhất cử lưỡng tiện! Long Thiên Tuyệt quét mắt một vòng, sờ sờ cằm, bắt đầu ra vẻ: “Nếu tất cả mọi người đã không có dị nghị, bây giờ chúng ta sẽ đề cử ra người có võ công cao nhất nhé. Ừm. . . . . . Theo ta được biết, mười đại học viện ngọa hổ tàng long, cao thủ nhiều như mây, thí dụ như Vương viện trưởng của Học viện Bạch Hổ này, các vị trưởng lão Học viện Thiên Long này, hay như các cao thủ của Học viện Kim Sư, Ngân Xà, Hạc Tiên và Tử Điêu nữa này. Mỗi người đều có tư cách được tuyển chọn. . . . . . Ta thấy, không bằng tỷ thí đi, người nào thắng, người đó sẽ tới giữ thần thú!” Những cao thủ bị hắn điểm tên đều rối rít giật mình, lòng thầm mắng vô sỉ! Hắn sùng bái thật chắc? Rõ ràng là muốn chặn miệng bọn họ thôi! Nếu muốn tỷ thí thật thì sao không chỉ đệ đệ hắn kìa, thê tử hắn kìa, còn cả anh vợ nữa? Vân Khê mím môi, âm thầm vui mừng. Nói đến nói đi, không phải đang muốn chờ người khác chủ động giao thần thú cho hắn giữ sao? Thật là thông minh! Đầu tiên là đưa ra yêu cầu bá đạo quá đáng, nhưng lại không chỉ ra bản thân mình muốn chiếm thần thú luôn. Nhào nặn một hồi, mục đích cuối cùng lại là để người khác chủ động nói ra lời ấy, hóa bị động làm chủ động. Vốn là yêu cầu của bản thân, giờ đã biến thành yêu cầu mà mọi người khẩn cầu hắn. Đây là nghệ thuật nói chuyện đó! Làm một lãnh tụ, đáng lẽ Long Thiên Tuyệt không nên đùa bỡn tâm cơ như thế, chỉ là, mười đại học viện vừa quyết định đoàn kết ở chung, lòng người chưa ổn định. Hắn phải quyết đoán nắm giữ phần mạch sống cốt lõi của cả mười đại học viện trong tay, như thế mới có thể khống chế được đại cục, khiến bọn họ không dám nuôi dị tâm. “Vương viện trưởng, không bằng ngài đứng ra được chứ?” Long Thiên Tuyệt giương mắt nhìn Vương viện trưởng. Da mặt đối phương giật giật một hồi mới trì hoãn lại được, đứng lên nói: “Chút công phu nhỏ của tại hạ, làm sao có thể sánh với Long viện trưởng chứ? Tại hạ đề nghị hãy để Long viện trưởng tới giữ thập đại thần thú, tại hạ tin rằng, với thực lực của Long viện trưởng, nhất định có thể tìm về toàn bộ mười đại thần thú, rồi sử dụng sức mạnh thần thú để bảo vệ mười đại học viện chúng ta.” Vương viện trưởng thầm nghĩ, dù sao thì Học viện Bạch Hổ vẫn chưa tìm được thần thú trấn giữ của mình, không bằng thuận nước đẩy thuyền, đối phương tìm ra được thì là tốt nhất, tìm không ra thì cũng chẳng có bất kỳ tổn thất nào. Những học viện khác cũng ôm ý nghĩ ấy, vốn đã không có thì tổn thất hay không cũng chả ảnh hưởng gì đến mình cả, cho nên rối rít đề cử lãnh tụ đứng ra bảo vệ thập đại thần thú. Cuối cùng, khi tất cả đã nhất trí chuyện thần thú trấn giữ, đột nhiên có người vội vàng chạy vào bẩm báo: “Viện trưởng, các vị trưởng lão, không xong rồi! Ngọc Long thạch động xảy ra chuyện!” Người tới, xiêm y rách nát, chéo áo và tay áo đều thiếu mất một đoạn, giống như gặp cướp vậy, kì thực đó chính là một kẻ bị Tiểu Bạch phun hỏa thiêu đồ. Học viện Thiên Long nghe vậy, mọi người khẩn trương đứng lên. Vân Trung Thiên không rõ chân tướng, cũng lo lắng theo, dò hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Cái này. . . . . .” Cao thủ khó xử, do dự một hồi lâu rồi mới nói, “Vân viện trưởng, hay là ngài cứ qua xem một chút đi, chuyện thật sự không ổn rồi!” Vân Trung Thiên nhíu mày, một trận gió lướt qua, người đã phóng về phía Ngọc Long thạch động. Cao thủ Học viện Thiên Long đuổi theo phía sau, đều rối rít về hướng thạch động. Long Thiên Tuyệt chợt thấy khu đan điền đang dâng lên một dòng nhiệt lực, cả người phấn khởi, đây rõ ràng là dấu hiệu của sự tăng cường công lực. Hắn cong môi cười một tiếng, lập tức hiểu ra, nhất định là Tiểu Mặc đã giúp Thiên Long xác nhận thân phận rồi nhận truyền thừa từ Đá kí ức trong Long trì, bắt đầu bước vào tiến hóa, trọng sinh trở thành một thần thú thật sự. Vân Khê và Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt vừa chuyển, đáy lòng hiểu rõ. Rất nhanh sau đó, tất cả mọi người đều di giá tới trước Ngọc Long thạch động. Ngoài cửa vào, một Cự Long màu trắng đóng đô ở đó, trong miệng còn liên tục phun hỏa diễm, tư thái ngạo kiều cứ như thể nó chính là chủ nhân nơi này, ai dám tự ý xâm lấn địa bàn, phải chết! Cao thủ Học viện Thiên Long vây tụ lại cách thạch động vài chục bước, ai cũng không dám tới gần. Bên trong, hào quang màu trắng khác thường không ngừng lóe ra, luồng sức mạnh dao động rất lớn làm cho cả mặt đất xung quanh cũng bị ảnh hưởng. Mọi người không rõ trong thạch động đang xảy ra chuyện gì, lòng người chỉ biết bàng hoàng. Vân Trung Thiên đi tới trước thạch động, nhìn một cái đã thấy Cự Long trắng đang chắn cửa động, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới chợt bừng tỉnh đại ngộ. Quay đầu, tức giận liếc vợ chồng Vân Khê vừa mới tới một cái, thì ra hai người bọn họ nói chuyện đao to búa lớn trước mặt mười đại học viện về vấn đề thần thú là vì dọn đường cho chuyện này đây! Tiểu Bạch ở chỗ này, đương nhiên Tiểu Mặc cũng ở chỗ này luôn. Hắn không nhịn được mà lắc đầu cười khổ. Bố mẹ xử lý đám cao thủ của mười đại học viện, con trai thì tới tận đây gây sự, ôi cái gia đình này. . . . . . May mà hắn cũng là người nhà đó, bằng không, không tức chết không được! “Đó là. . . . . . dấu hiệu thần thú xuất thế sao?” Trong đám cao thủ có người kinh hô lên, một tiếng này như nhắc nhở tất cả. Đúng rồi, nhất định là Thiên Long thần thú xuất thế, nếu không thì sẽ không thể tạo ra động tĩnh lớn như thế được. Học viện Thiên Long bắt đầu kích động, xắn tay áo, hi vọng có thể xông lên đầu tiên để thần thú nhận mình làm chủ. Một khi thần thú nhận chủ rồi, cho dù có giao cho Long Thiên Tuyệt quản lý, bọn họ cũng có bảo đảm rồi, không phải sợ. Không chỉ bọn họ, những cao thủ học viện khác cũng rục rịch không kém. Đây là thần thú a! Không ai quy định, chỉ có người Học viện Thiên Long mới được khế ước thần thú, để thần thú nhận chủ cả, chỉ cần bọn họ có đủ thực lực và đủ may mắn, ai tới trước được trước thôi. Mọi người mài đao soàn soạt, chỉ chờ cơ hội vọt vào trong động, tóm chặt thần thú. Tiểu Bạch xem thấu tâm tư bọn hắn, một ngọn lửa phun tới, đám người phải lùi lại những mấy bước. “Rống ——” Một tiếng rồng ngâm từ trong động truyền ra, giữa hào quang màu bạc lóng lánh, một Cự Long nữa xuất hiện. Sau khi trọng sinh, Thiên Long trông rực rỡ hẳn lên, long lân màu bạc càng thêm lấp lánh, càng thêm xinh đẹp, trung khí mười phần, rồng ngâm gào khóc. Các cao thủ vừa thấy, ánh mắt sáng ngời như sói, thật sự là thần thú trấn giữ của Học viện Thiên Long a! “Thần thú là của ta!” “Cút! Thần thú là của ta!” “Ta đi! Mau tránh ra cho ta!” Mọi người ngày thường trang trọng nghiêm túc bao nhiêu, giờ thấy Thiên Long thần thú, thì trở nên điên cuồng chen lấn bầy nhiêu, tất cả đều muốn tranh đoạt Thiên Long. Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nhếch môi cười, không lập tức gọi Thiên Long tới bên cạnh mà cố ý đứng xem kịch vui. “Thiên Long thần thú, chỉ cần nhận ta làm chủ nhân, ta bảo đảm cho ngươi tất cả những gì tốt nhất! Ngươi muốn gì, dù phải táng gia bại sản ta cũng đem về cho ngươi!” “Thiên Long, ta là trưởng lão Học viện Thiên Long, từ lúc sinh ra đã bảo vệ Học viện Thiên Long này. Ngươi là thần thú trấn giữ của học viện ta, đương nhiên phải nhận cao thủ nhà mình làm chủ. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đi theo ta, nhất định ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, thờ phụng như tổ tông trong nhà vậy.” “Thiên Long, đừng nghe bọn họ, bọn họ đều là ngoài miệng nói suông, không thể thực hiện được. Nhìn tuổi bọn họ là biết đã hơn trăm rồi, còn có thể sống được mấy năm? Ngươi đi theo bọn họ, đến lúc chân nhấc lên, bước vào hoàng thổ, ngươi lại phải tìm kiếm tân chủ nhân nữa sao? Ngươi nhìn lại ta đi, trẻ tuổi, lại có tiềm lực, nếu là đi theo ta, bảo đảm ngươi có thể sống mạnh khỏe hạnh phúc, tuyệt đối không bị bạc đãi!” “Lăn đi! Tiểu tử ngươi mới dài được mấy cọng lông mà cũng dám đứng đây tranh đoạt Thiên Long? Chán sống rồi có phải không?” Một đám già trẻ lớn bé khẩu chiến, vô cùng náo nhiệt! Một khi Thiên Long thần thú nhận chủ, bọn họ có thể được chia sẻ một bộ phận sức mạnh của Thiên Long, thực lực nhất định cũng tăng vọt. Chuyện tốt như thế, vừa được thực lực – vừa được thần thú, ai mà không tranh? Không điên cuồng cũng không được! Người hiểu rõ, thí dụ như Vân Trung Thiên, Long Thiên Thần và Vân Khê, thì chỉ khoanh tay mà đứng, thần sắc xem kịch vui. Đám người này ngươi tranh ta đoạt, rồi lại tranh đoạt gay gắt như vậy, nếu để bọn họ biết Thiên Long đã có chủ từ lâu, không biết sẽ mang vẻ mặt thế nào nhỉ. . . . . . Rất nhanh sẽ thấy được vẻ mặt vặn vẹo mà bọn họ mong đợi ngay thôi. Chỉ thấy Long Thiên Tuyệt vẫy vẫy tay với Thiên Long giữa trời cao, nhàn nhạt nói một câu: “Thiên Long, mọi người cất nhắc ngươi như thế, để tỏ vẻ lễ phép, gửi lời thăm hỏi đến tất cả đi!” Thiên Long nhận mệnh chủ nhân, từ trên cao nhìn xuống, phun vài ngụm khí từ lỗ mũi, thật sự mở miệng nói, giọng điệu mang theo vài phần khinh thường: “Chủ nhân ta đã ở đây, các ngươi lôi kéo ta ngay trước mặt chủ nhân như vậy, muốn ta phản bội chủ nhân như vậy, rốt cuộc là có ý gì, đẩy ta vào hạng bất nghĩa sao?” Đám cao thủ vốn đang cãi vã không dứt, trong khoảnh khắc, ngây người như phỗng. Nó. . . . . . Nó là thủ sủng của Long Thiên Tuyệt? Cóc đỡ được! Sao không nói sớm chứ? Không phải lãng phí tình cảm của mọi người sao? “Long. . . . . . Long viện trưởng, thì ra Thiên Long là thú sủng của ngài, người không biết không có tội, kính xin Long viện trưởng không để trong lòng.” “Đúng vậy, ta chỉ là không biết mà thôi!” Để tránh ngày sau bị Long Thiên Tuyệt chỉnh, các cao thủ vội vàng nối tiếp nhau biểu đạt tâm tình tỉnh ngộ của mình. Thái độ trước sau tương phản cực lớn, trông mà vô cùng tức cười. Long Thiên Tuyệt mới lười phải so đo với bọn họ ý. Nếu hắn mà để bụng, lại thành mất giá bản thân, dù sao cũng chỉ là một đám tiểu nhân tục tằng mà thôi! Thân là lãnh tụ, phải chấp nhận đủ mọi loại thuộc hạ, có quân tử nhân nghĩa, cũng có tiểu nhân tục tằng, hắn không thể yêu cầu mỗi người đều là quân tử nhân nghĩa được. Đối với hạng tiểu nhân tục tằng, sẽ có cách khống chế tục tằng tiểu nhân thôi. “Phụ thân!” Tiểu Mặc chạy ra từ trong động, đi tới bên cạnh Long Thiên Tuyệt, khuôn mặt nhỏ tuấn tú ngẩng lên đầy đắc ý, tranh công và đòi phần thưởng. Lúc này, Tiểu Bạch cũng đã trở lại bộ dáng một cục tròn màu trắng, ở cạnh Tiểu Mặc, một người một thú sủng cực có cảm giác thành tựu và muốn mưu cầu phần thưởng. “A a a a a. . . . . . Ngươi, các ngươi. . . . . .” Hai gã cao thủ bị đốt xiêm y chỉ thẳng vào Tiểu Bạch, cà lăm một hồi. Đến lúc này, nếu bọn họ mà còn không hiểu thì khác gì lũ ngốc nữa. Được, thì ra chính Long viện trưởng đã sai nhi tử làm ra chuyện tốt này, nha nha nha nha, quá gian trá! “Đại thúc, rốt cuộc muốn nói cái gì a? Chúng ta làm sai chuyện gì ạ?” Một người một thú lại dùng ánh mắt cực kỳ vô tội nhìn hai bọn họ, làm người ta giận mà không thể nói gì, không thể làm gì khác hơn là kìm nén. Ai bảo đó là nhi tử của Tân lãnh tụ chứ? “Không! Chúng ta chẳng muốn nói gì hết!” Hai người cười khan. Long Thiên Tuyệt ho nhẹ một tiếng, quét mắt một vòng rồi nói: “Được rồi! Chúng ta trở lại chính đề đi! Đến bây giờ, bốn thần thú của Học viện Ngân Xà, Học viện Vạn Hoàng, Học viện Thiên Long và Học viện Dực Long căn bản đã xuất thế rồi, hơn nữa, còn được nắm giữ trong tay ta và những bằng hữu đáng giá tín nhiệm của ta. Về phần Học viện Kim Sư, Học viện Hạc Tiên, Học viện Tử Điêu, Đá kí ức đã mất, mà thần thú Học viện Côn Bằng đã xuất thế lại rơi vào tay người ngoài, nhưng tạm thời thì người này còn chưa nguy hại gì đến chúng ta, có thể tạm thời không xét đến. Trước mắt, cũng chỉ còn lại khối Đá kí ức cuối cùng ở Học viện Bạch Hổ mà thôi, chúng ta tuyệt không để nó rơi vào tay kẻ xấu. Vương viện trưởng, ngài thấy sao?” Cố ý cao giọng nhấn vào một câu cuối cùng, hắn chưa quên, lúc bỏ phiếu đề cử lãnh tụ, chính Vương viện trưởng đã lâm trận phản chiến, đứng về phía Học viện Kim Sư. Hành động như thế, ai cũng có thể đoán ra nội tình bên trong, sợ là Vương viện trưởng đã gặp phiền toái hoặc là bị uy hiếp rồi. Nếu không thì ai lại không sáng suốt đến nỗi vứt bỏ Bách Lí viện trưởng mà đẩy lên một tiểu nhân vật không có danh tiếng gì. Vương viện trưởng nghe Long Thiên Tuyệt hỏi, không khỏi toát ra vài giọt mồ hôi lạnh trên trán, ông ta thở dài, hổ thẹn nói: “Không dối gạt mọi người, lão phu đúng là có nỗi khó xử riêng. Mấy ngày gần đây, có người giam lỏng thê nhi của lão phu ở nhà, bức lão phu giao Đá kí ức lại. Lão phu không chịu, bọn họ lại chuyển sang uy hiếp để lão phu đề cử Lưu viện trưởng lên làm lãnh tụ ở buổi thọ yến Bách Lí viện trưởng, có gì thì giúp hắn ta một tay. Lão phu là viện trưởng Bạch Hổ, gánh trọng trách trên vai, bất luận thế nào cũng không thể giao Đá kí ức ra ngoài, cho nên đành phải lựa chọn vế sau là giúp Lưu viện trưởng lên lãnh tụ. Lão phu tự biết bản thân tư lợi, có lỗi với các vị, lão phu thật xấu hổ.” “Thôi, Vương viện trưởng bị người ta uy hiếp, làm ra phản ứng như thế cũng là lẽ thường tình, ta cũng không phải kẻ không biết tình biết lý, sẽ không trách trách ông.” Long Thiên Tuyệt nghiêm nghị nói, “Nhưng dưới mắt, nhiệm vụ chủ yếu là giữ được Đá kí ức bên Học viện Bạch Hổ, không thể để đối phương được như ý nữa! Ta hi vọng Vương viện trưởng có thể phối hợp với mọi người, dốc hết toàn lực, rồi cứu gia đình ông luôn!” “Đương nhiên! Nếu như Long viện trưởng chịu hỗ trợ, lão phu vô cùng cảm kích!” Vương viện trưởng kích động nói.
/732
|