Edit: Giọt Sương đêm Beta: Sakura
“Gấp gáp cũng vô dụng, chúng ta còn có rất nhiều chuyện có thể làm.” Long Thiên Tuyệt nhìn nàng, nháy mắt, mập mờ nói không ra lời .
Vân Khê động động chân cũng có thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì rồi, giơ tay lên, năm ngón tay nhéo ở trên mặt của hắn: “Không tâm tình.”
“Làm sao không có tâm tình chứ? Bóng đêm thật tốt, tới đi ,tới đi .” Người này bắt đầu vô sỉ, động thủ động cước.
“Tránh ra . Ngô ngô. . . . . .” Lần nào cũng trúng triền công của người này , Vân Khê cuối cùng không thể cản nổi , luân hãm vào ôn nhu hương. Thử nghĩ xem hai đứa con đang phải chịu khổ, bọn họ thì đang hưởng lạc, quá thực là không nên. Bất quá. . . . . . Ngô ngô, không lẽ , quay đầu lại sám hối sao nữa sao.
Thiện phòng.
Hơn mười vị tăng nhân đức cao vọng trọng trong chùa tụ tập ở thiện phòng của chưởng môn , thương nghị đại sự.
“Chưởng môn sư huynh, chúng ta thật vất vả tìm về Phật chủ Xá Lợi Châu, tuyệt đối không thể để nó lưu lạc biên ngoài nữa.” Mộc Sấu đại sư nói.
“Vì tìm được Xá Lợi Châu lần nữa, chúng ta bỏ ra thật nhiều, có không ít tiền bối viên tich trên đường tìm kiếm Xá Lợi Châu , tổn thất khá lớn. Hiện nay rốt cục nghênh Xá Lợi Châu trở về, nói gì cũng không thể để cho Xá Lợi Châu lưu lạc bên ngoài nữa.” Một vị tăng nhân khác nói.
“Chưởng môn, xin nghĩ lại.”
Đối mặt với sự khuyên nhủ của chúng tăng nhân, chưởng môn đại sư trầm mặc không nói.
Mộc Sấu đại sư không khỏi nóng nảy: “Chưởng môn sư huynh, ngài không thể không quả quyết. Không bằng thừa dịp hiện tại hai vị tiểu thí chủ ngủ say, chúng ta lặng lẽ thu hồi Xá Lợi Châu, lại sai người đưa bọn họ an toàn về Long Tường đại lục là được. Khi đó, Xá Lợi Châu trở về chùa, cũng sẽ không tổn thương hòa khí.”
“Chúng ta là người trong Phật môn, làm sao có thể làm chuyện ti tiện như thế chứ ?” Cách chưởng môn đại sư gần nhất, một vị tăng nhân mở miệng nói, “Bất quá, Xá Lợi Châu không thể rời khỏi Phạm Âm Tự. Ta coi hai vị tiểu thí chủ khí chất không tầm thường, bối cảnh phía sau bọn họ không đơn giản, nếu chúng ta mạnh mẽ lưu bọn họ ở lại trong chùa, nói không chừng sẽ phát sinh nhiều chuyện không hay. Hay là nhanh chóng nghĩ biện pháp giữ lại Xá Lợi Châu, đưa đi hai vị tiểu thí chủ đi đi.”
“Ta nghe Tiểu Ban nói, cha mẹ của bọn họ ở Long Tường đại lục cũng là nhân vật vo cùng lợi hại, gia tộc sau lưng bọn họ cũng vô cùng khổng lồ. Nghe nói, Bắc Thần gia tộc vừa khởi sắc trở lại, đã bị bọn họ tiêu diệt lần nữa. Thực lực như vậy, chúng ta không được sơ suất. Cũng may tới chẳng qua là hai đứa bé, chính là hai đứa bé, còn không dễ ứng phó sao?” Một vị tăng nhân khác đề nghị nói, ” Phạm Âm Tự chúng ta trừ Xá Lợi Châu, kỳ trân dị bảo cũng cất chứa không ít, không ngại cho bọn họ chọn lựa mấy thứ, làm lễ trả lại Xá Lợi Châu. Chưởng môn, ngài cảm thấy như thế nào?”
Còn không đợi chưởng môn đại sư nói chuyện, chúng tăng lữ còn lại rối rít gật đầu.
Thân là người trong Phật môn, âm thầm thiết kế hai đứa bé, thật sự không phải là việc bọn họ nên làm. Nếu như là dùng những bảo vật khác trong chùa làm trao vật trao đổi, vậy thì không giống với lúc trước, đây là hành động quang minh chính đại .
Chủ trì vẫn trầm mặc không nói cũng gật đầu, phất tay nói: “Cứ theo như ý của các ngươi đi mà làm, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể thương tổn bọn họ.”
“Vâng, chưởng môn.”
Đưa mắt nhìn mọi người ra khỏi thiện phòng, chưởng môn đại sư trừng mắt, rất nhanh lại rũ xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng không cho rằng bọn họ sẽ thành công, nhưng mà không để cho bọn họ thử qua, bọn họ sao cam tâm chứ? Chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.
Sáng sớm ngày thứ hai,hai huynh muội Tiểu Mặc bị dẫn tới Tàng Trân Các trong chùa .
Do Tiểu Ban và Mộc Sấu đại sư cùng đi, đi theo còn có mấy vị tăng nhân trong chùa .
Đẩy ra cửa lớn của Tàng Trân Các , đập vào mặt là hơi thở mang phong cách cổ xưa, làm cho người ta ngửi thấy mà tinh thần rung động.
Không giống với cách cất dấu trân phẩm thế tục , bảo vật có thể được Phạm Âm Tự cất dấu , phần lớn là Kim Phật, Ngọc Phật, kinh thư, điển tịch trân phẩm, liếc mắt nhìn thần sắc tiều tụy của tăng nhân trong chùa, cũng biết những thứ đồ này đối với bọn họ rất quan trọng.
Đáng tiếc, những đồ này ở trong mắt hai huynh muội Tiểu Mặc, lại là những thứ đồ không thể vào mắt.
“Hai vị tiểu thí chủ, nơi này cất dấu toàn bộ trân bảo của Phạm Âm Tự ta, các ngươi thích gì, cứ tự lấy” Mộc Sấu đại sư mỉm cười nói, một loại rất thành ý, “Tiểu ban, ngươi đề cử cho hai vị thí chủ các bảo vật trong các, chỉ cần bọn họ thích, có thể lấy mấy thứ trong đó.”
“Có thật không?” Tiểu Ban lộ ra vẻ vui sướng, đối với hắn mà nói, ở đây có rất nhiều đồ tốt.
Mộc Sấu đại sư cười gật đầu, đây mới là phản ứng mà một hài tử bình thường nên có. Hắn có lòng tin, một khi hai huynh muội bọn họ nhìn trúng bảo vật nơi này , hắn sẽ có biện pháp thuyết phục bọn họ trả lại Xá Lợi Châu.
Không ở lâu, hắn mang tăng chúng đi theo rời khỏi Tàng Trân Các, chỉ để lại Tiểu Ban ở cạnh hai huynh muội Tiểu Mặc.
“Phù” Tiểu Mặc thở ra , rốt cuộc người đều đi hết, “Tiểu Ban, sư phụ ngươi rốt cuộc là có ý gì? Muốn cầm bảo vật hối lộ chúng ta sao?”
Tiểu Ban vô tội nháy mắt: “Ta chỉ nghe theo sư thúc phân phó. . . . . . Tiểu Mặc, các ngươi cứ yên tâm, sư phụ ta chắc là không muốn thương tổn các ngươi .”
” Đương nhiên ta biết bọn họ sẽ không thương hại chúng ta, chẳng qua là. . . . . .” Tiểu Mặc tùy ý dựa vào một chút, tựa vào kệ phóng kinh thư bĩu môi nói, “Sư phụ ngươi sợ là sẽ không dễ dàng thả chúng ta rời đi như vậy.”
“Ca ca, vậy chúng ta có vẫn ở chỗ này sao?” Tiểu Nguyệt Nha giật nhẹ áo của đại ca, nhíu mày. Nơi này thoạt nhìn không chơi vui giống trong tưởng tượng.
Tiểu Mặc vươn ra một ngón tay , đặt vào mí mắt muội muội : “Trước mắt cũng chỉ có thể như thế.”
“Tiểu Mặc, thật xin lỗi. Các ngươi đem Xá Lợi Châu mang đến Phạm Âm Tự, nhưng mà sư phụ và sư thúc. . .” Tiểu Ban xin lỗi nói.
“Đừng quên, chúng ta là bạn tốt, bạn tốt không cần nói xin lỗi .” Tiểu Mặc cười lớn, vỗ vỗ vai Tiểu ban , nói, “Trước khi đến, ta đã nghĩ tới, nhiệm vụ lần này sẽ không đơn giản như vậy. Phụ thân và mẫu thân để cho ta một mình một người hộ tống Huyên Huyên tới chỗ này, chính là khảo nghiệm đối với ta . Ta nhất định sẽ dùng lực lượng của mình thông qua lần khảo nghiệm này, nếu không ta cũng không có tư cách đi thừa kế ngôi vị hoàng đế của Tường thúc thúc , thay người thống trị một quốc gia.”
Tiểu Ban nhìn người bạn cùng lứa với mình, mắt sáng lên, hắn cảm giác, cảm thấy Tiểu Mặc đang trưởng thành rất nhanh, khiến cho hắn theo không kịp.
Có lẽ, hắn cũng nên tĩnh tâm lai, tiếp tục tu hành.
Bạn tốt, tại sao có thể thua kém nhiều như vậy chứ?
“Tiểu Mặc, ta nghĩ ta có biện pháp có thể thuyết phục sư phụ và sư thúc, để cho bọn họ đáp ứng cho các ngươi rời đi.”
“Biện pháp gì?”
“Ngoài cửa Phạm Âm Tự chính là một chi nhánh của Phật giáo Mật Tông ở phía Tây, còn có những chi nhánh Mật Tông khác tồn tại, thí dụ như : Lôi Dục Tự và Đồng Đà Tự lớn nhất và nổi danh nhất , cứ cách mười năm, ba chùa miểu này sẽ tiến hành một cuộc luận bàn về Phật giáo . Lúc bàn về Phật giáo, ba ngôi chùa sẽ phái ra một đại biểu , tiến hành biện luận Phật hiệu , cũng tỷ thí Phật lực . Mỗi ngôi chùa sẽ phái ra người trẻ tuổi ưu tú nhất , tiến hành tỷ thí, người nào chiến thắng cuối cùng, sẽ nhận được sự thừa nhận của ba ngôi chùa, sẽ được bồi dưỡng đặc biệt . Ta nghĩ, nếu như ta có thể ở thắng ở trận bàn luận Phật giáo này , ta có thể cầu tình với sư phụ, để cho người đáp ứng thỉnh cầu của ta.”
“Vậy thì tốt quá,bàn luận Phật pháp diễn ra lúc nào?”
“Cái này. . . . . . Đại khái là nửa năm sau.” Tiểu Ban khó khăn nói.
Tiểu Mặc nghe vậy, mồ hôi lạnh túa ra, nửa năm sao dài như vậy chứ?
“Nửa năm thì nửa năm chứ sao. Ta đây có thể giúp ngươi cái gì?”
Tiểu Ban suy nghĩ một chút: “Ngươi có thể giúp ta luyện võ. Ngươi tập võ rất có thành tựu, có ngươi ở bên cạnh đốc xúc ta, ta nghĩ ta sẽ tiến bộ hơn .”
” Không thành vấn đề. Dù sao ta cũng muốn mỗi ngày tập võ , chẳng qua là Huyên Huyên. . . . . .” Tiểu Mặc buồn rầu nhìn về phía muội muội, muội muội đang nghiêm túc thấy bé, không đợi bé nói chuyện, Tiểu Nguyệt Nha tích cực nói, “Huyên Huyên cũng muốn cùng luyện công, ca ca dạy muội.”
Tiểu Mặc và Tiểu Ban liếc mắt nhìn nhau, không khỏi mỉm cười.
Tình bạn của những đứa trẻ là ấn ký tốt đẹp nhất để lại.
Mộc Sấu đại sư ở ngoài cửa đợi một lúc lâu, cũng không thấy người ở bên trong đi ra ngoài, hắn chờ lâu không được. Đợi lúc đi vào Tàng Trân Các, hắn không khỏi choáng váng, một hàng kinh Phật và bảo điển, đều bị người ta lấy xuống, xếp thành núi nhỏ. Ba đứa ngồi mỗi đứa một góc xung quanh núi nhỏ, một chuyên chú ghi chép, một thật tình xem sách, người nhỏ nhất, thả ra thú sủng của nàng, hỗ trợ nhớ những kinh thư và điển tịch này.
Có chuyện động trời đang xảy ra hay sao?
Mộc Sấu đại sư thấy vậy mồ hôi lạnh trên lưng túa ra: “Các ngươi đang làm cái gì vậy? Cẩn thận một chút, những kinh thư và điển tịch này đều là bản duy nhất ,một khi phá hủy sẽ không còn nữa nên cái gì cũng không .”
“Sư thúc, ngài yên tâm đi, chúng ta sẽ rất cẩn thận .” Tiểu Ban ngẩng đầu lên khỏi kinh thư, nở ra nụ cười vô tư.
“Đại sư, cám ơn hảo ý của các ngươi. Chúng ta không có ý định muốn bất cứ lễ vật nào, chỉ cần các ngươi có thể để cho chúng ta tới xem kinh phật và điển tịch ở đây mỗi ngày là được. Ta và muội muội cũng tạm thời không có ý định rời khỏi Phạm Âm Tự, sau này quấy rầy hơn nhiều.” Tiểu Mặc mỉm cười nói.
Mộc Sấu đại sư nhất thời ngây người, đây là tình huống gì?
Nửa năm, đối với ba đứa trẻ mà nói, là một đoạn kinh nghiệm trưởng thành hiếm có, đối với vợ chồng Vân Khê và Long Thiên Tuyệt mà nói, khó trộm được nửa ngày thảnh thơi rảnh rỗi. Quyết định của bọn trẻ khiến cho hai vợ chồng rất là vui mừng, đây là quyết định bọn nhỏ đưa ra, bọn họ làm gì có lý do gì mà từ chối chứ?
Thừa dịp mấy ngày này, hai vợ chồng đi du ngoạn, thuận đường đi Tây Vực một chuyến, cảm nhận thiên nhiên.
Một ngày, bơi tới một vực sâu, sau khi đã trải qua sa mạc, thảo nguyên, núi non xong , đột nhiên nhìn thấy một vực sâu như vậy khiến cho người ta thấy trống trải trước mắt.
Bốn phía vực sâu không một bóng người, mang theo màu cát vàng , màu thác nước, từ chỗ cao nhất của vực sâu chảy xuống không hãm lại được, thác nước phơi giữa mặt trời chói chang , sương trắng bốc lên .
Hai vợ chồng nghỉ chân tại chỗ.
“Ta chưa từng thấy qua vực sâu hùng vĩ bao la như thế bao giờ , nếu không phải hôm nay đích thân tới, cuộc đời này sợ rằng cũng sẽ không có cơ hội tận mắt nhìn thấy.” Long Thiên Tuyệt vươn người đứng ở vách đá, đưa mắt nhìn về phía xa, nhìn về phía thác nước, hắn khẽ hí mắt, lộ ra vẻ mừng rỡ.
Nửa đời trước của hắn, vì gia tộc, vì thân nhân, bỏ ra rất nhiều, hiện tại rốt cục có cơ hội bỏ xuống hết thảy , cùng ái thê nắm tay du ngoạn, trải qua cuộc sống không buồn không lo .
Vui vẻ , tự tại như thế ,trước kia hắn không dám nghĩ .
Vân Khê mở rộng hai cánh tay, hô hấp mùi vị nóng rực trong không khí, trong lòng rất thỏa mãn: “Cõi đời này còn có cảnh tượng tráng lệ hơn so với ở đây, ở thế giới kia của ta, quang cảnh tráng lệ nào cũng có, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ có thời gian thưởng thức.”
Hai vợ chồng nhìn nhau cười một tiếng, không còn nói thêm gì, tự mình hưởng thụ thiên nhiên hoang dã.
Cũng không biết trải qua bao lâu, mặt đất dưới chân đột ngột chấn động, một cột lôi điện khổng lồ màu tím to bằng miệng giếng chợt xuất hiện.
Đặc biệt, đạo Lôi Điện màu tím này không phải từ trên trời rơi xuống , mà là từ khe sâu phía dưới tuôn lên.
Chuyện gì xảy ra?
Long Thiên Tuyệt thấy tình thế không ổn, vội vàng kéo Vân Khê, chạy ra phía ngoài.
Sau lưng bọn họ, màu mây đen che đi ánh nắng chói chang của bầu trời, trong lúc Lôi Điện và mây đen tiếp xúc với nhau, có đồ vật gì đó toát ra ra, kèm theo một tiếng nổ lớn, bay tới tận trời chỉ trong chớp mắt.
Từ từ , Lôi Điện biến mất, mây đen tản đi, trời đất khôi phục bình tĩnh.
Long Thiên Tuyệt và Vân Khê dừng lại, hai bên lỗ tai bên vẫn còn tiếng vù vù, nhìn phía sau, lại thấy lạnh cả người.
Vừa nãy vật kia rốt cuộc là cái gì? Tại sao đột nhiên lại toát ra từ dưới đất? Nó sẽ đi chỗ nào?
“Thiên Tuyệt, nhìn kìa. Nó giống như đi về hướng Long Tường đại lục.” Trên bầu trời bóng đen chớp động, mặc dù chợt lóe rồi biến mất, Vân Khê vẫn bắt được.
Long Thiên Tuyệt thị lực cũng vô cùng tốt , đương nhiên cũng nhìn thấy, lộ ra vẻ ngưng trọng: “Trời sinh dị tượng, không phải là đại cát, thì là báo trước tai họa lớn. Chúng ta nhanh đi về xem một chút, để ngừa vạn nhất.”
Sau khi hai người đi, trong vực sâu nước bị rút sạch , dưới đất lộ ra một cái động lớn tối tăm, nơi đó dòng khí xoay chuyển mãnh liệt , âm u không một vệt sáng.
Cuối cùng đã tới ngày luận bàn về Phật.
Phạm Âm Tự hương khói cường thịnh, người đến người đi.
Làm chủ nhà của luận bàn về Phật, trong chùa trên dưới bận rộn không thể tách ra, các vị các cao tăng đều đi đón tăng nhân đến từ những ngôi chùa khác, bọn tiểu bối thì tự mình chăm chỉ học tập , chờ ngày luận bàn về Phật có thể hiển thị tài năng.
Là Tiểu Phật sống chuyển thế được Phạm Âm Tự công nhận , Tiểu Ban nhận được trọng điểm bồi dưỡng, từ một tháng trước bắt đầu, hắn bị cách ly một mình, tiếp nhận sự truyền thụ Phật hiệu của các vị đại sư trong chùa .
Tiểu Mặc và Tiểu Nguyệt Nha cũng không nhàn rỗi, tự mình học tập tu luyện , nên cười, nên ăn uống, cuộc sống rất vui vẻ.
So với muội muội cao hơn một cái cút đầu, Tiểu Mặc vui mừng thở ra một hơi, rất có loại tự hào nhà ta có nữ sắp trưởng thành .
“Ca ca, tại sao huynh luôn lớn nhanh hơn muội? Khi nào thì muội mới có thể cao bằng huynh ?” Tiểu Nguyệt nha ngửa đầu, không hài lòng vì không cao bằng , mình đã cố gắng cao hơn rồi, nhưng ca ca tựa hồ so với nàng lớn nhanh hơn, nàng không thể vượt qua nên giận dỗi nha.
Tiểu Mặc nhe răng cười một tiếng, sờ sờ đầu của nàng: “Tiểu ngốc ngếch, muội muốn cao hơn, thì phải tiếp tục cố gắng nhiều hơn mới được.”
“Gấp gáp cũng vô dụng, chúng ta còn có rất nhiều chuyện có thể làm.” Long Thiên Tuyệt nhìn nàng, nháy mắt, mập mờ nói không ra lời .
Vân Khê động động chân cũng có thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì rồi, giơ tay lên, năm ngón tay nhéo ở trên mặt của hắn: “Không tâm tình.”
“Làm sao không có tâm tình chứ? Bóng đêm thật tốt, tới đi ,tới đi .” Người này bắt đầu vô sỉ, động thủ động cước.
“Tránh ra . Ngô ngô. . . . . .” Lần nào cũng trúng triền công của người này , Vân Khê cuối cùng không thể cản nổi , luân hãm vào ôn nhu hương. Thử nghĩ xem hai đứa con đang phải chịu khổ, bọn họ thì đang hưởng lạc, quá thực là không nên. Bất quá. . . . . . Ngô ngô, không lẽ , quay đầu lại sám hối sao nữa sao.
Thiện phòng.
Hơn mười vị tăng nhân đức cao vọng trọng trong chùa tụ tập ở thiện phòng của chưởng môn , thương nghị đại sự.
“Chưởng môn sư huynh, chúng ta thật vất vả tìm về Phật chủ Xá Lợi Châu, tuyệt đối không thể để nó lưu lạc biên ngoài nữa.” Mộc Sấu đại sư nói.
“Vì tìm được Xá Lợi Châu lần nữa, chúng ta bỏ ra thật nhiều, có không ít tiền bối viên tich trên đường tìm kiếm Xá Lợi Châu , tổn thất khá lớn. Hiện nay rốt cục nghênh Xá Lợi Châu trở về, nói gì cũng không thể để cho Xá Lợi Châu lưu lạc bên ngoài nữa.” Một vị tăng nhân khác nói.
“Chưởng môn, xin nghĩ lại.”
Đối mặt với sự khuyên nhủ của chúng tăng nhân, chưởng môn đại sư trầm mặc không nói.
Mộc Sấu đại sư không khỏi nóng nảy: “Chưởng môn sư huynh, ngài không thể không quả quyết. Không bằng thừa dịp hiện tại hai vị tiểu thí chủ ngủ say, chúng ta lặng lẽ thu hồi Xá Lợi Châu, lại sai người đưa bọn họ an toàn về Long Tường đại lục là được. Khi đó, Xá Lợi Châu trở về chùa, cũng sẽ không tổn thương hòa khí.”
“Chúng ta là người trong Phật môn, làm sao có thể làm chuyện ti tiện như thế chứ ?” Cách chưởng môn đại sư gần nhất, một vị tăng nhân mở miệng nói, “Bất quá, Xá Lợi Châu không thể rời khỏi Phạm Âm Tự. Ta coi hai vị tiểu thí chủ khí chất không tầm thường, bối cảnh phía sau bọn họ không đơn giản, nếu chúng ta mạnh mẽ lưu bọn họ ở lại trong chùa, nói không chừng sẽ phát sinh nhiều chuyện không hay. Hay là nhanh chóng nghĩ biện pháp giữ lại Xá Lợi Châu, đưa đi hai vị tiểu thí chủ đi đi.”
“Ta nghe Tiểu Ban nói, cha mẹ của bọn họ ở Long Tường đại lục cũng là nhân vật vo cùng lợi hại, gia tộc sau lưng bọn họ cũng vô cùng khổng lồ. Nghe nói, Bắc Thần gia tộc vừa khởi sắc trở lại, đã bị bọn họ tiêu diệt lần nữa. Thực lực như vậy, chúng ta không được sơ suất. Cũng may tới chẳng qua là hai đứa bé, chính là hai đứa bé, còn không dễ ứng phó sao?” Một vị tăng nhân khác đề nghị nói, ” Phạm Âm Tự chúng ta trừ Xá Lợi Châu, kỳ trân dị bảo cũng cất chứa không ít, không ngại cho bọn họ chọn lựa mấy thứ, làm lễ trả lại Xá Lợi Châu. Chưởng môn, ngài cảm thấy như thế nào?”
Còn không đợi chưởng môn đại sư nói chuyện, chúng tăng lữ còn lại rối rít gật đầu.
Thân là người trong Phật môn, âm thầm thiết kế hai đứa bé, thật sự không phải là việc bọn họ nên làm. Nếu như là dùng những bảo vật khác trong chùa làm trao vật trao đổi, vậy thì không giống với lúc trước, đây là hành động quang minh chính đại .
Chủ trì vẫn trầm mặc không nói cũng gật đầu, phất tay nói: “Cứ theo như ý của các ngươi đi mà làm, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể thương tổn bọn họ.”
“Vâng, chưởng môn.”
Đưa mắt nhìn mọi người ra khỏi thiện phòng, chưởng môn đại sư trừng mắt, rất nhanh lại rũ xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng không cho rằng bọn họ sẽ thành công, nhưng mà không để cho bọn họ thử qua, bọn họ sao cam tâm chứ? Chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.
Sáng sớm ngày thứ hai,hai huynh muội Tiểu Mặc bị dẫn tới Tàng Trân Các trong chùa .
Do Tiểu Ban và Mộc Sấu đại sư cùng đi, đi theo còn có mấy vị tăng nhân trong chùa .
Đẩy ra cửa lớn của Tàng Trân Các , đập vào mặt là hơi thở mang phong cách cổ xưa, làm cho người ta ngửi thấy mà tinh thần rung động.
Không giống với cách cất dấu trân phẩm thế tục , bảo vật có thể được Phạm Âm Tự cất dấu , phần lớn là Kim Phật, Ngọc Phật, kinh thư, điển tịch trân phẩm, liếc mắt nhìn thần sắc tiều tụy của tăng nhân trong chùa, cũng biết những thứ đồ này đối với bọn họ rất quan trọng.
Đáng tiếc, những đồ này ở trong mắt hai huynh muội Tiểu Mặc, lại là những thứ đồ không thể vào mắt.
“Hai vị tiểu thí chủ, nơi này cất dấu toàn bộ trân bảo của Phạm Âm Tự ta, các ngươi thích gì, cứ tự lấy” Mộc Sấu đại sư mỉm cười nói, một loại rất thành ý, “Tiểu ban, ngươi đề cử cho hai vị thí chủ các bảo vật trong các, chỉ cần bọn họ thích, có thể lấy mấy thứ trong đó.”
“Có thật không?” Tiểu Ban lộ ra vẻ vui sướng, đối với hắn mà nói, ở đây có rất nhiều đồ tốt.
Mộc Sấu đại sư cười gật đầu, đây mới là phản ứng mà một hài tử bình thường nên có. Hắn có lòng tin, một khi hai huynh muội bọn họ nhìn trúng bảo vật nơi này , hắn sẽ có biện pháp thuyết phục bọn họ trả lại Xá Lợi Châu.
Không ở lâu, hắn mang tăng chúng đi theo rời khỏi Tàng Trân Các, chỉ để lại Tiểu Ban ở cạnh hai huynh muội Tiểu Mặc.
“Phù” Tiểu Mặc thở ra , rốt cuộc người đều đi hết, “Tiểu Ban, sư phụ ngươi rốt cuộc là có ý gì? Muốn cầm bảo vật hối lộ chúng ta sao?”
Tiểu Ban vô tội nháy mắt: “Ta chỉ nghe theo sư thúc phân phó. . . . . . Tiểu Mặc, các ngươi cứ yên tâm, sư phụ ta chắc là không muốn thương tổn các ngươi .”
” Đương nhiên ta biết bọn họ sẽ không thương hại chúng ta, chẳng qua là. . . . . .” Tiểu Mặc tùy ý dựa vào một chút, tựa vào kệ phóng kinh thư bĩu môi nói, “Sư phụ ngươi sợ là sẽ không dễ dàng thả chúng ta rời đi như vậy.”
“Ca ca, vậy chúng ta có vẫn ở chỗ này sao?” Tiểu Nguyệt Nha giật nhẹ áo của đại ca, nhíu mày. Nơi này thoạt nhìn không chơi vui giống trong tưởng tượng.
Tiểu Mặc vươn ra một ngón tay , đặt vào mí mắt muội muội : “Trước mắt cũng chỉ có thể như thế.”
“Tiểu Mặc, thật xin lỗi. Các ngươi đem Xá Lợi Châu mang đến Phạm Âm Tự, nhưng mà sư phụ và sư thúc. . .” Tiểu Ban xin lỗi nói.
“Đừng quên, chúng ta là bạn tốt, bạn tốt không cần nói xin lỗi .” Tiểu Mặc cười lớn, vỗ vỗ vai Tiểu ban , nói, “Trước khi đến, ta đã nghĩ tới, nhiệm vụ lần này sẽ không đơn giản như vậy. Phụ thân và mẫu thân để cho ta một mình một người hộ tống Huyên Huyên tới chỗ này, chính là khảo nghiệm đối với ta . Ta nhất định sẽ dùng lực lượng của mình thông qua lần khảo nghiệm này, nếu không ta cũng không có tư cách đi thừa kế ngôi vị hoàng đế của Tường thúc thúc , thay người thống trị một quốc gia.”
Tiểu Ban nhìn người bạn cùng lứa với mình, mắt sáng lên, hắn cảm giác, cảm thấy Tiểu Mặc đang trưởng thành rất nhanh, khiến cho hắn theo không kịp.
Có lẽ, hắn cũng nên tĩnh tâm lai, tiếp tục tu hành.
Bạn tốt, tại sao có thể thua kém nhiều như vậy chứ?
“Tiểu Mặc, ta nghĩ ta có biện pháp có thể thuyết phục sư phụ và sư thúc, để cho bọn họ đáp ứng cho các ngươi rời đi.”
“Biện pháp gì?”
“Ngoài cửa Phạm Âm Tự chính là một chi nhánh của Phật giáo Mật Tông ở phía Tây, còn có những chi nhánh Mật Tông khác tồn tại, thí dụ như : Lôi Dục Tự và Đồng Đà Tự lớn nhất và nổi danh nhất , cứ cách mười năm, ba chùa miểu này sẽ tiến hành một cuộc luận bàn về Phật giáo . Lúc bàn về Phật giáo, ba ngôi chùa sẽ phái ra một đại biểu , tiến hành biện luận Phật hiệu , cũng tỷ thí Phật lực . Mỗi ngôi chùa sẽ phái ra người trẻ tuổi ưu tú nhất , tiến hành tỷ thí, người nào chiến thắng cuối cùng, sẽ nhận được sự thừa nhận của ba ngôi chùa, sẽ được bồi dưỡng đặc biệt . Ta nghĩ, nếu như ta có thể ở thắng ở trận bàn luận Phật giáo này , ta có thể cầu tình với sư phụ, để cho người đáp ứng thỉnh cầu của ta.”
“Vậy thì tốt quá,bàn luận Phật pháp diễn ra lúc nào?”
“Cái này. . . . . . Đại khái là nửa năm sau.” Tiểu Ban khó khăn nói.
Tiểu Mặc nghe vậy, mồ hôi lạnh túa ra, nửa năm sao dài như vậy chứ?
“Nửa năm thì nửa năm chứ sao. Ta đây có thể giúp ngươi cái gì?”
Tiểu Ban suy nghĩ một chút: “Ngươi có thể giúp ta luyện võ. Ngươi tập võ rất có thành tựu, có ngươi ở bên cạnh đốc xúc ta, ta nghĩ ta sẽ tiến bộ hơn .”
” Không thành vấn đề. Dù sao ta cũng muốn mỗi ngày tập võ , chẳng qua là Huyên Huyên. . . . . .” Tiểu Mặc buồn rầu nhìn về phía muội muội, muội muội đang nghiêm túc thấy bé, không đợi bé nói chuyện, Tiểu Nguyệt Nha tích cực nói, “Huyên Huyên cũng muốn cùng luyện công, ca ca dạy muội.”
Tiểu Mặc và Tiểu Ban liếc mắt nhìn nhau, không khỏi mỉm cười.
Tình bạn của những đứa trẻ là ấn ký tốt đẹp nhất để lại.
Mộc Sấu đại sư ở ngoài cửa đợi một lúc lâu, cũng không thấy người ở bên trong đi ra ngoài, hắn chờ lâu không được. Đợi lúc đi vào Tàng Trân Các, hắn không khỏi choáng váng, một hàng kinh Phật và bảo điển, đều bị người ta lấy xuống, xếp thành núi nhỏ. Ba đứa ngồi mỗi đứa một góc xung quanh núi nhỏ, một chuyên chú ghi chép, một thật tình xem sách, người nhỏ nhất, thả ra thú sủng của nàng, hỗ trợ nhớ những kinh thư và điển tịch này.
Có chuyện động trời đang xảy ra hay sao?
Mộc Sấu đại sư thấy vậy mồ hôi lạnh trên lưng túa ra: “Các ngươi đang làm cái gì vậy? Cẩn thận một chút, những kinh thư và điển tịch này đều là bản duy nhất ,một khi phá hủy sẽ không còn nữa nên cái gì cũng không .”
“Sư thúc, ngài yên tâm đi, chúng ta sẽ rất cẩn thận .” Tiểu Ban ngẩng đầu lên khỏi kinh thư, nở ra nụ cười vô tư.
“Đại sư, cám ơn hảo ý của các ngươi. Chúng ta không có ý định muốn bất cứ lễ vật nào, chỉ cần các ngươi có thể để cho chúng ta tới xem kinh phật và điển tịch ở đây mỗi ngày là được. Ta và muội muội cũng tạm thời không có ý định rời khỏi Phạm Âm Tự, sau này quấy rầy hơn nhiều.” Tiểu Mặc mỉm cười nói.
Mộc Sấu đại sư nhất thời ngây người, đây là tình huống gì?
Nửa năm, đối với ba đứa trẻ mà nói, là một đoạn kinh nghiệm trưởng thành hiếm có, đối với vợ chồng Vân Khê và Long Thiên Tuyệt mà nói, khó trộm được nửa ngày thảnh thơi rảnh rỗi. Quyết định của bọn trẻ khiến cho hai vợ chồng rất là vui mừng, đây là quyết định bọn nhỏ đưa ra, bọn họ làm gì có lý do gì mà từ chối chứ?
Thừa dịp mấy ngày này, hai vợ chồng đi du ngoạn, thuận đường đi Tây Vực một chuyến, cảm nhận thiên nhiên.
Một ngày, bơi tới một vực sâu, sau khi đã trải qua sa mạc, thảo nguyên, núi non xong , đột nhiên nhìn thấy một vực sâu như vậy khiến cho người ta thấy trống trải trước mắt.
Bốn phía vực sâu không một bóng người, mang theo màu cát vàng , màu thác nước, từ chỗ cao nhất của vực sâu chảy xuống không hãm lại được, thác nước phơi giữa mặt trời chói chang , sương trắng bốc lên .
Hai vợ chồng nghỉ chân tại chỗ.
“Ta chưa từng thấy qua vực sâu hùng vĩ bao la như thế bao giờ , nếu không phải hôm nay đích thân tới, cuộc đời này sợ rằng cũng sẽ không có cơ hội tận mắt nhìn thấy.” Long Thiên Tuyệt vươn người đứng ở vách đá, đưa mắt nhìn về phía xa, nhìn về phía thác nước, hắn khẽ hí mắt, lộ ra vẻ mừng rỡ.
Nửa đời trước của hắn, vì gia tộc, vì thân nhân, bỏ ra rất nhiều, hiện tại rốt cục có cơ hội bỏ xuống hết thảy , cùng ái thê nắm tay du ngoạn, trải qua cuộc sống không buồn không lo .
Vui vẻ , tự tại như thế ,trước kia hắn không dám nghĩ .
Vân Khê mở rộng hai cánh tay, hô hấp mùi vị nóng rực trong không khí, trong lòng rất thỏa mãn: “Cõi đời này còn có cảnh tượng tráng lệ hơn so với ở đây, ở thế giới kia của ta, quang cảnh tráng lệ nào cũng có, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ có thời gian thưởng thức.”
Hai vợ chồng nhìn nhau cười một tiếng, không còn nói thêm gì, tự mình hưởng thụ thiên nhiên hoang dã.
Cũng không biết trải qua bao lâu, mặt đất dưới chân đột ngột chấn động, một cột lôi điện khổng lồ màu tím to bằng miệng giếng chợt xuất hiện.
Đặc biệt, đạo Lôi Điện màu tím này không phải từ trên trời rơi xuống , mà là từ khe sâu phía dưới tuôn lên.
Chuyện gì xảy ra?
Long Thiên Tuyệt thấy tình thế không ổn, vội vàng kéo Vân Khê, chạy ra phía ngoài.
Sau lưng bọn họ, màu mây đen che đi ánh nắng chói chang của bầu trời, trong lúc Lôi Điện và mây đen tiếp xúc với nhau, có đồ vật gì đó toát ra ra, kèm theo một tiếng nổ lớn, bay tới tận trời chỉ trong chớp mắt.
Từ từ , Lôi Điện biến mất, mây đen tản đi, trời đất khôi phục bình tĩnh.
Long Thiên Tuyệt và Vân Khê dừng lại, hai bên lỗ tai bên vẫn còn tiếng vù vù, nhìn phía sau, lại thấy lạnh cả người.
Vừa nãy vật kia rốt cuộc là cái gì? Tại sao đột nhiên lại toát ra từ dưới đất? Nó sẽ đi chỗ nào?
“Thiên Tuyệt, nhìn kìa. Nó giống như đi về hướng Long Tường đại lục.” Trên bầu trời bóng đen chớp động, mặc dù chợt lóe rồi biến mất, Vân Khê vẫn bắt được.
Long Thiên Tuyệt thị lực cũng vô cùng tốt , đương nhiên cũng nhìn thấy, lộ ra vẻ ngưng trọng: “Trời sinh dị tượng, không phải là đại cát, thì là báo trước tai họa lớn. Chúng ta nhanh đi về xem một chút, để ngừa vạn nhất.”
Sau khi hai người đi, trong vực sâu nước bị rút sạch , dưới đất lộ ra một cái động lớn tối tăm, nơi đó dòng khí xoay chuyển mãnh liệt , âm u không một vệt sáng.
Cuối cùng đã tới ngày luận bàn về Phật.
Phạm Âm Tự hương khói cường thịnh, người đến người đi.
Làm chủ nhà của luận bàn về Phật, trong chùa trên dưới bận rộn không thể tách ra, các vị các cao tăng đều đi đón tăng nhân đến từ những ngôi chùa khác, bọn tiểu bối thì tự mình chăm chỉ học tập , chờ ngày luận bàn về Phật có thể hiển thị tài năng.
Là Tiểu Phật sống chuyển thế được Phạm Âm Tự công nhận , Tiểu Ban nhận được trọng điểm bồi dưỡng, từ một tháng trước bắt đầu, hắn bị cách ly một mình, tiếp nhận sự truyền thụ Phật hiệu của các vị đại sư trong chùa .
Tiểu Mặc và Tiểu Nguyệt Nha cũng không nhàn rỗi, tự mình học tập tu luyện , nên cười, nên ăn uống, cuộc sống rất vui vẻ.
So với muội muội cao hơn một cái cút đầu, Tiểu Mặc vui mừng thở ra một hơi, rất có loại tự hào nhà ta có nữ sắp trưởng thành .
“Ca ca, tại sao huynh luôn lớn nhanh hơn muội? Khi nào thì muội mới có thể cao bằng huynh ?” Tiểu Nguyệt nha ngửa đầu, không hài lòng vì không cao bằng , mình đã cố gắng cao hơn rồi, nhưng ca ca tựa hồ so với nàng lớn nhanh hơn, nàng không thể vượt qua nên giận dỗi nha.
Tiểu Mặc nhe răng cười một tiếng, sờ sờ đầu của nàng: “Tiểu ngốc ngếch, muội muốn cao hơn, thì phải tiếp tục cố gắng nhiều hơn mới được.”
/732
|