Chương 46: đại hội luyện đan sư [1] “Sư phụ, việc tranh tài luyện đan…” Lam Mộ Hiên nghĩ tới mấy dị hỏa đều bị Tiểu Bạch nuốt chửng, đối với việc so tài luyện đan thầm lo lắng. Lần này cuộc tranh tài quan hệ đến hôn sự của hắn và Mộ Vãn Tình, không phải là trò đùa, lại dùng cách như vậy quyết định thắng bại, ngoài lo lắng ra còn có vô cùng bất đắc dĩ.
Nhướng chân mày, đáy mắt đen của Vân Khê lóe lên tia sáng khác lạ, tầm mắt rơi vào trên người hắn, khẽ cười nói.
“Ngươi yên tâm đi, sư phụ chắc chắn giúp ngươi ôm mỹ nhân về! Còn nữa, coi như thua tranh tài thì sao chứ? Cùng lắm thì chúng ta cướp tân nương cho các ngươi bỏ trốn. Sau đó gạo nấu thành cơm, xem Tư Đồ gia bọn họ có thể làm gì được?”
Đối với Vân Khê mà nói, trên đời này không bao giờ có thắng thua tuyệt đối. Đấu thua thì sao chứ? Nàng chẳng qua là người bình thường, không phải thần, sao có thể vĩnh viễn đứng trên tất cả?
Ngoài sáng không được thì ở chỗ tối, coi thử xem rốt cuộc là ai chết trong tay ai!
Lam Mộ Hiên đứng ngây như phỗng, cùng Mộ Vãn Tình liếc nhìn nhau, cùng đỏ bừng mặt.
Bỏ trốn, gạo nấu thành cơm, lời như vậy mà nàng có thể nói tự nhiên không hề đỏ mặt, thật là khiến họ xấu hổ. Cẩn thận ngẫm nghĩ, nàng nói không sai, nếu thật đấu thua thì có lẽ đó là lựa chọn tốt nhất cho họ.
Mộ Tông Minh và Mộ Cảnh Huy cùng luống cuống ho khẽ. Vân tiểu thư quả nhiên không phải người bình thường, lời nói và hành động ngoài dự đoán của mọi người. Hy vọng nàng có thể chiến thắng trong trận đấu luyện đan. Dù sao chuyện bỏ trốn không phải là quang minh chính đại, sẽ bị người chỉ trỏ sau lưng, không có mấy nữ tử là chịu đựng được. Sợ rằng cũng chỉ có nữ tử mạnh mẽ như Vân Khê, mới dưới tình huống chưa lấy chồng mà sinh con còn có thể sống hoạt bát như vậy.
Long Thiên Tuyệt nheo mắt, trên khuôn mặt tuấn tú treo nụ cười lười biếng tà mị. Trên đời này có nữ tử nói ra được lời to gan như vậy sợ cũng chỉ có Khê Nhi của hắn,
Nàng nói không sai, thua thì sao chứ? Chỉ có những người gọi là danh môn chính phái mới để ý thắng thua, để ý mặt mũi. Hắn không phải là danh môn chính phái cái gì! Chẳng phải bọn chính phái kia đã biếu một danh hiệu Tà Tôn cho hắn sao? Nếu là Tà Tôn, vậy đương nhiên phải làm ra chuyện xứng với cái tên, mới không uổng phí tấm lòng danh môn chính phái tặng ‘nhã danh’.
Khê Nhi là phu nhân của Tà Tôn hắn, dĩ nhiên phải giúp hắn phát triển tinh thần Tà Tôn. Đối với biểu hiện của Khê Nhi, hắn rất tự hào.
Long Thiên Thần nhìn vẻ mặt đại ca và đại tẩu bên cạnh mình, thì rất là rối rắm, vô cùng rối rắm. Gần đây hắn ngày càng nghi ngờ mình có phải là người nhà họ Long không, hay là bị Long gia nhặt từ chỗ nào đó. Nếu không thì vì sao hắn cảm thấy mình không hợp với cả nhà đại ca, đại tẩu?
Vân Khê tiến lên vài bước, vỗ mạnh vai Lam Mộ Hiên, thấm thía nói.
“Yên tâm đi, phải tin tưởng sư phụ ngươi, ngươi có khi nào thấy ta thua chưa?”
Mặt Lam Mộ Hiên bỗng rạng rỡ hẳn lên. Cẩn thận ngẫm nghĩ, dường như sư phụ làm chuyện gì cũng đã tính trước cả rồi. Mặc dù không thể dùng sức nhưng đa số là dùng mưu trí xử lý. Hắn tin tưởng lần này sư phụ chắc chắn lại có thể chế tạo kỳ tích.
“Vâng, đồ nhi tin tưởng sư phụ!”
Sau khi trở về từ phủ thành chủ, Vân Khê quyết định bế quan hai ngày, chuyên tâm tu luyện thuật luyện đan. Không có dị hỏa thì sao chứ, nàng vẫn có thể dùng kỹ thuật luyện đan và cách điều chế hoàn mỹ của mình chiến thắng, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến mọi người biến sắc.
Vân Khê bế quan tu luyện, đối với Long Thiên Tuyệt thật là quá thống khổ. Hắn không dám đi quấy rầy nàng, nên không còn cách nào khác đành tìm bạn xấu Dạ Hàn Tinh, mỗi ngày đánh cờ giết thời gian.
Phong hộ pháp cùng Long Thiên Thần gần đây hay chung đụng, quan hệ ngày càng thân thiết. Hai người mang theo hai đứa bé một con thú sủng đi khắp nơi, dạo một vòng danh lam thắng cảnh gần Mộ Tinh thành.
Mỗi ngày Độc Cô Mưu đúng lúc uống đan dược, thân ảnh thì xuất quỷ nhập thần. Người trong tửu lâu thường xuyên vào đêm khuya nghe tiếng người bi bô tập nói quái dị, bỗng cất tiếng cười to, bỗng nhiên lầm rầm, khiến người ta nghi ngờ trong tửu lâu có phải có quỷ quái bay vào hay không?
Lam Mộ Hiên thì sao, đương nhiên là cùng Mộ tiểu thư tăng tiến tình cảm, lén lút hẹn hò, cho là thần không biết quỷ không hay, kỳ thật mọi người chỉ mở một mắt nhắm một mắt làm bộ không thấy.
Cứ như thế, thời gian hai ngày qua đi rất nhanh, rốt cuộc nghênh cũng đón ngày quan trọng đến, đại hội luyện đan.
Vân Khê đơn giản sửa soạn, ngồi lên xe ngựa Long Thiên Tuyệt cố ý chuẩn bị cho nàng, đi tới hiện trường đại hội luyện đan.
Bên trong xe ngựa, Vân Tiểu Mặc và Đoan Mộc Tĩnh ngoan ngoãn ngồi một bên, một tay cầm túi nước, tay kia cầm cao điểm dùng giấy dầu gói lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Khê, ân cần phục vụ. Bên cạnh Vân Khê còn có một siêu cấm thợ xoa bóp ngự dụng, thả lỏng gân cốt bả vai nàng.
Vân Khê giống hệt nữ vương, thản nhiên nhắm mắt hưởng thụ, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng rên khẽ thỏa mãn.
“Bên trái chút nữa, bên trái chút nữa, ừ…đúng rồi, là chỗ này!”
Cuộc sống thật là sung sướng!
Nếu mỗi ngày đều có đãi ngộ như vậy, nàng nguyện ý mỗi ngày đi thi đấu.
“Mẫu thân có muốn uống nước không?”
“Dì Vân có muốn lại ăn miếng cao điểm không?”
“Khê Nhi có buồn ngủ không? Nếu không thì hãy ngủ thêm lát nữa, chờ tới nơi ta sẽ gọi ngàng.”
“Đúng đó, đúng rồi đó, mẫu thân, người tốt nhất nghỉ ngơi đi, lát nữa mới có thể đấu thắng.”
Vân Khê tiếp tục nhắm mắt không thèm nói chuyện, chỉ há mồm chờ có người tự đem cao điểm, nước uống dâng tận miệng.
Tiểu Bạch ngồi chồm hổm một bên, phồng má, dòm mà phát ghen. Vì sao Tiểu Bạch chưa từng được đãi ngộ vua chúa như vậy?
Ngoài xe ngựa, cách màn xe truyền vào giọng của Lam Mộ Hiên.
“Sư phụ, xe ngựa có lắc lư lắm không? Có muốn xe chạy chậm một chút không?”
Vân Khê giơ tay lên, ngón tay ngọc hơi nhếch chỉ hướng tiểu ngự dụng của mình. Lập tức có người vén rèm lên, chui ra một cái đầu nho nhỏ đáng yêu, hướng ra phía ngoài hô.
“Lam thúc thúc, chậm chút nữa đi, lắc lư quá hại mẫu thân khó chịu kìa.”
Long Thiên Thần chậm rì rì đi ở bên kia xe ngựa, thấy tình cảnh như vậy thì nổi gân xanh.
Vậy mà còn chậm? Đều sắp như con sên bò rồi!
Vậy mà gọi là lắc lư, nàng ta rốt cuộc có phải làm bằng đậu hủ không vậy?
Chẳng phải là tham gia một cuộc tỷ thí luyện đan thôi sao? Có cần khoa trương vậy không?
Đại ca cũng thật là, có vợ liền quên huynh đệ. Vì muốn đại tẩu vui còn cố ý lấy xe ngựa của hắn đặc biệt tới đưa đón. Cả nhà lớn bé vây quanh đại tẩu, phô trương còn hơn cả thái hoàng thái hậu đi tuần.
Phong hộ pháp vừa đánh xe ngựa vừa dùng sức lau mồ hôi. Phải đem xe ngựa chạy chậm thật chậm, đối với hắn thật là thử thách to lớn. Hắn cẩn thận điều khiển xe, hai con mắt trợn như ốc bưu, nhìn chằm chằm đường phố đằng trước, sợ trên mặt đất đột nhiên xuất hiện hòn đá nhỏ kinh động người trong xe.
Dạ Hàn Tinh đi ở bên cạnh hắn, phe phẩy quạt bạc, cười đến nhàn nhã, phong thái phong lưu khiến không ít người đi đường ngoái đầu ngắm nhìn.
Bên môi y càng tăng lớn nụ cười phong nhã, không khỏi thầm than, thật là thú vị! Không ngờ Tuyệt thật sự tìm ra nữ tử của mình yêu, hơn nữa còn đặc biệt như vậy. Nếu không phải nàng là người Tuyệt vừa mắt, có lẽ hắn cũng có hứng thú cùng nàng trao đổi sâu một chút. Dù sao trên đời muốn tìm một nữ tử hoạt bát độc lập như nàng chỉ sợ không dễ dàng.
Độc Cô Mưu ôm kiếm đi ở phía sau xe ngựa, bước chân ổn định, nhưng nếu có người đi bên cạnh sẽ nghe thấy tiếng lẩm bẩm kỳ lạ phát ra từ miệng hắn, không biết rốt cuộc hắn nói là tiếng nước nào.
Hàng người kỳ lạ cứ như thế đi trên đường cái khiến vô số người không biết chuyện vây xem.
“Xe ngựa nhà ai vậy, phô trương như thế?”
“Chắc chắn địa vị họ không nhỏ. Ngươi nhìn xem, ngay cả đánh xe đều có khí chất không tầm thường, người trong xe ngựa không biết lớn lên thế nào nhỉ?”
“Nhìn ba kẻ ngoài xe ngựa kia, thật là đẹp trai. Không biết họ cưới vợ chưa nữa? Mau đi hỏi thăm chút, lát nữa tìm bà mối làm mai đi!”
“Thật là đẹp trai quá đi! Ta thích nhất người phe phẩy quạt! Hắn đẹp nhất trong ba người!”
“Hai người khác cũng không tệ đâu, mau đi hỏi xem rốt cuộc là xe ngựa nhà ai!”
Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, không bao lâu trên đường cái đám con gái chưa kết hôn đều bao vây xe ngựa, không chừa một chút kẽ hở cho xe qua. Ai bảo chiếc xe chạy còn chậm hơn cả ốc sên, cuối cùng hoạt động một chút cũng khó khăn, thật là biến thành sên bò. Độc Cô Mưu đội mũ mặc đồ đen hoàn toàn bị ngó lơ, biến mất trong biển phụ nữ.
Xe ngựa càng đi càng chậm, bên ngoài tiếng ồn ngày càng lớn. Vân Khê mở mắt ra, nhíu mày. Không ngờ ba tên mỹ nam bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cỡ đó, đều hấp dẫn tới đa số con gái chưa lập gia đình nguyên cả thành.
Dân chúng Mộ Tinh Thành cũng hơi phóng khoáng, bên đường từng đám thiếu nữ vây quanh mỹ nam, không thua gì dân chúng Thấm Dương thành, có lẽ đây là truyền thống dân phong Nam Hi quốc chăng?
Bên ngoài, Long Thiên Thần, Lam Mộ Hiên, Dạ Hàn Tinh bị vô số ánh mắt như sói như cọp nhìn chằm chằm, trên người nổi cả da gà, không rét mà run.
“Đại ca đại tẩu, có thể cho ta vào xe ngựa được không?” Long Thiên Thần lùi lại cạnh xe, nói nhỏ với cửa sổ xe. Hắn nuốt nước miếng, lòng thầm sợ. Hắn không muốn bị nhiều sói cái háo sắc vấy bẩn thân thể và tâm hồn thuần khiết nha!
“Sư phụ, ta cũng muốn!” Lam Mộ Hiên cũng dán sát một bên khác của chiếc xe, nhỏ giọng nói.
Vân Khê vén rèm lên, nhìn phía ngoài rầm rộ, quát lớn.
“Thật vô dụng! Mới tình huống như vậy đã hù sợ các ngươi rồi, rốt cuộc các ngươi có phải là đàn ông không vậy!”
Không biết có phải vì nàng vén rèm góc độ hơi lớn một chút, nên bên ngoài đột nhiên có người hét lên.
“A! Bên trong còn có một đại mỹ nam, đẹp trai hơn ba người kia nữa!”
Nàng ta vừa rống lên thì đám thiếu nữ lập tức xông tới gần xe ngựa muốn nhìn rõ.
Bỗng chốc nguyên con đường rối loạn.
Độc Cô Mưu ôm kiếm đứng trong đám người, hai bên có nữ tử đụng vai hắn lao tới trước. Hắn vẫn đứng tại chỗ, vững vàng không ngã, chẳng qua tay nắm chuôi kiếm nhẹ run.
Hắn hận nhất là bị nữ tử đụng chạm, nhất là sau khi bị nữ tử mà Tiểu bạch gọi là nữ ma đầu khiêng ra khỏi thành phát tiết một trận, giờ hắn đối với con gái tràn đầy sợ hãi. Bây giờ thoáng chốc xông tới nhiều con gái như vậy, hơn nữa mọi người xẹt qua người hắn, hắn sợ mình nhịn không được một kiếm giết hết sinh vật nữ tính tại đây.
Sát ý từ người hắn dần tỏa ra ngoài, không ngừng dâng lên. Rốt cuộc sóng người lấy hắn làm trung tâm, bán kính nới rộng năm bước, dần khuếch tán ra ngoài.
“Người này là ai vậy? Sao toàn thân âm u, thật là đáng sợ!”
“Mặc kệ hắn là ai, hắn đội mũ thì chắc là mặt mũi xấu xí cực kỳ. Chúng ta đừng để ý tới hắn, đi nhìn mỹ nam tử thôi!”
Ngươi mới xấu, cả nhà ngươi đều xấu!
Sát khí trên người Độc Cô Mưu càng tăng vài phần, đất trống lấy hắn làm trung tâm càng khuếch tán rộng hơn.
Vân Khê thấy bên ngoài hoàn toàn điên cuồng, vội buông rèm xuống, khóe miệng run rẩy. Tình hình này khiến nàng nhớ lại ở hiện đại khi siêu sao bị các fan điên cuồng theo đuổi. Nghe nói có không ít fan tại chỗ cưỡng hiếp ngôi sao mình thích. Thật là đáng sợ, quá điên cuồng!
Nghĩ tới đây, nàng nắm chặt tay Long Thiên Tuyệt, nghiêm túc nhìn hắn, trịnh trọng lạ thường nói.
“Tuyệt đối đừng rời khỏi ta nửa bước, bên ngoài có rất nhiều người xấu, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
“Ha ha ha!!!” Long Thiên Tuyệt cười to, tiếng cười vang tận trời truyền ra khỏi xe ngựa. Hắn dùng sức kéo nàng vào ngực mình, ôm thật chặt, lồng ngực phập phồng.
Sao nàng ấy đáng yêu như vậy chứ, sợ hắn bị người khác lợi dụng ư?
Đầu đường bên kia có một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy nhanh tới, chợt ngừng lại, đi theo có mấy tên người hầu cưỡi ngựa.
Trong xe truyền ra tiếng chửi rủa chua ngoa.
“Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc có biết đánh xe hay không? Muốn lắc lư chết tiểu gia ta sao?”
Người đánh xe hoảng sợ quay đầu.
“Liễu công tử, đằng trước có người chặn đường, xe ngựa không đi được!”
“Ai to gan như vậy, đường của tiểu gia cũng dám cản?”
Thoáng chốc màn xe bị vén lên, lộ ra khuôn mặt người thanh niên trẻ tuổi. Diện mạo hắn coi như tuấn tú, bên cạnh hắn ngồi một con chó sói cao cỡ nửa thân hình người lớn, ánh mắt hung ác. Người thanh niên giang rộng hai chân, tay phải vuốt đỉnh đầu chó sói, nâng cao cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.
Đã sớm có người hầu đi trước thăm dò, trở lại bẩm báo nói.
“Bẩm công tử, xe ngựa phía trước xuất hiện mỹ nam tử cho nên mấy nữ tử này đều đang vây xem.”
“Mỹ nam tử?” Người thanh niên nhướng cao lông mày, nâng tay vuốt tóc mai, hầm hừ nói. “Trên đời này còn có mỹ nam tử sánh được với tiểu gia ta sao?”
Người hầu đi theo cuống quýt cúi đầu, nín cười, không ai dám nói thật.
Người đánh xe bị hắn liếc mắt qua, không kịp cúi đầu, không còn cách nào khác hơn là khúm núm nói.
“Dĩ nhiên trên đời này sao có ai càng đẹp trai hơn Liễu công tử chứ? Điều này tuyệt đối không thể xảy ra!”
Tự kỷ xong, Liễu Chí Tiếu lúc này mới đắc ý nhướng mày, vỗ đầu sói, quát khẽ một tiếng.
“Đại Hoàng, đi! Đuổi hết mấy người đằng trước cho ta!”
“Grao, gruuu!!!!”
Một con chó to tựa tia chớp vọt tới. Người đánh xe chỉ thấy có bóng vàng xẹt qua khóe mắt, sau đó không thấy rõ gì nữa.
Ngay sau đó, đám người đằng trước hỗn loạn, lấy bóng vàng làm giới hạn, đám người né sang hai bên tựa thủy triều rút. Thỉnh thoảng có tiếng con gái thét chói tai, cả con đường bỗng chốc dấy lên từng đợt hỗn loạn khác thường.
“Grao, grao grao grao!!!”
Đại Hoàng dọc theo con đường cái càn quét một phen sau khi trở lại đường cũ, một lần nữa nhảy vào xe ngựa, thè lưỡi hướng chủ nhân đòi phần thưởng. Liễu Chí Tiếu quăng khúc xương cho nó coi như khen thưởng. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, phẩy rèm xe rũ xuống.
“Còn không mau đi? Không tới kịp đại hội luyện đan sư, bổn công tử sẽ hỏi tội ngươi!”
“Dạ, Liễu công tử!” Người đánh xe không dám đợi lâu hơn, vội giục xe ngựa đi trên con đường mà Đại Hoàng mạnh mẽ dọn dẹp.
Đám con gái bị hù họa chạy theo xe ngựa la mắng cho đến các người hầu rút đao ra mới giật mình sợ lùi bước, nhưng miệng vẫn mắng chửi.
“Đồ khốn kiếp! Dữ cái gì, có chó thì giỏi lắm chắc!”
“Kẻ xấu mới nuôi chó dữ, chó hung tàn như vậy thì chắc chủ nhân cũng không khá khẩm hơn gì!”
“Đúng vậy!”
Liễu Chí Tiếu nghe thế, thò đầu khỏi xe ngựa hung tợn liếc đám người. Hắn cho rằng làm vậy đủ hù đám con gái ngu xuẩn, ai ngờ tiếng mắng ngày càng lớn hơn, khiến hắn tức giận lại rụt đầu vào xe ngựa.
“Đám đàn bà ngu xuẩn, khí chất gì thế này?”
Liễu Chí Tiếu nhỏ giọng rủa, xe ngựa đột nhiên thắng gấp khiến người suýt văng ra khỏi xe. Hắn tức giận vén rèm lên, cao giọng quát.
“Lại xảy ra chuyện gì nữa? Ngươi rốt cuộc có muốn làm người đánh xe hay không?”
Người đánh xe vẻ mặt oan uổng, thầm nói nếu không phải vì nuôi sống gia đình, hắn đã sớm không muốn làm, ai chịu nổi tính tình vị thiếu gia này chứ?
Lòng nghĩ vậy nhưng miệng không dám nói thế. Người đánh xe thưa dạ nói.
“Liễu công tử, đằng trước bị một chiếc xe ngựa chặn đường, chúng ta đang nói chuyện.”
“Người nào không có mắt, dám cản đường tiểu gia? Không mau tránh đường cho tiểu gia đi!?” Giọng Liễu Chí Tiếu sang sảng truyền tới đằng trước.
Trong xe ngựa phía trước Vân Khê mất vui nhíu mày. Hôm nay thật là ra cửa gặp xui, liên tục đụng phải nhiều tên điên như vậy. Nàng gõ vài cái vào vách xe, nói.
“Tiểu Hiên tử, đi! Coi thử đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người?”
“A? Dạ!” Lam Mộ Hiên có chút kinh ngạc, không rõ tại sao sư phụ không để hắn đi hỏi đối phương là ai mà ngược lại hỏi có bao nhiêu người? Cái này nghe dường như không có lý lắm! Nhưng sư phụ đã dặn thì hắn chỉ có thể làm theo.
Không mất bao lâu sau, Lam Mộ Hiên đã tính rõ đám người, quay về báo cáo nói.
“Sư phụ, trong xe ngựa phía sau có một người, bên ngoài có một người đánh xe, bốn tùy tùng, tổng cộng là sáu người.”
Vân Khê nhướng đuôi lông mày.
“Sáu người? Vậy sao ta còn nghe có tiếng chó sủa?”
Lam Mộ Hiên gật đầu nói.
“Đúng rồi, bên trong xe ngựa là một người một chó.”
Vân Khê gật gù, cố ý kéo dài cao giọng nói.
“À, thì ra là hai con chó.”
Lam Mộ Hiên nghiêm túc lắc đầu nói.
“Không phải, là một người một chó.”
Vân Khê tiếp tục nhướng mày, lớn giọng.
“Ngươi chắc chắn bên trong xe ngựa không phải là hai con chó?”
Lam Mộ Hiên khó hiểu, rõ ràng là một người một chó, tại sao sư phụ cứ phải nói là hai con chó? Vẻ mặt y mờ mịt.
Y mê mang nhưng mọi người còn lại thì thầm hiểu, nên cùng cất tiếng cười to.
Ngón tay Long Thiên Tuyệt quấn sợi tóc Vân Khê, tùy ý chơi đùa, khóe miệng nhếch nụ cười lười biếng tà mị. Biết nàng lại bắt đầu giở trò chọc phá, hắn không cắt đứt nàng, chỉ yên lặng xem trò vui.
Phía sau Liễu Chí Tiếu cũng là người tập võ, tai thính mắt tinh. Nàng cố ý lớn giọng cho nên lời nói đều lọt vào tai hắn. Liễu Chí Tiếu bỗng chốc tức giận, thoáng cái chui ra khỏi xe ngựa, hướng phía trước quát.
“Gan chó lớn thật, ngươi dám nhục mạ tiểu gia?”
“Tiểu Hiên tử, nói cho hắn biết, chúng ta nuôi chó không có gan to bằng hắn.” Giọng Vân Khê không cao không thấp truyền ra từ trong xe ngựa nhưng đủ để Liễu Chí Tiếu nghe rõ ràng.
“Con đàn bà kia, ngươi dám mắng ta? Có ngon thì lăn ra đây cho tiểu gia!” Liễu Chí Tiếu giận ói máu, cúi đầu hét với Đại Hoàng.
“Đại Hoàng, cắn chết ả cho ta!”
Vân Khê biểu tình chợt biến nghiêm túc, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
“Mở cửa, thả Tiểu Bạch!”
Nàng nhấc lên hai ngón tay, chính xác túm gáy Tiểu Bạch, vén lên màn xe quăng nó ra ngoài.
“Aaa, nữ ma đầu, ngươi muốn mưu sát Tiểu Bạch hả?”
Tiểu Bạch sắp rơi xuống đất thì chợt bay lên trời, la toáng lên. Sau đó thấy một con chó to màu vàng nhào tới chỗ mình, miệng nó lại phát ra tiếng kinh hô.
“Wow, chó to thật á!”
Tiểu Bạch không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, vừa gặp nguy hiểm thì bản năng là muốn trốn. Nó chạy tựa như khói trắng trên không trung vẽ một đường cong, bỗng nhiên hướng đông bỗng nhiên rẽ tây, khiến Đại Hoàng chạy theo nó lắc lư hoa cả mắt.
Liễu Chí Tiếu thấy đối phương trong tay có thú sủng, còn là một con thú sủng biết nói, đáy lòng sinh ra dục vọng muốn cướp đoạt. Hắn là luyện đan sư, bình thường không có nhiều ham thích, trừ luyện đan ra thì là huênh hoang lập uy phong, ở trên đường trêu chọc mỹ nữ, không thì đi sòng bạc đánh bài. Trừ thích ăn uống chơi bời ghẹo gái ra, yêu thích lớn nhất của hắn là sưu tập thú sủng.
Hôm nay vừa thấy Tiểu Bạch, đôi mắt hắn bỗng chốc sáng ngời. Ngạo Thiên đại lục còn nhiều thú sủng, chỉ cần hắn có tiền muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nhưng một thú sủng biết nói là lần đầu tiên hắn trông thấy.
“Đại Hoàng, bắt nó cho tiểu gia, phải sống!”
Đại Hoàng gầm gừ kêu vài tiếng, lắc lư cái đuôi, có chút khó xử. Muốn giết nó còn khó chứ đừng nói là bắt sống. Tại vì con thú tròn vo màu trắng này quá nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh, căn bản không thể đuổi kịp nó.
Đại Hoàng tiếp tục phát ra tiếng gầm gừ, làm một con thú sủng thật khó, làm một con thú sủng khiến chủ nhân vừa lòng thì đã khó càng khó thêm.
Đại Hoàng vẫn luôn là thú sủng ngoan mà chuyên nghiệp, không suy nghĩ nhiều, một lần nữa đuổi theo làn khói trắng.
Vân Tiểu Mặc dán cửa sổ xe lo lắng nhìn Tiểu Bạch, hét lên.
“Tiểu Bạch, cẩn nhận nha, nó đuổi theo kìa!”
Cậu la lên lập tức hấp dẫn lực chú ý của Đại Hoàng.
Đại Hoàng dù là một thú sủng nhưng cũng là con Huyền thú đã qua tu luyện, thông minh hơn thú sủng bình thường rất nhiều. Nó thấy làm cách nào cũng không đuổi kịp quả cầu trắng, không bằng giương đông kích tây. Đứa trẻ trong xe ngựa hình như dễ đối phó hơn quả cầu nhỏ nhiều.
Vân Khê từ một góc cửa sổ thấy Đại Hoàng đổi hướng, dời đi lực chú ý chạy hướng xe ngựa. Nàng gật đầu tán thán.
“Lợi hại! Còn là một con thú sủng biết suy nghĩ!”
Nàng nâng một tay vịn cánh tay con trai, chuẩn bị tùy lúc kéo con vào lòng mình. Nhưng nàng có hơi chần chờ, nếu không để một chút áp lực kích thích Tiểu Bạch, nó vĩnh viễn không thể chân chính biết cách đối mặt nguy hiểm, vĩnh viễn chỉ biết trốn. Như vậy lực lượng của nó sẽ ngừng lại mà không tiến lên, tương lai làm sao trưởng thành, làm sao bảo vệ Tiểu Mặc?
Mới rồi không báo trước đã ném Tiểu Bạch ra ngoài cửa sổ, mục đích là muốn thử thách nó, khiến nó tích lũy một chút kinh nghiệm chiến đấu. Theo quan sát của nàng thì Tiểu Bạch có đủ sức mạnh đối phó cường địch, chẳng qua nó chưa quen mà thôi.
Tiểu Bạch ở giữa không trung quay đầu lại, thấy Đại Hoàng xông hướng Vân Tiểu Mặc ở cửa xe ngựa, lòng thoáng chốc dấy lên lửa giận, vèo một tiếng nhào hướng Đại Hoàng.
“Không cho phép tổn thương Tiểu Mặc Mặc!”
“Grao!!!”
Một ngọn lửa dài to lớn bắn ra từ miệng nó. Ngọn lửa vàng sáng chói mắt, còn rạng rỡ hơn ánh nắng trên trời.
Trong đám người hoảng sợ kinh hô.
Thú sủng đó rốt cuộc là thứ gì, còn biết phun lửa nữa!
Vân Khê thấy rõ, Tiểu Bạch đúng thật có thể phun lửa, còn là màu vàng tinh khiết nhất, vàng thủy tinh!
Mắt nàng sáng ngời, lòng dấy lên sóng triều. Nàng đoán không sai, uy lực của Long Hỏa Diễm lấn át uy lực ba loại dị hỏa khác, còn hoàn toàn nuốt chửng ba loại lửa, khiến lửa Long Hỏa Diễm càng cường đại và thuần túy hơn!
Tiểu Bạch phình bụng, bây giờ nó thật như một lò luyện lửa. Chỉ cần nuốt hết các loại lửa là có thể tự động hình thành tình thế các loại đấu đá nhau, cuối cùng một loại lửa chiến thắng sẽ đạt được lực lượng cường đại nhất. Xảy ra phản ứng kịch liệt như thế mà bụng nó vẫn hoàn hảo không tổn thương gì, không thể không nói là kỳ tích.
Lông của Đại Hoàng dính Long Hỏa Diễm, lửa lập tức lan tràn lông toàn thân. Ngọn lửa màu vàng bao phủ người nó, muốn nướng Đại Hoàng thành thịt khô!
Không đúng, thịt khô cũng không bằng, trực tiếp hóa thành tro bụi.
Đám thiếu nữ vây xem bị hù sợ hét rầm lên. Mọi người che mặt không dám nhìn. Quá tàn nhẫn, dù chỉ là một con chó sói nhưng cũng là sinh mạng, lại cứ thế mà bị thiêu sống.
Sợ hơn ai hết phải nói đến Liễu Chí Tiếu. Hắn ngơ ngác nhìn Đại Hoàng bị lửa vàng thiêu cháy thành tro tàn, quên mất cả phản ứng, cũng không còn năng lực ngôn ngữ. Là bi thương, khiếp sợ, tức giận, nhiều hơn là kinh sợ, các loại tình cảm bao phủ hắn. Hắn không dám nói thêm một câu, không dám có hành động gì, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đám người trước mắt tuyệt đối không phải là loại hắn có thể chọc.
Lửa vàng, một con thú biết phun lửa, điều này thật là đáng sợ!
“Chúng ta, chúng ta đi đường vòng!” Hắn cà lăm dứt khoát bỏ qua thú sủng của mình, vội quay đầu chọn con đường khác tới đại hội luyện đan sư.
Đám thiếu nữ đang đứng nhìn không còn hăng hái xem mỹ nam nữa, cũng cuống quýt chạy xa, sợ phía sau có thú con biết phun lửa đuổi theo, trực tiếp thiêu các nàng thành hình dạng thê thảm như Đại Hoàng.
Tiểu Bạch lại chui vào xe ngựa, móng vuốt nhỏ nhắn vuốt ngực, tinh thần rối loạn. Không ngờ nó đã thiêu sống một con chó sói, tới nay vẫn thấy khó tin.
Vân Tiểu Mặc ôm nó, cảm giác nó run rẩy thì dịu dàng vuốt ve nó, an ủi.
Vân Khê vẻ mặt kích động nhìn Tiểu Bạch, đôi mắt sáng ngời.
“Tiểu Bạch, ngươi thật đúng là bảo vật, đừng sợ, sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi!”
Tiểu Bạch ở trong ngực Vân Tiểu Mặc quay đầu, dùng đôi mắt nho nhỏ liếc nàng, vẻ mặt tràn đầy không tin tưởng. Nữ ma đầu chỉ cần không hại nó là đủ rồi, đến tận bây giờ nó không hy vọng xa vời được nữ ma đầu đối xử đặc biệt.
Long Thiên Tuyệt ôm vòng eo mảnh khảnh của Vân Khê, nhịn cười cúi đầu nói.
“Chúng ta mau chút chạy tới chỗ đại lội luyện đan sư đi, nếu muộn thì hôn sự của Tiểu Hiên Tử thật sự sẽ tiêu tùng.”
Lam Mộ Hiên ở bên ngoài nghe vậy, mặc kệ người bên trong xe có nhìn thấy không, mạnh mẽ gật đầu nói.
“Đúng vậy đó, sư phụ, chúng ta mau đi nhanh lên!”
Xe ngựa một lần nữa lăn bánh, chẳng qua lần này tốc độ đã tăng nhanh, nếu chạy giống lúc trước thì chỉ sợ họ thật sự tới trễ.
“Đúng rồi, Độc Cô đâu?” Vân Khê bỗng nhớ tới Độc Cô Mưu, nên thò đầu khỏi cửa sổ xe nhìn phía sau, rất nhanh liền trông thấy thân hình Độc Cô Mưu.
Hắn ôm kiếm một mình đứng, cô đơn chiếc bóng, toàn thân toát sát khí chưa thu trở về.
“Độc Cô, không lẽ ngươi bị sợ đến choáng váng rồi?”
Mũ nhẹ nhấc lên, một tia sáng hung ác xuyên qua khăn mỏng bắn tới, như đang phản đối lời của nàng.
“Đêm qua dường như ta nghe có người ở trong phòng nửa đêm lầm bầm, Độc Cô, có phải là ngươi không?” Vân Khê khẽ nhếch môi, đáy mắt lóe tia tinh nghịch.
“Không, phải, ta.” Từ miệng Độc Nàng Mưu phát ra thanh âm đông cứng. Tuy đông cứng nhưng có thể nói đó là một câu dài nhất hắn đã từng nói cho đến nay. Một câu còn nói tới ba chữ, thật là đột phá giới hạn!
Vân Khê cười ha hả, xác nhận bệnh câm của hắn đã đỡ nhiều, nên yên tâm hơn. Tuy là giao dịch nhưng mua bán xong vẫn còn nhân tình. Hơn nữa trong quá tình họ cùng đi Quỷ Cốc U Lâm thám hiểm, có thể thấy Độc Cô Mưu là người đáng tin tưởng, ít nhất tốt hơn Hách Liên Tử Ngọc không đáng tin nhiều. Hắn lặng lẽ không nói chuyện, cũng sẽ không ở khi đối mặt nguy hiểm vứt bỏ chiến hữu, bằng hữu như thế thật đáng kết giao!
Không trêu chọc hắn nữa, Vân Khê rụt đầu lại, tâm tình cực tốt.
Trải qua mấy con phố, xe ngựa rốt cuộc tới hiện trường đại hội luyện đan sư. Nơi này là quảng trường lớn nhất trong Mộ Tinh Thành. Sau khi được bố trí, quảng trường bị chia thành mấy khu vực khác nhau. Đài quan sát và tranh tài tách riêng ra. Chỗ tranh tài còn chuẩn bị hơn trăm lò luyện lớn nhỏ, quy định tranh tài chính là đám tuyển thủ dự thi có thể tự mang theo lò luyện và lửa, nhưng vì mục đích công bình, dược liệu dùng cho tranh tài cũng được thống nhất cho mượn.
Quy tắc tranh tài dược liệu dùng luyện chế sẽ do đại hội cho mượn theo số lượng nhất định, luyện đan sư phải luyện chế ra đan dược sở trường nhất. Về phần lò luyện và lửa thì cho phép luyện đan sư tự động mang theo.
Tranh tài không chỉ so sánh kỹ thuật luyện đan sư, cũng so về ưu điểm luyện lò và lửa vốn có của các tuyển thủ. Nói là tranh tài công bằng nhưng thật ra thì không hề công bình chút nào. Chỉ có những đệ tử danh môn mới có tư cách có lò luyện và lửa phẩm chất cao, những luyện đan sư bình thường thì làm sao có được những thứ đó?
Sau khi tiến vào hội trường, Vân Khê lập tức tách khỏi đám người Long Thiên Tuyệt. Nàng đi vào hội trường tranh tài, đám người Long Thiên Tuyệt thì đi đến đài quan sát. Trước khi chia tay, Vân Khê nhét Tiểu Bạch vào túi áo làm dự bị. Đáng thương Tiểu Bạch từ trong túi áo nàng nhô ra đỉnh đầu nho nhỏ, tò mò đánh giá bốn phía, còn chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh hội trường đã bị Vân Khê thô bạo ấn xuống.
“Tiểu Bạch, lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được lên tiếng. Phải biết rằng một thú sủng biết nói tại Ngạo Thiên đại lục sẽ bị rất nhiều người tranh giành. Nếu ngươi không muốn bị mọi người cướp đoạt thì hãy ngoan ngoãn, đợi lát nữa ta làm gì thì ngươi làm cái đó, có nghe không?”
“Ư ư.” Tiểu Bạch nghe nói có nhiều người muốn mình, nên không dám tùy tiện ra tiếng, ló đỉnh đầu nho nhỏ, cúi đầu kêu.
Vân Khê sờ đầu nó, nói.
“Chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, sau khi trở về ta chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon cho ngươi.”
Tiểu Bạch mạnh mẽ gật đầu. Dù nữ ma đầu vừa đáng sợ vừa đáng hận, nhưng nói chuyện giữ lời. Vì đồ ăn ngon, nó tạm thời ngoan ngoãn nghe lời nàng.
Đi tới nơi so tài, đa phần tuyển thủ dự thi mỗi người có vị trí riêng. Lần này số người tham gia đại hội luyện đan sư đúng là không ít, nhìn lướt qua thì khoảng hơn trăm người.
Giữa sân đằng trước trăm lò luyện đan có để một tấm bảng, mặt trên ghi tên từng tuyển thủ dự thi. Mỗi tuyển thủ chỉ cần tìm kiếm theo tên trên tấm bảng là có thể tìm ra vị trí của mình.
Vân Khê đi tìm từng dãy, đợi tìm ra thứ tự hàng thì xa xa nghe có tiếng cãi vả. Trong đó có một thanh âm nghe hơi quen tai, dường như là lúc trước trên đường cái mình đã gặp, cáo cậu ấm tự xưng là tiểu gia.
“Tiểu gia cứ thích vị trí này đấy, các ngươi làm gì được tiểu gia?”
Quả nhiên là hắn!
Vân Khê lạnh lùng nhếch môi, không ngờ một tên ngu ngốc như vậy cũng có tư cách tới tham gia đại hội luyện đan. Nàng cực kỳ nghi ngờ đại hội luyện đan lần này rốt cuộc có cửa sau hay cái gì khác không.
Cãi lộn với hắn là hai huynh mội, cùng mặc đồ một màu, trên cổ áo thêu đồ án đặc biệt, nhìn khá quen mắt, dường như có gặp ở đâu rồi.
Vân Khê nhíu mày cẩn thận đánh giá hai huynh muội. Người đàn ông mặt mày sáng sủa, toát ra khí chất nam nhi, vóc người khôi ngô. Đối mặt với tên ngốc cố ý khiêu khích thì biểu tình không thay đổi, vẻ mặt bình thản, có khí chất trầm ổn khoan dung. Nhìn đến nữ tử kia thì dung mạo xinh đẹp, thanh tú yêu kiều như con gái Giang Nam, đất thiêng sinh hiền tài, đôi mi như liễu khẽ chau như rất bất mãn tên ngốc khiêu khích.
Nữ tử kia hơi tức giận phản bác.
“Vị công tử này, ngươi hãy nhìn cho rõ, bên trên rõ ràng viết tên của ca ca ta, sao ngươi có thể chiếm vị trí của ca ca ta chứ, muốn phá hỏng quy tắc hội trường tranh tài ư?” Tuy giọng tức giận nhưng phát ra từ miệng nàng thật là dễ nghe, tựa hoàng anh đang hót.
Liễu Chí Tiếu mới vừa mất một con thú sủng, trên đường chịu nhục, đang bực mình muốn tìm chỗ trút giậm. Sau khi vào hội trường, đột nhiên phát hiện đằng trước xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp, mắt hắn sáng lên đi theo hai huynh muội tới vị trí này, cố ý khiêu khích muốn mượn cơ hội đùa giỡn mỹ nhân một chút.
Quả nhiên, nhìn mỹ nhân tức giận thì tâm tình buồn bực của hắn cũng biến mất hết.
Nhướng chân mày, đáy mắt đen của Vân Khê lóe lên tia sáng khác lạ, tầm mắt rơi vào trên người hắn, khẽ cười nói.
“Ngươi yên tâm đi, sư phụ chắc chắn giúp ngươi ôm mỹ nhân về! Còn nữa, coi như thua tranh tài thì sao chứ? Cùng lắm thì chúng ta cướp tân nương cho các ngươi bỏ trốn. Sau đó gạo nấu thành cơm, xem Tư Đồ gia bọn họ có thể làm gì được?”
Đối với Vân Khê mà nói, trên đời này không bao giờ có thắng thua tuyệt đối. Đấu thua thì sao chứ? Nàng chẳng qua là người bình thường, không phải thần, sao có thể vĩnh viễn đứng trên tất cả?
Ngoài sáng không được thì ở chỗ tối, coi thử xem rốt cuộc là ai chết trong tay ai!
Lam Mộ Hiên đứng ngây như phỗng, cùng Mộ Vãn Tình liếc nhìn nhau, cùng đỏ bừng mặt.
Bỏ trốn, gạo nấu thành cơm, lời như vậy mà nàng có thể nói tự nhiên không hề đỏ mặt, thật là khiến họ xấu hổ. Cẩn thận ngẫm nghĩ, nàng nói không sai, nếu thật đấu thua thì có lẽ đó là lựa chọn tốt nhất cho họ.
Mộ Tông Minh và Mộ Cảnh Huy cùng luống cuống ho khẽ. Vân tiểu thư quả nhiên không phải người bình thường, lời nói và hành động ngoài dự đoán của mọi người. Hy vọng nàng có thể chiến thắng trong trận đấu luyện đan. Dù sao chuyện bỏ trốn không phải là quang minh chính đại, sẽ bị người chỉ trỏ sau lưng, không có mấy nữ tử là chịu đựng được. Sợ rằng cũng chỉ có nữ tử mạnh mẽ như Vân Khê, mới dưới tình huống chưa lấy chồng mà sinh con còn có thể sống hoạt bát như vậy.
Long Thiên Tuyệt nheo mắt, trên khuôn mặt tuấn tú treo nụ cười lười biếng tà mị. Trên đời này có nữ tử nói ra được lời to gan như vậy sợ cũng chỉ có Khê Nhi của hắn,
Nàng nói không sai, thua thì sao chứ? Chỉ có những người gọi là danh môn chính phái mới để ý thắng thua, để ý mặt mũi. Hắn không phải là danh môn chính phái cái gì! Chẳng phải bọn chính phái kia đã biếu một danh hiệu Tà Tôn cho hắn sao? Nếu là Tà Tôn, vậy đương nhiên phải làm ra chuyện xứng với cái tên, mới không uổng phí tấm lòng danh môn chính phái tặng ‘nhã danh’.
Khê Nhi là phu nhân của Tà Tôn hắn, dĩ nhiên phải giúp hắn phát triển tinh thần Tà Tôn. Đối với biểu hiện của Khê Nhi, hắn rất tự hào.
Long Thiên Thần nhìn vẻ mặt đại ca và đại tẩu bên cạnh mình, thì rất là rối rắm, vô cùng rối rắm. Gần đây hắn ngày càng nghi ngờ mình có phải là người nhà họ Long không, hay là bị Long gia nhặt từ chỗ nào đó. Nếu không thì vì sao hắn cảm thấy mình không hợp với cả nhà đại ca, đại tẩu?
Vân Khê tiến lên vài bước, vỗ mạnh vai Lam Mộ Hiên, thấm thía nói.
“Yên tâm đi, phải tin tưởng sư phụ ngươi, ngươi có khi nào thấy ta thua chưa?”
Mặt Lam Mộ Hiên bỗng rạng rỡ hẳn lên. Cẩn thận ngẫm nghĩ, dường như sư phụ làm chuyện gì cũng đã tính trước cả rồi. Mặc dù không thể dùng sức nhưng đa số là dùng mưu trí xử lý. Hắn tin tưởng lần này sư phụ chắc chắn lại có thể chế tạo kỳ tích.
“Vâng, đồ nhi tin tưởng sư phụ!”
Sau khi trở về từ phủ thành chủ, Vân Khê quyết định bế quan hai ngày, chuyên tâm tu luyện thuật luyện đan. Không có dị hỏa thì sao chứ, nàng vẫn có thể dùng kỹ thuật luyện đan và cách điều chế hoàn mỹ của mình chiến thắng, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến mọi người biến sắc.
Vân Khê bế quan tu luyện, đối với Long Thiên Tuyệt thật là quá thống khổ. Hắn không dám đi quấy rầy nàng, nên không còn cách nào khác đành tìm bạn xấu Dạ Hàn Tinh, mỗi ngày đánh cờ giết thời gian.
Phong hộ pháp cùng Long Thiên Thần gần đây hay chung đụng, quan hệ ngày càng thân thiết. Hai người mang theo hai đứa bé một con thú sủng đi khắp nơi, dạo một vòng danh lam thắng cảnh gần Mộ Tinh thành.
Mỗi ngày Độc Cô Mưu đúng lúc uống đan dược, thân ảnh thì xuất quỷ nhập thần. Người trong tửu lâu thường xuyên vào đêm khuya nghe tiếng người bi bô tập nói quái dị, bỗng cất tiếng cười to, bỗng nhiên lầm rầm, khiến người ta nghi ngờ trong tửu lâu có phải có quỷ quái bay vào hay không?
Lam Mộ Hiên thì sao, đương nhiên là cùng Mộ tiểu thư tăng tiến tình cảm, lén lút hẹn hò, cho là thần không biết quỷ không hay, kỳ thật mọi người chỉ mở một mắt nhắm một mắt làm bộ không thấy.
Cứ như thế, thời gian hai ngày qua đi rất nhanh, rốt cuộc nghênh cũng đón ngày quan trọng đến, đại hội luyện đan.
Vân Khê đơn giản sửa soạn, ngồi lên xe ngựa Long Thiên Tuyệt cố ý chuẩn bị cho nàng, đi tới hiện trường đại hội luyện đan.
Bên trong xe ngựa, Vân Tiểu Mặc và Đoan Mộc Tĩnh ngoan ngoãn ngồi một bên, một tay cầm túi nước, tay kia cầm cao điểm dùng giấy dầu gói lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Khê, ân cần phục vụ. Bên cạnh Vân Khê còn có một siêu cấm thợ xoa bóp ngự dụng, thả lỏng gân cốt bả vai nàng.
Vân Khê giống hệt nữ vương, thản nhiên nhắm mắt hưởng thụ, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng rên khẽ thỏa mãn.
“Bên trái chút nữa, bên trái chút nữa, ừ…đúng rồi, là chỗ này!”
Cuộc sống thật là sung sướng!
Nếu mỗi ngày đều có đãi ngộ như vậy, nàng nguyện ý mỗi ngày đi thi đấu.
“Mẫu thân có muốn uống nước không?”
“Dì Vân có muốn lại ăn miếng cao điểm không?”
“Khê Nhi có buồn ngủ không? Nếu không thì hãy ngủ thêm lát nữa, chờ tới nơi ta sẽ gọi ngàng.”
“Đúng đó, đúng rồi đó, mẫu thân, người tốt nhất nghỉ ngơi đi, lát nữa mới có thể đấu thắng.”
Vân Khê tiếp tục nhắm mắt không thèm nói chuyện, chỉ há mồm chờ có người tự đem cao điểm, nước uống dâng tận miệng.
Tiểu Bạch ngồi chồm hổm một bên, phồng má, dòm mà phát ghen. Vì sao Tiểu Bạch chưa từng được đãi ngộ vua chúa như vậy?
Ngoài xe ngựa, cách màn xe truyền vào giọng của Lam Mộ Hiên.
“Sư phụ, xe ngựa có lắc lư lắm không? Có muốn xe chạy chậm một chút không?”
Vân Khê giơ tay lên, ngón tay ngọc hơi nhếch chỉ hướng tiểu ngự dụng của mình. Lập tức có người vén rèm lên, chui ra một cái đầu nho nhỏ đáng yêu, hướng ra phía ngoài hô.
“Lam thúc thúc, chậm chút nữa đi, lắc lư quá hại mẫu thân khó chịu kìa.”
Long Thiên Thần chậm rì rì đi ở bên kia xe ngựa, thấy tình cảnh như vậy thì nổi gân xanh.
Vậy mà còn chậm? Đều sắp như con sên bò rồi!
Vậy mà gọi là lắc lư, nàng ta rốt cuộc có phải làm bằng đậu hủ không vậy?
Chẳng phải là tham gia một cuộc tỷ thí luyện đan thôi sao? Có cần khoa trương vậy không?
Đại ca cũng thật là, có vợ liền quên huynh đệ. Vì muốn đại tẩu vui còn cố ý lấy xe ngựa của hắn đặc biệt tới đưa đón. Cả nhà lớn bé vây quanh đại tẩu, phô trương còn hơn cả thái hoàng thái hậu đi tuần.
Phong hộ pháp vừa đánh xe ngựa vừa dùng sức lau mồ hôi. Phải đem xe ngựa chạy chậm thật chậm, đối với hắn thật là thử thách to lớn. Hắn cẩn thận điều khiển xe, hai con mắt trợn như ốc bưu, nhìn chằm chằm đường phố đằng trước, sợ trên mặt đất đột nhiên xuất hiện hòn đá nhỏ kinh động người trong xe.
Dạ Hàn Tinh đi ở bên cạnh hắn, phe phẩy quạt bạc, cười đến nhàn nhã, phong thái phong lưu khiến không ít người đi đường ngoái đầu ngắm nhìn.
Bên môi y càng tăng lớn nụ cười phong nhã, không khỏi thầm than, thật là thú vị! Không ngờ Tuyệt thật sự tìm ra nữ tử của mình yêu, hơn nữa còn đặc biệt như vậy. Nếu không phải nàng là người Tuyệt vừa mắt, có lẽ hắn cũng có hứng thú cùng nàng trao đổi sâu một chút. Dù sao trên đời muốn tìm một nữ tử hoạt bát độc lập như nàng chỉ sợ không dễ dàng.
Độc Cô Mưu ôm kiếm đi ở phía sau xe ngựa, bước chân ổn định, nhưng nếu có người đi bên cạnh sẽ nghe thấy tiếng lẩm bẩm kỳ lạ phát ra từ miệng hắn, không biết rốt cuộc hắn nói là tiếng nước nào.
Hàng người kỳ lạ cứ như thế đi trên đường cái khiến vô số người không biết chuyện vây xem.
“Xe ngựa nhà ai vậy, phô trương như thế?”
“Chắc chắn địa vị họ không nhỏ. Ngươi nhìn xem, ngay cả đánh xe đều có khí chất không tầm thường, người trong xe ngựa không biết lớn lên thế nào nhỉ?”
“Nhìn ba kẻ ngoài xe ngựa kia, thật là đẹp trai. Không biết họ cưới vợ chưa nữa? Mau đi hỏi thăm chút, lát nữa tìm bà mối làm mai đi!”
“Thật là đẹp trai quá đi! Ta thích nhất người phe phẩy quạt! Hắn đẹp nhất trong ba người!”
“Hai người khác cũng không tệ đâu, mau đi hỏi xem rốt cuộc là xe ngựa nhà ai!”
Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, không bao lâu trên đường cái đám con gái chưa kết hôn đều bao vây xe ngựa, không chừa một chút kẽ hở cho xe qua. Ai bảo chiếc xe chạy còn chậm hơn cả ốc sên, cuối cùng hoạt động một chút cũng khó khăn, thật là biến thành sên bò. Độc Cô Mưu đội mũ mặc đồ đen hoàn toàn bị ngó lơ, biến mất trong biển phụ nữ.
Xe ngựa càng đi càng chậm, bên ngoài tiếng ồn ngày càng lớn. Vân Khê mở mắt ra, nhíu mày. Không ngờ ba tên mỹ nam bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cỡ đó, đều hấp dẫn tới đa số con gái chưa lập gia đình nguyên cả thành.
Dân chúng Mộ Tinh Thành cũng hơi phóng khoáng, bên đường từng đám thiếu nữ vây quanh mỹ nam, không thua gì dân chúng Thấm Dương thành, có lẽ đây là truyền thống dân phong Nam Hi quốc chăng?
Bên ngoài, Long Thiên Thần, Lam Mộ Hiên, Dạ Hàn Tinh bị vô số ánh mắt như sói như cọp nhìn chằm chằm, trên người nổi cả da gà, không rét mà run.
“Đại ca đại tẩu, có thể cho ta vào xe ngựa được không?” Long Thiên Thần lùi lại cạnh xe, nói nhỏ với cửa sổ xe. Hắn nuốt nước miếng, lòng thầm sợ. Hắn không muốn bị nhiều sói cái háo sắc vấy bẩn thân thể và tâm hồn thuần khiết nha!
“Sư phụ, ta cũng muốn!” Lam Mộ Hiên cũng dán sát một bên khác của chiếc xe, nhỏ giọng nói.
Vân Khê vén rèm lên, nhìn phía ngoài rầm rộ, quát lớn.
“Thật vô dụng! Mới tình huống như vậy đã hù sợ các ngươi rồi, rốt cuộc các ngươi có phải là đàn ông không vậy!”
Không biết có phải vì nàng vén rèm góc độ hơi lớn một chút, nên bên ngoài đột nhiên có người hét lên.
“A! Bên trong còn có một đại mỹ nam, đẹp trai hơn ba người kia nữa!”
Nàng ta vừa rống lên thì đám thiếu nữ lập tức xông tới gần xe ngựa muốn nhìn rõ.
Bỗng chốc nguyên con đường rối loạn.
Độc Cô Mưu ôm kiếm đứng trong đám người, hai bên có nữ tử đụng vai hắn lao tới trước. Hắn vẫn đứng tại chỗ, vững vàng không ngã, chẳng qua tay nắm chuôi kiếm nhẹ run.
Hắn hận nhất là bị nữ tử đụng chạm, nhất là sau khi bị nữ tử mà Tiểu bạch gọi là nữ ma đầu khiêng ra khỏi thành phát tiết một trận, giờ hắn đối với con gái tràn đầy sợ hãi. Bây giờ thoáng chốc xông tới nhiều con gái như vậy, hơn nữa mọi người xẹt qua người hắn, hắn sợ mình nhịn không được một kiếm giết hết sinh vật nữ tính tại đây.
Sát ý từ người hắn dần tỏa ra ngoài, không ngừng dâng lên. Rốt cuộc sóng người lấy hắn làm trung tâm, bán kính nới rộng năm bước, dần khuếch tán ra ngoài.
“Người này là ai vậy? Sao toàn thân âm u, thật là đáng sợ!”
“Mặc kệ hắn là ai, hắn đội mũ thì chắc là mặt mũi xấu xí cực kỳ. Chúng ta đừng để ý tới hắn, đi nhìn mỹ nam tử thôi!”
Ngươi mới xấu, cả nhà ngươi đều xấu!
Sát khí trên người Độc Cô Mưu càng tăng vài phần, đất trống lấy hắn làm trung tâm càng khuếch tán rộng hơn.
Vân Khê thấy bên ngoài hoàn toàn điên cuồng, vội buông rèm xuống, khóe miệng run rẩy. Tình hình này khiến nàng nhớ lại ở hiện đại khi siêu sao bị các fan điên cuồng theo đuổi. Nghe nói có không ít fan tại chỗ cưỡng hiếp ngôi sao mình thích. Thật là đáng sợ, quá điên cuồng!
Nghĩ tới đây, nàng nắm chặt tay Long Thiên Tuyệt, nghiêm túc nhìn hắn, trịnh trọng lạ thường nói.
“Tuyệt đối đừng rời khỏi ta nửa bước, bên ngoài có rất nhiều người xấu, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
“Ha ha ha!!!” Long Thiên Tuyệt cười to, tiếng cười vang tận trời truyền ra khỏi xe ngựa. Hắn dùng sức kéo nàng vào ngực mình, ôm thật chặt, lồng ngực phập phồng.
Sao nàng ấy đáng yêu như vậy chứ, sợ hắn bị người khác lợi dụng ư?
Đầu đường bên kia có một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy nhanh tới, chợt ngừng lại, đi theo có mấy tên người hầu cưỡi ngựa.
Trong xe truyền ra tiếng chửi rủa chua ngoa.
“Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc có biết đánh xe hay không? Muốn lắc lư chết tiểu gia ta sao?”
Người đánh xe hoảng sợ quay đầu.
“Liễu công tử, đằng trước có người chặn đường, xe ngựa không đi được!”
“Ai to gan như vậy, đường của tiểu gia cũng dám cản?”
Thoáng chốc màn xe bị vén lên, lộ ra khuôn mặt người thanh niên trẻ tuổi. Diện mạo hắn coi như tuấn tú, bên cạnh hắn ngồi một con chó sói cao cỡ nửa thân hình người lớn, ánh mắt hung ác. Người thanh niên giang rộng hai chân, tay phải vuốt đỉnh đầu chó sói, nâng cao cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.
Đã sớm có người hầu đi trước thăm dò, trở lại bẩm báo nói.
“Bẩm công tử, xe ngựa phía trước xuất hiện mỹ nam tử cho nên mấy nữ tử này đều đang vây xem.”
“Mỹ nam tử?” Người thanh niên nhướng cao lông mày, nâng tay vuốt tóc mai, hầm hừ nói. “Trên đời này còn có mỹ nam tử sánh được với tiểu gia ta sao?”
Người hầu đi theo cuống quýt cúi đầu, nín cười, không ai dám nói thật.
Người đánh xe bị hắn liếc mắt qua, không kịp cúi đầu, không còn cách nào khác hơn là khúm núm nói.
“Dĩ nhiên trên đời này sao có ai càng đẹp trai hơn Liễu công tử chứ? Điều này tuyệt đối không thể xảy ra!”
Tự kỷ xong, Liễu Chí Tiếu lúc này mới đắc ý nhướng mày, vỗ đầu sói, quát khẽ một tiếng.
“Đại Hoàng, đi! Đuổi hết mấy người đằng trước cho ta!”
“Grao, gruuu!!!!”
Một con chó to tựa tia chớp vọt tới. Người đánh xe chỉ thấy có bóng vàng xẹt qua khóe mắt, sau đó không thấy rõ gì nữa.
Ngay sau đó, đám người đằng trước hỗn loạn, lấy bóng vàng làm giới hạn, đám người né sang hai bên tựa thủy triều rút. Thỉnh thoảng có tiếng con gái thét chói tai, cả con đường bỗng chốc dấy lên từng đợt hỗn loạn khác thường.
“Grao, grao grao grao!!!”
Đại Hoàng dọc theo con đường cái càn quét một phen sau khi trở lại đường cũ, một lần nữa nhảy vào xe ngựa, thè lưỡi hướng chủ nhân đòi phần thưởng. Liễu Chí Tiếu quăng khúc xương cho nó coi như khen thưởng. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, phẩy rèm xe rũ xuống.
“Còn không mau đi? Không tới kịp đại hội luyện đan sư, bổn công tử sẽ hỏi tội ngươi!”
“Dạ, Liễu công tử!” Người đánh xe không dám đợi lâu hơn, vội giục xe ngựa đi trên con đường mà Đại Hoàng mạnh mẽ dọn dẹp.
Đám con gái bị hù họa chạy theo xe ngựa la mắng cho đến các người hầu rút đao ra mới giật mình sợ lùi bước, nhưng miệng vẫn mắng chửi.
“Đồ khốn kiếp! Dữ cái gì, có chó thì giỏi lắm chắc!”
“Kẻ xấu mới nuôi chó dữ, chó hung tàn như vậy thì chắc chủ nhân cũng không khá khẩm hơn gì!”
“Đúng vậy!”
Liễu Chí Tiếu nghe thế, thò đầu khỏi xe ngựa hung tợn liếc đám người. Hắn cho rằng làm vậy đủ hù đám con gái ngu xuẩn, ai ngờ tiếng mắng ngày càng lớn hơn, khiến hắn tức giận lại rụt đầu vào xe ngựa.
“Đám đàn bà ngu xuẩn, khí chất gì thế này?”
Liễu Chí Tiếu nhỏ giọng rủa, xe ngựa đột nhiên thắng gấp khiến người suýt văng ra khỏi xe. Hắn tức giận vén rèm lên, cao giọng quát.
“Lại xảy ra chuyện gì nữa? Ngươi rốt cuộc có muốn làm người đánh xe hay không?”
Người đánh xe vẻ mặt oan uổng, thầm nói nếu không phải vì nuôi sống gia đình, hắn đã sớm không muốn làm, ai chịu nổi tính tình vị thiếu gia này chứ?
Lòng nghĩ vậy nhưng miệng không dám nói thế. Người đánh xe thưa dạ nói.
“Liễu công tử, đằng trước bị một chiếc xe ngựa chặn đường, chúng ta đang nói chuyện.”
“Người nào không có mắt, dám cản đường tiểu gia? Không mau tránh đường cho tiểu gia đi!?” Giọng Liễu Chí Tiếu sang sảng truyền tới đằng trước.
Trong xe ngựa phía trước Vân Khê mất vui nhíu mày. Hôm nay thật là ra cửa gặp xui, liên tục đụng phải nhiều tên điên như vậy. Nàng gõ vài cái vào vách xe, nói.
“Tiểu Hiên tử, đi! Coi thử đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người?”
“A? Dạ!” Lam Mộ Hiên có chút kinh ngạc, không rõ tại sao sư phụ không để hắn đi hỏi đối phương là ai mà ngược lại hỏi có bao nhiêu người? Cái này nghe dường như không có lý lắm! Nhưng sư phụ đã dặn thì hắn chỉ có thể làm theo.
Không mất bao lâu sau, Lam Mộ Hiên đã tính rõ đám người, quay về báo cáo nói.
“Sư phụ, trong xe ngựa phía sau có một người, bên ngoài có một người đánh xe, bốn tùy tùng, tổng cộng là sáu người.”
Vân Khê nhướng đuôi lông mày.
“Sáu người? Vậy sao ta còn nghe có tiếng chó sủa?”
Lam Mộ Hiên gật đầu nói.
“Đúng rồi, bên trong xe ngựa là một người một chó.”
Vân Khê gật gù, cố ý kéo dài cao giọng nói.
“À, thì ra là hai con chó.”
Lam Mộ Hiên nghiêm túc lắc đầu nói.
“Không phải, là một người một chó.”
Vân Khê tiếp tục nhướng mày, lớn giọng.
“Ngươi chắc chắn bên trong xe ngựa không phải là hai con chó?”
Lam Mộ Hiên khó hiểu, rõ ràng là một người một chó, tại sao sư phụ cứ phải nói là hai con chó? Vẻ mặt y mờ mịt.
Y mê mang nhưng mọi người còn lại thì thầm hiểu, nên cùng cất tiếng cười to.
Ngón tay Long Thiên Tuyệt quấn sợi tóc Vân Khê, tùy ý chơi đùa, khóe miệng nhếch nụ cười lười biếng tà mị. Biết nàng lại bắt đầu giở trò chọc phá, hắn không cắt đứt nàng, chỉ yên lặng xem trò vui.
Phía sau Liễu Chí Tiếu cũng là người tập võ, tai thính mắt tinh. Nàng cố ý lớn giọng cho nên lời nói đều lọt vào tai hắn. Liễu Chí Tiếu bỗng chốc tức giận, thoáng cái chui ra khỏi xe ngựa, hướng phía trước quát.
“Gan chó lớn thật, ngươi dám nhục mạ tiểu gia?”
“Tiểu Hiên tử, nói cho hắn biết, chúng ta nuôi chó không có gan to bằng hắn.” Giọng Vân Khê không cao không thấp truyền ra từ trong xe ngựa nhưng đủ để Liễu Chí Tiếu nghe rõ ràng.
“Con đàn bà kia, ngươi dám mắng ta? Có ngon thì lăn ra đây cho tiểu gia!” Liễu Chí Tiếu giận ói máu, cúi đầu hét với Đại Hoàng.
“Đại Hoàng, cắn chết ả cho ta!”
Vân Khê biểu tình chợt biến nghiêm túc, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
“Mở cửa, thả Tiểu Bạch!”
Nàng nhấc lên hai ngón tay, chính xác túm gáy Tiểu Bạch, vén lên màn xe quăng nó ra ngoài.
“Aaa, nữ ma đầu, ngươi muốn mưu sát Tiểu Bạch hả?”
Tiểu Bạch sắp rơi xuống đất thì chợt bay lên trời, la toáng lên. Sau đó thấy một con chó to màu vàng nhào tới chỗ mình, miệng nó lại phát ra tiếng kinh hô.
“Wow, chó to thật á!”
Tiểu Bạch không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, vừa gặp nguy hiểm thì bản năng là muốn trốn. Nó chạy tựa như khói trắng trên không trung vẽ một đường cong, bỗng nhiên hướng đông bỗng nhiên rẽ tây, khiến Đại Hoàng chạy theo nó lắc lư hoa cả mắt.
Liễu Chí Tiếu thấy đối phương trong tay có thú sủng, còn là một con thú sủng biết nói, đáy lòng sinh ra dục vọng muốn cướp đoạt. Hắn là luyện đan sư, bình thường không có nhiều ham thích, trừ luyện đan ra thì là huênh hoang lập uy phong, ở trên đường trêu chọc mỹ nữ, không thì đi sòng bạc đánh bài. Trừ thích ăn uống chơi bời ghẹo gái ra, yêu thích lớn nhất của hắn là sưu tập thú sủng.
Hôm nay vừa thấy Tiểu Bạch, đôi mắt hắn bỗng chốc sáng ngời. Ngạo Thiên đại lục còn nhiều thú sủng, chỉ cần hắn có tiền muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nhưng một thú sủng biết nói là lần đầu tiên hắn trông thấy.
“Đại Hoàng, bắt nó cho tiểu gia, phải sống!”
Đại Hoàng gầm gừ kêu vài tiếng, lắc lư cái đuôi, có chút khó xử. Muốn giết nó còn khó chứ đừng nói là bắt sống. Tại vì con thú tròn vo màu trắng này quá nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh, căn bản không thể đuổi kịp nó.
Đại Hoàng tiếp tục phát ra tiếng gầm gừ, làm một con thú sủng thật khó, làm một con thú sủng khiến chủ nhân vừa lòng thì đã khó càng khó thêm.
Đại Hoàng vẫn luôn là thú sủng ngoan mà chuyên nghiệp, không suy nghĩ nhiều, một lần nữa đuổi theo làn khói trắng.
Vân Tiểu Mặc dán cửa sổ xe lo lắng nhìn Tiểu Bạch, hét lên.
“Tiểu Bạch, cẩn nhận nha, nó đuổi theo kìa!”
Cậu la lên lập tức hấp dẫn lực chú ý của Đại Hoàng.
Đại Hoàng dù là một thú sủng nhưng cũng là con Huyền thú đã qua tu luyện, thông minh hơn thú sủng bình thường rất nhiều. Nó thấy làm cách nào cũng không đuổi kịp quả cầu trắng, không bằng giương đông kích tây. Đứa trẻ trong xe ngựa hình như dễ đối phó hơn quả cầu nhỏ nhiều.
Vân Khê từ một góc cửa sổ thấy Đại Hoàng đổi hướng, dời đi lực chú ý chạy hướng xe ngựa. Nàng gật đầu tán thán.
“Lợi hại! Còn là một con thú sủng biết suy nghĩ!”
Nàng nâng một tay vịn cánh tay con trai, chuẩn bị tùy lúc kéo con vào lòng mình. Nhưng nàng có hơi chần chờ, nếu không để một chút áp lực kích thích Tiểu Bạch, nó vĩnh viễn không thể chân chính biết cách đối mặt nguy hiểm, vĩnh viễn chỉ biết trốn. Như vậy lực lượng của nó sẽ ngừng lại mà không tiến lên, tương lai làm sao trưởng thành, làm sao bảo vệ Tiểu Mặc?
Mới rồi không báo trước đã ném Tiểu Bạch ra ngoài cửa sổ, mục đích là muốn thử thách nó, khiến nó tích lũy một chút kinh nghiệm chiến đấu. Theo quan sát của nàng thì Tiểu Bạch có đủ sức mạnh đối phó cường địch, chẳng qua nó chưa quen mà thôi.
Tiểu Bạch ở giữa không trung quay đầu lại, thấy Đại Hoàng xông hướng Vân Tiểu Mặc ở cửa xe ngựa, lòng thoáng chốc dấy lên lửa giận, vèo một tiếng nhào hướng Đại Hoàng.
“Không cho phép tổn thương Tiểu Mặc Mặc!”
“Grao!!!”
Một ngọn lửa dài to lớn bắn ra từ miệng nó. Ngọn lửa vàng sáng chói mắt, còn rạng rỡ hơn ánh nắng trên trời.
Trong đám người hoảng sợ kinh hô.
Thú sủng đó rốt cuộc là thứ gì, còn biết phun lửa nữa!
Vân Khê thấy rõ, Tiểu Bạch đúng thật có thể phun lửa, còn là màu vàng tinh khiết nhất, vàng thủy tinh!
Mắt nàng sáng ngời, lòng dấy lên sóng triều. Nàng đoán không sai, uy lực của Long Hỏa Diễm lấn át uy lực ba loại dị hỏa khác, còn hoàn toàn nuốt chửng ba loại lửa, khiến lửa Long Hỏa Diễm càng cường đại và thuần túy hơn!
Tiểu Bạch phình bụng, bây giờ nó thật như một lò luyện lửa. Chỉ cần nuốt hết các loại lửa là có thể tự động hình thành tình thế các loại đấu đá nhau, cuối cùng một loại lửa chiến thắng sẽ đạt được lực lượng cường đại nhất. Xảy ra phản ứng kịch liệt như thế mà bụng nó vẫn hoàn hảo không tổn thương gì, không thể không nói là kỳ tích.
Lông của Đại Hoàng dính Long Hỏa Diễm, lửa lập tức lan tràn lông toàn thân. Ngọn lửa màu vàng bao phủ người nó, muốn nướng Đại Hoàng thành thịt khô!
Không đúng, thịt khô cũng không bằng, trực tiếp hóa thành tro bụi.
Đám thiếu nữ vây xem bị hù sợ hét rầm lên. Mọi người che mặt không dám nhìn. Quá tàn nhẫn, dù chỉ là một con chó sói nhưng cũng là sinh mạng, lại cứ thế mà bị thiêu sống.
Sợ hơn ai hết phải nói đến Liễu Chí Tiếu. Hắn ngơ ngác nhìn Đại Hoàng bị lửa vàng thiêu cháy thành tro tàn, quên mất cả phản ứng, cũng không còn năng lực ngôn ngữ. Là bi thương, khiếp sợ, tức giận, nhiều hơn là kinh sợ, các loại tình cảm bao phủ hắn. Hắn không dám nói thêm một câu, không dám có hành động gì, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đám người trước mắt tuyệt đối không phải là loại hắn có thể chọc.
Lửa vàng, một con thú biết phun lửa, điều này thật là đáng sợ!
“Chúng ta, chúng ta đi đường vòng!” Hắn cà lăm dứt khoát bỏ qua thú sủng của mình, vội quay đầu chọn con đường khác tới đại hội luyện đan sư.
Đám thiếu nữ đang đứng nhìn không còn hăng hái xem mỹ nam nữa, cũng cuống quýt chạy xa, sợ phía sau có thú con biết phun lửa đuổi theo, trực tiếp thiêu các nàng thành hình dạng thê thảm như Đại Hoàng.
Tiểu Bạch lại chui vào xe ngựa, móng vuốt nhỏ nhắn vuốt ngực, tinh thần rối loạn. Không ngờ nó đã thiêu sống một con chó sói, tới nay vẫn thấy khó tin.
Vân Tiểu Mặc ôm nó, cảm giác nó run rẩy thì dịu dàng vuốt ve nó, an ủi.
Vân Khê vẻ mặt kích động nhìn Tiểu Bạch, đôi mắt sáng ngời.
“Tiểu Bạch, ngươi thật đúng là bảo vật, đừng sợ, sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi!”
Tiểu Bạch ở trong ngực Vân Tiểu Mặc quay đầu, dùng đôi mắt nho nhỏ liếc nàng, vẻ mặt tràn đầy không tin tưởng. Nữ ma đầu chỉ cần không hại nó là đủ rồi, đến tận bây giờ nó không hy vọng xa vời được nữ ma đầu đối xử đặc biệt.
Long Thiên Tuyệt ôm vòng eo mảnh khảnh của Vân Khê, nhịn cười cúi đầu nói.
“Chúng ta mau chút chạy tới chỗ đại lội luyện đan sư đi, nếu muộn thì hôn sự của Tiểu Hiên Tử thật sự sẽ tiêu tùng.”
Lam Mộ Hiên ở bên ngoài nghe vậy, mặc kệ người bên trong xe có nhìn thấy không, mạnh mẽ gật đầu nói.
“Đúng vậy đó, sư phụ, chúng ta mau đi nhanh lên!”
Xe ngựa một lần nữa lăn bánh, chẳng qua lần này tốc độ đã tăng nhanh, nếu chạy giống lúc trước thì chỉ sợ họ thật sự tới trễ.
“Đúng rồi, Độc Cô đâu?” Vân Khê bỗng nhớ tới Độc Cô Mưu, nên thò đầu khỏi cửa sổ xe nhìn phía sau, rất nhanh liền trông thấy thân hình Độc Cô Mưu.
Hắn ôm kiếm một mình đứng, cô đơn chiếc bóng, toàn thân toát sát khí chưa thu trở về.
“Độc Cô, không lẽ ngươi bị sợ đến choáng váng rồi?”
Mũ nhẹ nhấc lên, một tia sáng hung ác xuyên qua khăn mỏng bắn tới, như đang phản đối lời của nàng.
“Đêm qua dường như ta nghe có người ở trong phòng nửa đêm lầm bầm, Độc Cô, có phải là ngươi không?” Vân Khê khẽ nhếch môi, đáy mắt lóe tia tinh nghịch.
“Không, phải, ta.” Từ miệng Độc Nàng Mưu phát ra thanh âm đông cứng. Tuy đông cứng nhưng có thể nói đó là một câu dài nhất hắn đã từng nói cho đến nay. Một câu còn nói tới ba chữ, thật là đột phá giới hạn!
Vân Khê cười ha hả, xác nhận bệnh câm của hắn đã đỡ nhiều, nên yên tâm hơn. Tuy là giao dịch nhưng mua bán xong vẫn còn nhân tình. Hơn nữa trong quá tình họ cùng đi Quỷ Cốc U Lâm thám hiểm, có thể thấy Độc Cô Mưu là người đáng tin tưởng, ít nhất tốt hơn Hách Liên Tử Ngọc không đáng tin nhiều. Hắn lặng lẽ không nói chuyện, cũng sẽ không ở khi đối mặt nguy hiểm vứt bỏ chiến hữu, bằng hữu như thế thật đáng kết giao!
Không trêu chọc hắn nữa, Vân Khê rụt đầu lại, tâm tình cực tốt.
Trải qua mấy con phố, xe ngựa rốt cuộc tới hiện trường đại hội luyện đan sư. Nơi này là quảng trường lớn nhất trong Mộ Tinh Thành. Sau khi được bố trí, quảng trường bị chia thành mấy khu vực khác nhau. Đài quan sát và tranh tài tách riêng ra. Chỗ tranh tài còn chuẩn bị hơn trăm lò luyện lớn nhỏ, quy định tranh tài chính là đám tuyển thủ dự thi có thể tự mang theo lò luyện và lửa, nhưng vì mục đích công bình, dược liệu dùng cho tranh tài cũng được thống nhất cho mượn.
Quy tắc tranh tài dược liệu dùng luyện chế sẽ do đại hội cho mượn theo số lượng nhất định, luyện đan sư phải luyện chế ra đan dược sở trường nhất. Về phần lò luyện và lửa thì cho phép luyện đan sư tự động mang theo.
Tranh tài không chỉ so sánh kỹ thuật luyện đan sư, cũng so về ưu điểm luyện lò và lửa vốn có của các tuyển thủ. Nói là tranh tài công bằng nhưng thật ra thì không hề công bình chút nào. Chỉ có những đệ tử danh môn mới có tư cách có lò luyện và lửa phẩm chất cao, những luyện đan sư bình thường thì làm sao có được những thứ đó?
Sau khi tiến vào hội trường, Vân Khê lập tức tách khỏi đám người Long Thiên Tuyệt. Nàng đi vào hội trường tranh tài, đám người Long Thiên Tuyệt thì đi đến đài quan sát. Trước khi chia tay, Vân Khê nhét Tiểu Bạch vào túi áo làm dự bị. Đáng thương Tiểu Bạch từ trong túi áo nàng nhô ra đỉnh đầu nho nhỏ, tò mò đánh giá bốn phía, còn chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh hội trường đã bị Vân Khê thô bạo ấn xuống.
“Tiểu Bạch, lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được lên tiếng. Phải biết rằng một thú sủng biết nói tại Ngạo Thiên đại lục sẽ bị rất nhiều người tranh giành. Nếu ngươi không muốn bị mọi người cướp đoạt thì hãy ngoan ngoãn, đợi lát nữa ta làm gì thì ngươi làm cái đó, có nghe không?”
“Ư ư.” Tiểu Bạch nghe nói có nhiều người muốn mình, nên không dám tùy tiện ra tiếng, ló đỉnh đầu nho nhỏ, cúi đầu kêu.
Vân Khê sờ đầu nó, nói.
“Chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, sau khi trở về ta chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon cho ngươi.”
Tiểu Bạch mạnh mẽ gật đầu. Dù nữ ma đầu vừa đáng sợ vừa đáng hận, nhưng nói chuyện giữ lời. Vì đồ ăn ngon, nó tạm thời ngoan ngoãn nghe lời nàng.
Đi tới nơi so tài, đa phần tuyển thủ dự thi mỗi người có vị trí riêng. Lần này số người tham gia đại hội luyện đan sư đúng là không ít, nhìn lướt qua thì khoảng hơn trăm người.
Giữa sân đằng trước trăm lò luyện đan có để một tấm bảng, mặt trên ghi tên từng tuyển thủ dự thi. Mỗi tuyển thủ chỉ cần tìm kiếm theo tên trên tấm bảng là có thể tìm ra vị trí của mình.
Vân Khê đi tìm từng dãy, đợi tìm ra thứ tự hàng thì xa xa nghe có tiếng cãi vả. Trong đó có một thanh âm nghe hơi quen tai, dường như là lúc trước trên đường cái mình đã gặp, cáo cậu ấm tự xưng là tiểu gia.
“Tiểu gia cứ thích vị trí này đấy, các ngươi làm gì được tiểu gia?”
Quả nhiên là hắn!
Vân Khê lạnh lùng nhếch môi, không ngờ một tên ngu ngốc như vậy cũng có tư cách tới tham gia đại hội luyện đan. Nàng cực kỳ nghi ngờ đại hội luyện đan lần này rốt cuộc có cửa sau hay cái gì khác không.
Cãi lộn với hắn là hai huynh mội, cùng mặc đồ một màu, trên cổ áo thêu đồ án đặc biệt, nhìn khá quen mắt, dường như có gặp ở đâu rồi.
Vân Khê nhíu mày cẩn thận đánh giá hai huynh muội. Người đàn ông mặt mày sáng sủa, toát ra khí chất nam nhi, vóc người khôi ngô. Đối mặt với tên ngốc cố ý khiêu khích thì biểu tình không thay đổi, vẻ mặt bình thản, có khí chất trầm ổn khoan dung. Nhìn đến nữ tử kia thì dung mạo xinh đẹp, thanh tú yêu kiều như con gái Giang Nam, đất thiêng sinh hiền tài, đôi mi như liễu khẽ chau như rất bất mãn tên ngốc khiêu khích.
Nữ tử kia hơi tức giận phản bác.
“Vị công tử này, ngươi hãy nhìn cho rõ, bên trên rõ ràng viết tên của ca ca ta, sao ngươi có thể chiếm vị trí của ca ca ta chứ, muốn phá hỏng quy tắc hội trường tranh tài ư?” Tuy giọng tức giận nhưng phát ra từ miệng nàng thật là dễ nghe, tựa hoàng anh đang hót.
Liễu Chí Tiếu mới vừa mất một con thú sủng, trên đường chịu nhục, đang bực mình muốn tìm chỗ trút giậm. Sau khi vào hội trường, đột nhiên phát hiện đằng trước xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp, mắt hắn sáng lên đi theo hai huynh muội tới vị trí này, cố ý khiêu khích muốn mượn cơ hội đùa giỡn mỹ nhân một chút.
Quả nhiên, nhìn mỹ nhân tức giận thì tâm tình buồn bực của hắn cũng biến mất hết.
/732
|