- 100 vạn? !
- Ngài ... ngài... Không lầm chứ?
Đường Văn Viễn vừa dứt lời, Lưu Duy An và Vệ Hồng Quân đồng thời kinh hô lên, hai người bọn họ đều chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, mỗi người đều cảm giác có chút khó tin, rõ ràng là đồ giá trị mấy ngàn đồng, làm sao lại lên đến 100 vạn đây?
Lúc trước Lưu Duy An nhìn khối ngọc của Diệp Thiên, nói là nhiều nhất chỉ đến một ngàn, coi như Lưu Duy An nhìn sai, người chơi ngọc nổi tiếng Bắc Kinh là Long Phi cũng đã nhìn, ra giá cũng chỉ tới ba nghìn mà thôi, nhưng ông lão kia mới mở miệng đã nói 100 vạn, lúc này, mọi người không khỏi thấy giá quá cao?
Nhưng nếu nói ông lão khí thế bất phàm này vờ ngớ ngẩn, hai người bất kể như thế nào đều không tin, như vậy, cũng chỉ có một lời giải thích, ngọc hồ lô của Diệp Thiên, đáng giá nhiều tiền như vậy! Nguồn: http://truyenyy.com
Nghĩ đến đây, Vệ Hồng Quân và Lưu Duy An lại nhìn vào khối ngọc hồ lô màu vàng trên bàn, nhưng ánh mắt đã hoàn toàn không giống với lúc trước, lúc này bọn họ biết, vì cái gì Diệp Thiên không muốn bán giá mấy ngàn đồng, cảm thấy trong lòng tiểu tử này sớm đã có chủ ý.
- Chàng trai, thế nào? 100 vạn, giá này, cháu có thể nhận không?
Với địa vị của Đường Văn Viễn, đã rất ít khi chính mình tự mua đồ, nghĩ muốn cái gì thì bảo một tiếng, tự nhiên có người giúp hắn lo liệu thỏa đáng, nhưng nhạc cụ của thầy tu hiếm thấy như hôm nay, vẫn khơi gợi hứng thú của hắn.
- 100 vạn?
Nghe được Đường Văn Viễn báo giá xong, sắc mặt chưa biến đổi, nhưng trong lòng lại đang cuộn sóng, từ trước đến nay Diệp Thiên vốn không mấy để ý tiền bạc, lúc này cũng lắp bắp kinh hãi.
- Sư phụ nói đáng giá, cũng không đáng nhiều tiền như vậy chứ?
Phải biết rằng, tuy rằng từ khi Diệp Đông Bình đến thị trấn bắt đầu buôn bán, Diệp Thiên không thiếu tiền tiêu vặt, nhưng tối đa cũng chính là mấy chục một trăm mà thôi.
Cho dù sau này cùng lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ, lừa được không ít tiền từ những kẻ giàu có, nhưng đều hiến vào từ thiện, Diệp Thiên lớn như vậy, nhưng lần thấy nhiều tiền nhất, chính là khoản tiền mượn Vệ Hồng Quân mấy hôm trước - hai mươi vạn.
Nhưng hai mươi vạn này là tiền cứu mạng cô út, ở trong tay Diệp Thiên cũng chưa nóng, nên đối với số tiền kia cũng không có ấn tượng gì, trong lòng cũng không để ý.
Nhưng trước mắt lại nghe thấy có người muốn dùng 100 vạn mua ngọc của hắn, trong lòng Diệp Thiên cũng không thể trấn định, bởi vì khối ngọc kia hắn chỉ mất hơn hai trăm đồng tiền, mà giá trong lóng Diệp Thiên lúc trước, cũng chỉ là mười vạn đồng mà thôi.
- Sao?
Nhìn thấy Diệp Thiên không trả lời mình, trên mặt ông lão ngẩn ra một chút, nói tiếp:
- Chàng trai, khối ngọc này ta mua cho cháu gái, chỉ cần cháu chịu bán, xem như ông nợ cháu chút nhân tình, thế nào?
Đường Văn Viễn mặc dù có tiền, nhưng sẽ không dùng tiền đi dọa người, nhất là một đứa trẻ như vậy, nhưng nhân tình trong lời hắn, còn quan trọng hơn so với tiền rất nhiều, đương nhiên, hiện tại những người này lại không cách nào lĩnh hội được ý tứ trong những lời này.
- Dạ?
Nghe thấy ông lão nói vậy, Diệp Thiên phục hồi tinh thần lại, lập tức liên tục gật đầu nói :
- Bán ạ, 100 vạn, bán xong!
Ai cũng không biết, Diệp Thiên vừa rồi thuần túy là bị con số này làm cho khiếp sợ, cho dù tâm trí hắn chín chắn hơn, kiến thức uyên bác hơn, nhưng vẫn còn như một đứa trẻ hơn mười tuổi, khi đối mặt một khoản tiền như vậy, cũng không thể lãnh đạm.
- Được, ta ghi chi phiếu cho cháu ...
Nghe được lời Diệp Thiên, trên mặt ông lão rốt cục lộ ra nét tươi cười.
Từ khi sinh ra, thân thể cháu gái Đường Văn Viễn luôn luôn rất suy yếu, dễ dàng bị âm sát xâm hại, tuy rằng mấy năm nay hắn phí không ít tiền đi các miếu thờ xin bùa hộ mệnh, nhạc cụ của thầy tu … nhưng hiệu quả lại không được tốt.
Mới vừa rồi, lúc ở bên ngoài, Đường Văn Viễn nghe Trương Tân Minh nói đây là nhạc cụ của thầy tu, có thể xu cát tị hung, ngăn cản sát khí xâm lấn, lúc ấy liền mang tâm tư muốn mua bằng được, hiện tại vật tới tay, không khỏi cao hứng mà nở nụ cười.
Cầm tờ giấy rất nhẹ nhàng, Diệp Thiên đếm một vài số 0 mặt sau, có chút không dám tin tưởng hỏi:
- Đây ... đây chính là 100 vạn?
Đừng nói Diệp Thiên chưa thấy qua chi phiếu, ngay cả Lưu Duy An cũng rất xa lạ đối với thứ này, lập tức chụm lại đây nhìn qua, nói:
- Có thể trực tiếp đi ngân hàng chuyển khoản hay không ?
May mà Lưu Duy An vừa nói chuyển khoản, nếu hắn nói cần tiền mặt, chỉ sợ người trong phòng sẽ hộc máu, ở vào thân phận bọn hắn, ai lại mang nhiều tiền mặt như vậy ra ngoài chứ?
- Tôi nói hai người, sao lại kém hiểu biết thế?
Vệ Hồng Quân lại không xa lạ gì đối với thứ này, nghe được hai người nói vậy, dở khóc dở cười kéo Lưu Duy An, nói:
- Đây là chi phiếu tiền mặt, cầm đến ngân hàng là có thể chuyển tiền về tài khoản của mình, không cần lo lắng...
Tiếp theo lời của Vệ Hồng Quân, George cũng mở miệng nói:
- Đúng vậy, công ty đấu giá của chúng tôi có thể đảm bảo, chi phiếu này của Đường tiên sinh có vấn đề gì, mọi người cũng có thể tới tìm chúng tôi...
Diệp Thiên gật gật đầu, lấy tay đẩy ngọc hồ lô trên bàn, nói:
- Được, vậy thật cảm tạ ông, tiền hàng của chúng ta xem như thanh toán xong, đồ vật này ông hãy cất kỹ...
Khi Đường Văn Viễn đem ngọc hồ lô kia thu hồi lại rồi, George rốt cuộc không nén nổi tò mò trong lòng, mở miệng hỏi:
- Đường tiên sinh, thứ cho tôi mạo muội, có thể hỏi một chút ngọc hồ lô này rốt cục có cái gì đặc biệt, có thể đáng 100 vạn nhân dân tệ?
Nghi vấn này không chỉ có George có, ở đây ngoài ba người hiểu phong thủy, Vệ Hồng Quân và Lưu Duy An cũng đã sớm ngứa trong lòng từ lâu, chỉ là xấu hổ không biết nên hỏi như thế nào thôi.
Trước mắt nghe được George hỏi, mấy ánh mắt của họ đồng thời nhìn về phía Đường Văn Viễn, muốn nghe đáp án từ chính miệng hắn.
- Ngọc hồ lô này không phải đồ cổ, mà là một đồ vật phong thuỷ, có chút tương đồng với các bùa hộ mệnh mà mọi người biết, ta nghĩ, người trẻ tuổi này hẳn là biết?
Mua được Ngọc hồ lô, tâm tình Đường Văn Viễn rất tốt, vừa giải thích vừa cười nhìn nhìn Diệp Thiên, với biểu hiện của Diệp Thiên khi nghe có được trăm vạn mà mặt không đổi sắc, đủ để cho hắn coi trọng.
- Dạ, người nhà có nói qua, thứ này bình thường đeo ở trên người, có thể xu cát tị hung, nếu không phải gần đây thiếu tiền dùng, cháu cũng sẽ không bán...
Diệp Thiên cũng không che dấu, thoải mái nói, cuối cùng vẫn không quên khẳng định cho Đường lão gia về vật này.
Phải biết rằng, hai người mặc dù là thuận mua vừa bán, nhưng là thứ chỉ tình cờ mà có được chứ không thể cầu được, Diệp Thiên nguyện ý bán ra, Đường Văn Viễn đã rất thích thú.
- Thôi, thưa ông, chúng cháu xin cáo từ trước...
Tục ngữ nói: nói nhiều tất nói hớ, nhất là ở trước mặt những người tinh tường này, nói vài câu, Diệp Thiên liền nháy mắt với Vệ Hồng Quân và Lưu Duy An, chuẩn bị rời khỏi phòng nghỉ.
- Chàng trai, đừng nóng vội, Trương Tân Minh, anh cho họ một cái danh thiếp của ta!
Khi Diệp Thiên đang muốn đi, ông lão liền nhắc Trương Tân Minh cho hắn cái danh thiếp, nói tiếp:
- Người trẻ tuổi, ta họ Đường, tên là Đường Văn Viễn, sau này nếu ở Hồng Kông, Macao … có chuyện phiền toái gì, bảo Tân Minh tới tìm ta, ta có thể giúp được hút ít ...
- Vâng, có việc nhất định sẽ nhờ ông …
Nghe được ông lão nói vậy, Diệp Thiên nhận lấy danh thiếp, nhìn lại, không khỏi nở nụ cười.
- Trương đại sư - Công ty TNHH tư vấn phong thủy Hồng Kông …
Ở quốc nội mọi người gọi phong thủy là hành vi phong kiến mê tín, ở Hồng Kông lại có cả một con đường riêng cho đại sự, Trương Tân Minh này xem ra cũng chỉ là người trình độ bình thường, lại cũng có thể xưng danh đại sư ——
Ra khỏi phòng nghỉ, Diệp Thiên nói:
- Chú Vệ, chúng ta đi ngân hàng đi, cháu trả tiền lại cho chú ...
- Ừ, được? Nhưng không vội, chú Vệ của cháu không thiếu tiền dùng mà ...
Vệ Hồng Quân tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần sau giao dịch kia, có chút ngây ngẩn.
- Haiz, chú Vệ, không có tiền tự nhiên phải đi vay, có tiền không trả, lần sau cháu còn dám há mồm không biết xấu hổ hỏi vay chú không ...
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, lôi Vệ Hồng Quân đi xuống thang máy.
- Đường Văn Viễn? Đường Văn Viễn? Tên này sao chú thấy quen thuộc thế nhỉ?
Cả chặng đường đi đến bãi đỗ xe, vẻ mặt Vệ Hồng Quân còn có chút hốt hoảng, miệng vẫn nhắc tới tên Đường Văn Viễn, nhưng nhớ không nổi đã nhìn thấy qua ở chỗ nào.
Mãi đến khi đi đến trước xe của mình, rốt cục Vệ Hồng Quân đã nghĩ ra, ra sức vỗ mạnh vào trần xe, lớn tiếng nói:
- Chú nhớ rồi, người này... ông lão này là tỉ phú Hồng Kông đấy, ai ya, thật không ngờ là ông ta? !
Lưu Duy An cũng chưa từng nghe qua tên này, thấy vẻ mặt kích động của Vệ Hồng Quân, kỳ quái hỏi:
- Vệ đại ca, Đường Văn Viễn này là ai? Rất có tiền sao?
- Xem câu hỏi của cậu kìa, là như vậy, cái lông tơ trên người vị Đường lão gia kia còn lớn hơn cái bụng tôi, cậu nói có tiền hay không có tiền? Ôi, sao tôi lại quên không chụp tấm hình với ông lão kia nhỉ?
Phàm là người buôn bán, kẻ có tiền, người sùng bái nhất định là người thành công và có tiền hơn so với hắn, Vệ Hồng Quân đương nhiên cũng không ngoại lệ, lập tức được kêu than hối hận, nếu như có thể chụp ảnh cùng Đường lão gia, tuyệt đối là một chuyện đáng kiêu hãnh.
- Tiểu Thiên, đồ kia là của ba cháu cho hả? Bán đi rồi có tiếc hay không ?
Lưu Duy An cũng không biết Vệ lão bản thắt lưng to cỡ nào, nghe được lời của hắn cũng không có thêm chút nhận thức trực quan nào về Đường Văn Viễn, hắn lo lắng nhất chính là, Diệp Thiên bán đi vật trân quý như thế, khi trở về liệu có bị Diệp Đông Bình quở trách hay không.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lưu Duy An, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười,
- Dượng, chuyện này chú cứ yên tâm đi, đồ vật này là của cháu, không liên quan đến ba cháu...
Lúc này trong lòng Diệp Thiên đang cảm thán, lão đạo sĩ nói quả nhiên đúng, thuật sư phong thuỷ muốn kiếm tiền, thật đúng là sẽ kiếm lớn, tiền kia không phải tự tìm đến mình hay sao.
Cái đó và làm kinh doanh đồ cổ cũng có hiệu quả như nhau, đều là đợi thời, làm một ngày bằng ba năm, nhưng có khi làm ba năm lại không được gì, chỉ một tờ chi phiếu một trăm vạn trong túi quần Diệp Thiên, cũng bằng mấy cửa hàng của cha hắn kinh doanh trong nhiều năm .
/915
|