- Chú Cát, chú… đây là?
Nhìn tấm chi phiếu trước mặt, Diệp Thiên hồ nghi ngẩng đầu lên. Mọi người đều biết rõ vì sao tấm chi phiếu này lại ở đây. Mình cũng nên cho người khác một cơ hội để cảm ơn vậy.
- Diệp Thiên, đây là 10 vạn đồng, là chút thành ý của chú, cháu nhận định phải nhận nó. Hơn nữa những người hành nghề giúp người khác tránh họa tìm may, chống lại ý trời, thay đổi số mệnh như cháu, đó cũng là làm trái ý trời rồi, nhận một chút lệ phí này kể cũng đáng công lao.
Lần đầu tiên gặp Diệp Thiên hơn một năm trước, Cát Lăng Tiêu bán tín bán nghi những lời nói của cậu, cho tới khi ngồi vào cái ghế giám đốc ngân hàng rồi thì mới thực sự coi trọng những lời nói đó.
Thế nhưng sau lần đó thì mất luôn tin tức về Diệp Thiên. Cát Lăng Tiêu sau đó cũng tìm những nhà xem tướng phong thủy khác, giúp mình xem lành dữ, đoán số mệnh thế nên bây giờ ông cũng hiểu đôi chút về những thuật ngữ cũng như quy định của những người hành nghề này.
- Chống lại số trời, thay đổi số phận?
Sau khi nghe những lời nói của Sa Lăng Tiêu, Diệp Thiên cười thầm, cầm lấy tờ chi phiếu rồi nói:
- Chú Cát, thế cháu cũng không khách khí nữa. Quy định của sư môn là phải nhận 1 chút lệ phí.
Sau những lần giúp lão đạo sĩ hành nghề "chống lại ý trời, thay đổi số mệnh", Diệp Thiên ngày càng uyên thâm cái bộ môn huyền học xem tướng phong thủy này.
Tuy rằng những lần trước bày binh bố trận nghịch thiên cải mệnh đều thành công thế nhưng quy luật của trời đất mang tính tuần hoàn. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, không ai có thể tránh khỏi. Diệp Thiên cũng không dại gì mà làm những chuyện không tính toán kỹ lưỡng.
Suy cho cùng thì cái chết vẫn là sự thật mà tất cả mọi người đều phải đối mặt, cho dù là anh hùng cái thế, đến già cũng chỉ còn là 1 nắm đất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Vì thế Diệp Thiên quyết định, chỉ cần là mấy chuyện sinh lão bệnh tử, cho dù là có xảy ra với cha mình hoặc mấy người cô thân thích thì cậu cũng không ra tay cứu giúp, chứ đừng nói đến cái ông Cát Lăng Tiêu, người chằng hề có quan hệ gì với cậu.
Những chuyện tránh họa tìm may đối với Diệp Thiên mà nói chỉ là những chuyện nhỏ, không tốn một chút hơi sức nào. Thế nhưng trong con mắt của Cát Lăng Tiêu, đó lại là những việc chống lại ý trời.
- Đương nhiên, đây đều là những chuyện nên làm. Diệp Thiên, cháu còn có chuyện gì cần chú giúp không?
Thấy Diệp Thiên đồng ý nhận tấm chi phiếu này, Cát Lăng Tiêu rất vui mừng, trong lòng cũng nhẹ bớt đi phần nào.
Tuy rằng ở chốn quan trường, vâng lệnh thi hành chính là trở mặt vô tình, thế nhưng trước mặt Diệp Thiên, Cát Lăng Tiêu vạn lần không dám. Giả sử mà Diệp Thiên nhất quyết không nhận tấm chi phiếu này thì ông cũng không biết làm cách nào để trả mối ân tình đó nữa.
Hơn nữa, kết giao được với một nhân vật thần tiên như vậy, con đường làm quan của Cát Lăng Tiêu không phải càng ngày càng rộng mở hay sao?
- Giúp đỡ cháu à?
Diệp Thiên trầm ngâm 1 lúc rồi nói:
- Chú Cát, đúng là cháu có 1 chuyên nhỏ đang định nhờ chú giúp đây.
- Là chuyện gì? Cháu cứ nói, chỉ cần là những chuyện chú Cát có thể giúp được, chú tuyệt đối không từ chối.
Cát Lăng Tiêu mới nghe xong thì đồng ý luôn. Ông biết Diệp Thiên làm việc rất có chừng mực, đã mở mồm ra nói vỡi mình thì nhất định đó phải là việc mình có thể làm được.
Diệp Thiên nghĩ 1 lát nói:
- Chú Cát, là thế này, chú thấy đấy, cháu cũng đã thôi học ở đại học Thanh Hoa rồi, suốt ngày ăn không ngồi rồi ở nhà cũng không được hay cho lắm. Cháu muốn kiếm 1 công việc để mưu sinh.
- Công việc để mưu sinh? Diệp Thiên, cháu muốn tìm 1 công việc để làm à ? Chú mới chuyển công tác, muốn nhét người vào cũng không đươc dễ như trước. Thế nhưng nếu cháu muốn làm ở ngân hàng thì chú vẫn có thể thu xếp được.
Cát Lăng Tiêu nghe thấy thì lặng người đi một chút, dựa vào bản lĩnh của Diệp Thiên, muốn kiếm tiền đâu phải là khó. Lẽ nào cũng muốn tìm một đơn vị để đi làm hay sao?
Những chuyện này đối với Cát Lăng Tiêu mà nói thì cũng chẳng phải việc gì lớn lắm. đừng nói là vào ngân hàng, mà cậu muốn vào công ty nào chỉ để dưỡng lão, tất cả cũng chỉ là cần một câu nói của ông là được.
- Ngân hàng? Đi làm?
Nghe thấy Cát Lăng Tiêu nói vậy, Diệp Thiên lắc lắc đầu. kể từ năm 10 tuổi, Diệp Thiên đã theo lão đạo sĩ vào năm ra bắc, cậu ghét nhất là bị quản thúc, bây giờ để cậu sáng tối đi làm, đây thực sự là chuyện không thể nào.
Thấy Cát Lăng Tiêu hiểu nhầm ý mình, Diệp Thiên cười nói:
- Chú Cát, cháu không phải có ý đó, cháu muốn tự mình mở công ty, muốn hỏi chú có bạn bè ở bộ thương nghiệp hay không thôi?
- Ờ, chuyện này dễ thôi mà, Diệp Thiên, thế công ty của cháu kinh doanh cái gì?
Cát Lăng Tiêu tiện mồm hỏi, những cái chuyện xin giấy phép kinh doanh như thế này căm bản ông cần ông phải lộ diện, chỉ cần ông đánh một tiếng là được.
Diệp Thiên gãi gãi đầu nói:
- Cái này… là kiểu công ty tư vấn ạ.
Diệp Thiên từ nhỏ đã khá độc lâp, thời gian này ăn bám cha cảm thấy rất khó chịu vì thế nên sớm đã nảy sinh ý định kinh doanh 1 cái gì đó rồi.
Thế nhưng thứ nhất là Diệp Thiên không có bằng cấp gì, thứ hai là cũng không có kinh nghiệm kinh doanh. Suy đi tính lại, bản thân cũng có thể nhìn tướng đoán mệnh, xem phong thủy được vì thế cho nên mới có ý định mở công ty.
- Công ty tư vấn đoán vận mệnh xem phong thủy à? Cái này... cái này phải để chú hỏi xem đã.
Cát Lăng Tiêu há hốc mồm, nhất thời buột miềng nói ra, mặc dù ông biết Diệp Thiên có khả năng, cũng hết lòng tin vào cái bộ môn huyền học xem phong thủy, thế nhưng Diệp Thiên muốn mở công ty kinh doanh cái thể loại này, ông cảm thấy thật có chút quá sức tưởng tượng.
Phải biết rằng, mặc dù xã hội bây giờ cải cách mở cửa được hơn mười mấy năm rồi, nhưng trong tư tưởng mỗi người, đoán số mệnh, xem phong thủy vẫn bị coi là mê tín dị đoan của thời phong kiến. Mặc dù vẫn mời thầy về xem tướng đoán mệnh là 1 chuyện, nhưng công nhận nó lại là 1 chuyện khác.
Vì thế mà Cát Lăng Tiêu mới không dám nhận lời. Cứ cho là ông có bản lĩnh thông thiên đi, cũng không có cách nào giúp Diệp Thiên xin được giấy phép kinh doanh xem phong thủy đoán dữ lành được, việc này ở trong nước căn bản là chưa có tiền lệ bao giờ.
- Chú Cát, chú hiểu lầm rồi.
Diệp Thiên nghe thấy thế, cười:
- Cháu định mở công ty đại loại theo kiểu tư vấn, cố vấn chuyên môn là giúp người khác xem môi trường hoàn cảnh xung quanh nhà ở hay là công ty có thuận lợi hay không thôi. Tuyệt đối không vi phạm pháp luật, cũng không làm khó chú đâu.
Diệp Thiên không phải không biết Cát Lăng Tiêu đang nghĩ gì. Nhưng mà ở cái vùng duyên hải này, có đầy rẫy những công ty theo kiểu treo đầu dê bán thịt chó, chẳng qua là chỉ cần đem xem phong thủy đổi thành tư vấn môi trường xung quanh mà thôi.
Như vậy thì sẽ không trái với quy định của pháp luật, hơn nữa còn có thể kinh doanh một cách quang minh chính đại. Mặc dù bản chất vẫn là nhìn tướng đoán mệnh, xem phong thủy, nhưng là ở đẳng cấp khác, rõ ràng là sang hơn hẳn so với trải chiếu ngồi xem bói dưới chân Thiên Kiều giữa hàng trăm hàng chục những hàng quán khác.
- Hóa ra là như thế, Diệp Thiên, việc này thì dễ thôi.
Sau khi hiểu rõ ý đồ của Diệp Thiên, Cát Lăng Tiêu đồng ý, nghĩ 1 lát rồi nói tiếp:
- Xin giấy phép kinh doanh thì cần phải có địa chỉ, thế này đi, khu Tây Đan bên kia có 1 tòa nhà đang cho thuê. Chú cho người giữ lại cho cháu mấy gian làm phòng làm việc, cháu thấy có được không?
Mấy ngày trước, Cát Lăng Tiêu có ăn cơm cùng một vị tổng giám đốc một công ty chứng khoán, được biết công ty đó chuẩn bị mở một điểm kinh doanh ở Tây Đan nên mua luôn 2 tầng nhà, tầng dưới thì để làm công ty chứng khoán, còn tầng trên thì dùng để đầu tư, rõ ràng là để cho thuê.
Dựa vào thanh danh của Cát Lăng Tiêu, thuê mấy gian phòng đó chỉ cần 1 câu nói là xong, hơn thế nữa, sợ là tiền thuê phòng cũng chỉ là mang tính tượng trưng. Trả lại Diệp Thiên 1 ân tình như vậy kể cũng không phải là nhỏ.
- Vậy, cháu cảm ơn chú.
Vệ Hồng Quân cùng Diệp Đông Bình đi thăm dò mọi ngõ ngách trong sân vừa về đến cửa thì nghe thấy lời cảm ơn của Diệp Thiên, không dấu được sự ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì mà phải cảm ơn chú Cát thế?
Vệ Hồng Quân biết, lần này Cát Lăng Tiêu đến, là để cảm ơn Diệp Thiên nên đã ra ngoài vườn đi dạo 1 vòng, thật không ngờ quay về thì chuyện lại thành ra ngược lại thế này.
- Chú Vệ, cháu định mở công ty, chú Cát đồng ý giúp cháu xin giấy phép kinh doanh và thuê địa điểm. Chú xem như thế cháu có phải cảm ơn chú Cát không?
Diệp Thiên cười giải thích cho Vệ Hồng Quân. Cậu biết mình ở Bắc Kinh này, hiểu biết còn nông cạn, sau này muốn công ty phát triển được, còn phải nhờ những người như Cát Lăng Tiêu và Vệ Hồng Quân này giúp đỡ nhiều.
- Haiz, chuyện này cháu tìm chú là được rồi, tìm chú có phải là đem dao mổ trâu về cắt tiết gà không?
Nghe Diệp Thiên nói xong, Vệ Hồng Quân vừa vỗ đùi tiếc, vẻ mặt lại vừa đượm chút buồn. Ân tình nợ Diệp Thiên không phải là ít. Không thấy Diệp Thiên chỉ tiện mồm chỉ điểm cho Cát Lăng Tiêu vài câu mà 2 năm qua đã thăng lên đến tận 3 bậc sao.
- Thôi, thôi. Chuyện của Diệp Thiên cũng là chuyện của tôi. Lão vệ, chú đừng có mà xem vào.
Cát Lăng Tiêu khoát tay nói:
- Đợi sau khi công ty Diệp Thiên hoạt động, chú đến ký hợp đồng cố vấn là được, nói không chừng cái công ty nhà đất của ông cũng phải cần cố vấn ấy chứ.
- Ờ, thế cũng được.
- Thế thì tôi gọi điện ngay vậy.
Thấy Vệ Hồng Quân nói vậy, Cát Lăng Tiêu rút ngay điện thoại ra gọi. Mấy năm nay người nhờ vả ông có thể nói xếp dài từ cửa đây đến tận Cố Cung cũng không hết, ấy thế mà chưa từng thấy có việc nào khiến giám đốc Sa tận tâm như lần này.
- Diệp Thiên, con làm cái trò gì vậy? Con có tiền mở công ty à?
Cát Lăng Tiêu ra khỏi phòng khách gọi điện thoại, lúc này Diệp Đông Bình mới kịp định thần lại. Thế nào mà 2 người này mới ở trong phòng nói chuyện có một lát thôi thế mà Diệp Thiên đã quyết định mở công ty rồi?
Điều làm cho Diệp Đông Bình càng khó hiểu hơn, đó là công ty kinh doanh cái gì còn chưa rõ vậy mà Vệ Hồng Quân đã ngay lập tức muốn ký hợp đồng rồi. Lẽ nào kinh doanh bây giờ dễ vậy sao?
Diệp Đông Bình còn chưa nói hết, tiếng của Vệ Hồng Quân đã vang lên:
- Anh Diệp, Diệp Thiên mở công ty, không có tiền thì lấy tiền ở chỗ tôi. Ha ha, Diệp Thiên, có thể cho chú Vệ góp cổ phần mới được không?
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu trả lời:
- Chú Vệ, trong tay cháu lúc này cũng còn 1 ít tiền. Sau này khi nào cần gấp, cháu sẽ nói với chú.
Diệp Thiên hiểu bộ môn huyền học này, đạo trời tuy là vô hình nhưng vẫn tồn tại. 1 người từ lúc mới sinh, số phận đã được sắp đặt sẵn rồi, tuy rằng những nỗ lực sau này có thể thay đổi số phận được nhưng tỷ lệ xảy ra chuyện đó là rất thấp.
Xem 1 quẻ bói cũng giống như 1 trò gian lận. Có thể giúp người khác thay đổi vận mệnh nhưng không phải là không có những tai họa ngầm. Vả lại, người hiểu thuật xem tướng, phong thủy và người dùng thuật xem tướng, phong thủy để kiếm tiền, hai người này cũng hoàn toàn không giống nhau.
/915
|