- Lôi tổng, Lưu tổng, các ông cũng biết, từ xưa đến nay, tướng thuật phong thủy không lên được vũ đài, Diệp mỗ hãy còn trẻ, nếu phạm phải một vài điều kiêng kị nào đó, nói không chừng phải mai danh ẩn tích để tránh nạn, vì thế công ty này vẫn sẽ giữ lại, có điều…
Diệp Thiên nhìn ba mình một cái, lại nói tiếp:
- Có điều chỗ này sau này sẽ để lại cho ba tôi sử dụng, còn về phần các vị có điều gì cần tôi giúp đỡ thì chúng ta vẫn có thể liên lạc với nhau qua điện thoại, chọn một nơi nào đó khác vậy…
Vào thời xưa, mặc dù thuật pháp hưng thịnh ở một vài triều đại, nhưng vẫn luôn được xem là thứ thông tục, không có một chỗ đứng trong xã hội chính thống, hơn nữa luôn bị người cầm quyền nghi kị, trừ phi là người ẩn dật như Trần Đoàn mới có thể được yên ổn về sau.
Diệp Thiên vốn không quan tâm mấy đến chuyện công ty, nhưng hôm nay sau khi gặp Lôi Vụ và Lưu Đại Chí, trong lòng có chút bất an, biểu hiện thất thái dường như vượt ngoài dự đoán của hắn.
Dựa vào sự nhạy cảm của giác quan thứ sáu của Diệp Thiên hiện nay, mặc dù vẫn chưa đến trình độ chưa bói đã biết, nhưng có một cảm ứng không diễn đạt được, đối với những nguy hiểm cận kề sắp tới, nên hắn mới ra quyết định đột ngột như vậy.
- Con thật sự muốn đóng cửa chỗ này à?
Cả Diệp Đông Bình cũng bất ngờ trước quyết định của Diệp Thiên, mở công ty không phải là trò đùa của trẻ nhỏ, mặc dù không ủng hộ con trai mở công ty này, có điều dù muốn dẹp tiệm thì cũng phải cần có thời gian chứ.
Thế nên vào lúc này, tính cách này của Diệp Thiên, với Lôi Vụ và Lưu Đại Chí mà nói, nói dễ nghe chút là có năng lực phán đoán, nói khó nghe là có hơi nông nổi, vội vã.
Một công ty vừa mới mở chưa được một tháng, mặc dù hiện giờ không đến nỗi phải đóng cửa đại cát, nhưng ý của Diệp Thiên là sau này sẽ không xuất hiện ở đây nữa.
- Ba, vừa nãy không phải con đã nói rồi sao, chỗ này để lại cho ba…
Diệp Thiên biết mấy người trước mặt đang nghĩ gì, nhưng việc này không thể giải thích rõ ràng được, hắn tin tưởng vào trực giác của mình.
- Diệp Thiên, ba buôn bán đồ cổ, không cần đến chỗ rộng như thế này, hơn nữa, tiền thuê một tháng ở đây…
Sau khi nghe xong lời của con trai, Diệp Đông Bình dù rất vui mừng nhưng cũng không muốn tiếp nhận công ty này, ông ta là dân mua đồ cổ, có cửa tiệm bên Phan Gia Viên, đồ tốt thì để ở nhà, cần nơi này để làm gì chứ?
Diệp Thiên hiểu rõ tâm tư của ba mình, liền cười nói:
- Ba, tiền thuê một tháng ở đây mới có hơn 1000, ba tiếp nhận chỗ này, làm nơi uống trà với bạn bè cũng được mà…
- Bao…bao nhiêu tiền?
Diệp Đông Bình ngỡ ngàng nhìn con trai, sau khi thấy Diệp Thiên gật đầu, liền vỗ vào đùi nói:
- Thật là hơn 1000 hả? Vậy thì ba lấy!
Phải biết rằng, tòa nhà văn phòng ở gần Tây Đan, trên cơ bản thì tiền thuê một mét vuông là 100 đồng trở lên, nơi rộng thế này mà một tháng hơn 1000, Diệp Đông Bình không nhận thì đúng là tên ngốc.
Diệp Thiên nghe nói liền cười, nhìn về Lôi Vụ và Lưu Đại Chí, nói:
- Được, chỗ này không phải của tôi nữa rồi, Lôi tổng, Lưu tổng, hai vị uống trà ở đây hay là?
Lôi Vụ và Lưu Đại Chí đưa mắt nhìn nhau, cẩn thận nói:
- Diệp Đại sư, ngài xem..có nên suy nghĩ lại không? Chỉ cần chúng tôi không nói, không ai biết được ông làm nghề gì…
Có người có thể cho rằng, Diệp Thiên không làm việc ở đây, không có nghĩa là hắn ta không làm ăn nữa, hai người kia hoàn toàn không cần phải lo lắng như vậy. Nhưng ở đây thật sự vẫn có sự khác biệt.
Nếu Diệp Thiên treo bảng làm ăn thì ông chủ Lôi cũng như mấy người khác đến đây chính là khách hàng, nhưng nếu Diệp Thiên nhượng lại nơi này, vậy thì sau này bản thân có chuyện muốn tìm đến nhờ Diệp Thiên, phải coi tâm trạng của Diệp Thiên thế nào, có muốn lo đến hay không.
Hai người này đều là những người gần đây vướng phải vận xui, sau khi trải qua những việc trước đó, họ đương nhiên hy vọng Diệp Thiên sẽ làm ăn tiếp, bởi vì trong thành Tứ Cửu này, thật sự không có ai hiểu rõ năng lực của Diệp Thiên hơn bọn họ.
- Không nói ra?
Nghe xong lời của Lưu Đại Chí, Diệp Thiên cười cười nhìn hắn một cái.
- E rằng bây giờ không nói, cũng đã muộn rồi phải không?
Dựa vào sự hiểu biết của Diệp Thiên đối với Lưu Đại Chí, chắc hắn đã sớm bu lu ba loa về bản thân Diệp Thiên rồi.
- Ôi, cũng tại cái miệng ăn hại này của tôi, Diệp đại sư, không…không có cách nào khác sao?
Diệp Thiên đoán quả không sai, hơn nửa tháng nay, ai cũng đều thấy được sự thay đổi ở ông chủ Lưu , đương nhiên cũng có những người bạn có quan hệ tốt với Lưu Đại Chí đến hỏi nguyên do, Lưu Đại Chí vô cùng cảm kích Diệp Thiên, chắc chắn sẽ dốc hết sức tâng bốc Diệp Thiên.
- Tôi đâu có nói là sau này không theo nghề này nữa, chỉ là tạm tránh nạn mà thôi, ba nơi đây giao lại cho ba rồi…
Diệp Thiên có chút không kiên nhẫn, giải thích lại, nói với Vu Thanh Nhã còn đang chơi điện tử ở bên trong:
- Thanh Nhã, về thôi!
- Này… thằng quỷ này!
Nhìn thấy Diệp Thiên thản nhiên dắt Vu Thanh Nhã rời khỏi văn phòng, bọn người Diệp Đông Bình và ông chủ Lôi đều ngây người ra, bọn họ đều là những người có kinh nghiệm trên thương trường, đây là lần đầu tiên thấy làm ăn buôn bán như trò đùa như vậy.
- Diệp Thiên, việc này, là do chú Vệ làm hỏng…
Rời khỏi văn phòng không lâu, thì Diệp Thiên nhận được điện thoại do Vệ Hồng Quân gọi vào máy của Vu Thanh Nhã.
- Chú Vệ, chú nói gì thế, cháu cảm ơn chú còn không kịp nữa là, ông chủ Lưu có gọi cho chú rồi phải không?
Diệp Thiên cười hỏi.
Trước đây khi bác mời người ta, không nghĩ ngợi gì nhiều, việc này quả thật không thích hợp để rêu rao, cháu không đến đó cũng tốt, sau này có mối làm ăn thì đến tiệm tìm là được rồi.
Suy nghĩ của Vệ Hồng Quân gần giống với Diệp Đông Bình, những người trong thời đại đó như bọn họ đã trải qua rất nhiều phong trào vận động, đừng nghĩ rằng đã trải qua hơn hai mươi năm, trong lòng của họ vẫn còn nỗi sợ hãi.
- Cháu cũng có ý đó, chú Vệ, ngày mai chú cháu mình lại đến quán ăn đó dùng bữa nhé, đồ ăn ở đó quả thật rất ngon…
Diệp Thiên cười nói, lái câu chuyện sang hướng khác.
- Được đó, cháu kiếm được nhiều tiền như vậy cũng nên mua điện thoại đi, đỡ cho ta cả ngày phải tìm cháu khắp nơi.
Thấy giọng điệu của Diệp Thiên không giống như đang trách móc mình, Vệ Hồng Quân cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Chuyện của lão Lôi và lão Lưu vừa được đồn đi, cháu lại dừng tay không làm nữa, không biết có bao nhiêu người trong Tứ Cửu thành muốn dùng trăm phương ngàn kể để tìm cháu nữa!
Lần này.. đúng là bị Vệ Hồng Quân nói trúng rồi.
Khu vực Tứ Cửu thành nói rộng thì không rộng, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng mỗi nơi luôn có mối quan hệ với nhau, việc Bắc Kinh xuất hiện một công ty tướng thuật phong thủy chuyên nghiệp, dần dần cũng được đồn đãi khắp mọi nơi.
Một kẻ vốn dĩ sơn cùng thủy tận như Lưu Đại Chí, sau khi được "cao nhân" trong công ty kia chỉ điểm lại có thể giang sơn tái khởi, việc làm ăn buôn bán cũng khấm khá trở lại, điều này khiến cho rất nhiều người cảm thấy tò mò, hiếu kì.
Điều càng khiến cho họ mở rộng tầm mắt chính là ông chủ Lôi, vốn nổi danh là công tử phong lưu Lôi Vụ ở thành Tứ Cửu lại thay đổi tính nết, dứt bỏ nợ hồng nhan, mà ở nhà thương vợ dạy con.
Theo những người nhạy bén tin tức tiết lộ, đó cũng là công lao của vị Diệp đại sư kia, giúp Lôi Vụ phá trận đào hoa, nếu không thì ông chủ Lôi khó mà thoát khỏi kiếp nạn lần này.
Hai việc này được lan truyền đi, đột nhiên làm cho trên đầu Diệp Thiên lấp lánh vô số ánh hào quang, có nhiều ông chủ đang vướng phải vận xui càng dùng trăm phương nghìn kế để dò la tin tức về Diệp Thiên, muốn Diệp đại sư giúp bọn họ trừ tai giải nan một phen.
Tiếc rằng, công ty TNHH tư vấn môi trường Thiên Diệp kia lại biến thành quán trà, cả ngày cả đám người trong giới đồ cổ đến đó uống trà, buôn chuyện, mặc dù ông chủ đổi thành ba của "Diệp đại sư" nhưng lại không biết gì về tăm tích của con trai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Cũng có người thần thông quảng đại tìm được ra nơi ở của Diệp Thiên, nhưng tiếc là, Diệp Thiên cũng đã dọn khỏi tứ hợp viện kia, giống như bốc hơi khỏi Tứ Cửu thành vậy.
Nhưng thời buổi này luôn có những việc mới mẻ có thể thu hút sự chú ý của mọi người, sau hơn hai tháng kể từ khi Diệp Thiên bặt vô âm tích, chuyện này cuối cùng cũng như phù dung sớm nở tối tàn, giống như chưa hề xảy ra.
Chờ ở con đường đối diện đài truyền hình CCTV, mặc đồ thể thao, lái xe đạp, trên đầu đội một cái mũ, từ vẻ ngoại, Diệp Thiên không có gì khác so với các sinh viên đại học bình thường.
Không ai biết rằng, chàng trai trẻ này mấy tháng trước đã gây ra sóng gió ở thành Tứ Cửu, cũng sẽ không có ai cho rằng đây chính là Diệp đại sư nổi đình nổi đám và sớm lùi vào dĩ vãng trong mấy tháng trước.
Chỉ có Diệp Thiên trong lòng tự hiểu rõ, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang khiến hắn tránh khỏi một tai kiếp, bởi vì không lâu sau khi hắn kết thúc nghiệp vụ công ty, Vệ Hồng Quân đã dò hỏi được, ban văn hóa của thành phố nhận được tố cáo của quần chúng, có người công khai tuyên truyền mê tín dị đoan.
Mặc dù các cơ quan ban ngành có liên quan đã dốc sức dò xét một thời gian, nhưng đương sự không thừa nhận, công ty lại đổi thành quán trà, còn vị Diệp đại sư kia càng không biết tăm hơi.
Mặc dù truy ra được tin tức đăng kí của công ty, bọn họ cũng đành chịu, bởi vì trên giấy phép hành nghề của cục thương nghiệp ghi rất rõ ràng, công ty của người ta là công ty tư vấn môi trường, không có từ ngữ nào liên quan đến mê tín dị đoan, thế nên việc này cuối cùng cũng cho qua.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu không điều tra ra được vẫn là do đơn vị tra xét là ban văn hóa chứ không phải cục công an, nếu không vẫn có thể tra ra một vài thứ gì đó.
Ít ra trong hai tháng này Diệp Thiên không đi đâu cả, luôn sống ở thành phố Bắc Kinh, hơn nữa hai tháng này thường lui tới ngân hàng X ở thành Tây, uống trà buôn chuyện trong phòng làm việc của giám đốc ngân hàng, dù gì thì hợp đồng với ngân hàng vẫn còn hiệu lực pháp lý.
Sau khi hoàn tất xong mấy đơn đặt hàng nhận hôm khai trương công ty, thì Diệp Thiên không nhận những nghiệp vụ khác nữa, cho dù là người quen giới thiệu cũng từ chối thẳng thừng, ngoài việc đưa đón Vu Thanh Nhã đi làm ra, coi như đang sống một cuộc sống nửa ẩn dật rồi.
- Thanh Nhã, sao hôm nay tan ca sớm vậy? Việc gì mà chau mày lại thế?
Nhìn thấy Vu Thanh Nhã mặc đồ đi làm, bước ra từ cửa lớn của CCTV, Diệp Thiên vội đạp xe đạp đến trước mặt Vu Thanh Nhã.
Sau khi nhìn thấy Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã không chau mày nữa, níu tay của Diệp Thiên, nói:
- Diệp Thiên, em không muốn làm nữa đâu, thứ em học là phát thanh viên tin tức, không phải là chuyên ngành kí giả, còn phải đi xã giao với lãnh đạo trong đài.
Với người ngoài mà nói, Vu Thanh Nhã thực tập ở CCTV, sau này tốt nghiệp không phải sẽ có nhiều đơn vị tranh nhau lôi kéo sao? Cũng có khả năng vào được CCTV, không ai biết Vu Thanh Nhã cũng rất phiền não.
/915
|