Năm 97 này, bưu điện vẫn chưa phát hành điện tín ra ngoài, điện thoại di động tư nhân cũng không được phân ra ngoài thông qua điện tín. Vì thế mà mấy gian hàng bán điện thoại di động cũng phải ở 1 địa điểm trong bưu điện.
Tuy rằng Bắc Kinh là một thành phố lớn đi đầu cả nước thế nhưng ở thời kỳ này, điện thoại di động vẫn được coi như là một món đồ xa xỉ. Trước cái quầy hàng bằng kính bày điên thoại di động này căn bản không có người hỏi mua, còn ở quầy bán máy nhắn tin kia thì khách mua bán vẫn đông.
- To quá, đeo trên người thì khó chịu chết!
Nhìn thấy mấy cái máy trong quầy hàng, Diệp Thiên không khỏi chau mày lại. Mặc dù mấy cái di động này so với cái của cha mình cũng nhỏ hơn rất nhiều nhưng Diệp Thiên vẫn cảm thấy không hài lòng.
Mặc dù tiếng nói của Diệp Thiên rất nhỏ nhưng vẫn bị một bà cô đang cắn hạt dưa ngồi sau quầy hàng nghe thấy. Khinh thường liếc mắt nhìn Diệp Thiên 1 cái, trong miệng phun ra một đống vỏ dưa nói:
- Ôi, sao lại nói thế? Điện thoại di động ở đây rất nhỏ rồi, mấy năm trước còn to gấp mấy lần cơ, không mua được thì đứng có mà quanh quẩn ở đây.
Những người đã từng đến Bắc Kinh mấy năm trước cũng biết, giai cấp công nhân ở thủ đô rất chú ý đến thân phận chủ nhân của họ. Trong não của họ căn bản không hiếu khách như coi khách hành là thượng đế như người miền nam. Dù có bán nhiều cũng không được trích phần trăm. Khách thích mua thì mua. Kiểu thái độ đó đúng là quá kém.
Trước kia có 1 câu truyện cười. Nhân viên bán hàng ở cửu hàng bách hóa lớn, 1 ngày nếu mà không cãi nhau trận nào với người khác thì sẽ được giám đốc nêu tên biểu dương. Có thể thấy được thái độ phục vụ khách hàng ở thành Tứ Cửu những năm đó quá kém.
Diệp Thiên cũng sống ở Bắc Kinh được một thời gian rồi, cũng biết tích cách nhưng người làm công ăn lương này nên cũng không tức giận, cười nói:
- Đại tỷ, còn có cái nào nhỏ hơn 1 chút không?
Diệp Thiên bình thường thích mặc bộ quần áo luyện công màu trắng tinh. Mà bộ quần áo đó chỉ có 1 cái túi kiểu túi đựng tiền. Đã để đựng cái ví vào rồi thì khó mà có thẻ nhét thêm 1 cái điện thoại to như vậy vào nữa.
Tục ngữ có câu không giơ tay đánh kẻ đang cười, mặc dù chậm chạp cắn hạt dưa nhưng bà cô béo đó vẫn miễn cưỡng chỉ vào quầy nói:
- Có một kiểu máy mới, ericsson 768, nhưng mà không bán, cậu đợi 2 ngày nữa hẵng đến.
Người đến xem điện thoại năm nay, 10 người đến hỏi thì đến 9 người không mua, bà cô béo thấy dáng Diệp Thiên cũng không quá 20 tuổi là mấy, căn bản không đáp lại chuyện của cậu.
- Đại tỷ, em thật sự muốn mua mà, chị xem, còn có cái nào tồn kho không?
Diệp Thiên cũng biết những kiểu giả vờ ở những cửa hàng độc quyền, cái gọi là không có hàng chẳng qua là bị những người làm trong đó mang ra ngoài rồi, chỉ cần tình nguyện bỏ tiền ra, muốn bao nhiêu cũng có người bán hết.
- Cậu muốn mua thật à?
Bà cô béo bỏ nắm hạt dưa trong tay xuống tờ báo, nửa tin nửa ngờ cẩn thận dò hỏi lại Diệp Thiên 1 lần nữa.
- Đương nhiên là muốn mua rồi. Em nào dám làm tốn thì giờ của chị chứ.
Diệp Thiên cười mếu 1 tiếng. Cải cách mở cửa cũng được gần 20 năm rồi. Không ngờ người đến mua hàng còn phải cầu xin người bán hàng, khiến cậu có cảm giác cứ như là dùng lương phiếu thời kỳ năm 80 vậy.
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, bà cô béo cũng không gây khó dễ cho Diệp Thiên nữa, chỉ vào 1 người đàn ông gầy đang ngồi trên bậc cầu thang ngoài cửu kia.
- Cảm ơn chị.
Diệp Thiên phát hiện, khi mình nói chuyện cùng người bán hàng đó thì người đàn ông gầy đó không ngừng nhìn về hướng bên này. Trong lòng lập tức hiểu ngay, cửa hàng không có hàng thì tư nhân có, có thể nói thẳng ra là như thế.
Thế nhưng mỗi một ngành lại có một kiểu kiếm tiền khác nhau. Diệp Thiên cũng không muốn tính toán làm gì, bước ra ngoài cửa hỏi người đó:
- Anh bạn, cái nào nhỏ nhất ý, à, chính là cái ericsson 768 ý, anh có hàng không?
- Ờ, cậu coi như tìm đúng người rồi đấy. Có 4 màu, cậu thích màu nào?
Sắc mặt người đó lộ rõ vẻ vui mừng. Bộ điện thoại di động này bán ra hơn 7000 đồng. Hắn bỏ ra thêm 1 chút, chia phần với người trong bưu điện, cũng có thể kiếm về hơn được mấy trăm.
- Màu lam đi, bao nhiêu tiền? Xem hàng ở đâu?
Diệp Thiên vốn muốn chọn màu đen, nhưng khi nãy cậu nhìn trong quầy hàng kia 4 màu thì ko có màu đen. Nên lùi về 1 màu là màu lam vậy.
- Màu lam 7800 đồng.
Người nọ nghi ngờ nhìn vào cái túi trên bộ quần áo luyện công của Diệp Thiên. Trong cái túi đó chắc đựng không nổi nhiều tiền như vậy.
Diệp Thiên nhìn về 4 phía, phát hiện bên cạnh có cái máy ATM, lập tức gật đầu, nói:
- Được, ông đi lấy đi, tôi bây giờ đi rút tiền.
- Vậy cậu chờ chút, 5 phút thôi, 5 phút tôi sẽ mang đến.
Nhìn thấy Diệp Thiên thực sự muốn mua, người ngọ cảm thấy rất mừng, hôm nay xem như ngôi sao may mắn chiếu trúng đầu mình, mới sáng sớm đã buôn bán thành công rồi.
Nhìn thấy người nọ rời đi đến 1 ngõ nhỏ ở đằng sau cửa hàng, Diệp Thiên đến máy ATM rút 1 vạn đồng. Đếm ra 22 tờ cầm trong tay.
- Đại ca, anh xem. Còn chưa bóc tem, cam đoan là còn nguyên bao bì nhập khẩu, hóa đơn và phiếu bảo hành đều ở bên trong.
Người nọ đến khá là nhanh. Diệp Thiên bên này vừa rút xong tiền thì người nọ cũng đem 1 cái hộp tới.
- Được, tiền đây ông đếm đi, tôi đi lo liệu.
Diệp Thiên biết đây là hàng nhân viên bưu điện tuồn ra ngoài, hàng tuyệt đối không thể là giả được. Lập tức nhận lấy hộp đó rồi đưa tiền trả cho ông ta.
Lần này khi Diệp Thiên quay trở lại quầy hàng, nét mặt bà cô béo đó đã tươi cười rạng rỡ, rất nhiệt tình đưa số 1390 đằng sau là ba số 8 nữa. Số này cũng không hề rẻ, cũng tốn mất của Diệp Thiên thêm 8 trăm đồng nữa.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của những người mua máy nhắn tin ở cửa hàng bên cạnh, Diệp Thiên cầm điện thoại trong tay rồi đi ra ngoài. Thế nhưng cậu phát hiện hình như những người đi bên cạnh mình đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình chằm chặp cả khiến cho Diệp Thiên không tiện gọi điện thoại ngay bây giờ.
Đi một mạch đến một công viên cách nhà mình không xa lắm, Diệp Thiên mới bấm số gọi cho cha, báo cho cha biết số điện thoại của mình.
- Thanh Nhã, đây là số di động của anh, em lưu vào nha!
Cuộc điện thoại thứ 2 Diệp Thiên đương nhiên là gọi là Vu Thanh Nhã rồi.
- Diệp Thiên, sớm đã bảo anh mua điện thoại rồi. Thật là hay, hôm nay cũng đang có việc muốn nhờ anh.
Giọng nói trong điện thoại có chút hưng phấn nhưng về sau lại giảm xuống vài phần, nói:
- Mà thôi, hôm nay em phải lên lớp, tối nay anh đến đón em, thoải mái quá!
- Này, này?
Diệp Thiên còn đang muốn hỏi là chuyện thì Vu Thanh Nhã đã cúp điện thoại rồi. Thế nhưng chắc chắn là chuyện của tên Tề chủ nhiệm đó, Diệp Thiên cũng không nghĩ nhiều nữa. Tản bộ rồi quay lại Tứ Hợp Viện.
- Cô à, tiền này cháu cho cô, để cô đi chợ mua cá ăn, mua cá thì mua cá nước ngọt nha, đừng có mua cá biển.
Sau khi về đến nhà, Diệp Thiên đem hơn 1000 đồng tiền thừa tiện tay đưa cho Diệp Đông Lan. Hiện nay trong nhà có 2 người bệnh, mỗi ngày riêng tiền cơm cũng không hề ít rồi.
- Cô có tiền rồi, tên tiểu tử nhà ngưoi không đi học rồi, đưa tiền cho cô làm gì?
Diệp Đông Lan tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên 1 cái, nói:
- Cháu có chút tiền thì giữ lấy mà tiêu vặt, đàn ông con trai ra cửa trong tay lúc nào cũng phải có một ít tiền.
Diệp Đông Lan trước kia cũng là xuất thân từ nhà quyền quý. Trong đầu lúc nào cũng không khắt khe tiền tiêu vặt làm gì, hơn nữa Diệp Đông Bình cũng coi như là làm ăn được, bình thường ăn uống đều là chọn những thứ thượng hạng.
- Cô cô, cháu có tiền mà, đây là tiền mới mua điện thoại còn thừa lại.
Diệp Thiên cũng biết tính tình cô mình, xưa nay chưa từng có chuyện cầm tiền. Chuyện này giả sử mà cha mình nhìn thấy được chiếc điện thoại mới này nói không chừng còn lải nhải mình mấy câu cũng nên.
Phủi sạch một cái ghế rồi ngồi bên cạnh cô mình giúp bóc đỗ, Diệp Thiên tiện miệng nói:
- Đúng rồi, cô à, căn nhà cô xem cho cháu, tìm thấy căn nào thích hợp chưa ạ?
Tuy rằng Diệp Thiên cũng muốn hưởng thụ sự ám áp sống cùng người thân nhưng cậu biết khi mà mình chưa tìm ra cách giải quyết thuyết Ngũ Tệ Tam Khuyết được thì tốt nhất là nên giữ khoảng cách với người nhà, ngộ ngỡ tự mình phạm phải Thiên Sát Cô Tinh thì sao?
- Cái thằng bé này, cùng mọi người ở đây không tốt hơn à? Chờ khi nào kết hôn thì hẵng dọn ra ngoài cũng chưa muộn mà.
Cô cô rất không vừa lòng với chuyện Diệp Thiên muốn mua nhà ở. Thế nhưng cô cũng biết đứa cháu này từ nhỏ đã rất có chủ kiến, nên thời gian này đang giúp Diệp Thiên tìm kiếm.
- Là Tứ Hợp Viện, nếu tốt nhất ở Hoàng Thành này, ngôi nhà của ông Vương ở phía đông là rất thích hợp. Con trai ông ta năm 85 sang Mỹ làm ăn, chuẩn bị đón ông ấy sang bên đó.
Cô cô nhìn Diệp Thiên nói tiếp:
- Thế nhưng đấy là một căn Tứ Hợp Viện lớn, ngoài ra bên trong còn có rất nhiều người thuê nhà ở, đều là những hộ đã ở 20. 30 năm rồi, cũng không nỡ đuổi đi!
Trước khi có luật kế hoạch hóa gia đình, trong nước bất kể là dân số ở thành phố nào cũng tăng lên gấp mấy lần. Bắc Kinh cũng không ngoại lệ. Người nhiều thì không có nhà ở vì vậy nên rất nhiều những ngôi nhà tư nhân trước kia đều bị nhét không ít hộ dân vào.
Tuy rằng sở hữa căn hộ vẫn là tư nhân nhưng những người đó ở đó cũng 20, 30 năm rồi cũng biến căn hộ đó thành nhà của mình. Vì vậy nên sau những năm 90, vì vấn đề quyền tài sản Tứ Hợp Viện mà kiện cáo không ít lần.
Chủ nhà tuy rằng có thể chứng minh là nhà của mình nhưng những người thuê phòng cũng có lý lẽ biện luận riêng. Lúc ấy là nhà chính phủ phân cho mình, bây giờ rời chúng tôi đi cũng được, cho chúng tôi 1 căn hộ nữa đi?
Người khác nán lại không đi, chủ nhà cũng không có cách nào, cứ như vậy, việc này chỉ có thể vô kỳ hạn mà lắng xuống. Hầu như mỗi căn tứ hợp việc rộng lớn lại có đến 5, 6 những hộ người như vậy.
Muốn đuổi những hộ gia đình đó đi khó chẳng khác nào tìm đường lên trời. Ai mà thuê phòng một tháng chỉ trả 90 đồng không ở mà lại đi ra ngoài thuê phòng chứ? Hơn nữa 90 đồng này cũng đều là do đơn vị trả cho, so với căn hộ tư nhân cũng không có gì khác biệt.
Diệp Đông Lan mấy năm trước làm ở ủy ban nhân dân, xử lý không ít hồ sơ kiểu như thế này. Nên rất hiểu về vấn đề này.
Sau khi giảng giải những phiền phức bên trong cho Diệp Thiên nghe, Diệp Đông Lan mở miệng nói tiếp:
- Diệp Thiên, ông Vương ra giá cũng không thấp đâu, 80 vạn lận. Cô thấy… hay là cháu ra ngoại thành mua 1 căn hộ để khi nào kết hôn thì đến đấy ở đi. Bình thường thì ở đây cũng được. Chúng ta ở đây 7, 8 người cũng đâu có chật. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
- 80 vạn, cháu cũng mua. Cô à, chiều nay cô đưa cháu đến xem, thấy hợp thì chúng ta mua luôn. Thế nhưng những thủ tục kia, cô lo liệu giúp cháu nha.
Cái giá như thế này Diệp Thiên vẫn có thể chấp nhận được. Hơn nữa cậu mua 1căn hộ rộng cũng là có dụng ý riêng bên trong.
/915
|