- Bọn người này có phải là xem ti vi nhiều quá hay không mà lúc nào cũng chọn nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất thế này.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, gần đây trên ti vi đang sốt bộ phim " Vương triều Ung Chính", trong đó có đoạn khi Nghiên Canh Nghiêu đi tìm quân chủ lực của địch, thì được quân sư Ổ Tư Đạo nói ra tích cổ: nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Bọn đào trộm mộ trước mắt kia chọn điểm dừng chân là nơi đối diện với cục công an này, chắc cũng là có suy nghĩ như vậy.
Khách sạn 4 sao này được trang hoàng hết sức xa hoa, cao hơn 20 tầng, ở Ô Lỗ Mộc Tề cũng được coi là tương đối sang trọng rồi.
Nếu không phải là Diệp Thiên rõ ràng cảm nhận được " ông chủ Cổ" đang ở đây, chắc là cậu cũng không nghĩ tới bọn đào trộm mộ đó có thể ở 1 khách sạn xa hoa như vậy. Việc này đối với những người suốt ngày tiếp xúc với người chết như bọn họ có chút không tương xứng.
Sau khi đi quanh khách sạn 1 vòng, Diệp Thiên đem chiếc ba lô trên vai đến trước quầy, đưa chứng minh thư ra rồi nói:
- Chị ơi, phiền chị cho tôi 1 phòng ở tầng thấp thấp 1 chút, tôi bị say thang máy.
Đối với yêu cầu của khách hàng, khách sạn cũng không có lý do gì mà từ chối cả. Sau khi chọn lựa giữa 3 phòng thì Diệp Thiên chọn 1 phòng ở tầng 5 có thể nhìn thấy bãi đỗ xe của khách sạn.
Sau khi vào phòng, Diệp Thiên mở cửa sổ, quả nhiên, từ đây có thể nhìn thấy rõ bãi đỗ xe của khách sạn. Dựa vào nhãn lực của Diệp Thiên thậm chí có thể nhìn thấy cả người lên xuống xe nữa.
- Quái lạ, sao lại chỉ có mỗi mình hắn thôi nhỉ?
Sau khi mở rèm cửa sổ ra, Diệp Thiên ngồi lên giường, xác định lại 1 chút vị trí của tên "ông chủ Cổ" kia, là 1 phòng ở tầng 18.
Thế nhưng điều làm Diệp Thiên ngạc nhiên chính là trong phòng chỉ có 1 mình "ông chủ Cổ". Điều này có chút không giống như Diệp Thiên tưởng tượng. Lý do cậu theo đuổi đến đây, người mà cậu muốn tìm không phải là "ông chủ Cổ" kia!
- Đợi chút đã, mình không tin là hắn cứ ở mãi trong khách sạn này!
Ngồi tận mười mấy tiếng trên tàu, Diệp Thiên cảm thấy hơi chút mệt mỏi. Sau khi tắm nước ấm xong thì lên giường ngủ 1 mạch. Dù sao chỉ cần tia nguyên khí kia vẫn còn ở trong người của "ông chủ Cổ" thì Diệp Thiên lúc nào cũng có thể nắm bắt được động thái của đối phương.
Đến khi Diệp Thiên tỉnh dậy thì cũng đã hơn 11 giờ đêm rồi. Sau khi rửa mặt xong, Diệp Thiên cảm ứng với tia nguyên khí của mình, tinh thần chấn động mạnh 1 cái.
Bởi vì Diệp Thiên phát hiện "ông chủ Cổ" kia đã không còn ở trong phòng tầng 18 kia nữa mà đã xuống tầng 8 rồi.
Hơn nữa Diệp Thiên lại có thể cảm nhận rõ ràng được trong phòng đó tính cả "ông chủ Cổ" thì tổng cộng có 5 người. Nếu như không đoán nhầm thì những người trong băng nhóm đào trộm mộ đó đều ở đây hết.
- Hầy, công lực còn yếu quá không thể biết được là họ đang nói gì.
Trong những thứ Diệp Thiên được truyền lại thì có 1 môn bí thuật, nếu như công lực đủ lớn đạt đến cảnh giới thì có thể thông qua tia nguyên khí trên người đó, không chỉ có thể nghe thấy được nội dung nói chuyện của đối phương mà thậm chí trong đầu mình còn có thể hiện ra rõ nét khung cảnh hiện trường lúc đó, hơi giống với thiên nhãn của phật gia.
Chỉ có điều trình độ tu luyện của Diệp Thiên bây giờ chưa đạt đến trình độ đó, chỉ có thể dựa vào sự rung động của dòng nguyên khí đó mà cảm nhận được tình hình đại khái xung quanh "ông chủ Cổ" kia, còn về mấy phần kia thì cậu cũng bó tay.
- Nơi này chắc chắn không thể ra tay được, đúng là có chút không hay.
Diệp Thiên có chút khó xử, gãi gãi đầu.
Phải biết rằng, trong khách sạn đâu đâu cũng đặt camera. Nếu như mấy người này xảy ra chuyện gì trong khách sạn, Diệp Thiên nhất định không tránh khỏi bị tình nghi. Cậu cũng không muốn vì mấy tên đào trộm mộ này mà mình bị liên lụy.
- Bọn họ cũng không thể ở mãi trong khách sạn này được. Cho dù là đi nghỉ thì cũng phải ra ngoài đi chơi chứ.
Diệp Thiên tin rằng bọn họ không vô duyên vô cớ mà đến Ô Lỗ Mộc Tề này, tuyệt đối là có mục đích nào đó. Mình lúc nào cũng theo sau bọn họ nhất định sẽ tìm được cơ hội ra tay.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Diệp Thiên cân nhắc ra được 1 cách. Mở chiếc ba lô sau lưng, đem ra 1 tờ giấy màu vàng, sau khi ra ngoài khóa cửa phòng lại, ở trong phòng bận rộn làm việc.
Nửa giờ sau, Diệp Thiên mồ hôi đầy trán, mở tờ giấy vàng đó ra, bực tức mắng:
- Con bà nó, đúng là vẽ bùa thật không phải là dễ dàng!
Nhìn từ bên ngoài thì tờ giấy màu vàng này vẫn giống như trước, nhưng nếu ai có thiên nhãn thì có thể phát hiện, trong tờ giấy vàng này ẩn chứa một dòng nguyên khí mờ ảo, tạm thời cũng được coi như là 1 tấm bùa.
Diệp Thiên chế ra lá bùa này chính là thủ đoạn vẽ bùa hư không, đem 1 phần nguyên khí trong cơ thể mình, dùng trận pháp ngưng tụ bên trong tờ bùa. Nếu có ai mà tiếp xúc với trận pháp này, nguyên khí vô hình bên trong trận pháp này sẽ len lỏi vào thân thể người ấy.
Nguyên nhân chế ra tấm bùa này chính là Diệp Thiên chỉ có thể nắm được động thái của mỗi một mình "ông chủ Cổ". Ngộ nhỡ mấy người kia tách ra hành động, Diệp Thiên sẽ không thấy gì cả. Vì thế nên vẽ ra tấm bùa này, sẽ khiến cho mình có thể cảm nhận được hành động của mỗi người.
Sau khi chế bùa xong, Diệp Thiên vào trong toilet, hí hoáy trước gương, 5 phút sau, mắt đã nhỏ hơn khá nhiều. Nếu như không phải người rất thân thiết thì sẽ khó mà có thể nhận ra được.
Việc này cũng là 1 kỹ năng Diệp Thiên học được khi hành tẩu giang hồ của lão Đạo sĩ. Lão Đạo sĩ đã từng hóa trang cho Diệp Thiên thành 5 người khác nhau, đi hỏi đường cảnh sát, không để lộ ra bất cứ dấu vết gì, thế mới coi như là thành công.
Mặc dù không thể hóa trang thần kỳ như Thuật Dịch Dung trong truyền thuyết được nhưng nó vẫn rất có ích. Cho dù bây giờ có đối diện với tên "ông chủ Cổ" kia, sợ là đối phương cũng không nhận cậu là ai cả.
Đội mũ lên, Diệp Thiên vui mừng ra khỏi phòng, đi thanh máy lên tầng 8, khi đi qua phòng "ông chủ Cổ", tờ giấy vàng trong tay không cẩn thận rơi xuống mặt đất.
Sau khi Diệp Thiên đến nhặt nó lên, thì ở trước cửa đó đã ngưng tụ nguyên khí của Diệp Thiên, chỉ cần ai ra vào phòng đó sẽ đều nhiễm dòng nguyên khí đó.
Sờ vào cái bụng đang réo, Diệp Thiên xuống tầng 1, đặc sản của Tân Cương nổi tiếng khắp toàn quốc, không nếm thử 1 chút thì quả là lãng phí.
Trong 1 phòng khách ở tầng 8 có 4 người đang ồn ào đánh bài, Vương Thuận cũng ngồi trong đó, thế nhưng ánh mắt của cậu vẫn cứ hướng về cánh cửa đang đóng kia.
Vương Thuận đến Ô Lỗ Mộc Tề muộn hơn 2 ngày so với mấy người Địch Vương. Sau khi đến nơi này thì đến tận hôm nay mới gặp được mấy người Địch Vượng. Đối với tung tích của những người này trong 3 ngày đó cũng không hề hay biết gì cả.
Điều này khiến cho Vương Thuận có chút cảm giác bị gạt bỏ, không nhịn được ngồi xuống đối diện với 1 người mặt mũi khôi ngô nói:
- Anh Ba, sư phụ sao rồi? Từ khi về đã vào trong phòng luôn, chúng ra rốt cuộc lần này là làm vụ mua bán gì vậy?
Nhóm người Địch Vượng tổng cộng có 6 người, người đến muộn nhất chính là Vương Thuận, cũng theo ông ta hơn mười năm rồi. Lão Nhị trước khi Vương Thuận gia nhập vào nhóm này, trong 1 vụ trộm mộ đã tử vong rồi.
Hiện nay nhóm người này ngoài Địch Vượng ra, thì phải kể Bưu Tử có cấp bậc là lão Tam nữa. Ông ta xưa này chưa hề xuống mộ, vẫn như là 1 cái bóng đi theo Địch Vượng, cũng coi như là tâm phúc của tâm phúc vậy.
Bưu Tử vốn nhìn không ưa cái tên mặt dày mày dặn Vương Thuận, nhận lão Đại làm sư phụ này. Liếc mắt nhìn Vương Thuận 1 cái, nói:
- Chuyện của lão Đại tôi làm sao mà biết được? Tiểu Thất, cậu đi vào hỏi đi.
- Được, món tiền này cũng đưa cho lão Đại, thế thì tôi đi gõ cửa đây, anh Ba, lát nữa mà bị mắng thì giúp tôi đỡ 1 chút nha!
Nếu như là bình thường, Địch Vượng mà không gọi bọn họ thì sẽ không ai dám vào phòng của hắn cả. Thế nhưng Vương Thuận đã giao dịch thành công món tiền 20 vạn, lão Đại chắc sẽ không trách mắng cậu đâu.
- Vào đi!
Sau khi Vương Thuận gõ cửa, trong phòng vọng ra giọng trầm của Địch Vượng.
- Sư phụ, đây là số tiền bán đồ cổ ở Bắc Kinh kia, 20 vạn, tất cả đều ở đây.
Vương Thuận cung kính đưa cái cặp da đặt trước mặt Địch Vượng. Khi cụp mắt xuống thì nhìn thấy quyển sách trong tay của Địch Vượng.
Quyển sách kia có hơi rách nát, đến cả bìa cũng không còn rồi, trang sách vàng ố, trên mặt hình như có vẽ kí hiệu bùa, nhưng quyển sách tàn như thế này lại khiến cho ánh mắt Vương Thuận không thể rời ra được.
- Tiểu Thất, lần này làn rất tốt, số tiền này, con cầm 5 vạn đi!
Vương Thuận do cúi thấp đầu, có thể tránh được ánh mắt của Địch Vượng, thế nhưng lại không phát hiện ra rằng trên nét mặt của Địch Vượng lúc này hiện ra 1 điệu cười rất lạnh. Năm đó lão Nhị chính là vì tò mò quyển sách kỳ bí này mà bị Địch Vượng chôn sống dưới 1 hầm mộ cổ.
- Sư phụ, đi theo người, con cần tiền làm gì chứ?
Sau khi nghe thấy Địch Vượng nói vậy, đầu Vương Thuận lại càng cúi thấp hơn nữa.
Nụ cười trên mặt Địch Vượng lại càng lạnh hơn, thế nhưng giọng nói lại trở nên dịu dàng hơn.
- Ta biết, con vẫn luôn muốn học được những thứ trong quyển sách của sư phụ này, tiểu Thất, yên tâm đi, sư phụ già rồi, sớm muộn gì cũng truyền lại cho con thôi.
- Cảm tạ sư phụ, tiểu Thất nhất định sẽ học hành chăm chỉ.
Vương Thuận quỳ sạp 2 đầu gối xuống sàn. Nét mặt không che dấu nổi sự vui mừng, đây là lần đầu tiên Địch Vượng mở miệng đồng ý truyền trận pháp kỳ môn cho hắn.
Đi theo Địch Vượng hơn mười năm rồi, Vương Thuận biết rõ, người trước mặt này nhiều lần hóa giải được nguy hiểm, tiêu diệt được địch thủ, căn bản là đều nhờ vào quyển sách rách nát trước mặt này đây.
Mà Vương Thuận đã mặt dày trăm phương nghìn kế để bái Địch Vượng làm sư phụ, kỳ thực cũng là vì quyển sách này mà thôi. Cậu tin rằng chỉ cần mình có thể học được những thứ trong quyển sách này, hoàn toàn có thể không cần dựa hơi Địch Vượng rồi.
Cảm thấy trong lòng Địch Vượng khá thoải mái, Vương Thuận đánh bạo hỏi:
- Sư phụ, lần này làm gì vậy? Ở trong nước tốt như thế này, chúng ta cần gì phải chạy ra nước ngoài chứ?
Đối với việc Địch Vượng nói ở Bắc Kinh sau khi làm xong nốt việc ở Tân Cương này thì sẽ ra nước ngoài, Vương Thuận có ý không đồng ý. Đừng có thấy hắn tuổi còn trẻ nhưng ở mấy chục thành phố nuôi cũng nuôi được 4, 5 cô nhân tình, nên không muốn chạy ra nước ngoài.
- Ừ, ta cũng suy nghĩ chuyện này cũng có chút không ổn. Để làm xong việc này đã, tiểu Thất, ngày mai con và chúng ta cùng lên núi, bây giờ về nghỉ ngơi đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Cảm ơn sư phụ, thế con về nghỉ đây, sư phụ cũng nghỉ ngơi đi.
Nghe thấy Địch Vượng hạ lệnh tiễn khách, Vương Thuận sau khi nhìn trộm cuốn sách kia 1 cái thì đi ra khỏi phòng.
Vương Thuận vốn có ý nghĩ nếu như Địch Vượng định ra nước ngoài, thì mình cũng trộm quyển sách đó rồi cao chạy xa bay luôn. Thế nhưng bây giờ hình như chưa cần phải thử chuyện mạo hiểm này.
/915
|