Diệp Thiên nghĩ một chút, lại nói :
- Đứa bé không có việc gì, nó còn nhỏ, hôm nào anh đưa nó đi bệnh viện xem, những mụn nước này vỡ rồi sẽ không mọc trở lại, có lẽ không ảnh hưởng khuôn mặt...
- Cám ơn, cám ơn Diệp tiên sinh đã cứu mạng!
Thấy Diệp Thiên đổ mồ hôi trên trán, Đỗ Cường vội vàng rót một ly trà bưng đến trước mặt Diệp Thiên, thật cẩn thận nói:
- Diệp tiên sinh, mời uống trà!
Tuy rằng không biết vừa rồi chuyện gì xảy ra, nhưng Đỗ Cường cũng cảm nhận nặng nề trong lòng thật sự biến mất, vấn đề quấy nhiễu hắn đã nhiều năm rốt cục được giải quyết, điều này làm cho Đỗ Cường đã tràn ngập cảm kích đối với Diệp Thiên.
Ngoài Đỗ Cường, đám người Kỷ Nhiên nhìn về phía Diệp Thiên, lại thấy có chút phức tạp .
Ngoài kính trọng, trong mắt đám người Kỷ Nhiên lộ ra nhiều hơn là sự sợ hãi, bởi vì bọn họ vừa rồi đã nghe Đỗ Cường nói, Diệp Thiên có thể bài trừ hắc ma pháp của Âu Châu, cái này cũng chứng minh, Diệp Thiên là một vị kỳ nhân giang hồ.
Liên tưởng đến chuyện mấy năm trước Nhâm Kiện trúng tà, mấy người làm sao còn có thể không rõ là Diệp Thiên ra tay? Nhất là Nhâm Kiện, nhớ tới ác mộng hơn nửa năm, mỗi ngày sống không bằng chết, mồ hôi lạnh nhịn không được lại theo cột sống chảy xuống.
- Trà trước đặt đó đi, Đỗ Cường, lời tôi vừa mới anh có thể làm không ?
Diệp Thiên khoát tay, cũng không nói gì, ngồi yên ở sô pha trong phòng khách.
- Tôi nhớ kỹ rồi, Diệp tiên sinh, việc này anh không nói, tôi cũng không dám tái phạm, tìm một cô gái tốt để sống cùng là được.
Nói tới đây, Đỗ Cường tựa hồ sợ Diệp Thiên hiểu lầm, lại vội vàng giải thích nói:
- Diệp tiên sinh yên tâm, sau này tôi tuyệt đối sẽ không tiếp tục đi quấy rối Vệ Dung Dung.
- Ừm, nhớ rõ là tốt rồi...
Diệp Thiên gật gật đầu, chìa một ngón tay trước mặt trên bàn trà gõ, nói:
- Ba ngày, trong vòng 3 ngày anh phải bán nhà và đồ đi,tôi muốn nhìn thấy chi phiếu và chứng nhận của công trình hi vọng.
Tuy rằng từ khi xuất đạo tới nay, Diệp Thiên còn chưa từng gặp qua người nào muốn tiền không muốn mạng, nhưng hắn vẫn là cảm giác tất phải nhắc nhở Đỗ Cường một chút, nếu như đối phương có tâm tư gì khác, Diệp Thiên cũng không ngại để cho hắn tiếp tục cảm thụ mùi vị vu thuật truyền thống Trung Quốc.
- Ba ngày?
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, trên mặt Đỗ Cường lộ ra vẻ khó xử.
- Sao ? Không thể làm được ?
Trong mũi Diệp Thiên phát ra một tiếng hừ lạnh, dám chọc giận mình, tiếp tục thử xem ma quỷ Trung Quốc là bộ dáng gì.
Nhìn thấy Diệp Thiên sa sầm nét mặt, Đỗ Cường nở nụ cười khổ, giải thích:
- Diệp tiên sinh, không phải tôi không muốn, nhưng ... nhà này treo biển bán đi, cũng không phải là vài ngày liền có thể bán được, tôi ... Tôi muốn bán cho người thích mua mới được!
- Vậy cần bao lâu?
Diệp Thiên ngẫm lại cũng thấy đúng, hắn mua tứ hợp viện của lão Vương đã xem như nhanh, vậy mà trước sau còn cần hơn một tuần.
- Tôi hạ giá cả xuống thấp, một tháng có thể bán được.
Đỗ Cường thật cẩn thận nhìn thoáng qua Diệp Thiên, nói tiếp:
- Cổ phiếu thì ngày mai tôi có thể bán, Diệp tiên sinh, hay là ... sáng mai tôi đem cho anh 100 vạn kia, sau đó lại quyên tiền cổ phiếu trước, được chưa?
Nói thành thật ra, tuy rằng nhân phẩm của Đỗ Cường chẳng ra gì, nhưng cái đầu tuyệt đối là thông minh có thừa, hắn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đổi ý, tiền tài có quan trọng hơn nữa, kia cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.
- Được lắm, ngày mai anh đến chỗ này tìm tôi, trước khi đi đánh một cú điện thoại cho tôi.
Diệp Thiên gật gật đầu, thấy trên bàn trà có giấy bút, thuận tay viết số điện thoại của mình và địa chỉ.
- Anh Kỷ, Nhâm công tử, tôi cáo từ trước vậy, Đỗ Cường, không cần tiễn, bên ngoài xe nhiều...
Diệp Thiên đứng dậy, khi đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại mắt nhìn tên béo nhãn cầu quay tròn, nói:
- Anh Thương, nhiều đàn bà sẽ tạo kiếp hoa đào, tôi thấy anh vẫn nên kiềm chế chút đi...
- Tôi ... tôi không bắt buộc người ta mà?
Thương Bất Khải vẫn đang đầy bụng nước, bị Diệp Thiên nói sắc mặt liền biến đổi, còn muốn giải thích vài câu, Diệp Thiên đã cười nhạt đi ra biệt thự.
- Này... Cuối cùng là chuyện gì xảy ra thế? Lão Đỗ, anh làm gì mà bán biệt thự hả?
Chờ Diệp Thiên đi ra sân rồi, đám người Kỷ Nhiên đồng thời nhìn về phía Đỗ Cường.
- Mọi người nghĩ mời Diệp tiên sinh bài trừ Hắc ma pháp là làm không công sao?
Vẻ mặt Đỗ Cường chua sót nói:
- Không chỉ có biệt thự này phải bán, cổ phiếu của tôi gởi ngân hàng … toàn bộ đều phải hiến cho quỹ từ thiện, Thương tổng, nghe Diệp tiên sinh một câu, sau này bớt chạm vào đàn bà đi!
Muốn nói gặp Diệp Thiên hôm nay, thật đúng là khiến Đỗ Cường nhớ cả đời, ngày sau hắn quả nhiên chỉ tìm một người đàn bà, cả đời cũng không còn dám lăng nhăng bên ngoài chỉ một lần.
- Anh ta, anh ta muốn cả ngàn vạn sao?
Lời của Đỗ Cường vừa nói ra, bọn người Kỷ Nhiên mắt hoa choáng váng, bọn họ không nghĩ Diệp Thiên ra tay một vài câu, khiến cho Đỗ Cường trở thành kẻ nghèo kiết xác không nhà không tiền?
Nghĩ đến ngày đó đắc tội Diệp Thiên, mấy người liếc nhau một cái, trong mắt đều là lộ ra thần sắc sợ hãi, nếu Diệp Thiên cũng làm như thế với họ, chỉ sợ bọn họ cũng không khá hơn Đỗ Cường bao nhiêu.
- Tiền vẫn còn có thể kiếm được, mạng này nếu đã đánh mất, liền thật không có ý nghĩa!
Đỗ Cường lại đã nghĩ thông, giải thích cho mọi người một phen, mở miệng nói:
- Lão Kỷ, Nhâm Kiện thiếu gia, Thương tổng, hôm nay không giữ mọi người được, tôi còn muốn mang con đi bệnh viện khám!
- Được, được, lão Đỗ, chúng ta cáo từ trước, cậu có chuyện gì cần hỗ trợ, cứ mở miệng, trong thành tôi còn căn nhà nhỏ, nếu cần thì cậu dùng!
Nghe được Đỗ Cường nói vậy, mấy người đều đứng dậy, khi đi tới cửa, Kỷ Nhiên đột nhiên quay người lại, nói:
- Lão Đỗ, sáng mai cậu đi tới chỗ Diệp Thiên, gọi tôi đi cùng nhé!
- Hả? Anh cũng muốn đi? Vâng, đến lúc đó tôi điện trước cho anh ...
Đỗ Cường còn tưởng rằng Kỷ Nhiên và Diệp Thiên vốn là bạn bè, lập tức gật đầu đồng ý.
- Lão Kỷ, anh đi gặp người đó để làm gì?
Ra khỏi biệt thự lên xe rồi, Thương Bất Khải mở miệng hỏi, câu nói của Diệp Thiên lúc gần đi, khiến hắn đến giờ vẫn đổ mồ hôi lạnh, đang cân nhắc có nên bỏ rơi mấy nữ minh tinh kia hay không.
Kỷ Nhiên nhìn thoáng qua Nhâm Kiện đang lái xe, nói:
- Lão Thương, anh không biết là Diệp Thiên như vậy, rất đáng cho chúng ta kết giao sao?
Kỷ Nhiên và Diệp Thiên chưa từng động chạm, thật sự hắn có cái chủ ý này, chính là hôm nay Diệp Thiên đi quá vội vàng, Kỷ công tử chưa kịp biểu đạt ý của mình.
Phải biết rằng, ngoài xã hội Diệp Thiên còn có Tống gia bảo vệ, bên trong xã hội đen, ngay cả Mã lão tam đều không dám trêu chọc, bản thân còn là một tay quỷ thần khó lường, kết giao cùng người như vậy, nói không chừng lúc cần thiết còn có thể giúp mình.
Tiếng của Kỷ Nhiên chưa dứt, cũng cảm giác được xe Mercedes mạnh mẽ lắc lên, đang lái xe tay Nhâm Kiện run một chút, nói đùa gì vậy, hắn bây giờ nghe đến tên Diệp Thiên đã sợ hãi, đừng nói đi kết giao .
- Lão Kỷ, hay là thôi đi, muốn đi chính anh đi đi, tôi sợ tên đó, ánh mắt cậu ta giống như có thể nhìn thấu lòng người vậy. Trước mặt cậu ta cả người tôi không được tự nhiên...
Thương tổng và Nhâm Kiện có tâm tư giống nhau, đã lớn như vậy, lần đầu tiên hắn bị đánh cũng là bởi vì Diệp Thiên, cho nên Thương Bất Khải thà rằng nhàm chán đi Thiên Kiều xem người ta múa diễn, cũng không muốn đi đối mặt Diệp Thiên,
Sớm hôm sau, sàn cổ phiếu khai trương, Đỗ Cường đã đem cổ phiếu giá trị mấy trăm vạn bán tháo đi, sau đó đem tiền chuyển vào thẻ thông qua ngân hàng, nhưng tiền gửi vào ngân hàng, cũng phải chờ tới khi kết thúc ngày giao dịch mới có thể.
Tuy rằng Diệp Thiên cho thời gian là trong vòng ba ngày, nhưng Đỗ Cường cũng không dám trì hoãn một khắc, sau khi lấy được tiền, lập tức lái xe đến văn phòng công trình hi vọng, đem chi phiếu bốn trăm vạn chuẩn bị xong ra, cầm lại biên lai.
Đợi cho Đỗ Cường liên hệ, Kỷ Nhiên cũng tới nhà Diệp Thiên, đã là hơn 5h tối, tuy nói đến khi ăn cơm có chút không lịch sự, nhưng Đỗ Cường cũng không nghĩ nhiều như vậy. .
- Anh Kỷ cũng tới à, mời vào bên trong...
Khi đón Đỗ Cường ở ngoài tứ hợp viện, Diệp Thiên hơi lặng đi một chút, hắn không biết Kỷ Nhiên đi theo là có ý gì? Tuy rằng đã gặp mặt vài lần, nhưng mình và hắn quả thật không giao tình gì?
Nơi Diệp gia tiếp khách là ở một phòng Tiền viện, trước đây nơi này là do Diệp Đông Bình trang hoàng.
Đúng là Diệp Đông Bình kinh doanh đồ cổ, khiến phòng khách trở thành nơi có thể bày đồ cổ, không nói một giá bày đầy bình bình lọ lọ cổ phía trên, ngay cả cái ghế dưới mông, cũng là Chính Nhi Bát chế tạo từ gỗ Hoàng Hoa Lê.
- Diệp tiên sinh, đây là một trăm vạn, đây là biên lai quyên cho công trình hi vọng bốn trăm vạn, tôi dùng tên của anh để quyên đi!
Sau khi ngồi trong phòng, Đỗ Cường liền móc ra chi phiếu một trăm vạn và biên lai quyên tiền, hôm qua được ngủ một tối yên lành trong mấy năm qua, trong lòng Đỗ Cường cũng sợ Diệp Thiên mất hứng lại kéo vu thuật trở về, vậy hắn thật đúng là không còn đường sống .
- Ồ, chuyện mua bán nhà có thể tiếp tục chậm đi một hai tháng, đến khi anh tìm được nơi ở tốt rồi nói sau!
Diệp Thiên nhìn chi phiếu, gật gật đầu, nếu đối phương đã như vậy, mình cũng không cần phải làm quá chặt, nhưng Diệp Thiên thật sự không nghĩ Đỗ Cường lại dùng tên mình quyên tiền.
Khi hành tẩu giang hồ, lão đạo sĩ thường xuyên nhắc nhở Diệp Thiên, trong ngày thường cần thường xuyên tích đức làm việc thiện, đối với việc tu hành thuật pháp cũng có ích, trước kia Diệp Thiên nghèo cũng không để ý, nào có tiền dư mà đi làm chuyện tốt?
Hiện tại Đỗ Cường giúp mình quyên một khoản tiền lớn như vậy, Diệp Thiên thật đúng là muốn trở về phòng ngồi kiểm tra một phen, xem xem làm việc thiện tích đức, có thật sự có lợi đối với người tu hành? Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ngay khi Diệp Thiên muốn mở miệng tiễn khách, Kỷ Nhiên đột nhiên nói:
- Diệp tiên sinh, không ngờ anh cũng thích chơi đồ cổ à?
- Vâng, thích thì chơi thôi, sao nào, anh Kỷ cũng thấy hứng thú đối với những việc này?
Diệp Thiên thuận miệng đáp một câu, cũng lười đi giải thích đây là đồ cha hắn sưu tầm.
/915
|