- Lời này của con hỏi hơn lạ!
Nghe được lời của con sau, Diệp Đông Bình nở nụ cười, nói:
- Mấy thứ này nếu là hàng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, đương nhiên đa phần đều là đồ khai quật, nhưng chỉ cần dân không nói quan không truy xét, thông thường không có việc gì …
Tuy rằng so sánh với những năm tám mươi, hành vi đào mồ trộm ngày càng ngang ngược, nhưng hành tung vẫn tương đối khó khống chế, quốc gia cũng không có chính sách cụ thể đối với mảng này, cơ hồ những người từng làm kinh doanh đồ cổ, hoặc nhiều hoặc ít đều cũng có chút liên quan cùng những người này.
Như lần trước giới thiệu Diệp Đông Bình đi giao dịch với nhóm người Địch Vượng kia, hay là thương nhân đến khu Giang Nam mua những đồ chôn chung với người chết (đồ vàng mã), hay là chính người ở Bắc Kinh, hiện tại làm đồ cổ lớn nhất là Kỷ Nhiên - Kỷ công tử .
Những mặt hàng mà công ty đấu giá của Kỷ Nhiên đem ra đấu giá, nói lý ra cũng là liên hợp các nhóm đào trộm mộ ở quanh đó, giúp bọn họ có được đồ vàng mã từ tay bọn trộm mộ.
Bởi vì trong nhà Kỷ Nhiên có người cơ to, hơn nữa tiền tài dư dả, cho nên mấy năm nay việc kinh doanh của Kỷ công tử luôn luôn xuôi gió thuận buồm, thanh danh công ty đấu giá cũng lên như diều gặp gió.
Nhưng khi mình bắt đầu buôn bán, Kỷ công tử càng làm nhận thức sâu sắc tầm quan trọng của gia thế, nếu hắn không dựa vào gia tộc, phỏng chừng sớm đã mất miếng cơm mà ăn, cho nên lúc này mới nghĩ đến chuyện đặt quan hệ với Diệp Thiên.
Nghe được cha giải thích, Diệp Thiên nghĩ một chút, nói:
- Ba, sáng mai con sẽ đi cùng ba, nhưng kinh doanh như vậy con cảm thấy ba không nên làm nhiều, quốc gia sớm muộn gì cũng sẽ coi trọng hơn, đến lúc đó đừng để họ tìm ba tính sổ!
Bất kể là ở niên đại nào, đào trộm mộ cũng là chuyện khiến người ta căm phẫn, huống chi là dùng cái nghề này kiếm tiền, theo đà phát triển của thị trường đồ cổ, nghành tương quan cũng sẽ có một vài hành động bảo hộ.
Diệp Đông Bình gật gật đầu, nói:
- Yên tâm đi, ba đã chuẩn bị tâm lý, mấy năm nay mua được không ít thứ tốt, chờ khi thị trường nóng lên ba sẽ đặc biệt thông qua đấu giá mà bán hàng …
So sánh với những người đồng nghiệp ở Phan gia viên, Diệp Đông Bình xem như người rất tinh mắt.
Diệp Đông Bình sở dĩ thường xuyên túng quẫn, cũng là bởi vì mấy năm nay hắn làm kinh doanh đồ cổ, đều là bỏ ra mua nhiều hơn bán đi, chờ đợi chờ đợi giá thị trường tăng vọt mới bán.
Đừng nhìn Diệp Đông Bình một năm chẳng bán được vài món đồ vật, đó là muốn tồn đồ mà thôi.
Những thứ không nói đâu xa, chính là trong nhà kho kia có hơn ba mươi văn món đồ sứ Minh Thanh, nếu Diệp Đông Bình lấy ra bán, tuyệt đối có thể náo động giới đồ cổ thành Bắc Kinh này.
Nhưng nếu không như vậy, áp lực với Diệp Đông Bình cũng tăng lên, tối thiểu hắn muốn kiếm cơm ăn? Còn phải trông coi cả nhà em gái, hơn nữa chi tiêu của tứ hợp viện, mỗi tháng cũng phải bỏ một khoản tiền không nhỏ, hắn chỉ mua không bán, vấn đề kinh tế sẽ trở nên túng quẫn.
Cho nên tầm nhìn của Diệp Đông Bình, hai năm qua liền chăm chú vào những đồ vàng mã từ mồ mả khai quật lên, mấy thứ này cũng có giá trị, khả năng tăng tỉ giá lớn, thứ hai giá cả thấp, vốn của Diệp Đông Bình cũng có thể quay vòng được.
- Ba, ngày kia con và ba cùng đi!
Diệp Thiên gật gật đầu không nói cái gì nữa, từ một người thư sinh biến thành một thương nhân, làm chủ nhân Diệp gia, trong lòng cha tất cũng có nỗi khổ nói không nên lời. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Đối với chuyện ngày kia đi tham gia cái chợ đen đồ cổ, Diệp Thiên cũng chỉ là ôm một ý niệm trong đầu, nhạc cụ của thầy tu dễ dàng nhìn thấy vậy sao?
Tối thiểu Diệp Thiên sống đã hai mươi năm, cũng đi theo lão đạo sĩ vào Nam ra Bắc, đi nhiều nơi như vậy, cho tới bây giờ ngoài khối "Đại Tề Thông Bảo" sư phụ cho hắn ra, cũng chỉ gặp "Vô Ngân" là một nhạc cụ của thầy tu.
Cho nên Diệp Thiên cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, sớm hôm sau đã đi tứ hợp viện của mình, bởi vì Vệ Hồng Quân có công trình lớn vào tháng sau, công trình bên này tiến triển cũng nhanh hơn, Diệp Thiên không thể không chú ý nhiều một chút.
-Diệp Thiên, công trình dưới đất cơ bản đã hoàn thành, phòng ốc cải tạo cũng tiến hành gần xong, ngoài mấy hoa viên, còn lại chủ yếu đều là một số trang hoàng nhỏ, cậu có yêu cầu gì tiếp tục nói nhé!
Nói chuyện với Diệp Thiên đương nhiên là kỹ sư Vương, trong khoảng thời gian này Vệ Hồng Quân bề bộn nhiều việc, cũng tương đối ít liên hệ cùng Diệp Thiên, chỉ là ngẫu nhiên gọi điện thoại mà thôi.
- Kỹ sư Vương, ba hoa viên này, nhất định phải dựa theo bản vẽ tôi yêu cầu mà làm, kích thước cái ao nhỏ cũng không thể đổi...
Diệp Thiên nói đến ba hoa viên, trước sau hai hoa viên chính là mắt trận của tứ hợp viện, đến khi toàn bộ thi công xong, nếu như từ trên trời cao nhìn xuống cái nhà này, liền phát hiện ra, cả tứ hợp viện giống như là một cái đồ án Bát Quái.
Còn trước sau hai hoa viên, chính là hai mắt âm dương trong Bát Quái Thái Cực đồ án, hoa viên trung viện thì là một pháp trận tụ linh.
Âm Dương nhị khí từ hai nơi này dồn vào bên trong tứ hợp viện, tiếp tục trải qua trận pháp Hán Bạch Ngọc ngầm cùng với tụ linh pháp trận trung viện dẫn đường, làm cho dung hợp lẫn nhau, cuối cùng sinh ra linh khí tinh khiết nhất trong thiên địa, dùng cho Diệp Thiên tu luyện.
Nhưng nhìn từ bề ngoài, tứ hợp viện này và các tứ hợp viện khác đều là giống nhau, chẳng qua gạch trên mặt đất và kiến trúc là mới mà thôi, cũng sẽ không ảnh hưởng phong cách cả tứ hợp viện.
Đối với sự tiến triển của công trình tứ hợp viện, Diệp Thiên vẫn rất hài lòng, hắn từng đem một viên Hán Bạch Ngọc lát nền đi đến cửa hàng kiểm tra, phát hiện hoàn toàn phù hợp yêu cầu của hắn.
Nhưng hành động của Diệp Thiên cũng khiến kỹ sư Vương thấy không hiểu, Hán Bạch Ngọc này trân quý, chính là bởi vì sắc thái trắng tinh, nên rất thích hợp để trang hoàng, nhất là làm lan can, nhưng Diệp Thiên cố tình lấy nó lát nền đường, cái này cũng chưa hết, lát xong rồi mặt trên còn phải lát lại một lớp gạch thường ở các tứ hợp viện.
Kỹ sư Vương từng nhắc qua việc này với Vệ Hồng Quân, nhưng Vệ Hồng Quân lại quở mắng hắn một bài, người sửa nhà chi tiền, chỉ cần không phải bảo anh giết người phóng hỏa, anh quản nhiều như vậy để làm gì?
Nghe được Diệp Thiên nhắc tới mấy hoa viên, kỹ sư Vương cười nói:
- Diệp Thiên, cậu yên tâm đi, để làm hệ thống nước hoa viên như ý cậu, Vệ tổng đặc biệt gọi một nhà thiết kế cảnh quan lâm viên vào công ty, nhất định sẽ làm cậu thỏa mản!
- Được, kỹ sư Vương, anh đi mau lên, tôi tự đi dạo là được rồi…
Diệp Thiên thỏa mản gật gật đầu.
Hiện tại làm được thế này, chính là có tiền dễ làm nên chuyện, căn phòng vốn cũ nát không chịu nổi, hiện tại cũng đã trang hoàng thành mới hoàn toàn, xà ngang bên trong không phải thay mới thì cũng được sơn lại một lần nữa, trong ngoài nhìn qua khiến người ta thoải mái.
Hơn nữa Diệp Thiên còn cho thi công toilet tại mỗi góc sân, điều này có nghĩa cũng không cần mỗi sáng sớm đi ra ngoài tranh bồn cầu, người ở qua nhà trệt cũng biết, đó không phải phiền phức bình thường.
Mặt khác Diệp Thiên cho người thông ba phòng ở trung viện, làm phòng bếp và nhà ăn, tuy rằng tứ hợp viện này từ bên ngoài mà nhìn vẫn là phong cách cổ xưa, màu sắc cổ xưa, nhưng bên trong lại là hiện đại vô cùng.
Còn Quỷ Môn ở hậu viện cùng với hành lang trước kia dùng nuôi gia súc, Diệp Thiên cũng đem đổi thành một cái ga ra, cổng ga ra hướng ra mặt đường bên ngoài, cách đó không xa chính là tường thành Tử Cấm thành.
Đến khi tứ hợp viện của Diệp Thiên này thi công xong, nhất định là tứ hợp viện độc nhất thành Bắc Kinh, cuối thập niên 90, mặc dù có người bắt đầu có ý thức xây lại tứ hợp viện, nhưng tuyệt đối sẽ không xây dựng lại gần như hoàn toàn giống như Diệp Thiên vậy.
Đương nhiên, có thể cải tạo tứ hợp viện thành như vậy, cũng đều là do tiền tài mà có, phải biết rằng, Diệp Thiên mua tòa nhà này mất hơn bảy mươi vạn, nhưng hiện tại thi công đã lên đến một trăm năm sáu chục vạn, cái này cũng chưa tính đồ dùng trong nhà và phương tiện sau này cần dùng.
Diệp Thiên dù sao cũng không có việc gì, vừa vuốt con ấu điêu vừa đi lại chung quanh, ấu điêu lớn rất nhanh, cũng đã có răng nanh, cắn lấy ngón tay Diệp Thiên đã hơi hơi cảm giác đau.
Hơn nữa ấu điêu chưa bao giờ uống sữa bột, chỉ ăn thịt gà, lúc mới đầu khiến cho Diệp Đông Lan mỗi ngày oán hận không thôi, người còn chưa nói, lại còn phải hầu hạ súc vật.
Nhưng ấu điêu thực sự rất thông minh, ngoài Diệp Thiên ra, cũng chỉ cho Diệp Đông Lan ôm nó, không có việc gì liền nằm trong lòng Diệp Đông Lan sưởi nắng, điều này cũng làm Diệp Đông Lan thấy vui, oán khí dĩ nhiên là không còn.
Cả ngày đi lại xem xét tứ hợp viện của mình, đến tối Diệp Thiên mới trở lại nhà, nhưng lại bị cha níu lấy cái lỗ tai giáo huấn một trận, nguyên nhân là hắn ra ngoài lại không mang di động.
Sớm hôm sau, Diệp Đông Bình lái xe phá Santana, mang theo Diệp Thiên hướng ra ngoại ô thành phố, nghe nói hôm nay cả mấy người kinh doanh ở Thiên Tân cũng đã đến, làm rất lớn.
Diệp Đông Bình quay về Bắc Kinh thời gian ngắn, hơn nữa mỗi lần mua cũng không tính lớn, cho nên danh tiếng trong giới cũng không vang, giới chợ đen chắc chắn sẽ không mời hắn, lần này nhờ có con trai mà được mời, đi đường Diệp Đông Bình cũng có chút hưng phấn.
- Diệp Thiên, con xem tiểu khu biệt thự bên này thật tốt, không khí tươi mát phong cảnh tuyệt đẹp, vừa tốt cho sức khỏe lại bảo vệ môi trường...
Khi xe chạy qua vùng ngoại thành thì Diệp Đông Bình đột nhiên muốn nhắc đến tứ hợp viện của Diệp Thiên, không khỏi mở miệng nói:
- Bảy mươi vạn mua tứ hợp viện, thêm trang hoàng gần hai trăm vạn, thật không biết con làm sao?
Diệp Đông Bình đang ở nhà cũ, sau này không phải là sẽ truyền cho con trai sao? Cho nên hắn cảm giác Diệp Thiên đi mua tứ hợp viện đó, thuần túy là hành vi thừa, bây giờ kẻ có tiền đều thích chạy ra ngoại ô thành phố.
- Hắc hắc, ba, con thích tứ hợp viện, ba đừng quên, con lớn lên ở nông thôn, cái gì mà khỏe mạnh và bảo vệ môi trường, ở nông thôn không biết bao nhiêu người nằm mộng cũng muốn vào thành phố hít khói ô tô đấy !
Diệp Thiên thật lâu không nói chuyện phiếm với cha, ngồi trên xe liền tán vài câu, tâm tình cũng rất không tồi, hai người cùng cười, xe chạy đến bên ngoài cửa chính một bức tường vây, ở trên tường vây đầy miếng vụn thủy tinh.
Cửa lớn làm bằng sắt, rộng chừng bốn năm thước, cao hơn hai thước, từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn được tình hình bên trong.
Bên cạnh cửa chính treo biển một nhà máy sửa chữa, có điều nơi này vừa không gần quốc lộ cũng không gần đường lớn, người biết chuyện liếc mắt một cái có thể nhìn ra đây là dùng với mục đích khác. !
/915
|