Thiên Tài Tướng sư

Chương 226-227: Đấu giá

/915


- Ba, chuyện tiền mặt này ba không cần quan tâm, mấy thứ đó ... đối với con rất quan trọng, có thể chữa khỏi thương thế của con!

Mặc dù bệnh trong cơ thể Diệp Thiên đã gần như khỏi hắn, nhưng tóc hắn còn chưa hoàn toàn biến thành đen, thế nhưng lúc này vẫn lấy ra để ứng phó với cha hắn, nếu không giải thích cho hắn rằng đó là nhạc cụ của thầy tu, thật quá mức phiền toái.

- Hả, sao con không nói sớm hả?

Nghe được lời của con, Diệp Đông Bình cũng nhảy chân lên, cần nhiều tiền hơn nữa, cũng không quan trọng bằng sức khỏe của con!

Diệp Thiên nghe vậy cười nói:

- Ba, không có chuyện gì, họ Dư đó là thương nhân, hắn nhất định cũng sẽ không đưa giá cao, ở đây con cũng có tiền...

Kỳ thật Diệp Thiên cũng có chút hối hận, vừa rồi biểu hiện của chính mình quá mức kích động, nếu hắn trì hoãn một chút, họ Dư kia cũng chưa chắc đã mua món ngọc kia.

Hai người tranh chấp, ngược lại lại khiến ông chủ hàng được lợi, đồ đáng giá ngót nghét một vạn, hiện tại lại không biết cần chi bao nhiêu tiền .

Nhưng mấy món đồ vật đó thật sự là quá mức đáng quý , Diệp Thiên lúc ấy cũng không còn khống chế nổi tâm trạng của mình, nếu lại thấy một lần nữa, Diệp Thiên phỏng chừng vẫn là sẽ cùng ông chủ Dư kia tranh chấp.

Còn về tiền, Diệp Thiên cũng không phải lo lắng, trên tay hắn còn có một cái thẻ một trăm vạn, cùng lắm thì dùng một trăm vạn này mua vài món nhạc cụ của thầy tu thôi, dù sao ở Hồng Kông có một người họ Đường coi tiền như rác, chỉ cần mình chịu bán, ông lão kia sẽ vội vàng đến đưa tiền.

- Lão Dư, vừa rồi có chuyện gì thế?

Trong giời đồ cổ này, cái lưỡi cũng rất nhanh, một số người ngày thường giao hảo tốt với Dư Khốc, lúc này sẽ vây quanh ông chủ Dư mà hỏi.

Ông chủ Dư vẫn còn cơn giận chưa nguôi, thở phì phì nói:

- Nhóc con chưa đủ lông đủ cánh không hiểu quy củ, cha hắn không để ý đến, hắn lại muốn mua, còn cướp từ trong tay của tôi, các ông nói xem, tôi có thể nuốt cơn tức này xuống sao?

Nghe được Dư Khốc nói vậy, một người có quen Diệp Đông Bình nói:

- Lão Diệp bình thường cũng là người trầm ổn, con của ông ta sao lại dễ xúc động vậy?

- Không biết có phải là hắn cố ý hay không đây?

Dư Khốc hừ lạnh một tiếng, nói:

- Họ Diệp kia chính là được Kỷ tổng mời đến, nói không chừng là không coi chúng ta ra gì đây!

- Ông ta dám? Ông ta mới đến thành Bắc Kinh được bao lâu?

- Đúng vậy, chúng ta làm nghề này ở Bắc Kinh cũng đã hơn mười năm, ông ta còn muốn qua mặt chúng ta sao?

- Lão Dư, lát nữa ngài cũng không được mềm lòng, còn tưởng rằng chúng ta đều bùn à?

Dư Khốc thốt ra lời này, xem như khiến mọi người nổi giận, tục ngữ nói người đồng hành là thù địch, không ai hi vọng có thêm nhiều người tranh giành thức ăn từ trong bát của mình, mọi người sôi nổi cổ vũ.

Nhìn thấy mọi người bị mình phát động, trong lòng Dư Khốc mừng thầm, chắp tay nhìn bốn phía, nói:

- Chư vị yên tâm, hợp tiền lại, chúng ta sợ ai chứ? Lát nữa nếu ông ta vừa ý cái gì, mấy người cũng đều giúp đỡ một chút nhé!

Dư Khốc mong được giúp đỡ, nhưng nếu nghe ra, ý tứ của hắn là nói: chỉ cần là thứ mà Diệp Đông Bình nhìn trúng, tất cả mọi người sẽ đến nâng giá, đừng để cho hắn được hài lòng.

Nhưng ông chủ Dư cũng không biết, trong túi ông chủ Diệp hiện tại ngay cả một ngàn đồng tiền cũng chưa đủ, nếu không phải vậy vừa rồi sẽ không đến mức nhìn thấy mấy khối ngọc kia mà phải đứng lên.

Thời gian đấu giá là 2h chiều, vẫn là tiến hành ngay tại lều, đừng nhìn địa điểm có chút sơ sài, nhưng trình tự cũng vô cùng chính quy, ngay cả người chủ trì buổi đấu giá sư, đều là người được chứng nhận chứng chỉ đấu giá.

Nhưng quy tắc đấu giá, cũng có chút khác với đấu giá thông thường, định giá vật phẩm đấu giá, toàn bộ đều là chủ nhân chế định, đặt giá ba lượt, không ai nói gì sẽ được bảo lưu.

Khi đến một giờ rưỡi, những chủ quầy hàng còn chưa bán được hàng, liền kéo nhau thu thập đồ đạc trước mặt lại, chủ yếu đều là đóng lại cả lô, bọn hắn cũng không có thời gian đi bán từng món.

Tiến hành đấu giá vật chủ cũng là chia làm hai loại, có rất nhiều người bởi vì lấy ra đồ không được tốt và đẹp mắt, không người hỏi thăm, có người lại là hoàn toàn tương phản, vật của bọn họ rất được hoan nghênh, bọn họn muốn thông qua đấu giá bán được một cái giá cao.

- Chư vị, lại đến thời gian đấu giá rồi, hi vọng mọi người có thể mua được vật phẩm mình thích, được rồi, nhiều lời thêm vô nghĩa, bắt đầu đấu vật phẩm quầy hàng giá số 1. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Cùng với lời của người chủ trì đấu giá, một người chủ hàng đem mấy món đồ bày phía trước bàn đấu giá.

Người tới nơi này bán đồ, không hề giống người bày hàng trong chợ đồ cổ, từ tranh chữ đến đồ đồng thau … cái gì cũng có, phần lớn đều là đơn giản bốn năm món, nhiều một chút cũng chỉ bảy tám món.

Người chủ trì đấu giá đeo đôi găng tay trắng, đánh giá một hồi vật trên bàn, mở miệng nói:

- Đây là món ngựa ba màu và ba món nhân vật anh hùng đời Đường, chủ hàng ra giá hai mươi vạn, mời các bạn ra giá!

Là một người chủ trì đấu giá đồ cổ, nhất là loại đấu giá mà truớc đó chưa từng nói với người chủ trì về vật được đấu giá, rất cần người chủ trì có năng lực tương đối uyên thâm, nếu như nói sai, vậy sẽ làm thành trò cười .

- Hai mươi mốt vạn!

Tiếng của người chủ trì đấu giá chưa dứt, đã có người hô giá.

- Hai mươi lăm vạn!

- Ba mươi vạn!

- Tôi ra ba mươi tám vạn!

- Tôi ra năm mươi vạn!

Trong này không ít ông chủ có hứng thứ với món đồ thời Đường này, sôi nổi hô cả, hơn một phút ngắn ngủn, mấy món này liền từ giá hai mươi tăng lên tới năm mươi vạn.

Bình gốm màu đời Đường là một tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc được giới sưu tầm quốc tế theo đuổi sớm nhất, ở nước ngoài nguồn tiêu thụ rất tốt, hơn nữa giá cả cực cao, ở những năm tám mươi đã từng lên đến mấy ngàn vạn.

Tuy rằng giá trị gốm màu đời Đường trên thị trường quốc tế hiện tại đã hạ xuống, nhưng phẩm chất món đồ này rất tốt, chỉ cần có thể mua về tay, sang tên liền có thể bán được năm trăm vạn, còn là đôla mới được.

Cho nên trong này bắt đầu có sự cạnh tranh kịch liệt chung quanh mấy món này, nghe vậy, chủ nhân của món đồ gốm màu đời Đường đứng một bên cười toe tóe, có lẽ bán được thứ này rồi, hắn có thể rửa tay gác kiếm.

Có người sẽ nói, người nọ ra giá khởi điểm là hai mươi vạn, sang tên có thể có được trên trăm vạn, nếu mấy thứ này lợi nhuận cao như thế, Kỷ công tử sao không tự mình mua mà lại để đi đấu giá, chỉ kiếm tiền hoa hồng?

Đây cũng chính là chỗ cao mình của Kỷ Nhiên, mua đồ từ tay bọn người đào mồ trộm, là cần gánh vác mạo hiểm nhất định, hơn nữa tính cảnh giác của những người này cực cao, lần này bán cho anh, lần sau chưa chắc còn có thể giao dịch cùng với anh.

Hơn nữa bởi vì vật trong tay người đào mồ trộm vốn là lai lịch bất chính, rất nhiều người khi mua những thứ này, đều cố gắng hạ thấp giá xuống, người đào mồ trộm chân chính thường thường cũng là người kiếm được ít tiền nhất từ những đồ đó.

Phương pháp của Kỷ Nhiên cũng trái ngược, hắn cung cấp cho người đào mồ trộm phương thức giao dịch này, đồng thời cũng làm cho người đào mồ trộm có lợi nhiều nhất.

Như vậy, người đào mồ trộm mấy tỉnh chung quanh cũng chỉ thừa nhận hắn, không dễ dàng lại tiến hành mua bán cùng người khác, theo ý nào đó mà nói, Kỷ công tử cũng lũng đoạn được con đường đặc biệt này.

Đương nhiên, nếu gặp được một số đồ cực kỳ thích thì Kỷ công tử cũng sẽ thương lượng cùng người đào mồ trộm trước, nếu không cái đó đem đi đấu giá, không tránh được cái giá trên trời.

- Một trăm hai mươi vạn, ông chủ Hồ ra giá một trăm hai mươi vạn, còn có người nào ra giá khác không?

- Được, một trăm hai mươi vạn, đồng ý, mời ông chủ Hồ và chủ nhân món đồ vào bên trong giao dịch!

Cùng với một tiếng búa vang, người chủ trì đấu giá tuyên bố vật phẩm của chủ quầy số 1 đã được bán, ở nơi này, những vật có giá hơn một trăm vạn, thật sự cũng không thấy nhiều.

Phải biết rằng, gốm màu đời Đường cho dù có giá cao ở nước ngoài, nhưng anh nhất định phải có cách tuồn hàng đi ra ngoài, chuyện này cần mạo hiểm nhất định, hơn nữa cho dù tuồn được hàng ra nước ngoài, anh cũng chỉ có thể lấy được một phần giá thực ở nước ngoài.

Cho nên cuối cùng ông chủ Hồ có thể kiếm được, cũng chỉ hai ba trăm vạn, nhưng vạn nhất ở đâu đó xảy ra sai sót, hơn một trăm vạn của hắn cũng đi tong.

Nhưng những đồ đào từ mộ phần ra, có tốt mà cũng có kém, vật phẩm chủ quầy hàng số 2 đem ra đấu giá, lại không được như ý người chủ, chỉ bán được ba vạn đồng.

Kế tiếp những người đó có lấy ra nhiều thứ nữa, nhưng so với bình gốm màu đời Đường còn kém rất nhiều, người bán cũng móc nối với nhau tiếp tục nâng giá, liên tiếp đấu giá hàng của bảy tám quầy hàng, rất ít có món ra giá thấp hơn 1 vạn.

Hơn nữa cũng không phải toàn bộ đồ đem đấu giá đều thành công, có ba bốn chủ quầy hàng cuối cùng đều bảo lưu, những người đó cũng chỉ có thể phẫn nộ thu thập đồ về, cân nhắc xem lần sau nên đến mồ mả nhà ai đào trộm thứ tốt hơn.

- Món đấu giá tiếp theo chính là mấy món ngọc, đây là sáu món ngọc khắc hình 6 trong mười hai con giáp sáu, thời cổ đại hẳn là vật dùng tế thiên, chủ hàng ra giá hai vạn đồng, người có hứng thú xin ra giá !

Đợi chừng hơn một giờ sau, rốt cục đã đến lượt đấu giá mấy món nhạc cụ của thầy tu, người chủ trì đấu giá nói xong, đấu giá lại bắt đầu.

- Năm vạn!

Người ra giá đầu tiên chính là ông chủ Dư, sau khi ra giá, Dư Khốc khiêu khích nhìn thoáng qua Diệp Thiên - cách đó không xa.

- Sáu vạn!

Diệp Thiên không nhanh không chậm cũng hô lên giá tiền của mình, trong lòng hắn nắm chắc, một trăm vạn cũng đủ mua mấy món ngọc này.

- Tám vạn!

Khiến người ngoài không ngờ chính là, ngoài Diệp Thiên cùng ông chủ Dư, lại có thêm một người phát giá. Sau khi Diệp Thiên và ông chủ Dư xảy ra tranh chấp, người nọ cũng cẩn thận cân nhắc mấy món ngọc.

- Mười hai vạn!

Đối với chuyện có người ngoài ra giá, Diệp Thiên cũng không bất ngờ, giơ tay lại đưa ra một cái giá mới, lần này Diệp Thiên trực tiếp tăng thêm 4 vạn.

Mấy món cổ ngọc này, đều là ngọc Hòa Điền Tử và chạm trổ tốt nhất mà thành, chôn trong cổ mộ đã lâu, đã bị bùn đất và không ít nước cùng với các chất ăn mòn, ít nhất một cái đã bị thấm sắc 4 màu, nhưng chỉ cần dùng qua một thời gian, cũng có thể bán được năm ba vạn trên thị trường.

- Mười lăm vạn!

Lần này hô giá chính là ông chủ Dư, nhưng sắc mặt hắn đã không được trấn định như vừa rồi, đúng như Diệp Thiên nói vậy, Dư Khốc là người làm ăn, cá cược thì có thể, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì cá cược mà làm thâm hụt tiền kinh doanh.

Đối với mấy món ngọc này mà nói, giá mười lăm vạn đã không tính thấp, nếu không phải Diệp Thiên và ông chủ Dư xảy ra tranh chấp, trong chợ đen này, nhiều nhất cũng chỉ bán được hai ba vạn.

Cho nên khi ông chủ Dư vừa hô giá này, người chen giữa kia, đương nhiên sẽ im lặng, hắn chẳng qua muốn mua về kiếm chút đỉnh, nếu giá cả đã cao như vậy, hắn cũng không cần phải tiếp tục theo.

- Ông chủ Dư ra giá mười lăm vạn, mười lăm vạn một lần, còn có vị nào ra giá nữa hay không? Mười lăm vạn lần hai!

Người chủ trì đấu giá tự xem ra, mấy món ngọc Tế Tự này, cùng lắm cũng chỉ đến giá này, hơn nữa ông chủ Dư mua về, có thể kiếm được tiền hay không còn chưa nói chắc.

Cho nên người chủ trì đấu giá chắc chắn sẽ không có ai khác lại phát giá, nói câu tiếp theo cũng nhanh, búa cũng đã giơ lên cao.

- Mười sáu vạn, tôi ra giá mười sáu vạn!

Nhưng khi người chủ trì đấu giá sắp hạ búa, tiếng của Diệp Thiên lại vang lên, hắn tăng giá thêm cũng không nhiều, chỉ là một vạn, cũng khiến ông chủ Dư khó chịu, khó chấp nhận.

Diệp Thiên cũng không phải nhiều tiền quá không biết tiêu tiền, có thể tiết kiệm một chút dĩ nhiên là sẽ tiết kiệm một chút, hắn đã quyết định, mặc kệ Dư Khốc ra giá nhiều ít, chỉ cần không vượt qua một trăm vạn, Diệp Thiên sẽ tăng thêm một vạn.

Nếu Dư Khốc thật sự cần phân cao thấp, đẩy giá mấy khối ngọc này lên trên một trăm vạn, hai người cho dù có thể kết thù, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ không tiếp tục phát giá, mà sẽ dùng thủ đoạn giang hồ đi giải quyết chuyện này .

- Mười sáu vạn, vị tiên sinh này ra giá mười sáu vạn, không biết ông chủ Dư còn có thể tăng giá hay không?

Người chủ trì đấu giá bị Diệp Thiên hô giá kích thích, cũng không có ý nghi ngờ hỏi Dư Khốc, nếu như là ở đấu giá chính quy thì hắn cũng không dám làm như thế.

- Mười tám vạn!

Dư Khốc vốn không có ý định ra lại giá, bởi vì ở trong lòng hắn, mấy khối ngọc này bán đi cao nhất chỉ có thể bán được mười lăm mười sáu vạn, mua vào mười tám vạn, đã là thâm hụt tiền.

Nhưng trong lời của người chủ trì đấu giá, thì thật sự là đang công kích ông chủ Dư, hơn nữa lúc trước lại vênh váo trước mặt các đồng nghiệp, cho nên mới không thể không kiên trì, lại tăng hai vạn.

- Tôi ra mười chín vạn!

Diệp Thiên không nhanh không chậm mà vẫn thong dong phát giá, nhưng giọng nói cũng vẫn ôn hòa, hắn cũng không muốn kích thích ông chủ Dư đấu giá cùng mình đến cùng, đó là việc mà người không kiềm chế mới làm.

- Vị tiên sinh này ra giá 19 vạn, xem ra cậu ta rất chung tình với mấy món cổ ngọc này, 19 vạn lần thứ nhất!

Người chủ trì đấu giá vừa tốn nước bọt, vừa nhìn về phía ông chủ Dư sắc mặt đang có chút đỏ lên, vừa rồi kích thích hắn một chút, giá cả lại tăng lên mấy vạn, tiền hoa hồng của người chủ trì đấu giá cũng tăng thêm không ít.

- Mẹ nó, có ngu mới theo tiếp!

Ông chủ Dư vờ như không thấy ánh mắt người chủ trì nhìn mình, đầu óc hắn rất bình thường, nếu thật sự là tranh được với Diệp Thiên, cho dù trở về đem bán đi, sau đó phỏng chừng cũng không tránh được bực bội.

- Mười lăm vạn lần hai, mười lăm vạn...

Thấy ông chủ Dư bắt đầu rụt đầu rùa, người chủ trì đấu giá có chút thất vọng, nhưng buổi đấu giá còn phải tiến hành, hắn giơ búa liền chuẩn bị ấn định đấu giá lần này.

Nhưng trong cuộc sống luôn có những bất ngờ, ngay khi búa của người chủ trì đấu giá đã rơi đi xuống, một tiếng nói vang lên:

- Hai mươi vạn!

Tiếng hô giá tuy rằng không lớn, nhưng rất kiên định, rõ ràng lọt vào lỗ tai mọi người trong này.

Phản ứng của người chủ trì đấu giá rất nhanh chóng, cánh tay khẽ lệch đi, búa liền rơi xuống mép bàn, vì che dấu sự xấu hổ của mình, người chủ trì đấu giá liền la lớn ngay khi mọi người còn chưa thấy rõ:

- Hai mươi vạn! Vị... Vị tiên sinh này ra giá hai mươi vạn!

- Ai ra giá vậy?

- Mấy khối ngọc này giá trị đến như vậy sao? Không phải chỉ là mấy khối ngọc Hòa Điền Tử sao?

- Đúng vậy, chẳng lẽ giá cả thị trường Ngọc Thạch lại tăng? Cũng không nghe nói chuyện này?

Không chỉ có người chủ trì đấu giá khiếp sợ trong lòng, cơ hồ mọi người ở đây, đều hoài nghi đối với giá cả này, lại vừa thì thầm với nhau nghị luận, vừa tìm kiếm người ra giá trong đám người.

- Không ngờ là cậu ta? Tiểu tử này xem ra thích náo nhiệt đây!

Thính lực của Diệp Thiên phi thường tốt, chỉ cần hắn nghe qua một lần, căn bản đều có thể nhớ rõ là giọng của ai, tuy rằng người nọ chỉ hô lên ba chữ "Hai mươi vạn" kia, Diệp Thiên vẫn phân được rõ thân phận của hắn.

Người này dĩ nhiên là người bán đèn Chu Tước cho Diệp Thiên - Chu Khiếu Thiên, biết được là hắn, chân mày Diệp Thiên cũng hơi hơi nhíu lại, bởi vì Chu Khiếu Thiên hô lên giá này, rất có thể đã nhận ra giá trị mấy món ngọc này.

- Ba mươi vạn!

Lần này Diệp Thiên không tiếp tục tăng một vạn một nữa, bởi vì nếu đối phương biết giá trị thứ này, tuyệt đối sẽ bỏ ra đến chút tiền cuối cùng trong túi, cho nên Diệp Thiên trực tiếp hô lên giá ba mươi vạn.

- Chàng thanh niên này điên rồi chăng? Khối ngọc đó căn bản không đáng giá này!

- Đúng vậy, mặc dù là ngọc cổ, nhưng cũng không cao như vậy?

- Chẳng lẽ Ngọc này thật sự đáng giá như vậy? Có chỗ nào đó chúng ta không hiểu sao?

- Hô đi, hô càng cao lỗ càng nhiều, Diệp Đông Bình thông minh lanh lợi như vậy, sao lại sinh ra đứa con ngốc như vậy?

Diệp Thiên vừa hô giá xong, mọi người lại xôn xao bàn tán, có người không hiểu, cũng có người vui sướng khi người gặp họa như Dư Khốc.

Nhưng còn có một vài người, cũng căng mắt nhìn mấy khối ngọc kia, muốn nhìn được gì đó, những người ở đây, không phải kẻ ngu, không ai cầm tiền tiêu lãng phí.

- Ba mươi lăm vạn!

Trong đám người, Chu Khiếu Thiên có chút áy náy nhìn Diệp Thiên cười cười, nhưng hô giá vẫn phải hô, đúng như Diệp Thiên nghĩ, thật sự hắn đã nhìn ra vài món ngọc này là không tầm thường.

Chuẩn xác mà nói, không phải Chu Khiếu Thiên nhìn ra, mà là la bàn cổ tay áo hắn cảm ứng được.

Diệp Thiên và Dư Khốc tranh luận, lúc ấy cũng bị Chu Khiếu Thiên vừa ăn cơm xong nhìn thấy, bị thu hút mà tò mò, sau khi hai người rời đi, hắn cũng tới trước quầy hàng đó xem xét một hồi.

Bản thân Chu Khiếu Thiên không mang dụng cụ mẫn cảm với nguyên khí thiên địa, cũng không thể biết được nguyên khí rối lọan, nhưng khi hắn cầm lấy mấy khối ngọc này, kim la bàn trong cổ tay áo, cũng điên cuồng chuyển động.

Dùng phương pháp của ngành nghiên cứu mà nói, la bàn chính là dụng cụ lợi dụng kim la bàn xác định phương vị từ trường, nhưng ở trong mắt thầy phong thủy, la bàn lại là công cụ có thể tránh dữ tìm lành, kim la bàn của nó chỉ hướng, cũng đại biểu cho nhiều hàm ý.

Kỳ thật Chu Khiếu Thiên sớm cũng biết hắn bán đèn bằng đồng thau là một vật có chứa hung sát khí, đây cũng là một trong những nguyên nhân khi Diệp Thiên hỏi tên hắn, hắn chịu nói, bởi vì nghề chính của Chu Khiếu Thiên là thầy phong thủy, đào mồ trộm chỉ là ngẫu nhiên dính vào.

Chu Khiếu Thiên nghĩ, sau này Diệp Thiên vì đèn Chu Tước gặp phiền toái, nhất định sẽ thông qua Kỷ Nhiên mà tìm hắn, đây chẳng phải lại có thêm tiền sao? Cho nên hắn mới đồng ý bán đèn Chu Tước giá ba vạn đồng.

Nhưng khi nhìn thấy mấy khối ngọc này, Chu Khiếu Thiên mới biết Diệp Thiên không phải là một người đơn giản như vậy, người mà liếc mắt một cái phân rõ mấy khối Ngọc âm dương hoà vào nhau này, há lại không nhận ra đồ của hắn là hung khí?

- Ba mươi lăm vạn, vị tiên sinh này ra giá ba mươi lăm vạn, vị tiên sinh kia, xin hỏi cậu còn muốn ra giá không?

Sự tình đã như vậy, hiện tại chỉ có Diệp Thiên và Chu Khiếu Thiên hai người đấu giá vài món đồ vật này, người chủ trì đấu giá mặc dù không hiểu gì về lần đấu giá này, nhưng vẫn phải thực hiện hết chức trách của mình.

- Tôi ra năm mươi vạn!

Diệp Thiên cũng thấy buồn bực, vốn nghĩ hai mươi vạn có thể mua về, nửa đường lại gặp một tên Trình Giảo Kim, hơn nữa còn là người trong nghề, một trăm vạn có thể mua được hay không, trong lòng Diệp Thiên cũng bắt đầu không nắm chắc .

Có điều Diệp Thiên không ngờ, ngay khi hắn nói ra cái giá 50 vạn, Chu Khiếu Thiên cũng cười khổ một tiếng, mở miệng nói:

- Được, vật này của cậu!

- Anh từ bỏ?

Diệp Thiên nghe vậy lại ngây ngẩn cả người, hắn đang nghĩ, mấy thứ này đấu giá đến một ngàn vạn, vậy cũng không thể nương tay.

Nhưng Diệp Thiên cũng không ngờ, đối phương cũng muốn có thể lấy ra một trăm ngàn để mua, nguyên nhân sở dĩ Chu Khiếu Thiên bỏ cuộc không đấu giá, chủ yếu là hắn không có tiền.

Mặt khác, còn một điều chính là, không phải tất cả mọi người đều hiểu được nhạc cụ của thầy tu.

Mặc dù Chu Khiếu Thiên cảm giác mấy khối ngọc này không tầm thường, nhưng bản thân hắn cũng chính là người hành nghề phong thủy ở nông thôn, trình độ không cao, cũng không biết giá trị của những pháp khí này.

Giống như là Diệp Thiên, nếu không phải lần đầu tiên bán pháp khí là bán cho Đường Văn Viễn, pháp khí đầu tiên của hắn có khả năng chỉ biết bán đi với giá hơn mười vạn mà thôi.

Nếu nói như vậy, lúc này Diệp Thiên cũng sẽ không kiên quyết theo đấu giá mấy thứ này đến bước này.

- Năm mươi vạn! Vị tiên sinh này ra giá năm mươi vạn, tôi nghĩ, đây cũng là một lần đấu giá gây bất ngờ nhất hôm nay, tin rằng cũng không có người lại ra giá, năm mươi vạn, đồng ý bán, mời hai vị vào bên trong giao dịch!

Vụ giao dịch này quả là làm cho người ta khó hiểu, nhìn thấy Chu Khiếu Thiên không theo đấu giá, hắn thậm chí còn tiếp kiệm luôn hai câu nhắc lại giá, trực tiếp gõ búa hoàn thành vụ mua bán.

Tuy rằng quá trình đấu giá có biến đổi bất ngờ, nhưng mua được mấy món pháp khí này, Diệp Thiên vẫn rất cao hứng, ít nhất mắt trận mà pháp trận ở tứ hợp viện cần đã không thiếu, đừng nói năm mươi vạn, ngay cả 100 vạn Diệp Thiên cũng sẽ bỏ ra.

Hơn nữa đối với Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên cũng không có gì ác cảm, bởi vì đổi là bản thân mình, hắn nhìn thấy mấy món đồ này, chỉ sợ cũng không nhịn được phải ra tay.

Đợi cho người chủ trì đấu giá tuyên bố đồng ý bán, Diệp Thiên cũng không đi ra phòng ngay, mà là đi đến trước mặt Chu Khiếu Thiên, đem danh thiếp của cha hắn ra, nói:

- Anh Chu, đây danh thiếp cha tôi, hi vọng anh sẽ liên hệ!

Diệp Thiên xuất đạo đến nay, ngoài một tên trong đội đào mồ trộm hiểu được một chút về thuật pháp ra, đây là người thứ nhất gặp được biết đến pháp khí của thầy phong thuỷ, cho nên Diệp Thiên cũng muốn trao đổi với người này.

- Được, nhất định!

Chu Khiếu Thiên gật gật đầu, tiếp nhận như vàng.

Diệp Thiên cười khoát tay, cùng người chú mấy khối ngọc đi đến phòng trong, hiện tại hắn không có một xu tiền mặt, đang cân nhắc trong đầu nên nói như thế nào để ông già kia chịu nhận chuyển khoản đây


/915

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status