-Diệp Thiên, việc này rốt cuộc là sao vậy?
Nhìn thấy một đống lộn xộn dưới đất, Trần Hỉ Toàn nhìn về phía Diệp Thiên.
Ban nãy nghe người châm trà bảo trong này đang đánh nhau, Trần Hỉ Toàn sợ Diệp Thiên chịu thiệt, gọi vài nhân viên thân thể khỏe mạnh chạy đến, ai ngờ sau khi bước vào, trong này lại sóng yên biển lặng.
-Không gì, mọi người đều ra ngoài trước đi, chúng tôi còn có việc phải bàn!
Diệp Thiên còn chưa trả lời, thì Đường Văn Viễn đã đứng dậy, tiếng của ông ta mặc dù không cao, nhưng lại có một uy thế khiến người ta không tài nào từ chối được.
-Việc này…
Trần Hỉ Toàn nhìn về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên nghĩ ngợi một lát, bèn nói:
-Chú Văn, đổi phòng khác cho chúng tôi, cho người quét dọn nơi này một cái.
Trần Hỉ Toàn gật đầu, nói:
-Được, vậy mọi người đến phòng bên cạnh nhé, tiểu Vương, kêu người quét dọn nơi này đi!
Sau khi đưa bọn Diệp Thiên đến một phòng khác, Trần Hỉ Toàn bước ra, nhíu chặt mày lại:
-Ông già đó rốt cuộc là ai vậy? Nhìn sao mà quen mặt thế?
Sau khi nghĩ hoài không ra, Trần Hỉ Toàn lắc đầu, bỏ đi tìm Vương Gia Huân, mặc dù ông ta không để tâm Diệp Thiên làm gì trong làng du lịch, nhưng dù gì cũng là một trong các ông chủ, có chuyện thì cũng phải hỏi đến một chút.
Sau khi đổi phòng trà, Diệp Thiên ngồi lên chính giữa ghế sofa, Đường Văn Viễn và Đỗ Phi chỉ có thể ngồi ở hai bên của hắn ta, còn về A Đinh, thì nghiêm túc đứng ở phía sau của Đường Văn Viễn.
Lúc này trong lòng A Đinh nghĩ mà thấy sợ, ông ta biết rõ võ công của Đỗ Phi, đừng nghĩ bản thân ông ta nhỏ hơn Đỗ Phi gần hai mươi tuổi, nhưng tuyệt đối không thể tiếp được quá ba chiêu của Đỗ Phi.
Người mạnh mẽ như Đỗ Phi ngay cả một chiêu của Diệp Thiên cũng không thể đỡ được, nếu đổi lại là ông ta, nhất định sẽ còn chết thảm hơn nữa.
Thế nên lúc này A Đinh đứng ở đó thầm mừng là mình đã không gây chuyện với Diệp Thiên, nếu không thì lúc nãy người xém bị Diệp Thiên bóp chết, chính là bản thân ông ta mất rồi.
Sau khi ngồi xuống, trong lòng Diệp Thiên vẫn có chút khó chịu, chỉ vào Đỗ Phi, nói với Đường Văn Viễn:
-Lão Đường, người như thế này, sau này đừng mang đến gặp tôi nữa!
-Diệp Thiên, xin lỗi, là do ta lỗ mãng!
Nghe xong lời của Diệp Thiên, Đỗ Phi sầm mặt lại, ông ta cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, bị một thanh niên hơn hai mươi tuổi giáo huấn, nhưng lại không dám nổi nóng.
Hơn nữa Diệp Thiên không lên tiếng, Đỗ Phi thậm chí ngay cả hai cánh tay bị gãy của mình cũng không dám nắn lại, rã rời buông xuôi ở hai bên người, khuôn mặt thỉnh thoảng lại co giật, rõ ràng là đang chịu đựng sự đau đớn do hai vai mang lại.
Diệp Thiên không thèm đoái hoài đến lời xin lỗi của Đỗ Phi, mà cứ nói tiếp:
-Lời này không cần nói với tôi, sau này nếu tâm tình tôi được tốt, nói không chừng sẽ đến Hồng Môn một chuyến!
-Diệp…Diệp Thiên, cậu thật là bậc trưởng bối à?
Đỗ Phi nghe ra được hàm ý trong lời nói của Diệp Thiên, trán liền toát mồ hôi liên tục, Diệp Thiên nói đến Hồng Môn một chuyến, đương nhiên là đi đưa thiếp nhập môn rồi, nếu hắn ta quả thật là trưởng bối trong bang, vậy thì hành vi hôm nay của ông ta, đủ để gánh chịu môn quy tàn khốc rồi.
-Tiểu Phi, lời của ta mà cậu cũng không tin à? Diệp Thiên là đệ tử đích truyền của Lý Thiện Nguyên – trưởng bối có chữ "Lý", chỉ là vẫn chưa đưa thiếp nhập môn mà thôi, ta thấy đầu óc cậu có vấn đề thì phải!
Sau khi Đường Văn Viễn mắng Đỗ Phi một trận, nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
-Luận về vai vế, ông ta phải gọi cậu một tiếng "ông tổ", cậu đừng chấp nhặt với đứa vãn bối này!
Dựa theo truyền thống trước đây, chỉ luận thân phận địa vị và vai vế, tuổi tác hoàn toàn không quan trọng, ông già sáu bảy chục tuổi gọi một thằng nhóc mười tuổi là ông tổ cũng là chuyện thường.
Nên Đỗ Phi không có ý kiến gì với lời nói của Đường Văn Viễn, cuối đầu nghe lời giáo huấn của ông ta, ra vẻ hối cải.
-Bỏ đi, cho ông thể diện đó, việc này tôi không truy cứu nữa…
Diệp Thiên gật đầu, nhìn bộ dạng ủ rủ của Đỗ Phi, chỉ vào A Đinh, nói:
-Cánh tay đó để ông ta nắn lại cho ông vậy, chừng này tuổi đầu rồi, còn giả tội nghiệp à?
Đỗ Phi bị Diệp Thiên nói ngượng chín mặt, với công phu của ông ta, vẫn có thể nhịn đau được, giống như Diệp Thiên nói vậy, ông ta muốn giả vờ tội nghiệp một chút, để Diệp Thiên không gây khó dễ với mình.
Còn về việc bản thân ông ta quen biết chị em Tống Anh Lan, xem như là trưởng bối của Diệp Thiên, Đỗ Phi đã sớm không dám nghĩ tới rồi, cho dù bây giờ Diệp Thiên có nhận ông ta là trưởng bối, ông ta cũng không dám nhận.
Người lăn lộn trên giang hồ, không mấy ai là không biết nắn xương trị thương, A Đinh nghe xong lời của Diệp Thiên, bước lên trước giúp Đỗ Phi nắn lại hai vai, Đỗ Phi cũng xem như có khí phách, lúc nắn các đốt tay, cắn chặt răng, không rên lấy một tiếng.
Đợi sau khi Đỗ Phi được nắn xong xương, Diệp Thiên bèn hỏi:
-Ông biết nhà tôi ở đâu phải không?
-Biết, Diệp Thiên, ta…hiện giờ ta không có cho ai theo dõi cậu nữa rồi, sau khi đại tiểu thư ra lệnh, ta đã cho bọn họ trở về cả rồi!
Đỗ Phi bị Diệp Thiên hỏi giật cả mình, tưởng rằng Diệp Thiên lại muốn truy cứu chuyện ông ta cho người điều tra hắn.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
-Không phải chuyện này, ngày mai ông đến nhà tìm tôi đi, tôi cho ông mấy viên thuốc, hòa chung với nước, sáng tối uống một chén, không thì ông cũng chỉ sống được ba ngày thôi!
Ban nãy Diệp Thiên thật sự đã động sát khí, chỉ là tiếng hét của người châm trà đã đánh thức hắn, nên mới không giết chết Đỗ Phi ngay tại chỗ, nhưng Diệp Thiên lại dùng một chiêu ngầm, lúc thả ông ta ra, cái vỗ nhẹ vào lưng kia, đã dùng kình lực làm tổn thương nội tạng của Đỗ Phi rồi.
Nếu Diệp Thiên không nói ra, sau hai ngày, Đỗ Phi sẽ hộc máu, cuối cùng sẽ nôn ra lục phủ ngũ tạng, đến lúc đó dù có là thần tiên cũng không cứu được ông ta.
Thật ra việc sống chết của Đỗ Phi, Diệp Thiên không để ở trong lòng, chỉ là lúc nãy đã hứa với Đường Văn Viễn sẽ không truy cứu nữa, nếu qua mấy ngày mà Đỗ Phi chết đi, thì Diệp Thiên cũng khó tránh tai tiếng, nên mới lấy mấy viên thuốc trị thương mà sư phụ luyện ra đem cho ông ta.
-Cậu…cậu…
Nghe xong lời của Diệp Thiên, sắc mặt của Đỗ Phi liền thay đổi, sau khi vận công dò xét phủ tạng một phen, liền tái mặt đi, cúi người vái lạy Diệp Thiên, miện nói:
-Lão tổ tông à, lần này Đỗ Phi ta phục thật rồi!
Đỗ Phi không thể không phục, cũng không dám không phục, Diệp Thiên trẻ tuổi như vậy, ra tay lại thâm độc thế này, không để lại hậu họa gì cho mình, đắc tội với người như vậy, Đỗ Phi sợ rằng bản thân ông ta buổi tối đến ngủ cũng không được yên giấc rồi.
Trước đó Đỗ Phi còn có ý nghĩ sau này sẽ lấy lại danh dự, giờ thì ông ta thật sự tâm phục khẩu phục rồi, bản thân ông ta đã hơn sáu mươi tuổi, luận về thủ đoạn, lại vô cùng non nớt trước mặt Diệp Thiên.
-Chuyện của tôi, không được nói với ai kể cả Tống Anh Lan…
Diệp Thiên khẽ nhìn Đỗ Phi một cái, nói tiếp:
-Nếu sau này tôi nghe được chuyện gì về ngày hôm nay, dù ông có trốn tận tổng hội Hồng Môn, tôi cũng có thể lấy mạng của ông!
Đỗ Phi bị Diệp Thiên nhìn mà rùng cả người, vội nói:
-Thưa ông tổ, nếu có một câu nào được truyền ra ngoài, Đỗ Phi nguyện nhận hình phạt, bị chém trăm đao ngàn kiếm!
-Ừm, chuyện này coi như cho qua…
Tục ngữ nói: "đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại", Đỗ Phi đã tỏ rõ thái độ rồi, Diệp Thiên không cần đuổi cùng giết tận, liền quay đầu nhìn về Đường Văn Viễn, hỏi:
-Lão Đường, ông vội vội vàng vàng đến tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì hả? Không phải tôi đã nói rồi sao, là bùa đó có thể bảo vệ cháu gái ông bình yên, an toàn trong vòng nửa năm!
-Ôi, lão già này cũng không muốn đến làm phiền cậu đâu, nhưng…nhưng, lá bùa đó bị một đứa chắt của ta đốt mất rồi, sức khỏe của Tuyết Tuyết càng lúc càng yếu, ta không thể không đến!
Nghe xong lời của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn cười gượng, với địa vị hiện giờ của ông ta, muốn thứ gì cũng có thể dùng tiền để thỏa mãn, ngặt một nỗi sức khỏe của cháu gái, ông ta có tung ra bao nhiêu tiền cũng không mua được.
-Bị người ta đốt rồi? Chết tiệt, tưởng tôi là đạo sĩ Mao Sơn, vẽ bùa bắt quỷ thật à?
Diệp Thiên nghe nói liền ngây người ra, dở khóc dở cười mà nói:
-Không phải đã bảo ông cất cho kĩ sao? Chuyện này gây ra…
-Chuyện lần này là tại ta, Diệp Thiên…hay là, cậu cho ta thêm một lá bùa nữa nhé, ta ra năm mươi vạn, không, ta ra một trăm vạn mua một lá!
Từ sau khi Đường Tuyết Tuyết mang bên người lá bùa có tích tụ dương khí kia, thì sắc mặt hồng hào hơn nhiều, người cũng không ốm o gầy gò như trước, Đường Văn Viễn đương nhiên là biết được năm mươi vạn trước đó của mình bỏ ra không hề oan uổng.
-Mua thêm một lá nữa? Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
-Nửa năm trước tôi không trị thương cho cháu gái ông, là vì lúc đó tôi còn bị thương, bây giờ thương tích đỡ rồi, không cần phải dùng bùa có tích tụ dương khí để trấn áp cửu âm tuyệt mạch của cháu ông nữa rồi!
-Cái gì?
Đường Văn Viễn rùng người một cái:
-Vậy…vậy ý cậu là, hiện giờ có thể chữa trị cho Tuyết Tuyết rồi ư?
Đường Văn Viễn có không ít con trai, cháu trai, nhưng chỉ có duy nhất một đứa cháu gái này thôi, mười mấy năm qua cũng không biết đã tốn bao nhiêu tiền để chữa bệnh cho Đường Tuyết Tuyết, nhưng đều không có hiệu quả gì, trước mắt Diệp Thiên nói có thể chữa khỏi bệnh cho Tuyết Tuyết, Đường Văn Viễn bỗng kích động vô cùng.
Diệp Thiên gật đầu, nói:
-Có thể, nhưng tuyệt mạch cửu âm của cô ấy là bẩm sinh, cơ thể bị khí hàn xâm nhập vào người quá lâu, phải điều dưỡng trước một thời gian.
Đường Văn Viễn thấy Diệp Thiên dứt lời, vội nói:
-Cần phải điều dưỡng như thế nào? Diệp Thiên, cần dược liệu gì, cậu cứ nói, ông già này đều có thể tìm về cho cậu!
-Hừm, sớm biết như vậy thì ba tháng trước đã kêu ông đến rồi!
Nghe xong lời của Đường Văn Viễn, trong lòng Diệp Thiên rất buồn bực, mấy tháng trước, vì mua dược liệu mà hắn và ba hắn xém chút là khuynh gia bại sản rồi.
-Ừm, ông kiếm mấy cân nhân sâm trên năm mươi năm về đây, còn có đông trùng hạ thảo, linh chi cũng cần một ít, đều phải là dược liệu hái ngoài thiên nhiên đấy nhé…
Mặc dù đã đột phá chướng ngại về công pháp, nhưng Đường Văn Viễn đã bằng lòng cho, thì Diệp Thiên không có lý gì lại không lấy, không có việc gì đem cho người nhà ăn tẩm bổ cũng được, thế là liền liệt kê ra không ít dược liệu quý báu.
Đương nhiên, Diệp Thiên cũng không nói quá, thứ trong mấy truyền thuyết như nhân sâm, linh chi ngàn năm, dù Diệp Thiên có nói ra thì Đường Văn Viễn cũng tìm không được.
-Ngoài ra, để Đường Tuyết Tuyết đến ở trong tứ hợp viện của tôi một tháng, tôi giúp cô ta điều dưỡng sức khỏe.
Lúc nói đến đây, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn A Đinh và Đỗ Phi một cái, nói:
-Hai người các ông ra ngoài đợi trước đi, có vài lời không tiện để các ông nghe!
/915
|