Nhìn thấy cái cửa động đen ngòm đó, Chu Khiếu Thiên nhất thời cũng không có phản ứng gì, thản nhiên nói:
- Ở… ở đây sao lại có cái cửa động này nhỉ?
- Anh nói này, đầu óc em ngốc quá, ở đây đương nhiên là có đạo động rồi, lẽ nào là cái hang thỏ chắc?
Diệp Thiên không giữ nổi bình tĩnh trừng mắt nhìn Chu Khiếu Thiên 1 cái, nói:
- Nhanh trở về quan sát đi, nếu như có người đến, chú ý phát tín hiệu nha!
- Quái lạ, anh Diệp làm sao mà biết ở đó có cái đạo động được nhỉ?
Bị Diệp Thiên đuổi về xe, Chu Khiếu Thiên gãi gãi đầu không thể lý giải nổi.
Nhìn từ bên ngoài, cái đạo động đó cũng giống như những chỗ khác, trên bề mặt thậm chí còn có cây cỏ khô héo, trừ phi Diệp Thiên có con mắt nhìn xuyên thấu, nếu không thì làm sao có thể biết được dưới đó có đạo động tồn tại. †
Mắt nhìn xuyên thấu thì Diệp Thiên không có nhưng cậu hiểu được thuật quan sát địa khí, địa khí phát ra từ lăng mộ ngầm trong lòng đất này đều không qua khỏi con mắt của Diệp Thiên.
Chỗ đạo động này tuy rằng được che giấu rất bí mật nhưng lại đúng là chỗ cửa sinh, năm đó lúc người đào đạo động này tuyệt đối là đã được cao nhân chỉ điểm, bởi vì nơi này là nơi duy nhất có thể vào trong ngôi mộ 1 cách an toàn.
Thành thật mà nói, Diệp Thiên sau khi nhìn thấy cái đạo động này không biết là từ niên đại nào nên trong lòng cũng hơi thất vọng.
Diệp Thiên chưa bao giờ trộm mộ, lần này là dân nghiệp dư thôi, thực ra trong lòng cũng cân nhắc là có thể tìm kiếm mấy món đồ tốt ra hay không, thế nhưng sự tồn tại của đạo động này, đã chứng minh rằng ngôi mộ lớn này đã được cao nhân ghé thăm, nói vậy sẽ không còn bao nhiều đồ để lại cho cậu nữa.
- Những người kia vẫn chưa vào cái đạo động tìm chết này, chắc là còn muốn xuống dưới đó, nhưng mà vì nguyên nhân gì đó mà bọn họ lại không vào trong mộ lần nữa, bên trong chắc là còn có nhiều đồ ngon để lại?
Sau khi cầm chiếc xẻng Công Binh vào trong đạo động, Diệp Thiên phát hiện, ngoài cái cửa động nhỏ hẹp và cái đạo động duy nhất, không gian bên trong đạo động rõ ràng là lớn hơn nhiều so với cái đạo động kia, Diệp Thiên cúi thấp người xuống thậm chí có thể bước vào bên trong.
Thế nhưng thời gian tồn tại của cái đạo động này rất lâu rồi, những bức tường bồi đắp bên trong còn có 1 ít bùn đất do chặn nước thấm vào. †Diệp Thiên tốn gần 1 giờ đồng hồ mới có thể hoàn toàn làm thông đạo động.
- Còn hơn 1 tiếng đồng hồ nữa trời sáng, xem ra mình phải nhanh hơn mới được!
Nhìn xuống đồng hồ, sắp 4 giờ rồi, Diệp Thiên ngồi bên ngoài hơn 10 phút, đợi cho không khí trong đạo động lưu thông 1 lát rồi mới chui vào lần nữa.
Người ở nông thôn thường dậy sớm, nói không chừng 5, 6 giờ đã có người đi bộ qua đây, Diệp Thiên nhất định trước 5 giờ phải vào được trong mộ, sau khi thay đổi bố cục phong thủy trong đó rồi mới rời đi. †Chỉ có hơn 1 tiếng đồng hồ, đúng là có hơi gấp rút.
Những người vào trong ngôi mộ này trước kia hẳn có rất có kinh nghiệm, sau khi ra ngoài không chỉ có thể che giấu đạo động đi mà đồng thời còn có thể khôi phục lại bức tường trong huyệt mộ như lúc ban đầu.
- Nơi này là vị trí của cửa mộ!
Diệp Thiên lau sạch bùn đất xung quanh bức tường, phía trước hiện ra 1 cánh cửa hình vòm cao hơn 2 mét.
Trong lòng Diệp Thiên vui mừng, xem ra mình phán đoán hoàn toàn chính xác. †Ngoài cái đạo động này ra, những nơi khác, hơn mười mấy cái đạo động khác trong ngôi mộ này đều không thể đi vào, chỉ có 1 nhóm người đi vào chắc là có thể để lại 1 vài món đồ tốt. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Đối với vàng bạc, tiền của và đồ cổ, Diệp Thiên vốn không có hứng thú gì, thế nhưng là ngôi mộ ngàn năm như thế này thì chỗ nào cũng có chứa pháp khí tuyệt hảo, nếu như có thể tìm thấy 1, 2 món đồ pháp khí phong thủy, Diệp Thiên coi như lần này làm việc không uổng công.
Thời gian cấp bách, Diệp Thiên không có thì giờ cẩn thận mở cửa mộ ra, cũng không thể dùng xẻng để nâng những bức tường lớn như thế được, sau đó dùng 5 ngón tay kéo 1 viên gạch xanh ra.
Sau khi mở được cánh cửa mộ ra, Diệp Thiên chỉ cảm thấy 1 dòng khí hơi ấm áp từ chỗ trống kia truyền ra ngoài.
Đây là cánh cửa sinh, ở chỗ khác so với cánh cửa tử khi nãy, nếu đổi lại, là cánh cửa tử được mở ra thì 1 cái động lớn như thế này sẽ bị dòng sát khi như đại dương kia nhấn chìm. †Ngay cả Diệp Thiên cũng không muốn tự lấy thân mình ra thí nghiệm mà nghêng ngang đứng ở chỗ đó.
Thế nhưng vào lúc thổi ra 1 làn gió mát, Diệp Thiên vẫn cứ vận công, đóng toàn bộ lỗ chân lông trên người lại, đồng thời hít 1 hơi thật sâu, ngừng hô hấp ở bên ngoài. †Mặc dù ngực cậu vẫn còn phập phồng nhưng đã đến giai đoạn tự hô hấp bên trong rồi.
Phải biết rằng, cổ mộ phải đến ngàn năm âm u không thấy mặt trời, sẽ sinh ra đủ các loại nấm mốc và các khí có hại cho cơ thể, rất nhiều độc tố thậm chí là khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không thể tìm ra được.
Giống như là Kim Tự Tháp cổ Ai Cập đóng kín mấy ngàn năm, 1 nhóm hơn 10 người lần đầu tiền đi vào, trong 1 năm đầu chết bất đắc kỳ tử, dù là ai cũng không thể tìm ra nguyên nhân được, cuối cũng đều đổ cho là sự nguyền rủa của Pha ra ông.
Theo như Diệp Thiên thấy, bọn họ không phải là do sát khí đả thương thân thể mà là hít phải khí độc trong Kim Tự Tháp. †Chỉ có điều loại độc tố này không thể giết người ngay tại chỗ được vì thế nên dựa vào thể chất khỏe hay yếu của những người đó mà lần lượt chết đi.
Diệp Thiên mặc dù có pháp thuật trong người, thể chất cũng khác xa với người thường, thế nhưng cậu cũng không dám lấy thân mình làm thí nghiệm, dù sao những sự việc không thể hiểu được trên đời này vẫn có rất nhiều, cẩn thận 1 chút mới không dẫn đến tai họa.
- Mẹ nó, đây… đây không phải là ngôi mộ của hoàng đế sao?
Đợi sau 5 phút, Diệp Thiên chui vào trong cửa mộ, sau khi nhìn thấy tình hình phía sau cửa mộ, không khỏi sửng sốt 1 chút.
Bởi vì cảnh tượng phía sau cửa mộ đều không phải là ngôi mộ giống như trong tưởng tượng của Diệp Thiên mà là 1 con đường mộ tối om không nhìn thấy gì cả. †Độ cao của con đường khoảng 2 mét, vừa đủ để cho Diệp Thiên đứng thẳng người.
Đường mộ dĩ nhiên toàn bộ đều được lát theo 1 quy cách thống nhất bằng đá xanh, hai bên đường mộ đều là những tảng đá xanh hình chữ nhật to, trên bề mặt có điêu khắc hình các nhân vật cùng những bức họa chiến tranh. †
Diệp Thiên xuất thân vốn học kiến trúc cổ đại, những hình thức kiến trúc trong ngôi mộ cũng là 1 loại trong kiến trúc cổ, vì vậy Diệp Thiên biết ngôi mộ có quy mô mà hình dáng như thế này thường chỉ có hoàng đế mới có thể xây dựng được.
Nếu là đại thần thì sau khi chết mà dùng kiểu thiết kế mộ nhà như thế này là vi phạm quy định, hậu nhân có ý định tạo phản, nhẹ thì đào mộ lên nghiền xương thành tro, nặng thì tru di tam tộc.
Chỉ có điều ngôi mộ lớn này giống như ngôi mộ thời kỳ đầu nhà Mạt Tống, mà Diệp Thiên vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra đời Đường Tống có ngôi mộ hoàng đế nào đặt ở Hà Bắc.
Trong trí nhớ của Diệp Thiên, có vẻ như ngoài lăng mộ của Vương Lưu Thắng ở Trung Sơn được khai quật ở trong thành Hà Bắc ra còn có Thanh Đông Lăng ở ngoài khu vực Hà Bắc ra, thì nơi này không có ngôi mộ của hoàng đế nào cả. †
- Nghĩ nhiều làm gì, vào trong xem xem sẽ biết ngay ý mà!
Nhìn thấy thời gian đã sắp đến 4 giỡ rưỡi, hơn nữa không khí trong lồng ngực lúc này chỉ có thể duy trì nhiều nhất là nửa giờ nữa, Diệp Thiên cũng không dám trì hoàn nữa, nhấc chân đi xuống dưới mộ.
Không biết vì sao, trong lòng Diệp Thiên đột nhiên sinh ra cảm giác bất an, thế nhưng sau khi phóng khí ra thì thấy xung quang dường như không có gì nguy hiểm. †Chỉ có điều càng đi vào thì càng cảm thấy bất an hơn. †
Sự cảnh giác trong lòng Diệp Thiên trỗi dậy, đi chậm lại vài bước, ánh sáng trên đỉnh đầu không ngừng chiếu rọi xuống ngôi mộ. †Cậu từng nghe sư phụ nói, bên trong những ngôi mộ lớn thời cổ đại có rất nhiều cơ quan cài bẫy chết người. †Không cẩn thận 1 chút thì cả người từng trải cũng sẽ nằm luôn ở đây.
Sau khi đi tiếp hơn mười mét, bức tường xung quanh cũng không có ám khí bắn ra như trong tưởng tượng, thân thể căng cứng của Diệp Thiên cũng thả lỏng vài phần.
- Hầy, hóa ra là ở trước mặt!
Thế nhưng đúng vào lúc Diệp Thiên đi thêm 1 bước nữa, chân sau chuẩn bị bước lên, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, bởi vì cậu cảm thấy dưới chân mình là không khí, toàn thân không làm chủ được rơi xuống phía dưới.
Chỗ này rõ ràng là 1 cái bẫy bằng 1 tấm đá, vào lúc thân dưới của Diệp Thiên rơi xuống, thì bên kia của cái bẫy nhếch lên, định rập xuống 1 nửa cơ thể bị rơi xuống của Diệp Thiên.
Nếu như bây giờ là người bình thường thì căn bản là ngay cả cơ hội để suy nghĩ cũng không có, ngay lập tức sẽ bị rơi xuống hố sâu.
Nhưng Diệp Thiên từ hồi 5 tuổi đã bắt đầu tập võ, tốc độ phản ứng của cơ thể thậm chí còn vượt qua cả tốc độ suy nghĩ, vào lúc thân dưới mới rơi xuống thì thân thể cậu đã đạp mạnh 1 cái vào không trung, xoay người trên không trung, quay ngược trở lại.
Cảm thấy nguy hiểm đang ở ngay sau mình, 2 tay Diệp Thiên vỗ mạnh 1 cái ở mép hố sâu, cơ thể dừng lại 1 chút, không bị rơi xuống nữa, rồi như 1 mũi tên bắn ra khỏi cung.
- Ầm!
Sau đó 1 âm thanh ầm ầm vang lên từ phía sau, xoay người ngược lại, bụi bay mù mịt trong đường mộ. †Mà sau khi Diệp Thiên thoát ra khỏi hố sâu, cơ thể xoay mấy vòng liên tiếp thoát xa ra khỏi cái bẫy kia.
- Mẹ nó, cái chó này là có ai thiết kể nhỉ? Quá nguy hiểm!
Sau khi tránh xa khỏi nơi đó, không khí trong ngực Diệp Thiên đột ngột thoát ra, nằm ở chỗ cửa mộ há mồm thở hổn hển, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, mặc kệ những khí độc hại. †Có thể sống sót như thế này, trong lòng Diệp Thiên đã thầm cảm ơn tổ tiên phù hộ rồi.
Phải nói rằng, 1 phen gặp nguy khi nãy thật khiến cho Diệp Thiên thập tử nhất sinh, suýt chút nữa chôn thân trong đường mộ này.
Phải nói là Diệp Thiên đã tính toán rất cẩn thận rồi, vì sợ những cơ quan ngầm mà mỗi bước đi đều dùng 1 chân dẫm lên 1 chỗ dò trước, cảm thấy không có bẫy thì chân sau mới bước lên tiếp.
Thế nhưng người thiết kế cái bẫy này đã tính toán kỹ tâm lý của người, dày công thiết kế từng bước đi, ông ta có thể thiết kế tính toán bàn đạp bằng đá xanh đó chịu đựng 1 trọng lượng vô cùng chính xác mới lật ngược lại, 1 chân dẫm lên căn bản là sẽ không có phản ứng gì.
Thế nhưng khi 2 chân dẫm lên thì sẽ vượt quá trọng lượng mà tấm đá có thể chịu đựng được, cơ thể mất đi trọng tâm mà rơi xuống. †Người thiết kế cái bẫy bằng tấm đã này nếu như ở thời bây giờ có thể được gọi là nhà tâm lý học rồi đấy.
- Tệ quá, suýt chút nữa làm ông mày phải chèo thuyền dưới âm ti rồi!
Sau khi ngồi trên đất khoảng chừng 5, 6 phút, Diệp Thiên mới đứng lên, mấy động tác liên tiếp vừa rồi tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh thần của cậu, trong lòng giờ còn có thứ cảm giác sống sót sau đại họa.
Khi nãy dòng nội khí trong ngực bị thoát ra ngoài, hít phải không khí bên trong mộ, nhưng Diệp Thiên cũng không có ý định tiếp tục nhịn thở nữa, trực tiếp đi tới chỗ cái bẫy vừa rồi, nhấc chân phải đi trên mặt đất.
Lúc này đây, chân phải Diệp Thiên phát ra 1 lực nặng chừng khoảng 50 cân, chỗ mặt đất kia đột nhiên phát ra 1 tiếng vang, trục giữa chuyển động, quay xuống bên dưới.
/915
|