- Sư đệ, ngồi đi!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, khuôn mặt tuấn tú của Tả Gia Tuấn không khỏi lộ ra một tia kích động, thuật pháp ở trong các môn phái kỳ môn, đều là bí mật bất truyền, hắn du lịch Đông Nam Á mấy chục năm, đều không thể học được một nửa chiêu thức.
Cho nên nghe được Diệp Thiên nói sẽ truyền cho hắn thuật pháp, Tả Gia Tuấn liền nhanh chòng kéo Diệp Thiên qua ngồi xuống, còn mình hai tay đặt xuống trên đầu gối, làm ra bộ đang nghe thụ giáo.
- Sư huynh, thuật giả, chính là kỹ thuật, kỹ xảo, đạt đến thuật giả, đạt được truyền thừa ở mức độ nhỏ. Pháp Giả, là tinh thông thuật pháp thăng hoa mà thành, đạt đến pháp giả, là đạt đến truyền thừa mức độ trung. Còn thuật pháp chính là hợp nhất hai thứ đó lại, đạt đến đạo giả, đạt được truyền thừa!
Diệp Thiên giải thích về thuật pháp truyền thừa nói ra:
- Luật vô thường, đạo bất công, pháp không cố định, thuật không phải vĩnh cửu, thuật biến ảo, quyền bằng nhất niệm, pháp chi hào ly, tồn hồ vu tâm, thuật pháp chi đạo, không thể không xem xét.
- Sư đệ, những điều này huynh cũng biết…
Đối với lý luận thuật pháp, Tả Gia Tuấn đã hiểu khá sâu, hiện tại hắn cần đến chính là có thể dùng pháp thuật cho thực tế chiến đấu, nghe xong Diệp Thiên nói vậy, gật đầu hỏi:
- Vậy rốt cục làm thế nào dẫn sát khí?
- Sư huynh, thiên hạ vạn vật đều có thần, cỏ có thần mới được sinh ra, cây có thần mà lớn, khí cũng có thần, hơn nữa khí phân âm dương, khí huyền ảo, nhẹ, ttồn tạo trong mạch, hóa khí mà thành.
Diệp Thiên vừa giải thích, vừa phối hợp thuật pháp giảng cho Tả Gia Tuấn câu thần chú bí quyết, đồng thời thi triển thuật pháp, khiến cho nguyên khí quanh người rối loạn, cũng là để Tả Gia Tuấn tham khảo.
- Ha ha, huynh hiểu rồi!
Tả Gia Tuấn ngồi ở đó tận lực suy tư hơn một giờ, đột nhiên mắt sáng lên, lên tiếng phá lên cười:
- Âm ngoan tự loạn, dương lấy chờ đợi nghịch, tụ âm dương chi ky, vận chi lấy hư, đánh địch ở vô hình!
Khi nói chuyện, Tả Gia Tuấn cũng hành động, hô bí quyết, vẽ một cái hình cung vây quanh người, đưa tay về phía trước chỉ đi, trong miệng hét lớn một tiếng:
- Đi!
Theo tiếng hô của Tả Gia Tuấn, một tiếng vang chói tai xuất hiện truớc mắt hắn, không khí như là dậy sóng, nổi lên từng trận, một tia âm hàn sát khí đến cực điểm hướng về phía trước bắn ra chừng 10m, mới dần dần tiêu tán ở trong không khí.
- Sư huynh, nhận thức thật nhanh, bội phục, thật sự là bội phục!
Nhìn thấy Tả Gia Tuấn trong một hai giờ ngắn ngủn có thể lĩnh ngộ chân lý thuật pháp, hơn nữa còn thi triển được, Diệp Thiên cũng bất ngờ.
Phải biết rằng, thuật pháp và võ thuật giống nhau, đều cần siêng năng luyện tập mới có thể vận dụng thuần thục, còn động tác vừa rồi của Tả Gia Tuấn, tuy rằng hơi có vấn đề, nhưng lực công kích cũng không kém.
Diệp Thiên xem như đã biết, sư phụ vì sao nói với mình hai người sư huynh này đều là người thiên phú dị bẩm, nếu không phải mình có được truyền thừa từ Mai rùa chỉ e trong việc lĩnh ngộ thuật pháp, không thể sánh cùng Nhị sư huynh trước mắt này.
Nhưng đáng tiếc Đại sư huynh không biết tung tích, nếu không đem thuật pháp công phạt truyền cho cả hai người, ba huynh đệ họ thật có thể hoành hành kỳ môn giang hồ hiện đại.
- Thiếu gia, ăn cơm thôi, tôi lấy từ chỗ Đường lão gia mấy bình rượu ngon cho ngài!
Hai huynh đệ Diệp Thiên một người giảng một người nghe, bất tri bất giác sắc trời đã tối đen lại, mãi đến khi bên ngoài phòng khách vang lên tiếng của A Đinh, hai người mới định thần lại.
- Ồ? A Đinh, không phải tôi nói không cho ông đến nữa sao?
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy A Đinh đứng ở ngoài cửa, Diệp Thiên nhíu mày, lần này tới Hồng Kông đã nhờ cậy Đường Văn Viễn không ít, hắn cũng không muốn khi đấu pháp lại gây phiền tới Đường Văn Viễn.
- Tôi … tôi nghe Đường lão gia nói, ngài ở đây là chờ kẻ thù tới …
A Đinh cười hắc hắc, nói tiếp:
- Tôi từ nhỏ không sợ nhất đúng là đánh đánh giết giết, ở lại đây cũng có thể phụ một tay cho ngài đúng không?
- Thật đúng là không có một người nào qua mặt được!
Nghe được lời A Đinh, Diệp Thiên nở nụ cười khổ, hắn chỉ nói là mượn nhà này một tháng, cũng không nói với Đường Văn Viễn về Đài Đà, không ngờ ông lão kia giống như đã sớm nhìn thấu.
A Đinh tóm lại là có ý tốt, Diệp Thiên nghĩ một chút, kiên nhẫn nói:
- A Đinh, chuỵên của chúng tôi không giống với giang hồ các ông, không phải động đao động thương là có thể giải quyết vấn đề, ông nghĩ là ở trước mặt tôi, súng có thể có uy lực sao?
Diệp Thiên có thể cảm nhận được bên hông A Đinh truyền ra một tia nguy hiểm của vũ khí, chắc là hắn trở về liền mang theo người, nhưng ngoài việc bị súng ngắm bắn ở cự ly xa hoặc là bị người ta dùng súng bao vây, nếu không Diệp Thiên thật đúng là không sợ.
- Ha ha, tôi… ngài không nên xem thường tôi, nhớ năm đó A Đinh tôi cũng là trong hội …
Bị Diệp Thiên tỏ vẻ coi thường, A Đinh có chút bất mãn, vừa nói chuyện vừa chìa tay phải sờ vào eo lưng, nhưng khi hắn vừa mới nhấc tay phải, bỗng nhiên cảm giác cả người lạnh run, rốt cuộc không thể động đậy.
- Này... Đây là có chuyện gì?
Bên ngoài nhiệt độ đang là hơn ba mươi độ, tuy rằng trong phòng khách mở điều hòa, nhưng cũng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu độ, nhưng A Đinh lại cảm giác được hơi lạnh thấu xương tủy, khi nói chuyện đều trở thành lắp bắp.
- A Đinh, ý tốt của ông tôi xin nhận, nhưng chuyện này ông không thể tham dự!
Tay phải Diệp Thiên chỉ bí quyết, khiến sát khí bao phủ ở quanh người A Đinh trở lại Yển Nguyệt Đao.
- Ồ, tôi… tôi lại có thể cử động rồi?
Diệp Thiên thu lại sát khí, A Đinh vội vàng thử hoạt động nửa dưới thân mình, lại nhìn Diệp Thiên, trong ánh mắt đã tràn ngập kính sợ.
Người trong bang hội, phần lớn đều là kính trên nhường dưới, bọn họ tin người bề trên võ công cao hơn, còn thuật pháp mà Diệp Thiên vừa sử dụng, lại vô cùng thần kỳ, không thể không làm cho A Đinh sợ hãi.
Diệp Thiên cười nhìn thoáng qua A Đinh, nói:
- Người đưa đồ ăn của khách sạn ông nhắc dùm, cần cố định, mỗi ngày sáng là hơn bảy giờ, buổi trưa mười hai giờ và buổi tối là sáu giờ, ba khung thời gian này đưa tới, ông cũng đừng có đi theo.
- Vâng, thưa thiếu gia!
Lần này A Đinh không dám cậy mạnh, hắn cũng biết võ công Diệp Thiên cao cường, nhưng không ngờ thủ đoạn của hắn càng làm cho người khác khó lòng phòng bị, chính mình đã tận mắt thấy không ít.
Diệp Thiên bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện, nói:
- Đúng rồi, ông bả mấy người bạn trong bang của ông giúp đỡ một chút, nếu có người thông qua một vào con đường ngầm, từ Thái Lan nhập cảnh sang Hồng Kông, lập tức gọi điện thoại cho tôi.
Nếu như là Diệp Thiên muốn xuất ngoại đi giết người, hắn chắc chắn sẽ không đi bằng những con đường thông thường, cho nên Diệp Thiên phỏng đoán, Đài Đà cũng chắc là sẽ không cầm hộ chiếu quang minh chính đại mà vào Hồng Kông.
Nhưng muốn nhập cư trái phép vào Hồng Kông, khẳng định tránh không được chuyện có người trong bang hội biết được, vói thân phận của A Đinh, cũng có thể tạo được một ít tác dụng.
- Thiếu gia, người từ Thái Lan tới à? Hay là ngài nợ người ta cái gì?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trên mặt A Đinh lộ ra vẻ kỳ quái, có thể bị người khác đuổi từ Thái Lan đến Hồng Kông để giết, có lẽ ngoài chuyện liên quan đến bạch phiến, không còn chuyện khác.
- Nợ người ta?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, nhưng nhìn thấy A Đinh lấy tay đưa lên mũi làm thành vẻ đang hút chích, không khỏi một cước đá tới,
- Cút đi cho ta, tôi mà thèm dính vào cái đó à?
- Hắc hắc, không phải là tốt rồi.
A Đinh tránh thoát một cước của Diệp Thiên, trong lòng cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
Phải biết rằng, những chất độc kia chính là giết người không chớp mắt, trước kia, người trong một tiểu bang hội qua Thái Lan mua hàng, cả bang hội hơn hai mươi người đều bị bắn chết trong phòng, lúc ấy tạo thành náo động rất lớn ở Hồng Kông.
Ở Hồng Kông này, thành viên bang hội tuy rằng cũng rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nhưng chuyện trùm buôn thuốc phiện lộ ra, bị quân đội dùng vũ khí áp chế, vẫn nhiều vô kể.
- Thiếu gia, ngài biết người bên kia tới hình dung ra sao không? Có mấy người?
A Đinh cười, hỏi thêm.
- Sư huynh, ngài biết không?
Diệp Thiên nhìn về phía Tả Gia Tuấn, nhìn thấy hắn lắc lắc đầu, nói với A Đinh:
- Hình dáng thế nào tôi cũng không biết, nhân số hẳn là không hơn năm người, nếu có phát hiện thấy, không cần kinh động bọn họ!
Người trong kỳ môn đấu pháp, cũng không phải dựa vào nhân số nhiều là hơn, Diệp Thiên xem chừng bên phái Đài Đà nhiều nhất có thể tới năm ba người.
- Thiếu gia, ngài yên tâm đi, mấy ngày tới, ngay cả có con chuột vào Hồng Kông, tôi cũng nhất định tìm được!
A Đinh vỗ ngực cam đoan, những tên buôn lậu nhập cư trái phép vào Hồng Kông đó, không có tên nào không dựa vào bang hội kiếm cơm, chỉ cần mình đem tin tức truyền ra, những người đó tuyệt đối không dám giấu diếm.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Được, A Đinh, chờ việc này xong xuôi tôi sẽ nói lão Đường, để cho ông theo tôi một thời gian, đến lúc đó giúp ông hóa giải sát khí năm đó đi!
Muốn nhờ những người giang hồ ra sức làm việc, chỉ dựa vào uy lực là không đủ, còn cần cho họ thấy lợi.
Diệp Thiên nói lời này, hơi thở A Đinh chợt trở nên dồn dập, lập tức cũng bất chấp nịnh nọt gì Diệp Thiên, vội vàng cáo từ rời đi, làm chuyện mà Diệp Thiên nhắc.
- Sư đệ, đệ xác định Đài Đà nhất định sẽ đến?
A Đinh đi rồi, Tả Gia Tuấn nhìn về phía Diệp Thiên, tất cả chuyện này đều là Diệp Thiên suy đoán, như nếu như đối phương không đến, những chuẩn bị này không phải đều là thừa sao?
- Trước mắt còn không dám xác định, nhưng biết lão hòa thượng kia đánh lén huynh, đệ có tám phần nắm chắc hắn sẽ đến!
Diệp Thiên đáp, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây hẹp hòi như vậy, còn muốn đánh lén đồ đệ cố nhân, Đài Đà truyền thừa hắn, mười phần cũng là người tâm tư cay độc, tính khí tham tài thô bỉ.
- Sư huynh, lo trước khỏi hoạ, để đệ bày ra trận pháp trước, sau đó trao đổi thuật pháp cùng huynh!
Diệp Thiên vừa nói chuyện vừa kéo qua cái rương của mình màn từ quốc nội đến. Lần này hắn mang đến mấy khối ngọc tuy rằng phẩm chất chẳng ra gì, nhưng là lấy Yển Nguyệt Đao làm mắt trận, vẫn có thể phát huy ra uy lực của trận pháp. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, Tống Hiểu Long và cả Đài Đà, đều không biết mình tinh thông thuật pháp, Diệp Thiên nếu còn đấu không lại đối phương, vậy hắn cũng không cần tiếp tục lăn lộn trong kỳ môn giang hồ nữa.
/915
|