- Ngươi là Diệp Thiên?
Đài Đà nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thiên, giọng nói khó nghe giống như gió rít, tuy rằng âm điệu có chút cứng ngắc, nhưng Đài Đà nói chính là tiếng phổ thông.
Khi Đài Đà còn trẻ, từng theo sư phụ hắn qua lại biên cảnh Trung - Ấn, khi đó học được tiếng phổ thông Trung Quốc, nhưng vài thập niên đều chưa từng dùng qua, hiện tại nói đã không dễ nghe.
- Tôi là Diệp Thiên, ông ... ông muốn thế nào?
Diệp Thiên lui về sau mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, điều này làm cho Đài Đà rất là vừa lòng, Diệp Thiên càng sợ hãi, trong lòng hắn càng cảm giác sung sướng.
- Ha ha...
Đài Đà cười, thịt trên cả người lúc lắc, nhưng nghĩ đến chuyện ở sau núi bị động vật lạ làm thịt côn trùng của hắn, trong lòng không khỏi sôi lên, khi dừng lại tiếng cười, Đài Đà âm trầm nói:
- Ta muốn ... muốn mạng của ngươi!
Mặc dù bên người Diệp Thiên còn có một vị khí huyết dồi dào, nội công cao thủ, nhưng Đài Đà cũng không thèm để ý một chút, hắn tin A Hoa – người mà sư phụ hắn suốt đời tâm huyết luyện chế ra có thể dễ dàng xé người nọ thành nhiều mảnh nhỏ.
Thấy con rắn Kim Cương Vương trên mặt đất đứng thẳng lên, Diệp Thiên la lớn:
- Đừng giết tôi, bảo … bảo con rắn này đi đi, tôi có tiền, tôi sẽ cho ông rất nhiều tiền!
- Tiền?
Đài Đà lặng đi một chút, người thanh niên này là nhất định phải chết, nhưng trước khi chết đem tiền của hắn biến thành tiền của chính mình, đó há lại chẳng phải một chuyện tốt?
Nghĩ đến đây, trên mặt Đài Đà lộ ra nụ cười hiền lành dị thường, giống như một pho tượng Di Lặc, nhẹ nói nói :
- Đem tiền của ngươi ra đây, ta sẽ đối đãi tốt với ngươi!
Nghe giọng phát âm cổ quái của Đài Đà, Tả Gia Tuấn nhíu mày, nói:
- Diệp Thiên, đệ nói cùng hắn cái gì thế? Xử lý hai người kia không phải coi như xong sao?
Nhìn thấy Diệp Thiên đang trêu đùa Đài Đà, Tả Gia Tuấn có chút khó chịu , hắn cũng không cảm thấy người bên cạnh Đài Đà có chút nào quỷ dị, chỉ thấy đệ tử của kẻ thù năm đó, thầm nghĩ cách cùng nhau giải quyết thù cũ.
- Ngươi muốn chết sao?!
Đài Đà tuy rằng chưa nghe hiểu hoàn toàn ý tứ của Tả Gia Tuấn, nhưng hai chữ "Xử lý" cũng nghe rõ ràng, lập tức cười híp mắt, trên mặt lộ ra một tia sắc lạnh.
- Ông cũng thấy đấy, ông ta ... ông ta không cho tôi lấy tiền cho ông …
Diệp Thiên giơ hai tay nói với Đài Đà, vẻ mặt bất lực.
- Hắn ta chết, ngươi liền cho ta tiền.
Đài Đà sắc mặt lạnh lùng, trong miệng phát ra một tiếng rít cổ quái, dùng ngón tay chỉ vào Tả Gia Tuấn, xoay qua mặt nói với A Hoa:
- A Hoa, giết hắn!
- Gừ …
Nghe Đài Đà nói vậy, người trung niên luôn luôn cúi đầu đi theo phía sau hắn, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về Tả Gia Tuấn, trong mắt vốn không có gì diễn cảm, giờ phút này đã tràn ngập huyết sắc, nhìn qua giống như một đôi mắt bằng đồng đỏ.
Cùng lúc đó, Đại Sát khí chất chứa trong cơ thể A Hoa cũng từ cơ thể mà ra, tập trung ở cách người Tả Gia Tuấn chừng 10m, nhiệt độ cả đại sảnh chợt giảm xuống rất nhiều. Nguồn: http://truyenyy.com
- Đây ... Đây là người gì vậy?
Tả Gia Tuấn cũng bị biến cố bất thình lình này làm cho sợ ngây người, hắn chưa từng có nghĩ đến, một người sống lại có thể ẩn chứa sát khí nặng như vậy, Yển Nguyệt Đao trong phòng khách cũng không sánh kịp.
Nhưng Tả Gia Tuấn mới học được công pháp nội lực hộ thể, sát khí mức độ này chỉ có thể thoáng ảnh hưởng đến hắn một chút, chỉ cần đối phương không dùng độc thuật, Tả Gia Tuấn cũng không sợ.
- Thịch! Thịch! Thịch!
A Hoa nhấc chân đi tới bên Tả Gia Tuấn, động tác của hắn không nhanh, nhưng đặt chân rất mạnh, nơi hắn đi qua, sàn nhà đá cẩm thạch toàn bộ vỡ vụn ra.
Nhìn thấy quái vật hình người đến trước mặt mình, Diệp Thiên thấp giọng nói,
- Sư huynh, đệ phải mở trận pháp !
Lúc này trên mặt Diệp Thiên ngưng trọng, thân thể người này đã vượt ra khỏi khả năng tưởng tượng của nhân loại, chỉ bằng sức mạnh thân thể không thể nào mạnh mẽ như thế!
Tả Gia Tuấn lắc lắc đầu, nói:
- Khoan đã, Diệp sư đệ, để cho huynh tìm hiểu người này chút!
Khi mới trung niên, Tả Gia Tuấn từng du lịch các quốc gia Đông Nam Á, và cũng gặp nhiều đại sư yô-ga Ấn Độ và giao đấu với cao thủ Thái Lan, thực tế chiến đấu rất phong phú, tuy rằng thấy người nọ nện bước rất nặng, nhưng cũng không chịu yếu thế.
Phải biết rằng, nếu Tả Gia Tuấn đem nội lực ngưng đọng vào hai chân, lực phá khi đi trên mặt đất, chỉ sợ còn mạnh hơn nếu so với người trước mặt người này, động tác ấy không dọa nổi hắn.
- Sư huynh, huynh cẩn thận một chút, đệ sợ hắn có thủ đoạn khác ...
Diệp Thiên gật đầu đáp ứng, người này động tác chậm chạp, thân pháp khẳng định không bằng Tả Gia Tuấn, hắn cũng muốn nhìn hai người giao thủ, từ đó phán đoán sát khí quanh người này, đến tột cùng là thế nào?
- Yên tâm đi, Diệp sư đệ, đệ giúp ta trông chừng, nhìn thấy nhược điểm của hắn...
Tả Gia Tuấn Tả cởi áo khoác, chậm rãi nghênh đón A Hoa.
Từng bước một di chuyển giống A Hoa, Tả Gia Tuấn không làm mình yếu thế, hai chân dẫm trên mặt đất "Thình thịch", từng khối đá cẩm thạch trên sàn nhà vỡ vụn ra.
Phòng khách khu nhà cấp cao của Đường Văn Viễn này xem như xui xẻo lớn, vốn sớm bị Yển Nguyệt Đao của Diệp Thiên làm hỏng mấy chỗ, lại bị hai người này phá hư, cả nền nhà như bức tường vỡ.
- Tiếp chiêu đi!
Mặc dù là chuyện sống chết nhưng Tả Gia Tuấn cũng không làm mất cấp bậc lễ nghĩa, hai tay ôm quyền, tay phải lấy quyền hóa chưởng, một chưởng liền đánh về phía mặt đối phương.
- Thái Ất Bát Môn chưởng pháp? Sư huynh, cũng không tồi đâu!
Nhìn thấy Tả Gia Tuấn ra chiêu, Diệp Thiên không khỏi lặng đi một chút, chưởng pháp mà Tả Gia Tuấn dùng là mưu gia chưởng pháp của Võ Đang Thái Ất Thiết Tùng phái, cũng là một loại nội gia quyền.
Tục ngữ nói "Trữ ai thập quyền, bất ai nhất chưởng, quyền kích biểu bì, chưởng kích chí lý", có thể thấy được lực công kích kinh người của chưởng pháp, Tả Gia Tuấn xuất chưởng nhìn như nhẹ nhàng, kì thực hàm mà không lộ, chỉ chờ đến khi đánh trúng đối phương, sẽ phát huy nội lực.
Tả Gia Tuấn ôm quyền mà hóa chưởng, động tác nhanh nhẹn, người được gọi là A Hoa tựa hồ không kịp phản ứng, bị chưởng thứ nhất đánh vào mặt.
Cảm giác được bàn tay đụng vào đối phương, từ lòng bàn tay Tả Gia Tuấn, nội lực truyền ra, chưởng pháp vốn nhìn yếu đuối, nhất thời trở nên rắn chắc giống như kim cương.
- Hả? Sao... Sao lại thế này?
Một chưởng đánh trúng đối phương, Tả Gia Tuấn đang tưởng tượng, một chưởng này có thể đủ làm méo xương cốt trên mặt đối phương, óc chảy đầy, nhưng bàn tay truyền ra cảm giác, lại như là đánh đánh vào sắt thép.
- Không ổn!
Một đòn công kích không có kết quả, Tả Gia Tuấn bỗng nhiên cảm giác đỉnh đầu truyền đến một trận gió mạnh, da đầu mơ hồ bị đau, không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng thu hồi tay phải, cùng cánh tay trái kết lại với nhau, tiếp tục nghênh đón.
- Két... Răng rắc!
Một tiếng xương gãy truyền ra từ hai tay quyền của Tả Gia Tuấn, cả người hắn, cũng tựa hồ đột nhiên thấp đi vài phần, chỗ cánh tay truyền đến cảm giác đau nhức, khiến Tả Gia Tuấn nhịn không được hét lên một tiếng.
- Sư huynh? !
Diệp Thiên thấy thế kinh hãi, vội vàng cất bước xông về phía trước, chân phải đột nhiên nâng lên, vô thanh vô thức liền đá vào lồng ngực A Hoa.
- Sao lại cứng như thế?
Một cước đã ra, Diệp Thiên cảm giác y như Tả Gia Tuấn, cảm nhận đá một cước này như đã vào tấm bia cứng, hay là một bức tường do sắt thép đúc thành, ngược lại khiến cho chân hắn mơ hồ thấy đau.
Nhưng một cước này của Diệp Thiên đá ra sau khi chạy lấy đà, nội lực thật lớn, tuy rằng không thể làm bị thương người nọ, nhưng cũng khiến thân thể hắn lui về sau mấy bước, Diệp Thiên không dám hiếu chiến, giữ chặt Tả Gia Tuấn liền lui về sau.
Tả Tả Gia Tuấn còn có chút mơ hồ đối với chuyện vừa xảy ra, nhưng Diệp Thiên thấy rất rõ, chỉ là sự tình phát sinh rất nhanh, để cho hắn cũng không kịp ngăn cản.
Mới đầu, khi Tả Gia Tuấn đánh một chưởng vào mặt người kia thì Diệp Thiên cũng cảm giác được đối phương lần này nhất định là không chết thì bị tổn thương.
Phải biết rằng, ngoài hạ bộ ra, đầu mặt là nơi yếu nhất trên thân người, đừng nói là bị cao thủ như Tả Gia Tuấn đánh trúng, ngay cả người bình thường đánh trúng cũng ngất sẽ nửa ngày.
Nhưng sự tình phát triển vượt ra khỏi trí tưởng tượng của Diệp Thiên, cái người tên A Hoa kia trúng một chưởng này, ngay cả da đầu cũng không bị sao, trực tiếp liền giơ cao cánh tay phải, giáng xuống Tả Gia Tuấn.
A Hoa cao hơn một thước chín, Tả Gia Tuấn thì một thước bảy, một tay nện xuống, quả thực chính là nặng như ngàn cân, giống như núi Thái Sơn đổ xuống.
Tuy rằng Tả Gia Tuấn phản ứng nhanh, dùng hai cái cánh tay chắn lại, nhưng vẫn bị sức nặng thật lớn này chấn áp, đá dưới chân vỡ vụn, đôi chân lún xuống, cả người nhìn qua giống như là đột nhiên thấp vài phần.
- Sư huynh, huynh thế nào?
Diệp Thiên lui đến ghế sô pha thì dừng bước, nhìn lại cánh tay Tả Gia Tuấn, nơi vốn là ống tay áo, lại bị xé nứt ra, mà cánh tay Tả Gia Tuấn cũng mơ hồ đầy máu thịt.
Tả Gia Tuấn ứa ra mồ hôi lạnh trên trán, cố nén đau đớn nói:
- Cánh tay phải bị gãy, bị thương xương cốt!
Vừa bị đối phương một đòn công kích, khiến Tả Gia Tuấn cảm giác thật giống như là bị giáng xuống một tảng đá lớn từ trên trời, không chỉ có cánh tay gãy, nội tạng của hắn cũng chịu một vài chấn động tổn thương, chỉ là không nói ra mà thôi.
- A Hoa, trở về, ha ha, thằng nhỏ, thì ra ngươi cũng biết võ thuật hả?
Tiếng cười quái dị và khó nghe của Đài Đà bỗng nhiên vang lên, hắn kêu A Hoa trở về, lại nói:
- Vậy thì thật là tốt, bảo bối của ta thích ăn tim người tập võ, hai người các ngươi có thể cùng chết!
Diệp Thiên vừa lộ ra sức bật khiến Đài Đà lắp bắp kinh hãi, nhưng hắn vẫn không coi ra gì, có A Hoa ở trong này, đối phương có bao nhiêu người đều có thể giết sạch.
- Chít chít, chít chít!
Ngay khi Đài Đà chuẩn bị hạ mệnh lệnh cho người nọ tiến lên, nhất đạo một cái bóng trắng hiện lên nơi cửa, một móng vuốt chộp vào cái đuôi con rắn hổ mang Kim Cương Vương.
Không đợi rắn hổ mang Kim Cương Vương kịp phản ứng, cái bóng màu trắng tựa như tia chớp từ trên mặt đất nhảy lên, rơi vào lòng Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhìn thấy miệng Mao Đầu đầy máu tươi, dở khóc dở cười nói:
- Nhóc, khẩu vị của mi càng ngày càng nặng nhỉ?
/915
|