Diệp Thiên bổ xuống một đao, cũng không quay đầu nhìn một cái, bởi vì hắn biết trên đời này bất kể là người hay là thật có quỷ quái, cũng đỡ không nổi lực chém chứa toàn lực của hắn.
Yển Nguyệt đao vốn chính là pháp khí công kích nơi chiến trường, không nói đến sát khí chất chứa trong thân đao, chính Yển Nguyệt đao cũng là thần binh chém sắt như chém bùn, trước mặt dù là một người bằng sắt, Diệp Thiên cũng tin tưởng sẽ bị một đao chém làm hai đoạn.
Ngay khi Diệp Thiên quay đầu lại, hắn cảm giác được một chất lỏng phun tới sau lưng của mình, nhưng không giống máu tươi của người bình thường, chất lỏng này lạnh băng, không có một hơi ấm nào.
- Ngươi... Ngươi giết A Hoa rồi? !
Đứng ở đối diện Đài Đà, mặt Đài Đà đột nhiên như gặp quỷ, hét lên, bởi vì từ trước đến nay trong lòng hắn đều nghĩ sống vất vưởng không có đối thủ, lúc này lại bị Diệp Thiên một đao chém thành hai đoạn.
Chuẩn xác một chút mà nói, hẳn là một đao hai mảnh, khi Diệp Thiên bổ trúng sống vất vưởng, xuất phát từ phản ứng bản năng, nó hơi chút ngiêng đầu, lưỡi đao chém xuống dọc vai trái của con sống vất vưởng.
Bởi vì một đao này tốc độ quá nhanh, khi Diệp Thiên lôi đao đi, nửa người Sống Vất Vưởng mới nổ ra, ngoài cái đầu còn nguyên vẹn, cả người chia làm hai mảnh, chất lỏng sền sệt bắn tung tóe trên đất.
Diệp Thiên không biết lai lịch A Hoa, nhưng Đài Đà thì quá rõ.
Dùng bí pháp của độc thuật luyện chế ra sống vất vưởng, căn bản là không giống bình thường, Đài Đà từng thí nghiệm dùng máy khoan điện đi khoan làn da của sống vất vưởng, chỉ có thể lưu lại một điểm trắng, điều này đã vượt ra khỏi phạm trù mà con người có thể lý giải.
Đài Đà sở dĩ dám nghênh ngang mà đến Hồng Kông, cũng là bởi vì có vật thể người quỷ hỗn hợp bên cạnh, mà hôm nay biểu hiện của sống vất vưởng cũng rất tốt, ngay từ đầu khiến cho Diệp Thiên hai người liên tục kinh ngạc.
Nhưng ai biết tình thế bỗng nhiên quay ngược trở lại, mạnh mẽ như sống vất vưởng, lại bị một đao của Diệp Thiên chém thành hai mảnh, điều này làm cho Đài Đà sợ hãi tột đỉnh, từ miệng quát to một tiếng, thân hình chợt lui về sau.
- Còn muốn chạy? !
Diệp Thiên lúc này phẫn nộ cực độ, lúc trước hắn chuẩn bị đầy đủ như thế, nhưng không ngờ xuất hiện vật thể sống vất vưởng này.
Trước mắt không riêng gì sư huynh bị thương, ngay cả bản thân Diệp Thiên cũng hít phải cổ độc từ người sống vất vưởng, từ khi hắn xuất đạo tới nay còn chưa từng nếm qua thiệt thòi lớn như vậy.
Lúc này thấy Đài Đà muốn chạy, Diệp Thiên há lại chịu bỏ qua? Tay phải dùng sức, lôi Yển Nguyệt đao trên mặt đất như có linh tính.
Nhìn thấy tay Diệp Thiên nâng cao Yển Nguyệt đao, trong mắt Đài Đà tràn đầy khủng hoảng, hô lớn một tiếng về phía sau Diệp Thiên:
- A Hoa, cứu ta!
- Ai cũng không thể nào cứu được ông!
Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, Yển Nguyệt đao trong tay đang sắp bổ ra, bỗng nhiên cảm giác được một luồng khí mạnh mẽ từ thân đao truyền đến.
- Con bà nó, còn... còn chưa chết?
Diệp Thiên nhìn lại, nhất thời ngây ngẩn cả người, đầu lâu còn nguyên của A Hoa kia lại nhảy lên một nửa thân thể, một tay bắt lấy thân đao Yển Nguyệt.
Tuy rằng sống vất vưởng hiện tại cũng không còn nhiều sức mạnh, nhưng trường hợp quỷ dị này, cũng khiếng Diệp Thiên hoảng sợ, Đài Đà nhân cơ hội đó chạy ra khỏi phòng khách, đừng nhìn thân thể của hắn mập mạp, lúc này động tác cũng rất linh hoạt.
- Đây rốt cuộc là cái thứ gì?
Tuy rằng kỳ môn thuật pháp cũng có nhiều thủ đoạn quỷ dị, nhưng Diệp Thiên chưa từng tưởng tượng được, một người thi thể chia lìa lại vẫn có thể tồn tại?
Nhưng nghe được sau tai truyền đến tiếng gió, Diệp Thiên không kịp nghĩ nhiều, đưa tay quất một cái, Yển Nguyệt đao vung ra.
Đối với những chuyện Đài Đà gây nên, Diệp Thiên bất kể như thế nào cũng sẽ không bỏ qua, động tác của hắn phải nhanh hơn Đài Đà, mấy bước đi tới, liền đuổi tới phía sau Đài Đà.
Diệp Thiên cũng không còn nói nhiều, một chưởng liền đánh xuống Đài Đà. Đài Đà lúc này đã có như chó nhà có tang, tuy rằng nghe được tiếng gió sau tai, cũng không dám quay đầu lại, dưới chân dùng lực, thân thể lại cố lao về trước.
- Dừng lại!
Diệp Thiên một tiếng thét, ngay khi Đài Đà chạy tới tường vây biệt thự, liền ngăn lại.
- Ngươi muốn chết sao?
Ánh mắt Đài Đà lộ ra hung quang, hắn sợ hãi nhất chính là cây đại đao trong tay Diệp Thiên, giờ phút này Diệp Thiên tay không đuổi theo, cũng khiến Đài Đà lấy lại tinh thần. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Oán hận của Diệp Thiên đối với chuyện lần này đã là cực điểm, hoàn toàn sẽ không có ý lại cùng đối phương trao đổi, dưới chân chợt lóe sáng, một chưởng đánh tới ngực Đài Đà.
Nhìn thấy Diệp Thiên ra một chưởng này, ánh mắt Đài Đà lộ ra một tia giảo hoạt, hắn chỉ hơi hơi nghiêng người, dùng thịt béo trên bụng, tiếp nhận một chưởng của Diệp Thiên này.
Đài Đà từ nhỏ luyện tập qua Thái Quyền, cũng coi là thân kinh bách chiến, trung niên đi theo sư phụ tu luyện yô-ga, những tổn thương năm đó khi luyện tập Thái Quyền đều được loại bỏ, nhưng thân hình của hắn lại như là quả bóng hơi phồng lên.
Nhưng người ngoài không biết, một thân thịt béo của Đài Đà, kỳ thật cũng là một tầng phòng ngự thật tốt, từng có một vị Thái Quyền tông sư giao thủ với hắn, bị bộ dạng béo ụch ịch của Đài Đà mê hoặc, do đó bị hắn đánh chết.
Cũng như vừa rồi giao thủ với Tả Gia Tuấn, Đài Đà cố ý nhường Tả Gia Tuấn đánh trúng mình, ngay khi Tả Gia Tuấn hơi hơi ngây người, dốc sức đột phát kỳ chiêu, liền ra tay đánh khiến ông ta không biết sống chết.
Trước mắt, Đài Đà lại dùng một chiêu này, giống như vừa rồi, nhưng hắn không biết, Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn lại không phải là cùng một người.
Một chưởng đánh trúng bụng Đài Đà, Diệp Thiên nhất thời cũng đã nhận ra cái cảm giác mềm nhũn không chút lực, một tầng mỡ thật dày kia như đang run rẩy, mà lại thu hết sức lực của Diệp Thiên.
Trên mặt Diệp Thiên lộ ra một tia cười lạnh, không chần chờ, quyền chưởng đánh trúng Đài Đà bỗng nhiên biến chưởng thành vồ, năm ngón tay giống như móng vuốt, móc thật sâu vào bụng Đài Đà.
- A!
Đài Đà đang âm thầm đắc ý, không thể ngờ Diệp Thiên biến chiêu nhanh như thế, cảm giác được từ bụng truyền đến đau nhức, nhịn không được lớn tiếng kêu rên, một quyền hướng vào mặt Diệp Thiên đánh tới.
Diệp Thiên nâng tay trái, chặn nắm tay Đài Đà, chân trái đạp trên mặt đất một đạp, thân thể thuận thế phóng về phía trước, tay phải chộp vào bụng thịt béo của Đài Đà, trực tiếp móc sâu vào bên trong khoang bụng của hắn.
Diệp Thiên cũng không quản trong tay tóm được cái gì, cổ tay ngoáy trong bụng đối phương, sao đó liền từ trong bụng Đài Đà thu tay trở về, một đọan ruột rõ ràng hiện ra Diệp Thiên trong tay.
- Thực ghê tởm a? !
Thấy thứ này, Diệp Thiên cũng không nhịn được cảm giác buồn nôn, trực tiếp ném đọan ruột đi ra ngoài.
Mặc dù Diệp Thiên đánh nhau không ít, cũng thấy qua không ít người chết, nhưng cầm ruột người sống trong tay vẫn là lần đầu tiên, trong phút chốc từ dạ dày ứa ra nước chua xộc lên, thiếu chút nữa đã nôn ra.
- A... A!
Khi Đài Đà luyện chế độc thuật, dùng ruột người khác chính là chuyện thường xuyên, nhưng ruột của mình hiện ra trước mắt, cảm giác lại không thấy thích thú.
Nhưng Đài Đà cũng là người không giống bình thường, thường xuyên tiếp xúc với những khí quan này, phản ứng còn nhanh hơn so với Diệp Thiên một chút, ngay khi Diệp Thiên ném ra khúc ruột, hắn tự tay đã lôi phần còn lại về, bất chấp tất cả nhét vào lại trong bụng.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Diệp Thiên móc vào trong bụng Đài Đà, nhưng Đài Đà cũng không chảy nhiều ít máu tươi, cái bụng đầy thịt béo, lúc này lại liền chặt lại với nhau, nhìn qua giống như không bị thương gì cả.
Đây là lợi thế từ việc Đài Đà tu luyện yô-ga mang tới cho hắn. Đừng nhìn hắn mập mạp, kì thực có thể khống chế mỗi một khối thịt trong cơ thể, khả năng chịu được đau đớn cũng hơn xa người bình thường.
Lúc này, Đài Đà không còn có tâm tư muốn đánh chết Diệp Thiên, thừa dịp Diệp Thiên hơi thất thần, xoay người liền bò lên trên tường vây, động tác thoăn thoắt đến cả những con khỉ trong rừng cũng phải thua.
- Còn muốn chạy?
Chuyện đã tới nước này, Diệp Thiên làm sao chịu từ bỏ ý đồ? Chân phải đạp lên tường vây, hai tay chống ở trên tường, thân thể lộn ra ngoài.
Nhưng lúc đến Đài Đà đi qua phía sau núi một lần, đối với tình hình trong rừng thì hắn quen thuộc hơn nếu so với Diệp Thiên, hơn nữa, lúc này hắn kích phát ra tiềm lực toàn thân để chạy trối chết, thẳng đến vách núi, Diệp Thiên mới đuổi tới phía sau hắn.
- Dừng lại!
Diệp Thiên một quyền đánh trúng lưng Đài Đà, Đài Đà vì tạm thời áp chế vết thương trên bụng, khiến cả người đều cứng lại, nhưng căn bản là không thể hóa giải một quyền mang đầy thù hận của Diệp Thiên này, đã trúng đòn thật sự.
Diệp Thiên một quyền đánh ra, thân thể khổng lồ của Đài Đà lại bị đánh bay lên không, lăn xuống vách núi, khi người hắn ở trên không trung, một chút chất lỏng từ trong miệng hắn phun ra.
Nhưng một quyền này của Diệp Thiên cũng đủ đưa Đài Đà xuống khỏi vách đá, ngã nhào xuống, Đài Đà căn bản là không kịp nhìn lại vết thương của mình, lập tức mở cửa xe, quát lên với Cát Tira Phan, đang trợn mắt, há hốc mồm, căn bản không biết rằng chuyện gì xảy ra:
- Mau lái xe!
Từ miệng nói ra, một ít máu đen tuyền lại từ trong miệng hắn chảy ra, người thường nếu đã bị vết thương thế này, chỉ sợ sớm đã chết tại trận, nhưng sức sống của Đài Đà cũng thật đáng sợ.
- Chít chít!
Ngay khi Cát Tira Phan nổ máy xe, Mao Đầu không biết khi nào đã chạy lại đây, đột nhiên chạy xuống vách đá, ngay sau đó trong miệng lại phát ra một tiếng kêu thảm, chiếc xe cũng xông lên trước.
- Mao Đầu, trở về!
Tuy rằng Mao Đầu muốn diệt cỏ tận gốc, nhưng Diệp Thiên vẫn sợ nó có cái gì sơ xuất, theo tiếng gọi của Diệp Thiên, Mao Đầu nhảy đi ra từ cửa kính xe, lẻn đến trước người Diệp Thiên.
- Chít chít …
Nâng móng vuốt bên phải, Mao Đầu hưng phấn thét chói tai về phía Diệp Thiên.
- Này... Mau … mau ném!
Diệp Thiên vừa nhìn xuống, nhất thời hai mắt đăm đăm, thiếu chút nữa không ngăn chặn cổ độc giữa ngực và bụng, bởi vì ở trong tay Mao Đầu, rõ ràng là một con ngươi.
- Đi, trở về!
Nhìn thấy xe ô tô đã chạy qua đoạn đường núi, Diệp Thiên cũng không có tâm tư đuổi theo, ruột đứt ra, ngũ tạng vỡ vụn, mắt lại bị Mao Đầu lấy mất một con ngươi, Diệp Thiên không tin Đài Đà còn có thể sống được?
/915
|