- A Đinh, mang vài người tới thu dọn biệt thự...
Điện thoại kết nối được, Diệp Thiên nói thẳng:
- Cần người có kinh nghiệm, nơi này không được hay ho lắm!
Lúc này đại sảnh là một đống hỗn độn, nhất là thi thể bị chia làm hai nửa kia, làm cho người ta nhìn vào mà khiếp sợ, Diệp Thiên đúng là sợ nói không rõ ràng, nếu A Đinh mang hai bảo mẫu đến quét tước vệ sinh thì thật phiền toái.
- Tôi … tôi hiểu!
A Đinh gật gật đầu, bọn hắn trước kia trong bang hội đánh nhau nhiều, thiếu cánh tay gãy cẳng chân là chuyện thường tình, xử lý chuyện như vậy cũng rất có kinh nghiệm.
- Đúng rồi, cho người đi thăm dò tin tức Đài Đà, đừng cho hắn còn sống mà rời khỏi Hồng Kông!
Mặc dù Diệp Thiên có thể nắm chắc Đài Đà sống không nổi, nhưng chưa thấy thi thể hắn thì trong lòng tự nhiên không an tâm.
- Sao... sao hắn … hắn ta lại chạy thoát?
A Đinh nghe vậy có chút kinh ngạc, trong mắt hắn Diệp Thiên là nhân vật thần tiên, sao lại để người chạy mất?
- Được rồi, làm việc đi, có tin tức báo cho tôi biết một tiếng!
Diệp Thiên cũng hiểu rõ, có kết quả này, hắn cũng cảm giác mất mặt.
Nhưng thường xuyên đi ở bờ sông nào có giầy nào không ướt? Giang hồ hung hiểm cũng không thể tùy tiện nói, có thể nổi danh trong giang hồ trên vạn người, không có một người nào, không có một nhân vật nào là đơn giản.
- Sư huynh, đệ đỡ huynh về phòng nghỉ ngơi chút đã, A Đinh tới nhanh thôi.
Cúp điện thoại rồi, Diệp Thiên đỡ Tả Gia Tuấn lên đến tầng hai, còn hắn lại trở lại phòng khách thu hồi Yển Nguyệt đao, nhắm mắt ngồi ở trên ghế sa lon.
Ước chừng qua 20' sau, Diệp Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, một ngụm hắc khí trong miệng văng ra ngoài, không khí ở quanh người Diệp Thiên, nhất thời tỏa ra mùi tanh hôi.
Diệp Thiên đứng dậy, mở toàn bộ cửa sổ phòng khách, cho mùi hôi thối bay đi, mặc dù chất độc đã bị hắn khống chế nhưng đối với những người thường mà nói, vẫn có một chút lực sát thương.
- Vật thể không ra người không ra ma quỷ này thật sự là lợi hại!
Diệp Thiên lúc này tu luyện đã đến độ nóng lạnh bất xâm, trăm tà không ảnh hưởng, nhưng vẫn không tránh khỏi ảnh hưởng kia.
Vừa bức chất độc ra, Diệp Thiên chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên, đi ra phòng khách, thấy A Đinh mang theo bốn năm người trẻ tuổi vào sân.
- Tôi… lúc chạng vạng trời mưa to, người của tôi đã mất dấu, thật sự là xin lỗi!
Đi đến trước mặt Diệp Thiên, vẻ mặt A Đinh tỏ ra xấu hổ, nếu không phải Diệp Thiên gọi điện thoại cho hắn, hắn thật không biết Đài Đà đã cùng Diệp Thiên giao đấu.
- Không có việc gì, không trách ông, Đài Đà hiện đang ở nơi nào?
Diệp Thiên khoát tay áo, chuyện này ngay cả huynh đệ hắn đều bị thiệt thòi không nhỏ, A Đinh phái đi những người đó, có thể còn sống đã là may mắn.
A Đinh nhìn trộm Diệp Thiên, thật cẩn thận nói:
- Tôi … tôi vừa nhận được tin tức, có một chiến thuyền buôn lậu của Thái Lan đột nhiên rời đi, tôi nghĩ, Đài Đà có thể... có thể đang ở trên chiếc thuyền đó.
- Chạy trốn?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, lắc lắc đầu, nói:
- Được rồi, thu dọn phòng khách đi, và nói với Đường lão gia một tiếng, sàn nhà cũng cần sửa chữa .
- Thiếu gia, không sao đâu, Đường lão gia nói, ngài hủy căn nhà này cũng chẳng sao!
A Đinh cười làm lành đáp một câu, xoay người nhìn về phía mấy người hắn mang đến, quát:
- Còn thất thần cái gì hả? Theo ta đi vào thu dọn bên trong thật sạch sẽ ...
- Anh Đinh, vị kia là ai vậy?
Mấy người tới cùng A Đinh diện mạo hung ác, thoạt nhìn không giống lương thiện, nhìn thấy A Đinh khách khí với Diệp Thiên như vậy, mở miệng hỏi một tiếng, bọn họ đều cảm thấy tò mò.
Phải biết rằng, năm đó A Đinh chính là tay đấm nổi danh Hồng Kông này, tuy rằng hơn mười năm trước liền gác kiếm rửa tay, theo một vị đại lão rời khỏi giang hồ, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến địa vị hắn trong giang hồ.
Nhưng một vị đại lão thần tượng như vậy, lại cung kính trước mặt một thanh niên như Diệp Thiên, trong lòng những người này đều có chút không phục.
- Ít nói nhảm thôi, chuyện không nên hỏi đừng hỏi, nhanh lên, đi vào!
A Đinh trừng mắt nhìn người nọ một cái, dẫn đầu mấy người đi vào phòng khách.
- Mấy anh em ta cái gì chưa thấy qua chứ! Cần chúng ta đến thu dọn sao?
Một thanh niên trên tay có hính xăm con rồng bĩu môi, đi theo A Đinh vào trong.
- Đây ... đây...
Tiến vào đến phòng khách, tất cả mọi người trợn tròn mắt, đá cẩm thạch tất cả đều vỡ vụn, máu me chảy đầy đất, một mùi tanh tưởi làm cho người ta thấy buồn nôn.
Mà khủng bố hơn cả chính là, ở chính giữa phòng khách, một thi thể đang nằm ngang, lúc mới vào, những người đó đều tưởng hai thi thể, nhưng nhìn kỹ, mới biết là một người bị chia làm hai mảnh.
Không biết là nguyên nhân gì, thi thể này bị người ta dùng một đao chém thành hai đoạn, da thịt đã bắt đầu phân hủy, rất nhiều chỗ đều có thể nhìn thấy rõ xương cốt trắng, làm cho người ta nhịn không được mà thấy ớn lạnh.
Tuy rằng những người này từng thấy qua máu người, nhưng trên mặt cả đám vẫn biến sắc, người mới vừa nói mấy câu kia, lại còn gắt gao lấy tay bịt miệng, hắn sợ chính mình há miệng ra sẽ nôn ra mất.
- Đừng đứng ngu ngốc như thế! Nhanh lên, thu dọn sạch sẽ!
A Đinh cũng bị những thứ trong phòng khách làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại được, chỉ bảo mấy người trẻ tuổi làm việc.
Thu dọn trong hơn hai giờ, lại dùng nước đổ đầy phòng khách bảy tám lần, sau đó phun một chút nước hoa, mùi tanh tưởi trong phòng khách mới xem như tiêu mất hết.
Cầm hai cái túi đựng thi thể từ trong phòng khách lui ra, mấy người thanh niên vốn mang vẻ mặt kiêu ngạo, lúc này sắc mặt trắng bệch, nhìn Diệp Thiên như gặp ma quỷ.
Không nói nền đá cẩm thạch bị hư hỏng như là bị xe lửa nghiền qua, chính là vết đao trên xác chết, khiến cho mấy người thanh niên này cũng chưa thể hiểu được, Diệp Thiên đến tột cùng là người như thế nào mà một đao chém người thành hai mảnh.
Vốn cho là ngày thường mình thực uy phong, nhưng so với trận chiến hôm nay nhìn thấy, bọn hắn quả thực tựa như là đứa trẻ trước mặt ông nội vậy.
Phất tay ý bảo mấy người trẻ tuổi kia rời khỏi biệt thự trước, A Đinh đi đến trước mặt Diệp Thiên, hỏi:
- Thiếu gia, đều thu thập xong rồi, Đường lão gia bảo tôi hỏi ngài, sáng mai ông ta có thể tới được chưa?
Chuyến đi lần này của Diệp Thiên việc chính là vì đối phó Đài Đà, đối phương hiện đã đại bại chạy trốn, nguy hiểm giống như không còn, Đường Văn Viễn còn băn khoăn chuyện nhờ Diệp Thiên tìm giúp thi hài người bạn cũ.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Ngày mai không được, khi tôi chưa thông báo, mọi người đừng tới.
Không biết vì cái gì, tuy rằng Đài Đà đã không còn đe dọa nữa, nhưng trong lòng Diệp Thiên vẫn có một chút bất an.
Hắn nói không rõ nguy cơ này đến từ phương nào, nhưng trong lòng cũng có một dấu hiệu, hơn nữa rất mãnh liệt, mức độ nguy hiểm này không thể thấp hơn Đài Đà.
Sau khi suy nghĩ một chút, Diệp Thiên nhắc A Đinh:
- Trong khoảng thời gian này, nên thắt chặt bảo vệ một chút, đừng cho tạp vụ gì đó đến nơi này.
Sau chuyện với Đài Đà, Diệp Thiên không dám khinh thường, những thứ không nói đâu xa, nếu không phải có được Yển Nguyệt đao, hắn thật không cách nào làm gì được vật thể không ra người không ra ma quỷ kia.
- Tôi hiểu, thiếu gia!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trong lòng A Đinh cũng rùng mình.
Lúc trước biết rõ Đài Đà sẽ tới, Diệp Thiên cũng cho người nới lỏng bảo vệ, trước mắt đối phương bị Diệp Thiên đánh bại, lại cần tăng cường bảo vệ, chẳng lẽ là có địch thủ lợi hại hơn đến?
A Đinh biết những chuyện thế này hắn không thể nhúng tay vào, lập tức cũng không còn nhiều lời, mang người của hắn lui ra ngoài, nhưng sau khi rời khỏi biệt thự, A Đinh cũng sắp xếp mấy huynh đệ trong bang hội, đến thay thế mấy bảo vệ trước căn biệt thự .
Nước biển đen như mực, một con thuyền hàng đang nhấp nhô trên biển, không ngừng đi lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đài Đà nằm ở trong khoang thuyền của thuyền hàng, cả người đều run rẩy, miệng vết thương ở bụng và mắt tuy rằng đã được băng bó, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra bên ngoài, nhuộm đỏ nửa dưới người hắn.
Cát Tira Phan đứng ở trước giường, trong mắt tràn đầy kinh hãi và bất đắc dĩ.
Khi hắn lái xe rời khỏi núi Thái Bình, Đài Đà còn tỉnh táo bảo hắn đi tới cảng, vừa lúc thuyền hàng của Bạt Đạt còn chưa rời đi, Đài Đà xông lên thuyền hàng giống như hung thần ác sát, buộc Bạt Đạt lái thuyền, nhanh chóng rời Hồng Kông.
Nhưng lên thuyền được hơn một giờ sau, Đài Đà đã không ổn, miệng nói mê sảng, đến giờ lại ngất lịn, bất tỉnh, cả người run lên giống như bị kinh phong ở trên giường.
Cát Tira Phan thật đúng là rất sợ Đài Đà chết như vậy, ở Thái Lan, địa vị của độc sư cực cao, mà Đài Đà lại là đệ từ của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư, nếu chết một cách khó hiểu như vậy, hắn căn bản là nói không nên lời.
- Đài đà đại sư, ngài thế nào?
Nhìn thấy trên giường Đài Đà đột nhiên chuyển người, Cát Tira Phan vội vàng tiến đến tai hắn, hỏi.
- Ta... Ta không ổn rồi!
Đài Đà chỉ còn lại một con mắt, chậm rãi mở ra, hít sâu một hơi, hai tay chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhưng một động tác đó, lại khiến máu trong miệng hắn phun ra, kèm theo một khối nội tạng.
- Cát Tira Phan, trở lại Thái Lan, ngươi nói cho sư phụ của ta, ta bị Diệp Thiên giết chết, hắn thông hiểu kỳ môn trận pháp, tu luyện không thua gì sư phụ ta, xin sư phụ báo thù cho ta!
Vết thương ở bụng đối với Đài Đà mà nói cũng không phải trí mạng, chủ yếu là một chưởng cuối cùng của Diệp Thiên, khiến tâm mạch và ngũ tạng của hắn vỡ vụn, nếu đổi lại là người thường, chỉ sợ đi không nổi ba bước đã chết rồi.
Còn Đài Đà đã được tu luyện yô-ga cao cấp, đã đạt tới cảnh giới rất cao, lục phủ ngũ tạng luyện thành một mạch, đừng nhìn hắn béo ụt ịt, kỳ thật khung xương toàn thân đều có thể gấp khúc lại bất cứ lúc nào, cơ năng gần như đạt tới trình độ biến thái, nên mới có thể chống đỡ đến giờ.
Máu tươi từ con mắt bị mất của Đài Đà chảy tràn xuống, khuôn mặt mập mạp thoạt nhìn giống như ma quỷ, cả kinh, Cát Tira Phan liên tiếp lui về phía sau, đến khi lưng đụng vào ván gố trên khoang thuyền mới thôi.
- Đại ... Đại sư!
Bỗng nhiên nhìn thấy ngũ quan và máu bên trong cơ thể Đài Đà chảy ra giống như con rắn nhỏ, Cát Tira Phan đánh bạo thử hơi thở của Đài Đà, cũng không còn chút hơi ấm nào nữa.
/915
|