Trung Quốc từ trước đều sùng bái nho thương, nhưng những trí thức làm kinh doanh mấy năm trước lại chưa kiếm được nhiều tiền. Vì vậy họ đều không thể thoát khỏi tâm lý của người đọc sách. Vừa nhắc đến tiền là mặt họ nóng rần lên, chân tay luống cuống. Diệp Đông Bình hiện tại cũng như thế.
- Chú Diệp, có thể mua được rẻ, làm sao mà chú phải lo nhiều thế?
Phong Huống không hiểu, lần này khổ cực đi khắp hang cùng ngõ hẻm, không phải là vì kiếm đồng tiền khó khăn này sao? Người khác không nhìn được hàng, mình mua được rẻ, đó là chuyện thuận mua vừa bán, không ai có thể nói hai lời được…
Diệp Đông Bình nghe vậy lặng đi một chút, tựa hồ như vừa mới nhớ ra thân phận hiện tại của mình, âm thầm khoát tay áo:
-Cháu, haizz, tùy cháu, nhưng có một điểm, không được phép gian lận lừa đảo đấy, nếu để ta biết được, điểm thu mua này cũng không cần phải mở nữa đâu…
Khi nói đến phần sau, nét mặt Diệp Đông Bình trở nên hết sức nghiêm túc.không có hi vọng quay trở lại bên trong tháp ngà voi nghiên cứu học vấn hoặc là bắt tay vào làm công việc liên quan đến máy móc, đây cũng là điểm mấu chốt để hắn có thể giữ vững lập trường.
- Chú Diệp, chú yên tâm, Phong Huống cháu không phải là kẻ thiếu hiểu biết, rẻ có thể chiếm được nhất thời nhưng không thể chiếm được một đời, đạo lí này cháu hiểu.
Sau khi nghe lời nói của Diệp Đông Bình, Phong Huống thật thà gật đầu. Hắn ta mặc dù có lúc thích khôn vặt, nhưng biết rõ chữ tín là gốc rễ làm người, mất đi chữ tín, bản chất nông thôn của hắn cũng mất đi căn bản.
-Được rồi, Phong à, cháu buổi trưa uống rượu nghe chừng cũng chưa ăn uống gì, cùng ăn đi…
Nói xong việc chính, Diệp Đông Bình kêu Phong Huống ngồi xuống, lúc đó cơm hâm lại cũng đã nóng rồi, một mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng.
-Cha, con đi xơi cơm…
Làm cả nửa ngày trời, Diệp Thiên cũng đã đói rồi, hứng thú xơi cho mỗi người một bát cơm.
Phong Huống mang về rất nhiều thịt đầu heo, thơm nức lên bát cơm. Hai cha con Diệp Đông Bình ăn bữa cơm đầu tiên trong căn nhà mới, hương thơm đặc biệt.
Ăn cơm xong, cũng đã là hơn năm giờ chiều. Mặt trời đã lặn ở đằng tây, khiến trạm thu mua ở cánh đồng mênh mông bát ngát này đổ bóng thật dài.
Trong phòng hơi oi bức, cả ba người đều ngồi trong sân. Phong Huống cởi hết quần áo, lấy nước giếng khoan tắm, thay lên người cái khố kẻ ô vuông giống như những thanh niên trong thị trấn này mặc.
Ngoài việc khi đi vào thị trấn này, từ trên chiếc xe kéo nhìn thấy có người mặc như vậy ra, đây là lần đầu tiên Diệp Thiên nhìn thấy loại quần áo kiểu này, không khỏi nói:
-Anh Phong, bộ quần áo này trông thật là đẹp mắt…
Nghe Diệp Thiên nói xong, Phong Huống dương dương tự đắc nói:
- Đương nhiên rồi, cái khố loe này cần những hai mươi tệ mới mua được cơ mà.
Nói tới đó, tựa hồ như sợ Diệp Đông Bình hiểu lầm, Phong Huống nhìn về phía Diệp Thiên Bình, giải thích:
- Chú Diệp, số tiền này không phải cháu dùng tiền của trạm thu mua đâu, đây là tiền mà ông ngoại cho cháu.
- Không cần phải giải thích, chú tin cháu, Phong, sau này muốn tiêu tiền, nói với chú một tiếng xem dùng tiền làm gì là được rồi, cháu cũng là chủ của trạm thu mua này, ra ngoài chơi cũng không thể bủn xỉn quá.
Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Phong Huống, Diệp Đông Bình nở nụ cười, ông ta cũng đã trải qua thời mười tuổi hai mươi tuổi, lúc đó còn bảnh chọe hơn cả Phong Huống nữa.
Ở thời của Diệp Đông Bình, quân trang là trang phục thịnh hành nhất, ai mà có một bộ quân trang, thêm một cái mũ đội trên đầu nữa, đi trong sân trường, tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người.
Có điều khơi mào cho các cuộc ẩu đả liên tiếp xuất hiện. Một vài con em nhà nghèo chuyên môn đi lấy quần áo của đệ tử đại viện, khiến cho các nơi ở Tứ Cửu thành đều ngoan cố nổi lên tứ phía.
Đương nhiên, lúc đó Diệp Đông Bình là đứa trẻ ngoan, chỉ đứng sau cổ vũ, nhưng nghĩ lại thời điểm tuổi trẻ ngông cuồng đó, nét mặt lộ rõ nụ cười đắc ý.
-Hì hì, chú Diệp, cháu sẽ không sài tiền bừa bãi nữa, bộ quần áo này cũng là khi đến thị trấn này sợ bị người khác chê cười nên mới mua, chú yên tâm đi…
Nghe thấy Diệp Thiên Bình nói, Phong Huống cười hì hì, quay mặt nhìn Diệp Thiên, nói:
-Diệp Thiên, lát nữa đưa em đi xem phim, có muốn đi không?
-Tất nhiên là đi rồi, anh Phong, anh đồng ý rồi đấy nhá.
Diệp Thiên đã sớm đã nhớ ra việc này, vừa rồi còn nghĩ xem có nên nói vòng vo nhắc nhở anh mình không, không ngờ chính hắn lại nói ra rồi.
-Không được, mới đến đừng có đi lung tung.
Một lời nói của Diệp Đông Bình khiến cho mặt Diệp Thiên trở nên khổ sở, đưa ánh mắt cầu cứu đáng thương về phía Phong Huống.
- Chú Diệp, cháu đưa Diệp Thiên đi chơi mà, tối nay chiếu bộ phim " siêu nhân" của Mỹ, nghe nói rất hay.
Diệp Thiên không đi, Phong Huống cũng ngại khi ngày đầu tiên đến đây đã đi chơi, nên giúp Diệp Thiên xin phép.
-" Siêu nhân"? không phải là Thiếu Lâm tự sao?
Diệp Thiên nghe vậy có chút thất vọng.
- Xem hay hơn Thiếu Lâm tự, anh nghe nói, người này có thể bay trên trời, còn có thể chạy nhanh như tàu hỏa.
Nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Diệp Thiên, Phong Huống phải khoa chân múa tay lên, có điều hắn cũng chưa xem qua bộ phim này, đều chỉ là nghe người khác nói mà thôi.
-Phong à, chúng ta mới đến thị trấn này, còn chưa quen thuộc bên ngoài, nên ít chạy đến những nơi như thế thôi.
Diệp Đông Bình nghĩ một lúc, vẫn lắc đầu. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
-Cha, không sao đâu, con xem tướng mạo của anh Phong rồi, dạo này anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, không phải sao?
Diệp Thiên vừa nói vừa nhìn Phong Huống, nhưng khi nhìn thấy lông mày Phong Huống, trong lòng bỗng nhiên " hồi hộp".
Lúc sáng xem tướng cho Phong Huống, lông mày hắn vẫn chặt chẽ. Bây giờ có phải do đã tắm qua rồi, nên lông mày bên phải đột nhiên trở nên có chút phân tách. Điều này trong tướng thuật thì thể hiện vì giận mà gây ra va chạm đổ máu.
-Thuật tàng!
Sau khi xem tướng mặt Phong Huống, Diệp Thiên cũng có chút không chính xác, gọi la bàn trong đầu, dựa vào ngày sinh tháng đẻ, bói cho hắn một quẻ.
- Ừ? Vật hủ côn trùng sinh chi voi, Quy muội trung hàm cổ quẻ…
Nhìn thấy trong đầu hiện ra Quẻ này, Diệp Thiên có phần nhiều kết luận được.
Đây là quẻ sáu mươi bốn trong năm mươi bốn và thập bát quái. Người sau là thiếu nam tơ tưởng yêu đương, có tình ý với nữ nhân, có điều cả hai đều ẩn hàm tiểu hung, nói không chừng đúng là gặp phải tai ương đổ máu.
-Anh Phong, hôm nay chúng ta đừng đi nữa, em thấy sắc mặt anh mờ mịt, ra ngoài e rằng gặp chuyện không hay.
Nếu như đây là nông thôn, Diệp Thiên sẽ đi học mà chẳng cần quan tâm, nhưng ngược lại đây là quẻ hung, nhiều nhất là đánh nhau vỡ đầu chảy máu, nhưng là ngày đầu tiên đến thị trấn này, hắn vẫn có chút sợ hãi đối với những người sống ở nơi đây.
Diệp Đông Bình vốn không muốn cho cả hai đứa ra ngoài, sau khi nghe thấy lời Diệp Thiên lập tức nói:
-Phong, nghe lời Diệp Thiên là đúng đấy, cháu cũng biết bổn sự của nó rồi…
Không biết rằng Diệp Thiên Bình chưa dứt lời, Phong Huống liền cướp lời, nói nhanh:
- Chú Diệp, không được, ngay cả không đưa Diệp Thiên đi, một mình cháu cũng phải đi.
-Anh Phong, anh…có phải là còn việc gì khác phải không?
Diệp Thiên hiểu lòng Phong Huống, hắn đích thị là hẹn con gái xem mặt rồi, bằng không Quẻ sẽ không thể hiện như vậy.
/915
|