Thị trường Phỉ Thúy năm 98, hiện tượng hai cực giá cả rất nghiêm trọng, Phỉ Thúy cao cấp động một tí là lên đến hơn trăm vạn, mà so với Băng chủng kém chút nữa là thành loại Nhu chủng, gía cả cũng kém hơn nhiều.
Kì thật mấy năm nay Tả Gia Tuấn cũng không chú ý đến kinh doanh của công ty châu báu, cũng không hiểu lắm về giá cả thị trường của Phỉ Thúy, nên nói thấp hơn mức giá của nó, chính xác mà nói, nếu như chế thành trang sức Phỉ Thúy thì hẳn là có thể bán ra với giá ba trăm vạn.
Hơn nữa cùng với việc khai thác ở mỏ cũ Myanmar hầu như không còn, mức chênh lệch của loại ngày ngày càng thu nhỏ lại, đến sau này còn nhiều khối còn không được như thế này cũng sẽ được bán với giá trên trời. Đương nhiên, cũng không thể thiếu được nhân tố bên trong.
- Bao nhiêu? Có thể bán 200 vạn?
Nghe Tả Gia Tuấn nói mà Diệp Thiên ngẩn cả người.
Theo suy đoán của cậu vật to như thế này nhiều nhất là có giá trị hơn mười vạn, Diệp Thiên không ngờ được rằng giá mà Tả Gia Tuấn đưa ra lại nhiều hơn so với dự tính của cậu hơn mười lần.
- Phỉ Thúy đáng giá như vậy sao?
Diệp Thiên nuốt xuống từng ngụm nước miếng, không phải là cậu chưa từng nhìn thấy tiền, nhưng số tiền mà Đường Văn Viễn chuyển vào tài khoản của cậu và tiền tự tay mình kiếm được là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Giống như một người cầm tấm chi phiếu 100 vạn của ngân hàng trên tay, phỏng chừng sẽ không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng nếu 100 vạn đặt ngay trước mặt nhịp tim chắc chắn sẽ đập nhanh hơn rất nhiều.
- Không phải Phỉ Thúy đáng tiền mà là Phỉ Thúy cao cấp đáng tiền.
Nhìn bộ dạng của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn cười nói:
- Năm đó tam tiểu thư của Tống gia kia có một bộ trang sức Phỉ Thúy cao cấp, nghe nói cũng không đạt đến đẳng cấp Thủy Tinh chủng, cũng có giá hơn 100 triệu, em nói xem đồ chơi này đáng tiền hay không chứ?
Đang lúc Diệp Thiên ngây người, một nam trung niên chen tới nói:
- Người anh em, miếng Phỉ Thúy này cậu có bán không? Tôi ra giá 200 vạn, chuyển nhượng cho tôi đi.
Mấy năm gần đây ở Hông Kong đang thịnh hành nhẫn mặt Phỉ Thúy, rất nhiều ông chủ nhỏ rất ưa thích, hơn nữa còn ra tay rất hào phóng, giống như miếng Phỉ Thúy này, nếu như cắt cẩn thận thì cho ra bỏ ra 200 vạn vẫn lãi được 100 vạn.
- Anh muốn mua à? Xin lỗi, tôi không bán!
Diệp Thiên không hiểu lắm lời người Hông Kong kia nói, nhưng mấy từ 200 vạn thì nghe rõ, lập tức lắc đầu nói:
- Tôi không hiểu về cái này lắm, sư huynh, miếng Phỉ Thúy này là dùng tiền của huynh mua, huynh cầm đi.
Miếng Phỉ Thúy này mặc dù khá tốt, nhưng linh khí bên trong vẫn không đạt được đến trình độ nuôi dưỡng pháp khí thầy tu mà Diệp Thiên mong muốn, mà muốn dùng nó bố trí trận pháp thì lại hơi nhỏ, Diêp Thiên cầm nó cũng không biết nên xử lí thế nào.
Hơn nữa da mặt Diệp Thiên cũng không dày đến mức mà đem bán nó đi, dù sao thì đồ vật này mặc dù trên danh nghĩa là của mình thưng thực tế là do Tả Gia Tuấn bỏ tiền ra mua.
Nếu như không giải ra Phỉ Thúy thì thôi, chứ bây giờ giải ra Phỉ Thúy cao cấp rồi, nếu bán cho người khác, thì tướng của mình trở nên khó coi quá, Diệp Thiên cũng không muốn mất mặt.
-Không cần, Diệp Thiên, huynh không thể chiếm lấy đồ tốt này của đệ được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Nghe Diệp Thiên nói Tả Gia Tuấn lập tức lắc đầu.
- Đừng để cho người ta xem chuyện cười nữa, sư huynh, huynh cầm lấy đi.
Diệp Thiên nhìn xung quanh nói nhỏ:
- Pháp khí kia đệ đưa cho Định Định hết rồi, khối Phỉ Thúy này có là gì nữa đâu?
- Chuyện này…thôi được rồi, Diệp Thiên, đợi đến khi đệ rời khỏi Hông Kong, sư huynh sẽ lại chuẩn bị cho đệ ít đồ.
Tả Gia Tuấn cũng nghĩ pháp khí của Diệp Thiên nếu như bán cho những nhà giàu có ở Hông Kong, đưa ra giá 1 triệu chắc chắn có người mua vội, giá đó không thể so với miếng Phỉ Thúy này được.
Lúc này người xung quanh rất đông, hai anh em cứ nhường đi nhường lại cũng không đẹp mắt, Tả Gia Tuấn liền nhận lấy miếng Phỉ Thúy, nhưng lại định sẵn chủ ý trong lòng, đợi đến khi Diệp Thiên rời khỏi Hông Kong, nhất định sẽ tặng cho cậu một món quà lớn.
- Hi Quốc, nhìn thế nào? Xem xét kĩ rồi thì lấy ra giải đi?
Diệp Thiên mở ra một khởi đầu tốt đẹp, Tả Gia Tuấn muốn mượn vận may này để đem giải khối nguyên thạch mình mua, lập tức lớn tiếng gọi con rể.
- Cha, tạm ổn rồi, có thể giải được rồi.
Nghe thấy tiếng bố vợ gọi, Liễu Hi Quốc đưa theo mấy người, chuyển mấy khối nguyên thạch họ đã mua lại.
Tả Gia Tuấn nhìn nét vẽ trên khối nguyên thạch của con rể một lượt, gật đầu nói:
- Hi Quốc, tay cha không ổn lắm, hôm nay con giải thạch đi.
Vốn dĩ Tả Gia Tuấn muốn nhờ Diệp Thiên giải thạch hộ, nhưng nhìn vẻ hung hăng giải thạch của cậu ta vừa rồi cuối cùng đã bỏ qua ý định đấy.
Chẳng qua là Tả Gia Tuấn không biết rằng Diệp Thiên sớm đã nắm trong tay tình hình cụ thể, vừa rồi giải thạch thoạt nhìn thì thấy lỗ mãng kì thật tất cả đều nắm chắc rồi.
Liễu Hi Quốc giải thạch thì ổn hơn Diệp Thiên, cơ hồ mỗi nhát dao đều dừng lại quan sát một phen. Mặc dù trong mắt mọi người đây là một phương pháp giải thạch chính xác nhưng Diệp Thiên nhìn thấy lại ngáp ngủ.
- Sư huynh, mọi người tiếp tục giải, đệ đi dạo xung quanh một lát.
Sau khi xem một lúc, Diệp Thiên cảm thấy hơi vô vị, giương mắt nhìn về phía không xa chỗ A Đinh đang ôm tảng đá nói chuyện với Văn Loan Hùng, không khỏi cười đi tới.
Diệp Thiên tiến lên vỗ vai A Đinh nói:
- Ông cũng đổ thạch à?
- Thiếu gia, đến cũng đến rồi, tôi cũng mua một khối chơi.
Nhìn thấy Diệp Thiên, A Đinh cười hì hì, ngoài đánh đánh giết giết ra, thứ mà hắn thích nhất là cược, nhưng từ mười năm trước đến nay không đi Úc đảo nữa, hôm nay nhìn thấy cách đổ thạch này tay ngứa không chịu được.
- Đinh lão, ông gọi Diệp Thiên là gì thế?
Văn Loan Hùng bên cạnh nghe thấy A Đinh gọi, ánh mắt đăm đăm nhìn, cũng phải hiểu rằng, Đường Văn Viễn coi A Đinh như con cháu trong nhà, chính ông ta cũng không dám ngạo mạn quá mức với A Đinh.
- Haha, anh Văn, tôi với A Đinh có vai vế hơi khác, anh ấy theo vai vế mà gọi thôi.
Diệp Thiên cười, cũng không giải thích thêm gì với Văn Loan Hùng, khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng rối rắm, phát hiện ra điều mà mình biết càng ngày càng nhiều, lại càng không nhìn thấu được thanh niên trước mặt này là đến từ đâu?
- Thiếu gia, vận khí của ngài hôm nay tốt đấy chứ, ngài xem xem cái này thế nào?
A Đinh vừa nhìn thấy Diệp Thiên đổ tăng, nên vội vàng mang tảng đá mình đang ôm trên tay chuẩn bị giải.
Diệp Thiên nhìn kĩ A Đinh liếc mắt một cái, cười nói:
- A Đinh, hôm nay mắt tán như lông, đồng tụ như thử thước, là một ngày thất bại đen đủi, khối đá này, chậc chậc…
- Cái gì? Thiếu gia, ngài… sao ngài không nói sớm chứ?
Nghe Diệp Thiên phán, mặt A Đinh lập tức như đưa đám.
Diệp Thiên tức giận trả lời:
-Tên tiểu tử, nhà ông cũng có nói cho tôi biết là muốn cược thạch đâu, thế nào, không tin lời của tôi hả? Vậy ông đi cắt một đao mà xem đi.
- Mua thì cũng đã mua rồi, tất nhiên là phải cắt rồi.
A Đinh vẻ mặt đau khổ mang khối đá đến một máy giải thạch, nhưng có lời nói của Diệp Thiên, hắn cũng chẳng muốn đi mài đá nữa, trực tiệp chuyển động bánh mài, cắt một đao từ giữa xuống.
- Ôi, hỏng rồi…
Mọi người xung quanh phát ra tiếng thở dài.
- Thiếu gia, lần sau ngài nhớ nhắc tôi trước đấy nhá.
Vứt hai nửa nguyên thạch dưới đất, A Đinh tiến đến trước mặt Diệp Thiên, nhưng nét mặt lại không có nét gì là chán nản cả, dù sao thì hơn mười vạn đô la Hông Kong đối với cậu ta mà nói thì cũng không phải là số tiền lớn.
- Sau này ít dính đến những đồ này thôi…
Diệp Thiên tức giận trừng mắt nhìn A Đinh một cái, với thân phận của Diệp Thiên, sao lại phải đi xem tướng cho hắn ta coi có thích hợp để đánh bạc hay không cơ chứ?
- Diệp huynh đệ, cậu xem xem tôi hôm nay thế nào?
Diệp Thiên vừa mới răn dạy và quở mắng A Đinh, Văn Loan Hùng lại hỏi cậu cùng một câu hỏi. Điều này khiến Diệp Thiên dở khóc dở cười. Sao không thấy bọn họ dám đi hỏi Tả Gia Tuấn cơ chứ?
- Anh Văn, muốn nghe sự thật không?
Vừa đổ tăng được miếng Phỉ Thúy, tâm trạng Diệp Thiên đang tốt, cũng không muốn tranh cãi với hai bọn họ nữa.
- Đương nhiên là muốn nghe sự thực rồi.
Văn Loan Hùng vội vàng gật đầu, thực ra ông ta hỏi câu này với mục đích là muốn kéo gần mối quan hệ với Diệp Thiên.
- Được, vậy thứ cho tôi nói thẳng.
Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào Văn Loan Hùng một lúc nói:
- Anh Văn, trên cằm anh có một cái mụn, đây là tướng rủi ro, mà lòng trắng mắt phải hiện ra một tia máu dài, đây là tướng lậu tài, em thấy anh hôm nay cũng không khá hơn A Đinh chút nào đâu.
- Cậu… ý cậu là … Diệp Thiên, không phải cậu đang đùa chứ?
Nghe Diệp Thiên nói Văn Loan Hùng giống như một quái vật nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
Văn Loan Hùng từ khi còn trẻ đã phất lên rất mạnh, cho dù là nền tài chính châu Á lần này gặp phải phong ba bão táp cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ông ta, hôm nay Diệp Thiên lại nói ông ta lại gặp rủi ro với lậu tài, Văn Loan Hùng đúng là không tài nào mà tin được.
Người như Văn Loan Hùng, mặc dù hết lòng tin theo phong thủy, nhưng càng tin tưởng bản thân mình hơn, nếu đổi lại đây là do Tả Gia Tuấn nói, Văn Loan Hùng còn có thể tin sáu bảy phần, nhưng đây lại là do Diệp Thiên nói ra, ông ta hoàn toàn coi đây là lời nói đùa.
Diệp Thiên cười ha ha nói:
- Anh Văn, đây là sự thật, đúng là không dễ nghe cho lắm, nhưng lời thì tôi cũng nói ra rồi, tin hay không là việc của anh thôi.
/915
|