Sáng sớm ngày hôm sau, xe của Cung Tiểu Tiểu đã đón Diệp Thiên tới sân bay. Máy bay riêng của Cung Tiểu Tiểu đã sẵn sàng, chỉ đợi Diệp Thiên đến nữa là cất cánh.
- Diệp Thiên, lần này tôi không đi cùng được, ngài cố gắng giúp đỡ Tiểu Tiểu, nhất định phải tìm được xác của Phó Nghị. Nếu làm được, tôi và Tiểu Tiểu sẽ rất cảm kích.
Đường Văn Viễn cũng tới sân bay, nhưng do tuổi cao, không thích hợp đi cùng Diệp Thiên khắp nơi, nên chỉ có A Đinh đi cùng để giúp Diệp Thiên xử lý các việc linh tinh vặt vãnh khác.
Diệp Thiên gật đầu nói:
- Ông Đường, ông yên tâm đi, cứ chăm sóc Mao Đầu thật tốt giúp tôi. Ngoài ra, ngài nhớ cất Yên Nguyệt Đao thật kỹ, đừng để người nào khác tương tư nó là được.
Không biết tại sao, cả đêm hôm qua Diệp Thiên đều ngủ không được yên giấc, cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra. Sau khi gieo quẻ, Diệp Thiên cũng không đoán được manh mối gì, nhưng cũng không dám thay đổi lại lịch trình với Tiểu Tiểu.
Cũng vì cảm giác có điềm báo trước này nên Diệp Thiên không đồng ý cho Tả Gia Tuấn và Liễu Định Định đi cùng mình đến Đài Loan, thậm chí Mao Đầu cũng để ở nhà. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, một mình Diệp Thiên sẽ dễ thoát thân hơn, nhiều người đi cùng dễ gây chú ý.
Khi Diệp Thiên đang căn dặn Đường Văn Viễn một số việc, một người trung niên đeo kính đen bước tới cạnh Diệp Thiên và nói một cách cung kính:
- Ông Diệp, cô Cung đang đợi ông, máy bay chuẩn bị cất cánh.
Sau khi Phó Nghị bị bắt cóc 2 lần, giới đại gia Hồng Kong ai cũng cảm thấy bất an, lần lượt đều mời bảo vệ 24/24 của các đội phi hổ hoặc của nước ngoài tới bảo vệ gia đình mình.
Diệp Thiên cũng biết, người đàn ông đang đứng trước mặt mình đã từng làm nghề bảo vệ nhân chứng tại Hồng Kong, chưa biết thân thủ như thế nào nhưng sự cảnh giác thì đúng là số một.
Diệp Thiên gật gật đầu, nhìn về phía Đường Văn Viễn rồi nói:
- Chúng tôi phải đi trước đây, cùng lắm là 3 ngày sẽ quay lại, lúc đó tôi sẽ trở về Bắc Kinh.
Xa nhà hơn nửa tháng nay, mặc dù thường xuyên gọi điện về nhà, nhưng Diệp Đông Lan vẫn ca thán liên hồi, đến Thanh Nhã cũng đòi đến Hồng Kong mua sẵm, đương nhiên cũng nhớ Diêp Thiên.
Chiếc máy bay riêng của Cung Tiểu Tiểu còn xa hoa hơn cả chiếc của Đường Văn Viễn. Chiếc máy bay này có đến 20 chỗ ngồi, trên máy bay, ngoài Cung Tiểu Tiểu và Diệp Thiên còn có 5 người bảo vệ của Cung Tiểu Tiểu và 3 người thuộc nhân viên tổ máy bay.
Cung Tiểu Tiểu dường như chưa nghỉ ngơi nhiều, gương mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Hôm nay, bà mặc rất nghiêm trang, búi tóc hay buộc sau đầu hôm nay cũng được chải thành kiểu đầu búp bê. Cung Tiểu Tiểu nói, khi Phó Nghị còn sống, rất thích bà ăn vận và chải đầu như thế.
- Diệp đại sư, cái này, lần này chắc chắc sẽ tìm được nơi chôn xác chồng tôi chứ?
Từ lúc máy bay cất cánh, Cung Tiểu Tiểu vẫn kiếm chế suy nghĩ của chính mình, một lúc sau mới dám mở miệng hỏi.
Diệp Thiên gật gật đầu nói:
- Cô Cung yên tâm đi, chồng cô thường ngày làm việc không khoa trương, lại hay làm việc thiện, tôi sẽ không để xác ông ấy phải chôn nơi đất khách quê người đâu.
Khi Phó Nghị bị bắt cóc lần đầu tiên thì chỉ là một phú hào ẩn mình ở Hồng Kong, cho đến khi sự việc bị bắt cóc vỡ lở, người ngoài mới phát hiện được thân phận giàu có của ông. Đồng thời, danh tiếng thường xuyên làm việc thiện giúp người của ông lan truyền khắp mọi nơi.
Đường Văn Viễn cũng đã từng kể với Diệp Thiên, vào những năm 80, Phó Nghị đã từng quyên góp cho Đại Lục số tiền lên đến hàng trăm tỷ. Nếu không phải ông bất hạnh mất sớm, chức trưởng khu hành chính đầu tiên tại Hồng Kong chưa chắc đã do người đương nhiệm đảm nhận.
Vì vậy, nếu là một người khác, Diệp Thiên cũng sẽ không tốn nhiều công sức như vậy. Đối với hai vợ chồng Phó Nghị, Diệp Thiên rất kính trọng.
- Thế thì tốt quá.
Khi hỏi Diệp Thiên, Cung Tiểu Tiểu không nghĩ sẽ có được câu trả lời, bà chỉ muốn trấn an tâm trạng rối bời, vừa lo sợ lại đau xót của mình.
Đường bay từ Hồng Kong đến Đài Loan cũng không xa lắm, chỉ nửa giờ đồng hồ là đến. Chiếc máy bay hạ cánh ở sân bay Cao Hùng, sau khi hạ cánh chắc chắn, một chiếc xe cơ hạng trung chạy đến bên cạnh chiếc phi cơ.
Trước mặt mọi người, Cung Tiểu Tiểu lại trở lại là một nữ cường nhân, sau khi đợi mọi người lên xe hết, bèn quay lại nói với lái xe một cách lạnh lùng:
- Về khách sạn.
Đây là do yêu cầu của Diệp Thiên, lúc anh làm phép thuật tại Hồng Kong đã cách Đài Loan quá xa, mặc dù có thể nhìn ra xác của Phó Nghị có thể ở tại thành phố Cao Hùng nhưng cũng phải làm lại một lần nữa.
Lần đầu tiên tới Đài Loan, Diệp Thiên rất tò mò, không ngừng nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.
Nhìn từ trên xe, cuộc sống ở đây cũng giống với ở Đại Lục, đều là người da vàng tóc đen cả. Vì vậy ,nơi đây làm Diệp Thiên có cảm giác như mình đang ở Đại Lục.
Nhìn thấy Diệp Thiên dường như rất hứng thú với cảnh vật bên ngoài, Cung Tiểu TIểu nói:
- Diệp Thiên, đây là lần đầu tiên ngài đến Đài Loan, khi xong việc tôi sẽ sắp xếp người dẵn ngài dạo quanh Cao Hùng.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Không cần đâu, đợi khi tìm được thi hài của ông Phó Nghị, tôi phải nhanh chóng quay lại Hồng Kong.
Tới Đài Loan lần này, Diệp Thiên cảm thấy có vẻ gì không ổn, trong lòng thường cảm thấy có gì đó kinh động, dường như sắp có việc gì đó xảy ra.
Cung Tiểu Tiểu đã bao toàn bộ phòng tổng thống của khách sạn 5 sao. Vừa đến khách sạn, Diệp Thiên về ngay phòng mình và dặn A Đinh không được cho bất cứ ai vào trong.
Lấy ra chút máu tươi còn sót lại duy nhất của Phó Nghị, Diệp Thiên bắt đầu vẽ lại trận pháp gọi hồn. Sau khi kết thúc trận pháp, do tổn hao nhiều sức lực, Diệp Thiên cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ thẳng một mạch đến đêm, Diệp Thiên mới tỉnh giấc, cảm thấy nguyên khí cơ thể sụt giảm, Diệp Thiên ngồi dậy thở hổn hển trên giường.
Thành phố Cao Hùng nằm ở sát biển, đêm nay trời lại đang mưa. Đến sáng thì trời càng mưa to hơn, tỉnh giấc, Diệp Thiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cả bầu trời như mờ mờ ảo ảo.
- Thế này thì phiền phức đây.
Diêp Thiên lắc lắc đầu, nước mưa như vậy lại chứa cả nguyên khí, cũng giống như sự việc phát sinh khi làm phép trên biển, khó hơn nhiều khi làm trên đất liền. Diệp Thiên đoán: trận mưa này làm sẽ mất thêm của mình 3 phần nguyên khí nữa.
Nhưng trận pháp vẽ bởi máu tươi không thể để quá lâu, Diệp Thiên cũng không biết trận mưa này đến bao giờ mới tạnh, có lẽ vẫn phải tiếp tục làm phép thôi. Lấy 3 đồng xu từ trong túi, trong đó có " Đại tề thông bảo" ra, Diệp Thiên bắt đầu gieo quẻ.
Khi Diệp Thiên bắt đầu gieo quẻ, bức tranh vẽ trận pháp gọi hồn của Phó Nghị sẽ có làn khói không màu không sắc từ từ bốc lên, đây chính là những tin tức lúc sinh thời của Phó Nghị.
Hàng trăm năm gần đây, khoa học phương Tây đang nghiên cứu về sự tồn tại của linh hồn, rất nhiều người cho rằng: người chết có tồn tại linh hồn, bọn họ kéo dài sinh mạng của mình bằng một cách khác.
Họ cho rằng, cơ thể con người chỉ là một loại công cụ của cuộc sống, linh hồn đã giúp cơ thể con người có thể hoạt động đi lại được. Vì vậy, thực chất của sinh mạng chính là sự tồn tại của linh hồn. Mỗi người khi chết đi thì linh hồn sẽ lang thang ở trên trần gian.
Nhưng Diệp Thiên biết, linh hồn không tồn tại. Nhưng tu duy của con người sẽ vẫn tồn tại một thời gian sau khi họ chết đi. Có những người oan nghiệt nặng, họ đã thông qua nguồn sát âm để phát tiết tư duy của mình ra ngoài, đây còn được gọi là tục quỷ phản hồi.
Sự phát tiết này sẽ diễn ra trong thời gian rất ngắn, nhiều nhất là 1 ngày sau thì tư duy đó sẽ dần biến mất mà không ý thức được, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu của sát khí tích tụ tại bệnh viện rất nhiều.
Nhưng mỗi người là một cá thể khác nhau. Sau khi người chết đi, vẫn còn có một chút tin tức còn lưu lại, nếu tin tức này có thật, chỉ cần sử dụng pháp thuật như của Diệp Thiên, nhưng không phải ai cũng nắm bắt được thuật này.
- Ừm, ở hướng Đông Nam.
Sau khi gieo quẻ đầu tiên, Diệp Thiên ngẩng đầu lên và cảm nhận mạnh mẽ một tin tức yếu ớt và một trận pháp ở rất xa cách khách sạn này hơn 30 dặm về hướng đông nam.
Diệp Thiên cho ngưng tụ tĩnh khí, lấy ra cái la bàn- vật chân truyền của sư môn. Đặt la bàn vào chính giữa trận pháp, giơ ngón tay cái trên tay phải ra, miệng Diệp Thiên không ngừng đọc thần chú.
Trận pháp đang không ngừng đưa ra các tin tức về xác của Phó Nghị, theo tiếng quát của Diệp Thiên đột nhiên ngựng tụ lại thành một khối, những làn khói tin tức vô hình vô sắc mau chóng chui vào trong chiếc la bàn.
Sau khi những làn khói tin tức chưa rõ ràng chui vào trong la bàn, trận pháp dùng máu tươi vẽ lên dần trở nên nhạt màu, sau cùng hoàn toàn biến mất không còn dấu tích.
- Thành công rồi.
Diệp Thiên thở phào nhẹ nhàng, cầm la bàn lên, trong lòng vừa niệm tên của Phó Nghị vừa có một luồng nguyên khí chui mạnh vào trong la bàn. Kim chỉ của la bàn đột nhiên quay mòng mòng mạnh mẽ, sau cùng dừng lại ở hướng đông nam.
Diệp Thiên đứng dậy bước ra khỏi phòng của mình, gõ lên cánh cửa phòng A Đinh nói:
- A Đinh, gọi cho ta phần cơm dành cho 3 người, tôi đói quá rồi.
Dịch vụ dành cho phòng tổng thống là tốt nhất. Khi Cung Tiểu Tiểu vừa đến, đã có ngay một bàn thức ăn hải sản được dọn ra. Diệp Thiên đã không ăn gì từ hôm qua đến giờ, không để ý gì đến Cung Tiểu Tiểu, lập tức ăn ngấu nghiến số thức ăn trên bàn.
Đợi Diệp Thiên ăn xong, Cung Tiểu Tiểu gấp gáp hỏi ngay: Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Diệp đại sư, sự việc thế nào rồi.
Diệp Thiên lấy khăn lau miệng rồi trả lời:
- Đã tìm được rồi, ở hướng Đông nam, cách 30 dặm.
- Có … có thực vậy không? Vậy chúng ta mau đi thôi.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Cung Tiểu Tiểu sốt sắng đứng ngay dậy, không biết rằng đã làm đổ cả tách trà trước mặt.
Diệp Thiên vừa quay mặt ra hướng cửa sổ vừa nói:
- Bên ngoài đang mưa to thế, đào bới cũng không tiện, cô Cung, hay là đợi mưa nhỏ rồi chúng ta hẵng đi.
La bàn đã khóa chặt luồng tin tức về vị trí xác của Phó Nghị, chỉ cần theo sự chỉ dẫn của la bàn, nhất định sẽ tìm được. Vì vậy, hiện giờ Diệp Thiên không sốt ruột lắm.
- Không, tôi sẽ đào bằng tay, chính tôi sẽ đào xác của anh Nghị.
Cung Tiểu Tiểu lắc lắc đầu nói một cách kiên quyết.
- Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.
Diệp Thiên chỉ còn cách lắc đầu, 1 tia dự cảm xấu bất chợt nổi lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trong lòng Diệp Thiên lúc này có chút buồn bực. Sự việc Đài Đà đã được giải quyết, A Đinh cũng đã vứt xác tên sát thủ xuống biển, ai còn dám gây bất lợi với mình nũa chứ.
Nhưng Diệp Thiên làm sao cũng không thể ngờ một sự việc cỏn con xảy ra vài hôm trước lại làm cho Trương Chi Hiên hận mình tận xương tủy. Ngay ngày đầu tiên Diệp Thiên bước chân đến Đài Loan đã có một đoàn 20 người lặng lẽ tiến về Cao Hùng.
/915
|