Thấy Cung Tiểu Tiểu còn muốn hỏi nữa, A Đinh bước lên nói:
- Cô Cung, cô cũng đừng hỏi nữa, thật là tôi có việc cần phải làm.
Lúc nói chuyện, A Đinh bắt gặp ánh mắt của Cung Tiểu Tiểu, sau khi chồng chết một tay cô làm ăn buôn bán, đương nhiên cũng không phải là người đơn giản, sau khi nhìn với ánh mắt lạ, cô cũng không hỏi thêm gì nữa.
- Nếu như có người hỏi hướng đi của ta, mọi người cứ nói là được!
Diệp Thiên quay đầu lại, bước mạnh mấy bước trên sườn núi nhỏ đi hướng về phía núi.
Cây trong rừng Đài Loan một năm bốn mùa toàn là những cây đại thụ, chỉ trong khoảng khắc Diệp Thiên đã mất hút trong bụi cỏ rậm rạp, nhìn không thấy một dấu vết gì.
- A Đinh, sao lại thế này?
Diệp Thiên phát hiện ra sự cố, để Cung Tiểu Tiểu chú ý mở thi hài của chồng mình ra.
A Đinh kéo Cung Tiểu Tiểu lại gần vài bước nói:
- Cô Cung, có thể sẽ bất lợi đối với chúng ta, cậu ấy không muốn liên lụy đến chúng ta, cô hãy mau chạy đi.
- Có chuyện như vậy ư?
Cung Tiểu Tiểu tỏ ra giận dữ:
- Tôi sẽ gọi cứu trợ ngay, để bọn họ phái máy bay trực thăng đến đây gấp.
Có thể ở Hồng Kông tung hoành dọc ngang không kém gì các phú hào siêu cấp nhưng những chuyện ở xa thì không thể lường hết được.
Đừng có nhìn Cung Tiểu Tiểu chỉ là nữ nhi nhưng ở Đài Loan cô cũng có quan hệ khá rộng, hơn nữa lại có quan hệ với bên quân đội, cô cũng có thể phái trực thăng tới chứ không phải chỉ nói suông.
Diệp Thiên không biết lúc hắn đi hai nơi Hồng Kông và Đài Loan lại có thay đổi bất ngờ, trừ việc Cung Tiểu Tiểu đang ở ngoài, Đường Văn Viễn và Tả Gia Tuấn đều đã phát động các quan hệ của mình, trong thời gian ngắn đội quân hắc đạo ở Đài Loan sẽ nổi dậy.
Đương nhiên là lúc này Diệp Thiên không suy nghĩ được nhiều như vậy, khi hắn nhìn ra, tuy số lượng đối phương không ít hơn nữa lại đầy sát khí giết người dữ tợn, nhưng đôi khi không phải cứ nhiều người là làm được
Nhanh chóng xuyên qua núi, rất nhanh Diệp Thiên đã phát hiện, trên núi chỉ có mình hắn, chi bằng hãy tìm một khoảng đất thích hợp, chứ nếu như bị bao vây ở chỗ này thì rất khó thoát thân.
Sau 5, 6 phút Diệp Thiên đi đến chỗ đối diện là một cửa hàng bên cạnh đường quốc lộ, đường không rộng lắm, phía trước lại còn ngoằn nghèo.
Sau khi Diệp Thiên đến nơi, hai cánh tay dang ra giống như con mèo nhảy qua rãnh nước lao ra từ bụi cỏ.
Hiển nhiên là đối phương không thể lái xe đến được vì địa hình rất hiểm trở, trên đường kia chỉ đơn thuần là nhằm mục tiêu mà ngắm đến.
Ở đầu thôn Tiểu Ngư, trừ xe của Diệp Thiên ở giữa ra, còn có 2 chiếc xe nữa có cả lái xe bên trong.
- A Qủa, cậu làm không tồi, cậu phải quay lại dẫn Diệp Thiên đi, biết chưa?
Yểu Long tươi cười vỗ vào vai lái xe, tay còn cầm một xấp đô la nhét vào túi A Qủa.
- Đại… đại gia…ngài cứ yên tâm đi, nhất định tôi sẽ làm theo sự sắp xếp của ngài.
Nhìn thấy người ngồi trên xe vẻ mặt dũng mãnh, sắc mặt như một trang tử hán, A Qủa sợ tới mức nói không ra.
A Qủa cũng không trách , anh ta cũng chỉ là một viên chức trong công ty, phải tìm đến cửa Diệp Thiên để biết hành tung của hắn, chỉ là A Qủa muốn kiếm thêm một khoản thu nhập chứ không nghĩ rằng đối phương lại là một đám tội phạm.
Nhưng lúc đến đây rồi thì A Qủa đâm lao cũng phải theo lao thôi, anh ta biết bây giờ chỉ cần hé nửa lời thì đối phương sẽ lập tức giết anh.
- Tê…tê…
Đúng lúc A Qủa chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên trong ngực A Qủa truyền ra một âm thanh tê tê làm cho mặt Thiên Long biến sắc:
- A Qủa, đợi chút, tôi đã cho cậu thuốc bột, cậu có bôi lên người Diệp Thiên không.
Lúc Diệp Thiên xem bói rồi suy đoán, A Qủa đã nén theo dõi bí pháp, Thiên Long nói chỉ cần rắc một ít bột lên người đối phương, thì Thiên Long có thể truy xét đến cùng hành tung của người đó.
Hơn nữa thứ bột này lại không màu, không mùi , không vị, Thiên Long biết pháp thuật của Diệp Thiên rất cao minh, nhưng thực ra không thể tin vào chỉ sử dụng một ít độc dược mà trực tiếp đánh bại được Diệp Thiên.
Nghe thấy Thiên Long kêu la, A Qủa rùng mình, nói buồn rười rượi:
- Đại gia… tôi đều làm theo sự sắp xếp của ông, thứ bột kia sớm đã rắc lên người hắn rồi.
Thiên Long cười cười, ôn hòa nói:
- Được, vậy là tốt rồi A Qủa, cậu có thể quay về được rồi.
Vẻ mặt A Qủa còn lộ ra vẻ khó coi hơn là tươi cười, xoay người đi xuống xe, nhưng khi anh ta vừa mới bước xuống đất, toàn thân bỗng cứng đơ lại.
- Khục khục.
Trong cổ họng A Qủa ho một trận khục khục rồi chầm chậm quay về hướng Thiên Long, không nói câu nào mà máu cứ từ miệng và mũi cứ chảy ra, rồi ngã ầm xuống xe.
- Phía dưới không cần dùng đô la đâu.
Thiên Long đi đến chỗ của A Qủa, tay lấy đô la từ trong túi ra, nhìn về phía các nhân viên và nói:
- Hắn đã quay về xe rồi, mục tiêu đã muốn rời đi, chúng ra phải đuổi theo.
Sau khi Đỡ A Qủa như người uống rượu say trở về hai chiếc xe khác cũng quay ngược lại, theo Thiên Long, chạy qua cái dãy núi nhỏ kia, đuổi theo đường Diệp Thiên đã chạy.
Đoạn đường này Diêp Thiên chạy thật nhanh, quẹo cả chân, xa hơn 10m đối với hắn mà nói là nhanh hơn bình thường rất nhiều, nhưng đúng hơn là mất 10 phút.
Trong chốc lát, Diệp Thiên đến Phật Quảng Sơn, đúng lúc đó thì nghe thấy tiếng còi ô tô gầm rú ở phía sau, hắn cười lạnh lùng, rừng núi này rậm rạp, một mình ở đây là ở thế thất bại rồi.
Phật Quảng Sơn chính là ngọn núi hoang sơ, tòa nhà hình cánh sen đang đã qua thời gian sửa chữa, quy mô kiến trúc của chùa rộng lớn, Diệp Thiên đứng dưới chân núi nhận xét rồi nhanh chóng đi vào trong bụi cỏ rậm.
- Dừng.
Thiên Long quát qua máy bộ đàm, hai chiếc xe dừng lại đúng chỗ Diệp Thiên vừa dừng chân, Thiên Long bất chấp trời mưa to liền đẩy cửa xe đi xuống.
Thấy Phật Quảng Sơn trong bóng tối, Thiên Long tỏ ra do dự, lúc này như đang bị một cao thủ dùng thủ pháp bao vây, nếu ở Trung Nguyên thì Thiên Long có thể tự tin chắc chắn đến 10 phần nhưng bây giờ thì chỉ có chưa đầy 5 phần.
- Anh Long, người kia đi lên núi sao? Núi này không cao, hãy để các anh em chia làm 3 người một nhóm chia nhau ra lên núi.
A Lang đi theo sau Thiên Long, cảm thấy cái chết đến 10 phần, trong những ngày này bọn chúng đều gần như đã cận kề cái chết, đối với bọn chúng mỗi lần có nhiệm vụ thì chuyện sinh tử chỉ như trò đùa mà thôi.
Thiên Long trầm tư không nói gì, y có thể cảm nhận được Diệp Thiên đã từng ở chỗ này, thậm chí trong mắt y còn hình dung thấy Diệp Thiên đã leo đến lưng núi lại còn như đang khiêu khích với mình.
Trên xe các thành viên đã được trang bị đầu đủ, họ lần lượt xuống xe, tuy chưa đến 10 người nhưng ai cũng đằm đằm sát khí bất chấp mưa to xông thẳng vào Phật Quang Phổ Miếu.
- Lên trên, 3 người một nhóm, A Lang mang theo 2 người nữa đi ra phía sau núi, A Hổ và 2 người nữa đi phía bên phải, A Báo và 2 người nữa đi bên trái lên núi, số còn đi theo ta.
Do dự một hồi lâu, rốt cục thì Thiên Long đã quyết định, bởi y hiểu nếu bõ lỡ lần này thì sẽ không còn cơ hội nào bao vây diệt trừ Diệp Thiên nữa.
Phải biết rằng, Hồng Kông là một đô thị lớn của Quốc tế, nếu y nói sẽ giết người ở đây thì chỉ sợ chính hắn cũng không thể bảo vệ được mình.
Còn ở trong Trung Quốc đại lục thì càng không phải nói, trong đó cấm súng tuyệt đối, tưởng tượng rằng ngông nghênh tiến thẳng vào Đài Loan như vậy thì càng không thể.
Chỉ ở trên đất Đài Loan, Thiên Long mới có thể tập hợp toàn bộ lực lượng, muốn giết chết Diệp Thiên chỉ cần mình y đấu cùng Diệp Thiên là được.
Dong Binh Đoàn của Thiên Long từng có thời gian ở chiến trường Trung Đông trên dưới khá đồng lòng, sau khi Thiên Long ra lệnh, 3 người một nhóm liền phân công công việc, đi vào rừng rậm.
- Sao bọn chúng lại biết vị trí của mình.
Dưới chân có thể cảm giác được có mấy nhóm đang tiến đến bao vây, Diệp Thiên kinh ngạc dừng lại, sau khi hít một hơi thật sâu, toàn thân cảm ứng lên.
- Mẹ kiếp, đúng là thuật rơi đầu.
Diệp Thiên xem xét, phát hiện góc áo mình bị thủng lại không thể nào thoát khỏi hơi thở vô hình, vô sắc cảm ứng kia.
- Người Thái Lan, lại là người Thái Lan, đúng là Âm Hồn Bất Tán rồi.
Diệp Thiên nhỏ lệ, xé góc áo bên tay phải, cầm lấy mảnh vải chạy thẳng lên núi.
- Chú ý, chỗ của đối phương là 7 giờ, các nhóm cẩn thận, các nhóm cẩn thận.
Lên núi Diệp Thiên không thể cảm nhận qua không khí, Thiên Long có thể cảm nhận được bí pháp cảm ứng của Diệp Thiên, y không ngừng truyền qua máy bộ đàm về vị trí của Diệp Thiên, cả đồng bọn đang dần thu nhỏ vòng vây lại.
Mưa càng lúc càng to, rơi xuống lá cây kêu "bộp bộp" dù ai cũng không nghĩ ra mưa đêm lại ở đây lại che đi sát khí rất đậm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Sau 5 phút, bỗng Thiên Long hô to vào máy bộ đàm:
- Đối phương dừng lại, hắn đang ở phương hướng 12 giờ, A Lang lập tức đến phương hướng 9 giờ đánh lén, A Hổ cậu dẫn người xông lên từ mặt sau.
Thiên Long cũng không biết, y đã đến vị trí của Diệp Thiên, chẳng qua chỉ là một cái vạt áo, lúc này Diệp Thiên đã sớm như quỷ biến mất.
- Nhận được, anh Long!
Sau khi nghe Thiên Long nói, vừa nhấc tay phải vừa đi theo hai đồng bọn dò đi từng bước hướng lên trên, A Lang còn vác sung trên vai để ngắm cầm trong đêm mưa nhắm đúng phương hướng 12 giờ.
Dù đã chuẩn bị đánh lén tốt nhưng A Lang không biết, ngay bên phải y cách 20 thước, một ánh mắt đang chăm chú nhìn vào bọn hắn, một sát khí thê lương tràn ngập trong đêm mưa.
/915
|