- Vâng , Trần nghị sĩ, Tả tiên sinh, trải qua một đêm tìm kiếm kiểm tra, tổng cộng phát hiện thi thể hai mươi hai người, trong số này cũng không có Diệp Thiên tiên sinh!
Bận việc một đêm, Chu cục trưởng cũng thấy mệt nhọc không chịu nổi , nhưng lúc này vẫn lấy tinh thần, đem tình huống hiện trường báo cáo cho Trần nghị sĩ.
- Thân phận của đối phương đã tra ra chưa?
Tả Gia Tuấn trầm giọng hỏi, trên đường đến hắn liền nhận được điện thoại, biết không phát hiện thi thể Diệp Thiên, điều này làm cho hắn thở ra nhẹ nhõm một chút, hận thấu xương đối với chuyện ám sát Diệp Thiên.
- Tả tiên sinh, thân phận của bọn họ đã điều tra rõ , là ... Là Đông Binh đoàn Đông Nam Á của Thiên Long, tổng cộng có hai mươi hai người, toàn bộ đều chết.
Vụ án bị các nhân vật cao cấp khắp nơi chú ý, đương nhiên là hiệu suất vô cùng nhanh, trải qua công tác đối chiếu và chụp ảnh thi thể, rất nhanh liền tìm ra danh tính Đông Binh đoàn thanh danh hiển hách ở Đông Nam Á của Thiên Long. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Khiến Chu cục trưởng và vị thượng tá khiếp sợ chính là, những người này từng tham gia chiến tranh Iraq, thế nhưng toàn quân bị diệt tại Phật Quảng sơn.
Khiếp sợ rất lớn, cần biết thanh danh Đông Binh đoàn của Thiên Long cũng rất đáng sợ. Nhưng bọn họ đến tột cùng là gặp đối thủ nào, mà hai mươi hai người lại không thể đào thoát một người?
- Đông Binh đoàn của Thiên Long? !
Trong miệng Tả Gia Tuấn vang lên một tiếng hừ lạnh, xoay mặt nhìn về phía A Đinh, nói:
- Đi điều tra cái Đông Binh đoàn đó, xem xem có cái gì chú ý không?
Tuy rằng quy củ kỳ môn trong chốn giang hồ là có họa không liên quan người nhà, nhưng những người này thực sự không phải là người Trung Quốc, nếu Diệp Thiên thực sự xảy ra chuyện không hay, Tả Gia Tuấn cũng không ngại cho người nhà của bọn họ làm đám tang cho Diệp Thiên.
- Núi này nhiều Miếu, mà không có một hòa thượng nào biết chuyện ngày hôm qua?
Sau khi dặn dò A Đinh, Tả Gia Tuấn lại nhìn về phía Chu cục trưởng.
Chu cục trưởng cười khổ một tiếng, nói:
- Tả tiên sinh, ngày hôm qua mưa lớn một đêm, hơn nữa sấm chớp ầm ầm, thật ra có hòa thượng nghe được tiếng súng, nhưng tầm mắt quá kém, bọn họ thật sự không thấy gì.
Xảy ra án lớn như vậy, Chu cục trưởng cũng bất chấp nơi này là Thánh Địa Phật Môn, suốt đêm đến thăm dò các sư sãi chủ trì miếu tự của Phật Quảng sơn, thậm chí kinh động tất cả các miếu tự, nhưng lại không ai có thể nói rõ chuyện đã xảy ra ban đêm.
Nghe xong Chu cục trưởng giải thích, Tả Gia Tuấn trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu nói:
- Được rồi, Trần nghị sĩ, lần này đã làm phiền ông, ông đi nghỉ ngơi chút đi, tôi xem qua vết thương những người này!
Hơn mười năm trước Tả Gia Tuấn từng suy đoán mạng cho vị nghị sĩ này, nói hắn cuối cùng sẽ bỏ nghề luật sư và tham chính, hơn nữa sẽ ngồi vào chức vụ rất cao.
Lúc đó, Trần nghị sĩ cũng không tin, nhưng một lần gặp gỡ ngẫu nhiên để cho hắn bước vào chính đàn Đài Loan, và chỉ ngắn ngủn vài năm liền ngồi lên ghế uỷ viên viện lập pháp và nghị sĩ, trong lòng tự nhiên rất phục Tả Gia Tuấn.
Nhưng Trần nghị sĩ cũng không biết, ngay cả Tả Gia Tuấn cũng chưa suy diễn ra, sau khi hắn sống ung dung ở chính đàn, cũng bị một xì căng đan gây nên tai ương lao ngục, đương nhiên, những điều này sau này hãy nói .
- Toàn bộ là một đao trí mạng, hẳn là sư đệ ra tay!
Sau khi tiễn Trần nghị sĩ, Tả Gia Tuấn liền xốc lên vải che ở trên thi thể mà nhìn lại, một lát đi qua, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Với nguyên nhân những người này chết mà nói, bọn họ đều chết với một đòn trí mạng của Diệp Thiên, nói cách khác chính là, Diệp Thiên hẳn là bình yên vô sự.
Còn chuyện không thể tìm được tăm hơi Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn đoán chừng là sau khi hắn đại khai sát giới, sợ làm cho đương cục chú ý, cho nên bỏ trốn.
Tự cho là đã làm rõ được chuyện đã xảy ra, Tả Gia Tuấn tâm tình thật tốt, sư đệ này thủ đoạn tuy rằng tàn nhẫn một chút, nhưng sinh tử tồn vong không phải ngươi chết chính là ta chết, không có gì đáng nói.
- Chu cục trưởng, rút người thôi, Diệp Thiên hẳn là được người nào cứu đi rồi, mọi người không cần tiếp tục vây quanh Phật Quảng sơn !
Trở lại bộ chỉ huy lâm thời , Tả Gia Tuấn tìm được Chu cục trưởng, hắn nghĩ, nếu không rút người đang bao vây núi, Diệp Thiên chắc không dám lộ diện.
- Tả tiên sinh, thực sự quá phiền toái, không rút cũng phải rút!
Nghe được Tả Gia Tuấn nói vậy, trên mặt Chu cục trưởng lộ ra nụ cười khổ, còn binh lính vốn đang bao vây ở mỗi cái đèo, đã bắt đầu quay xe rút lui.
Trần nghị sĩ cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy Tả Gia Tuấn trở về, liền kéo hắn lại, nói:
- Tả tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, tôi phải lập tức trở về, có chút chuyện!
- Chuyện gì xảy ra?
Tả Gia Tuấn thấy kỳ quái hỏi, Trần nghị sĩ có địa vị khá cao ở Đài Loan, trở thành người lãnh đạo kế nhiệm, tiếng nói rất cao, hẳn là không có việc gì có thể làm cho hắn căng thẳng như thế chứ?
Trần nghị sĩ cười khổ chỉ chỉ một phương hướng, cười khổ nói:
- Bên đó truyền đến nói , nói là Diệp Thiên mất tích ở chỗ chúng tôi bên này, muốn chúng ta báo cáo!
- Bên nào?
Tả Gia Tuấn sửng sốt, nhưng cũng tỉnh ngộ, thì ra Trần nghị sĩ nói về đại lục.
- Đúng vậy, Tả tiên sinh, Diệp Thiên này rốt cuộc là ai vậy? Sao lại kinh động cả bên đó? Ngài cũng tìm cậu ta, có thể giúp chúng tôi nói rõ một chút hay không ?
Trần nghị sĩ vừa mới nhận được điện thoại, thận phận người trong điện thọai hẳn là rất cao, là một vị tướng lãnh thế hệ trước, vãn bối ở trong quân đội nhiều vô kể, nhưng không nhiều người có thể có thực quyền.
Đừng nhìn Đài Loan cả ngày hò hét đòi độc lập, kỳ thật đó là đại lục không để ý họ mà thôi, một lần Đài Loan làm quá mức , Đại Lục chỉ cần phái ra một chi hạm đội diễn tập, đã có thể khiến Đài Loan bên này căng thẳng một thời gian rất dài.
Tả Gia Tuấn lắc lắc đầu, nói:
- Thân phận tốt nhất ông cũng đừng hỏi, chuyện này để tôi giải quyết đi!
Tả Gia Tuấn biết, hôm qua, khi hắn đến Đài Loan, Đường Văn Viễn đang ở liên hệ vài đại nhân vật nội địa yêu cầu can thiệp, hắn cũng không nghĩ tới Đường Văn Viễn lại có lực ảnh hưởng đến vậy, chỉ ngắn ngủn mười mấy giờ khiến cho bên đó bắt đầu hành động.
Một cú điện thoại đánh tới Hồng Kông, quả nhiên hư Tả Gia Tuấn suy đoán, đúng là Đường Văn Viễn thông qua quan hệ tư nhân của mình, tạo áp lực với Đài Loan, sau khi thông báo chuyện chính mình suy tính ra, Tả Gia Tuấn cúp điện thoại.
- Bên kia hẳn là không có vấn đề gì đâu, Trần nghị sĩ, chuyện này cũng đừng có để lộ ra, thi thể đều hoả táng đi.
Cúp điện thoại rồi, Tả Gia Tuấn nhìn về phía Trần nghị sĩ, Diệp Thiên không biết tung tích, là sư huynh đương nhiên cần giải quyết tốt hậu quả cho hắn.
- Tả tiên sinh, chuyện này... chuyện này kết thúc ư?
Khi Tả Gia Tuấn gọi điện thoại, Trần nghị sĩ luôn luôn ở bên cạnh, mắt nhìn thấy Tả Gia Tuấn nói mấy câu, là có thể bình ổn chuyện này sao?
Tả Gia Tuấn thấy Trần nghị sĩ mang vẻ mặt không tin, cười nói:
- Hừm, hay là ông tự gọi điện thoại hỏi một chút đi?
- Được, Tả tiên sinh ngài ngồi chút đi, tôi đi gọi điện thoại.
Trần nghị sĩ gật gật đầu, cũng chưa tin lời Tả Gia Tuấn nói, cầm điện thoại di động đi ra ngoài lều trại của bộ chỉ huy.
- Haiz, mấy người các cậu đang làm gì vậy? Ai u...
Trần nghị sĩ mới vừa vừa đi ra, bên ngoài lều mặt liền truyền đến một giọng trách mắng, ngay sau đó vài tiếng kêu đau đơn truyền ra, Tả Gia Tuấn vội vàng chui ra lều trại.
- Các cậu là ai?
Thấy bên ngoài lều đang đứng bốn nam nhân người nước ngoài, trong lòng Tả Gia Tuấn rùng mình, nhất là khi một người nam nhân nhìn về phía mình, Tả Gia Tuấn có cảm giác như bị dã thú tấn công.
Bởi vì lúc này nhân viên quân đội cũng đã đi khỏi, những người lưu lại chỉ là nhân viên cảnh sát trong cục, thực hiển nhiên bọn họ không phải đối thủ của mấy người phương Tây này, hơn nữa trong tay mấy người này còn có súng.
- Chúng tôi nhận được uỷ thác, phải tìm một người tên là Diệp Thiên, người Trung Quốc phải bảo vệ tốt an toàn của cậu ta, đây là hình của cậu ấy, mọi người không nên hiểu lầm!
Nhìn thấy trong lều có người đang cầm súng, mấy người phương Tây kia tuy rằng sắc mặt không biến đổi, nhưng vẫn giải thích, một người trong đó còn lấy ra một tấm ảnh chụp.
- Là ai ủy thác các cậu?
Tả Gia Tuấn hỏi.
Một cái người da trắng mặt lạnh băng, nói:
- Thực xin lỗi, cố chủ cơ mật chúng tôi không thể tiết lộ!
- Là Tống tiểu thư?
Trong lòng Tả Gia Tuấn nghĩ đến một người, lúc này Chu cục trưởng nghe được động tĩnh cũng chạy lại đây, Tả Gia Tuấn liền kéo hắn lại, nói:
- Đừng cho mấy người này đi vội, tôi gọi điện thoại!
Hôm qua, khi biết tin Diệp Thiên bị người đuổi giết, phản ứng đầu tiên của Tả Gia Tuấn là nghĩ đến người của Tống gia làm, cho nên hắn đã gọi điện thoại cho Tống Vi Lan, tức giận mắng bà vài câu.
Mà đôt nhiên xuất hiện mấy người da trắng này, mỗi người cũng không phải hạng người dễ dàng, khiến cho Tả Gia Tuấn thấy áp lực rất lớn, có thể trong thời gian ngắn như vậy thuê được mấy người như vậy, ngoài Tống Vi Lan, người khác cũng không thể làm được.
Tả Gia Tuấn đoán không sai, sau khi nhận được điện thoại của hắn, thiếu chút nữa Tống Vi Lan đã trực tiếp ngồi chuyên cơ tới Đài Loan rồi.
Nhưng nắm trong tay đế quốc tài chính như vậy, Tống Vi Lan vẫn cần có lý trí, bà biết cho dù chính mình tới cũng không có tác dụng, cho nên trước tiên đã thuê những người cáo cấp nhất ở Tam Giác Vàng.
Để thuê họ làm nhiệm vụ, Tống Vi Lan mất gần ba trăm ngàn đôla tiền thuê, đương nhiên, đối với tánh mạng của con trai mà nói, số tiền này cũng không coi vào đâu.
Khi Tả Gia Tuấn gọi điện thoại cho Tống Vi Lan, Tống Vi Lan đang cho người đi điều tra họat động của người cháu trai trong khoảng thời gian này, nhận được điện thoại của Tả Gia Tuấn, biết con trai hẳn là không có việc gì, Tống Vi Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người Tây này đã được thuê, đương nhiên là không thể quay về.
Tả Gia Tuấn mang theo mấy người lên trên núi đi một vòng, sau khi thấy dấu vết chém giết, mấy người được thuê vốn kiêu căng dị thường, đều có vẻ khiêm tốn hơn nhiều.
Bọn họ đều là những nhân vật đứng đầu giới bảo kê ở Tam Giác Vàng, nhưng đương nhiên biết nếu đổi thành bọn nó, kết cục phỏng chừng không khác những xác chết kia là bao.
Dưới áp chế của nghành tương quan Đài Loan, vụ án gây chấn động từ Hồng Kông, Đài Loan đến Đại Lục này, bị khống chế trong phạm vi nhỏ nhất.
Nhưng hai ngày nữa trôi qua, vốn cho là Diệp Thiên sẽ chủ động thò đầu ra, Tả Gia Tuấn bắt đầu bối rối, bởi vì Diệp Thiên lại như là biến mất trên thế giới này, không có tin tức gì về hắn.
/915
|