- Anh, anh về rồi.
Diệp Thiên vừa bước chân vào cổng của Tứ hợp viện đã gặp ngay Lưu Lam Lam. Hai năm nay ăn uống đầy đủ, từ một tiểu nha đầu gầy gò, giờ cô đã trở thành một cô gái rồi.
- Ôi, Mao Đầu, sao mày gầy thế?
Nhìn thấy con Mao Đầu trên vai Diệp Thiên, Lưu Lam Lam với tay ôm lấy nó vào lòng vuốt ve:
- Chắc anh Diệp Thiên ngược đãi mày rồi. Tý nữa tao sẽ mua cân thịt bò cho mày ăn.
- Nói gì thế, ra ngoài lấy đồ vào đi, anh mua cho em nhiều quần áo lắm, còn cả nước hoa nữa.
Diệp Thiên cười xoa xoa đầu cô em gái, hắn quay lại đằng sau nói:
- Đây là em họ của đệ, hai sư huynh, mời vào trong ngồi.
Dẫn Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn vào bên trong tứ hợp viện, Diệp Thiên quay lại nói với Lưu Lam Lam:
- Lam Lam, đây là chị Định Định. Định Định, A Đinh, hai người đi giúp Lam Lam nhé.
Lần này không chỉ có A Đinh, Liễu Định Định cũng theo Tả Gia Tuấn đến Bắc Kinh. Bởi sau đó họ còn đi bái tế Lý Thiện Nguyên, Liễu Định Định là đệ tử môn phái Ma Y, nên không thể vắng mặt.
Lưu Lam Lam không thuộc môn phái Ma Y nên không cần phân biệt vai vế với Định Định, nếu không sẽ khiến Định Định buồn bực chết mất, vì mấy người ở đây ai cũng có vai vế cao hơn cô.
- Diệp Thiên, đứng ở cửa làm gì thế, mau mời khách vào nhà đi.
Diệp Đông Mai từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Diệp Thiên đã về, cũng rất mừng rỡ.
- Cô, mẹ của Khiếu Thiên đâu?
Phát hiện hai mẹ con Diệp Đông Mai đều ở nhà, Diệp Thiên phát hiện ra sự kỳ lạ.
Diệp Đông Mai cười nói:
- Mấy hôm trước có người hiến giác mạc, bà Châu đã làm phẫu thuật, mấy ngày nữa mới xuất viện được, chị cả đang ở viện chăm sóc cô ấy.
- Con không biết gì việc này cả, ngày mai con sẽ đi thăm cô ấy.
Diệp Thiên nghe vậy gật gật đầu. Từ khi cô Châu đến ở đây, cô và hai bác của Diệp Thiên trở nên thân nhau như chị em. Bình thường khu hợp viện này có thêm người ở càng trở nên đông vui nhộn nhịp hơn.
- Đúng rồi, cô ơi, đây là 2 vị sư huynh của con, chắc mọi người đều bằng vai vế với nhau.
Diệp Thiên giới thiệu Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn cho cô rồi sau đó nói:
- Thôi đừng vào phòng nữa, chúng ta ngồi ở ngoài vườn đi. Ở đó con còn ít trà Đại hồng bào, đại sư huynh chắc nhiều năm chưa uống loại đó lắm rồi.
Giờ cũng đã gần đến Trung thu, tiết trời ở Bắc Kinh cũng trở nên dễ chịu hẳn. Mấy người họ không vào trong nữa mà ngồi nói chuyện ngay ngoài vườn.
Diệp Thiên đã từng nghe sư phụ nói, năm xưa trà Đại hồng bào của sư phụ uống đều do Cẩu Tâm Gia tìm về. Tin chắc Cẩu Tâm Gia cũng rất nhớ loại trà này. Diệp Thiên đã lấy số trà Vệ Hồng Quân tặng ra mời mọi người uống.
- Trước đây, nhà của ta ở kinh thành cũng là một khu tứ hợp viên, chớp mắt đã 5-60 năm trôi qua, thật không ngờ giờ đây ta còn có thể ngồi uống trà trong tứ hợp viện.
Thấy khung cảnh quen thuộc trước mắt, Cẩu Tâm Gia bất giác than thở vậy. Từ khi bước chân quay về mảnh đất kinh thành, các ký ức của nửa thế kỷ trước cứ ùa về.
- Diệp Thiên, đệ nói nơi đệ ở chính là khu Tứ hợp viên này?
Tả Gia Tuấn thì nhìn khắp bốn phía, gương mặt hoài nghi nhìn Diệp Thiên:
- Ở đây không có dấu hiệu của Tụ Linh trận, đệ nói Tụ Linh trận là ở đâu thế?
Nghe Tả Gia Tuấn hỏi, Cẩu Tâm Gia ngước đầu nhìn lên, vì năng lực của ông mạnh hơn Tả Gia Tuấn nhiều, chỉ đảo một vòng, ánh mắt ông đã ngừng lại phía đông nam của viện.
- Không xong rồi, phạm phải long mạch của nhà vua, dẫn tới oan khí càng nặng. Sư đệ, đệ thật là mạnh tay quá.
Vừa nhìn một vòng, gương mặt Cẩu Tâm Gia đã lộ vẻ kinh ngạc lẫn tự hào. Ông đứng hẳn dậy, chỉ muốn ngay lập tức tiến về phía đó để xem kỹ hơn.
- Hi hi, đại sư huynh, ăn cơm tối xong chúng ta hãy qua đó. Cha đệ chút nữa là về rồi. Cha đệ và sư phụ còn quen biết nhau trước cả đệ, hai người nhất định phải gặp mặt mới được.
Diệp Thiên cười giữ tay Cẩu Tâm Gia lại rồi quay sang Tả Gia Tuấn:
- Nhị sư huynh, huynh ở đây 2 tháng đi, đảm bảo huynh sẽ luyện được đến cảnh giới Hóa thần. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Hả, có hiệu quả vậy sao, Diệp Thiên, đệ không đùa đấy chứ?
Nghe Diệp Thiên nói, gương mặt Tả Gia Tuấn lập tức biến sắc. Mặc dù ông đã luyện được đến phần nhập môn của cảnh giới Hóa thần, nhưng muốn đạt hẳn đến cảnh giới đó, ít nhất cũng mất thêm nửa năm nữa.
Diệp Thiên đã nói khu Tứ hợp viện này có thể rút ngắn thời gian chuyển lên cảnh giới cao hơn. Điều này làm Tả Gia Tuấn khấp khởi mừng thầm.
Con người tiến vào cảnh giới Hóa thần thì tuổi thọ sẽ tăng lên rất nhiều. Sống đến hơn trăm tuổi là việc rất bình thường, giống như Lý Thiện Nguyên, ông đã sống đến năm 130 tuổi.
Dựa vào nghiên cứu của một số cơ quan nghiên cứu, đối với con người, tuổi thọ thông thường phải hơn 100 tuổi, nhưng có rất nhiều nguyên nhân đã cản trở việc đó.
Nó giống như là áp lực, công việc, rượu bia, thuốc lá, không khí ô nhiễm…đều ảnh hưởng đến tuổi thọ con người.
Nguyên khí trong căn nhà này có thể làm tiêu trừ các mầm bệnh trong cơ thể người, làm con người sống thọ hơn. Đây cũng là nguyên nhân những người luyện được cảnh giới cao của Ma Y tại đây đều trường thọ.
- Đương nhiên là thật rồi. Tý nữa đệ dẫn 2 người đi xem là biết liền.
Diệp Thiên cười nói với 2 người họ. Linh khí của khu tứ hợp viên này rất tốt, dùng để đột phá những điểm trên cơ thể con người là hợp lý nhất.
- Sư phụ, ngài đã trở về rồi?
Đang nói chuyện với các sư huynh, Diệp Thiên nhìn thấy Chu Khiếu Thiên xách chiếc va ly to, tay bị Lưu Lam Lam kéo đang bước vào trong.
Nhìn thấy hai người đang ngồi cạnh Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên nghi ngờ hỏi:
- Sư phụ, hai người này là…?
- Tên tiểu tử này, ta mới đi có hơn một tháng mà đã luyện đến kình lực rồi à?
Diêp Thiên vừa nhìn qua cơ thể của Chu Khiếu Thiên đã biết ngay nên gương mặt Diệp Thiên lộ rõ vẻ khen ngợi. Tư chất của Chu Hiếu Thiên rất phù hợp với môn phái Ma Y. Nhưng do công pháp trước đây Chu Khiếu Thiên luyện, khác hoàn toàn với Ma Y nên rất khó bước vào môn phái.
- Sư phụ, con mới bước vào cảnh giới đó vài ngày trước thôi.
Chu Khiếu Thiên ngượng ngùng gật đầu, mắt không ngừng nhìn Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn.
Sau khi bước vào cảnh giới kình lực, cảm giác của Chu Hiếu Thiên với các sự vật bên ngoài đã nhanh nhạy hơn rất nhiều. Hai người đang đứng trước mặt, huyết khí của họ rất mạnh, không kém Diệp Thiên là mấy, còn mạnh hơn mình hàng trăm lần.
Phát hiện này làm Chu Hiếu Thiên cảm thấy chán nản, mình đã được coi là khá rồi mà bỗng dưng hiện ra 2 người còn giỏi hơn mình gấp trăm lần.
Diệp Thiên nhìn ra được tâm sự của Chu Khiếu Thiên, bất giác cười nói:
- Khiếu Thiên, 2 vị đây là sư bá của ngươi, mau đến hành lễ đi.
- Xin bái kiến sư bá.
Nghe được những lời giới thiệu của Diệp Thiên, mắt Chu Khiếu Thiên như sáng lên, lập tức bước tới quỳ trước mặt Cẩu Tâm Gia và Chu Khiếu Thiên, khúc mắc trong lòng đã không còn nữa. Sư môn trưởng bối mà còn không bằng mình thì quá là chuyện cười.
- Đây đúng là giống tốt, nhưng lại không phải luyện Ma Y của chúng ta, thật đáng tiếc.
Gương mặt Cẩu Tâm Gia lộ rõ vẻ đáng tiếc nói tiếp:
- Ta đã nghe sư đệ nói về việc của ngươi. Kinh mạch của ngươi ta cũng biết. Năm xưa bị ép buộc làm người thừa kế. Vào những năm 60 ta cũng có quen biết với vài đệ tử Chu gia. Hiện nay chắc là sống ở Tương Tây, khi nào có thời gian nên đến đó tìm.
Năm xưa, khi Cẩu Tâm Gia đi theo Tưởng Giới Thạch, được coi là đại diện của các môn phái giang hồ nên ông rất am tường về tình hình các môn phái, thậm chí còn hơn cả sự am hiểu của Lý Thiện Nguyên.
Vài ngày trước, khi Diệp Thiên nói ra tên của đệ tử mình, Cẩu Tâm Gia đã biết lai lịch của Chu Khiếu Thiên. Hôm nay thấy được tư chất của Chu Khiếu Thiên không tồi nên đã nói ra những sự việc mình biết trước đây ra.
- Hơn 60 năm trước?
Chu Khiếu Thiên vừa nghe đã giật cả mình, không nói được câu nào, gương mặt hiện rõ vẻ không tin lắm.
Cẩu Tâm Gia đã ngoài 80 mươi nhưng do tu luyện nhiều năm nên trông chỉ khoảng 50 tuổi. Vậy mà ông mở miệng nói việc hơn 60 năm trước đây thì sao người khác tin nổi chứ.
- Tiểu tử thối này, không tin lời sư bá sao, khi sư bá còn hành tẩu giang hồ, đến ông của ngươi còn chưa ra đời cơ.
Diệp Thiên vừa cười vừa vỗ vai Chu Khiếu Thiên nói:
- Được rồi, đi giúp đỡ mọi người đi. Ta đã mua vài cái đồng hồ bên Hồng Kong, lát nữa ngươi cũng chọn một cái đi.
Sau khi Chu Khiếu Thiên ra ngoài, Diệp Đông Bình đỗ xe xong cũng bước vào Tứ hợp viện, Diệp Thiên lại giới thiệu mọi người một lần nữa.
Diệp Đông Bình và Lý Thiện Nguyên quen nhau hơn 20 năm nay. Vì vậy, có một số chuyện ông còn biết rõ hơn cả Diệp Thiên. Nói lại một số chuyện trước đây của Lý Thiện Nguyên làm Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn bất giác thổn thức không yên.
Buổi tối, Thanh Nhã cũng tới. Cô kéo Diệp Thiên tới chỗ không người trách mắng, vừa nói nước mắt vừa rơi lã chã.
Nhưng Diệp Thiên đúng là da mặt càng ngày càng dày, sau khi ôm Thanh Nhã, anh lấy từ trong người ra một hộp quà đưa cho cô rồi mỉm cười.
Đáng lẽ muốn Thanh Nhã ở lại đây qua đêm nhưng ăn cơm tối xong cô đã vội vã quay lại trường học.
Thanh Nhã sắp tốt nghiệp nên còn rất nhiều việc phải làm ở trường. Cô đã hẹn Diệp Thiên ngày mai đến trường giúp cô chuyển một số đồ cá nhân về nhà trước. Hai người đã đính hôn rồi nên cũng không phải kiêng kị gì lắm.
Buổi tối, Chu Khiếu Thiên đến bệnh viện thăm mẹ. Diệp Thiên dẫn Cẩu Tâm Gia, Tả Gia Tuấn và Liễu Định Định, A Đinh đến nơi ở của mình, vừa bước vào trong, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn đã bị linh khí nơi này làm cho kinh ngạc.
- Âm dương hợp nhất, thiên địa tạo hợp. Sư đệ, bố trí trận pháp này, đến sư huynh cũng không bằng đệ rồi.
Cẩu Tâm Gia đã nghiên cứu trận pháp hơn chục năm nay, nhưng khi nhìn thấy hiệu quả của tụ linh trận này đã không hỏi bái phục vị sư đệ của mình.
- Đại sư huynh, huynh đừng nói vậy, mau vào trong thôi, đệ thấy trước đây mình sống đúng là lãng phí thật.
Tả Gia Tuấn cũng cười đau khổ. Biệt thự của ông ở Hồng Kong không có trận pháp gì nhưng so với khu tứ hợp viện này thì đúng là khác nhau một trời một vực.
- Sư huynh, hãy chọn phòng trước đi.
Diệp Thiên cười nói rồi nhìn về phía Liễu Định Định và A Đinh:
- Hai người mỗi tuần chỉ được ở đây 3 ngày. A Đinh, chỉ cần 1 tháng thì bệnh trong người ông sẽ khỏi hẳn.
/915
|