Lý Phong bốn tuổi thì đã theo cha học võ, sáu tuổi bắt đầu luyện tập quyền võ gia truyền. Chỉ có điều bay giờ võ thuật thất thế nên phần lớn thời gian của cậu dành cho học tập.
Nhưng cho dù như vậy, luyện tập võ thuật hàng năm cũng khiến cho Lý Phong có một cảm giác khác thường. Lúc này hắn cảm thấy Kitamiya Thái Lang trước mặt mình giống như một con mãnh thú, khiến trong lòng hắn ý thức rõ cảm giác nguy hiểm.
Vì vậy theo bản năng Lý Phong liền ngăn cản Từ Chấn Nam. Vì cậu biết, Từ Chấn Nam xông lên cho dù không chết thì cũng trọng thương. Chiến thiệp của đối phương chính là một cái bẫy.
- Được rồi, Lý Phong, ngươi cẩn thận một chút.
Từ Chấn Nam tuy nóng nảy nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Hắn cũng cảm nhận được ý đồ ban nãy của đối phương, lập tức nói với Kitamiya Thái Lang:
- Ba trận hai thắng, bên chúng tôi cử Lý Phong đánh trận đầu!
Theo quy tắc mà nói, Từ Chấn Nam làm như vậy không có gì là sai, cho dù là Kitamiya Thái Lang cũng không nói được gì.
Sau một hồi chằm chằm nhìn Từ Chấn Nam, Kitamiya Thái Lang lùi lại một bước, quay sang nói với cô gái bên cạnh:
- Park Kim Hee tiểu thư, hai trận đầu phiền cô rồi!
Park Kim Hee thoáng nhìn Bắc Cung Thái Lang, dùng tiếng Hàn đáp:
- Kitamiya Thái Lang, ngài phải nhớ rõ, tôi đi theo anh hùng Kitamiya học đao kiếm, chứ không phải là nô bộc của nhà các ngài!
- Park Kim Hee tiểu thư, tôi nghĩ là cô đã hiểu nhầm rồi. Người Trung Quốc khinh thường Karate và Taewondo Hàn Quốc các cô, chúng ta đây là vì mình mà chứng minh danh tiếng thôi.
Kitamiya Thái Lang quay sang Park Kim Hee cúi mình thật thấp vái một vái, rồi nói:
- Gia tộc Kitamiya chúng tôi đối với việc thu mua điện tử thất tinh Hàn Quốc nhất định sẽ cân nhắc trước nhất ý kiến của nhà họ Park cô. Park Kim Hee tiểu thư, xin kính nhờ!
Trước mặt nữ nhân này, Kitamiya Thái Lang quả thật không dám dùng giọng điệu mệnh lệnh nói chuyện.
Vì cô gái này không những là cháu gái Park Kim Hee tông sư Taekwondo Hàn Quốc mà còn là một đồ đệ giỏi giang của gia tộc Kitamiya.
Theo cách nói của nhân vật lớn kia, Park Kim Hee thông minh thiên bẩm, tuy không phải người Nhật Bản nhưng đã được truyền thừa. Kitamiya Thái Lang tuyệt đối không phải là đối thủ của cô.
Nghe thấy Kitamiya Thái Lang đề cập đến chuyện làm ăn của nhà mình, Park Kim Hee đành bất đắc dĩ bảo:
- Được rồi, tôi sẽ đánh một trận, còn lại thì kệ nhà ngươi!
Cuộc khủng hoảng tiền tệ Châu Á mấy năm nay tác động rất xấu đối với Hàn Quốc. Do ông ngoại cô ở Nhật Bản có hệ thống chân rết rất sâu, vì vậy cuộc làm ăn nhà họ Park với Nhật Bản trước giờ qua lại khá nhiều.
Nhưng chính vì vậy mà nhà họ Park hiện giờ đang đối mặt với nguy cơ đuôi to khó vẫy. Nhiều dự án chỉ cần bên Nhật Bản rút vốn là tê liệt ngay lập tức. Cho nên biết rõ Kitamiya Thái Lang đang uy hiếp mình Park Kim Hee cũng đành chịu.
- Anh hùng Kitamiya, Thanh Nhã, anh không nghe nhầm đấy chứ? Chính xác là cái tên anh hùng Kitamiya?
Park Kim Hee và Kitamiya Thái lang luôn dùng tiếng Hàn nói chuyện. Có điều bọn họ không ngờ tới, Vu Thanh Nhã là chuyên gia tin tức, ngoài tiếng Anh ra, tay trái của cô nàng chính là tiếng Hàn và tiếng Nhật.
Vì thế khi hai người đối thoại, Vu Thanh Nhã đã khẽ khàng dịch lại cho Diệp Thiên. Nghe thấy cái tên Kitamiya anh hùng, ánh mắt Diệp Thiên bỗng chốc sáng bừng.
- Diệp thiên, anh làm sao vậy?
Vu Thanh Nhã ngồi cạnh Diệp Thiên, đột nhiên lạnh hết cả người, quay sang thấy nụ cười lạnh lùng của Diệp Thiên không khỏi hoảng sợ.
- Anh không sao, chỉ thấy khó chịu với người Nhật Bản thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Diệp Thiên lắc đầu, không nói thêm gì, ánh mắt chăm chú quan sát Park Kim Hee vừa bỏ áo khoác đi lên đấu trường.
- Tôi là park kim Hee, chủ tu đao thuật, và cũng là đai đen Taekwondo, mong được chỉ giáo!
Park Kim Hee đồng ý Kitamiya Thái Lang xong cũng không phí lời, cởi giày và áo khoác ngoài ra, lộ ra một làn da trắng nõn nà như tuyết.
- Đai đen?
Nghe màn giới thiệu của park kim Hee, Lý Phong trong lòng không khỏi lành lạnh.
Đối với Taekwondo, Lý Phong cũng có chút hiểu biết. tuy ở ngoài nhìn vào trông rất hoành tráng, nhất là kỹ thuật biểu diễn nhưng nhiều cú đá không thích hợp với đấu chính diện, bài luyện cũng gần như không có.
Nhưng có thể đạt đến đai đen Taekwondo lại nắm nhiều kỹ xảo quyền thuật của Karate thì quả thật không thể tầm thường.
Đối thủ trẻ tuổi như vậy mà đã có thể đạt đến đai đen, Lý Phong thầm bỏ đi cái ý định coi thường nữ giới, vội nói:
- Lý Phong, truyền nhân Ký Tỉnh Hình Ý, xin thỉnh giáo!
Vì đảm bảo hai bên không xảy ra thương tích, võ đài bài trí một tầng đệm thật dày. Chẳng qua là Liêu Âm Cước của Từ Chấn Nam quá lợi hại nên cái đệm này cũng không bảo hộ nổi cho phần bộ hạ của Miyamoto.
Sau khi Lý Phong cùng Park Kim Hee đến giữa võ đài, một quyền chào nhau, cả hai cùng lúc lùi lại một bước, Lý Phong đầy vẻ ngạo nghễ xuất thế.
Park Kim Hee cũng chân trước chân sau, người hơi hướng về phía trước, hai tay thủ sẵn trước ngực. Đây chính là thế phòng thủ thường thấy trên Tivi.
Diệp Thiên vừa đưa mắt nhìn liền rút ra kết luận, lắc đầu bảo:
- Anh Lý Phong này không phải là đối thủ của cô gái đó.
- Diệp Thiên, còn chưa đánh thì biết sao được? Lại là dự đoán hả?
Nghe Diệp Thiên nhận xét thế, Vệ Dung Dung có chút mất hứng. Dù sao đi nữa thì Lý Phong cũng là học viên trường mình, Diệp Thiên nói thế chẳng khác nào tự làm nhụt chí diệt uy à?
- Tài nghệ không bằng còn đi dọa người, cậu xem đi rồi sẽ biết.
Diệp Thiên không muốn tranh luận cùng Vệ Dung Dung. Cậu nói ra câu đấy tất nhiên phải có cái lí của mình.
Hai đối thủ này, một người từ nhỏ đã khổ luyện thực chiến, một người lấy thân thể cường tráng làm mục đích luyện tập, cơ bản cũng không thể so sánh được.
Người ngoài khó có thể nhìn ra, nhưng Diệp Thiên biết, đây là biểu hiện khí huyết sung mãn sau khi luyện tập đến mức căng trào mà có được.
Sau khi công phu luyện tập đến mức này, gân cốt da thịt liền trở lên mềm dẻo lạ thường, có thể lỏng chặt. lúc giao đấu có thể bột phát công lực trong chớp mắt, sức chiến đấu mạnh mẽ vô cùng.
Hơn nữa Park Kim Hee bày ra thế Taekwondo, bên trong còn ẩn chứa tư thế Karate.
Tư thế này cực kì có lợi cho phát lực, có thể rút roi sau lưng ra ngay tức khắc, thêm đó mượn lực thắt lưng có thể phát huy hết sức lực toàn thân.
Lý Phong tuy học hành sâu xa nhưng võ thuật ít luyện lại chỉ dựa thân thể cường tráng, cho nên thế đầu bày ra so với nữ sĩ kia kém hơn rất nhiều. Không cần đánh Diệp Thiên cũng biết ai thua.
- Ôi!
Ngay khi Diệp Thiên vừa dứt lời, cả thân người Park Kim Hee bắt đầu chuyển động. chỉ thấy chân trước của cô dùng lực, hai tay nhanh như chớp chộp lấy cổ áo Lý Phong, nghiêng người như muốn nhào qua vai.
Lý Phong mơ hồ không nhìn ra được ý định của đối thủ, hai tay Park Kim Hee xông thẳng tới trước mắt.
- Hỏng rồi, tiểu tử này không biết 70% Taekwondo đều là dùng chân sao?
Trông thấy Lý Phong lùi lại một bước, khoảng cách vừa khớp với một bước của đối phương, Diệp Thiên than lên một tiếng. vốn nghĩ Lý Phong có thể đấu được vài chiêu cùng nữ nhân kia nhưng thế này thì về mode luôn rồi.
Trên võ đài diễn ra quả như Diệp Thiên dự đoán. Park Kim Hee hai tay vừa được mở thế, liền tung người xoay một vòng qua bên trái.
Nhưng cùng với vòng xoay của thân người, Park Kim Hee dùng chân trái làm điểm tựa, vẽ một đường cong, chân phải thon dài đá một cước vào thẳng quai hàm Lý Phong.
Trưởng này Park Kim Hee dùng toàn bộ lực ở phần thắt lưng, so với lực ở các bộ phận khác lớn hơn rất nhiều. Lý Phong bị một cước đá ngửa mặt về phía sau, ngã bịch xuống đệm.
- Lý Phong, cậu không sao chứ?
Kết quả đến đột ngột quá, hơn trăm người trong võ đài không kịp phản ứng, ngay đến cả đám người Miyamoto cũng sững sờ tới mức không dám hò reo.
Chừng bốn năm giây sau, Lý phong trên đệm bắt đầu nhúc nhích. Từ Chấn Nam như vừa tỉnh mộng, vội vàng lao tới, một tay kéo Lý Phong ra.
Má trái Lý phong đã sưng phồng lên, mắt hoa mày chóng, bị trưởng này đánh đến hôn mê rồi. Từ Chấn Nam lay lay hắn một hồi, Lý Phong mới hoàn hồn trở lại.
- Từ lão đại, tôi không phải là đối thủ của cô ta.
Lý Phong vừa mới mở miệng, một cái răng lẫn lộn những máu liền rơi ra. Có thể thấy trưởng lúc nãy khủng khiếp đến mức nào.
Có điều Lý Phong cũng hiểu, thực ra dưới chân đối phương vẫn còn chút tình, nếu không trưởng này ra hết cỡ chắc hắn đã chấn thương não luôn rồi.
- Không sao cả, Lý Phong, cậu nghỉ ngơi đi, các anh em sẽ báo thù cho cậu!
Từ Chấn Nam tuy ngoài miệng rắn rỏi, nhưng trong lòng thật sự một chút tự tin cũng không có. Với nhãn lực của hắn, ngay cả quyền vừa rồi đá ra thế nào cũng không nhìn nổi, lên thi đấu kết quả chắc còn thảm hại hơn cả Lý Phong.
- Tôi đánh xong rồi, chuyện sau tôi không quản nữa.
Đang lúc Từ lão đại dìu Lý Phong xuống dưới, còn không biết là để mình hay A Phì lên tiếp theo thì Park Kim Hee liền quăng ra một câu, xoay người đi giày ra khỏi sàn đấu.
- Không đánh nữa?
Mọi người trong võ quán đều thấy khó hiểu với hành động của nữ nhân này. Lý Phong là đệ nhất võ quán mà cũng không thể đánh bại cô gái này thì những người còn lại thua chắc rồi, vậy tại sao cô ta lại xuống sàn?
/915
|