Diệp Thiên nghe thấy vậy, đứng thẳng ánh mắt nhìn chằm chằm vào người quản lý hỏi:
Không
- . phải vừa mới nói là khách đã hủy sao? Sao bây giờ lại thế này?
Diệp Thiên rất có gan, trực giác mách bảo cậu ta, hẳn là khách đã hủy phòng chẳng qua là người quản lý này muốn họ ra ngoài thôi.
- Thực sự xin lỗi mấy vị, là chúng tôi đã nhầm lẫn, để tôi đền cho các vị.
Nữ quản lý kia lấy ra từ ví tiền mấy tờ giấy nói:
- Đây là nhóm khách được khách sạn ưu đãi, dựa vào đây sẽ được 8 lần ưu đãi, đó là thể hiện chút thành ý của chúng tôi thành thật xin lỗi.
Diệp Thiên đoán không sai, đúng là người ở phòng kia đã bị trả lại, nhưng ngay lúc đó có một vị khách quen gọi điện nói cần đặt một phòng, hơn nữa lại tới ngay lập tức.
Nhưng ai mà biết được vốn khách sạn cũng không có nhiều phòng, hôm nay đúng là chật ních, vị quản lý này đã có biện pháp đối với đám thanh niên Diệp Thiên.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Tôi không thiếu tiền, nhưng ở khách sạn này có đồ ăn quan phủ rất tinh túy nên mới dẫn mọi người đến đây dùng cơm.
- Khụ khụ, thật sự xin lỗi.
Bị Diệp Thiên nói trúng tim đen, nữ giám đốc kia xấu hổ.
- Đi thôi, ăn cơm ở cái nơi này, mất hết cả hứng.
Diệp Thiên không thèm nhận sự ưu đãi kia, quay đầu ra ngoài Thanh Nhã và mấy người cũng bị chọc tức liền ra ngoài theo Diệp Thiên.
- Ây, tôi nói này không phải anh đã gần 10 năm rồi không đến kinh thành đấy chứ?
- Lão Mạc nói rất đúng? Chuyện đã 10 năm rồi.
- Hiện tại, khách sạn này chính là nơi có đồ ăn quan phủ ngon nhất, tôi nói cho các anh biết, tôi đã thử qua, những thứ kia chỉ có hoàng đế mới được ăn đến.
Lúc đám Diệp Thiên ra bên ngoài, thấy mấy người đàn ông đi trước đàm tiếu, nói lớn hơn bình thường, để lại đám người đi ở dưới.
- Ở đây là tầng 7, cho các cậu nói, tầng 8 chính là… các anh em chưa đến đâu.
- Phòng đó khó đặt? Đương nhiên là khó đặt, nhưng tôi là ai? Khách sạn ở thành Tứ Cửu này, ai mà lại dám không nể mặt tôi chứ?
Theo đó, một nhóm người cùng đối mặt với bọn Diệp Thiên, đi trước mặt Diệp Thiên và người đầu lĩnh bên kia đi phía sau, hai người cùng dừng bước.
- Là cậu? Khà khà, sơn không chuyển thủy chuyển, không ngờ chúng ta lại gặp ở đây?
Người đối diện với Diệp Thiên tươi cười chỉ có điều hơi có chút nham hiểm.
- Thế nào, vẫn còn muốn chơi súng sao? Cẩn thận lời nói đấy không lại làm tổn thương chính mình.
Trông thấy người này Diệp Thiên cũng tươi cười, nếu không nghe bọn chúng nói mà chỉ nhìn sắc mặt nhất định sẽ nghĩ chúng đến đây hẳn có quan hệ không tồi với người ở đây.
Thật ra thì người được vừa đến cũng coi Diệp Thiên là người quen, nhưng không thể nói rõ quan hệ, chiếc Land Rover của Diệp Thiên ở bãi đỗ xe, chính là nhờ người bạn thân phúc đó nên mới mua được chiếc xe này.
- Tiểu tử, cậu nói cái gì đấy?
Nghe thấy Diệp Thiên nhắc tới chuyện súng ống, Hoàng Tư Chí nhất thời nhớ lại ngày ở phòng 4s đã bị khuất phục, tính cách của y cũng như chó, nói lật mặt là lật mặt ngay.
Diệp Thiên muốn lờ người đó đi, nói nhiều cũng vô nghĩa, đi từng bước lên phía trước nói:
- Được, chó không được cản đường, tránh ra.
- Con trai, mắng ai đấy?
Diệp Thiên vừa nói câu đó, mấy người đi theo Hoàng Tư Chí liền không phản ứng gì.
- Ai trả lời, chửi người đó.
Vốn dĩ Diệp Thiên muốn nhằm vào Hoàng Tư Chí, nhưng mấy người kia lại thêu dệt chuyện, tự nhiên Diệp Thiên cũng tiếp lời, hắn đang bị một lô chuyện làm cho nghẹn cháy, đang muốn tìm người để trút hết ra.
- Ặc, anh Hoàng, ở thành Tứ Cửu này mà vẫn có người dám gọi tên.
5 người đi theo sau Hoàng Tư Chí những người đó đều khoảng hơn 30 tuổi, một đám người thẳng lưng, ánh mắt có vẻ rất lợi hại, có 2 người bẻ cổ áo, ánh mắt toát lên vẻ hưng phấn.
- Phục vụ trong quân đội?
Vừa nhìn Diệp Thiên đã hiểu ra thân phận của họ nhưng họ sao có thể làm hoành tráng được như vậy, hẳn là không khác Hoàng Tư Chí là bao, chắc là có quan lớn trong quân đội.
Nhìn thấy Diệp Thiên nhíu mày, Thanh Nhã vội vàng kéo hắn, nói:
- Diệp Thiên, thôi đi, chúng ta tìm chỗ khác ăn, không đáng để chúng ta tính toán.
Lớn lên cùng Diệp Thiên từ nhỏ, Thanh Nhã biết thói quen của Diệp Thiên, hắn chỉ cần nhíu chân mày là sắp phát hỏa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Chẳng qua là hồi bé Diệp Thiên ủ rũ, có chút hư hỏng, hắn thường đối xử với các bạn trong trường không được thoải mái, trong trường tuyệt đối không nổi cáu mà là lúc về sẽ chặn đường đối phương đánh cho bầm dập mặt mày.
Vì những chuyện đó không xảy ra trong trường học nên những học sinh kia cũng không có cách nào báo cáo thầy, cô giáo được, chỉ có thể về nhà nói với bố mẹ.
Nhưng Diệp Đông Bình cũng luôn bao che khuyết điểm cho con trai, sau lưng lại khích lệ Diệp Thiên đã làm tốt, giờ đây những đệ tử cấp cao cũng không dám trêu chọc hắn nữa.
Nhưng tuổi càng lớn, bây giờ Thanh Nhã cũng có lúc không hiểu được Diệp Thiên, hắn càng ngày càng nóng tính, trong lòng cô cũng có chút sợ hãi, vội vàng kéo hắn ra.
- Ây da, đây không phải là một cô gái sao?
Lúc Thanh Nhã nói chuyện, Hoàng tư Chí nhìn thấy cô, vẻ mặt khôi hài nói:
- Vị tiểu thư này không phải là không có chỗ ăn cơm sao? Tôi nói nghe, đừng đi theo người này, anh đây đã đặt rồi, đi ăn cơm cùng chúng tôi nhé!
Hoàng Tư Chí là loại người thấy đàn bà là không đành lòng đi nếu không thì đã xảy ra xung đột với Diệp Thiên, thấy theo sau Diệp Thiên là một cô gái xinh đẹp thì bệnh cũ lại tái phát.
- Cút đi, hôm nay tâm trạng ta không tốt đừng có nói những điều vô ích!
Thấy Hoàng Tư Chí trêu chọc Thanh Nhã, vẻ mặt Diệp Thiên liền trầm xuống.
- Anh Hoàng, người kia là ai? Mà dám nói chuyện vượt mặt như vậy.
Diệp Thiên tỏ ý muốn đánh nhưng Hoàng Tư Chí có vẻ do dự.
Diệp Thiên đoán không sai, những người này từ nhỏ đã ở cùng chơi với Hoàng Tư Chí, hơn nữa người nhà bọn chúng lại bằng vai phải lứa cùng ông nội Hoàng Tư Chí.
Chỉ là mấy người này sau khi xuất quân đã theo cha, rời khỏi kinh thành, cha chú họ bây giờ quân hàm thấp nhất cũng đã là thiếu tướng, những nơi đóng quân là có toàn quyền.
Mấy người lần này đến Kinh Thành đều muốn đến thăm ông, đúng lúc gặp Hoàng Tư Chí. Tuy đối với bậc cha chú, so với bố Hoàng Tư Chí thì có hơn, nhưng quan hệ với ông nội Hoàng Tư Chí thì hắn đều rất kính trọng.
Đương nhiên mấy người này cũng không phải ngu, thành Bắc Kinh này có thể có người làm cho bọn hắn không thể trêu chọc nổi, nhìn thấy Diệp Thiên kiên cường như thế khiến những người kia không tránh khỏi trong lòng có những sự khó chịu.
- Người này tên Diệp Thiên, mấy người các anh nói cũng không sai, hắn và Hồ Quân có quan hệ không tồi đâu.
Mặc dù Hoàng Tư Chí biết mấy người cùng đơn vị, nhưng gia đình từ lâu đã có truyền thống hiếu học không có người nào là không có tích dầu thắp đèn, hôm đó chính mình cũng không thể nói rõ được tại sao lại đắc tội với mấy người kia.
Đây cũng là cái vòng phép tắc luẩn quẩn, người gây kích động cho mình thì đằng sau nên nghĩ đến chuyện giúp đỡ họ, bây giờ Hoàng Tư Chí muốn nhờ mấy người giáo huấn Diệp Thiên nhưng vẫn chưa nói rõ.
- Hồ Quân? Là anh Hồ? Em nói anh nghe, anh Hoàng kia không phải đều là người một nhà sao?
Nghe Hoàng nói câu này, những người kia sắc mặt liền thay đổi, bây giờ cha Hồ Quân đang làm chức to trong quân đội, so với cha mẹ họ thì chức của cha Hồ Quân cao hơn nhiều, lần này chắc chắc những người này không muốn liên lụy.
So với mặt trời đã lặn ở Hoàng gia Tây Sơn thì làm sao những người này dám chọc vào, tuy không đến mức cùng Diệp Thiên bám víu những mối qua hệ bạn bè nhưng có người đã nghĩ đến đó.
- Vận thế của Hồ Quân cũng không tệ.
Nghe người bên cạnh nhắc tới Hồ Quân, Hoàng Tư chí liền tức khí cũng vì tên tiểu tử này mới tuyệt giao với Hồ Quân, lập tức chỉ vào Diệp Thiên nói:
- Hắn chỉ là người tầm thường chẳng qua là có chút tiền mà thôi, các anh em nghe tôi nói câu này, có tôi thì không có hắn, có hắn thì không có tôi, mấy anh giúp ai thì giúp đi?
- Thật là… mẹ kiếp nó toàn nói những điều vô nghĩa.
Bọn Diệp Thiên bị ngăn cản ở ghế hành lang ngoài cửa đại sảnh, chuyện tranh giành chỗ dùng cơm trong đại sảnh khiến rất nhiều người chú ý họ lại gần, Diệp Thiên có thể cảm thấy ánh mắt từ 4 phía đang nhìn, hắn không thể nhẫn nhịn được nữa.
- Tiểu tử, ngươi dám mắng ta?
Ở Bắc Kinh, Hoàng Tư Chí đã quen làm chủ, nghe thấy Diệp Thiên mắng cũng không nhịn được, liền tát thẳng vào mặt Diệp Thiên.
Sau cái tát, Hoàng Tư Chí bỗng nhớ đến thân thủ hắn, trong lòng bỗng cảm thấy không ổn lại nghe thấy một tiếng bốp vang ròn, Hoàng Tư Chí cảm thấy choáng váng ngồi nguyên một chỗ, hai người di chuyển rồi phịch một tiếng đặt mông ngồi xuống.
Diệp Thiên bị một cái tát những người ăn cơm ở cạnh đó đều nghe thấy họ cũng cảm thấy choáng váng.
Ai cũng đều nhìn thấy cái tát đó Diệp Thiên bị người xung quanh nhìn, mọi người chưa từng thấy cái tát nào như vậy, lực ở tay không chỉ lớn mà còn đầy kỹ xảo, nếu không phải người khỏe thì đã bị bay ra ngoài rồi.
- Bốp …
Diệp Thiên bị một cái tát làm cho choáng váng, Hoàng Tư Chí thì phun cả máu tươi ra lẫn với một chiếc răng cửa, nhìn rõ quai hàm đang sưng lên.
- Tôi nói nghe, đều là anh em trong hội, là bạn thân mà ngươi ra tay cũng độc ác quá.
Diệp Thiên ra tay, để mấy người đi theo Hoàng Tư Chí cũng không có cách nào, vừa rồi Hoàng Tư Chí đã nói rõ, vậy mà bọn họ còn giả vờ không biết, sau này cũng không còn mặt mũi nào ở trong hội nữa.
- Thế nào, muốn hắn ra mặt?
Cũng là động đến chân hỏa của Diệp Thiên, hắn liếc mắt mấy người đi tới.
- Mẹ kiếp, người này đang làm gì vậy?
Bị Diệp Thiên nhìn chằm chằm, những người kia đều cảm giác run lên, không làm gì được được phải lui về phía sau.
/915
|