- Hoàng Đại Tiên, Hùng Lực Sĩ?
Diệp Thiên nghe thấy có chút há hốc miệng, mở miệng cười nói:
- Sư huynh, còn Tây Du Ký đâu, trên đời này ở đâu có loài hồ ly và ma quỷ đó chứ? Dù sao em cũng chưa gặp qua.
Ngoài khu vực Tây Tạng thần bí và truyền thuyết có Thần Nông của người cổ tồn tại ra, Diệp Thiên cũng cùng lão Đạo đi đến nửa đất nước này, cũng chưa bao giờ thấy qua cái gọi là quỷ quái yêu ma kia, nên cho rằng lời nói của Cẩu Tâm Gia có chút không đúng.
- Sư đệ, chưa gặp qua không có nghĩa là không có.
Cẩu Tâm Gia nghe vậy cười cười, chỉ vào còn chồn đang ăn cá trong ao vườn kia, nói:
- Cái con vật nhỏ này ngoài không biết nói tiếng người ra, chú xem nó với người có cái gì khác nhau?
- Cái… cái này, con chồn này so với những con vật bình thường khác có chút không giống.
Cẩu Tâm Gia lấy con chồn làm vật so sánh, Diệp Thiên thực sự không thể nói điều gì, con vật nhỏ này thực sự rất hiểu nhân tính.
- Khì khì!
Lỗ tai chồn cực thính, nghe thấy Cấu Tâm Gia và Diệp Thiên nhắc đến mình, liền chạy tới, toàn thân đứng thẳng lên, nịnh hót giơ 2 chân trước cào vào Cẩu Tâm Gia.
Khoảng thời gian này Cẩu Tâm Gia nhàn rỗi, đọc 1 chút phương thuốc đan dược bí truyền của Lý Thiện Nguyên truyền lại, dùng dược liệu trong phòng của Diệp Thiên, chế được không ít đan dược, mà con chồn bách độc không thể xâm nhập kia chính là vật thí nghiệm tốt nhất.
Có lẽ những viên dược hoàn này đối với con chồn cũng có chỗ có ích, nên nó coi người thân ngoài Diệp Thiên ra còn có cả Cẩu Tâm Gia nữa, chỉ cần ông bắt đầu chế thuốc, thì nó liền phi như điên theo chân ngay.
- Đi, sang chỗ khác chơi.
Diệp Thiên xách cổ con chồn, ném nó vè bên cạnh hồ nước, cau mày nói:
- Nhưng mà, cho dù con chồn có thể hiểu được tính người, nó cũng không có cách nào đem bản lĩnh của nó làm như người được.
- Diệp Thiên, trên đời này lắm chuyện chúng ta không thể nào giải thích được, miền nam thần thánh phổ biến, có thể mời đến Quan Công và Tề Thiên Đại Thánh, điều này chú có thể giải thích sao?
Thời gian sống của Cẩu Tâm Gia lâu hơn nhiều so với Diệp Thiên, ông không bác bỏ thuyết quỷ thần, bởi vì những chiêu thức trong Ma Y Nhất Mạch người ngoài xem cũng là vô cùng thần kỳ, không phải là mức độ bình thường.
- Nói không hiểu, người ngoài thấy bản lĩnh của chúng ta cũng có thể cho rằng chúng ta là thần tiên cũng nên?
Diệp Thiên im lặng 1 hồi, bỗng nhiên 2 tay bấm huyệt, vẽ vào không trung trước mặt, khí âm dương đụng vào nhau, 1 tia lửa sáng lóe lên, khiến cho con chồn ở xa xa cũng kinh hãi kêu lên khì khì.
- Thế thì phải rồi, thực ra loài người cũng là 1 loại động vật, anh có thể bảo đảm là động vật không thể tiến hóa thành 1 loại có thể có suy nghĩ và ngôn ngữ được không?
Cẩu Tâm Gia vỗ vai Diệp Thiên, nói:
- May mà cậu vẫn còn trẻ, vẫn chấp nhận sự việc vẫn không nhanh bằng lão già này, sự việc gì trước tiên cũng không nên phủ định, thế nhưng anh cũng không khẳng định trên thế gian này có hay không linh vật tồn tại.
Diệp Thiên gật gật đầu, lẩm bẩm nói:
- Sư phụ từng nói, người biết nghỉ ngơi mà không biết thỏa mãn, động vật biết thỏa mãn mà không biết nghỉ ngơi, có lẽ đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữ con người và động vật.
Cẩu Tâm Gia đứng dậy, cười nói:
- Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, lần này đi Trường Bạch, được dịp tiếp xúc 1 chút người của đạo Tát Mãn và đạo Nhật Nguyệt. Dựa vào bản lĩnh của chú bây giờ thì không phải sợ ai nữa.
- Anh ở đâu cũng có bạn hết, thế nhưng bây giờ không còn trên nhân thế nữa, nếu như chú có thể gặp được con cháu của ông ấy, nhắc đến anh có khi có người biết đấy.
- Vâng, đa tạ đại sư huynh, đi lần này chắc là không có nguy hiểm, hình như là có chút duyên phận, sư huynh, thế em đi nghỉ đây!
Sau khi nghe đại sư huynh nói xong, Diệp Thiên thông suốt, dù sao lần này cũng không trốn được, mặc kệ cậu gặp phải điều gì thì tùy cơ ứng biến mà thôi.
Hơn nữa sau khi Diệp Thiên gia nhập vào giới luyện khí, có thể âm thầm dự đoán cho mình 1 chút họa phúc lành dữ, khi nãy cậu bói 1 quẻ, là quẻ ánh sáng nơi cuối con đường, khiến cho Diệp Thiên cũng yên tâm.
Vu Thanh Nhã tối đó ngủ lại ở căn nhà cũ, sáng sớm hôm sau, Vệ Hồng Quân lái xe đưa Vệ Dung Dung đến Tứ Hợp Viện, sau khi đón Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã, rồi đưa cả 3 người cùng đến sân bay.
Thành phố Trường Bạch nằm ở ngoài khu nội địa thành phố Trường Bạch, năm 98 vẫn chưa có sân bay, 3 người Diệp Thiên chỉ có thể ngồi máy bay dến sân bay Đồng Hóa.
- Lạnh quá!
Mới ra khỏi sân bay, VuThanh Nhã hắt xì hơi 1 cái, lúc này đã là cuối tháng 10, mấy ngày nữa Bắc Kinh sẽ đón trận tuyết đầu tiên, nhiệt độ nơi này ước chừng còn thấp hơn vài độ so với Bắc Kinh.
- Được, em xem Vệ Tiểu thư kìa, sớm đã trang bị đủ cả!
Buổi sáng thời gian gấp, Vu Thanh Nhã cũng không kịp chuẩn bị quần áo dày, còn Vệ Dung Dung thì khoác chiếc áo da kín mít.
- Thanh Nhã, mắc áo của anh trước đã, lát nữa đến thành phố Trường Bạch thì mua 1 cái áo lông thú!
Diệp Thiên cởi áo khoác của mình khoác lên người Thanh Nhã, bên trong còn mặc mỗi cái áo sơ mi.
- Thôi, lạnh quá, anh sẽ bị lạnh cóng mất.
Tuy rằng trong lòng Vu Thanh Nhã như mở cờ nhưng vẫn đem áo trả lại Diệp Thiên.
- Không sao đâu, kể cả âm mấy chục độ thì anh mặc thế này cũng không thấy lạnh đâu.
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, cậu sớm đã đạt đến trình độ hàn lạnh bất xâm rồi, ngoài không thể hấp thụ năng lượng tự nhiên ra thì so với ở thời cổ đại cái mà được gọi là thần tiên kia cũng không kém là bao.
Nhìn thấy 2 vợ chồng đứng bên cạnh tình tứ, Vệ Dung Dung bất mãn than thở:
- Được rồi, đừng có ân ân ái ái nữa, sớm biết thế này đã kêu Chấn Nam xin nghỉ vài ngày để đi cùng rồi.
- Cái miệng của cô kia chắc không đông lạnh như tôi được đâu.
Diệp Thiên nghe thấy thế phá lên cười, kéo Vu Thanh Nhã lên 1 chiếc taxi.
Đồng Hóa cách không xa Trường Bạch cho lắm, chỉ hơn 100km, hơn nữa đường đi cũng dễ dàng, sau khi đi hơn 40 phút, cũng đã tiến vào địa phận Trường Bạch, 2 bên đường có thể nhìn thấy toàn những khu rừng rậm rạp.
Diệp Thiên ngồi phía trước mở cửa sổ ra, 1 cơn gió lạnh táp vào mặt, làm cho cả người Diệp Thiên cảm thấy sảng khoái, có lẽ vì diện tích rừng lớn, ít có công nghiệp hiện đại mà bầu trời dường như trong xanh hơn rất nhiều so với Bắc Kinh.
Bên cạnh đường là con sông chảy uốn lượn, mặc dù lá Bạch Dương và cây Dương đã rụng hết rồi nhưng vẫn tạo cho người ta cái cảm giác tràn trề sức sống.
- Chảng trai, mùa này sắp có bão tuyết rồi, đến Trường Bạch chẳng có chỗ nào chơi đâu, đúng rồi, chàng trai này câu mặc ít thế không thấy lạnh hay sao?
Diệp Thiên vốn mặc mỗi 1 chiếc áo khiến cho vị lái xe đó cảm thấy kỳ lạ, lúc này nhìn thấy Diệp Thiên mở cửa sổ ra nữa, nét mặt thanh thản, không nhịn được mở miệng nói chuyện.
Diệp Thiên cười nói:
- Mùa đông em cũng tắm bằng nước lạnh, thói quen rồi, anh này, có phải Trường Bạch rất gần Triều Tiên không?
Lái xe gật đầu nói:
- Uh, phía nam chính là sông Áp Lục, qua bên kia sông Áp Lục chính là Triều Tiên đấy, đáng tiếc là hôm nay lạnh quá, nếu không đến hẻm núi sông Áp Lục chơi cũng không tệ đâu.
Lái xe trò chuyện cùng Diệp Thiên, xe rất nhanh đã vào đến thành phố Trường Bạch, thành phố này không lớn lắm, nhưng đường phố vô cùng sạch sẽ, Vu Thanh Nhã sau khi gọi điện thoại cho cô bạn Tiền Hiểu Tĩnh xong thì xe dừng trước cổng bệnh viện nhân dân thành phố.
- Hiểu Tĩnh, Thanh Nhã, Dung Dung!
Còn không xuống xe đi, Vu Thanh Nhã cùng Vệ Dung Dung nhìn thấy Tiễn Hiểu Tĩnh đứng ở cổng bệnh viện, xuống xe, 3 cô gái ôm lấy nhau.
Nhắc tới Hồ Tiểu Tiên vẫn còn hôn mê trong bệnh viện, 3 cô gái lập tức khóc lên, mới tốt nghiệp có 2 tháng đã xảy ra chuyện thế này, khiến cho mấy cô gái còn chưa hiểu hết chuyện trên thế gian này cảm thấy rất khó có thể chấp nhận được.
Diệp Thiên đợi cho mấy người Vu Thanh Nhã bình tĩnh lại đã, mới mở miệng nói:
- Được rồi, đi vào nói đi, Thanh Nhã, cẩn thận không lại bị cảm lạnh!
- Diệp Thiên, anh cũng đến à?
Nhìn thấy bạn trai Vu Thanh Nhã cũng đến, Tiền Hiểu Tĩnh có chút ngượng ngùng, lau nước mắt nói:
- Tiểu Tiên ở trong phòng bệnh, để mình dẫn mọi người đi.
Đi phía sau mấy cô gái, Diệp Thiên hỏi:
- Tiền tiểu thư, Hồ Tiểu Tiên mắc bệnh gì đã biết chưa?
- Gọi em là Hiểu Tĩnh đi.
Tiền Tiểu Tĩnh nhìn thoáng qua Diệp Thiên, lắc đầu nói:
- Làm đủ các loại xét nghiệm rồi, nhưng bác sĩ không biết là bệnh gì, nhưng…. Thật ra…
Tiểu Tĩnh do sự 1 chút, cố nói thật nhỏ:
- Nhưng thật ra ông nội Hồ Tiểu Tiên nói, Tiểu Tiên có thể… có thể là do bị trúng tà, bị người ta làm pháp! Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Bở vì Trường Bạch ở vị trí hẻo lánh, giao thông cũng không thuận tiện, trước kia khi có người mắc bệnh không phải là đến tìm đại thần Vu Sư Tát Mãn thì lại đến tìm thần Vu Hán Vu bà đạo Nhật Nguyệt để chữa bệnh.
Cho nên người sống ở đây đều rất tin vào người bị trúng các loại tà ma, nhìn thần thái của Tiền Hiểu Tĩnh cũng rất tin vào những lời nói của ông nội Hồ Tiểu Tiên.
- Đến rồi, đây là mẹ của Tiểu Tiên, còn cô đây là hộ lý.
Đến 1 căn phòng khoa ngoại, Tiền Tiểu Tĩnh nhẹ nhàng đẩy cửa 1 căn phòng ra, giới thiệu 2 người phụ nữ hơn 40 tuổi cho mấy người Diệp Thiên.
Bởi vì Trường Bạch mấy năm này cũng chỉ có 2 sinh viên trường Thanh Hoa, nên đài truyền hình vẫn đánh giá cao Hồ Tiểu Tiên, không chỉ sắp xếp cho cô 1 mình trong phòng cấp cứu mà còn mời 1 hộ lý đến chăm sóc Hồ Tiểu Tiên cùng người nhà cô.
- Là bạn học của Tiểu Tiên à? Cảm ơn, thật là cảm ơn các cháu, đứa con gái khốn khổ của cô!
Sau khi nghe Tiền Hiểu Tĩnh giới thiệu, mẹ Hồ Tiểu Tiên vội vàng đứng lên, nhìn thấy đứa con gái đang cắm dây rợ vào lỗ mũi trên giường bệnh không khỏi bật khóc lên.
Theo cách nói của bác sĩ thì tim của Tiểu Tiên đập rất chậm, hơn nữa phải mượn bình ô xy mới hô hấp được, lúc nào tính mạng cũng nguy hiểm.
- Gì, đừng khóc, Tiểu Tiên nhất định không sao đâu.
Tục ngữ nói, con gái là làm bằng nước, câu nói này quả thật không sai, Vu Thanh Nhã cùng Vệ Dung Dung vốn định khuyên mẹ của Hồ Tiểu Tiên nhưng nói xong thì cùng đều òa khóc cả lên.
- Quái lạ, trong cơ thể cô ấy cũng không có sát khí, thân thể cũng không khác gì người bình thường, nhưng sao hơi thở lại yếu ớt thế này?
Sau khi Diệp Thiên vào phòng bệnh, liền chú ý đến người Hồ Tiểu Tiên đang nằm trên giường bệnh, phóng ra 1 dòng khí nhỏ kiểm tra, không khỏi nhíu mày lại.
/915
|