- Đây… đây là vị Đại thần tôn kính nào nhập thân thế?
Nhị Ngưu đứng dựa sau 1 gốc cây không xa Mạnh Hạt Tử nhìn thấy toàn thân Mạnh Hạt Tử sau khi rung lên 1 hồi, 2 con mắt như ánh lên màu lục, thật giống chó sói trong núi.
- Ha ha, Hồ lão đại, ông lấy cái gì đấu lại tôi chứ?
Sau khi mượn linh khí, Mạnh Hạt Tử chỉ cảm thấy sức lực toàn thân tràn trề, chỉ có điều giọng điệu hắn bỗng nhiên sắc bén hẳn lên, giống như là giọng gà vịt vậy, làm cho người nghe có chút hoảng sợ.
- Đúng thế, Hồ Hán Tam, có bản lĩnh thì ra đi, Quách gia ở đây đợi nhà ngươi!
Nghe được tiếng hát của Mạnh Hạt Tử, mấy người Quách Tử Sâm cười phá lên, sau khi nhóm lửa sưởi ấm xong, lúc này tinh thần đã hồi phục, sự sợ hãi Hồ Hồng Đức cũng giảm bớt đi nhiều.
Nghe thấy mọi người cùng kêu gọi, Mạnh Hạt Tử bỗng nhiêm cười thầm, nhìn Nhị Ngưu nói:
- Mấy người các ngươi, bảo ban Hồ lão đại nha!
- Manh gia, ngài… ngài đây là ý gì ạ?
Nhị Ngưu nghe vậy sửng sốt, vào lúc nhìn vào Mạnh Hạt Tử, lập tức ngớ người ra.
Mạnh Hạt Tử vốn đứng sau thân cậy, lúc này như là khỉ vượn, vèo vèo đã nhảy lên thân cây Bạch Dương cao hơn 10 mét, mà thân thể bắn 1 cái đã nhảy sang cây khác.
Mãi cho đến khi bóng dáng Mạnh Hạt Tử biến mất bên trong rừng rậm, Nhị Ngưu mới phản ứng lại, trong miệng thì thào nói:
- Mẹ nó, đây mà là Tôn Đại Thánh nhập thân à?
Có lẽ hôm nãy não bị băng lạnh làm hỏng rồi, Nhị Ngưu đến giờ phút này vẫn chưa ý thức được, Mạnh Hạt Tử đã bỏ lại bọn họ ở đây, tự mình chạy trốn rồi.
- Không được rồi, lão Hồ, Mạnh Hạt Tử, hắn ta định bỏ chạy!
Nhị Ngưu không phản ứng lại, cũng không có nghĩa là Diệp Thiên cũng thế, khí cảm nhận được Mạnh Hạt Tử đã bỏ chạy hơn 10 mét, Diệp Thiên liền đứng dậy.
Khí của Diệp Thiên cũng không thể phóng ra xa lắm, cậu cảm nhận được Mạnh Hạt Tử hình như nhanh như chớp đã biến mất trong phạm vi cảm ứng của mình, điều này ngoài bỏ chạy ra, hình như không có lời giải thích nào khác.
- Lão Hồ, ông đi sau nha!
Trong rừng chỉ còn lại 1 người phòng thủ, Diệp Thiên căn bản là không cần để ý, khi nói chuyện thân thể nhún xuống 1 cái, chân phải đạp mạnh lên mặt đất, toàn thân như 1 mũi tên chạy ra ngoài vùng tuyết.
- Mạnh… Mạnh gia, ngài định đi đâu?
Nhị Ngưu lúc này hình như đang ngơ ngác nhìn vào chỗ mà Mạnh Hạt Tử biến mất, hắn còn đang suy nghĩ, còn chưa tỉnh lại sau khi nhìn thấy cảnh lúc nãy, thật sự không biết thần chết đã xuất hiện ở đằng sau rồi.
Khoảng cách hơn 30 mét, đối với Diệp Thiên mà nói chỉ bằng 1 hơi thở, đợi cho Nhị Ngưu nghe thấy động tĩnh đằng sau lưng, đột nhiên cảm thây đầu đau đớn, thân thể từ từ bị nhấc lên tận thân cây.
- Nhị Ngưu, Mạnh gia, sao lại thế này?
Nghe thấy giọng nói từ trong rừng vọng lại, mấy người Quách Tử Sâm cầm súng đứng lên.
Chỉ có điều vừa mời đứng lên, 1 trận gió tuyết lạnh đập vào mặt, khiến cho theo bản năng mà nhắm chặt mắt lại. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Đúng vào lúc nhắm mắt này, Diệp Thiên đã như con sói vọt qua, cậu cũng không hạ thỉ, tay phải nắm chưởng, nhẹ nhàng đứng trước cổ 3 người.
Diệp Thiên hiểu vể khí huyết con người, có thể được coi là thiên hạ vô song, 3 người lập tức cảm thấy não tê rần, cả người ngã rạp xuống đất.
- Ấy, còn có 1 người nữa?
Ngay tại thời điểm Diệp Thiên đánh ngã 3 người kia, bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh, chân phải bước mạnh 1 bước lên phía trước, cả người phóng lên cao 2 mét.
Người nổ súng đúng là Quách Tử Sâm, hắn thông minh hơn nhiều so với mấy người khác, ngay tại lúc Diệp Thiên xông tới, thân thể hắn đã lùi lại vài bước, Diệp Thiên dùng chân đá tuyết ra, nên không bị hắn nhìn thấy.
Chỉ có điều tốc độ của Diệp Thiên quá nhanh, chờ Quách Tử Sâm nâng họng súng lên, thì mấy người bạn của hắn đã ngã khịu xuống đất rồi.
Quách Tử Sâm vào năm 90, đã từng cùng 1 nhóm người, thừa lệnh làm 1 vụ diệt môn, nếu không phải sau này vì săn trộm thú quý mà bị bắt, từ đó ở ẩn thì rất có khả năng là đã sớm bị ăn đạn rồi.
Mà khẩu m79 trong tay hắn đây, cũng chính là do Quách Tử Sâm đánh xỉu 1 lính bộ đội canh gác, cả đời này của hắn khâm phục nhất chính là năm ngoái bắt được Bạch Bảo Sơn (tội phạm giết người), cỏ thể gọi là tâm địa độc ác.
Quách Tử Sâm căn bản là không để ý đến đồng bọn mình, chỉ cần có thể đánh đối phương là được, bởi vì lúc này hắn còn tưởng rằng người nhảy vào rừng chính là Hồ Hồng Đức.
- Chết đi!
Nhìn thấy người này phản ứng nhanh như vậy, lúc Quách Tử Sâm bắn 1 phát không trúng, lập tức chuẩn bị lên họng lần nữa, Diệp Thiên vung tay phải lên, 1 ánh sáng chớp nhoáng hiện lên, Quách Tử Sâm đột nhiên dừng những động tác đó lại.
- Diệp Thiên, sao rồi, cậu có bị thương không?
Ngay tại giờ phút này, Hồ Hồng Đức cũng từ bên ngoài rừng chạy lại, nhìn thấy Quách Tử Sâm cầm súng đứng cách mình 4, 5 mét, tay phải nhấc lên, 1 cái nỏ điện hợp kim trên tay bắn thẳng vào cổ tay phải của Quách Tử Sâm.
- Pọc pọc!
Nỏ hợp kim cực kỳ chuẩn sác bắn trúng Quách Tử Sâm, tiếng nỏ bắn vào thịt, rõ ràng vọng lại bên tai Hồ Hồng Đức, nhưng Quách Tử Sâm đứng đó tựa như không sao cả, vẫn đứng nguyên như vậy.
- Ấy, đây là thế nào vậy?
Hồ Hồng Đức có chút buồn bực, mới đi về phía trước 1 bước, Quách Tử Sâm đứng trước mặt, đột nhiên hộp sọ của hắn bắn lên trên nửa mét.
- Hả?
Hồ Hồng Đức đúng là cả đời này đã trải qua bao nhiều sóng to gió lớn, nhưng lúc nhìn thấy khung cảnh đáng sợ như vậy cũng không chịu được hô to lên 1 tiếng, toàn thân lùi lại sau mấy bước.
Ngay vào lúc Hồ Hồng Đức lui ra phía sau, thân thể Quách Tử Sâm thịch 1 tiếng ngã đùng trên mặt đất, thế nhưng máu tươi ở não vẫn chảy ra róc rách, nhuộm hết vùng tuyết xung quanh thành 1 màu đỏ,
- Lão Hồ, thế nào, sợ à?
Thân hình Diệp Thiên giống như quỷ lùi đến bên cạnh Hồ Hồng Đức, cậu cũng không muốn bị máu bẩn này dính vào thân thể mình.
- Diệp… Diệp Thiên, là… là cậu làm à?
Hồ Hồng Đức đùng đùng nhìn về phía Diệp Thiên, chuyện xảy ra trước mắt, ông thực sự không thể tin được người thanh niên sắc mặt bình tĩnh này lại là người ra tay.
- Lão Hồ, người này oán khí toàn thân, ít nhất cũng giết 4, 5 mạng người rồi, chết cũng đáng!
Vừa rồi vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Thiên không thể ra tay lưu tình được, chân khí toàn thân thanh Vô Ngân ánh lên 1 tia dài 3 thước, trực tiếp cắt đứt cổ Quách Tử Sâm.
Hơn nữa vì tốc độ Vô Ngân quá nhanh, hơn nữa ánh đao sắc bén vô cùng, đợi đến lúc Hồ Hồng Đức làm rung chuyển mặt đất, mới khiến cho cái đầu Quách Tử Sâm rơi xuống đất.
- Tôi… tôi biết hắn, mấy năm trước tôi đã bắt hắn đến cục cảnh sát.
Hồ Hồng Đức nhìn thấy cái đầu trên mặt đất kia, lại nhìn mặt Diệp Thiên không chút biến sắc, không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy rùng mình.
Phải biết rằng, năm đó lúc Hồ Hồng Đức dùng dao găm đâm chết mấy tên tiểu quỷ, về nhà nôn hết mật vàng ra, làm sao có thể ra tay giết người quyết đoán như Diệp Thiên được.
Chỉ có điều Hồ Hồng Đức không biết, Diệp Thiên đều đã từng gặp qua những chuyện còn thê thảm hơn so với bộ dạng Quách Tử Sâm , hơn nữa đều là đích thân cậu ra tay, cảnh trước mặt này, đối với Diệp Thiên mà nói thì chẳng là cái gì.
Bông nhiên nhìn thấy mấy người khác cũng nằm trên đất, Hồ Hồng Đức không khỏi cực kỳ biến sắc, nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi:
- Diệp Thiên, mấy… mấy người này đều không phải là cậu giết chứ?
- Đâu, chỉ là hôn mê bất tỉnh thôi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, chỉ vào 1 trong số đó nói:
- người này trúng mấy viên đạn, chắc là cũng không sống nổi rồi!
Diệp Thiên nói khiến cho Hồ Hồng Đức thở phào nhẹ nhõm, mấy người này ông đều quen biết, đều là đệ tử săn bẳn trong núi Trường Bạch, cũng không phải tất cả đều đáng tội chết cả.
- Đáng tiếc, lại để cho Mạnh Hạt Tử chạy thoát mất rồi!
Diệp Thiên đuổi thưo nhưng vẫn chậm vài bước, Mạnh Hạt Tử mượn linh khí kia khiến cho thân thể hắn linh hoạt lạ thường, chỉ trong 1 lát đã biến mất vào trong rừng rậm.
- Chắn chạy không thoát được đâu, chỉ cần ở trong núi này, tôi có thể tìm ra hắn!
Không bắt được tên đầu sỏ, vẻ mặt Hồ Hổng Đức hiện lên vẻ khó chịu.
Sau khi xem xét xung quanh 1 hồi, nét mặt Hồ Hồng Đức lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng, bởi vì trên nền tuyết sau cánh rừng sau chỗ nhóm lửa kia, ngoài dấu chân của bọn họ ra thì không có bất kỳ dấu chân quay lại.
- Lão Hồ, hắn trèo lên cây chạy, ông tìm không ra đâu.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, với thân thủ của cậu cũng có thể trèo lên cây, thế nhưng so với Mạnh Hạt Tử, hình như vẫn kém hơn vài phần.
- Ấy, vẫn còn dám quay lại à?
Diệp Thiên mới mở miệng, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, bởi vị cậu cảm nhận được, Mạnh Hạt Tử không biết từ khi nào đã đến tới bên ngoài cánh rừng, chính là chỗ bên cạnh cửa động.
- Lão Hồ, ông đợi tôi!
Sau khi Diệp Thiên nói xong 1 câu, thân thể bay nhanh hướng theo chỗ Mạnh Hạt Tử chạy trốn, tuy rằng không biết vì sao Mạnh Hạt Tử quay lại, nhưng Diệp Thiên lần này không thể bỏ qua cho hắn.
Nhờ vào ánh trăng phản chiếu trên nền tuyết trắng, Diệp Thiên có thể nhìn thấy được chỗ cách cửa động hơn 10 mét, có thân hình 1 ông lão không cao lắm đang đứng ở đó, sau khi nghe thấy tiếng mình, người đó đột nhiên quay đầu lại.
- Mẹ nó, đây mà là người sao?
Nhìn thấy Mạnh Hạt Tử ánh mắt xanh lè, Diệp Thiên cũng bị hoảng sợ, dừng chân cách Mạnh Hạt Tử khoảng 7, 8 mét.
Mạnh Hạt Tử không ngờ động tác của mình linh hoạt như vậy, mà cũng kinh động đến Diệp Thiên, nhất thời xoay người lại, mở miệng nói:
- Ngươi chính là người Hồ lão đại nhờ đến giúp 1 tay phải không?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, hỏi ngược lại:
- Thân là người trong kỳ môn, Hồ Tiểu Tiên đã đắc tội với ông à?
Kỳ môn có quy tắc của kỳ môn, cấm giết người vô tội, nhưng nếu là người đắc tội trước, ra tay đánh người không ai có thể nói gì, Diệp Thiên chính là muốn hỏi Mạnh Hạt Tử câu này.
- Mạnh gia muốn giết người, còn cần phải có nguyên nhân sai? Tiểu tử, ngươi cũng đi chết đi!
Không biết có phải do linh khí nhập thân hay không, Mạnh Hạt Tử lúc này cũng không còn tinh táo nữa, hoàn toàn quên mất lúc trước bị đối phương đánh bại truy giết, mà nay lại chủ động tấn công Diệp Thiên.
/915
|