- Lão Hồ, trong mấy cái lọ này đều là nhân sâm phải không? Sao lại phải đặt thế này? Không phải càng phiền sao?
Diệp Thiên phóng 1 dòng khí nhẹ ra cảm ứng, thì biết được thứ trong bình là gì, trong mỗi cái bình để 1 củ nhân sâm, mà linh khí của nó còn nhiều hơn hẳn so với củ mà đã bị mình nhai rồi đó.
- Loại nhân sâm này nếu như bảo quản không cẩn thận, sẽ bị côn trùng hay có thể bị mốc, Mạnh Hạt Tử thật là tốn công sức.
Nghĩ đến Mạnh Hạt Tử đang phơi thây ngoài sơn cốc kia, Hồ Hồng Đức không nhịn được thở dài, khu núi Trường Bạch này, Mạnh Hạt Tử cũng được coi như là nhân vật số 1, bản lĩnh săn bắn và khai thác thì không thua kém mình.
Quen biết hơn 10 năm, cuối cùng đối đầu nhau, lại chết dưới tay mình, nhất là nhìn thấy Mạnh Hạt Tử đã bảo quản những dược liệu quý như vậy, trong lòng Hồ Hồng Đức không khỏi có 1 cảm giác không nói lên thành lời được. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
- Còn nghiên cứu nhiều đến thế sao?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, mở 1 cái bình sứ ra, nhìn thấy bên trong có 1 cái hộp được bọc bằng giấy nhựa, bên dưới hộp còn thò ra 1 tờ giấy dầu, bên dưới giấy dầu thì phủ 1 lớp bột vôi trắng.
Giơ tay mở cái hộp đó ra, sau khi mở túi ra, Diệp Thiên mới phát hiện, nhân sâm ở trong cái hộp này bên ngoài còn được bọc 1 tờ giấy trắng nữa.
- Lão Hồ, nhân sâm thực sự cần phải bảo quản như vậy sao?
Nghĩ đến số nhân sâm được để ở trong Tứ Hợp Viện của mình, Diệp Thiên không khỏi xấu hổ, trừ mấy củ nhân sâm được cậu cất đi, thì số còn lại bị cậu ném bừa ở trong phòng.
Cũng may trong căn Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên có Yển Nguyệt Đao yểm trợ giữ nhà, còn có con chồn tinh nghịch kia nữa, đến 1 con muỗi cũng không lọt vào được, nếu không thì làm sao tránh được bị côn trùng ăn hết.
- Đương nhiên rồi, thế này cũng chỉ bảo quản được vài năm thôi.
Hồ Hồng Đức khoát tay áo nói:
- Được rồi, nhanh mở ra xem xem, Mạnh Hạt Tử có thể giấu những thứ này, nhất định là không rẻ đâu.
Đều là những lọai nhân sâm nổi tiếng nhất ở Trường Bạch, Mạnh Hạt Tử phải có nhiều phương tiện hơn hẳn so với Hồ Hồng đức, hắn ngoài tự mình đào sâm ra, còn tham gia khai khác đào sâm với những người đào sâm khác, nên số lượng tích trữ là cực kỳ nhiều.
- Đây chắc phải là loại nhân sâm lục phẩm diệp?
Mở tờ giấy trắng bọc nhân sâm ra, 1 mùi nhân sâm thơm ngát xộc vào mũi Diệp Thiên, điều khiến cậu ngạc nhiên chính là, củ nhân sâm này được những rễ phụ vây lấy xung quanh, thế nhưng lại không nhìn thấy củ chính ở đâu.
Nhìn thấy củ nhân sâm này, Hồ Hồng Đức lập tức biến sắc, vội vàng nói:
- Diệp Thiên, nhẹ nhàng thôi, mau,,, mau đặt lên trên bàn.
Chờ cho Diệp Thiên đặt nhân sâm lên bàn, Hồ Hồng Đức cẩn thận vén những rễ vây quanh ra, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, sau hơn 10 phút, củ nhân sâm này mới lộ ra.
Củ nhân sâm thực ra không to lắm, chỉ rộng khoảng 2 ngón tay, nhưng rễ phụ thì rất nhiều, dài đến cả 1 cái bàn 1 mét rưỡi, lúc này nhân sâm như là ngón tay út, rễ phụ thì mỏng như là sợi tóc, rậm rạp phủ kín cả mặt bàn.
- 800 năm, củ nhân sâm này ít nhất phải trên 800 năm, chỉ thiếu 1 chút nữa là đến thất phẩm diệp, vua của nhân Sâm, đây hoàn toàn có thể được gọi là vua của nhân sâm!
Hồ Hồ Đức cả đời đào sâm ở núi Trường Bạch, cũng chưa thấy củ nhân sâm lâu năm nào quý báu thế này, lấy tay vuốt nhẹ những rễ con trên củ nhân sâm, nét mặt cực kỳ xúc động.
Diệp Thiên gật đầu nói:
- Củ Sâm này không tồi, mặc dù phơi khô rồi, thế nhưng tinh khí bên trong tốt hơn nhiều so với nấm Linh Chi 50 tuổi kia, đúng là đồ tốt!
Nhìn thấy Diệp Thiên nhìn chằm chặm vào củ vua sâm trên bàn, nét mắt Hồ Hồng Đức đột nhiên có chút khó coi, vội vàng nói:
- Diệp thiên, cậu không phải là muốn ăn sống củ sâm này chứ? Mùi vị sâm khô cũng không dễ ăn đâu!
- Không, sao có thể ăn chứ.
Bị Hồng Hồng Đức nói trúng tim đen, Diệp Thiên cười ha ha, chuyển đề tài nói:
- Lão Hồ, lấy cái này đi, chúng ta xem 2 củ khác.
2 củ nhân sâm khác này mặc dù không có niên đại lâu năm như củ sâm vua đó, nhưng cũng là sâm trên trăm năm, hơn nữa phẩm chất tốt vô cùng, đưa ra bên ngoài sẽ là những bảo vật quý hàng đầu thế giới, có tiền cũng không mua được.
- Lão Hồ, nói rồi nhé, mấy thứ này đều là của tôi hết!
Diệp Thiên xem xét lại củ sâm vua trên bàn 1 lần nữa, rồi đem đặt trong hộp gỗ, dưới con mắt bất lực của Hồ Hồng Đức, cậu lấy luôn cả 2 hộp gỗ đó nữa.
- Này, Diệp Thiên, mấy thứ này phải dùng cẩn thận, người bệnh sắp chết có thể dùng thứ này để kéo dài sự sống thêm được 1 thời gian đấy!
Hồ Hồng Đức thở dài, ông sợ Diệp Thiên nông nổi, ăn luôn mấy củ sâm lâu năm này, như thế thì đúng là trâu bò nhai mẫu đơn.
- Lão Hồ, yên tâm đi, mấy thứ này trong tay của tôi, có tác dụng nhiều hơn so với ở chỗ ông.
Diệp Thiên cười cười, nói:
- Sau này mấy tháng nữa, tôi lấy cho ông mấy viên dược hoàn, ông dùng xong sẽ biết chỗ nào tốt!
Trong phương thuốc mà Lý Thiện Nguyên để lại. Có mấy loại đơn hoàn cần phải dùng nhân sâm trên trăm năm làm thuốc dẫn.
Mấy loại đan dược này đối với người luyện võ là vô cùng tốt, nhất là võ sư hấp thụ bên ngoài vào trong như Hồ Hồng Đức, lại có thể làm tiêu trừ 1 số bệnh ngầm trong cơ thể ông.
Chỉ có điều sâm tốt khó tìm, Diệp Thiên vẫn chưa tìm được dược liệu như vậy về nhà, trước mắt có 3 củ nhâm sâm trăm năm như vậy, cũng muốn chế ra mấy loại đan dược bổ khí lợi huyết.
- Được, thế chúng ta đã nói xong rồi nha!
Ở cùng Diệp Thiên 1 khoảng thời gian ngắn như vậy, Hồ Hồng ĐỨc biết được mắt nhìn của cậu ta rất cao, thứ có thể khiến cậu ta tôn sùng như vậy, thì chắc chắn là những thứ rất tốt.
- Lão Hồ, đây là cái gì?
Diệp Thiên mở cái hòm cuối cùng ra, trong hòm cũng đặt 4 cái hộp nhựa, hộp trong suốt, Diệp Thiên có thể nhìn thấy bên trong có 1 vài thứ gì đó màu vàng óng.
Nhìn thấy 4 cái hộp nhựa kia, Hồ Hồng Đức ngạc nhiên hô lên:
- Mỡ Ếch Tuyết? Đây cũng là vật tốt, bà ơi, thế này thì Mạnh Hạt Tử phải giết bao nhiêu con ếch rừng rồi đây?
(Ếch Tuyết: 1 loài ếch hiếm sống trong núi Trường Bạch, do nó ngủ đông 100 ngày nên được gọi là Ếch Tuyết)
Nhìn thấy bộ dạng không hiểu gì của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức giải thích:
- Thứ này cũng là 1 loại dược liệu, thế nhưng được tinh luyện trên người động vật mà ra, có thể bổ hư nhuận phế, tăng cường sức khỏe, so với 3 vậtt quý trên núi Trường Bạch cũng không kém hơn đâu.
Mỡ Ếch Tuyết chính cống đều được sản xuất từ dầu ếch trong rừng núi Trường Bạch, mỡ từ bụng con ếch rừng vào mùa thu sau khi phơi khô thu được gọi là mỡ Ếch Tuyết, đàn ông sau khi dùng thì tráng dương bổ thận, còn đàn bà thì có tác dụng giữ vẻ thanh xuân.
Cho nên từ thời Mạt Thanh, mỡ Ếch Tuyết đã được làm cống phẩm, xưa này rất có nhu cầu, thuộc loại sản phẩm cung không đáp ứng nổi cầu.
Thế nhưng vào những năm 70, do môi trường sinh thái ngày càng xấu đi, lại bị con người khai thác quá mức, thế cho nên ếch rừng ở Trung Quốc gần như bị tuyệt chủng, mấy năm nay tăng cường bảo vệ ếch rừng, mới khôi phục lại 1 chút.
Mạnh Hạt Tử có thể thu thập được nhiều mỡ Ếch Tuyết như vậy, nghĩ có thể biết được đã có bao nhiêu con ếch bị chết trong tay hắn, hơn nữa mỡ Ếch Tuyết mới được làm gần đây thôi, cũng không biết Mạnh Hạt Tử cất chỗ này là có ý gì?
- Khụ khụ…
Diệp Thiên vừa nghe công hiệu của mỡ Ếch Tuyết, lập tức ho khan 1 tiếng, đóng cái hộp lại, nói:
- Lão Hồ, thứ này không có tác dụng với ông đâu, nhà tôi phụ nữ nhiều, cho tôi đi nha!
- Cháu gái ta không phải là phụ nữ sao? Nó cũng cần dùng đến mà.
Đối diện với thứ tốt như vậy, Hồ Hồng Đức cũng không muốn nhường, chỗ mỡ Ếch Tuyết này màu vàng óng, phẩm chất tốt vô cùng, đến ông bình thường cũng không làm ra được.
- Được, 4 hộp cho ông 1 hộp, tôi nói lão Hồ ông thực không có phúc, mình sống ở núi Trường Bạch, mà còn đi tranh giàng với tôi là khách bên ngoài sao?
Diệp Thiên lấy 1 hộp trong hòm ra đưa cho Hồ Hồng Đức, sau đó đi vào trong phòng đổ bao gạo ra, lấy cái bao đí để đựng chỗ mỡ Ếch Tuyết và nhân sâm kia.
- Ai mà chê đồ tốt nhiều bao giờ, chỗ này có thể để tôi bồi bổ thân thể.
Đối với củ nhân sâm vua có giá trị rất cao kia, Hồ Hồng Đức có thể nhường, nhưng chỗ mỡ Ếch Tuyết này thì ông phải lấy thôi.
Sau khi lấy hết những đồ quý báu của Mạnh Hạt Tử, Diệp Thiên nói:
- Đi thôi, lão Hồ, mấy tên tiểu tử đó cũng sắp tỉnh lại rồi, chỗ này cũng không nên để họ biết được.
Ra khỏi nhà gỗ, cảm thụ được linh khí thuần khiết trong sơn cốc, Diệp Thiên có chút không muốn, lắc đầu, nếu không phải nơi này quá hẻo lánh, bày 1 trận ngưng tụ linh khí để tu luyện, thì tác dụng của nó thậm chí còn mạnh hơn hẳn so với căn Tứ Hợp Viện kia.
Phải biết rằng, Tứ Hợp Viện là do âm sát khí và long mạch của cố cung tạo thành, cuối cùng cũng có ngày tiêu hao hết thôi.
Nhưng suối nước nóng trong sơn cốc này đã tẩm bổ cho linh khí, cũng là do tự nhiên tạo thành, chỉ sợ là dùng trên mấy trăm năm, cũng không bao giờ hết được.
Hơn nữa chỗ này còn là 1 nơi ẩn thân tuyệt vời, cho dù là bên ngoài có phạm phải tội gì, sống ẩn trong này thì không phải sợ gì, nếu như Diệp Thiên là người có tâm địa độc ác, nói không chừng có thể có ý định giết chết Hồ Hồng Đức.
Diệp Thiên vỗ vai Hồ Hồng Đức, nói:
- Lão Hồ, lát nữa ra ngoài cửa tôi bố trí 1 lát, nếu như sau này xảy ra chuyện gì, thì đây cũng là 1 đường lui.
Thế sự vô thường, ai cũng không dám nói sau này sẽ xảy ra chuyện gì, nhất là mấy người thuật sư giống như Diệp Thiên, từ trước đến nay đều bị chính quyền cấm kỵ, nói không chừng đến 1 lúc nào đó phải dùng đến nơi này.
- Tôi biết, cậu yên tâm đi, ngay cả Tiểu Tiên, tôi cũng không nói cho nó biết đâu.
Hồ Hồng Đức nghe vậy gật đầu, ông đã từng trải qua cả 2 cuộc chiến tranh thời cận đại Trung Quốc, còn có cả 1 lần vận động sau thời kiến quốc nữa, ảnh hưởng rất lớn đến những người già như ông.
Tư tưởng muốn sống cuộc sống yên bình của Hồ Hồng Đức còn mạnh hơn nhiều so với Diệp Thiên, hơn nữa trong núi này cũng là nơi ẩn thân của mình, chẳng qua là không bằng nơi bí ẩn này mà thôi.
Tính về thời gian thì 2 người này đã ở trong cốc hơn 1 tiếng đồng hồ rồi, sau khi thu thập đồ xong, leo lên trên cửa động, 2 người dọc theo đường mà chui ra ngoài.
- Ấy, sao lại có mùi máu tươi nồng nặc như vậy?
Vừa mới chui ra khỏi sơn động, Diệp Thiên nhíu mày lại, giương mắt nhìn lên, chỗ nhóm lửa đó vẫn cháy, chỉ có điểu mấy người nằm bên cạnh đống lửa đó, thì tất cả đều biến mất không thấy.
- Lão Hồ, có phải do đàn sói làm không?
Vài bước chạy lại bên đống lửa, Diệp Thiên nhìn thấy vũng máu tươi trên đất, bởi vì nơi này nhiệt độ cao, nên mùi máu tươi cũng khó ngửi hơn.
- Không phải đàn sói, Diệp Thiên, đây.. đây là vết máu đến chỗ Hắc Long Đàm!
Hồ Hồng Đức cẩn thận xem xét chung quanh, nét mặt đột nhiên trắng bệch.
/915
|